Thần Ma Thiên Tôn

Chương 156 - Học Tỷ Hai Trăm Năm Trước

trước
tiếp

Ninh Tiểu Xuyên khởi động Vân Hà Quy Nguyên Khí, hóa thành một tầng bình chướng hình cầu, thân thể tản mát ra quang mang kim sắc xán lạn, bình chướng Huyền Khí hình thái như ánh nắng hoàng hôn, bày biện ra hình thái chiến xa tung bay, tiên nữ tán hoa, tỏa lên ngang trời, vân vụ sáng lạn…

Phốc…

Mi tâm Ninh Tiểu Xuyên bắn ra một đạo kim mang, hình thành nên một đạo quang trụ, đánh nát Huyền Khí vân của Ô Trưởng lão.

Hai mắt Ô Trưởng lão trợn trừng, biểu tình dữ tợn, một lần nữa giơ cây trượng ô mộc lên, đánh ra một kích.

– Xem Kình Thiên Trụ của ta!

Nhạc Minh Tùng xuất ra một cây gậy vừa thô vừa dài, đánh ra một gậy, lập tức một lần nữa đánh nát huyền cương hộ thể trên người Ô Trưởng lão.

Phành…

Cây gậy kia đánh mạnh lên đỉnh đầu Ô Trưởng lão, trực tiếp đánh cho Ô Trưởng lão đầu nứt máu chảy, hai mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Nhạc Minh Tùng, cuối cùng không cam lòng ngất đi, thân thể thẳng tắp ngã về phía sau, nằm dài trên mặt đất.

Ninh Tiểu Xuyên vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm cây gậy vừa thô vừa dài trong tay Nhạc Minh Tùng. Kẻ này tu vi dường như cũng không yếu lắm, một gậy đã đánh cho cường giả Võ Đạo Thần Thể tầng thứ chín ngất đi luôn.

Nhạc Minh Tùng cười hắc hắc:

– Đừng nhìn ta! Đây đều là nhờ thần uy của Kình Thiên Trụ! Trong cây gậy này ta đã dung nhập Địa Tâm Hỏa Tinh, Tụ Linh Văn… Sau khi trải qua một thời gian khổ công rèn luyện, uy lực Kình Thiên Trụ lại đề thăng một mảng lớn. Hiện tại uy lực một gậy này hoàn toàn đủ khả năng vượt qua năm đẳng cấp, đủ để đánh ngã Võ giả Thần Thể tầng thứ chín!

– Thế nhưng Kình Thiên Trụ cũng có một khuyết điểm! Đó là mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần, sau khi sử dụng xong, cũng chỉ có thể cất đi, để cho chính nó ngưng tụ lực lượng!

Ninh Tiểu Xuyên hỏi:

– Thuộc về Huyền Khí mấy phẩm?

– Không có phẩm cấp! Huyền Khí mà Nhạc Minh Tùng ta rèn luyện, phẩm cấp cho tới bây giờ đều rất mơ hồ không rõ ràng! Chỉ cần dùng tiện tay, Huyền Khí phẩm chất thấp cũng là Huyền Khí tốt a!

Nhạc Minh Tùng thu hồi cây gậy vừa thô vừa dài kia lại. Cây gậy này đã mất đi tác dụng, chỉ có thể chờ một ngày sau mới có thể sử dụng một lần nữa.

Ninh Tiểu Xuyên tiện tay đánh ra một đạo thiểm điện, đánh lên thân thể Ô Trưởng lão, khiến cho hắn hóa thành một cái xác cháy đen.

– Grào!

Chiến đấu mới vừa rồi rất kịch liệt, đã dẫn tới rất nhiều U Minh Kỵ sĩ.

Chúng nó cưỡi chiến câu bạch cốt, xuất hiện trong bóng đêm, trong miệng phát ra thanh âm kêu gào âm lãnh. Chiến kiếm trong tay liên tục đánh xuống chiến câu bên dưới, phát ra thanh âm kim chúc và cốt cách va chạm.

– Xem trình độ âm khí nồng nặc ở nơi này, có thể đoán được, ít nhất có mười gã U Minh Kỵ sĩ đã bao vây chúng ta!

Nhạc Minh Tùng một lần nữa mắng to uế khí, vừa trốn khỏi ổ sói, lại rơi vào hang hổ!

Ninh Tiểu Xuyên lại biểu hiện rất thong dong, nói:

– Lúc trước bảo ngươi chạy, ngươi chẳng phải là sống chết cũng muốn đi theo nữ thi kia sao? Bây giờ muốn tìm đường trốn chết, quả thật khó như lên trời!

– Thật sao? Làm gì có nữ thi chứ? Cho dù có, cũng là một cỗ diễm thi, chuyên môn câu hồn phách nam nhân, bằng không bằng vào ý chí kiên định của ta đây, làm sao có thể bị nàng mê hoặc chứ?

Thần tình Nhạc Minh Tùng phi thường phẫn uất, cảm giác mình chính là hóa thân của chính nghĩa, là một vị Thánh nhân sẽ không bị nữ sắc mê hoặc.

Trong bóng tối, đột nhiên truyền đến thanh âm bước chân sàn sạt.

Một cỗ nữ thi hai chân xích lõa từ giữa một đám mười gã U Minh Kỵ sĩ đi ra, trên người mặc y phục rách nát, bộ ngực nửa lộ, tóc dài như suối, da thịt trắng noãn, giống hệt như một nàng thiếu nữ lạc đường, từ từ hướng về phía hai người Ninh Tiểu Xuyên đi tới.

– Cỗ nữ thi này vừa nhìn liền biết khó đối phó rồi!

Ánh mắt Nhạc Minh Tùng nhìn chằm chằm ngực của nữ thi. Bên dưới lớp quần áo lộ ra hai khối mỹ thịt tròn trịa, khiến cho tròng mắt của hắn gần như rơi luôn ra khỏi hốc mắt.

Ánh mắt của hắn ngưng trọng, vỗ vỗ bả vai Ninh Tiểu Xuyên, tràn ngập thâm ý nói:

– Học đệ, ngươi là tân sinh Khóa thứ nhất, học trưởng phải có trách nhiệm bảo hộ ngươi! Loại xương khó gặm này cứ giao cho học trưởng, mười gã U Minh Kỵ sĩ kia giao cho ngươi đối phó vậy!

Trên người Nhạc Minh Tùng toát ra một cỗ khí thế hào hùng xả thân vì nghĩa, hướng về phía nữ thi chạy tới.

Ninh Tiểu Xuyên cũng phát hiện cỗ nữ thi kia không dễ chọc, vừa định nhắc nhở Nhạc Minh Tùng cẩn thận một chút. Hắn còn chưa kịp nói, đột nhiên một đạo hắc ảnh đã bay ngược trở lại, ngã nhào dưới chân hắn, trong miệng không ngừng ho khan, nhổ ra mấy ngụm máu tươi.

Bóng đen kia chính là Nhạc Minh Tùng mới vừa xông ra khi nãy.

Hai tay hắn kéo lấy ống quần Ninh Tiểu Xuyên, vất vả đứng lên, nói:

– Học đệ, ta nghĩ hay là ngươi đi đối phó cỗ nữ thi kia a! Ngươi lớn lên tuấn lãng hơn học trưởng ta nhiều, có thể dễ dàng thu thập nàng được! Khụ khụ…

Nói xong, trong miệng hắn lại phun ra hai ngụm máu tươi, bị thương thật sự không nhẹ, bị thua thiệt trong tay nữ thi rất nhiều.

Vóc người cỗ nữ thi kia thật sự rất xinh đẹp, lúc còn sống, nhất định là một vị mỹ nữ điên đảo chúng sinh. Mặc dù hiện tại đã chết đi, biến thành thi thể, mị lực trên người vẫn như cũ không phải thường nhân có thể chống đỡ được, khiến cho người ta sinh ra ý nghĩ kỳ quái.

Nàng bất đồng với các thi sát khác, huyết nhục trên người cũng không có hư thối, chỉ là vị trí trái tim có cắm một thanh đoản đao phong cách cổ xưa, xuyên thủng thân thể nàng.

Đây chính là vết thương trí mệnh của nàng. Tại vị trí trái tim thỉnh thoảng còn chảy ra một chút tiên huyết, nhuộm đỏ làn tuyết trắng của nàng, khiến cho bộ quần áo rách nát trên người nàng cũng bị nhuộm đẫm thành huyết hồng sắc.

Nếu không phải khí tức sinh mệnh trên người nàng quả thật đã tiêu thất, trong cơ thể phát ra thi khí, sợ rằng rất nhiều người đều cho là nàng vẫn còn sống, chỉ bị trọng thương mà thôi.

Ninh Tiểu Xuyên cảm giác được một luồng uy hiếp khổng lồ toát ra từ trên người nữ thi, ánh mắt trở nên ngưng trọng, hai lòng bàn tay lại ngưng tụ ra thiểm điện, nói:

– Y phục trên người nàng không phải là bố y thông thường, chất liệu vải đã mục nát, điều này nói rõ là nàng đã chết đi ít nhất 200 năm! Y phục đều đã hư nát, nhưng huyết nhục lại không bị hư thối, điều này nói rõ khi nàng còn sống, tu vi khẳng định rất cường đại!

– Chẳng lẽ nàng năm xưa là một vị nữ Võ Tôn nào đó?

Nhạc Minh Tùng liếm liếm môi, ánh mắt vẫn đảo tới đảo lui ở trên ngực nữ thi.

Áo bào trên người cỗ nữ thi này đã mục nát, thế nhưng vẫn như cũ có thể mơ hồ nhìn ra đó là một kiện học bào của Thiên Đế Học Cung.

Điều này nói rõ năm xưa nàng rất có khả năng đã từng là học viên Thiên Đế Học Cung, xông vào Thiên Đế Mộ, tao ngộ cường địch đáng sợ, bị cường địch đâm một đao vào trái tim, chết trong Thiên Đế Mộ Lâm.

Song đồng nữ thi bùng cháy tà quang, khí tức trên người cũng càng ngày càng cường hoành. Ngay cả đoản đao đâm xuyên thân thể nàng cũng trở nên run rẩy, phát ra thanh âm đao minh, giống như là muốn từ trong thân thể nàng bay ra.

Thanh đoản đao này cũng không phải là vật phàm, là một kiện Huyền Khí cường đại, tản mát ra khí tức băng hàn thấu xương.

– Học tỷ, ngươi bình tĩnh một chút! 200 năm trước, chúng ta chính là người một nhà!

Nhạc Minh Tùng sợ đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh, cố gắng khiến cho nữ thi tỉnh táo lại, thế nhưng chính hắn lại không lãnh tĩnh một chút nào.

Phốc…

Nữ thi vươn hai ngón tay dài nhọn ra, hóa thành một đạo bạch quang, hướng về phần cổ Nhạc Minh Tùng đâm mạnh tới.

Từ trên người nữ thi bộc phát ra một luồng thi khí, hình thành nên một mảnh mây đen, mang theo tiếng rít mãnh liệt, một đạo quang mang thiểm điện từ trong mây đen bổ ra.

Nhạc Minh Tùng sợ đến mức bắp chân nhũn ra, đặt mông ngồi bệt xuống mặt đất.

Ninh Tiểu Xuyên triệu hoán Song Đầu Thạch Thú ra, nắm lấy cổ áo, nhấc Nhạc Minh Tùng lên trên lưng thạch thú, hướng về một phía khác đột phá vòng vây.

Nữ thi đuổi theo phía sau, sắc mặt tái nhợt, trái tim nhỏ máu, trong miệng phát ra tiếng kêu réo rắt thảm thiết.

Một đạo quang mang từ đầu ngón tay nữ thi cách không đánh ra, mang theo một cỗ hàn khí đóng băng ngàn dặm.

Nhạc Minh Tùng liền vội vàng đem âm dương đồ khoác lên trên người. Đạo quang mang kia đánh lên âm dương đồ, nhất thời kích khởi từng vòng rung động, đại lượng âm khí đều bị âm dương đồ hấp thu đi mất.

Thế nhưng vẫn như cũ có một bộ phận lực lượng xuyên thấu qua âm dương đồ, đánh lên trên lưng Nhạc Minh Tùng, chấn cho hắn không ngừng hộc máu.

Ninh Tiểu Xuyên đứng trên đỉnh đầu Song Đầu Thạch Thú, thân thể bao phủ bởi thiểm điện, trong tay cầm Huyền Khí kiếm, muốn đột phá vòng vây, nhưng lại bị mười gã U Minh Kỵ sĩ ngăn cản lối đi.

Song Đầu Thạch Thú tả xung hữu đột, cái đầu bên trái phun ra hàn khí, cái đầu bên phải phun ra hỏa diễm, trong miệng phát ra tiếng gào rống mãnh liệt.

Huyền thú bình thường rơi vào trong thi động, nhất định đều sẽ bị âm khí nhập thể, trở nên mất đi bản tính. Thế nhưng thân thể Song Đầu Thạch Thú là do tảng đá cấu thành, cho nên có thể tự động ngăn cản âm khí, không bị ảnh hưởng chút nào.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Ninh Tiểu Xuyên một người đại chiến cùng mười gã U Minh Kỵ sĩ, một thanh chiến kiếm ứng phó với mười thanh chiến kiếm, va chạm với nhau khiến cho hỏa quang bắn ra bốn phía, kiếm khí ngang dọc khắp nơi.

Những U Minh Kỵ sĩ này đều là thân thể bất tử, cho dù chiến kiếm của Ninh Tiểu Xuyên đâm thủng thân thể bọn chúng, chúng nó vẫn như cũ tràn đầy chiến lực, trái lại càng thêm phẫn nộ, khởi xướng công kích càng điên cuồng hơn về phía Ninh Tiểu Xuyên.

– Nhanh một chút đi! Ta sắp chống đỡ không nổi nữa!

Trên lưng Nhạc Minh Tùng, âm dương đồ đã bị nữ thi bắn thủng hơn năm lỗ, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị phá ra.

Nhạc Minh Tùng lại phun ra thêm mấy ngụm máu tươi, trong mắt tràn đầy tơ máu, đã đến sát bờ vực sụp đổ, thế nhưng vẫn như cũ đang cắn răng kiên trì.

Ầm!

Nữ thi đã đuổi tới trên lưng Song Đầu Thạch Thú, đánh ra một kích, xé nát âm dương đồ trên lưng Nhạc Minh Tùng, đánh cho Nhạc Minh Tùng lại phun ra một ngụm máu tươi nữa, sau đó hai mắt liền tối sầm, ngã xuống hôn mê.

Áo bào mục nát trên người nữ thi càng thêm rách nát hơn, lộ ra tảng lớn da thịt trắng như tuyết. Nàng đáp xuống trên lưng Song Đầu Thạch Thú, trên người tản ra thi khí màu xám nhạt, ăn mòn huyết nhục Song Đầu Thạch Thú, khiến cho nó chợt trở nên nôn nóng bất an.

Ninh Tiểu Xuyên ngồi trên đỉnh đầu bên phải của Song Đầu Thạch Thú, cảm thụ được áp lực khổng lồ phát ra trên người nữ thi, xương cốt toàn thân gần bị đông cứng, thanh chiến kiếm trong tay cũng trở nên khẽ run rẩy.

Ánh mắt nữ thi thập phần tà dị, giống như có hai luồng quỷ hỏa nhảy lên bên trong, nhìn chằm chằm vị trí trái tim Ninh Tiểu Xuyên, khí âm sát trên người càng trở nên nồng nặc hơn.

– Bây giờ nên làm gì đây?

Ninh Tiểu Xuyên cảm giác được nguy cơ mãnh liệt. Nữ thi này quả thật giống như một ngọn núi lớn, căn bản không thể nào lay động, xung quanh lại có mười gã U Minh Kỵ sĩ phong kín đường lui.

Nữ thi tự nhiên sẽ không cho Ninh Tiểu Xuyên thời gian suy tính, lập tức dang rộng hai cánh tay ngọc mảnh khảnh, đầu ngón tay mọc ra mười cây móng tay sắc bén, hướng về phía Ninh Tiểu Xuyên đâm tới.

– Ma kiếm!

Ninh Tiểu Xuyên cắn chặt hai hàm răng, cánh tay duỗi ra một cái, từ trong trái tim chảy ra từng tia từng tia huyết khí, trong lòng bàn tay ngưng tụ thành một thanh Ma kiếm huyết hồng sắc. Có một tia Diệt Thế chi khí, quấn trên thân Ma kiếm.

Đây là bản thể Ma kiếm!

Một cỗ khí tức kinh khủng mênh mông cuồn cuộn, từ trong thân Ma kiếm phát ra.

Soạt!

Ninh Tiểu Xuyên chém ra một kiếm, bổ ra một đạo kiếm khí kinh đào hãi lãng, lưu lại một đạo vết máu tại mi tâm nữ thi, chém thân thể của nàng ra làm đôi, một vòi máu tươi từ trong cơ thể nữ thi phun bắn ra ngoài.

Ninh Tiểu Xuyên vừa thở ra một hơi, đột nhiên phát hiện có chút không đúng, trước ngực chợt phát ra một trận ấm áp nhàn nhạt, là Huyền Thú Giám phát sinh biến hóa!

Huyết dịch của nữ thi vô ý nhỏ trúng lên trên Huyền Thú Giám, đám huyết dịch lại bị Huyền Thú Giám hấp thu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.