Mai Vũ gắt gao nhìn chằm chằm người cà lơ phất phơ trước mặt. Khóe miệng co quắp nói: “Ngươi tìm ta, chính là muốn ta cùng ngươi đi chết?”
“Dĩ nhiên không phải a. Nhưng chúng ta là bằng hữu nha, gặp khó khăn ngươi dù sao sẽ không ném ta một mình đâu.” Mục Vô Ca uống một hớp rượu, bình tĩnh nói.
“Vô cùng xin lỗi, ta hiện tại hối hận cùng ngươi trở thành bằng hữu. Tình hữu nghị của chúng ta đến đây là kết thúc.” Mai Vũ nhanh chóng nói xong một câu này, đứng dậy muốn đi.
Mục Vô Ca quét nàng nhìn mắt, khóe miệng đột nhiên cười vô cùng vô sỉ: “Ngươi tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ nha. Ta dám cam đoan, chỉ cần ngươi đứng dậy, đao của đám người này lập tức sẽ sáng lên. Hơn nữa, ngươi cảm thấy dưới tình huống trước mắt của hai chúng ta, bọn họ sẽ thả một mình ngươi đi?”
Khóe miệng Mai Vũ trượt xuống, trượt xuống, cuối cùng quắt queo lại.
Nàng nhớ lại đêm hôm đó, cũng là cảnh tượng như vậy, nàng một mình đứng dậy, đám người kia liền lộ ra ngay ra con dao găm sáng loáng.
Lờ mờ có loại cảm giác chuyện xưa sẽ lặp lại một lần nữa.
Khóc a! Nàng tại sao chết tốt không chết lại cùng hắn làm bằng hữu a!
Mục Vô Ca trời đánh.
Ngồi thẳng người, mặt Mai Vũ không chút thay đổi.
“Ngươi có biện pháp.” Nàng kiên định nói.
“Ta không có.” Hắn kiên định trả lời.
Mục Vô Ca thấy dáng vẻ chà xát hai tay của nàng, trong lòng len lén vui mừng không ngừng.
Hắc hắc, nếu để cho ngươi đả kích tiểu gia, tiểu gia cũng làm cho ngươi nếm thử một chút tư vị bị đả kích.
Nghiêng con mắt nhìn về phía người xung quanh, Mục Vô Ca ở trong lòng nhanh chóng tính toán một phen.
Thân thể nghiêng về phía trước, nhỏ giọng nói: “Mai Vũ, ngươi là Vũ Thần a, ngươi quên sao?”
Con mắt Mai Vũ mở lớn, hơi giật mình nói: “Không thể nào, căn bản không có cơ hội đổi rượu.”
Người này, lại muốn để cho đám người kia uống rượu của nàng. Thật ác độc a. Bất quá đây coi như biện pháp rất tốt, chính là không có cơ hội hạ thủ.
Mục Vô Ca cười khẽ: “Rượu của ngươi, sẽ không không dùng được đi.”
Mai Vũ tức giận một cước hướng về phía dưới bàn, hếch mày, một đôi thủy mâu lưu chuyển: “Hừ, rượu của cô nương, không thấy máu cũng phong hầu. Đoạt mệnh không tiếng động.”
Đem bầu rượu không đưa cho nàng, Mục Vô Ca nghiêng đầu, sợi tóc tán lạc rơi xuống, một bộ dạng lười biếng nói: “Kính nhờ.”
Mai Vũ quả thật muốn xông qua bóp cổ hắn, đưa hắn đi Tây Thiên.
Bộ dạng hắn nào có nửa điểm nhờ cậy!
Cái tên quỷ xui xẻo trời đánh này. Từ nhỏ liền dây dưa làm “Kẻ thù lớn nhất kiếp này.” Hừ, nói như vậy quả nhiên là không sai, hắn chính là cơn ác mộng của nàng.
Chui vào dưới đáy bàn tráo đổi rượu, Mai Vũ ngồi vững vàng, chờ nhìn Mục Vô Ca hành động.
Chốc lát sau, tiểu nhị đi lên, Mục Vô Ca lén duỗi một đưa chân, tiểu nhị liền bị vấp.
“Ai ôi.” Một tiếng hét thảm, tiểu nhị cũng với mâm đồ ăn đụng phải bàn của bọn Mai Vũ.
Mai Vũ lập tức kêu lên: “Tiểu nhị, làm sao ngươi không cẩn thận như vậy. Nếu làm đổ rượu lên người ta, y phục này ngươi đền nổi sao.”
Mục Vô Ca vội vàng giảng hòa: “Thôi, Tiểu Vũ, tiểu nhị cũng không phải là cố ý.”
Tiểu nhị đỏ mặt, luôn miệng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, khách quan.”
Một lúc sau, tiểu nhị bưng mâm chạy hướng một cái bàn khác.
Mai Vũ dùng ánh mắt dò hỏi Mục Vô Ca, Mục Vô Ca lặng lẽ làm thế tay đã giải quyết.
Kỳ thực, một mình Mục Vô Ca hắn có thể giải quyết bọn cừu gia củi mục này. Bất quá, hắn đối với rượu của Mai Vũ cảm thấy hết sức hứng thú. Muốn tự mình biết hiệu quả một chút. Có hay không uống vào rượu của nàng, đều không có ngoại lệ phải chết.
Hắn thật sự rất khó tưởng tượng, Mai Vũ nhìn như đơn thuần này lại giết chết hai người Trúc Thiên cùng Mai Lưỡng Tân, lòng hiếu kỳ giựt giây, hắn muốn lần này có thể tự mình nghiệm chứng. Bất quá, hắn không muốn làm kẻ thử độc, cho nên, chỉ có thể để cho đám cừu địch xui xẻo kia làm người thử độc thôi.
Rượu được rót vào chén, Mai Vũ mắt thấy mấy người uống vào. Tâm cũng treo ngược lên. Thật ra thì, đối với rượu mình cất, Mai Vũ không có bao nhiêu tự tin. Nếu như không phải là từng tự tay giết người, nàng thật sẽ hoài nghi rượu của mình có lợi hại như thế hay không. Bất quá, cho dù từng tự tay giết người, nàng cũng vẫn tồn tại rất nhiều lo lắng.
Có lẽ, đây là Bồ tát ban ân, một ngày kia sẽ mất đi hiệu lực. Hoặc giả, mấy lần kia chẳng qua là tình cờ ngoài ý muốn. Hoàn hảo chính là, ít nhất bây giờ hữu dụng. Một vài người uống rượu trên bàn đã nhất thời ngã xuống.
Mấy bàn khác thấy vậy, rối rít rút đao ra.
Một người trong đó vứt bỏ mũ đội trên đầu, hét lớn một tiếng: “Mục Vô Ca, để mạng lại!”
Quơ múa dao găm sáng loáng liền bổ về phía Mục Vô Ca.
Tâm Mai Vũ hiện tại muốn chết rồi.
Kết quả. . . . . . không phải là muốn nhau đâu! Khóc.
Mục Vô Ca không nhìn thanh đao đang vung tới. Chẳng qua là nhìn Mai Vũ, khuôn mặt tươi cười như gió xuân.
Không biết sao, Mai Vũ đột nhiên cảm thấy rất lạnh.
Người này, cười thật buồn nôn nha.
Từ từ, Mục Vô Ca lấy ra một chiếc cung màu bạc bên người.
Bày ra trước mặt Mai Vũ, nhẹ giọng nói: “Ngươi biết cái cung này ngoài trừ lắp tên, còn có cách dùng nào khác không?”
Mai Vũ co rụt lại lui về phía sau, lắc đầu: “Không biết.”
Mục Vô Ca vuốt cung, toàn thân cũng tựa như phát sáng, thở dài nói: “Còn có thể. . . . . . Giết người đấy.”
Nhẹ nhàng vung lên, cung của Mục Vô Ca, tựa một con hồ ly chạy như bay trong không trung, bắn thẳng về phía người đang vung đao đó. Một đạo thanh âm da thịt bị cắt cực kỳ nhỏ truyền đến.
Người kia ngã xuống đất. Cung xoay tròn, bay trở về trong tay Mục Vô Ca.
Mai Vũ nhìn nam tử trước mặt, lại nhìn người vừa té xuống đất.
Rốt cuộc có nhận thức — hắn là Ngân Hồ.
Mặc dù, giết người là rất chuyện kinh khủng. Nhưng Mai Vũ lại giác được, lúc này, Mục Vô Ca vô cùng tuấn tú.
Cái loại cuồng vọng cùng kinh thế đó, lại xuất hiện trong động tác nhẹ nhàng tiêu sái.
Mai Vũ nghĩ, có lẽ không có bất kỳ nữ nhân nào có thể cự tuyệt một Mục Vô Ca như vậy.
Bất quá, nàng là một ngoại lệ.
Một bước vọt tới trốn sau lưng Mục Vô Ca, Mai Vũ lớn tiếng nói: “Làm bằng hữu, ngươi có nghĩa vụ bảo vệ ta.”
Mục Vô Ca nhíu mày: “Ngươi không phải không muốn cùng ta làm bằng hữu sao?”
“Ngươi nghe lầm.” Mai Vũ lập tức quay súng lại bắn quân mình.
Nói giỡn, hiện tại nàng trừ phi từ nơi này nhảy vào trong hồ, nếu không chạy ra ngoài, tuyệt đối sẽ bị loạn đao chém chết.
Mục Vô Ca ngẩng đầu, trong tay Ngân cung lại xuất ra, cười nói: “Được rồi, xét thấy ngươi cho ta xem sự lợi hại của rượu độc. Ta cũng không thể keo kiệt, sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức về bản lĩnh của Ngân Hồ Mục Vô Ca. Còn nữa…, bộ cung này tên gọi Ngân Nguyệt.”
Quay đầu lại dương dương đắc ý khoe khoang vũ khí của mình, Mục Vô Ca ra tay lần nữa, lại đánh trúng một người.
Trong lúc nhất thời, bọn cừu địch tức giận, hợp nhau lại tấn công.
Mục Vô Ca tay cầm Ngân Nguyệt, tên cung cùng bay, dưới tình trạng Mai Vũ trợn mắt há mồm tán thưởng, ung dung giải quyết hết đối thủ.
Xong xuôi đâu đó, Mục Vô Ca vỗ tay. Nhún vai: “Đi thôi, bằng hữu của ta.”
Mai Vũ không nhịn được khen: “Không nhìn ra, ngươi thật đúng là lợi hại nha.”
Mục Vô Ca vểnh mũi lên, khóe miệng cười nói: “Đó là đương nhiên rồi, Ngân Hồ Mục Vô Ca, lời đồn đại trên giang hồ cũng không phải là giả.”
Mai Vũ bĩu môi, ở trong lòng yên lặng tăng thêm một câu: nếu như ngươi có thể không tự đại như vậy, cũng cho phép là một nam nhân tốt.
Hai người ra khỏi tửu lâu, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Một hồi lâu, tửu lâu bên kia vang lên tiếng kêu gào hỗn loạn.
“Giết người rồi!”
“Giết người rồi.”
Mai Vũ cùng Mục Vô Ca nhìn nhau cười một tiếng, biến mất trong đám người.
Từ từ trở về nhà trọ, Mai Vũ cùng Mục Vô Ca nói lời từ biệt: “Được rồi, ta muốn trở về. Bọn họ cũng nên nói chuyện phiếm xong rồi.”
Mục Vô Ca mỉm cười gật đầu: “Ân.”
Mai Vũ đi vào mấy bước, từ sau lưng truyền đến thanh âm của Mục Vô Ca.
“Uy! Hôm nào cùng ra ngoài chơi đi, tâm tình tốt, tâm tình không tốt cũng có thể tới tìm ta. Đón lấy cái này.” Mục Vô Ca nói xong, ném tới một món đồ.
Mai Vũ tiếp được, là một món trang sức tiểu ngân tiễn rất đẹp, Mai Vũ quay đầu lại, sau giờ ngọ dương quang ôn nhu tán lạc một ít trên thân thể màu bạc. Hắn cười ngả ngớnc, bên hông lung lay một tiểu ngân tiễn đồng dạng.
Mai Vũ không khỏi bật cười.
Này, là dấu hiệu của bằng hữu đấy.
Mục Vô Ca, ta nhớ kỹ rồi.
Vui vẻ, không vui, cũng sẽ tìm ngươi.
Bởi vì, chúng ta là bằng hữu.
Trở về hậu viện, Mai Vũ đi thẳng tới gian phòng của mình.
Thật vui vẻ mở cửa, người trong phòng, lại làm cho cả người Mai Vũ sững lại, thậm chí máu trong người cũng đông kết.
Người ngồi trong phòng hướng về phía nàng khẽ mỉm cười.
“Tiểu Vũ, đã lâu không gặp.”
Đó là một người cùng một chuyện đã đóng băng, không thể đụng vào.
Người kia, không có biến mất, hắn đang ở một chỗ sâu trong trí nhớ, vừa đụng liền đau .
Ngón tay út, lại bắt đầu đau đớn.
An Thiếu Hàn, đã lâu không gặp.