Mai Vũ thật sự là không hiểu nổi, tại sao ba nam nhân kia trong lúc bất chợt đối với việc cướp đoạt bảo vật có hứng thú như thế.
Không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra, cảm giác, cho dù đồ trong tay những thương nhân kia tốt hơn nữa, cũng sẽ không đáng giá bằng đồ gì đó trong nhà bọn họ.
Đóa hoa đào vẫy gọi hồ điệp kia, ngươi thu lại cho cô nương. Ngươi đã có một khối huyết ngọc rồi, muốn đôi bông tai ngọc rách kia làm cái gì.
Hài tử ngu ngốc cười rực rỡ kia, nói ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi đã thu gom đủ nhiều trâm rồi, trừ Tử Ngọc bảo trâm, ta thấy ngươi còn có một cây trâm phượng hoàng, lãnh ngọc trâm. Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu thích thú với trâm a! Cái tên thần thâu biến thái này.
Còn có con Tiểu Hồ Ly kia, ngươi càng quá phận a. Cái cung đó có thể so với Ngân Nguyệt của ngươi sao?
Khóe miệng co quắp, Mai Vũ thật sự là không nhìn nổi rồi.
Cái này đều không phải là tồi tệ nhất, tồi tệ nhất chính là, bộ dáng bọn họ thu hút rất nhiều nữ nhân!!
Lớn lên đẹp trai, tiền nhiều, võ công lại tốt.
Ta van ngươi, nổi bật như vậy, các ngươi không thể khiêm tốn một chút sao.
Lại nói tiếp, nhìn lâu như vậy, nàng thích nhất chính là vòng tay mà Liễu Hành Vân để thua. Màu sắc rực rỡ, treo đầy linh đang đáng yêu.
Thật là xinh đẹp.
Nhưng con kia heo mọi việc đều thuận lợi, lại thua mất chiếc vòng tay.
Ô ~~~ ông trời ơi! Thôi, không muốn, còn muốn sẽ khóc.
Đứng bên ngoài, Mai Vũ liên tiếp lắc đầu. Đang lo làm sao lôi mấy người này ra ngoài.
Mai Vũ cảm giác đột nhiên sau lưng có người đến gần. Cảm giác quen thuộc ở bốn phía khuếch tán, Mai Vũ quay đầu lại, thấy một nam tử đeo mặt nạ nửa mặt.
Cổ tay bị nam tử kia bắt được, Mai Vũ hoang mang nghiêng đầu: “Thiếu . . . . . Hàn?”
Hắn làm gì vậy, không phải là muốn bắt nàng đi chứ. Trong lòng giật mạnh một cái, lòng bàn tay Mai Vũ rịn ra mồ hôi.
Không cần, không cần. Nàng còn có việc chưa làm xong.
An Thiếu Hàn không nói gì, khẽ mỉm cười, đưa tay đem một đồ vật đeo vào tay nàng.
Nghiêng đầu, Mai Vũ nhìn thấy một vòng tay màu sắc rực rỡ.
Chính là chiếc vòng tay vừa rồi nàng xem trọng.
Chẳng lẽ . . . . . .
“Vòng tay này là ngươi thắng hay sao?” Con mắt lóe sáng sáng, Mai Vũ có chút vui vẻ.
“Ừ, tặng cho ngươi. Thích không?” An Thiếu Hàn cười nhẹ, trong thanh âm từ tính tựa hồ hàm chứa nhàn nhạt ôn nhu.
“Thích.” Mai Vũ dùng sức gật đầu.
Đây là hắn cố gắng vì mình mà thắng, mình nhất định sẽ hảo hảo bảo quản.
Thiếu Hàn, cám ơn ngươi.
Khẽ mỉm cười, An Thiếu Hàn cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Hảo hảo chơi. Ta đi trước.”
Xoay người, An Thiếu Hàn tiêu sái nhập vào đám người.
Trái tim Mai Vũ yên lặng nhảy một cái.
Nàng biết, hắn muốn dẫn nàng đi.
Bất quá, tối nay, vẫn là muốn cám ơn ngươi, Thiếu Hàn.
Ta sẽ không quên, người tặng ta chiếc vòng tay này từng nói, muốn trong đêm tối vì ta đốt vô số đèn ── Thiếu Hàn.
“Uy! Hắn chính là tên tiểu tử mới vừa rồi thắng ta. Hắn tại sao đem vòng tay tặng cho ngươi. Ngươi có quan hệ gì với hắn phải không.” Liễu Hành Vân không biết từ nơi nào xông tới, nắm lấy tay của nàng hỏi.
Mai Vũ trừng mắt, kiên quyết nói dối: “Không, hắn nhận lầm người.”
“Ta mới không tin.”
“Hắn là nhận lầm người, hắn muốn đem cái này tặng cho A Hoa, hắn đem ta thành A Hoai.” Mai Vũ tiếp tục nói.
Đúng vậy, ta không nói dối, A Hoa chính là Dương Thái Hoa, Dương Thái Hoa chính là Mai Vũ, Mai Vũ chính là ta. Ngươi xem, ta không nói dối.
Khóe miệng Liễu Hành Vân co giật, bĩu môi.
A Hoa. . . . . . Ngươi lừa gạt người nào a.
Xin nói cho ta biết, A Hoa là người qua đường nào.
Mai Vũ liếc mắt, mắt thấy lại có nữ nhân đi tới, Mai Vũ trừng mắt liếc hắn một cái, nói lầm bầm: “Không có việc gì ai cho ngươi quá đẹp trai như vậy, thật đáng ghét.”
Liễu Hành Vân bây giờ là cả khuôn mặt cũng rút.
Choáng nha! Ngươi có lầm hay không! Lớn lên đẹp trai cũng là điều không tốt của ta?
Lúc này, trong không khí đột nhiên bay tới một trận hương thơm.
Mai Vũ cẩn thận ngửi ngửi, quả thật muốn hưng phấn nhảy lên.
Mẹ nó! Là “Bách Lý Đình” ba mươi năm. Rượu ngon như vậy, ở nơi nào, ở nơi nào.
Theo mùi thơm đi tới, Mai Vũ thấy một nhóm người vây quanh một gian hàng.
Có thanh âm một thương nhân xa xa truyền đến: “Tới, tới, các vị khách quan, những rượu này, nếu ai có thể nói ra là rượu gì bao nhiêu năm, hôm nay lão phu liền rượu tặng tri kỷ, tặng không hắn một vò.”
Khách nhân phía dưới ồn ào nói: “Có phải hay không nói ra bao nhiêu là có thể cầm bấy nhiêu?”
Thương nhân cười to: “Đó là đương nhiên.”
Mai Vũ nghe, cơ hồ hưng phấn muốn nhảy lên!
Quả thực là ── phúc lộc thiên tướng nha!
Mai Vũ nàng xem ra gặp vận may rồi.
Mai Vũ muốn nhìn vào bên trong một chút, lại bị thân ảnh một người cao lớn như tường thành trước mặt ngăn lại.
Thanh thanh cổ họng, Mai Vũ chọc chọc người kia một cái.
“Vị công tử trước mặt này nhìn bóng lưng rất tuấn tú, không biết nhìn chính diện có đẹp trai hay không, có thể nhường đường một chút không?”
Nam tử ứng thân quay đầu lại, Mai Vũ thấy dung nhan người kia, gần như không thể nói chuyện.
Ông trời. . . . . .
Rất đẹp trai. . . . . . (Phong: tỷ là đồ háo sắc Ò3Ó)
Gương mặt thật ôn nhu.
Nam tử mặc một thân y phục màu lam nhạt, mái tóc có chút nâu, có chút bồng bềnh. Lại dị thường đẹp mắt. Ánh mắt của hắn cũng là màu nâu, ánh sáng bên trong tựa hồ mê hoặc người. Sống mũi cao thẳng, môi thật mỏng.
Mai Vũ nhìn có chút ngây người. Hơi giật mình tăng thêm câu: “Là một công tử nhìn chính diện cũng rất tuấn tú.”
Nam tử nghe nàng nói vậy lập tức nở nụ cười, thanh âm mềm mỏng nhu hòa giống như nàng tưởng tượng vang lên: “Cô nương, ngài gọi tại hạ có chuyện gì sao?”
Mai Vũ nghe thấy hắn nói chuyện, lập tức phục hồi lại tinh thần.
Mặc dù đẹp trai đẹp mắt, nhưng nàng thật sự thấy quá nhiều soái ca, tính tình có chút hơi vặn vẹo rồi. Cho nên, đến lúc này, nàng đã luyện được một thân bản lĩnh. Chỉ bị mê hoặc một chút thôi, sẽ không si mê soái ca đến mức không thể tự thoát ra được.
Thật đúng là muốn cảm tạ đám biến thái kia.
Khẽ mỉm cười, Mai Vũ nói: “Hướng công tử mượn đường, ta muốn đi lên thử rượu, sau đó ta sẽ tặng công tử một vò rượu ngon .”
Lè lưỡi, Mai Vũ khéo léo chui qua bên cạnh hắn, đi lên đài.
A, khẩu khí thật lớn.
Hỏa Tử Tiêu hơi có chút dao động, nữ tử này, tựa hồ rất thú vị.
Nheo lại đôi mắt màu nâu, Hoa Tử Tiêu vốn đã chuẩn bị đi liền ngừng lại, muốn nhìn một chút nữ tử kia có thật sự lợi hại như vậy hay không.
Mai Vũ vừa đi lên, chỉ vào một vò rượu liền nói: “Lão bản, “Bách Lý Đình” ba mươi năm gói lại cho ta thôi.”
Hai con mắt của lão bản sáng lên, cười nói: “Vị cô nương này, không nhìn ra, là một người trong nghề sao?”
Mai Vũ cười: “Hiểu sơ một phần, cũng không phải là người trong nghề.”
Mai Vũ ở trong lòng thêm câu: nghề nghiệp của ta là sát thủ, không phải là chuyên chức chưng cất rượu, không tính đi.
“Ha ha, bản lĩnh ngửi mùi biết rượu ngon của cô nương quả nhiên rất cao. Tại hạ bội phục, vò rượu này, lão phu sẽ tặng cho cô nương. Chẳng qua là còn muốn hỏi cô nương, cô nương có biết lai lịch của “Bách Lý Đình” này?”
Mai Vũ nhếch mũi, ở trong lòng cười nói.
Hắc hắc, đây chính là ngươi cho cô nương cơ hội khoe khoang a ~
“Tương truyền, từng có vị tướng quân, trước khi mang binh xuất chinh, cùng cố nhân ngồi bên trong đình nâng cốc nói cười. Sau cố nhân nói: ngươi phải đi, rượu này, ta cũng không tìm được tri kỷ uống nữa. Không bằng hôm nay chôn rượu này, ngươi mà trở về, chúng ta tiếp tục nâng cốc nói cười. Tướng quân đáp ứng. Trận chiến ấy, chính là mười năm, tướng quân luôn luôn không quên ước định trước đây. Anh dũng giết địch, cuối cùng còn sống trở về rồi. Sau khi mang binh trở về, ở nơi cách đình 100 thước ngửi thấy hương thơm của rượu. Mà cố nhân, liền đứng cách đình nghênh đòn hắn trở về. Bách lý trường đình giấu mỹ tửu, không gặp tri kỷ không chạm ly.” Mai Vũ nói xong, nâng chén uống xong một ly rượu.
Bốn phía vang lên trận trận tiếng vỗ tay, lão bản cũng không nhịn được vỗ tay: “Hảo! Hảo một câu: Bách lý trường đình giấu mỹ tửu, không gặp tri kỷ không chạm ly.”
Khóe môi Mai Vũ phác thảo một nụ cười, tiếp tục nói: “Như vậy, làm tri kỷ, vò Quế Hoa Hương bốn mươi năm kia cũng cho ta đi. Hay là muốn ta lại nói tiếp lai lịch vò rượu kia?”
Lão bản khóe miệng cứng ngắc, quét mắt nhìn tiểu nha đầu hoạt bát trước mặt, thế nào cũng tức giận không nổi. Có chút bất đắc dĩ nói: “Được rồi. Hôm nay ta liền mặc cho cô nương lấy. Khó gặp được một tri kỷ.”
Hoa Tử Tiêu che miệng cười. Nha đầu này, thật đúng là một yêu ma tinh quái.
Thời điểm bọn Mục Vô Ca tìm đến, chỉ thấy Mai Vũ đang liều mạng đoán rượu, hãm hại lão bản người ta dở khóc dở cười.
“Thôn cô! Vẫn tốt chứ.” Tạ Vãn Phong giễu cợt, Mục Vô Ca dứt khoát trực tiếp chạy lên theo nàng cùng nhau đoán.
“Vô Ca, Vô Ca, là Trà Duyến, lão bản, ngươi rất lợi hại nha. Rượu ngon như vậy, ngươi cũng có.” Mai Vũ kêu lên.
Mục Vô Ca cũng cười: “Còn là bốn mươi năm trân cất. lão bản, tạ ơn.”
Hoa Tử Tiêu nhìn mấy người ở chung một chỗ với nữ tử kia.
Trong lòng đối với thân phận của nàng, có phần hiểu rõ.
Trên giang hồ, trên bảng thập đại sát thủ, người thần bí nhất.
“Tặng quân độc tửu, tiễn quân ra đi” Vũ Thần ── Mai Vũ.
Thật, không giống đấy.