Lên đài lóe sáng
Edit: Yunchan
***
Hạc ngàn dặm đang bay trên đường thẳng, bỗng nhiên đổi hướng, đâm đầu xuống dưới.
Hàn Ngâm biết sắp đến Cửu Huyền, lòng khẩn trương hẳn lên, vội vàng giấu Tạo Hóa Kim Tiền vào người, sau đó ôm Thổ Linh trư, chỉ huy hạc: “Bay đến Tập Hạc phong.”
Cô định lặng lẽ trở về, gặp mặt sư phụ sư huynh là đủ rồi, không muốn thu hút sự chú ý của những người khác, bởi cô thật lòng không có cách nào giải thích được nguyên nhân Tô Tinh Trầm truy sát mình, nếu giải thích không ổn ắt sẽ làm lộ chuyện Tạo Hóa Kim Tiền đang nằm trong tay cô.
Chẳng qua, khi cô còn đang mải nghĩ làm cách nào giải thích hành tung mấy tháng này của mình, thì bỗng nhiên cảm thấy không đúng, cô liếc mắt nhìn xuống, lập tức quýnh quáng: “Sai rồi sai rồi, ở đây là Tụ Tiên phong…”
Với lại, có ai làm ơn nói cho cô biết trong môn phái xảy ra chuyện gì không, bằng không Tụ Tiên phong bình thường vắng vẻ không tìm thấy bóng người, sao bây giờ lại đông nghịt người vậy hả!
Hạc ngàn dặm suy cho cùng vẫn là một vật chết, chỉ nhận lệnh một lần, lúc đầu cô đã nói là bay đến Cửu Huyền, con hạc này bèn nhắm thẳng đến đích cuối cùng là Tụ Tiên phong, nào cho cô đổi hướng giữa đường. Do đó nó hoàn toàn phớt lờ cô, vẫn lao thẳng từ trên trời xuống với tốc độ gần như tự sát.
Hàn Ngâm không có chứng sợ độ cao, nhưng sau khi cúi mắt xuống nhìn một đống đầu người nhấp nhô, trong đầu cô toàn là cảnh một quả dưa hấu ngã dập xuống đất nát bét, nước bắn ra tung tóe. Thế là cô bất giác ôm chặt cổ hạc, run giọng nói: “Ngươi… ngươi có thể chậm lại chút không…”
Khỏi nghĩ cũng biết con hạc này sẽ mặc kệ cô, tốc độ bay đã sắp đạt tới cực hạn, nếu quanh người không có pháp thuật phòng hộ, thì Hàn Ngâm dám chắc mình sẽ nghe thấy tiếng gió gào thét khủng khiếp bên tai, nhưng ngay sau đó cô đã hét lên thay cho tiếng gió —-
“Á ——-”
Con hạc ngàn dặm này hung tàn quá má ơi!
“Éc ——–”
Thổ Linh trư cũng phát ra tiếng kêu như bị ai làm thịt.
Mặc dù biết pháp thuật tiên gia tuyệt diệu khó ai bì, nhưng tính đi tính lại con hạc này đã bị Sở phu tử cất kỹ chừng hai mươi năm, ai biết pháp thuật trên đó có quá hạn sử dụng không, nếu như quá hạn…
Không có nếu như!
Hạc ngàn dặm bỗng nhiên ngóc cổ lên, thét dài một tiếng, sau đó lại giang cánh lao nhanh lên trên, hành động này đã triệt tiêu áp lực rơi.
Hàn Ngâm mặc kệ nó làm gì, chỉ biết cơ thể mình bị quần cho nghiêng ngả, xóc tới nỗi lục phủ ngũ tạng của cô đều đau quặn lên, vả lại tuy tốc độ rơi đã giảm lại khiến cô an tâm hơn, nhưng tình cảnh vạn người ngửa đầu nhìn cô trở về trong bộ dạng thảm hại lại khiến cô lúng túng không chịu nổi.
Cô căng mặt làm như không có việc gì, bấy giờ mới thấy rõ trên đỉnh núi dựng một thạch đài, trên thạch đài là hai người đang đấu pháp, đánh đến mức trời đất chao đảo, thần quang rối loạn. Những đệ tử Cửu Huyền kia đáng ra cũng đang vây lại xem đánh nhau, nhưng bây giờ đều đổi sang vây xem cô.
Chuyện tới trước mắt, có tránh cũng vô ích.
Trước mắt bao người, Hàn Ngâm bắt đầu lo lắng mình nên dùng kiểu tư thế nào để tiếp đất.
Nhảy thẳng xuống chẳng chút phong độ gì thì bảo đảm không được, chẳng những mất mặt mình, mà sư phụ sư huynh của cô cũng mất mặt nốt. Cô nhủ bụng có lẽ cách tiếp đất đẹp nhất chính là để hạc ngàn dặm xoay một vòng tao nhã trên trời, sau đó nhẹ nhàng tiếp đất không tung một hạt bụi. Mà cô, sẽ dịu dàng xách làn váy, bên môi hàm chứa một nụ cười yếu ớt, ôm theo Thổ Linh trư bước thướt tha xuống đất.
Chậc, được rồi, vấn đề không mặc váy có thể bỏ qua, nói nào ngay góc áo bào cũng đủ dài để xách, mấu chốt là…
Không có mấu chốt!
Khi chỉ còn cách mặt đất đúng một trượng, hạc ngàn dặm lại bất thình lình tan vào không khí, biến thành nghìn vạn chấm sáng lóng lánh rơi lả tả xuống như mưa.
Thật đẹp, thật mơ mộng, cả khung cảnh thật giống như mưa sao.
Nếu như Hàn Ngâm có thể bay bồng bềnh tiếp đất với tay áo bay phấp phới trong màn mưa sao lấp lánh, vậy thì sẽ tuyệt mỹ hơn tư thế trong tưởng tượng của cô biết bao nhiêu, nhưng vấn đề là cô không thể!
Hạc ngàn dặm tan mất, bên dưới cô đột nhiên trống rỗng, không có bất kỳ thứ gì chống đỡ đương nhiên phải té xuống, còn té theo kiểu chổng bốn chân lên trời, khéo thay còn nện trúng một người đang đấu pháp trên đài, nghe một tiếng “Rắc” cực rõ —–
Xong đời!
Hàn Ngâm nhất thời rơi lệ đầy mặt.
Cô không phải khóc cho cái mông hình như đã bể thành tám mảnh của mình, mà là không biết người bị cô đập trúng bị gãy xương sườn, xương tay hay xương đùi. Chẳng qua gãy bấy nhiêu cũng dễ xử, nói vài câu xin lỗi đền tội rồi cho qua, chỉ sợ ngộ nhỡ gãy xương cổ, thì cô chỉ còn cách đền cái mạng nhỏ thay vào thôi.
Cả ngọn Tụ Tiên phong vốn đang xôn xao ầm ĩ chợt lặng ngắt vì tiết mục ngoài ý muốn này, có vài người còn nhắm chặt hai mắt lại, sợ nhìn thấy cảnh máu tanh tung tóe, rời chợt “Phụt” một tiếng, có ai đó vừa cười khẽ.
Xương sống đau tới mức không bò dậy nổi trong chốc lát, Hàn Ngâm choáng váng mặt mày nhìn về phía tiếng cười, thấy Mộ Thập Tam đang buông tay thả chân, ngồi trên ghế dưới đài Tây trong tư thế cực kỳ hờ hững, bên môi vẫn còn giữ nguyên nụ cười, trong nụ cười đó có năm phần lười nhác, ba phần chế nhạo, còn có hai phần tâm tình cô không thể nói rõ.
Cô lúng túng, nhìn sang những người ngồi bên cạnh Mộ Thập Tam theo phản xạ.
Quá tốt, có sư phụ cô Lệ Thanh Hàn, có sư bá Trầm Tư, Chu Lạc Ngọc, Lý Biệt Hạc, Tống Việt…
Điểm chết người là ngồi chính giữa những người này còn có một nam tử mà cô chưa từng gặp, nét mặt mang theo vẻ trang nghiêm, có một loại khí thế không giận tự uy mà các vị bề trên thường có.
Ánh mắt Hàn Ngâm thổi xuống dưới, thấy bên hông người nọ đeo ngọc bội huyền hoàng.
Không cần đoán, đây chắc chắn là chưởng môn Cửu Huyền mà trước đây cô chưa có duyên gặp mặt, La Cẩn!
Trong lòng cô chợt phát lạnh, trong đầu trồi lên ba chữ to: Chết chắc rồi…
Thổ Linh trư đâu à? Đương nhiên cũng nằm bẹp ra chung với cô!
Thật… thật là mất mặt…
Hàn Ngâm úp mặt xuống đất, thật tình muốn nằm mọp ra đất thế này mãi mà không cần ngẩng mặt lên nhìn đời nữa, nhưng lúc này lại có một bàn tay đưa tới trước mặt cô, một giọng lạnh như suối trong vang lên: “Đứng lên.”
Cô ngẩng đầu dậy, chẳng có gì bất ngờ khi thấy Lạc Vân Khanh đang đứng dưới đài, chìa tay ra với cô. Lâu rồi không gặp, hiện tại hắn vẫn mặc bạch y, thanh bần tao nhã, nét mặt cũng lạnh lùng không nhìn ra tâm tình như trước, chỉ có bàn tay chìa ra trước mặt cô là thoáng thể hiện chút tình đồng môn.
“Lạc sư huynh…” Hàn Ngâm nắm tay hắn, mượn sức bò dậy, trong lòng vừa thấy hổ thẹn vừa áy náy. Nói sao đi nữa, cô cũng được hắn dẫn lên núi, bây giờ gây rối ra nông nỗi này, nhất định khiến hắn và sư phụ mất mặt lắm.
Lúc này Phương Dữ cũng vọt tới, tóm lấy cô nhìn trái ngó phải, hỏi với vẻ kích động: “Muội không sao chứ, mấy tháng nay làm ta lo lắng chết đi được.”
Hàn Ngâm cúi đầu: “Phương sư huynh, muội không sao…”
Cô chỉ thấy mất mặt muốn chết thôi! Lúc xưa lưu lạc đầu đường, dù có té chỏng gọng cô cũng không thấy gì, vì đâu có ai biết cô, da mặt dầy một tý là có thể ném ra sau đầu. Nhưng giờ phút này, hơn mấy trăm ngàn ánh mắt Cửu Huyền đang nhìn vào cô chòng chọc, sau này còn phải chạm mặt họ thường xuyên, làm sao cô không bối rối cho được.
Để che giấu loại cảm xúc này, cô lật đật quay mặt đi, muốn nhìn thử người bị cô đập trúng bị thương ra sao, ít nhất cũng phải nói câu xin lỗi với đồng môn, nào ngờ lọt vào mắt cô lại là một gương mặt căng lên đến đỏ bừng.
Người nọ bóp chặt song quyền, đang dùng ánh mắt phẫn hận cực độ để trừng cô, bất ngờ là đến giờ phút này cô mới phát hiện, y phục người này mặc không phải kiểu dáng của Cửu Huyền. Cô dời mắt nhìn quanh, lại phát hiện bên trong đám đông đứng xem có không ít người mặc y phục giống hắn.
Hàn Ngâm quýnh lên ——
Thôi xong, bây giờ thể diện cũng vứt cho những môn phái khác luôn rồi!!
~ Hết chương 43 ~