Quả thật vậy! Sáng hôm sau, tin báo khẩn cấp đến, thành Kinh Dương đã bị quân của Bắc Triều tấn công vào!
Dù Vỹ Thành có tin Nghiên Dương, hắn có cử người đến Kinh Dương nhưng vẫn không kịp.
Nếu bây giờ cho quân đi cũng không thể kịp nữa. Thành sẽ sớm bị mất!
Nghiên Dương đến tìm Vỹ Thành rồi nói:”Hoàng thượng! Nếu bây giờ ta giúp, đồng ý với ta ba điều kiện! Được không?”
Vỹ Thành không tin cho lắm, Nghiên Dương là một nữ nhân, giúp được gì chứ! Hắn nói lại:”Hmmm…Được! Dù mừoi điều kiện ta cũng sẽ làm!”
Nghiên Dương lấy cái còi nhỏ của mình thổi một cái huýt. Hạc Hiên bỗng dưng xuất hiện. Anh quỳ xuống:”Bái kiến hoàng thượng! Môn chủ!”
Nghiên Dương hạ lệnh:”Ngươi về tập hợp, báo tin cho 4 vị sơn chủ. Đặc biệt là Nam sơn chủ ở Kinh Dương. Bảo ta ra lệnh, mau chóng đánh đuổi bọn Bắc Triều đi! Ngay lập tức!”
“Thuộc hạ đã nghe rõ!”
“Làm liền đi!”
Hạc Hiên nhanh chóng chạy đi!
Vỹ Thành bây giờ vẫn hoang mang. Rốt cuộc Nghiên Dương còn thân phận gì nữa! Từ nhỏ ở bên nhau, nhưng vẫn không biết rõ được hết lai lịch của cô.
Nghiên Dương nói:”Bây giờ đợi đến trưa! Mọi chuyện sẽ ổn!”
“Được! Ta tin nàng! Sau đó ta sẽ đáp ứng các điều kiện của nàng!”