Thái tử Bắc Triều liền nói:”Hoàng thượng! Xin thứ lỗi! Hải Quỳnh công chúa được nuông chiều từ nhỏ, chưa hiểu hết chuyện. Với lại ở Đại Thành và Bắc Triều, chúng ta không có nhiều lễ nghi và phong tục như vậy! Ta đã có chỉ cho nàng ấy một ít nhưng không hiểu sao, chắc nàng ấy không nhớ!”
Vỹ Thành đáp lại:”Không sao! Lễ vật của thái tử, trẫm xin nhận. Thái tử ở lại Thiên Kỳ bao lâu? Trẫm có thể lệnh người dẫn thái tử đi tham quan Thiên Kỳ!”
“Hoàng thượng, ta không ở lại lâu! Ta chỉ đến đưa lễ vật! Sau đó ở lại đây dừng chân một ngày rồi rời đi!”
Nghiên Dương ám hiệu cho Vỹ Thành điều gì đó. Sau đó, Vỹ Thành nói:”Vậy cho trẫm gửi lời hỏi thăm đến đức vua Bắc Triều. Trẫm mệt, về nghỉ ngơi trước!”
Sau đó, tất cả cung nữ và thái giám đi theo Vỹ Thành vào bên trong chính điện. Nghiên Dương và Hạ Tâm cũng cùng đi theo sau.
Vào bên trong chính điện, Vỹ Thành lệnh cho tất cả mọi người đi ra ngoài.
Mọi người đi ra ngoài hết. Hắn vui vẻ cười nói:”Nàng chưa chết…! Ta cứ tưởng…ta vui lắm!”
Nghiên Dương chỉ mỉm cười rồi cô lại nói:”Hoàng thượng, ta chỉ nói vài câu. Thực ra, tên thái tử Bắc Triều đó, ngày mai sẽ tấn công Kinh Dương! Hoàng thượng mau chóng cho người đến viện trợ đi!”
“Kinh Dương…chỗ đó bên vững lắm! Toàn là tướng tài giỏi nhà phụ hoàng đào tạo. Nhưng mà gần đây…có hơi sa sút!”
“Nếu hoàng thượng tin ta, nên cho ngừoi đến để viện trợ! Còn không, đến lúc mất thành thì ta không biết!”
“Hmmmm…Được!”