Bên trong đã xong lễ đăng cơ của Vỹ Thành. Mọi người đều ra về để tối nay còn dự yến tiệc. Lúc cánh cửa rộng lớn của chính điện mở ra, Lãng Nghệ đi vào báo cho hoàng thượng.
Hắn vào bẩm báo:”Hoàng thượng, Trần tiểu thư đang ở ngoài điện đợi!”
Trần tiểu thư? Là Nghiên Dương đó sao? Không phải là nàng ấy đã chết rồi sao? Từ lúc bị hoả hoạn đó???
Trong lòng Vỹ Thành như có gì đó dâng trào. Hắn chỉ muốn lao ra và ôm lấy Nghiên Dương. Nhưng…hắn từ trong đại điện nhìn ra, không chỉ có một mình cô.
Hình như hắn thấy bóng dáng của thái tử Bắc Triều.
Hắn tiến ra ngoài một cách chậm rãi cũng bởi vì long bào khá nặng.
Mọi người bên ngoài đều hành lễ vì bây giờ ở đây chỉ có Vỹ Thành là quyền cao chức trọng nhất.
Hắn nói:”Là nhị hoàng tử…à không! Bây giờ đã là thái tử rồi! Còn vị cô nương đây, chắc hẳn là công chúa của Đại Thành Quốc, chính thê của thái tử. Vậy là thái tử phi rồi!”
Thái tử Bắc Triều cúi xuống chúc mừng:”Chúc mừng hoàng thượng! Hôm nay ta có mang vài lễ vật của Bắc Triều! Mong hoàng thượng không chê!….”
Ngay từ lúc đó, Vỹ Thành đã bắt đầu bỏ lơ bọn họ. Ánh mắt của hắn bây giờ chỉ dồn vào Nghiên Dương.
Vị công chúa chua ngoa đó lại lên tiếng:”Hoàng thượng, sao hoàng thượng lại để nữ nhân bần tiện này vào cung? Ả ta có thân phận gì? Chắc hoàng thượng chưa biết, ả ta dám vừa nãy tát ta một cái! Nhất định phải trừng trị ả ta!”
Thái tử hất tay của Hải Quỳnh như đang ra hiệu hãy ngừng việc làm của mình lại nhưng hình như cô ta đang cố gắng tỏ ra không hiểu thì phải.
Vỹ Thành lúc này mới lên tiếng:”Ý công chúa nói vị cô nương này sao? Cô ấy, tương lai sẽ là hoàng hậu của Thiên Kỳ! Lấy tư cách đó để đứng tại đây không được sao? Còn về việc cô ấy đánh ngươi, ta tin chắc chắn là có lý do! Là ngươi quá đáng trước!”