Hạ Tâm nhân lúc trong phòng không có ai nên đã vào bẩm báo cho Nghiên Dương.
“Môn chủ! Đã điều tra ra ai là người sát hại lão gia!”
Mặt Nghiên Dương không cảm xúc, đôi mắt thể hiện sự giận dữ của mình. Cô nói:”Là ai?”
Hạ Tâm cúi mặt xuống như có gì đó e ngại không muốn nói. Cô đáp:”Là…là thuộc hạ của thái tử! Vậy chắc chắn là…!”
“Thái tử nào? Thái tử Thiên Kỳ sao? Là hắn ta?”
“Dạ…môn chủ…đúng vậy! Là hắn ta!”
Nghiên Dương nắm chặt bàn tay lại. Lần này cô sẽ không để hắn yên mặc dù hắn là người mà cô yêu thích. Cô ghìm nén sự tức giận, sau đó nói:”Ngày mai về Thiên Kỳ, giả vờ như chưa biết chuyện gì! Sau đó, tìm cơ hội đưa ta đến Tân Vinh! Triệu tập mọi người đến cho ta!”
“Vâng! Thuộc hạ làm ngay!”
“Vẫn gọi ta là tiểu thư, coi chừng bị lộ! Âm thầm mà làm! Ta muốn bọn chúng chết cũng không biết ai là người đã giết mình!”
“Vâng tiểu thư! Nô tỳ nhớ rồi! Còn nhị hoàng tử, nếu ngài cứ đi với chúng ta, liệu có được không?”
“Ta thấy tên nhị hoàng tử này có vấn đề! Điều tra hắn luôn đi! Cứ cho hắn đi chung, cử người giám sát kĩ vào!”
“Vâng!”