Chuyện cũ
Edit: Yunchan
***
Con hạc bay rất nhanh mà cũng rất vững, nhưng để bay đến Cửu Huyền thì ít nhất cũng phải mất một hai canh giờ. Hàn Ngâm hưởng thụ cảm giác khoan khoái khi bay lượn tự do trên trời xanh một lúc, trong lòng dần ngoi lên hoài nghi, vội vã lấy bức thư cất trong túi Càn Khôn ra xem.
Bên trong có hai bức, có thể nhận ra một trong hai được viết cách đây khá lâu, trong câu chữ toát ra vẻ do dự, bức còn lại rất ít chữ, có vẻ như được viết vội, nét chữ hơi cẩu thả, màu mực còn mới tinh. Ngoài ra, giữa bức thư còn kẹp thêm một bức họa được vẽ trau chuốt, cô gái trên bức tranh tuy không xinh đẹp tuyệt thế, nhưng lại có tiên tư thoát tục, khiến người ta vừa gặp sẽ không quên. Có điều thứ làm cho Hàn Ngâm hứng thú nhất, chính là cách ăn mặc của cô gái này.
Bạch y, trâm trắng, túi xanh và ngọc bội!
Ơ, đây chẳng phải đồng phục tiêu chuẩn của Cửu Huyền sao. Không cần động não cũng đoán được ngay cô gái này nhất định là đệ tử nội môn của Cửu Huyền, ngọc bội mà Sở phu tử cất giữ có lẽ cũng là của cô ấy.
Hàn Ngâm tiện tay lật qua lật lại miếng ngọc bội kia, tìm thấy ở mặt sau ngọc bội hai chữ cực nhỏ được viết theo lối chữ triện: Mộ Tuyết.
Cô sực nhớ đến một câu thơ: “Quân bất kiến, cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết…(*)”
(*) Thương Tiến Tửu – Lý Bạch
Tạm dịch:
Anh không thấy,
Cha mẹ soi gương buồn tóc bạc
Sớm còn xanh mượt, tối đà tuyết phai…
Tạo Hóa Kim Tiền nằm trong lòng cô cất giọng cảm khái: “Ôi xót xa, ôi xót xa…”
Hàn Ngâm lờ tịt nó, chỉ cảm thấy cái tên này rất thê lương, nhìn lại nét mực đã cũ trên bức họa, trang giấy cũng đã hơi ố vàng, trong lòng cô khẽ động, bối rối nghĩ, chẳng lẽ cô gái này là người tình lúc trẻ của Sở phu tử?
Suy nghĩ này kể cũng bình thường, nhưng lúc đọc qua bức thư cô lại thấy suy nghĩ của mình quá dung tục.
Mộ Tuyết là tên của cô gái này, có điều đằng trước còn kèm theo một cái họ.
Sở, Sở Mộ Tuyết, là con gái của Sở phu tử.
Trong bức thơ dài ghi lại toàn bộ câu chuyện của ông, nhưng có lẽ do Sở phu tử đã đem hết lòng nhớ thương con gửi gắm vào câu chữ, do đó hành văn có hơi dài dòng, tâm sự khá nhiều chuyện râu ria ngoài lề. Hàn Ngâm phải mất khá nhiều sức mới lọc ra được trọng điểm trong lời kể của ông, chính là…
Sở Mộ Tuyết mất tích.
Chẳng qua nói mất tích có lẽ cũng không chính xác lắm, theo cô đoán chắc là tự trốn đi.
Tin tức này, lúc đầu là do sư phụ của Sở Mộ Tuyết báo cho Sở sư phụ, nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì, vì sao cô mất tích, thì sư phụ của cô không chịu nói, chỉ để lại ngọc bội, hy vọng lúc Sở Mộ Tuyết về nhà Sở phu tử có thể giao ngọc bội lại cho cô, khuyên cô quay lại Cửu Huyền. Hạc ngàn dặm cũng được để lại cùng với ngọc bội, sư phụ lo cô quyết lòng không trở lại, nên đã dặn nếu chuyện đó xảy ra thì xin Sở phu tử hãy thả con hạc này truyền tin, đến lúc đó y sẽ đích thân tới cửa khuyên bảo.
Nhưng chớp mắt đã hơn hai mươi năm qua đi, Sở Mộ Tuyết chẳng về nhà bao giờ, đến nay vẫn đang bặt vô âm tín.
Ban đầu Sở sư phụ vẫn chưa dằn được cơn xúc động muốn lên đường tìm nữ nhi, nhưng trời đất bao la, ông không biết phải tìm từ đâu, rồi lại sợ ngộ nhỡ mình vừa ra đi nữ nhi lại trở về, hai người lỡ mất nhau, không thể gặp mặt. Thế là lần lần lữa lữa, dần dà cũng hết hy vọng, mãi đến khi thấy Hàn Ngâm đeo ngọc bội Cửu Huyền trên người, câu chuyện đau lòng lại bị khơi lên lần nữa.
Và đương nhiên chuyện mà ông muốn nhờ Hàn Ngâm cũng không ngoài việc này, thứ nhất là muốn về sau nếu cô có đi nơi khác, hãy để ý giúp ông tung tích của Sở Mộ Tuyết, thứ hai cho dù không tìm được, ông cũng muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, xin Hàn Ngâm về Cửu Huyền hãy hỏi thăm hộ ông.
Hai chuyện này, nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ. Hàn Ngâm không dám nói mình làm được, chỉ có thể ghi nhớ trong lòng, về rồi sẽ lưu ý mà thôi.
Cô đọc sang bức thơ ngắn, nội dung trên đó đơn giản hơn nhiều.
Sở phu tử đã phát hiện ra thân phận của cô từ lâu, nhưng dù sao chuyện này cũng đã qua hơn hai mươi năm, ông sợ hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều. Do đó luôn phân vân có nên tìm cô hỏi thăm hay không, trong lúc phân vân, ông đã mượn bút ghi lại hết những chuyện cũ, để tránh khi muốn nói ra lại vì kích động mà không thể nói được rõ ràng.
Còn vì sao ông biết cô chưa rời khỏi đây, sơ hở đều nằm hết ở Hồ Khản, chỉ suy luận một chút là biết ngay, ngoài người tu tiên như cô ra, dường như không còn ai có thể khiến một tên nghiện cờ bạc như Hồ Khản bỗng nhiên chăm chỉ hẳn lên. Huống hồ chỉ cần đặt giả thiết cô chưa rời khỏi đây, thì căn nhà ma bỏ hoang nhiều năm đột nhiên có người mua lại, và nhiều chuyện cổ quái linh tinh xoay quanh nó đều có câu trả lời hợp lý.
Đọc bức thư xong, Hàn Ngâm chợt mỉm cười, cô không ngờ mình lại lộ ra sơ hở lớn như vậy! Ngẫm lại cũng đúng thôi, quãng thời gian này cô luôn bận tu luyện, nào có thì giờ đi che đậy dấu vết. Chỉ cần qua mắt được phần lớn mọi người, không có rắc rối lớn nào tìm tới cửa là đủ rồi. Chẳng qua từ chuyện này cũng thức tỉnh cô, nếu tương lai muốn che giấu thân phận thì nhất định phải tháo ngọc bội xuống, không lại chẳng lừa được ai.
Thoát khỏi dòng suy tưởng, cô chợt nhớ đến một thứ, bèn nâng Tạo Hóa Kim Tiền trên lòng bàn tay, hỏi nó: “Ngươi có từng nghe cái tên Sở Mộ Tuyết này chưa?”
Tạo Hóa Kim Tiền đáp cực nhanh: “Chưa từng nghe!”
Một lát sau, nó lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Tuyệt đối chưa từng nghe.”
Hàn Ngâm nhìn nó mà hồ nghi hết sức: “Thạch thất của Nguyên Nhất chân nhân xây, tại sao lại có thuật Súc Địa Thành Thốn, tạo đường ngầm thông thẳng tới thôn Phượng Tuyền?”
Tạo Hóa Kim Tiền nghẹn lời: “Chuyện này, ngươi đi hỏi Nguyên Nhất chân nhân đi.”
“Y chết rồi thì biết hỏi ở đâu, mà ngươi là pháp bảo tùy thân của y, chuyện của y sao ngươi không biết được?”
Tạo Hóa Kim Tiền bỗng trở nên cáu kỉnh: “Nói không biết là không biết, ngươi có thấy phiền hay không hả!”
Hàn Ngâm khẽ cong môi: “Không nói thì thôi, có gì đặc biệt lắm đâu, ta đoán một cái là ra ngay.”
“Ngươi đoán cái gì?”
Hàn Ngâm nhấn từng chữ một: “Sư phụ của Sở Mộ Tuyết chính là Nguyên Nhất chân nhân!”
Tạo Hóa Kim Tiền:…
“Đúng chưa?”
Tạo Hóa Kim Tiền:…
“Không nói gì thì coi như ngươi mặc nhận nhé.”
Tạo Hóa Kim Tiền không đừng được, lí nhí hỏi cô: “Sao ngươi đoán được?”
Hàn Ngâm cười tủm tỉm: “Đường ngầm đi thông tới thôn Phượng Tuyền, người xây nhất định có liên quan sâu xa tới nơi đó. Mà người như vậy, hiện tại ta chỉ biết có hai người, đầu tiên là Sở Mộ Tuyết, sau đó là sư phụ của Sở Mộ Tuyết. Mặt khác, đường ngầm ở trong thạch thất, ngoại trừ Nguyên Nhất chân nhân ra, chắc cũng chỉ có đệ tử của y có cơ hội bước vào, kết hợp hai thứ trên lại không phải ra ngay đáp án rồi à?”
Tạo Hóa Kim Tiền đành chịu: “Coi như ngươi hơi thông minh.”
Hàn Ngâm chợt mềm giọng xin xỏ: “Lần này chúng ta thoát hiểm được là nhờ hết vào Sở phu tử, trong sách chẳng nói tri ân phải báo sao, ta đã hứa nghe ngóng tung tích của Sở Mộ Tuyết giùm ông ấy, nếu như ngươi biết tý gì thì nói cho ta biết đi mà, coi như báo ân ông ấy, có được không?”
Tạo Hóa Kim Tiền trầm ngâm một lát, mới nói: “Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, năm đó hai thầy trò họ vì một việc xích mích mà Sở Mộ Tuyết đã ném ngọc bội, để lại thư rồi tuyên thệ kiếp này tuyệt đối không về lại Cửu Huyền, sau đó cô ta thật sự không về nữa. Lúc Nguyên Nhất chân nhân tu luyện gặp sự cố, bạo đan mà chết, ta đã bị lão thất phu La Cẩn phong ấn trên đỉnh Tụ Tiên phong, mãi đến khi Tô Tinh Trầm lấy trộm ta. Chuyện của Cửu Huyền mấy năm lại đây ta đều không nghe không biết được gì, đương nhiên cũng không biết tung tích của cô ta, ngươi có gặng hỏi nữa cũng vô ích.”
Hàn Ngâm nghe xong lại càng tò mò hơn: “Hai người họ xích mích chuyện gì thế, ngươi nói rõ chút đi.”
Tạo Hóa Kim Tiền cười lạnh: “Lòng hiếu kỳ sẽ hại chết người, ta khuyên ngươi đừng nên hỏi lại, sống lâu thêm hai năm thì tốt hơn.”
Hàn Ngâm chưa từ bỏ ý định, gặng hỏi mãi. Nhưng Tạo Hóa Kim Tiền lại lật mặt, quay sang giả chết. Cô rơi vào ngõ cụt cũng lật mặt theo, không nói thì không nói, giỏi lắm sao! Chuyện này chỉ mới qua hai mươi năm, cô không tin không có cách moi tin từ người khác!
~ Hết chương 42 ~