Hoa Tử Tiêu xoay người, muốn rời khỏi đám người.
Mai Vũ từ trên đài nhảy xuống, ôm vò rượu đi tới gọi hắn: “Này, công tử bóng lưng rất tuấn tú, chính diện cũng rất đẹp trai.”
Hoa Tử Tiêu mỉm cười xoay người lại: “Còn phải nhường gì nữa sao?”
Mai Vũ le lưỡi, đưa vò rượu trong tay cho hắn, cười: “Bách hoa xuân nở đầy lâu, không bì kịp hương thơm nửa dặm dạ quế. Công tử, Quế Hoa Hương này tặng cho ngươi, cám ơn ngươi vừa rồi “đã nhường”. Còn nữa, ngươi rất ôn nhu. Tái kiến.”
Phất tay, Mai Vũ chạy về phía ba người đang chờ đợi.
Xa xa còn có thể nghe được mấy người đối thoại.
“Uy! Ngươi lại gây phiền toái gì!”
“Ngươi mới gây phiền toái, Vãn Phong chết tiệt! Không cần kéo tóc của ta.”
“Ai, ai, có nam nhân đẹp trai như Mục Vô Ca ta ở cạnh ngươi, ngươi không thể khiêm tốn một chút sao.”
“Mục Vô Ca, ngươi muốn chết a, tên hồ ly chết tiệt này.”
“Không nên gọi ta hồ ly.”
“Hừ, chính là hồ ly thối không biết trời cao đất dày.”
“Liễu Hành Vân, ta muốn cùng ngươi đấu một trận.”
“Tới nha, ai sợ ai!”
“Đừng làm ồn!”
Trong tay ôm một vò rượu, Hoa Tử Tiêu mỉm cười nhìn bóng dáng màu đỏ đã đi xa kia.
Nếu như không phải thời gian không đủ.
Hắn thật rất muốn đến gần bóng dáng màu đỏ kia đấy.
Dáng vẻ rực rỡ như vậy, tựa hồ, chiếu sáng cả sinh mạng.
Nhất định rất thú vị, nếu không mấy người trên giang hồ miêu tả này, tại sao cũng đến gần nàng.
Nhuộm đầy máu tươi, nhuộm đầy thống khổ, nhuộm đầy tà ác.
Mấy người như vậy, chỉ có đến gần hồn nhiên trong sáng, mới có thể được cứu chuộc. . . . . .
Nàng là hồn nhiên sao?
Nữ sát thủ khủng bố trên giang hồ miêu tả chính tay giết sư phụ cùng sư huynh, thật kém rất nhiều.
Bách hoa xuân nở đầy lâu, không bì kịp nửa hương thơm nửa dặm dạ quế.
Lần đầu tiên có người so sánh mình như vậy đấy.
Dạ quế. . . . . . Ha ha, nha đầu, cám ơn ngươi.
Ngươi là người đầu tiên nói ta ôn nhu.
Hẹn gặp lại. Hi vọng còn có cơ hội gặp lại.
Lửa khói như lưu ly, ngọn đèn đêm bất diệt thành Dương Châu, cũng với rã rời mệt mỏi, nữ tử kia cùng nam tử này gặp nhau. Vì vậy, một số hình ảnh khó có thể miêu tả rõ nét.
Ở Dương Châu, ở giang hồ, ở thế gian hỗn độn này, lại sẽ có một đoạn truyền kỳ như thế nào đây.
Đêm khuya không ngủ, Dương Châu không biết.
Mai Vũ cùng Hoa Tử Tiêu cũng không biết.
Chẳng qua là Mai Vũ đang suy nghĩ, còn chưa có hỏi tên hắn, trong đám người đã tìm không thấy người ôn nhuận như ngọc đó rồi.
Mai Vũ cười yếu ớt.
Hảo đáng tiếc, khó gặp được người ôn nhu như thế.
Cư nhiên quên hỏi tên người ta.
A, bất quá quên đi, có lẽ hữu duyên, còn có thể gặp lại.
Bất quá, điều kiện tiên quyết là nàng có thể sống lâu hơn so với Vô Vân Lâu nhị lâu chủ.
Thời điểm ánh bình minh phủ xuống, tiếng ồn ào huyên náo cũng tan đi. Sáng sớm tháng năm có chút lạnh, Mục Vô Ca rời đi trước một bước.
Liễu Hành Vân đứng ở ngã rẽ trên đường cùng Mai Vũ, Tạ Vãn Phong cáo biệt.
“Như vậy, ta liền đi nha. Vãn Phong, lúc ta không có mặt, không cho phép khi dễ Mai Vũ.” Mỉm cười, Liễu Hành Vân vuốt ve mái tóc Mai Vũ nói với Tạ Vãn Phong.
Tạ Vãn Phong bĩu môi: “Cái gì chứ! Luôn luôn đều là nàng khi dễ ta.”
Liễu Hành Vân không phản bác, cúi đầu nhìn Mai Vũ.
“Mai Vũ, ngươi cười lên rất đẹp mắt, nhưng không cần luôn luôn cười với nam nhân, rất nguy hiểm.”
Mũi Mai Vũ có chút xót, cố gắng bày ra một bộ điềm nhiên như không có việc gì, từ trong lồng ngực lấy một chiếc bùa hộ mệnh màu đỏ đưa cho hắn.
“Cái này là ta đi cầu được, tặng cho ngươi. Phù hộ cho tên bại hoại ngươi sống lâu một chút.”
Tạ Vãn Phong bất mãn lầm bầm: “Tại sao không có phần của ta.”
Nhưng hiển nhiên, hai người đã đem hắn bỏ quên.
Liễu Hành Vân nắm thật chặt chiếc bùa bình an kia, đột nhiên cúi đầu hôn Mai Vũ.
Lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng.
Trong lòng ta lưu lại ấn ký không thể xóa nhòa của ngươi, hẹn gặp lại.
Trong thành Dương Châu, nhất thời hoa bay. Đó là một loại hoa màu tím từng chuỗi từng chuỗi treo trên cây. Gió vừa thổi, cánh hoa sẽ theo gió mà rơi. Xinh đẹp như vậy, Mai Vũ lại cảm giác dị thường thê mỹ.
Giờ khắc này, khi môi hắn chạm đến môi mai Vũ. Đầy trời hoa bay, mang theo cả bi thương của Mai Vũ.
Thành Dương Châu, ngươi có thể hay không ghi lại một màn này. Có thể hay không nhớ, đã từng có người nam tử, đang lúc hoa bay, cho một nữ tử một nụ hôn ly biệt.
“Mai Vũ, ta vĩnh viễn là mặt trời của ngươi.” Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhẹ đến không thể nghe thấy. Nhưng Mai Vũ nghe được, nghe rõ ràng.
Xoay người, Liễu Hành Vân chuyển bước rời đi.
Sau lưng truyền đến thanh âm hổn hển của Tạ Vãn Phong: “Liễu Hành Vân! Ngươi xong đời!”
Khẽ mỉm cười, Liễu Hành Vân đưa lưng về phía hai người vẫy vẫy tay.
Tái kiến.
Vãn Phong, Mai Vũ.
Tâm của Mai Vũ giống như chìm dần trong nước, tay của nàng giơ lên, tựa hồ muốn giữ lại. Cuối cùng lại rũ xuống.
Lưu luyến không rời, cũng không thích hợp với những người như bọn họ.
Cứ như vậy vô lương tâm tách ra thôi.
Như vậy là tốt rồi.
“Vãn Phong, ta nhớ ra một chuyện. Tối hôm qua, mặt nạ nam kia tựa hồ xuất hiện. Ta dường như nhìn thấy hắn cùng một danh cơ thanh lâu ở chung một chỗ, ngươi có muốn đuổi theo hay không?” Mai Vũ cũng không quay đầu lại nói.
Tạ Vãn Phong vừa nghe, lập tức tinh thần tỉnh táo: “Thật sao?”
“Thật, tự ta đi về. Ngươi đuổi theo đi thôi.” Mai Vũ nói xong, bước từng bước về phía trước.
“Ta nhất định cho tên kia một bài học.” Tạ Vãn Phong nhảy dựng lên, xoay người muốn chạy.
Mai Vũ đột nhiên xoay người lại, hướng hắn kêu: “Tên vô lương tâm, cái này cho ngươi, nguyện tai họa ngươi sống ngàn năm.”
Tạ Vãn Phong quay đầu lại, đưa tay bắt được đồ nàng ném tới.
Cầm trong tay vừa nhìn, là bùa bình an giống của Hành Vân.
“Mặc dù nói lời nói không xuôi tai, bất quá, cảm tạ.” Xoay người, Tạ Vãn Phong biến mất trong màn sương sớm.
Mai Vũ lẩm bẩm: “Vãn Phong, ngươi còn không cùng ta nói hẹn gặp lại. . . . . .”
Ta lừa ngươi nhiều lần như vậy, thêm lần này nữa đi.
Nhất định là không khí quá ẩm ướt, cho nên Mai Vũ mới cảm thấy, mắt có chút ướt ướt.
Cùng nhau trải qua nhiều như vậy, mặc dù ngắn ngủi, cũng là ký ức không người nào có thể thay thế được.
Nói hay lắm muốn cùng nhau đi đến chân trời góc biển, lại phải tách ra ở chân mây cuối trời.
Nói không khổ sở, ai tin đây.
Bất quá, nàng không làm những chuyện không có ích lợi. Cho nên, những thứ này cũng không hề gì.
“Chuẩn bị sẵn sàng?” Mục Vô Ca từ trong màn sương sáng sớm bước ra.
Mai Vũ ngẩng đầu lên, kiên định nói: “Đúng vậy. Sau khi đưa ta đến Túy Trần lâu, sẽ không còn chuyện của ngươi.”
“Cái này gọi là dùng xong liền ném đi.” Mục Vô Ca cười khổ.
Mai Vũ trừng mắt: “Cái gì nha, bằng hữu chính là lấy ra để dùng. Ta cảnh cáo ngươi, rượu của ta, một vò cũng không được động vào. Cho dù ta chết, ngươi cũng phải đem chỗ rượu đó đến tưới trước mộ của ta.”
Mục Vô Ca nghe được câu này, đột nhiên ngừng cước bộ, kiên định nói: “Ta không muốn. Nếu như ngươi dám chết, chỗ rượu đó ta một giọt cũng sẽ không cho ngươi.”
Mai Vũ đôi mắt nhu hóa, nghiêng đầu, nhẹ nhàng cười.
“Dạ, được rồi. Vì chỗ rượu này, ta cũng muốn sống trở về.”
Vô Ca, cảm tạ. Ta hiểu rõ, cho dù ta chết, ngươi cũng sẽ đem chỗ rượu này tưới trước mộ của ta. Bất quá, ta sẽ nỗ lực còn sống.
Bách lý trường đình giấu mỹ tửu, không gặp tri kỷ không chạm ly.
Vò Thập Lý Đình kia, ta nhất định muốn cùng ngươi uống.
“Vô Ca, sau khi ta trở lại, theo ta uống vò Thập Lý Đình kia đi.”
“Đây coi như là ước định sao?”
“Uhm.”
Sương mù dần dần che giấu thân ảnh của hai người, cũng che giấu thân ảnh của hai người chạy trốn bên trong Túy Trần lâu.
Hôm nay, thành Dương Châu đang nghỉ ngơi, là thời gian tốt để chạy trốn.
Từ sau cửa sổ tiến vào phòng của Thượng Quan Diêu, Mai Vũ không thể không cảm thán Vô Vân Lâu chủ ngông cuồng. Cư nhiên không tăng thêm vài người ở nơi này.
Có lẽ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, trong Vô Vân Lâu, có người nào dám phản bội hắn.
Bất quá, lần này cô nương cho ngươi phá lệ, cũng coi như một công thần đi.
Mai Vũ quét mắt nhìn Mục Vô Ca, bĩu môi: “Còn không đi, chờ nhìn người cùng ta động phòng sao, ngượng ngùng, ngươi đợi không được.”
Mục Vô Ca trợn mắt xem thường: “Nha đầu chết tiệt kia, miệng ngươi không thể không độc ác như vậy sao? Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, thời gian ước định đã đến, ngươi nên thay y phục. Ta đi. . . . . . Chính ngươi cẩn thận, nhớ kỹ thời điểm nguy hiểm hãy lắc chiếc vòng linh đang kia.”
Nói xong, Mục Vô Ca xoay người nhảy ra cửa sổ.
Mai Vũ đổi lại một thân xanh biếc, ở trước bàn yên lặng chải tóc, ăn mặc thành dáng vẻ thường ngày của Thượng Quan Diêu, Mai Vũ ngồi ở bên giường.
Nhị lâu chủ đó, tựa hồ chưa từng gặp qua Thượng Quan Diêu.
Hi vọng có thể lừa gạt trót lọt.
Hôm nay Túy Trần lâu an tĩnh dị thường, có lẽ là do nguyên nhân người kia tới.
Mọi người không phải đi lánh nạn chứ. Uhm, uhm. Vô Vân Lâu nhị lâu chủ, quả nhiên là một kẻ khủng bố.
Một hồi tiếng bước chân chậm rãi truyền đến, tâm của Mai Vũ siết thật chặt. Người tới dường như rất nhàn nhã, đi rất chậm.
Từng bước từng bước, cũng tựa như giẫm lên lòng Mai Vũ.
Gần, gần, trên cửa chiếu ra bóng dáng của hắn.
Uhm, thân ảnh nhìn cũng rất đẹp trai.
Cuối cùng người kia đẩy cửa ra.
Trong lúc nhất thời, trong phòng không gió, yên lặng như tờ.
Hai người nhìn nhau.
Một kinh ngạc.
Một. . . . . . trợn mắt hốc mồm.
Trời ạ! Mai Vũ ở trong lòng gào khóc! Thế nào lại là hắn