Tai họa trừ trên trời rơi xuống a, chỉ có thể nói là tai họa từ trên trời rơi xuống.
Tạ Vãn Phong thế nào cũng không nghĩ đến, sẽ gặp phải sự việc này.
Cái tên nam nhân đeo mặt nạ trời đánh!
Nếu như không thể bắt được hắn, tuyệt đối sẽ trở thành một đại sỉ nhục đối với Tạ Vãn Phong hắn.
Đây là chuyện tình phát sinh trước bữa cơm trưa. Đến giờ cơm, Liễu Hành Vân cùng Thượng Quan Diêu trở về Túy Trần lâu. Mà thôn cô nào đó nói muốn ra ngoài một chút cũng chưa thèm xuất hiện trước bàn cơm.
Xuất phát từ lo lắng, Tạ Vãn Phong rời khỏi nhà trọ đi tìm nàng.
Phát hiện, nữ nhân kia không biết chết ở nơi nào.
Hắn còn chưa kịp lo lắng tiếp, chỉ thấy trên đường lớn, một nam tử chói lọi lắc lư đi qua.
Gương mặt đó, rõ ràng chính là “Tạ Vãn Phong”.
Chính là Tạ Vãn Phong hắn a a a!
Toàn thân Tạ Vãn Phong đều muốn co quắp.
Đáng chết! Cư nhiên dáng dấp giống hắn như đúc.
Khóe miệng run rẩy, hắn đầu tiên hồi tưởng lại xác suất mình có thể có đệ đệ sinh đôi hay không.
Cuối cùng cho ra một cái kết luận là: căn bản không thể có.
“Tạ Vãn Phong” kia lắc lư đến trước mặt hắn, cư nhiên rất nghiêm túc nhìn hắn nói: “Ngươi là ai, dáng dấp như thế nào lại giống bản thiểu gia. Dám giả mạo Tạ Vãn Phong ta, ngươi muốn chết phải không?”
Trên trán Tạ Vãn Phong gân xanh bạo động, đè ép lửa giận… nhưng không thể đè ép được.
Lập tức bộc phát.
Cộng thêm lửa giận chuyện tên tiểu tử Ngân Hồ mấy ngày trước, cùng nhau bạo phát.
Một kiếm quất tới.
“Thiếu gia cho ngươi biết, ai mới chân chính là Thiên Diện Đào Hoa Tạ Vãn Phong!”
Hai người một đường vật lộn đánh đến một nơi không biết là đâu nữa. Thời điểm hắn đang muốn buông tha.
Cái tên nam nhân chết tiệt kia cư nhiên lại nói: “Tạ Vãn Phong cũng chỉ lợi hại đến thế thôi sao. Không chơi nữa. Nói cho ngươi biết tin tức tốt a, ta là giả trang ngươi, ngươi vẫn có thể kiên định ngươi mới là thật. Ta nghĩ đến một cách chơi mới, Thiên Diện Đào Hoa Tạ Vãn Phong là hái hoa tặc, chủ ý này thế nào? Ha ha, chờ nhìn hiệu quả đi. Tạm biệt.”
Trong đầu, sợi dây được đặt tên là lý trí, cháy, cháy, sau đó. . . . . . đứt.
Tạ Vãn Phong rốt cuộc hoàn toàn hóa đen trong câu nói đó.
Thiên Diện Đào Hoa Tạ Vãn Phong là hái hoa tặc. . . . . .
Thiên Diện Đào Hoa Tạ Vãn Phong là hái hoa tặc. . . . . .
A a a! ! ! Anh minh của hắn! Anh danh một đời của hắn! Nếu như không bắt được người mang mặt nạ này, nhất định sẽ bị hủy diệt đấy!
Xách kiếm, Tạ Vãn Phong quyết định, sau khi bắt được người mang mặt nạ này, nhất định phải đem hắn cắt bỏ từng khối từng khối thịt, ném tới từng hồ trong thành Dương Châu làm mồi cho cá.
Cứ như vậy, Tạ Vãn Phong bắt đầu truy tung Vãn Phong giả mang mặt nạ.
Mà điều đáng nhắc tới chính là, hắn có thể sẽ không tìm được người kia.
Bởi vì người kia đổi một bộ quần áo, lại đổi mặt nạ.
Trước khi hắn truy tung đã biến trở về chính hắn.
Người kia là ai vậy? Đương nhiên là — Vân Khinh a.
Trong phòng rất yên tĩnh, An Thiếu Hàn ngồi đó mỉm cười, mà Mai Vũ vẫn như cũ đứng ở ngoài cửa.
Nhẹ nhàng nghiêng đầu, mái tóc màu đen rủ xuống, thanh âm trầm thấp của An Thiếu Hàn lại vang lên: “Tiểu Vũ, ngươi dự định vẫn đứng ở ngoài đó sao?”
Mai Vũ há miệng, cuối cùng không nói gì, đi vào trong phòng, xoay người đóng cửa lại.
Tay chân Mai Vũ có chút luống cuống.
Rõ ràng cửa sổ đang mở, gian phòng này rõ ràng thông gió rất tốt. Nàng lại cảm thấy không khí không lưu thông.
Hẳn là bởi vì hắn ở chỗ này đi. Cảm giác bị cường đại áp bách khiến cho nàng không cách nào tự do hoạt động.
An Thiếu Hàn đứng dậy, Mai Vũ không tự chủ lui về phía sau một bước.
Vết thương sau lưng mới đây không lâu, cùng vết thương một bên ngực cũng tựa hồ có cảm giác đau đớn.
Trí nhớ đêm mưa đó cũng những dòng máu kia tựa hồ lại chảy qua trước mắt nàng.
Những thứ đó là vết thương người này ban cho đấy.
Tạ Vãn Phong nói, mấy ngày nàng hôn mê luôn phát sốt, ban đêm thường thường đau đớn nên tỉnh lại, nhưng ý thức mơ hồ. Lúc nói những lời này, vẻ mặt hắn tràn đầy lo lắng. Nàng ở trong lòng tự nhủ: không bao giờ nữa để người này lo lắng vì mình nữa.
Mai Vũ chưa từng nghĩ, sau khi phát sinh những chuyện đó còn có thể gặp lại hắn.
Nhưng kỳ thực có chút nhớ nhung hắn.
Ở trong mộng, nàng luôn mơ thấy hắn đứng trên bờ, cúi mắt nhìn nàng, khẽ mỉm cười, khuynh đảo quốc thành. Chẳng qua là, thật xa xôi, hắn ở trên bờ, nàng ở dưới nước. Nàng căn bản với không tới hắn.
Sau đó, nàng thỉnh thoảng sẽ nghĩ, có lẽ mình là rêu xanh đáy nước cũng không chừng. Hắn muốn chạm vào, nhưng không nghĩ tới, rêu xanh mềm mại như thế, không chịu được sự động chạm của hắn. Kì thực nàng không yếu ớt, giống như rêu xanh sinh trưởng trên tảng đá. Thực vật yếu ớt thì không cách nào sinh trưởng trên tảng đá.
Nhưng là, rêu xanh có rêu xanh mềm mại. . . . . .
Hiện tại, hắn đứng trước mặt Mai Vũ, Mai Vũ biết, nàng không cách nào đưa tay chạm vào hắn.
Vừa chạm. . . . . . Cũng sẽ bị tổn thương.
An Thiếu Hàn đi tới trước mặt Mai Vũ, nhẹ nhàng đưa tay kéo nàng vào trong ngực, không cho nàng có một tia phản kháng, ôm chặt lấy.
Tiếng cười thật thấp truyền đến.
Thanh âm từ tính của An Thiếu Hàn vang vọng bên tai Mai Vũ: “Là hương vị của Tiểu Vũ rồi, Tiểu Vũ, ta là Thiếu Hàn, ta rất nhớ ngươi.”
Tiểu Vũ, ta rất nhớ ngươi.
Không cần suy nghĩ những thứ hỗn loạn kia được không?
Không cần để ý tới quá khứ nữa được không?
Ta là Thiếu Hàn, là Thiếu Hàn ngươi luôn mỉm cười kêu tên.
Hãy để cho tháng năm Dương Châu này ghi chép một đoạn hồi ức tốt đẹp của ta và ngươi đi.
Tốt đẹp của ngươi, ta có quá ít, để cho ta nhiều tích lũy thêm một chút thôi.
Có lẽ đối với An Thiếu Hàn, Mai vũ chỉ là món đồ chơi. Nhưng đối với Thiếu Hàn, Mai vũ không giống như vậy.
Người có hai mặt, một mặt hướng về ánh mặt trời, một mặt giống như bóng tối.
An Thiếu Hàn là bóng tối.
Thiếu Hàn. . . . . . là ánh sáng.
Hắn tin tưởng, Mai Vũ hiểu được những thứ này.
Một câu ta là Thiếu Hàn kia, tựa hồ là một lời nguyền khốn trụ Mai Vũ thật chặt.
Nàng nhớ cái ngày ánh mặt trời bay thấp xuống, nam tử kia dùng ánh mắt khát khao cỡ nào chờ mong nàng kêu tên hắn.
Dùng một nụ cười vừa không tự nhiên vừa hạnh phúc nghe mình gọi tên hắn như thế.
Thiếu Hàn, An Thiếu Hàn, nàng hiểu, đó là hai người. Không phải giống nhau.
Khóe mắt Mai Vũ đã có chút ươn ướt, run rẩy giơ tay lên, nhẹ nhàng vòng quanh hắn.
Thiếu Hàn, Thiếu Hàn. . . . . .
Nếu như người không giải thích được tư niệm một người. Như vậy, Thiếu Hàn, ta cũng rất nhớ ngươi.
Kì thực, nàng rất ngu ngốc, biết rất rõ ràng, An Thiếu Hàn đang lấy cớ. Hắn chỉ lợi dụng cái cớ này để tới gần mình. Thế nhưng luân hãm đối với nàng là một chuyện quá đơn giản.
Nàng không cách nào bỏ qua người này, không cách nào bỏ qua nụ cười rực rỡ của hắn.
Muốn cho hắn vui vẻ, muốn cho hắn cười thật nhiều.
Muốn lần nữa gọi hắn: “Thiếu Hàn.”
An Thiếu Hàn ôm Mai Vũ, vùi vào tóc nàng, nhẹ nói nói: “Tiểu Vũ, ta tới gặp ngươi, đây là bí mật thuộc về chúng ta nha. Tối nay, ta sẽ trở lại, trong thành Dương Châu có nhiều nơi hảo ngoạn, chúng ta cùng nhau chơi đùa một lần thôi.”
Mai Vũ nắm thật chặt ống tay áo hắn, mỉm cười gật đầu: “Được.”
Không nói cho người khác, như vậy mình mất tích, sẽ không có người hoài nghi hắn.
Tối nay cùng hắn cùng ra ngoài, có hay không sẽ không trở về nữa.
Dường như. . . . . . Một âm mưu vừa mới bắt đầu.
Thế nhưng không có cách nào cự tuyệt.
Hắn đã đến đây, như vậy hành tung của mình vẫn luôn bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
Chiến thần An vương, đúng là danh bất hư truyền.
Nàng rốt cuộc biết, mình trốn không thoát.
Có lẽ hiện tại, giờ phút này, nếu mình cự tuyệt, Liễu Hành Vân sẽ gặp nguy hiểm, Tạ Vãn Phong sẽ gặp nguy hiểm.
Nàng đối với võ công của hai người đó không phải không có lòng tin. Chẳng qua, việc này còn liên lụy đến một Thượng Quan Diêu.
An Thiếu Hàn nhất định đã điều tra hết thảy rồi mới đến.
Nếu như nàng gặp chuyện không may, như vậy Hành Vân nhất định sẽ gặp chuyện không may.
Cho nên, nàng chỉ có cách đáp ứng hắn.
Nhưng trong lòng nàng hiểu, đây bất quá là một nguyên nhân trong đó thôi.
Một nguyên nhân khác, gọi là tham luyến.
Cho dù nam tử trước mặt sau khi xoay người liền thay đổi thành tàn nhẫn, nhưng ít ra giờ khắc này, hắn ôn nhu.
Nàng tham luyến ôn nhu của hắn, tham luyến nụ cười của hắn, không cách nào tự kềm chế.
Buông ấm áp trong ngực ra, An Thiếu Hàn nhìn ánh mắt nàng, đột nhiên cười rất thần bí.
“Tiểu Vũ, tặng cho ngươi một phần lễ vật.”
Mai Vũ có chút ngẩn ra. An Thiếu Hàn. . . . . . Sẽ tặng nàng lễ vật.
A, không đúng, không phải là An Thiếu Hàn, mà là Thiếu Hàn.
Từ phía sau lưng lấy ra một cây trâm, An Thiếu Hàn nhẹ nhàng cài lên tóc Mai Vũ.
Đó là một cây trâm bích ngọc hình chiếc quạt nhỏ, cài trên tóc Mai Vũ, hoạt bát mà đáng yêu.
An Thiếu Hàn nhìn cây trâm cài trên tóc nàng, cảm thấy càng thêm đẹp mắt.
Đó là thời điểm chọn lễ vật cho Lâm quốc Quận chúa phát hiện.
Trong một đống trân bảo nhìn trúng cái này. Nhưng cũng không phải cho Quận chúa gì đó, mà là nàng.
Lúc ấy đã cảm thấy, cây trâm này nhất định vô cùng thích hợp với nàng.
“Như ta nghĩ, nhìn rất đẹp.” Khóe miệng An Thiếu Hàn nhẹ nhàng câu khởi, lộ ra một nụ cười nhu hòa như tuyết đọng.
Mũi Mai Vũ đột nhiên có chút chua xót.
Người này, sẽ tưởng tượng bộ dạng nàng đeo cây trâm sao? Có phải cũng sẽ cầm trâm ngây ngốc ngẩn người hay không.
Người này, mặc dù rất tàn nhẫn, mặc dù rất đáng sợ.
Nhưng, vô cùng ôn nhu.
“Cám ơn, ta rất thích.” Nghẹn ngào, Mai Vũ thật lòng mỉm cười.
Thiếu Hàn, cám ơn ngươi ôn nhu như thế. . . . . .