Theo bản năng, Bất Thông lập tức xoay người và phát kình:
– Ta và lão có thù truyền kiếp chăng? Hay là kiếp trước ta đã nợ lão? Đỡ!
Ầm!
Ngay khi cùng lão Mông Diện nhân chạm chưởng, Bất Thông mới biết rằng chàng vừa có đến hai hành động dại dột một lúc.
Thứ nhất, do phải đối phó nên chàng quên mất chàng đang cầm mảnh hoa tiên. Vì thế, khi tiếng chạm kình vang lên, mảnh hoa tiên đương nhiên phải bị phá huỷ.
Thứ hai, chàng càng thêm rồ dại khi thản nhiên cùng đối phương chạm kình. Vì thế, dư kình đã bức chàng phải bật lùi về phía sau, ngỡ phải vong mạng.
Tuy nhiên, hành động của chàng không hiểu làm sao lại làm lão Mông Diện nhân kinh ngạc. Chàng nghe lão kêu lên với đôi mục quang hàm chứa nhiều những nghi ngờ:
– Chưa đến một ngày cách biệt, bản thân công lực của ngươi sao bỗng nhiên tăng tiến?
Tuy đang kinh hãi vì một lúc phải đối diện với một địch thủ vừa có công phu thượng thừa vừa có mức độ nội lực thâm hậu nhưng khi nghe đối phương nói như thế chàng vẫn mỉm cười:
– Vẫn còn nhiều điều sẽ làm lão phải kinh ngạc nhiều. Không tin, lão hãy thử xem!
Vừa nói, chàng vừa dịch người về phía chắc chắn có lối thoát, và chàng tin chắc lão Mông Diện nhân cũng nhờ lối đó nên mới ung dung đột nhập vào đây và tìm ra chàng.
Đoán biết ý định của chàng, Mông Diện nhân lập tức xuất thủ:
– Ngươi muốn chạy ư! Đâu dễ! Đỡ!
Vút!
Vù…
Phát hiện đối phương lao đến với khí thế thật quyết liệt, Bất Thông tuy chưa biết Thái Cực Huyền Ảo Bộ có công dụng ảo diệu như thế nào nhưng vẫn mạo hiểm vận dụng.
Vút!
Tuy chỉ mới dịch chuyển có vài bước chân theo bộ pháp Thái Cực Huyền Ảo nhưng Bất Thông cũng phải bật reo lên khi nhận ra chiêu trảo biến ảo của đối phương phải rơi vào khoảng không.
– Quả là ảo diệu! Chính lão mới không dễ bắt được ta thì đúng hơn. Ha… ha…
Không tin Bất Thông có được năng lực này, Mông Diện nhân gầm thịnh nộ:
– Ngươi đừng đắc ý vội! Xem đây!
Vù… Vù…
Do thân hình của Bất Thông dịch chuyển về phía tả, lão vươn trảo tạt chếch qua một bên và còn hờm sẵn ngọn trảo thứ hai.
Đắc ý vì có bộ pháp ảo diệu, Bất Thông đang ở Càn Vị lập tức đạp bộ chuyển sang Cấn vị.
Vút!
Đúng như danh xưng – Huyền Ảo Bộ Thái Cực – Ngay khi Bất Thông chuyển vị, cả hai ngọn trảo của đối phương, một trước một sau đều rơi vào khoảng không.
Vù…
Vu…
Thêm phẫn nộ, lão Mông Diện nhân càng gầm to hơn:
– Cẩu tiểu tử! Ta không tin ngươi thoát được một lần nữa! Đỡ!
Vù…
Vù…
Có lẽ lão đang vận dụng đến tột độ mức độ biến ảo của Quỷ Ảnh Nhiếp Tâm Trảo thì phải, quanh Bất Thông lúc này chỗ nào cũng có bóng trảo của lão chực chờ uy hiếp.
Có phần hoang mang, Bất Thông thay vì dịch chuyển tiếp theo bộ pháp Huyền Ảo Thái Cực thì chàng vì sợ hãi đã đột nhiên nhảy lùi về phía sau.
Vút!
Lập tức, một bóng trảo bỗng chộp ngay vào huyệt Khí hải của chàng.
Vù…
Thất kinh, Bất Thông vội nghiêng người, tiện chân tung lên một cước.
– Chà! Lão định giết ta thật sao?
Ào…
Bộp!
Tuy may mắn là ngọn cước kia kịp chặn đứng cái chộp của đối phương nhưng ngay lúc đó Bất Thông liền rơi vào hiểm cảnh.
Lão Mông Diện nhân gằn giọng quát:
– Lần này ngươi không muốn chết cũng không được! Đỡ!
Vù…
Vù…
Bất Thông lại bị bóng trảo của Quỷ Ảnh Nhiếp Tâm Trảo vây hãm khiến thần tình chấn động. Chàng định lùi nữa nhưng kịp nhận ra lần lùi vừa rồi chàng đã lùi đến tận vách đá.
Không còn chỗ để lùi, một lần nữa Bất Thông phải mạo hiểm vận dụng Thái Cực Huyền Ảo Bộ. Và như không tin tưởng là sẽ thoát, Bất Thông còn vung tay phát kình:
– Lão cẩu! Đỡ!
Vút!
Vù… Vù…
Cùng với bóng nhân ảnh kịp biến đi, chưởng của chàng còn chạm trúng vào một trong nhiều bóng trảo của đối phương.
Ầm!
Vù… Vù…
Tiếng chạm kình tuy lớn nhưng vẫn không thể át nổi tiếng kêu kinh ngạc của lão Mông Diện nhân:
– Quả nhiên nội lực của ngươi đã tăng lên một bậc? Ngươi đã gặp kỳ tích ư, tiểu tử?
Đến bây giờ Bất Thông mới nhớ đến hoàn linh đan Vạn Niên Chi Sâm. Chàng cười giễu cợt:
– Lão muốn biết thật ư? Nếu vậy, lão hãy cúi đầu và giữ lễ với ta, ta sẽ cho lão biết.
Vù…
Không chịu nổi thái độ đùa cợt của chàng, Mông Diện nhân lại xông đến:
– Tiểu tử thật ngông cuồng! Mau nạp mạng!
Vù… Vù…
Khi đã biết chính Vạn Niên Chi Sâm giúp nội lực tăng tiến, Bất Thông càng thêm tin tưởng vào Thái Cực Huyền Ảo Bộ. Chàng nhanh nhẹn đạp bộ, di chuyển theo tám mươi mốt vị trí của bộ pháp đó.
Vút! Vút!
Nhờ đó, những chiêu trảo hết sức biến ảo của đối phương vẫn phải rơi vào khoảng không và có nhiều khi chỉ sượt qua chàng trong gang tấc.
Vù… Vù…
Phát giác ra Bất Thông không phải nhờ may mắn mà thoát được nhiều lần liên tiếp, lão Mông Diện nhân từ đó vừa tiếp tục giao đấu với chàng vừa đảo mắt nhìn khắp nơi như có ý dò tìm nguyên nhân.
Thái độ của đối phương đương nhiên Bất Thông phải nhìn thấy. Và chàng lập tức lo lắng, cứ nhìn mãi nơi tiểu khẩu, nơi có thể dẫn đưa lão Mông diện nhân từ động khẩu này sang thạch động bên kia là chỗ vẫn còn nguyên vẹn hai bức đồ hình Hà Lạc Thái Cực, kể cả những chỗ lõm biểu lộ bộ pháp Huyền Ảo Thái Cực.
Đang lúc lo lắng như vậy, Bất Thông bỗng nghe lão cười lên:
– Ta không ngờ trong hoàn cảnh nguy hiểm mà ngươi vẫn gặp may. Nhìn khung cảnh nơi này, ta biết điều kỳ tích ngươi đã gặp chắc chắn chỉ ở đâu đây. Đúng không tiểu tử? Ha… ha…
Càng nghe lão nói, Bất Thông càng lo lắng. Để khoả lấp, chàng bắt đầu phát chiêu khởi thế công, hy vọng có thể làm lão quên đi những gì lão vừa nói.
Vẫn di chuyển theo bộ pháp, Bất Thông tung mạnh song chưởng:
– Bất tất phải nhiều lời! Hãy đỡ!
Vù… Vù…
Có lẽ chính thái độ của chàng làm lão sinh nghi. Vì bây giờ, nếu chàng tỏ ra quyết liệt thì lão lại là người cứ tìm cách lẩn tránh. Đã thế, lão còn bảo:
– Cần gì phải vội, tiểu tử? Trước sau gì ta cũng thu thập ngươi thôi! Hà.. hà…
Vút!
Lão càng tránh, chàng càng hoảng sợ. Hơn thế nữa chàng vừa nhận ra một điều, Thái Cực Huyền Ảo Bộ không thật sự huyền ảo như chàng đã quá tin tưởng. Bởi dùng bộ pháp đó để tránh chiêu công của đối phương thì kết quả tỏ ra kiến hiệu, nhưng nếu dùng để chính chàng công kích đối phương xem ra chẳng mấy có tác dụng.
Đã thế, bất ngờ có tiếng lão hô hoán khiến Bất Thông phải thật sự hoang mang.
Lão đưa mắt nhìn vào tiểu khẩu nọ:
– Phải chăng đó là lối đã đưa ngươi từ dưới huyệt khẩu lên đến tận đây?
Không còn cách nào khác, chàng liều lĩnh lao đến, dùng thân hình che kín tiểu khẩu:
– Lão cẩu! Đỡ!
Ào… Ào…
Nhìn lão vận dụng toàn lực quật ngay vào chàng một chưởng với khí thế đảo hải di sơn, Bất Thông đành cắn răng dốc toàn lực vào chiêu chưởng đã đánh ra.
Ào… Ào…
Ầm!
Sau tiếng chấn kình, toàn thân chàng liền bay bắn qua tiểu khẩu nọ.
Vù…
Lão Mông Diện nhân lập tức lao theo.
Vút!
Ngay khi bị chưởng kình đối phương đưa đẩy vào tình trạng này, Bất Thông lập tức nghĩ ra một ý.
Vừa lọt trở lại thạch động có bức đồ hình võ học, Bất Thông liền quật liên tiếp mấy kình vào những bức đồ hình đó, một bức có sẵn và một bức là do chính chàng hoạ lại.
Vù… Vù…
Ầm! Ầm! Ầm!
Chàng dù nhanh tay nhưng vẫn không thể phá huỷ hết những gì cần phá huỷ, vì thế, có tiếng lão Mông Diện nhân kêu lên thất thanh:
– Hà Lạc Thái Cực Đồ?
Nhân lúc lão còn đang ngẩn người, Bất Thông còn kịp quật thêm hai kình nữa vào vách đá có những vết lõm, biểu thị bộ pháp Thái Cực Huyền Ảo.
Vù… Vù…
Ầm! Ầm!
Rào… Rào…
Nhận ra ý đồ của chàng, lão Mông Diện nhân chợt gầm lên:
– Ngươi phải chết!
Vù… Vù…
Chưa có lần nào Bất Thông thấy đối phương phẫn nộ như lần này, lão phát ra thật nhiều chưởng kình và chưởng nào cũng ẩn tàng nguồn nội lực cực kì uy mãnh như chưởng nào.
Không dám cùng đối phương chạm chiêu, Bất Thông chỉ còn cách nhảy tránh, nhờ bộ pháp Thái Cực Huyền Ảo.
Vút! Vút!
Ầm! Ầm! Ầm!
Rào… Rào… Rào…
Phát hiện chính chưởng của đối phương do không đánh trúng vào chàng đã góp phần phá huỷ thêm nữa những gì cần phá huỷ, Bất Thông đắc ý cười vang:
– Này, không phải lão muốn giữ lại bức đồ hình Hà Lạc Thái Cực đó sao? Và bây giờ chính lão lại tự tay phá huỷ… hự!
Đang nói, cước bộ của chàng bỗng bị vấp, khiến cho thanh âm phát ra cứ như bị ai đó bóp nghẹn.
Không bỏ lỡ cơ hội, lão Mông Diện nhân quật ngay một kình:
– Nạp mạng!
Vù… Vù…
Vừa mới nhận ra tại sao bản thân phải vấp, Bất Thông lập tức rùn người và ra bộ như sẵn sàng khuỵu cuống như chàng đã từng làm trước kia.
Không biết đó là kế của chàng, lão Mông Diện nhân phẫn nộ gầm lên:
– Ngươi muốn dùng cách ty tiện để thoát sao? Lần này ta không để ngươi lừa nữa đâu! Đỡ!
Lão kéo mạnh ngọn chưởng xuống dưới.
Vù… Vù…
Và như thế, chỉ cần Bất Thông thật sự khuỵu người xuống, vừa như bị trúng chiêu để tránh, chưởng kia của lão sẽ lập tức du hồn chàng vào địa phủ.
Nhưng, hoàn toàn bất ngờ, Bất Thông bỗng dịch bộ, nhảy tạt qua một bên.
Vút!
Và thế là, chưởng của đối phương phải quật luôn xuống nền động.
Rào… Rào…
Sau chưởng này, lão Mông Diện nhân mới nhận ra ở dưới nền động đang có nhiều dấu chân, và chưởng vừa rồi của lão phá huỷ đi ít nhất cũng vài ba dấu.
Biết đó là những dấu chân có liên quan đến loại bộ pháp lợi hại vừa mới đây Bất Thông đã thi triển, lão Mông Diện nhân vội đưa mắt nhìn, rắp tâm ghi nhớ.
Hiểu ra ý đồ lén học võ công của đối phương, Bất Thông lập tức xông vào lão:
– Đỡ!
Vù… Vù…
Với ý định quyết ghi nhớ bộ vị của những dấu chân kia, lão Mông Diện nhân vội và dường như không hề màng đến chuyện cùng Bất Thông chạm chưởng nữa.
Vút!
Vù…
Sau đôi ba lần như vậy, Bất Thông lại nảy ra một ý khác.
Chàng vội vận dụng Thái Cực Huyền Ảo Bộ với toàn bộ chân lực dồn vào hai cước chân. Chàng di chuyển loạn xạ khắp nền động.
Thịch! Thịch!
Nghe tiếng dẫm chân nặng nề của Bất Thông, lão Mông Diện nhân nhìn theo. Và lão không thể không gầm lên khi nhận ra ngoài những dấu chân sẵn có chính Bất Thông đang cố tình tạo thêm nhiều dấu chân nữa, khiến lão hoàn toàn rối loạn:
– Súc sinh! Ta phải giết ngươi! Đỡ! Đỡ!
Vù… Vù…
Ào… Ào…
Đã có bộ phái Thái Cực Huyền Ảo, Bất Thông vẫn ung dung vừa tránh chiêu vừa tiếp tục ý định tạo ra thật nhiều dấu chân ở nền động.
Thịch! Thịch!
Chưởng của lão lẽ đương nhiên là đánh trượt và tất cả đều quật vào những vách đá.
Ào… Ào…
Ầm! Ầm!
Rào… Rào…
Do đó, không những chính lão đang tự phá huỷ những gì còn lại của hai bức đồ hình Hà Lạc Thái Cực ở hai vách đá mà Bất Thông còn đủ thời gian để tạo ra đến vô số những dấu chân hỗn loạn ở nền động nữa.
Khi cảm thấy đã đủ, nhân lúc lão Mông Diện nhân vẫn điên cuồng quật kình, Bất Thông lập tức lẻn lao qua tiểu khẩu và sau đó tìm cách thoát đi, theo lối ở phía sau thư phòng chàng đã nhìn thấy.
Vút!
Mãi đến khi Bất Thông chạy đến một vùng thảo nguyên mênh mông ngay bên ngoài chân núi là nơi chàng vừa thoát ra, ở phía sau mới có tiếng lão Mông Diện nhân gầm đuổi theo:
– Ngươi đừng mong chạy thoát!
Nhìn quanh quất, Bất Thông lập tức hiểu cảnh ngộ chàng lâm vào.
Với địa hình trống trải như thế này, đúng như lời lão vừa nói, chàng có chạy đằng trời cũng không thoát.
Ý thức rõ điều đó, chàng không chờ lão đang đà lao đến sẽ chủ động phát công, tự chàng bắt đầu vận dụng bộ pháp Huyền Ảo Thái Cực trước.
Vút! Vút!
Với tất cả chân lực đưa lên thượng bàn cước chân của chàng ngay khi bắt đầu đã có những di chuyển thanh thoát.
Và điều đó làm cho bóng nhân ảnh của chàng hầu như chỉ còn là những bóng mờ, không hề có một phương vị nhất định.
Chính thái độ của lão giúp chàng nhận ra điều đó.
Lão đã chạy đến và lão đang đứng yên một cách bất động.
Không những thế, đôi mắt lão liên tục đảo tròng như muốn bằng cách đó sẽ nhận ra chuẩn xác phương vị của Bất Thông.
Nhưng lão đã thất bại!
Lão đã không thực hiện được điều lão mong muốn.
Bằng chứng, lão đang nghiến răng và rít lên hung tợn:
– Thái Cực Huyền Ảo Bộ? Được đỡ! Để thử xem Vạn Quỷ Ảnh Nhân Thân của ta lợi hại hay bộ pháp này lợi hại?
Trước khi Bất Thông có đủ thời gian để ghi nhân danh xưng kỳ lạ kia, bóng nhân ảnh của lão chợt nhoè đi.
Vút!
Và trước khi Bất Thông kịp suy nghĩ để biết xem lão Mông Diện nhân đang muốn giở trò gì thì bên tai chàng bỗng nghe tiếng quát của lão:
– Trúng!
Vù…
Với nhận thức mơ hồ, rất có thể lão đã nhận ra phương vị của chàng, Bất Thông vì thoáng hoang mang nên cước bộ chợt chậm lại.
Lập tức.
Ầm!
Bị trúng kình, Bất Thông đã hoang mang càng thêm hoang mang.
Nhận ra điều đó từ ánh mắt đang trợn to của Bất Thông, lão Mông Diện nhân cười độc ác:
– Ngươi hết đắc ý rồi sao? Đỡ! Ha…ha…
Hồn bất phụ thể, Bất Thông vội bật ngửa người về phía sau và hất lên hai cước liên hoàn.
Ào… Ào…
Lão Mông Diện nhân càng cười to hơn:
– Ngươi chắc chắn phải chết! Ha… ha…
Với Quỷ Ảnh Chưởng thập phần biến ảo, lão Mông Diện nhân kịp biến chiêu và giáng thẳng vào Bất Thông một kình uy mãnh.
Vù… Vù…
Thoạt hiểu, hai cước chân của chàng nếu dùng để chống chọi với chưởng lực đầy uy lực của đối phương, kẻ bị bại phải là chàng. Bất Thông vụt nghiến răng, dùng chân này đạp vào chân kia, cố làm cho thân hình phải bay bắn về phía sau.
Phản ứng này không ngờ lại có kiến hiệu, Bất Thông nhờ đó đã tự đẩy thân hình về phía sau trong tư thế nằm ngửa và cứ lơ lửng như ai đó đang nâng chàng lên.
Vù…
Đến lúc đó, khi chưởng kình của lão Mông Diện nhân giáng xuống thì chỉ giáng vào nền đất vô tội.
Ầm!
Bị vuột mất cơ hội hạ thủ Bất Thông, lão Mông Diện nhân liền mắt long sòng sọc định phát tác.
Bất ngờ có tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên:
– Hay! Thế Thuận Thuỷ Thôi Châu chỉ có thể vận dụng đến mức linh hoạt như thế này là hết, không thể hơn được nữa! Hay lắm!
Đưa mắt nhìn về phía phát thoại, Bất Thông dù chưa kịp tỉnh hồn sau lần thoát chết trong gang tấc vẫn phải có cảm giác nôn nao kỳ lạ.
Và cũng vì có cảm giác này, chàng lại quên là mình đang trong tư thế lơ lửng và cần phải có những cử chỉ kế tiếp mới có thể hạ thân trong tư thế đứng như mọi người bình thường. Do quên, nên khi chàng lao hết đà, toàn thân chàng cứ thế nặng nề rơi xuống đất.
Huỵch!
Nhìn thấy cách chàng hạ thân, người về lên tiếng tán thưởng phải chép miệng kêu lên:
– Sao lại thế? Đáng lý ngươi phải uốn cong người theo tư thế Lý Ngư Đả Đỉnh và sau đó vận dụng thức Lão Hạc Triều Dương rồi mới hạ thân chứ? Hay ngươi không hề biết cách vận dụng những thức này?
Bị chê bai, Bất Thông đang thẹn vì bản thân không biết tự chủ lại càng phải thêm thẹn. Do đó, khi có tiếng gầm của lão Mông Diện nhân vang lên, Bất Thông lập tức rơi vào tử cảnh:
– Nạp mạng!
Vù… Vù…
Thiếu một đoạn.
… Bất Thông chỉ nghĩ rằng Thanh Y mỹ nhân có võ công tương đương với chàng hoặc cao hơn chàng đôi chút, việc Thanh Y mĩ nhân chỉ một chiêu duy nhất có thể đả bại lão Mông Diện nhân, theo Bất Thông, điều đó là không hề có.
Tuy nhiên, sự thật vẫn là sự thật, tai chàng đang nghe lão Mông Diện nhân lắp bắp:
– Cô nương… Cô nương đây là… là…
Thanh Y mĩ nhân vẫn thản nhiên nhìn Mông Diện nhân bằng hai tia mắt thật sự có uy lực.
– Ta lập lại, Quỷ Ảnh Nhiếp Tâm Trảo là do ai truyền thụ cho các hạ?
Và cũng như cảm giác của Bất Thông lúc này, công phu bản lãnh của Thanh Y mĩ nhân là thật sự cao thâm và cao thâm đến vô tưởng, lão Mông Diện nhân vì biết như thế nên bất ngờ tung người lao đi.
Vút!
Nhưng mệnh lệnh của Thanh Y mĩ nhân vang lên đúng lúc:
– Đứng lại!
Và cùng với mệnh lệnh đó, bóng nhân ảnh của Thanh Y mĩ nhân chợt chớp động. Kết quả, nàng đã chặn đứng ý đồ đào tẩu của lão Mông Diện nhân.
Chứng kiến thân thủ này, một lần nữa Bất Thông phải có ý nghĩ là chàng đang nhìn một điều không hề có thật.
Dẫu vậy, thanh âm của Thanh Y mĩ nhân cứ đều đặn vang lên:
– Đây là lần cuối cùng ta hỏi các hạ, công phu kia…
Bất ngờ, Bất Thông vụt hét lên:
– Đề phòng Mê Hồn Vụ!
Hét xong, chàng mới biết là chàng chỉ lo hão.
Màn bạch vụ Mê Hồn do lão Mông Diện nhân bất ngờ ném ra lập tức bị cái phất tay của Thanh Y mĩ nhân làm cho tan biến, đúng là thân thủ của một nhân vật có bản lãnh thượng thừa.
Tuy nhiên, sự độc ác của lão Mông Diện nhân không chỉ dừng ở đó.
Bất Thông chợt nhìn thấy từ ống tay áo của lão Mông Diện nhân bỗng lao bắn ra một vật, tương tự như ám khí.
Viu…
Và Thanh Y mĩ nhân đó đã có mục lực thật tinh tường cũng đã nhìn thấy. Nàng nhẹ nhàng đưa ngọc thủ ra, còn miệng thì ung dung lên tiếng:
– Muốn ám hại ta, các hạ chưa đủ bản…
Nàng chưa nói dứt câu, bất ngờ bị tiếng quát của Bất Thông cắt ngang:
– Đó là Ngô Công Phi Độc. Cô nương đừng chạm vào.
Cùng với tiếng quát Bất Thông bật lao đến như một tia chớp để quật một kình thần tốc vào vật nọ.
Vút!
Vù…
Tiếng quát đề tỉnh của Bất Thông tuy muộn, nhưng may thay vẫn kịp lọt vào tai của Thanh Y mĩ nhân, giúp nàng có phản ứng thần tốc không kém.
Thu nhanh ngọc thủ về, nàng dùng tay còn lại hất mạnh một chưởng vào lão Mông Diện nhân, lúc đó đã xoay nhanh người và sắp bỏ chạy:
– Các hạ không thể chạy thoát! Đỡ!
Vù… Vù…
Lão Mông Diện nhân sau hai lần vận dụng thủ đoạn ám muội thất bại, như đã có sẵn ý đồ đen tối. Lão tuy đang quay lưng lại nhưng khi nghe tiếng hét giận dữ của Thanh Y mĩ nhân vẫn kịp quật ngược cả song thủ về phía sau.
Vù… Vù…
Ào… Ào…
Ầm!
Ngay khi có tiếng chấn kình vang lên, bóng nhân ảnh của lão Mông Diện nhân lập tức bay vọt đi như mũi trường tiễn vừa được trường cung bật đi.
Vút!
Không thể ngờ chưởng lực của mình lại bị đối phương lợi dụng khiến dư kình từ ngọn chưởng lực đó càng giúp đối phương lao đi nhanh hơn, Thanh Y mĩ nhân động nộ cũng tung người lao vọt theo:
– Đứng lại!
Nhưng một tiếng kêu thất thanh của Bất Thông đã vang lên:
– Ôi chao!
Vừa nghe tiếng kêu này, Thanh Y mĩ nhân vừa mới lao đi chưa đầy trượng lập tức quay phắt lại.
Và cũng bằng khinh thân pháp thượng thừa, chỉ trong chớp mắt nàng đã hiện ra và đứng ngay bên cạnh Bất Thông.
Lúc đó, ngay ở trên mu bàn tay của Bất Thông là một con rít có thân hình nửa đỏ nửa xanh (ngô công) và con rít càng đang ngọ nguậy hai hàng chân với vô số những chiếc chân ngắn ngủi, cố tìm cách ngoạm chiếc miệng tham lam vào da thịt Bất Thông.
Đột nhiên bị Ngô Công Phi Độc tấn công, Bất Thông dù không phải hạng kém đởm lược vẫn phải thất kinh và bật tiếng kêu kinh hoàng như vừa rồi.
Và bây giờ, dù Thanh Y mĩ nhân là người có thân thủ thượng thừa đứng ngay bên cạnh, nhưng xem ra bản lãnh của cả hai chừng như vô dụng không biết phải có hành động như thế nào để hất bỏ hoặc huỷ diệt quái vật Ngô Công Phi Độc.
Nhìn nét mặt càng lúc càng kinh hoàng của Bất Thông, Thanh Y mĩ nhân tuy bối rối nhưng vẫn nhanh miệng bảo:
– Ngươi mau đưa cánh tay ra. Ta sẽ giúp ngươi loại bỏ cánh tay bị nhiễm độc.
Nghe nói phải loại bỏ cánh tay và là cánh tay hữu, Bất Thông lập tức có phản ứng:
– Độc vật muốn chết!
Vừa hét chàng vừa vung mạnh cổ tay làm cho Ngô Công Phi Độc chưa kịp ngoạm vào tay chàng phải văng bật ra.
Lập tức, chàng có động tác quá nhanh khiến Thanh Y mĩ nhân không kịp ngăn lại, tả thủ của chàng đã vươn ra và lòng bàn tay chộp cứng Ngô Công Phi Độc vào.
Chưa hết, chàng vừa bóp nát con Ngô Công Phi Độc vừa rít lên phẫn nộ:
– Ngươi phải chết! Ngươi là thứ độc vật đáng nguyền rủa. Ta phải giết ngươi!
Chỉ đến lúc con Ngô Công Phi Đông hoàn toàn nát vụn, Bất Thông mới bàng hoàng khi nghe Thanh Y mĩ nhân chép miệng:
– Ta từng nghe Ngô Công Phi Độc là độc vật tối thượng có xuất xứ từ Miêu cương và dường như không hề có giải dược. Sao ngươi quá bất cẩn để cả hai tay cùng bị nhiễm độc?
Không cần nghe điều này, chỉ cần nhìn vào mu bàn tay hữu đang chuyển sắc đang chuyển thành màu xanh và lòng bàn tay tả đang từ từ đỏ rực, Bất Thông cũng đã quá đủ những nỗi boàng hoàng rồi.
Vì thế, ngay khi nghe Thanh Y mĩ nhân dứt lời, Bất Thông bỗng quát lên:
– Tại hạ thà chết còn hơn sống như một phế nhân. Hay bây giờ cô nương muốn loại bỏ cả hai cánh tay của tại hạ?
Không ngờ lại bị Bất Thông quát, Thanh Y mĩ nhân lập tức biến sắc và từng bước nàng bước lùi:
– Sao ngươi dám quát tháo ta? Từ thưở bé cho đến nay chỉ có ngươi là người thứ nhất dám đối xử với ta như vậy. Ta..ta… Ta phải giết ngươi.
Bất Thông đang cuồng nộ, lập tức há miệng cười dài:
– Giết đi! Cô nương muốn giết hãy giết cứ giết! Ha… ha…
Nàng quắc mắt và bất ngờ nâng cao ngọc thủ:
– Ngươi tưởng ta không dám ư? Ta…
Bất Thông cũng trừng mắt nhìn nàng:
– Tại hạ không tưởng gì hết! Trái lại, tại hạ thừa biết cô nương thừa năng lực để làm được điều này. Hãy giết đi. Tại hạ dù chết vẫn không một lời oán trách. Kìa! Hạ thủ đi! Còn chần chừ gì nữa?
Định quật kình vào chàng, Thanh Y mĩ nhân bất ngờ dừng lại vì có một tiếng kêu từ xa vang đến:
– Cung chủ cần gì phải hạ thủ y cho bẩn tay. Hãy giao cho thuộc hạ!
Vút!
Đưa mắt nhìn phía đang có người lao đên, Bất Thông như kẻ hoá cuồng càng gào lên to hơn:
– Ai cũng được! Hãy xuống tay mau lên! Đừng để tại hạ phải chết một cách đau đớn do bị chất độc công phạt. Mau lên nào… Hự!
Kèm với tiếng đau đớn vừa bật ra khỏi miệng một cách không tự chủ, toàn thân Bất Thông phải run bắn lên và bắt đầu loạng choạng, hết ngã bên này lại nghiêng bên kia.
Khi đó, bóng người vừa lao đến cũng bắt đầu vung tay, phát xạ một chưởng kình với tiếng gầm giận dữ:
– Đó là ngươi muốn, không phải Kiều mỗ độc ác! Đỡ!
Vù…
Ngay khi bóng chưởng nọ ập đến, Bất Thông bỗng khuỵu xuống và một màn đêm đen lập tức bao phủ quanh chàng…