Ban đêm, Liễu Hành Vân mơ một giấc mộng. Trong mộng, là một mảnh rừng rậm, Mai Vũ khẽ cười dưới tàng cây lá rụng không ngừng.
Nói với hắn: “Hành Vân, về sau, chân trời góc biển, ta không bao giờ có thể đi cùng ngươi nữa.”
Y phục của nàng vẫn màu đỏ như máu, trong lá cây xanh biếc tựa như một đóa hoa bay múa.
Liễu Hành Vân há miệng, muốn nói điều gì. Nhưng Mai Vũ không nghe. Nàng chỉ cười rồi bốc hơi trong tán lá xanh.
“Mai Vũ!” Hắn lớn tiếng kêu lên. Bốn phía, chỉ có gió thổi, lá cây xào xạc, tìm không thấy một thân ảnh hồng y.
Hắn hoảng loạn, tìm kiếm như người điên, xoay người liền thấy Thượng Quan Diêu đứng ở phía sau, lệ rơi đầy mặt cầu khẩn hắn: “Hành Vân, dẫn ta đi đi.”
Sau khi hoảng sợ tỉnh lại, Liễu Hành Vân vẫn nằm trên giường không nhúc nhích.
Ánh trăng chiều vào, tựa hồ. . . . . . Có gì đó, từ trong mắt chảy ra.
Mai Vũ, nguyên lai ta thật sự không thể lại được nghe ngươi dùng thanh âm ngọt ngào, kêu ta Hành Vân rồi.
Tạm biệt, Mai Vũ.
Tạm biệt, tạm biệt, hẹn gặp lại. . . . . .
Đó là lúc xế chiều, Liễu Hành Vân trở lại nhà trọ, Thượng Quan Diêu bổ nhào vào người hắn khóc lóc, cầu khẩn nói: “Hành Vân, dẫn ta đi đi.”
Trái tim Liễu Hành nhảy một nhịp, lôi kéo nàng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Lâu chủ muốn ta gả cho Lâu nhị chủ, hắn còn có một tháng nữa sẽ chết, ta không muốn gả cho hắn! Hành Vân, ta là thích ngươi, ngươi biết. Ngươi cũng thích ta, không phải sao? Dẫn ta đi đi, Hành Vân.”
Nàng khóc thật là thống khổ, từ khi hắn lớn như vậy tới nay, lần đầu tiên thấy nàng khóc mà bất lực.
Khi còn bé, là mình nợ nàng. Nàng rõ ràng có thể tránh được, lại thay thế mình vào Vô Vân Lâu. Hắn đã đáp ứng nàng, nhất định sẽ tìm được nàng, cho nàng hạnh phúc.
Đây là lời thề, không thể làm trái.
Một khắc kia, trước mắt Liễu Hành Vân ngập tràn bộ dáng Mai Vũ vẫy tay với mình. Một bóng lưng hồng ý cùng liễu rủ xanh biếc bên hồ nước mênh mông, thê mỹ khiến cho hắn hít thở không thông.
Đưa tay, Liễu Hành Vân tỉnh táo ôm lấy Thượng Quan Diêu, chết lặng nói: “Diêu, đừng khóc, ta sẽ dẫn ngươi đi.”
Nhắm mắt lại, hắn rốt cuộc thừa nhận phần tình cảm trong lòng kia.
Không biết từ khi nào thì bắt đầu.
Có lẽ là lần đầu tiên nàng nói mình: có nụ cười giống như ánh mặt trời tháng năm.
Có lẽ là trong rừng cây, nàng nói: muốn ta hận ngươi, ta không làm được.
Có lẽ, có lẽ. . . . . .
Có thật nhiều có lẽ, nhưng chỉ chứng minh một chuyện.
Đó chính là, trong tim hắn có một nữ nhân đã xâm chiếm vị trí của Thượng Quan Diêu. So với Thượng Quan Diêu càng có thể rung dộng trái tim hắn, so với Thượng Quan Diêu càng làm cho hắn quyến luyến.
Nàng không có sự lợi hại của Thượng Quan Diêu, nàng là một sát thủ ngu ngốc không có đại não.
Nàng không bằng Thượng Quan Diêu, có thể vĩnh viễn không làm được hoa khôi, nhưng nàng cười lên rất đẹp.
Nàng thua kém sự thông minh của Thượng Quan Diêu, luôn luôn không bình tĩnh vì người khác mà liều mạng.
Nàng không giỏi giang lắm. Thế nhưng, hắn thích nữ tử kia, thích nụ cười của nàng, sự ngu ngốc của nàng, tất cả của nàng.
Thời điểm hắn rốt cuộc dám thừa nhận phần tình cảm này cũng đã là thời điểm không thể thủ hộ ở bên người nàng.
Đây chính là cái gọi là số mạng đi. Nợ cuối cùng phải trả, bỏ qua cũng đã không thể quay đầu lại.
Cái hắn muốn thật sự không nhiều lắm, chỉ cần ở bên cạnh nàng, cùng nàng đi nơi nào đều tốt.
Nhưng đều đã không thể rồi. . . . . .
Trong bóng tối, Liễu Hành Vân im lặng khóc.
Đời này, lần đầu tiên có một cuộc ly biệt khổ sổ đến hít thở không thông.
Đời này, lần đầu tiên, khóc thút thít vì một nữ tử.
Liễu Hành Vân biết, Liễu Hành Vân không bao giờ còn là Liễu Hành Vân vô lương tâm, tự do tự tại lúc trước nữa rồi.
Tim của hắn, đã buộc trên người nữ tử kia. . . . . .
Chân trời góc biển, tâm thuộc về nơi nào có nàng.
Thành Dương Châu đêm nay, đèn đuốc sáng trưng.
Mai Vũ thay y sam mỹ lệ cùng Tạ Vãn Phong ra khỏi nhà trọ.
Trên đường phố, khắp nơi tràn đầy náo nhiệt.
Ngày cuối cùng của hội hoa đăng, thành Dương Châu mặc sức vui vẻ, tất cả mọi người không muốn bỏ qua.
Vừa ra khỏi cửa, Mai Vũ liền đụng phải Liễu Hành Vân.
“Hành Vân, thế nào không bồi Thượng Quan Diêu?” Tạ Vãn Phong xông lên làm khó hắn, trêu chọc hỏi.
Liễu Hành Vân né tránh quả đấm của hắn, cố gắng giả bộ dáng vẻ thoải mái nói: “Nàng rất bận. Ba người chúng ta rất lâu không cùng nhau chơi đùa rồi, hôm nay nhất định có không ít đồ tốt, chém giết cướp bóc thôi.”
Mai Vũ nhìn vẻ mặt gượng cười của hắn, cũng không vạch trần, chẳng qua là khoa trương kêu to: “A, lần này muốn mua! Ta không muốn bị người đuổi giết!”
Ba người nở nụ cười ha ha.
Liễu Hành Vân nhìn khuôn mặt tươi cười của Mai Vũ, trái tim trở nên dị thường mềm mại.
Ta thích nhất Mai Vũ mỉm cười.
Vốn là, tối nay nên đi. Nhưng . . . . . . Hắn từ chối muốn nói tạm biệt với Vãn Phong, chính mình chạy tới.
Lần cuối cùng nhìn lại, lần cuối cùng vui chơi một đêm này thôi.
Ba người cùng nhau.
Dắt Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân, Mai Vũ dẫn đầu xông về phía trước.
“Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, chậm nữa đồ tốt cũng bị người ta cướp hết rồi!”
Hành Vân, tối nay, sẽ để cho chúng ta trước khi ly biệt, một lần cuối cùng gặp nhau đi.
Sau này, chân trời góc biển, liền như vậy từ biệt.
Ba người cùng nhau vọt tới trên đường, cùng nhau chơi đùa ầm ĩ. Chơi trò chơi, kiếm bảo vật.
“A! Vãn Phong, ngươi xem cái này cái này. Ta muốn cái này.”
“Thôn cô, cái này tốt hơn so với cái kia.”
“Không cần, không cần, Mai Vũ, vẫn là cái này tốt hơn. Ngươi chờ, gia kiếm cái này cho ngươi.”
Dọc đường đi, Mai Vũ đều rất vui vẻ.
Chẳng qua là, không quá bao lâu, Mai Vũ đã cảm thấy, tối nay an tĩnh không giống bình thường.
Khí tức lưu động trong không khí, tựa hồ, có kia mấy người.
Vân Khinh ở đây, An Thiếu Hàn hàn ở đây, Mục Vô Ca cũng ở đây.
Nhất là khí tức của Mục Vô Ca giống như đang ở bên cạnh.
“Này, ra ngoài chơi cũng không gọi ta một tiếng.” Trên bả vai đáp tới một cái tay.
Khóe miệng Mai Vũ rụt rụt, nghiêng đầu, quả nhiên thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của Mục Vô Ca.
Ông trời ơi! Hắn không thể không ra ngoài làm loạn sao?
Vừa định bảo hắn không cần làm loạn, vừa quay đầu, Mai Vũ liền thấy Liễu Hành Vân ảo não đi tới.
Vừa đi vừa lầm bầm: “Đáng chết! Còn thiếu một chút. Mai Vũ, vòng tay linh đang ngươi thích bị người thắng mang đi rồi. Ta giúp ngươi thắng cái khác.”
Ngẩng đầu, Liễu Hành Vân liền nhìn thấy Mục Vô Ca chết tử tế không chết một tay vừa khoác lên vai Mai Vũ, vừa nói: “A, thì ra là Bách Lý Thâu Phong Liễu Hành Vân cũng có lúc thua a.”
Khóe miệng Liễu Hành Vân lập tức kéo xuống, đen gương mặt hỏi: “Ngươi muốn làm gì.”
Mai Vũ trừng mắt, khuỷu tay hung hăng thụi trên người của hắn.
“A! Đau!” Mục Vô Ca khoa trương kêu to.
Mai Vũ bĩu môi: “Hành Vân, chúng ta coi như tiếp nhận một tiểu hồ li là được. Yên tâm, hắn bây giờ vô hại.”
Mục Vô Ca tức giận kêu to: “Không nên gọi ta Tiểu Hồ Ly!”
Tạ Vãn Phong cầm chiến lợi phẩm, mặt cười như gió xuân tiêu sái trở lại, hướng hắn nói: “Tiểu Hồ Ly, người cũng tới rồi a.”
. . . . . .
Khóe miệng Mục Vô Ca hoàn toàn rút!
Đám người các ngươi, gia là Mục Vô Ca, không phải là Tiểu Hồ Ly! Là Hồ Vương!
Liễu Hành Vân yên lặng cười một tiếng, đi lên phía trước, hung hăng dùng sức vỗ vỗ vai hắn.
“Nói như vậy, chúng ta là bằng hữu sao.”
“Không, ta nghĩ không phải.” Mục Vô Ca dùng sức đạp lên chân hắn, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười nói.
Mai Vũ bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi. Đừng làm rộn. Ta còn có đồ muốn đấy. A a!! Xong rồi xong rồi, chiếc quạt ngọc cũng bị người ta bắn đi rồi!”
Nghẹo đầu, Mai Vũ nhìn bảo vật mình mến yêu đều bị người cầm đi. Trong lòng trực nhỏ máu.
Mục Vô Ca quét mắt, khóe miệng câu khởi một nụ cười tà, giương cung tên lên, nhìn Mai Vũ mỉm cười: “Ngươi tin hay không, chỉ cần ngươi nói muốn, ta nhất định giúp ngươi lấy lại cây quạt kia.”
Mai Vũ nhìn người khách kia đã bắn tên đi ra, có chút khiêu khích nói: “Ta muốn, có bản lĩnh ngươi liền lấy đi.”
Mục Vô Ca mỉm cười, trong lúc nhất thời đẹp trai làm cho không người nào có thể dời mắt.
“Như ngươi. . . . . . mong muốn.”
Một hồi ngân quang thoáng qua.
Tên bắn thẳng về phía mũi tên đang bắn ra của người khách, ngân tiễn sắc bén đánh gãy mũi tên kia, bay thẳng hướng hồng tâm.
Một hồi yên lặng như tờ, người xem chung quanh rối rít bộc phát một trận tiếng vỗ tay.
Mai Vũ trợn mắt hốc mồm: “Vì, vì sao lại bắn trúng.”
Mục Vô Ca ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói: “Bởi vì gia là Mục Vô Ca.”
. . . . . .
Thật là, đáng quăng!
Trong tiếng than thở của người bán hàng, Mục Vô Ca kéo tay Mai Vũ chạy lên phía trước, vì nàng lấy được cây quạt ngọc kia.
Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành đứng phía sau, liều chết nhìn chằm chằm hai người kia.
“Hành Vân, ngươi sẽ không cứ như vậy bỏ qua cho con hồ ly chết kia chứ.”
“Đúng vậy a, Vãn Phong, ngươi sẽ không mặc cho hắn kiêu ngạo như vậy chứ.”
“Hành Vân, hành động đi, dùng bản lĩnh của ngươi nói cho hắn biết, hồ ly vẫn là trở về hang hồ ly làm lão đại đi.”
“Vãn Phong, đi ra ngoài đi, dùng mị lực của ngươi nói cho hắn biết, hồ ly chỉ có biến thành nữ mới có thể mê hoặc người.”
Tiểu Hồ Ly, kết quả ra tay với Mai Vũ, chỉ có hai chữ — xong đời!