Nhị hoàng tử đến tìm Nghiên Dương ngay sau khi Hạ Tâm rời đi được một lúc.
Chàng nói với cô:”Nàng biết tin tức hôm nay chưa? Từ Thiên Kỳ!”
Nghiên Dương lắc đầu, chẳng ai nói thì làm sao cô biết được. Cô hỏi lại:”Vậy đó là tin gì?”
“Hoàng thượng của Thiên Kỳ băng hà rồi! Bây giờ thái tử đang nhiếp chính. Chuẩn bị sẽ lên ngôi.”
Nghiên Dương tỏ thái độ ngạc nhiên, mới cách đây chưa đến một tháng, cô còn thấy hoàng thượng vẫn còn khoẻ mạnh nhưng mà sao bây giờ lại băng hà…Nhất định là có kẻ dở trò.
Thấy cô không nói gì, nhị hoàng tử nói tiếp với cô:”Nhưng…ta có một tin buồn hơn cho nàng. Nghe xong, nàng đừng khóc nhé!”
“Là chuyện gì vậy? Có nhất thiết phải nghe không? Ta không muốn nghe chuyện gì quá buồn đâu!”
“Là nhạc phụ…vừa có tin. Ông ấy bị ai đó ám sát tại phủ của Từ đại nhân!”
Nghiên Dương đã hiểu lý do vì sao mà Hạc Hiên lại xuất hiện ở đây. Cô cũng hiểu ra rằng tại sao cô lại cảm thấy bức thư đó như là bức thư cuối cùng. Cô lại càng hiểu ra tại sao mà phụ thân lại đưa cho mình lệnh bài và cái còi nhỏ đó. Sau khi nghe tin, cô như suy sụp hoàn toàn.
Gương mặt cô không biến sắc, cô thẫn thờ ngừoi ra. Nhưng…cảm giác này là gì?? Có gì đó rất khó chịu, bứt rứt, tức giận, bất lực khi đã không giúp gì được. Dù ông ấy là phụ thân cô chỉ vài tháng, nhưng ông ấy là người chân thành đối đãi với cô nhất. Là người thân duy nhất ở đây!
Nhị hoàng tử ngồi xuống cạnh bên Nghiên Dương, chàng đưa tay ra đặt nhẹ đầu Nghiên Dương vào vai của mình. Chàng nói:”Muốn khóc thì khóc đi! Khóc một lúc rồi thôi! Tối nay ta cùng nàng quay lại Thiên Kỳ!”