Nhìn Điền Trung và Đổng Hoàng Yến đang lúi húi chôn hỏa dược ở khắp động thất, nơi họ cho là Bất Thông đang ẩn thân luyện công, Hồ Bạch Cúc khẽ gọi Quy Nguyên:
– Ta có điều này muốn cho các hạ biết! Hãy giải huyệt, hoặc đưa ta đi khỏi nơi này, ta sẽ nói!
Quy Nguyên giật mình vì không ngờ Hồ Bạch Cúc không những đã tỉnh mà còn có thể phát thoại! Y cũng nói khẽ:
-Cô nương muốn lén đi? Bất Thông sắp bị họ dùng hỏa dược chôn sống, cô nương đành tâm bỏ đi sao?
Nàng bàng hoàng:
– Sao các hạ biết Bất Thông đang ở dưới đó?
– Do y nói!
– Y nói? Y nói như thế nào?
Quy Nguyên không đáp, chỉ lúi húi giải huyệt cho nàng! Nhưng y bỗng lắc đầu:
– Có lẽ đây là thủ pháp độc môn của lão họ Điền, tại hạ không giải được!
Hồ Bạch Cúc không cần vội chuyện giải huyệt, nàng lại gấp gáp hỏi:
– Nói đi! Y sao lại ám chỉ nơi ẩn thân cho họ?
Quy Nguyên khẽ thuật lại mọi việc cho nàng nghe!
Nghe xong Hồ Bạch Cúc tươi tỉnh:
– Họ bị y lừa rồi! Y…
Đột nhiên nàng ngừng lời khiến Quy Nguyên biết hai người kia đang quay lại!
Điền Trung xoa hai tay vào nhau nói với Đổng Hoàng Yến:
– Y phải chết! Yến! Mụ hài lòng chưa?
Mụ họ Đổng gật đầu:
– Ta hận phụ thân và mẫu thân y bao nhiêu thì càng muốn giết y bấy nhiêu! Bao giờ lão điểm hỏa?
Điền Trung khom người về phía Hồ Bạch Cúc, miệng đáp:
– Ngay bây giờ! Nhưng chúng ta phải tìm nơi ẩn nấp đã!
Lão định chộp vào Hồ Bạch Cúc thì Quy Nguyên nhanh tay hơn:
– Phụ thân để hài nhi lo cho ả!
Bị Quy Nguyên chộp giữ trước, lão lo ngại:
– Thương thế của Nguyên nhi…
Hồ Bạch Cúc vụt hét:
– Chạy đi! Lão không phải phụ thân của các hạ!
Giật mình và dường như đó cũng là ý định đang có, Quy Nguyên lập tức đưa Hồ Bạch Cúc bỏ chạy!
Vút!
Phát hiện Điền Trung định đuổi theo Quy Nguyên, mụ họ Đổng hô hoán:
– Lão vẫn chưa điểm hỏa? Kẻ cần diệt là Bất Thông, quay lại mau!
Điền Trung sực nhớ vội quay lại!
Có cơ hội tốt, Quy Nguyên lập tức tăng cước lực, đưa Hồ Bạch Cúc di càng lúc càng xa.
Phía sau họ, có tiếng hỏa dược phát nổ đưa đến những tiếng chấn động âm vang.
Ầm! Ầm!
– Sao Cung chủ biết đó là kế của Bất Thông?
Hồ Bạch Cúc bảo:
– Ta sẽ giải thích sau. Điều cần yếu bây giờ là các hạ đưa ta đến gặp Mộ Dung Quang, trưởng lão bổn cung! Ta cần giải huyệt và cũng cần tìm hiểu Bất Thông thật sớm!
Vẫn tiếp tục đưa Hồ Bạch Cúc đi theo hướng dẫn của nàng, Quy Nguyên càng thêm nôn nóng khi hỏi:
– Còn khi nãy như lời cô nương nói, tại hạ không phải cốt nhục của lão họ Điền, tại hạ cần biết rõ mọi việc ngay bây giờ!
Hồ Bạch Cúc thở dài:
– Các hạ rất nôn nóng, ta hiểu nhưng ta chỉ có thể nói những gì ta tình cờ nghe! Còn hiểu như thế nào và bằng cách nào để minh chứng, ta hi vọng cả các hạ lẫn Bất Thông sau này cần phải bình tâm khi cùng hành động!
Hồ Bạch Cúc sau đó nói cho Quy Nguyên nghe những gì Điền Trung và mụ Đồng Hoàng Yến đối thoại!
Nghe xong, sắc mặt của Quy Nguyên bỗng đanh lại chứng tỏ dường như y đã hiểu những gì đã xảy ra có liên quan đến thân thế y!
Hồ Bạch Cúc cũng yên lặng và theo đuổi những nghĩ suy riêng của nàng!
Được một lúc, cả hai bỗng bừng tỉnh khi nghe từ xa có những tiếng chấn kình vang đến!
Quy Nguyên hoang mang, khẽ hỏi nàng:
– Tiếng chạm kình đang vang đến phải chăng các phái và người của quý cung đang gặp đại địch?
Hồ Bạch Cúc chợt rít:
– Lại là lão Tôn Nhất Bình, hạng người này…
Quy Nguyên ngắt lời:
– Tôn Nhất Bình đã hóa cuồng, hiện là công cụ của lão Môn chủ Dương Phi Thủ! Nếu đúng như cung chủ vừa dự đoán…
– Hóa cuồng? Tại sao Tôn Nhất Bình lại trở nên như vậy?
Quy Nguyên vừa tăng cước lực vừa giải thích:
– Tuy chưa ai nói cho tại hạ rõ nguyên nhân nhưng có thể đoán đó là do Tôn Nhất Bình đã dùng Hấp Nguyên Đại Pháp và tước đoạt chân nguyên của nhiều người! Nhưng chân nguyên này do không đồng nhất nên phải xảy ra hiện tượng xung khắc dẫn đến cuồng loạn tâm trí!
Hồ Bạch Cúc bật kêu:
– Nếu chân nguyên xung khắc cùng lắm là tự hóa giải hoặc nặng hơn là bị rối loạn kinh mạch! Theo ta, có lẽ đây là hậu quả lão phải gánh chịu từ khi lão bị Thạch Bích Vân dùng vật nhọn đâm vào huyệt Đại truy của lão!
– Có chuyện này ư? Sao Cung chủ biết? Thạch Bích Vân làm sao thực hiện được khi bản lãnh của nàng quá kém so với Tôn Nhất Bình?
Một lần nữa Hồ Bạch Cúc phải vội vã thuật lại cho Quy Nguyên nghe về cái chết thảm của Thạch Bích Vân!
Quy Nguyên bỗng cười và là tiếng cười hàm ý phẫn hận:
– Đáng, đáng lắm! Hóa ra chính Tôn Nhất Bình đã tự chuốc họa! Thạch Bích Vân nếu có chết cũng yên lòng nhắm mắt vì nàng đã tự tay báo thù cho chính nàng!
Ha… ha…
Tràng cười của Quy Nguyên không ngờ lại gây kinh động đến người khác!
Vút!
Vừa xuất hiện, nhân vật nọ bỗng gầm lên:
– Cung chủ? Quy Nguyên, ngươi độc ác như thế này từ lúc nào? Dù không là đối thủ của ngươi, ta cũng quyết liều mạng! Đỡ!
Vù… Vù…
Quy Nguyên hoảng hốt nhảy lùi lại và tìm cách tránh chiêu:
– Du huynh đã lầm rồi! Tại hạ…
Nhưng nhân vật nọ vẫn hăm hở lao đến:
– Phải, ta lầm, cả Bất Thông trước đây cũng đã lầm! Ngươi…
Nhân vật nọ bỗng phải dừng lại khi nghe Hồ Bạch Cúc hối hả hô hoán:
– Mau dừng lại nào, Du huynh! Chính Quy Nguyên đã giải cứu ta! Y không như Du huynh nghĩ!
Dừng lại, Du Thừa Phong ngơ ngẩn nhìn Hồ Bạch Cúc vẫn đang được Quy Nguyên giữ trong tay:
– Y như thế nào mà Cung chủ bảo không như Du mỗ nghĩ?
Không đáp vội, thay vào đó Hồ Bạch Cúc nôn nóng hỏi Du Thừa Phong:
– Sao Du huynh lại xuất hiện ở đây? Ở phía trước đang xảy ra chuyện gì? Sao ta nghe nhiều tiếng chạm kình?
Vẫn dè dặt nhìn Quy Nguyên, Du Thừa Phong đáp:
– Các phái tuy đang có người của quý cung tiếp trợ nhưng xem ra sắp bị lão ác ma Dương Phi Thủ hủy diệt! Du mỗ phải chạy đi là muốn khẩn cấp tìm Cung chủ và Bất Thông…
Hồ Bạch Cúc hoàn toàn biến sắc trước tin này! Nhưng lập tức, nàng chứng tỏ bản lĩnh của một Cung chủ khi đưa ra những quyết định xác đáng!
Nàng nhìn Quy Nguyên:
– Đây là lúc người của các phái đang cần đến các hạ! Và đương nhiên là cần các hạ mạo hiểm!
Quy Nguyên gật đầu:
– Tại hạ đã minh bạch nhiều điều, Cung chủ cần gì xin cứ sai bảo!
Hồ Bạch Cúc hạ thấp giọng:
– Trong khi Du huynh ngấm ngầm đưa Mộ Dung Quang đến đây để giúp ta khai giải huyệt đạo, các hạ bằng mọi cách làm cho lão Dương Phi Thủ chú tâm! Muốn vậy, các hạ phải vờ hốt hoảng và cho lão biết rằng: “Bất Thông chính là truyền nhân kế thừa di học của Vô Danh Kỳ Nhân và Bất Thông hầu như sắp luyện xong những di học đó”.
Càng nghe Du Thừa Phong càng hoang mang kinh hãi! Ngược lại, Quy Nguyên thì cứ gật đầu:
– Hay lắm! Bằng cách này nhất định lão ác ma phải vội vã bỏ đi! Nhưng nếu lão vẫn cứ hồ nghi thì sao?
Hồ Bạch Cúc nhẩm tính:
– Nếu ta tính không lầm, ba ngày qua đủ cho Bất Thông luyện thành tuyệt nghệ! Thôi được, nếu lão vẫn hồ nghi, các hạ có thể cho lão biết Bất Thông hiện đang ở đâu! Và các hạ cứ dẫn bừa lão đến một nơi nào đó có vẻ giống nơi Bất Thông cần phải ẩn thân khổ luyện!
Quy Nguyên bỗng hăm hở:
– Không cần phải dẫn bừa, tại hạ biết Bất Thông đang ở đâu! Được! Tại hạ lập tức đi ngay, Cung chủ hãy tự bảo trọng!
Vút!
Nhìn theo Quy Nguyên, Du Thừa Phong lo lắng:
– Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng phải y là cốt nhục của Điền Trung sao? Sao bỗng dưng y phản lại phụ thân y?
Hồ Bạch Cúc thở dài:
– Tất cả đều là quỷ kế của Điền Trung! Và đầu tiên là phải tính đến tâm địa dâm loạn cũng như sự hờn ghen vô lối của Đổng Hoàng Yến! Ha…! Theo ta đoán, Quy Nguyên chính là cốt nhục của họ Văn! Nhưng do phụ thân Quy Nguyên hoặc là không tin giọt máu đang được Đổng Hoàng Yến cưu mang là của mình, hoặc chỉ một lòng một dạ chung thủy với mẫu thân của Bất Thông, điều đó đã khiến Đổng Hoàng Yến phải trả đũa bằng cách ngã vào vòng tay Điền Trung! Mọi chuyện sau này có lẽ sẽ được minh bạch hơn nếu huynh dệ Bất Thông cùng hiệp lực tìm hiểu!
Có phần hiểu, Du Thừa Phong phấn chấn trở lại:
– Hy vọng mọi chuyện sẽ như Cung chủ nói! Ngay bây giờ tại hạ sẽ đi gọi Mộ Dung quang đến giúp Cung chủ! Cáo biệt!
Vút!
Du Thừa Phong đã đi xa nhưng Hồ Bạch Cúc vẫn cứ nhìn theo! Những suy nghĩ nãy giờ đã đeo đuổi nàng đã quay trở lại để tiếp tục dằn vặt nàng! Nàng nào ngờ người kế thừa di học của Vô Danh Kỳ Nhân lại là người đang được nàng thầm trao gởi trái tim! Bất Thông lại là kẻ đã từng được nàng trịnh trọng nói bằng lời: “ Ta không tin võ học của vị kỳ nhân đó có thể hơn võ học của Thanh Hải Cung!”
Và bây giờ, vô hình chung nàng đang lâm vào hoàn cảnh khó xử, buộc nàng phải chọn thái độ thích hợp! Là Cung chủ, nàng phải giữ đúng lời nàng đã nói và còn phải thực hiện điều đó!
Nhưng Bất Thông lại chính là người nàng yêu, việc đối đầu dù ở mức độ nào cũng vậy, là không thể!
Mải suy nghĩ, nàng bỗng giật mình vì tiếng gọi:
– Cung chủ!
Biết Mộ Dung Quang đã đến, nàng gọi:
– Mộ Dung trưởng lão! Ta đây!
Theo hướng phát thoại, Mộ Dung Quang tìm đến thật nhanh!
Vút!
Và khi nhìn thấy nàng, Mộ Dung Quang vừa tiến đến vừa mỉm cười luôn miệng…
***
Đang đắc ý trước cảnh tượng đang được diễn ra thuận lợi, Dương Phi Thủ thoáng nhăn mặt khi nghe có tiếng người hô hoán:
– Không xong rồi, Môn chủ! Bất Thông đã tìm được Thái Cực Đông! Công phu võ học của Vô Danh Kỳ Nhân năm xưa phen này chắc chắn sẽ lọt vào tay y!
Dương Phi Thủ dừng tay, quay đầu nhìn người vừa hô hoán:
– Bổn tọa đã sai Điền Trung giám sát y, tin này sao không do Điền Trung báo mà do ngươi, Quy Nguyên?
Lão rất giảo hoạt, muốn làm lão tin, Quy Nguyên nghĩ, không phải dễ!
Quy Nguyền đành đáp bừa:
– Gia phụ đang đuổi theo y, hy vọng kịp ngăn cản y và chờ Môn chủ đến!
Bất chợt, có tiếng quát vang lên ngay bên cạnh Quy Nguyên:
– Ta không ngờ một người như ngươi lại dễ dàng thay đổi tâm tính! Ta phải giết ngươi, trừ hại cho giang hồ! Đỡ!
Vù… Vù…
Quay lại thật nhanh và trước khi lão Dương Phi Thủ phát kình, Quy Nguyên cố tình ra tay trước, xuất thủ vào người vừa có lời mắng y:
– Gia Cát Phàm! Lão thật sự muốn chết! Hãy xem Tu La Mai Hoa Ấn!
Vù… Vù…
Ầm!
Gia Cát Phàm không ngờ nội lực của Quy Nguyên lại cao thâm đến vậy! Lão bị chấn lùi nhưng vẫn cố gượng để tìm cách lao đến một lần nữa:
Ào… Ào…
Dương Phi Thủ bất ngờ lao vào Gia Cát Phàm:
– Bổn tọa đã nói kẻ nào dám đối đầu là phải chết! Mau nạp mạng!
Ào… Ào…
Quy Nguyên thất kinh, thầm lo sợ cho sinh mạng Gia Cát Phàm! Vì y dù không muốn cũng đâu dám nói nên lời ngăn cản hoặc ra tay giúp đỡ Gia Cát Phàm!
Thật kịp lúc, hai nhân vật của Thanh Hải Cung chợt xuất hiện thần tốc:
– Chưởng môn mau lui! Ác ma, đỡ!
– Hãy lo đối phó với Tôn Nhất Bình! Phần ác ma cứ để mặc bổn cung! Xem chiêu!
Ào… Ào…
Vù… Vù…
Ầm! Ầm!
Nhờ có Đoàn Nhất và Đoàn Nhị xuất lực ngăn đỡ, Gia Cát Phàm may mắn vẫn chưa bị Dương Phi Thủ sát hại!
Quy Nguyên nghe Dương Phi Thủ gầm vang:
– Cung chủ của bọn ngươi đâu? Chỉ có hai ngươi làm sao ngăn được bổn tọa? Đỡ!
Ào… Ào…
Nghe thế, Quy Nguyên hoang mang vì sự chậm xuất hiện của Hồ Bạch Cúc! Y đảo mắt tìm kiếm Du Thừa Phong hoặc Mộ Dung Quang!
Du Thừa Phong đang hối hả chạy về phía Gia Cát Phàm!
Lo ngại sợ Du Thừa Phong nói tất cả mưu đồ cho Gia Cát Phàm biết và rồi sẽ không ai có ý đối địch với bản thân, Quy Nguyên lao đến đối đầu Du Thừa Phong:
– Đỡ công phu Tu La!
Ào… Ào…
Du Thừa Phong quả nhiên đang tìm cách giải thích cho Gia Cát Phàm, hành vi của Quy Nguyên khiến Du Thừa Phong phải hoang mang:
– Ngươi… Đỡ!
Ào… Ào…
Ầm!
Gia Cát Phàm thấy Du Thừa Phong bị Quy Nguyên bức lùi, vội lao đến tiếp trợ:
– Gã cẩu tiểu tử kia! Đỡ!
Vù… Vù…
Ngang nhiên đối đầu với Gia Cát Phàm, Quy Nguyên còn tìm cách dùng mắt ra ám hiệu cho Du Thừa Phong trong khi đối thủ vẫn xuất thủ:
-Lão Gia Cát thối tha muốn chêt! Đỡ!
Ào…Ào…
Ầm!
Tuy nhiên thấy Quy Nguyên nháy mắt nhưng Du Thừa Phong vẫn không hiểu, vì Quy Nguyên như đang cố ý sát hại Gia Cát Phàm! Du Thừa Phong lại hăm hở quật kình vào Quy Nguyên:
– Ngươi đã làm ta thất vọng! Tội đáng chết! Đỡ!
Vù… Vù…
Muốn tìm cách tách Du Thừa Phong và Gia Cát Phàm, Quy Nguyên đành phải áp sát Du Thừa Phong và ra chiêu bất tận:
– Ngươi mới đáng chết! Đỡ! Đỡ! Đỡ!
Ào…
Ầm! Ầm! Ầm!
Bị bức lùi liền một lúc mấy lượt, Du Thừa Phong tuy phẫn hận nhưng vẫn nhận ra những cái nháy mắt liên tục của Quy Nguyên!
Mơ hồ hiểu, Du Thừa Phong vừa quát ầm lên vừa lùi xa thêm nữa:
– Quy Nguyên, tên súc sinh! Ta quyết không buông tha ngươi! Đỡ!
Ào… Ào…
Lúc đó, phát hiện ra Dương Phi Thủ đang ráo riết dồn Đoàn Nhất và Đoàn Nhị vào chỗ khốn, Gia Cát Phàm dù biết kém nhưng vẫn lao lên tiếp trợ:
– Lão ác am chớ hung hăng! Ngươi cứ chờ Bất Thông luyện xong di học Văn gia, ngươi phải nhận hậu quả! Đỡ chưởng!
Vù… Vù…
Đột nhiên nghe nói đến Bất Thông, sắc mặt của Dương Phi Thủ có phần ngưng đọng!
Đúng lúc đó, lão bỗng nghe có tiếng Quy Nguyên gầm lên:
– Họ Du ngươi đừng vọng tưởng trông chờ Bất Thông xuất hiện! Ngay khi diệt trừ toàn bộ các ngươi, chính ta sẽ đưa môn chủ đến và hủy diệt tiểu tử Bất Thông! Hãy đỡ!
Ào… Ào…
Có tiếng cười ngạo nghễ của Du Thừa Phong vang lên:
– Thật vậy sao? Ta thì đoán chắc Bất Thông đã luyện xong tuyệt nghệ và đang trên đường quay về đây! Bọn ngươi rồi sẽ không tránh khỏi số mệnh đã an bài! Ha…ha…
Vù! Ầm!
Dương Phi Thủ bỗng quay người thành vòng:
– Bọn ngươi phải chết!
Ào… Ào…
Viu… Viu…
Đoàn Nhất lập tức hô hoán:
– Quỷ Ảnh Nhất Cự-Lãnh Khí Đoạt Hồn? Tất cả lùi mau!
Vút! Vút!
Gia Cát Phàm tuy kịp nhảy lùi nhưng vẫn phải thất kinh vì suýt nữa đã bị tuyệt học kỳ bí của Dương Phi Thủ hãm hại!
Bất chợt, Gia Cát Phàm hoàn toàn hưng phấn khi nghe tiếng niệm phật trầm hung của Hư Tướng đại sư vang lên:
– La Hán Trận Tịch Tà! Mau mau diệt trừ tên cuồng loạn Tôn Nhất Bình! A di đà phật!
Tiếp đó là tiếng gầm phẫn nộ của Văn Huyền đạo trưởng:
– Phát động Mai Hoa Kiếm Trận! Đừng để Tôn Nhất Bình có cơ hội thoát trận!
Dương Phi Thủ đưa mắt nhìn thì phát hiện Tôn Nhất Bình dù thân thủ phi phàm vẫn đang bị người của ba phái vây hãm! Vòng trong là tiểu trận La Hán chỉ có chín tăng nhân, vòng ngoài là Mai Hoa Kiếm Trận và Lục Hợp Kiếm Trận của hai phái Nga My và Võ Đang chực chờ sẵn!
Không thể để một tay sai đắc lực như Tôn Nhất Bình bị sát hại, Dương Phi Thủ lập tức lao vọt đến.
Vút!
Không sớm cũng không muộn, mọi người cùng nghe có tiếng người hô hoán đến hoảng loạn:
– Môn chủ! Tiểu tử Bất Thông đã vào Thái Cực Động! Thuộc hạ…
Dương Phi Thủ dừng phắt lại, quắc mắt nhìn người đó:
– Điền Trung! Sao bây giờ ngươi mới nói?
Điền Trung cùng xuất hiện với Đổng Hoàng Yến! Lão bối rối nhìn Dương Phi Thủ:
– Thuộc hạ đã lầm kế tiểu tử! Vả lại…
Bất ngờ Điền Trung nghe Quy Nguyên gọi lão:
– Phụ thân mau đưa Môn chủ đến Thái Cực Động! Mọi việc ở đây đã có hài nhi và mẫu thân lo liệu!
Đảo mắt nhìn, Điền Trung thật sự hoang mang khi phát hiện Quy Nguyên quả nhiên đang cùng người của các phái giao đấu sinh tử!
Không trông thấy Hồ Bạch Cúc đâu, lão có phần ngờ ngợ thì nghe tiếng Đổng Hoàng Yến cười đắc ý:
– Hảo hài tử! Được! Mẫu thân sẽ cùng hài tử cho chúng biết thế nào là công phu lợi hại của Tu La Viện! Ha…ha…
Toàn là những diễn biến bất ngờ và cần phải có sự quyết đoán chuẩn xác, Dương Phi Thủ bỗng gầm lên:
– Tôn Nhất Bình! Tạm thời hãy tha cho bọn chúng! Đi thôi!
Dương Phi Thủ vừa gầm vừa vận dụng toàn lực xô vào La Hán Trận một chưởng Quỷ Ảnh đầy uy lực.
Ào… Ào…
La Hán trận lập tức giãn ra, tạo cơ hội cho Tôn Nhất Bình đào thoát!
Điền Trung không thấy Môn chủ nhắc gì đến nên lo sợ gọi Quy Nguyên và Đổng Hoàng Yến:
– Chúng ta cũng đi thôi! Nhanh lên nào!
Vút! Vút!
Sau cái nháy mắt của Du Thừa Phong, Quy Nguyên cũng vội vã đuổi theo bọn Điền Trung.
Vút!