Thất Sát Lệnh

Chương 16 - Sẽ Có Một Ngày

trước
tiếp

Do vì hàng loạt sự kiện xảy ra, khiến cho Lữ Chính Anh, Chu Á Nam cảm thấy mất hứng liền chỉnh lý hành trang đi về phía bắc nhắm đến Hạ Khẩu, nhưng do Thượng Quan Tố Vân thành ý níu giữ lại nên đành miễn cưỡng nán lại.

Hơn nữa, ngày hôm đó sau khi sáng đèn Lộ Thanh Bình từ Tổng cục vội đến với tình nghĩa của người chủ địa phương, vì vậy bọn họ phải quẩn quanh thêm ba ngày nữa mới theo dòng Tư Giang đi về phía bắc tới Hạ Khẩu.

Đây cũng là ngày hai mươi bốn tháng mười hai, phong tục người dân tiễn ông táo về trời.

Hạ Khẩu là thành thị phồn hoa tập trung mậu dịch, đủ mọi hạng người, cũng chịu ảnh hưởng không khí ngày tết, ở ngoài chợ sóng người qua lại nhộn nhịp cũng ít hơn bình thường.

Trong sóng người hiện hữu, các hảo hán giang hồ đủ mọi sắc loại đến từ tam sơn ngũ nhạc chiếm một số lượng rất lớn.

Đương nhiên thôi! Những hảo hán giang hồ này đều chịu ảnh hưởng từ Thất Sát lệnh của Chu Tứ Nương do Tây Môn Nhuệ đã truyền đạt mà đến.

Đồng thời do vì tin tức này quá hấp dẫn, quá khích động xem như là một đại sự cả trăm năm nay trong giang hồ.

Tại vì Thất Sát lệnh Lệnh chủ Chu Tứ Nương tuy là một nhân vật không thấy có tiếng tăm gì, nhưng Tây Môn Nhuệ truyền đạt Thất Sát lệnh lại là kẻ cầm đầu cường đạo của Nam Thất Tỉnh, trong toàn giang hồ xem như là một nhân vật có tiếng tăm vang dội.

Huống hồ địa điểm tập hội là địa khu Giang Hán, là đất của Vô Địch bảo vốn tự xưng là võ lâm bá chủ, lại thêm ba bốn tháng gần đây tin tức mà thủ hạ của Thất Sát lệnh tạo thành ở khắp nơi đã khiến cho các nhân vật võ lâm ở khắp nơi đều không hẹn mà đồng loạt tập trung đến vùng Giang Hán. Tình hình này khiến cho các chủ nhân của các trà lầu, tửu quán, lữ quán, quán bạc, kỹ viện vốn cuối năm buôn bán giảm sút ế ẩm lấy làm vui mừng vô cùng.

Lúc màn đêm buông xuống, tiếng pháo tiễn ông táo vang lên hết đợt này đến đợt khác dội vang toàn thành. Chu Thắng Nam cùng với hai đội viên của hồng y vệ đội âm thầm leo lên Hội Tân tửu lầu trong thành Hạ Khẩu.

Ba người này đều là hồng sắc phục trang, bên ngoài khoác áo khoác cũng sắc hồng, chỉ có tấm khăn lụa che mặt là sắc đen.

Do vì bọn họ ăn mặc quá dễ để ý, cho dù vùng Giang Hán lúc này có đủ mọi hạng người, nhân vật giang hồ đủ mọi hình sắc mọi lúc mọi nơi đều có thể đụng họ, nhưng ăn mặc giống như ba người này thì không có bao nhiêu người.

Lúc này trong tửu lầu đã ngồi đầy bảy phần mười, lúc ba người này bước lên lầu hai, tiếng huyên náo ầm ĩ đột nhiên ngưng bặt, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung nhìn về phía ba người.

Ba người này dường như là đã đặt trước chỗ ngồi, với tư thái xem như xung quanh không có ai, ngang nhiên bước vào chỗ ngồi trang nhã cách ly xung quanh.

Đám khách đang ngồi chín phần mười đều là nhân vật giang hồ, những người này nãy giờ ánh mắt dõi theo bọn người Chu Thắng Nam tiến vào chỗ ngồi, trong đám người mới phát ra một tiếng kêu nhỏ :

– Đẹp lắm!

Một tiếng cười khác vang lên :

– Có thấy diện mạo của bọn họ không?

Giọng ban đầu nói :

– Không!

Tiếng cười lại vang lên :

– Đã không nhìn thấy diện mạo của bọn họ thì làm sao lại chắc chắn bọn họ đẹp chứ?

– Đương nhiên thôi!

Giọng ban đầu nói :

– Không nhìn thấy thân hình phong thái của bọn họ hay sao! Nữ nhân có được thân hình và phong thái như vậy thì diện mạo chắc chắn sẽ không quá kém!

Giọng nói kia không cho là như vậy nói :

– Không chắc đâu.

Lúc này lại có thêm một giọng nói khác chen vào nói :

– Nhị vị, tục ngữ có nói bệnh tùng khẩu nhập, họa tùng khẩu xuất. Hãy bớt bình luận về nhân cách cô nương thì tốt hơn đấy.

Giọng ban đầu nói :

– Tại sao?

Giọng đó liền nói :

– Lão huynh hôm nay mới đến, có lẽ không hiểu rõ hoàn cảnh tình thế, Hạ Khẩu là nơi đóng quân của Thất Sát lệnh Lệnh chủ, trong vệ đội thủ hạ của Lệnh chủ có một đội đều là hồng y, nếu khéo gặp thì ba vị vừa rồi chính là hồng y vệ đội thủ hạ của Lệnh chủ. Nếu không cẩn thận chọc tức bọn họ thì hậu quả khó lường đấy!

Người ban đầu nói mới ồ lên một tiếng :

– Đa tạ lão huynh chỉ bảo! Tiểu đệ thật là liều lĩnh!

Trong tửu lầu tiếng huyên náo lại vang lên như cũ.

– Khách đang lục tục kéo đến, chưa đến bữa cơm đã chiếm đầy chín phần mười chỗ ngồi, tính ra hơn ba trăm người.

Lúc này hai vị thanh y nhân thân hình thấp lùn đang rất thoải mái thanh thản bước lên lầu hai, dưới sự dẫn đường của kẻ hầu bàn đi tới một chỗ ngồi ở góc xó bên phải.

Hai vị này chính là Thanh Thành song oải cũng chính là Hộ giá Song tướng hai huynh đệ Lâm Trung, Lâm Dũng của Thất Sát lệnh chủ Chu Tứ Nương.

Hộ giá Song tướng bản tính khôi hài mà lại cương liệt, là hai nhân vật khó chơi nổi tiếng trong Nam Thất Tỉnh.

Do tên tuổi của hai người bọn họ lớn, trong võ lâm người biết bọn họ tuy nhiều nhưng kẻ đủ tư cách để gọi bọn họ là bằng hữu ít lại càng ít. Cũng vì nguyên nhân này hai người này vừa bước vào tửu lầu lập tức thu hút không ít ánh mắt kỳ dị, cũng có số ít người gật đầu chào bọn họ.

Hai vị này cũng giống như bọn ba người Chu Thắng Nam, xem như xung quanh không có ai theo người hầu bàn đi vào chỗ, sau khi gọi rượu và thức ăn lão nhị Lâm Dũng mới kêu nhỏ lên một tiếng :

– Lão đại, bọn ta đã lâu không uống một trận cho thoải mái, đêm nay bọn ta không say không về.

Lâm Trung gượng cười nói :

– Lão nhị, không được như thế, tấm lòng ý vị của bọn ta là đủ rồi!

Lâm Dũng đột nhiên thở dài nhưng bị Lâm Trung dùng ánh mắt ngăn lại, rồi dùng chân khí truyền âm nói :

– Lão nhị, trường hợp này nhất cử, nhất động của bọn ta mọi lúc đều phải thận trọng mới được.

Lúc này cách bọn họ ba chỗ ngồi đột nhiên vang lên một tiếng ớ :

– Không phải là Thanh Thành song oải đó sao?

Người lên tiếng là một hoàng y lão giả tuổi khoảng ngũ tuần. Nơi chỗ ngồi tổng cộng có ba người, ngoại trừ hoàng y lão giả đó ra hai vị còn lại là một khôi y lão giả và một thanh y lão nương.

Thanh y lão nương gật gật đầu nói :

– Không sai.

Hoàng y lão giả cười nói :

– Đã lâu không gặp bọn họ, không ngờ lại đụng nhau ở đây!

Khôi y lão giả cười hỏi :

– Huynh và bọn họ có hiềm khích gì hả?

Hoàng y lão giả nâng ly hớp một hớp rượu rồi cười cười nói :

– Hiềm khích thì không, chẳng qua xưa kia có một chút xung đột nhỏ mà thôi.

Khôi y lão giả nghiêm mặt nói :

– Hai vị đây lúc này chính là Hộ giá Song tướng của Thất Sát lệnh Lệnh chủ danh chấn nhất thời đấy!

Ồ! Hoàng y lão giả vô cùng kinh ngạc nói :

– Nhị vị đó lại cũng có lúc phục người à? Mà lại thần phục dưới váy của một nữ nhân…

Thanh y lão nương liền trừng mắt nhìn hoàng y lão giả, cắt lời gầm lên :

– Thế sao, huynh khinh thường nữ nhân à?

Hoàng y lão giả cười nói :

– Ta không nói xem thường ngươi?

– Vậy thì ngươi xem thường ai?

Tiếp theo tiếng nói một làn gió thơm thoảng nhẹ, một bóng hồng lướt đi, Chu Thắng Nam đã đứng ngay trước mặt bọn họ, hai tay chống nạnh, lạnh lùng nói :

– Nói đi!

Chu Thắng Nam lúc này đã cởi bỏ tấm khăn lụa che mặt, trên khuôn mặt vốn đẹp lạnh lùng như băng giá lại càng bao phủ thêm một màn sương buốt lạnh, khiến cho người khác muốn nhìn cũng chẳng dám nhìn.

Lúc ba vị kia đang hoảng sợ biến sắc thì hai đội viên của hồng y vệ đội đã trở lại với bổn lai diện mục nhảy nhẹ tới, bọn họ đã cởi bỏ áo khoác bên ngoài ở chỗ ngồi, lúc này trên ngực trái của hai đội viên đó có thể thấy rõ ràng được thêu ký hiệu “nhất hiệu” và “tam hiệu”.

Các nhân vật võ lâm đang ngồi tại đó đối với Chu Thắng Nam và hai hồng y đội viên đều chưa biết, nhưng bọn họ đối với hiệu y của hai đội viên này thì đều có nghe nói đến. Vì vậy vừa mới nhìn thấy thì đều không khỏi thầm than thở trong lòng: “Sắp có chuyện đây…”.

Nhất là bọn ba người hoàng y lão giả đang đàm luận thì nhất loạt đều biến sắc.

Đối với thái độ đầy đe dọa của Chu Thắng Nam, hoàng y lão giả tu dưỡng công phu thâm hậu cũng không cách nào chịu nổi, vì vậy liền nhướng mày lên lạnh lùng nói :

– Ngươi nghĩ thế nào thì cứ làm thế ấy!

Chu Thắng Nam cười nhạt nói :

– Hay! Ngươi rất có dũng khí…

Lúc này Lâm Trung, Lâm Dũng đã nhảy vọt tới bên cạnh Chu Thắng Nam, hai người cúi người thi lễ nói :

– Thuộc hạ tham kiến đại tiểu thư.

Chu Thắng Nam hừ một tiếng nói :

– Hai ngươi tu dưỡng công phu tốt lắm!

Lâm Trung cúi người gượng cười nói :

– Hồi bẩm đại tiểu thư, vừa rồi thuộc hạ đang muốn xuất hiện thì đại tiểu thư đã giành xuất hiện trước rồi.

– Thế sao?

Chu Thắng Nam lơ đễnh nói :

– Vậy thì ngươi tính xử trí bọn họ như thế nào đây?

Lâm Trung ngơ ngác :

– Điều này… xin đại tiểu thư thị hạ?

Đối với Thanh Thành song oải – hai nhân vật nổi tiếng khó chơi trong võ lâm, lại phục tùng một nữ hài tử non trẻ như vậy, điều này càng khiến cho toàn thể quần hào đều nhất tề nín thở ngưng thần yên lặng quan sát tình hình diễn biến.

Chu Thắng Nam lại hừ một tiếng nói :

– Ngươi căn cứ vào Thất Sát luật lệnh mà xem thì bọn họ phạm vào tội gì?

Lâm Trung ngơ ngác :

– Hồi bẩm đại tiểu thư, trong Thất Sát lệnh không thấy có điều luật xem thường nữ nhân phải bị giết.

Chu Thắng Nam lạnh lùng cười nói :

– Ngươi căn cứ vào điều luật thứ bảy đó.

Lâm Trung hơi do dự rồi trầm tư nói :

– Điều thứ bảy của Thất Sát luật lệnh: Kẻ bất phục tiết chế, nhìn không thuận mắt, giết!

Chu Thắng Nam thờ ơ nói :

– Vậy thì căn cứ vào điều luật này mà hành hình!

Lâm Trung run người nói :

– Đại tiểu thư thật muốn giết bọn họ sao?

– Không sai.

Chu Thắng Nam lạnh lùng nói :

– Ngoại trừ thanh y lão nương đây có thể miễn trừ ra, còn hai lão già kia thì phải giết.

Lâm Trung bối rối nói :

– Điều này…

Chu Thắng Nam cắt lời cười nhạt nói :

– Ta nhắc nhở ngươi, đây là mệnh lệnh.

Hoàng y lão giả đã thật sự nhịn không nổi, chỉ thấy lão đứng bật người dậy gằn giọng nói với Lâm Trung :

– Lâm lão đại không cần phải do dự, Trung Điều tam nghĩa đây không đến nỗi khiếp nhược như mọi người tưởng đâu.

Trong lúc nói, khôi y lão giả và thanh y lão nương cũng đứng bật dậy, thanh y lão nương liền nói với Chu Thắng Nam :

– Chu cô nương, lão đây tuy nhờ đại lượng được tha miễn nhưng ba người bọn lão luôn sống chết có nhau.

Chu Thắng Nam lạnh lùng cắt lời nói :

– Nói vậy ngươi không nhận lãnh hảo ý của ta?

Thanh y lão nương cười nói :

– Đây không phải là lão không biết phải trái, nếu Chu cô nương cảm thấy cuộc tranh chấp tính khí này không đáng để đại động can qua thì lão đây mong Chu cô nương thấu đáo nhân tình…

Chu Thắng Nam lại cắt lời nói :

– Không thì thôi, ngươi cũng muốn chết ta cũng không ép.

Nguyên Trung Điều tam nghĩa luận về danh vọng và công lực thì không thua kém Thanh Thành song oải, chẳng qua Thanh Thành song oải ngoại trừ nổi tiếng khó chơi sinh bình không có tiếng xấu, nhưng Trung Điều tam nghĩa tiếng xấu rất nhiều, hơn nữa lại là chuyện mấy năm gần đây.

Trung Điều tam nghĩa mười năm trước đây phần lớn đồng đạo võ lâm đối với xưng hiệu của bọn họ thì phải gọi là Trung Điều tam ác mới đúng.

Trong Tam Nghĩa, hoàng y lão giả Tốc Phi Vân là trưởng, thanh y lão nương Ban Đại Nương là lão nhị, khôi y lão giả Ngôn Bản Nghĩa là lão tam.

Chu Thắng Nam dứt lời, Tốc Phi Vân lập tức cười nhạt nói :

– Lão phu không tin là a đầu ngươi lại có thể ép người khác…

Lão chưa nói hết lời thì bóng hồng đã lướt tới, chát chát hai tiếng khô khốc vang lên, lão đã bị đánh hai bạt tai nảy lửa bỏng rát hất bổng lão lên. lảo đảo thoái lui ba bước.

Nhưng Chu Thắng Nam dường như là vừa rồi không phải xuất thủ, tỏ ra như không có chuyện gì, điềm nhiên cười nói :

– Ta không biết ép người nhưng ta lại biết đánh người, cũng biết giết người nữa đấy.

Tiếp đó quay đầu quát Lâm Trung :

– Lâm Trung, ngươi còn đợi gì nữa hả?

Tốc Phi Vân nộ quát một tiếng :

– A đầu hãy chịu chết!

Dứt lời liền xuất chiêu, soạt một tiếng vung đao chém ngang lưng Chu Thắng Nam.

Hai người còn lại cũng không hẹn đồng lúc nhất tề xông tới Chu Thắng Nam.

Cần nói thêm, Trung Điều tam nghĩa lại sử dụng ba loại vũ khí khác nhau.

Lão đại Tốc Phi Vân dụng đao, lão nhị Ban Đại Nương dụng kiếm, lão tam Ngôn Bản Nghĩa dụng chưởng, hơn nữa từ chiêu khởi thủ của bọn họ thì có thể nhìn ra đao pháp, kiếp pháp, chưởng pháp của bọn họ đều bắt nguồn từ Vạn Bác Chân Thuyên của Kiếp Dư Sinh, Trung Điều tam nghĩa này rất có thể là người của phe Vô Địch bảo.

Chu Thắng Nam vốn chuẩn bị thoái lui để cho Lâm Trung thu xếp chuyện này.

Nhưng sau khi nhìn thấy võ công của đối phương có điều kỳ lạ, liền thay đổi ý định, đột nhiên hạ thân người xuống, choang một tiếng đã ép lùi công thế liên hợp của ba người đối phương, rồi quay về phía Lâm Trung đang lao vào tấn công quát lớn :

– Lâm Trung hãy lùi lại!

Lâm Trung đã nhìn thấy mấu chốt liền bật lùi ra sau, hướng về Lâm Dũng nói nhỏ :

– Thì ra ba vị đây đã gia nhập Vô Địch bảo rồi ư?

Lâm Dũng nói nhỏ :

– Hơn nữa e rằng đã gần mười năm rồi đấy!

Lâm Trung gật đầu nói :

– Không sai!

Lúc này khách khứa trên tửu lầu đang vội vàng rút ra thật xa, kẻ nhát gan thì đã trốn đi từ lâu rồi.

Trong lúc Lâm Trung, Lâm Dũng đang trao đổi với nhau thì Chu Thắng Nam đã giao thủ với Trung Điều tam nghĩa năm chiêu rồi.

Nhưng Chu Thắng Nam chỉ phòng thủ chớ không phản kích.

Thế nhưng chỉ cần qua năm chiêu, nàng đã phán đoán ra lại lịch của đối phương.

Nàng vừa tránh né sự công kích điên cuồng của đối phương, thỉnh thoảng chống đỡ, vừa cười cười nói :

– Hóa ra các ngươi cũng là người của Vô Địch bảo.

Bọn ba người Tốc Phi Vân dốc hết toàn lực tấn công bảy tám chiêu, nhưng ngay y phục của đối phương cũng chưa chạm tới được, bọn họ không những càng đánh càng lo lắng, không thể không khâm phục bản lãnh của đối phương Trong lòng nghĩ là một chuyện nhưng bên ngoài vẫn không thể không tỏ ra mạnh mẽ lấn áp, Tốc Phi Vân lên tiếng :

– Đã biết bọn ta là người của Vô Địch bảo, còn không mau quỳ gối dập đầu hay sao?

Chu Thắng Nam cười nhạt, rồi hướng về Lâm Trung gằn giọng quát lớn :

– Hộ giá Song tướng nghe lệnh!

Lâm Trung, Lâm Dũng đồng thanh cung ứng :

– Thuộc hạ xin lắng nghe!

Chu Thắng Nam gằn giọng nói :

– Hạn các ngươi trong mười chiêu giết chết ba tên này cho ta!

– Tuân lệnh!

Lâm Trung, Lâm Dũng dạ vang, lập tức lướt tới vây công Trung Điều tam nghĩa, còn Chu Thắng Nam lúc đó đứng sang một bên.

Tốc Phi Vân bật cười ha hả nói :

– Nhị vị Lâm huynh, nếu nhị vị không giết được bọn ta thì cái đầu của nhị vị tất sẽ chẳng còn trên cổ nữa, ta thấy nhị vị tốt hơn nên bỏ nơi tăm tối về nơi sáng sủa, về với Vô Địch bảo đi!

Ngôn Bản Nghĩa cũng cười nói :

– Hãy xem trọng mối quan hệ đã từng quen biết nhau của bọn ta, bọn ta sẽ nói tốt cho nhị vị trước mặt Bảo chủ, dựa vào thân thế Nhất cấp hộ pháp của bọn ta nhị vị muốn tới chắc sẽ…

Chu Thắng Nam cắt lời quát lớn :

– Lâm Trung, đã năm chiêu rồi đấy.

Lâm Trung cất giọng trả lời :

– Thuộc hạ hiểu rõ.

Tốc Phi Vân cười nhạt nói :

– Đừng có mà nằm mơ…

Thì nghe Lâm Dũng quát lớn một tiếng :

– Buông tay!

Như hưởng ứng theo, đơn đao trong tay Tốc Phi Vân đã bị Lâm Dũng chấn văng, cùng ngay lúc đó kiếm của Lâm Dũng đã xuyên qua ngực Tốc Phi Vân.

Trong lúc Tốc Phi Vân thét lên một tiếng thảm thiết thì ở chân cầu thang vang lên một tiếng quát lớn :

– Dừng tay!

Dứt lời một bóng người liền xuất hiện lướt nhanh tới, choang một tiếng đẩy văng Lâm Trung, Lâm Dũng bật lùi ra phía sau rồi nộ quát một tiếng :

– Hai người các ngươi thủ đoạn thật hiểm độc!

Người vừa đến chính là phu nhân Hô Diên Mỹ trẻ tuổi của Hô Diên Kỳ.

Hô Diên Mỹ kỳ thật là nghĩa nữ kiêm đồ đệ của Hô Diên Kỳ, sau này mới thăng cách là phu nhân, vì vậy phu thê bọn họ đồng họ mà tuổi tác lại sai kém nhau rất lớn.

Do mối quan hệ tế nhị kể trên, giữa Hô Diên Mỹ và Vô Địch bảo Bảo chủ Thuần Vu Khôn là mối quan hệ sư mẫu và đồ đệ, cũng lại là mối quan hệ sư huynh muội.

Hô Diên Mỹ đột ngột tới, một chiêu chấn văng Lâm Trung, Lâm Dũng khiến cho Chu Thắng Nam vốn coi người khác không ra gì cũng phải giật mình ớn lạnh.

Nhưng Hô Diên Mỹ lại không dòm ngó gì tới bọn họ nữa, đi thẳng tới Ban Đại Nương, Ngôn Bản Nghĩa khiêm nhường nói :

– Thật đáng tiếc… chỉ vì ta đến chậm một chút mà khiến cho Tốc hộ pháp phải chết thảm, ta… cảm thấy ân hận vô cùng.

Ban Đại Nương thở dài nói :

– Người chết không thể phục sinh, bọn ta chỉ xin Hô Diên phu nhân thay bọn ta tác chủ phục thù là được!

Hô Diên Mỹ hơi nhíu mày lại không trả lời Ban Đại Nương, quay người về phía Lâm Trung, Lâm Dũng nhíu mày hỏi :

– Hai người các ngươi là gì của Chu lệnh chủ?

Chu Thắng Nam giành trả lời :

– Bọn họ là Hộ giá Song tướng.

Tiếp đó lại hỏi tiếp :

– Còn ngươi là ai?

Hô Diên Mỹ lúc này mới liếc nhìn Chu Thắng Nam, không trả lời mà hỏi ngược lại :

– Xem ra ngươi chính là đại tiểu thư của Chu lệnh chủ phải không?

Chu Thắng Nam tựa hồ cho rằng đối phương nhận ra được mình thì cảm thấy đắc ý vô cùng, ngạo nghễ gật đầu nói :

– Không sai.

Hô Diên Mỹ điềm nhiên cười nói :

– Chu đại tiểu thư, ngươi có nghe cái tên Hô Diên Mỹ bao giờ chưa?

Trước đây Chu Tứ Nương, Chu Á Nam đã được mời tới Vô Địch bảo nên mọi chuyện Chu Thắng Nam tất nhiên đều được nghe kể qua.

Vì vậy Chu Thắng Nam vừa nghe thấy ba chữ Hô Diên Mỹ không khỏi giật mình, nhưng vẻ ngoài vẫn bình thản ồ lên một tiếng nói :

– Hóa ra đây là sư mẫu của Thuần Vu Khôn, thật là hạnh hội, hạnh hội!

Hô Diên Mỹ lạnh lùng nói :

– Ở đây ngươi tác chủ phải không?

Chu Thắng Nam ngạo nghễ gật đầu nói :

– Không sai!

Hô Diên Mỹ hỏi tiếp :

– Tốc hộ pháp của bọn ta do ngươi hạ lệnh giết phải không?

Chu Thắng Nam tuy tính ra bản thân mình không phải là đối thủ của Hô Diên Mỹ, nhưng nàng tin rằng có thể cầm cự một trăm chiêu trở lại thì sẽ không có vấn đề gì, đồng thời vì Hạ Khẩu lúc này hoàn toàn ở trong phạm vi thế lực của mẫu nữ bọn họ, nàng đã tính kỹ đối phương sẽ không dám làm càn, cho dù có xung đột chỉ cần bản thân cầm cự được một trăm chiêu có thêm Hộ giá Song tướng và sự hiệp trợ của hai nữ kiếm sĩ của hồng y đội, cầm cự đợi viện binh thì hoàn toàn có thể vượt qua nguy hiểm.

Cũng vì nguyên nhân như vậy, không những khiến cho sự bất an trong lòng nàng lắng dịu xuống, hơn nữa bản tính thiên kiến cố chấp trời sinh lại trỗi dậy, ngạo nghễ gật đầu nói :

– Lẽ nào ngươi bất phục?

Hô Diên Mỹ gầm mặt nói :

– Tại sao phải giết y?

Chu Thắng Nam lạnh lùng cười nói :

– Thứ nhất, tại vì bọn họ là người của Vô Địch bảo, thứ hai tại vì ta thấy y không thuận mắt ta.

Hô Diên Mỹ nhịn không được cười nói :

– Ta cũng là người của Vô Địch bảo đây, không biết ngươi thấy có chướng mắt không hả?

Chu Thắng Nam cười nói :

– Ngươi đừng có say sưa với chính mình, trong mắt ta có rất ít người nhìn cho được thuận mắt.

Hô Diên Mỹ cười nhạt nói :

– Vậy tại sao ngươi không giết ta đi?

Nói xong liền ưỡn ngực ra.

Không ngờ Chu Thắng Nam lại ngay lập tức nhanh như điện chớp đâm thẳng một kiếm vào ngực Hô Diên Mỹ. Chát một tiếng trường kiếm của Chu Thắng Nam đã bị trường kiếm của Hô Diên Mỹ gạt ngang, Hô Diên Mỹ liền cười nhạt nói :

– Nghe nói hai nữ nhi của Chu Tứ Nương trong đó thành tựu của thứ nữ Chu Á Nam lớn nhất, qua sự khảo nghiệm của ta quả thật không sai chút nào cả, so với muội muội của ngươi thì ngươi còn kém xa lắm.

Chu Tứ Nương rít lên :

– Yêu phụ hãy nếm mùi!

Đang nói đã thu rút trường kiếm về, rồi triển khai một đợt tấn công như bão táp mưa xa.

Chát chát chát, trong một loạt tiếng kim khí va chạm nhau chói tai vang lên tiếng quát giận dữ của Hô Diên Mỹ :

– A đầu nghe đây! So về vai vế mà nói thì ta không tiện động thủ với ngươi, hơn nữa đại hội Nguyên Đán mà lệnh đường đã định cũng chỉ còn vài ngày nữa mà thôi, nên càng không nên sinh sự ở nơi đây…

Chu Thắng Nam rít giọng quát hỏi :

– Vậy tại sao các ngươi còn đến Hạ Khẩu?

Hô Diên Mỹ cười nhạt đáp :

– Hạ Khẩu là của thiên hạ, không thể vì mẫu nữ Chu gia các ngươi trú đóng ở đây mà cấm không cho người khác đến.

– Ta không cho phép các ngươi đến, ai đến ta sẽ giết người đó.

Hô Diên Mỹ cười nói :

– A đầu không biết trời cao đất sâu, ngươi làm được không hả?

Tiếp đó lại cười nhạt nói :

– A đầu thối tha, ta có thể nói thẳng với ngươi, nếu không vì những nguyên nhân kể trên thì ta đã một kiếm đâm chết ngươi rồi!

Chu Thắng Nam cũng cười nhạt nói :

– Nằm mơ đấy!

Lời nói tuy rất cứng rắn nhưng trong lòng bất giác bất an.

Tại vì cho dù nàng cố gắng toàn lực công xuất hơn mười chiêu nhưng thật ra Hô Diên Mỹ cũng chỉ ung dung nhìn chiêu gạt chiêu, chưa hề hoàn thủ dù chỉ nửa chiêu.

Tình huống này không những Chu Thắng Nam trong cuộc âm thầm lo sợ, mà ngay Lâm Trung, Lâm Dũng và hai vị hồng y nữ kiếm sĩ ở bên cạnh cũng không khỏi trong lòng như lửa đốt.

Lâm Trung vội vàng dùng chân khí truyền âm nói với vị Hồng Y nhất hiệu :

– Hồng Y nhất hiệu, mau phái tam hiệu quay về cầu cứu!

Hồng Y nhất hiệu ngơ ngác, rồi lập tức đưa mắt nhìn Hồng Y tam hiệu ra hiệu mau đi cầu cứu.

Nhưng những hành động này không thoát được cặp mắt của Hô Diên Mỹ.

Hồng Y tam hiệu bước chân còn chưa nhúc nhíc, Hô Diên Mỹ đã ngay lập tức khống chế Chu Thắng Nam, vỗ ngang một kiếm cười nhạt thét lên :

– A đầu, nằm xuống ngay!

Chu Thắng Nam vừa kiêu ngạo vừa cố chấp cũng không thể không khuất phục trước thực lực hơn mình.

Rầm một tiếng, Chu Thắng Nam đã ngã lăn xuống đài.

Hơn nữa kiếm này tuy vỗ ngang nhưng Hô Diên Mỹ có ý muốn hạ uy thế hung hăng của Chu Thắng Nam nên kình lực sử dụng không nhẹ.

Vì vậy Chu Thắng Nam đau đớn cắn chặt răng chịu đựng, không dám kêu lên chút gì.

Sau khi Hô Diên Mỹ đã đánh ngã Chu Thắng Nam rồi, liền hướng về hai hồng y kiếm sĩ gằn giọng quát :

– Ai dám cuồng động một bước thì ta chém đứt cẳng chân chó của kẻ ấy ngay!

Chu Thắng Nam rít giọng thét lên :

– Yêu phụ! Hãy giết ta đi!

Hai hồng y kiếm sĩ nhìn nhau gượng cười không dám hành động gì.

Lâm Trung liền hướng về Hô Diên Mỹ chắp tay thi lễ nói :

– Hô Diên phu nhân, kẻ giết người là Lâm Trung này, phu nhân cứ giết tại hạ đi nhưng xin tha cho đại tiểu thư của bọn tại hạ.

Hô Diên Mỹ tươi cười nói :

– Thật không ngờ ngươi lại có tâm trung thành như vậy.

Lâm Trung nghiêm mặt nói :

– Đó là bổn phận tận tụy của kẻ thuộc hạ.

Hô Diên Mỹ gầm mặt nói :

– Có nợ phải trả, giết người thường mạng, đêm nay món nợ máu của các ngươi phải thường hoàn. Thế nhưng thời gian sẽ là đại hội Nguyên Đán mấy ngày nữa.

Chu Thắng Nam cố nén đau, ưỡn thẳng người lên cười nhạt nói :

– Vậy thì ngươi sẽ hối hận!

Hô Diên Mỹ hừ một tiếng nói :

– A đầu, ta đặc biệt cảnh cáo ngươi, nếu ngươi làm phiền ta kẻ chịu thua thiệt sẽ chính là ngươi.

Chu Thắng Nam từ xưa đến nay đây xem như là lần thứ hai chịu sự bức hiếp.

Lần thứ nhất là nơi lữ quán ở Hoành Sơn huyện thành, bị vị đệ tam phu nhân Thủy Ngân Cô của Vô Địch bảo Bảo chủ Thuần Vu Khôn sửa trị một trận nên thân.

Lần thứ hai chính là lần này, vấp ngã trong tay Hô Diên Mỹ.

Thủy Ngân Cô, Hô Diên Mỹ địa vị trong Vô Địch bảo cố nhiên là bất đồng nhưng công lực của hai người bọn họ thì lại ngang bằng như nhau.

Trong đám đệ tử được Hô Diên Kỳ truyền thụ võ công cho, bất luận là hữu danh vô danh ngoại trừ Thuần Vu Khôn ra thì xem như là võ công của Thủy Ngân Cô và Hô Diên Mỹ là cao nhất.

Chu Thắng Nam năm hạn bất lợi, cứ liên tiếp vấp ngã trong tay của hai cường địch này, nỗi buồn bực và sự phẫn hận trong lòng thật không khó tưởng thấy.

Nhưng con người là động vật có thể thích ứng với hoàn cảnh nhất, cho dù Chu Thắng Nam cá tính ngang ngạnh và đầy cố chấp, lại liên tiếp chịu nhiều ngang nghịch nhưng dưới tình huống phải cân nhắc lợi hại nàng vẫn nhẫn nhịn được, đối với những lời khó nghe của Hô Diên Mỹ nàng chỉ hừ một tiếng mà thôi!

Hô Diên Mỹ cười nhạt một tiếng nói :

– Hừ cái gì! Bất phục ư, bọn ta hãy làm lại thử!

Chu Thắng Nam cũng cười nhạt nói :

– Quân tử báo thù mười năm cũng không muộn, trừ phi đêm nay ngươi giết ta còn nếu không thì sẽ có một ngày món nợ hôm nay ta nhất quyết sẽ trả.

Hô Diên Mỹ cười nói :

– A đầu, không phải ta quá xem thường ngươi nhưng đêm nay ta không giết ngươi thì cả đời ngươi cũng đừng mong báo thù được gì ta!

Tiếp đó, quay đầu về phía Ban Đại Nương, Ngôn Bản Nghĩa khiêm nhường cười nói :

– Ban hộ pháp, Ngôn hộ pháp mang thi thể Tốc hộ pháp đi, bọn ta đi thôi!

Y thị vừa dứt lời thì trong đám người đứng xem xung quanh vang lên một tiếng cười :

– Đi như thế không tránh khỏi quá thoải mái ung dung đấy!

Tiếp theo tiếng nói, Chu Quân Ngọc xinh đẹp đã chậm rãi bước ra.

Chu Quân Ngọc đêm nay mặc một bộ võ phục xanh biếc, ngoài là áo khoác màu vàng trong vẻ đẹp nổi rõ anh khí hơn người.

Hô Diên Mỹ nghe tiếng nói bất giác ngơ ngác nói :

– Lẽ nào vị tiểu cô nương đây còn muốn lưu ta ở lại sao?

Chu Quân Ngọc bĩu môi cười nói :

– Ta không phải là Hô Diên Kỳ cũng không phải là Thuần Vu Khôn, giữ ngươi lại làm gì chứ?

Lời nói này xem ra bình thường không có gì lạ, lại khiến người khác khó hiểu nhưng Hô Diên Mỹ nghe thấy lại bất giác biến sắc nói :

– Ý ngươi là sao?

Chu Quân Ngọc cười cười nói :

– Không có gì cả chỉ nhờ giúp ta đưa tin giùm.

Không đợi đối phương trả lời liền quay đầu về phía Chu Thắng Nam cười nói.

– Điều này gọi là ác nhân tất có ác nhân trị. Chu đại tiểu thư từ nay về sau tiểu thư cũng phải đổi tính khí đi.

Chu Thắng Nam biến sắc nói :

– Ngươi giáo huấn ta đấy à?

Chu Quân Ngọc cười nói :

– Theo ta biết thì Chu đại tiểu thư cho đến hôm này đã nhận hai lần giáo huấn, nếu có nhận thêm một lần thứ ba thì Chu Quân Ngọc ta đây cũng có thể gắng sức sửa trị ác nhân một chút.

Chu Thắng Nam nộ quát một tiếng :

– A đầu muốn chết!

Dứt lời liền xuất chiêu, vút một tiếng một kiếm bổ véo xuống.

Chu Thắng Nam tuy vừa rồi bị Hô Diên Mỹ một kiếm vỗ ngang té ngã xuống đất nhưng công lực mà Hô Diên Mỹ vận dụng chỉ vừa phải, tuy gây đau đớn không ít cho Chu Thắng Nam nhưng không làm tổn thương.

Lúc này sau một lúc điều tức đã bình phục, vì vậy hàm nộ xuất thủ kiếm này sử dụng chín phần mười kình lực, uy thế không thể xem thường.

Nhưng thật bất ngờ cho mọi người, chỉ thấy ánh sáng lạnh lóe lên, trường kiếm của Chu Thắng Nam lại lọt vào tay của Chu Quân Ngọc, hơn nữa Chu Quân Ngọc dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm rồi hất chuôi kiếm người về phía Chu Thắng Nam, mỉm cười nói :

– Chiêu này không tính, bọn ta làm lại đi!

Chu Thắng Nam ánh mắt như tóe lửa, đột nhiên nghiến răng giựt lấy cây trường kiếm đồng xanh trong tay đối phương, rồi giống như bẻ mía, bẻ gãy thành từng đoạn vung rải xuống nền nhà.

Chu Quân Ngọc tươi cười nói :

– Nếu Chu đại tiểu thư có thể từ đây về sau đừng hung hăng nữa thì sẽ thật là một tin vui cho bản thân đại tiểu thư và cho võ lâm đồng đạo.

Chu Thắng Nam nộ quát một tiếng :

– Khốn kiếp!

Nói xong, mặt tái xanh lại rồi quay người bỏ đi.

Nhưng Chu Quân Ngọc đã gằn giọng thét lên :

– Không được phép của ta, không ai được phép đi đâu cả!

Lời nói quả thật khó nghe.

– Nếu là trước đây, với tính khí ngang ngạnh của Chu Thắng Nam, cho dù là có dùng đao kiếm kề cổ thì nàng cũng không chút suy nghĩ đắn đo mà xông tới rồi.

Nhưng sau vài lần bị vùi dập, nàng đã học được sự nhẫn nhịn khôn ngoan.

Chỉ thấy nàng dừng bước quay người lạnh lùng hỏi :

– Có gì chỉ giáo?

Chu Quân Ngọc cười cười nói :

– Chỉ giáo thì không dám, chỉ xin đại tiểu thư đưa tin tới cho lệnh đường đại nhân giùm ta…

Trong lúc này Hô Diên Mỹ đang ở bên cạnh, nãy giờ vẫn đang nhíu mày chăm chú quan sát nhất ngôn nhất hành của Chu Quân Ngọc.

Khởi sơ, y thị cho rằng Chu Quân Ngọc là thủ hạ của Chu Tứ Nương.

Nhưng y thị đã thay đổi suy nghĩ khi thấy Chu Quân Ngọc giáo huấn Chu Thắng Nam và không biết Chu Quân Ngọc là môn hạ của ai.

Đúng vậy, Chu Quân Ngọc niên kỷ nhỏ như vậy, võ công lại cao thâm không phù hợp với niên kỷ, còn khẩu khí thì to lớn kinh người lại còn dám khiêu chiến với hai tổ chức thực lực mạnh nhất trong võ lâm đương đại là Vô Địch bảo và Thất Sát lệnh chủ, vậy thì nữ hài tử này là ai?

Chu Thắng Nam đờ đẫn nói :

– Nói đi! Ta đang nghe đây.

Chu Quân Ngọc quay đầu về phía Hô Diên Mỹ cười nói :

– Hô Diên phu nhân, lời mà ta muốn truyền cho Chu lệnh chủ, cũng chính là lời mà ta muốn truyền cho Thuần Vu Khôn Bảo chủ, mong rằng ngươi nhớ lấy tránh cho ta phải lặp lại.

Hô Diên Mỹ cười nhạt nói :

– Ta cũng đang nghe đây.

Chu Quân Ngọc nghiêm mặt nói :

– Lời ta rất đơn giản, ta muốn hai người bọn họ từ bây giờ trở đi hạn chế bản thân và thuộc hạ, bớt tạo sát nghiệp.

Hô Diên Mỹ cười hỏi :

– Lời đơn giản thế thôi sao?

– Phải!

Chu Quân Ngọc nghiêm mặt nói :

– Lời rất đơn giản, nhưng lúc thực hiện thì không dễ đâu!

Hô Diên Mỹ gật đầu nói :

– Được, ta nhất định truyền đạt lại lời này.

Chu Quân Ngọc nhíu mày nhìn Chu Thắng Nam nói :

– Còn Chu đại tiểu thư thì sao?

Chu Thắng Nam đờ đẫn trả lời :

– Ta tất nhiên cũng sẽ truyền đạt lại.

Chu Quân Ngọc mỉm cười gật đầu nói :

– Được, được, đa tạ nhị vị, bây giờ…

Hơi dừng lời lại ánh mắt quét nhìn tửu lâu bị đập nát bừa bãi rồi cười nói :

– Nhị vị đối với chủ nhân nơi đây cũng phải có lời gì chứ?

Chu Thắng Nam lạnh lùng nói :

– Không cần lo, ta sẽ phái người đến bồi thường.

Chu Quân Ngọc nói :

– Vậy thì được, chư vị có thể đi đi!

– Không!

Hô Diên Mỹ liền vội hỏi :

– Ta muốn thỉnh giáo cô nương vài câu!

Hô Diên Mỹ muốn hỏi Chu Quân Ngọc điều gì nhưng Chu Thắng Nam vẫn không để ý đến, liền lập tức bỏ đi.

Hơn nữa nàng hướng về phía chủ quán đang đứng co ro ở góc nhà mặt mày ủ dột, gằn giọng nói :

– Đừng lo, mọi tổn thất ở đây môn hạ của Thất Sát lệnh bồi thường gấp bội, ngươi an tâm đi!

Ngay lập tức chủ quán liền tươi nét mặt lại. Lúc này thi thể đã được mang đi, hơn nữa mọi tổn thất lại còn sẽ được bồi thường gấp bội, vì vậy khiến cho lão chủ đổi buồn làm vui, liền vội vã cúi người nói với Chu Thắng Nam :

– Đa tạ cô nương! Đa tạ đại tiểu thư!

Chu Quân Ngọc tươi cười hỏi :

– Hô Diên phu nhân muốn hỏi gì?

Hô Diên Mỹ nghiêm mặt nhíu mày nói :

– Với tuyệt đại thân thủ của Chu cô nương thì không đến nỗi sợ người khác biết lai lịch chân thật của mình chứ?

Chu Quân Ngọc cười nói :

– Đương nhiên ta không sợ người khác biết lai lịch của ta, nhưng ta muốn hay không muốn người khác biết thì lại là chuyện khác.

Hô Diên Mỹ nhíu mày hỏi :

– Nếu ta muốn biết lai lịch của cô nương, cô nương có thể cho ta biết được chứ?

Chu Quân Ngọc nói :

– Có thể nói được thì ta tất sẽ nói, không thể nói được ta phải tạm thời giữ kín thôi!

Hô Diên Mỹ gượng cười nói :

– Được! vậy thì trước hết hãy nói cô nương có thể nói được không?

Chu Quân Ngọc nhướng mày nói :

– Nói đơn giản ra ta là Đệ ngũ bá ngoài Tứ Bá Thiên của võ lâm đương đại.

Hô Diên Mỹ ngơ ngác :

– Tứ Bá Thiên, danh xưng này là lần đầu tiên ta nghe thấy đó.

Chu Quân Ngọc lại nhướng mày cười nói :

– Hơn nữa nói tự phụ một chút, ta là đại biểu cho Đại minh chủ tương lai Ngũ bá quy nhất thống.

– Đại biểu à?

Hô Diên Mỹ cười hỏi :

– Vậy vị Đại minh chủ đó là ai?

Chu Quân Ngọc cười nói :

– Chỉ cần ngươi sống lâu thêm chút ít thì ngươi sẽ biết ngay.

Hô Diên Mỹ gượng cười nói :

– Vừa rồi Tứ Bá Thiên mà Chu cô nương nói đó là muốn ám chỉ những ai?

Chu Quân Ngọc nói :

– Đơn giản thôi, cái gọi là Tứ Bá Thiên đó đương nhiên là Vô Địch bảo các ngươi, Tam Bá Thiên còn lại là Thất Sát lệnh, Hoàng Sơn phái và Võ Dương tiêu cục.

Hô Diên Mỹ à lên một tiếng nói :

– Nói vậy nghe cũng có lý.

Chu Quân Ngọc cười hỏi :

– Hô Diên phu nhân, còn có gì muốn hỏi nữa không?

Hô Diên Mỹ hơi trầm ngâm rồi nhíu mày nói :

– Tạm thời chỉ có một chuyện, đó là: Chu cô nương cũng tham gia đại hội đặc biệt do Thất Sát lệnh Chu lệnh chủ cử hành vào Nguyên Đán năm sau phải không?

Chu Quân Ngọc cười cười nói :

– Ta đã đến Hạ Khẩu rồi há có lý không tham gia sao, nhưng đến lúc đó ta sẽ chính thức xuất diện hay không ta vẫn còn chưa quyết định.

Hô Diên Mỹ cười nói :

– Đa tạ cô nương, Hô Diên Mỹ xin cáo từ.

Nói xong liền quay xuống lầu bỏ đi.

Hô Diên Mỹ đi rồi, Chu Thắng Nam cũng chán nản bỏ đi.

Hai người này vừa đi, Chu Quân Ngọc cười thỏa mãn rồi nhẹ nhàng như chim nhạn vút lướt qua cửa sổ, biến mất dần trong đêm tối dày đặc.

Trong thành Hạ Khẩu lúc này, đồng lúc Chu Thắng Nam bị thất bại ê chề đang lặng lẽ rời khỏi tửu quán thì Chu Tứ Nương đang một mình thuê một chiếc thuyền con phóng ra giữa sông.

Lệnh chủ ngồi một mình ở đầu thuyền, sắc mặt nghiêm nghị nhưng đôi mắt thần quang sáng rực, đang lục lọi tìm kiếm quan sát phía trước.

Lúc chiếc thuyền con sắp bơi tới giữa dòng Trường Giang, thì ước khoảng ngoài một tầm tên bắn cũng có một chiếc thuyền con giống như vậy phóng thẳng mũi đến, trên sông thuyền bè qua lại là chuyện bình thường.

Nhưng đêm khuya lúc này hai con thuyền giống hệt nhau lại ở giữa dòng gặp gỡ nhau, tự nhiên mà gặp nhau thì không phải là chuyện bình thường.

Huống hồ trên con thuyền con nghênh diện đó lại xuất hiện ba lần ánh sáng chớp tắt.

Chu Tứ Nương nhìn thấy, trên khuôn mặt lạnh lùng lại xuất hiện một nụ cười hiếm thấy, liền ra lệnh cho lão đại điều khiển thuyền :

– Hãy tiến thẳng đến chiếc thuyền con đó.

– Dạ!

Trong nháy mắt, hai con thuyền nhỏ đã cách nhau không đến năm trượng.

Chu Tứ Nương nhíu mày nhìn con thuyền kia, gằn giọng nói :

– Xin Qua đại hiệp trả lời cho.

Trong con thuyền kia, có nửa thân người trên của một thanh y nhân ló ra cất giọng cười nói :

– Qua Vĩnh Bình có đây, xin chào Lệnh chủ.

Hóa ra trong con thuyền nhỏ kia chính là Đại Mạc Thần Điêu Qua Vĩnh Bình, kẻ đã từng bị Chu Tứ Nương phế bỏ cánh tay trái ở Thiên Tâm cốc, rồi lệnh cho y phải hiến thần điêu, đái tội lập công. Lúc này hai con thuyền nhỏ song song thuận dòng xuôi xuống hạ du.

Chu Tứ Nương gật đầu nói :

– Nhờ phúc, nhờ phúc, xin Qua đại hiệp sang phía bên này.

– Tại hạ tuân mệnh!

Qua Vĩnh Bình mỉm cười nói :

– Lệnh chủ, tại hạ thấy thuyền nên bơi ngược dòng! Nếu không thì bọn ta chỉ nói chuyện một chặp thì có thể sẽ đi một hai trăm dặm như không!

Nói xong đã nhảy sang thuyền của Chu Tứ Nương.

Chu Tứ Nương gật gật đầu nói :

– Cũng được.

Hai con thuyền liền quay ngược đầu đi ngược lại dòng nước, nhưng vẫn giữ một khoảng cách hai trượng trở lại. Chu Tứ Nương và Qua Vĩnh Bình hai người ở trong khoang thuyền bắt đầu câu chuyện.

Qua Vĩnh Bình mở lời trước nói :

– Cung hỉ Lệnh chủ, tại hạ có tin hay để báo cáo.

Chu Tứ Nương nhíu mày hỏi :

– Thuộc vào phe nào?

Qua Vĩnh Bình hỏi ngược lại :

– Lệnh chủ không phải là muốn tại hạ đặc biệt thăm dò tin tức của Thần Cơ đường chủ Y Minh Lễ hay sao?

Ánh mắt Chu Tứ Nương lóe sáng lên :

– Đã có tin tức của kẻ ấy rồi à?

– Phải!

Qua Vĩnh Bình mỉm cười gật đầu nói :

– Không những đã có tin tức của Y Minh Lễ, hơn nữa còn có được những thu hoạch bất ngờ từ Y Minh Lễ.

Chu Tứ Nương ồ lên một tiếng nói :

– Thuộc về phe nào?

Qua Vĩnh Bình nói :

– Tất nhiên là liên quan đến đại sự cơ mật của phe Vô Địch bảo!

Tiếp đó lại bí mật cười nói :

– Từ lúc Lệnh chủ trú đóng ở Hạ Khẩu, tại hạ mọi lúc đều tìm kiếm Y Minh Lễ nhưng không có được đầu mối?

Chu Tứ Nương hừm một tiếng nói :

– Xem ra lão tặc đó có sứ mệnh bí mật nên trong thời gian đó đã rời bỏ Hạ Khẩu mà đi.

Qua Vĩnh Bình gật đầu cười nói :

– Phải, y với thân phận đại biểu đặc biệt cho Thuần Vu Khôn đi khắp nơi lôi kéo nhân tài.

Chu Tứ Nương a lên một tiếng nói :

– Bọn chúng đã tìm được những ai chưa?

Qua Vĩnh Bình nói :

– Tại hạ vẫn không rõ tận tường, nhưng nghe nói sau ngọ ngày mai y sẽ cùng một vị lão ma đầu võ công và vai vế rất cao qua Hạ Khẩu đi Vũ Xương.

Chu Tứ Nương nhíu mày hỏi :

– Có biết lộ tuyến bọn họ đi không?

Qua Vĩnh Bình cười nói :

– Đương nhiên biết, hơn nữa bọn họ đều cải trang dị dung để tránh gặp rắc rối.

Lúc này, lão đại điều khiển thuyền đột nhiên ớ lên một tiếng kinh ngạc nói :

– Có người đuổi theo.

Chu Tứ Nương, Qua Vĩnh Bình nghe thế liền quay đầu nhìn về phía hạ du. Không sai, có hai con thuyền hình thoi do có cấu tạo đặc biệt, thể tích lại nhỏ vì vậy cho dù hai bên đều bơi ngược dòng nhưng tốc độ của hai con thuyền hình thoi đó ít nhất cũng gấp đôi hai con thuyền của bọn người Chu Tứ Nương.

Thấy thế, Qua Vĩnh Bình không khỏi lo lắng biến sắc nói :

– Xem ra, tại hạ không thể quay về được.

Chu Tứ Nương hơi mỉm cười nói :

– Không quay về cũng không sao, dù sao ở phía đó cũng sẽ không có thu hoạch to lớn gì đâu.

Hai con thuyền hình thoi ở phía sau tiến tới càng lúc càng gần.

Chu Tứ Nương gầm mặt xuống, giữa hai lông mày phát ra sát khí âm u lạnh lẽo.

Lúc khoảng cách hai bên rút ngắn còn lại khoảng năm trượng thì đã có thể đại khái nhìn rõ người ở trong hai con thuyền đó.

Nhưng ra ngoài mọi dự đoán, trong hai con thuyền hình thoi đó duy nhất có một vị đạo mạo nghiêm trang, lại chính là thái thượng trưởng môn nhân tự xưng Hoàng Sơn phái, cũng là sư phụ của Đoạt Mạng sứ giả Điền Bân thủ hạ của Chu Tứ Nương, Hoàng Sơn Dật Tẩu Âu Dương Thái.

Ngoài ra trong mỗi con thuyền đều có hai vị bạch y thư sinh niên kỷ khoảng bằng Điền Bân, một lái thuyền còn một thì ngồi xếp bằng trong khoang thuyền.

Tình huống này tất nhiên khiến cho Qua Vĩnh Bình như trút được gánh nặng thở dài một tiếng, Chu Tứ Nương thì lại bất giác ngơ ngác.

Âu Dương Thái lên tiếng bật cười ha hả :

– Chu lệnh chủ, ở giữa dòng sông hoang vắng quả thật là một nơi tốt để thương đàm cơ mật đại sự!

Chu Tứ Nương giả vờ như không quen biết, lạnh lùng nói :

– Các hạ là ai?

Âu Dương Thái điềm nhiên cười nói :

– Tại hạ là Âu Dương Thái, sư phụ của Điền Bân.

Chu Tứ Nương ồ lên một tiếng nói :

– Cũng là Thái thượng Chưởng môn nhân của Hoàng Sơn phái.

– Không sai!

Âu Dương Thái mỉm cười hỏi :

– Chu lệnh chủ, vị cùng mật đàm với Lệnh chủ đó là người phe nào vậy?

Chu Tứ Nương lạnh lùng nói :

– Không liên quan gì đến các hạ.

Âu Dương Thái tự trào nói :

– Lệnh chủ cùng người mật đàm tất nhiên không liên can gì với người khác, nhưng đối với một nhân vật đầu não của một trong Tứ Bá Thiên mà nói thì lại là một chuyện khác.

Lúc này hai con thuyền hình thoi đã đầu đuôi tiếp xúc với con thuyền của Chu Tứ Nương, thế nhưng Đại Mạc Thần Điêu Qua Vĩnh Bình lại cố ý ngồi quay lưng lại khiến cho Âu Dương Thái không cách gì nhìn thấy diện mục của y.

Âu Dương Thái vừa dứt lời, liền nói tiếp :

– Vị bằng hữu đó khỏi cần cố ý quay lưng lại phía ta, ta đã sớm biết vị bằng hữu là ai rồi!

Chu Tứ Nương hừ một tiếng nói :

– Các hạ thử nói xem!

Âu Dương Thái cười nói :

– Chu lệnh chủ, ta không những biết y là ai, hơn nữa còn quyết chắc y chắc chắn không phải là thay mặt cho chủ nhân của y đến đây.

Âu Dương Thái vừa dứt lời, Chu Tứ Nương, Qua Vĩnh Bình đều tức thời biến sắc.

Nhưng Âu Dương Thái đã lập tức nói :

– Chu lệnh chủ, Qua Vĩnh Bình cứ an tâm, ta tuy biết bí mật này nhưng sẽ không cáo mật cho Thuần Vu Khôn đâu.

Chu Tứ Nương cười nhạt nói :

– Âu Dương Thái, các hạ biết quá nhiều chuyện, không có lợi cho các hạ đâu!

Âu Dương Thái cười cười nói :

– Chu lệnh chủ, khỏi cần phải hăm dọa, bọn ta để tiết kiệm thời gian tốt hơn hãy nói thẳng thắn ra tất cả mọi chuyện đi!

Chu Tứ Nương hừ một tiếng nói :

– Ta đang nghe đây.

Âu Dương Thái nghiêm mặt nói :

– Từ sau khi Chu lệnh chủ ra lệnh cho Tây Môn Nhuệ truyền hạ Thất Sát lệnh, võ lâm bây giờ đã hình thành một cục diện như thế nào Lệnh chủ chẳng lẽ không biết hay sao?

Chu Tứ Nương cười nhạt nói :

– Lúc này, các đồng đạo tập trung ở vùng Giang Hán đều là do ta mệnh lệnh bọn họ lại, còn cần các hạ phải nhắc nhở ta ư?

Âu Dương Thái cười nói :

– Nhưng mọi người đều có trung tâm lãnh đạo, không phải là đến để nghe mệnh lệnh của Lệnh chủ đâu.

Chu Tứ Nương lại cười cười nói :

– Đây có phải là cục diện Tứ Bá Thiên mà các hạ nói đó phải không?

Âu Dương Thái nghiêm mặt gật đầu nói :

– Không sai! Đây là sự thật, không phải vì một câu nói của Chu lệnh chủ mà có thể gạt bỏ.

Chu Tứ Nương hừ một tiếng nói :

– Sự thật này ta đã sớm hiểu rõ, Vô Địch bảo chỉ là cái xác thoi thóp, Tân Ngọc Phụng vẫn còn non yếu, còn về Chưởng môn nhân lưu manh nhà ngươi càng không ra gì!

Âu Dương Thái cười nói :

– Vì vậy chỉ có Thất Sát lệnh chủ mới là thuận thiên ứng nhân, làm võ lâm thiên tử hả?

Chu Tứ Nương nộ quát :

– Thế nào? Ngươi bất phục ư?

– Tại hạ nào dám!

Âu Dương Thái thở dài nói :

– Nguyên là ta cho rằng Chu lệnh chủ là một nữ anh thư hùng tài đại lược, có tu mi khí khái, không ngờ thấy mặt không như nghe danh khiến ta vô cùng thất vọng…

Y chưa nói dứt lời, Chu Tứ Nương đã đưa tay tung ra một chưởng bổ vào không trung nộ quát nói :

– Lão tặc muốn chết!

Rầm một tiếng, hai con thuyền chao đảo dậy sóng dữ dội, khoảng cách lập tức kéo dài ra hơn trăm trượng, nếu người lái thuyền của hai bên không phải là cao thủ trong nghề thì chưởng này có thể đã làm lật chìm hai con thuyền xuống dòng sông rồi.

Âu Dương Thái cười ha hả nói :

– Đây là lần kiến diện thứ nhất của một trong các đầu não Tứ Bá Thiên, cũng là lần giao thủ đầu tiên nhưng ta mong sẽ là lần hợp tác chân thành đầu tiên.

Đang nói con thuyền nhỏ lại theo sát tới, rồi y mỉm cười nói :

– Chu lệnh chủ, nghe có hiểu lời ta nói không?

Chu Tứ Nương ngơ ngác :

– Ngươi nói muốn hợp tác với ta sao?

– Phải.

Âu Dương Thái nghiêm mặt gật đầu nói :

– Chưởng vừa rồi Lệnh chủ có ý thử cân lượng của ta, ta tự hiểu mình luận về võ công Lệnh chủ mạnh hơn ta nhưng mạnh hơn không nhiều lắm.

Chu Tứ Nương hừ một tiếng nói :

– Cái đó chưa chắc.

Âu Dương Thái mỉm cười nói :

– Lời ta nói là có sự thật chứng minh.

Tiếp đó lại nghiêm mặt nói :

– Đối với thực lực của Chu lệnh chủ và Vô Địch bảo, tóm lại ai mạnh ai yếu ta không tiện luận bàn bừa bãi nhưng nói về thực lực thật sự, một trong Tứ Bá Thiên mà Chu lệnh chủ xem thường nhất là ta đây, nhưng ta luôn tin rằng mình tuyệt không yếu kém hơn bất cứ một bá nào cả!

Chu Tứ Nương cười nói :

– Nhưng đến lúc này cái mà ta nghe, ta thấy thì ngươi chỉ có sư đồ hai người mà thôi.

Âu Dương Thái thở dài nói :

– Chu lệnh chủ nhất đại kỳ tài, sao lại nói ra những lời ấu trĩ như vậy.

Chu Tứ Nương hơi biến sắc, Âu Dương Thái lại nhíu mày hỏi :

– Chu lệnh chủ phải hiểu cái lý lẽ “Bình đầy thì bất động, nửa bình thì có thể lắc” chứ?

Chu Tứ Nương cười nhạt nói :

– Ăn nói hay cũng vô dụng, ta chỉ tin vào sự thật mà thôi.

Âu Dương Thái nghiêm mặt nói :

– Chu lệnh chủ, cái mà tại hạ có là bảng hiệu Hoàng Sơn phái, điều này không giống với phần lớn các tổ chức giang hồ, Lệnh chủ có hiểu không?

Chu Tứ Nương ngơ ngác :

– Nói vậy, ngươi đã có được sự ủng hộ của đương kim Lục đại môn phái rồi sao?

Âu Dương Thái cười nói :

– Lần này thì Lệnh chủ quả đã hiểu thông.

Dứt lời lại nghiêm mặt nói tiếp :

– Ta không tiện khoác lác, nói đã được sự ủng hộ của đương kim Lục đại môn phái, nhưng thành viên nòng cốt của Hoàng Sơn phái ngoại trừ Hoàng Sơn bát tuấn do chính ta đào luyện nên kỳ dư đều là người đến từ đương kim Lục đại môn phái, Lệnh chủ nếu không tin chỉ cần đợi Nguyên Đán sẽ nhìn thấy đội hình hùng mạnh của Hoàng Sơn phái ta!

Chu Tứ Nương cười hỏi :

– Ngươi trông cậy vào đội hình hùng mạnh này để đến nói chuyện hợp tác với ta ư?

– Phải!

Âu Dương Thái nghiêm mặt nói :

– Cục diện tứ cường phân bá như hiện nay, bất cứ phe nào cũng không thể chỉ dựa vào sức mạnh của chính mình để tiêu diệt được ba phe kia, tại vì sự thật rất là rõ ràng khi ba phe kia thấy tình thế không thuận lợi thế tất đoàn kết lại, cùng nhau đề kháng, cục diện sẽ hoàn toàn thay đổi.

Chu Tứ Nương tựa như cũng có chút bối rối, hơi nhíu mày hỏi :

– Nếu bọn ta hợp tác thành công, sau đó thì sao?

Âu Dương Thái nói :

– Tục ngữ có nói: Bầu trời không có hai vầng thái dương, con người không thể có hai thiên tử tất nhiên trong võ lâm cũng không thể cho phép có hai bá chủ. Vì vậy đến lúc đó giữa hai ta đành phải cắt đất phân tự, hay hẹn một ngày nào đó lại so tài phân chia cao thấp cũng là một cách giải quyết.

Chu Tứ Nương hừm một tiếng nói :

– Nói nghe cũng có lý đấy!

Âu Dương Thái cười hỏi :

– Chu lệnh chủ đã đồng ý hợp tác rồi chứ?

Chu Tứ Nương trầm tư nói :

– Trên nguyên tắc ta đã đáp ứng, nhưng về tình tiết thì đợi sau khi suy nghĩ kỹ ta sẽ cho Điền Bân thông báo cho ngươi, hẹn ngày gặp mặt nói chuyện.

Âu Dương Thái gật đầu nói :

– Cũng được, thế nhưng đại hội Nguyên Đán cũng chỉ còn mấy ngày nữa, ta mong Chu lệnh chủ sớm có quyết định.

Chu Tứ Nương nói :

– Sẽ không quá ba ngày nữa.

Âu Dương Thái cười cười nói :

– Vậy thì ta xin cáo từ.

Nói xong chắp tay thi lễ, đưa tay vẫy vẫy, hai con thuyền hình thoi liền quay đầu bơi về phía hạ du.

Chu Tứ Nương mắt đăm đăm nhìn dòng nước lập lờ, hướng về Qua Vĩnh Bình hỏi :

– Qua đại hiệp, đối với chuyện hợp tác với Hoàng Sơn phái, đại hiệp có cao kiến gì không?

Qua Vĩnh Bình khiêm tốn cười nói :

– Tại hạ vụng thấy cũng cần phải như vậy.

Chu Tứ Nương mơ hồ nói :

– Nguyên nhân thế nào?

Qua Vĩnh Bình nghiêm mặt nói :

– Lệnh chủ, đối với thực lực của Hoàng Sơn phái và Võ Dương tiêu cục tại hạ không hiểu rõ nên không dám nói chắc, nhưng thực lực của Vô Địch bảo tại hạ biết được tổng quát thì quả thật không thể xem thường.

Chu Tứ Nương thở dài nói :

– Được, ta sẽ nói với ngươi tình tiết liên quan đến ngày mai, bọn ta cũng phải chia tay thôi.

Tòa hành cung nằm ở phía đông Hạ Khẩu của Chu Tứ Nương đã chính thức mệnh danh là Vân Mộng biệt phủ.

Do vì đại hội Nguyên Đán đã đến gần, cũng do sắp tới năm mới cái tòa hành cung duy nhất có ở Hạ Khẩu này ở vùng Giang Hán lúc này cảnh sắc càng tráng lệ rực rỡ hơn lúc nào hết.

Chu Tứ Nương âm thầm quay về nơi ở của bản thân mình thì đã sắp đến canh ba.

Vừa nghỉ chân thì Chu Thắng Nam vừa bị ê chề thất bại ở Hội Tân tửu lầu cũng lặng lẽ đi vào.

Khi Chu Thắng Nam đem chuyện bị khuất phục ở Hội Tân tửu lầu kể lại tường tận. Chu Tứ Nương liền biến sắc một hồi lâu không nói gì.

Chu Thắng Nam liền kéo lấy tay áo của Chu Tứ Nương làm nũng nói :

– Nương! Nương mẫu phải phục thù cho tiểu nhi!

Chu Tứ Nương đột ngột hít mạnh một hơi, thư giãn sự kích động trong lòng, sau đó nhíu mày hỏi :

– Ngươi không nói khuếch đại đấy chứ?

Chu Thắng Nam nghiêm túc nói :

– Tuyệt đối không hề khuếch đại.

Chu Tứ Nương gượng cười rồi ngẩng đầu thở dài nói :

– Cao xanh đối với Chu Tứ Nương ta hình như quá thiên vị.

Chu Thắng Nam ngạc nhiên hỏi :

– Nương! Nương mẫu nói vậy nghĩa là sao?

Chu Tứ Nương gượng cười nói :

– Hài tử, ngươi nghĩ xem trước và sau khi ngươi ra đời thì tình cảnh nương mẫu của người gặp phải như thế nào chứ?

Chu Thắng Nam cất lời gượng cười nói :

– Mọi chuyện trước và sau khi tiểu nhi ra đời nương mẫu có bao giờ nói với tiểu nhi đâu?

Chu Tứ Nương thở dài nói :

– Lúc võ công ta bình thường, chịu đựng sự lăng nhục và vùi dập của ác nhân thì võ công của những ác nhân đó không cao minh hơn ta nhiều lắm, nhưng ngày nay lúc ta chịu đựng trăm ngàn đau khổ, tin rằng võ công đã đạt thành có thể tùy ý báo trả ân thù, dương mày ngẩng mặt với mọi người thì không những võ công của những ác nhân đó cũng tăng tiến như vậy lại còn tự nhiên chui ra Ngũ bá, Lục bá gì nữa, ngươi nghĩ xem không phải cao xanh có ý gây khó khăn cho ta hay sao?

Chu Thắng Nam gật gật đầu nói :

– Không sai! Đã như vậy bọn ta cũng không cần để ý lý lẽ của cao xanh nữa, có cơ hội bọn ta sẽ cho sáng mắt ra, xem tóm lại là thiên định thắng nhân hay là nhân định thắng thiên?

Chu Tứ Nương liền vỗ tay vào vai của ái nữ nói :

– Đúng! Ngươi thật lòng không hổ là nữ nhi của ta!

Lúc này ngoài cửa có người cung kính bẩm báo :

– Bẩm Lệnh chủ, nhị tiểu thư đã hồi cung.

Ồ! Chu Tứ Nương nói :

– Lữ Chính Anh cũng đã quay về rồi chứ?

Ngoài cửa tiếng nói cung kính vang lên :

– Dạ, Lữ sứ giả đang đợi lệnh ở sân trước.

Chu Tứ Nương cất giọng nói :

– Gọi cả hai người vào đây!

Khoảnh khắc sau Lữ Chính Anh, Chu Á Nam song song đi vào tẩm cung của Chu Tứ Nương, Chu Tứ Nương đưa mắt quan sát khắp châu thân của hai người. Lúc này Chu Á Nam không cảm thấy gì cả, nhưng Lữ Chính Anh thì cảm thấy không thoải mái lắm.

Một lúc sau Chu Tứ Nương mới gật đầu nói :

– Hừm! Thời gian ba tháng bế quan hai người các ngươi đã gặt được lợi ích không nhỏ, ta không cần khảo nghiệm chỉ cần nhìn khí chất là có thể thấy ngay.

Tiếp đó, vỗ vỗ tay nói :

– Các ngươi hãy ngồi xuống, nhị a đầu hãy kể tường tận mọi chuyện đã qua cho ta nghe.

– Dạ!

Chu Á Nam liền cung kính ngay lập tức mang chuyện xảy ra ở Thiên Tâm cốc bế quan tiềm tu và chuyện xảy ra trên đường tường tận tỷ mỉ kể lại.

Đương nhiên! Đối với chuyện xảy ra ở Thiên Tâm cốc, vị Quỷ tiền bối thần bí âm thầm truyền võ công thì lướt qua không kể.

Chu Tứ Nương nghe xong, trong lúc đang trầm tư thì Chu Thắng Nam đã hướng về Chu Á Nam lạnh lùng cười nói :

– Hóa ra Chu Quân Ngọc với các ngươi đã sớm quen biết rồi sao?

– Phải.

Chu Á Nam cười hỏi :

– Lẽ nào tỷ tỷ đã gặp nàng?

Chu Thắng Nam hừ một tiếng không trả lời, Chu Tứ Nương cũng hừ một tiếng lạnh lùng nói :

– Phải, tỷ tỷ ngươi đã gặp Chu Quân Ngọc rồi…

Chu Á Nam vội nói :

– Chuyện lúc nào thế?

Chu Thắng Nam lặng lẽ nói :

– Lúc bữa ăn tối hôm nay, ở Hội Tân tửu lầu.

Chu Tứ Nương cười nhạt nói :

– A đầu đó cuồng ngông thái quá! Ta bất kể hắn có thế lực đứng sau, cũng bất kể Ngũ bá, Lục bá gì lúc gặp hắn ta không giáo huấn cho một trận là không thể được.

Chu Á Nam nhíu mày nói :

– Nương…

Chu Tứ Nương lạnh lùng cắt lời nói :

– Ngươi đừng nói xen vào chuyện của ta!

Tiếp đó lại hướng về phía cửa gằn giọng thét lớn :

– Người đâu?

– Thuộc hạ có mặt!

Một hồng y nữ kiếm sĩ ứng thanh chạy lại.

Chu Tứ Nương trầm tư nói :

– Lập tức truyền lệnh cho Hộ giá Song tướng, Chính Phó tổng quản và các lãnh đội của các vệ đội đến Quần Anh các tập hội.

Hồng y nữ kiếm sĩ cúi người đáp :

– Thuộc hạ rõ.

Chu Tứ Nương gằn giọng nói :

– Còn nữa, không cần thông báo cho Điền Bân.

– Dạ!

Lúc hồng y nữ kiếm sĩ khom người lui ra ngoài, Chu Thắng Nam nhíu mày hỏi :

– Nương mẫu! Tại sao không thông báo cho Điền Bân?

Phải, vấn đề này muốn hỏi không chỉ một mình Chu Thắng Nam, chẳng qua tại vì Chu Thắng Nam và Điền Bân quan hệ mật thiết nên nàng mới lên tiếng hỏi đầu tiên mà thôi.

Chu Tứ Nương nghiêm mặt nói :

– Vấn đề lát nữa thảo luận, Điền Bân có quan hệ với Hoàng Sơn phái, có mặt y ở đó sẽ có nhiều lời không tiện nói.

Chu Thắng Nam ồ một tiếng nói :

– Hoàng Sơn phái xảy ra chuyện gì thế?

Chu Tứ Nương nói :

– Vội gì, lát nữa không biết hay sao! Đi! Bọn ta đi đến Quần Anh các…

Hội nghị bí mật mà Chu Tứ Nương chủ trì này, một mạch cho đến trời sáng mới giải tán.

Nội dung của hội nghị không thổ lộ ra ngoài, nhưng sáng ngày thứ hai Đoạt Mệnh sứ giả Điền Bân lập tức được lệnh ngoại xuất, nhưng từ trên vẻ mặt đầy hưng phấn của y không khó thấy ra một chút đầu mối.

Sau ngọ, Chu Tứ Nương giữ hai ái nữ tọa trấn ở cung còn bản thân cùng Lữ Chính Anh dẫn theo hai đại khuyển đi ra khỏi cung.

Bọn họ men theo bờ sông Trường Giang chậm rãi đi.

Lữ Chính Anh từ lúc gia nhập dưới trướng của Thất Sát lệnh, giống như người nhà sánh vai cùng Chu Tứ Nương thả bộ như thế này là lần đầu tiên.

Đồng thời do vì thần thái ngôn đàm của Chu Tứ Nương đối với chàng đều tỏ ra đặc biệt ôn hòa, vì vậy khiến chàng không đoán được thâm ý của Chu Tứ Nương nên trong lòng có hơi cảm thấy bất an.

Men theo đường cái ven sông, hai người sánh vai đi một đoạn đường Chu Tứ Nương mới quay đầu cười nói :

– Lữ Chính Anh, ngươi có biết nguyên nhân tại sao ta một mình kêu ngươi đi không?

Lữ Chính Anh gượng cười nói :

– Hồi bẩm Lệnh chủ, thuộc hạ không biết!

Chu Tứ Nương cười cười nói :

– Vậy thì để ta nói với ngươi. Ta muốn khảo nghiệm thử ngươi thành tựu đạt được trong ba tháng vừa qua.

Lữ Chính Anh giả vờ như hoảng sợ nói :

– Chút công phu này của thuộc hạ làm sao qua nổi sự khảo nghiệm của chính Lệnh chủ?

Chu Tứ Nương bí mật cười nói :

– Ta không cần tự mình khảo nghiệm ngươi, lát nữa ngươi sẽ biết.

– Ơ…

Chu Tứ Nương không đợi Lữ Chính Anh nói gì liền nghiêm mặt nói tiếp :

– Ta nhìn thấy ra thần khí nội ẩn của ngươi, da nổi hào quang, đây là hiện tượng không tầm thường. Đã chứng tỏ trong mấy tháng vừa qua thành tựu của ngươi tất đã vượt qua Á Nam.

Lữ Chính Anh vội nói :

– Lệnh chủ quá khen!

Chu Tứ Nương lạnh lùng nói :

– Ta tuyệt đối không quá lời. Tư chất thiên phú của ngươi trong giới trẻ của võ lâm đương đại cố nhiên không ai hơn được. Nhưng chỉ dựa vào những điều này cho dù có thêm Thiên Niên Thạch Khuẩn cũng không thể trong một thời gian ngắn có được thành tựu hơn người.

Tiếp đó liền quay đầu sang Lữ Chính Anh nhíu mày hỏi tiếp :

– Ngươi hiểu ý của ta chứ?

Lữ Chính Anh gượng cười nói :

– Thuộc hạ chí ngu, vẫn không hiểu được…

Chu Tứ Nương cắt lời cười nói :

– Ý của ta là trong ba tháng này ngươi tất có kỳ ngộ gì khác.

Lữ Chính Anh trong lòng không khỏi giật mình, thầm nghĩ: “Quả thật nhãn quang đáng sợ!”.

Lữ Chính Anh không thể không nói dối, gượng cười đáp :

– Không ạ!

Chu Tứ Nương lặng lẽ nói :

– Ta không phải là kẻ đần, ngươi cũng đừng phủ nhận. Đương nhiên thôi! Ngay chính nữ nhi do ta sinh ra cũng giấu ta đủ chứng tỏ các ngươi tất có tâm sự riêng.

Lữ Chính Anh gượng cười không nói gì.

– Cũng may là bây giờ thời thế đã thay đổi, nếu là nửa năm trước đây các ngươi dám nói dối trước mặt ta, ta mà không giết các ngươi mới là lạ!

Dứt lời, lại gằn giọng nói :

– Chẳng qua có một lời ta không thể không nói rõ. Đó chính là trong lòng các ngươi có chuyện gì giấu ta, ta không truy cứu. Nhưng nếu giấu giếm ta ở bên ngoài làm cái chuyện Ngũ bá Lục bá gì đó thì…

Chu Tứ Nương nghiến răng, gằn giọng nói tiếp :

– Cho dù là nữ nhi do chính ta sinh ra đi nữa, ta cũng sẽ không tha cho đâu.

Lữ Chính Anh không khỏi mặt mày rạng rỡ nói :

– Lệnh chủ an tâm. Thuộc hạ quyết không dám gây ra những chuyện có lỗi với Lệnh chủ.

Chu Tứ Nương hừ một tiếng nói :

– Chỉ mong như thế…

Từ xa có tiếng vó ngựa vang lên, cát bụi cuồn cuộn, hơn mười kỵ sĩ đang lao nhanh đến.

Chu Tứ Nương mắt lóe sáng lên, góc miệng nhếch lên một nụ cười ác hiểm :

– Chắc là bọn người này.

Lữ Chính Anh có hơi nghi hoặc hỏi :

– Lệnh chủ vì bọn họ mà đến đây sao?

Chu Tứ Nương gật đầu đáp :

– Phải!

Lữ Chính Anh nhíu mày hỏi :

– Họ là ai vậy?

Chu Tứ Nương bí mật cười nói :

– Lát nữa ngươi sẽ biết.

Hơn mười kỵ mã đó càng lúc càng tiến lại gần.

Chu Tứ Nương nhảy ra giữa đường cái, vẫy vẫy hai tay ra ý bảo bọn họ dừng lại.

Đương nhiên Lữ Chính Anh cũng dẫn hai đại khuyển đi theo.

Trong tiếng hí vang, đoàn người ngựa đó dừng lại cách ngoài hai trượng.

Đoàn người này tổng cộng có mười ba người, mặc võ phục màu đen khăn xanh phủ đầu. người trẻ nhất cũng là những trung niên khoảng tứ tuần, trên vai đều cầm một thanh đao.

Vị hán tử râu quai nón dẫn đầu mỉm cười hỏi :

– Phu nhân chặn đường bọn ta có gì kiến giáo?

Chu Tứ Nương cười nhạt nói :

– Ngươi quá đề cao bản thân ngươi đó.

Hán tử râu quai nón ngơ ngác :

– Bọn ta xưa nay không quen biết nhau, như nước giếng không bao giờ đụng nước sông, phu nhân nói vậy ý là sao?

Chu Tứ Nương lạnh lùng cười nói :

– Không có ý gì cả. Ta chẳng qua nhàn nhã vô sự muốn tiêu khiển các ngươi một chút mà thôi.

Hán tử râu quai nón gượng cười nói :

– Phu nhân, phu nhân tìm sai người rồi.

Chu Tứ Nương hừ một tiếng nói :

– Tại sao ngươi lại cho rằng ta tìm lầm người?

– Tại vì… – Hán tử râu quai nón nói – Bọn ta là người của Võ Dương tiêu cục lần này đi bảo tiêu hồi trình. Với lại bọn ta không có thù oán với ai cả.

Chu Tứ Nương cắt lời cười nhạt :

– Đã là vệ sĩ áp tải của Võ Dương tiêu cục, tại sao lại mang mặt nạ da người?

Hán tử râu quai nón giật mình, Chu Tứ Nương lại nhíu mày hỏi :

– Ngươi nhận ra ta không?

Hán tử râu quai nón nghiêm mặt nói :

– Vừa rồi tại hạ đã nói hai ta vốn không quen biết…

– Không chắc đâu!

– Phu nhân nói vậy là ý làm sao?

Chu Tứ Nương nghiến răng nói :

– Y Minh Lễ, cho dù ngươi đầu thai lại ta cũng có thể nhận ra ngươi.

Hán tử râu quai nón ánh mắt thoáng vẻ sợ hãi, bước xuống dắt ngựa bất giác lùi ra sau hai bước.

Chu Tứ Nương lạnh lùng cười, quay đầu gằn giọng quát bảo Lữ Chính Anh :

– Truy Hồn sứ giả nghe lệnh!

– Thuộc hạ có!

Lột cái da quỉ trên mặt tên chó này cho ta!

– Tuân lệnh!

Dứt lời, loáng một cái một tiếng kêu kinh hãi vang lên. Hán tử râu quai nón đã trở thành một trung niên văn nhân mày râu nhẵn nhụi, nhưng vẫn ở khoảng tuổi tứ tuần.

Có lẽ là bản sắc văn nhân, cũng có thể là tình huống lúc này khiến cho y sợ hãi, trung niên văn nhân này không những mặt mày xanh tái mà thân hình cũng đang rung lên nhè nhẹ.

Chu Tứ Nương bĩu môi nói :

– Thần Cơ đường chủ quyền uy hơn người của Vô Địch bảo lại khiếp nhược như thế ư?

Hóa ra vị trung niên văn nhân này chính là một trong những kẻ bạc tình năm xưa của Chu Tứ Nương.

Trước đây mười mấy năm, Chu Tứ Nương chịu không nổi sự ngược đãi tình thân ở Vô Địch bảo, muốn tìm cơ hội đào thoát khỏi bàn tay ma quỉ của Thuần Vu Khôn vì vậy gắn kết với Y Minh Lễ để tìm chỗ dựa.

Nhưng… Không ngờ Y Minh Lễ không yêu mỹ nhân mà chỉ yêu danh vị, trong thời điểm khẩn yếu đã bán đứng Chu Tứ Nương.

Vì vậy chức vị Thần Cơ đường chủ của Y Minh Lễ bây giờ là nhờ vào sự thống khổ vô hạn cả về tinh thần và thể xác mà Chu Tứ Nương phải chịu đựng mà có được.

Tình cảnh này thử nghĩ Chu Tứ Nương làm sao không căm hận, làm sao không nghĩ mọi phương cách để giết y thì mới hả dạ chứ.

Cơ thịt trên mặt Y Minh Lễ co rút lại, y gượng cười nói :

– Tứ Nương, ngươi hiểu lầm ta rồi…

Chu Tứ Nương cắt lời cười nhạt nói :

– Bớt lắm lời đi! Ngươi hãy tự xử lấy thì còn có thể toàn thây!

Y Minh Lễ khẩn cầu nói :

– Tứ Nương, ta hồ đồ, ta phải chết…

Chu Tứ Nương lại cắt lời nộ quát :

– Phải chết thì hãy tự xử đi!

Lúc này một vị hán tử ngồi trên ngựa khác đã nhảy vụt xuống trước mặt Chu Tứ Nương, chắp tay thi lễ nói :

– Vị phu nhân đây chắc hẳn là Thất Sát lệnh Chu lệnh chủ.

Chu Tứ Nương không thèm ngước mặt lên, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng :

– Muốn nói chuyện với ta thì hãy lột mặt nạ của ngươi ra, báo danh cho ta xem có đủ tư cách nói chuyện hay không?

Vị hán tử đó bật cười ha hả nói :

– Chu lệnh chủ niên kỷ không lớn, khẩu khí lại to lớn đáng sợ.

Chu Tứ Nương cười nhạt nói :

– Nếu sợ hãi thì hãy kẹp lấy đuôi rồi ngoan ngoãn cút sang một bên.

Vị hán tử đó ám muội cười nói :

– Được, được! Cái đuôi của tại hạ phiền phu nhân giúp tại hạ kẹp lấy, rồi bọn ta cùng chuồn đi!

Mấy câu nói này nghĩ cho kỹ thì nghe thật khó chịu vô cùng.

Ánh mắt Chu Tứ Nương rực lên, đột nhiên giờ cao tay dùng Đại Nhiếp Dẫn thần công hút vị hán tử đó đến trước mặt, gỡ bỏ mặt nạ của y. Chát chát hai tiếng khô khốc vang lên rồi phi một cước đá văng hán tử đó sang phía hai đại khuyển.

Tiếp đó một tiếng gầm lên, một tiếng thét thảm, hán tử đã bị hai đại khuyển xé nát vụn thân thể ra ngay tại chỗ.

Động tác của Chu Tứ Nương nhanh quá, nhanh đến mức khiến cho đồng môn của hán tử đó không kịp cứu viện mà chịu chết thảm.

Mãi đến lúc thảm biến hiện ngay trước mắt bọn họ thì bọn họ mới nhảy ra khỏi yên ngựa, cung đao xông tới thét lớn :

– Giết tặc nương này!

Có lẽ vì người đông thế lớn, Y Minh Lễ vốn khiếp nhược này cũng thần khí thoạt hiện, vung đao xông tới.

Trong cái giây phút căng thẳng và kinh hiểm này, Chu Tứ Nương vẫn ung dung gằn giọng thét lớn :

– Lữ Chính Anh hãy lùi sang một bên, bây giờ không phải là chuyện của ngươi.

Tiếp đó, tiếng người thét, ngựa hí chó sủa, kim khí loảng xoảng và những tiếng kêu hòa trộn ầm vang cả không gian.

Tình cảnh này không kéo dài lâu, mọi thứ đều kết thúc sau đó.

Lữ Chính Anh vẫn lặng lẽ đứng một bên.

Hai con đại khuyển đã quay về bên cạnh Lữ Chính Anh, toàn thân dính đầy máu người.

Chu Tứ Nương mặt lạnh như băng, ngạo nghễ đứng về chỗ cũ.

Xung quanh là những thi thể nằm la liệt, chết thảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.