Không, vẫn còn hai người sống sót.
Đó là Y Minh Lễ và một hán tử.
Y Minh Lễ thất thần, toàn thân run rẩy.
Hán tử kia nghiến răng ken két căm phẫn, nộ thét :
– Chu Tứ Nương, nếu ta có được tha mạng khỏi chết chăng nữa, thì món nợ máu hôm nay ta nhất định sẽ báo trả gấp bội.
– Ngươi sẽ không có cơ hội đào sinh đâu!
Chu Tứ Nương cười nhạt rồi quay đầu nói với Lữ Chính Anh :
– Lữ Chính Anh, kẻ còn sót lại này cũng đủ gọi là nhân vật nhất hiệu. Đợi sau khi ta hỏi rõ lai lịch của y rồi thì giao cho ngươi xử trí.
Lữ Chính Anh gật đầu cung kính nói :
– Thuộc hạ tuân mệnh!
Chu Tứ Nương nhíu mày nhìn hán tử đó, cười cười nói :
– Nghe nói địa vị vai vế của ngươi rất cao, tại sao lại giấu đầu lộ đuôi không dám dùng chân diện mục để ngó người khác?
Vị hán tử đó điềm nhiên nói :
– Không liên quan gì đến ngươi!
Chu Tứ Nương gầm mặt nói :
– Ngươi dám hay không dám dùng bổn lai diện mục để nói chuyện cố nhiên không liên quan. Nhưng ta cần phải biết ngươi là cái thá gì biến hình ra.
Hán tử đó ngạc nhiên hỏi :
– Ngươi không phải là đã biết lai lịch của ta rồi ư?
Chu Tứ Nương nói :
– Ta chỉ biết vai vế và địa vị của ngươi rất cao, còn những điều khác thì ta không biết.
Hán tử đó lúc này mới ồ lên một tiếng nói :
– Ta lại cho rằng ngươi thật có bản lĩnh biết trước mọi chuyện đó chứ!
Trong lúc nói đã ung dung gỡ bỏ mái tóc giả trên đầu xuống, lột bỏ mặt nạ da người trên mặt, hiện ra một khuôn mặt lão giả đầy những nếp nhăn, nhìn Chu Tứ Nương cười nói :
– Lão phu đã hiển xuất bổn lai diện mục, nhưng ta cho rằng ngươi vẫn chưa nhận ra được ta.
Chu Tứ Nương gật đầu nói :
– Không sai! Ta không nhận ra được ngươi, tốt hơn ngươi hãy tự giới thiệu một chút.
Lão già ngẩng đầu lơ đễnh nói :
– Ba mươi năm trước có một quái kiệt danh chấn giang hồ, được xưng là Thiên Lý Độc Hành Hiệp không biết lệnh sư có nói với ngươi không?
Chu Tứ Nương vốn không có sư phụ, tất nhiên cũng chẳng có ai kể cho nghe về những chuyện dĩ vãng trong giang hồ. Vì vậy sau khi nghe nói xong liền lắc đầu nói :
– Không nghe nói đến :
Lữ Chính Anh mỉm cười nói :
– Lệnh chủ, thuộc hạ trước đây có nghe tiên phụ nói. Thế nhưng đó là Thiên Lý Độc Hành Đạo chứ không phải Thiên Lý Độc Hành Hiệp.
Lão giả liền cười nói :
– Miệng có hai môi, lời nói có thể đổi thay. Huống hồ chuyện thế gian thị phi xấu tốt vốn không chuẩn xác. Hiệp hay đạo cũng không dễ phân biệt, tính danh Thiên Lý Độc Hành Đạo mà ngươi nói đó xem ra có lẽ chính là lão phu.
Lữ Chính Anh đưa mắt nhìn Chu Tứ Nương, thấy Chu Tứ Nương không có ý ngăn trở gì liền gật đầu nói :
– Thiên Lý Độc Hành Đạo đó họ là Hoàng Phủ, tên là Thuật.
Lão giả đó hỏi tiếp :
– Còn gì nữa?
Lữ Chính Anh nói :
– Hoàng Phủ Thuật ba mươi năm trước không chuyện ác nào không làm, như là Thuần Vu Khôn ngày nay vậy. Chẳng qua không có người đông thế lớn như Thuần Vu lão tặc mà thôi.
Lão giả gật đầu nói :
– Nhóc ngươi nói rất đúng. Lão phu chính là Hoàng Phủ Thuật.
Lữ Chính Anh nhíu mày nói :
– Theo tiên phụ nói, các hạ khoảng ba mươi năm trước đây đột nhiên biến mất khỏi giang hồ, chuyện đó như thế nào vậy?
Hoàng Phủ Thuật cười cười nói :
– Bây giờ chưa cần thiết phải nói với ngươi, ta bị người giam lỏng, kẻ giam lỏng ta là sư tổ của Thuần Vu bảo chủ.
– Ồ! – Chu Tứ Nương giành lời hỏi – Vậy tại sao các hạ bây giờ lại xuất hiện?
Hoàng Phủ Thuật nói :
– Người thả ta ra là sư phụ Hô Diên Kỳ của Thuần Vu bảo chủ, y không những thả ta ra mà còn truyền cho ta không ít võ công. Lại thêm ba mươi năm diện bích khổ tu đó, hiện tại có được thành tựu võ công này ta vẫn thật sự cảm tạ kẻ đã giam lỏng ta.
Chu Tứ Nương hừ một tiếng nói :
– Các hạ đã tự tin có được võ công đủ để tự ngạo, vậy tại sao vừa rồi ngồi nhìn những kẻ kia chết mất mạng mà không ra tay viện thủ?
Hoàng Phủ Thuật cười nói :
– Chết mười người có đáng cái gì chứ! Tại vì ta nghe nói ngươi tuyệt vời lắm, ta muốn mượn mười người này để xem trình độ võ công của ngươi.
Chu Tứ Nương cười nhạt nói :
– Bây giờ các hạ đã nhìn thấy ra trình độ võ công của ta rồi chứ?
– Không sai! – Hoàng Phủ Thuật điềm nhiên cười nói – Xem như là nghe danh không bằng kiến diện.
Chu Tứ Nương quay đầu nói với Lữ Chính Anh :
– Lữ Chính Anh bước ra!
– Dạ!
Lữ Chính Anh chậm rãi bước ra, Chu Tứ Nương cười nhạt nói :
– Ngươi biết kẻ trẻ tuổi này là ai chứ?
Nói xong, liền đưa tay chỉ Lữ Chính Anh.
Hoàng Phủ Thuật điềm nhiên cười nói :
– Lão phu đang muốn thỉnh giáo đây!
Chu Tứ Nương lạnh lùng nói :
– Kẻ trẻ tuổi này chính là Truy Hồn sứ giả thủ hạ của ta.
Hoàng Phủ Thuật trề môi nói :
– Dạy dỗ ra được mọt cao thủ trẻ tuổi như vậy thật không dễ, lão phu thay ngươi cùng kẻ này…
Chu Tứ Nương cắt lời nói :
– Bớt nói đi! Lữ Chính Anh, đây chính là cơ hội mà ta muốn khảo nghiệm trình độ võ công của ngươi, ngươi còn đợi gì nữa?
– Dạ! – Lữ Chính Anh cung kính hỏi – Lệnh chủ muốn y chết hay vẫn muốn y sống?
Chu Tứ Nương nói :
– Toàn quyền ngươi xử lý!
– Thuộc hạ tuân mệnh!
Những lời đối đáp này nghĩ ra đủ để khiến Hoàng Phủ Thuật tức tối.
Nhưng lão ma đầu này quả thật là có bản lĩnh lợi hại.
Cho dù vừa rồi ăn nói rất thoải mái, cũng chưa hề chính thức giao thủ nhưng căn cứ vào sự duyệt lịch giang hồ phong phú của lão thì thầm biết rõ hai địch thủ lúc này không dễ xử lý.
Trước trận phát nộ là đại kỵ của binh gia, mà ở trước cường địch phát nộ càng không thể được.
Lão vốn là nhân vật vang lừng chốn giang hồ, ngày nay sau khi trải qua sự tiềm tu khổ luyện mấy mươi năm. Nếu vừa xuất sơn mà vấp ngã thì quả thật là một chuyện bất lợi.
Vì vậy lão không thể không kiềm nén phẫn nộ trong lòng, cười nhạt nói :
– Nói đại ngôn không hăm dọa được. Tiểu tử rút binh khí tiến chiêu đi!
Lữ Chính Anh ung dung cười nói :
– Cung kính bất như tùng mệnh, tại hạ xin thất lễ!
Soạt một tiếng, ánh sáng lạnh lóe lên, một chiêu Tiếu Chỉ Thiên Nam đâm thẳng tới ngực đối phương.
Có lẽ Lữ Chính Anh cảm thấy xuất chiêu trước thì không quang vinh gì, vì vậy chiêu này chàng thi xuất chiêu thức bình thường nhất.
Thế nhưng, cho dù thi xuất chiêu thức bình thường nhưng hành gia nội khí đã xuất thủ thì không thể đo lường được.
Chiêu Tiếu Chỉ Thiên Nam bình thường này không những khiến cho Hoàng Phủ Thuật buột miệng khen ngợi, mà ánh mắt của Chu Tứ Nương cũng chợt lóe sáng lên.
Hoàng Phủ Thuật cho dù buột miệng khen ngợi, nhưng hành động vẫn tỏ ra thản nhiên.
Lão không những không hề rút binh khí chống đỡ hay phản kích, mà ngay ý đồ tránh né cũng không có, giống như nhìn thấu chiêu này của Lữ Chính Anh chỉ là ứng phó chiếu lệ cho qua chuyện.
Nhưng công lực của Lữ Chính Anh lúc này như thế nào, chiêu thức Tiếu Chỉ Thiên Nam cho dù chỉ là hư chiêu nhưng kiếm khí do chân lực ngưng tụ súc tích phát ra ở trên mũi kiếm, tuy còn cách khoảng một tấc đã khiến cho Hoàng Phủ Thuật cảm thấy toàn thân lạnh buốt, giật mình biến sắc.
Lữ Chính Anh dừng kiếm nhíu mày cười nhạt nói :
– Lão nhi, có đáng cho lão nhi rút binh khí ra chưa?
Đang nói, trên trường kiếm của chàng đã phát ra một chùm tia sáng chói mắt như mặt trời mới mọc.
Tuyệt đỉnh thần công biến từ kiếm khí vô hình thành ánh sáng hữu hình không những khiến cho Hoàng Phủ Thuật biến sắc, liền lộn ngược một vòng nhảy vọt ra ngoài trượng, mà ngay sắc mặt Chu Tứ Nương cũng lộ một thần sắc kỳ dị khó hiểu.
Lúc Hoàng Phủ Thuật tung người nhảy ra xa liền rút ra ống tẩu thuốc bằng thép tinh cắm ở lưng, rồi lập tức phi thân xông ngược trở lại. Chát một tiếng kim khí va chạm liều mình công xuất một chiêu.
Có lẽ do Hoàng Phủ Thuật vội vã ứng biến không tích đủ công lực, cũng có thể là công lực của Lữ Chính Anh cao hơn lão rất nhiều nên chiêu liều mạng này, Hoàng Phủ Thuật không những không hề chiếm ưu thế mà còn bị chấn động lảo đảo, bật lui ra sau ba bước mới gắng gượng đứng vững lại được.
Lữ Chính Anh vẫn soạt soạt soạt liên tục ba kiếm. Tiếp tục bức ép Hoàng Phủ Thuật thoái lui, liên tục cười nhạt nói :
– Lão huynh, mùi vị thế nào hả?
Lữ Chính Anh đắc thế không tha người, hết chiêu này đến chiêu khác, chiêu sau hiểm hơn chiêu trước liên tục bức ép.
Cũng không biết có phải là Hoàng Phủ Thuật lúc này mới thi xuất bản lĩnh thật sự không, hay là Lữ Chính Anh cảm thấy đã lộ quá nhiều tài năng mà hạ thủ lưu tình. Vào chiêu thứ hai mươi Hoàng Phủ Thuật đã ổn định được thế trận, khiến cho chiến cục tạm thời ở trạng thái giao kết.
Lữ Chính Anh vừa bắt đầu chiếm thế thượng phong nhưng ngoại trừ biểu lộ ra nội gia chân lực, về phương diện chiêu thức chỉ là thi xuất Linh Xà kiếm pháp mà Chu Tứ Nương đã truyền thụ, còn đối với chiêu thức tinh diệu mà vị Quỷ tiền bối thần bí truyền thụ thì không hề thi xuất ra.
Thần sắc trên mặt Chu Tứ Nương rất là kỳ dị, không ai có thể nhìn thấy ra sự suy nghĩ trong lòng. Đối với sự biểu hiện đột xuất này của Lữ Chính Anh thì trong lòng Chu Tứ Nương là vui, là thích, là lo, hay đố kỵ, hay hưng phấn thì không ai có thể biết được?
Có thể là sự biểu hiện của Chu Tứ Nương quá kín đáo khiến cho Y Minh Lễ đứng co ro ở bên cạnh như đang đợi chết đột nhiên sinh ra ý niệm chạy trốn.
Nhưng Y Minh Lễ đã chợt nhìn thấy hai con đại khuyển ở bên cạnh Chu Tứ Nương.
Vì vậy lúc y âm thầm lui ra phía sau thì hai con đại khuyển đã đồng thanh gầm gừ sủa to, ra thế muốn xông vào y.
Chu Tứ Nương không thèm quay đầu lại, cười nhạt nói :
– Y Minh Lễ, nếu muốn ngươi cứ đào thoát, ta đứng bất động ở đây. Chỉ cần ngươi có thể thoát được sự truy sát của hai con đại khuyển này thì ta sẵn sàng tha cho cái mạng chó của ngươi.
Y Minh Lễ bất giác vui mừng hỏi :
– Thật chứ?
Chu Tứ Nương hừ một tiếng giận dữ :
– Nói thừa!
Chu Tứ Nương tuy đang nói chuyện với Y Minh Lễ nhưng vẫn không hề quay đầu lại mà nhìn chằm chằm vào trận đấu.
Lúc Tứ Nương dứt lời thì không nghe thấy Y Minh Lễ nói gì nữa.
Nhưng Chu Tứ Nương vẫn không quay đầu lại, chẳng qua chỉ nhếch mép, nở một nụ cười khinh bạc.
Y Minh Lễ tuy đang quay cuồng đầu óc, nhưng trong trận hỗn chiến hồi nãy y chẳng qua mới chịu hai cái tát tai. Còn cho đến lúc này huyệt đạo của y vẫn còn không bị khống chế.
Cũng vì vậy mà y sinh ra ý niệm đào thoát.
Đương nhiên Y Minh Lễ hiểu rõ nếu ở lại đây không những phải chịu tội chết mà còn phải chịu tội sống.
Nếu bỏ trốn thì hy vọng thành công cố nhiên không lớn nhưng vạn nhất còn có cơ hội.
Vì vậy, lúc Chu Tứ Nương nói xong hai chữ “Nói thừa”, y liền trầm ngâm một lát rồi nghiến răng phi thân nhảy vọt người ra phía bờ sông.
Y đã tính toán kỹ, từ vị trí y đang đứng cho đến bờ sông khoảng cách không quá hai mươi trượng. Chỉ cần y có thể vượt qua được khoảng cách này nhảy xuống sông thì xem như thoát được miệng hùm.
Nhưng trên thực tế, Y Minh Lễ còn chưa chạy thoát được mười trượng, thì hai con chó lớn đã đuổi theo kịp. Một tiếng thét kinh hãi vang lên, hai chân của Y Minh Lễ đã bị hai con đại khuyển mỗi con gặm một chân.
Hai con đại khuyển dường như đã được huấn luyện trước, miệng ngoạm chặt hai chân của Y Minh Lễ rồi chia nhau cắn nát.
Y Minh Lễ còn chưa kịp suy nghĩ gì thì toàn bộ thân thể đã bị hai con đại khuyển xé nát chết thảm, cảnh tượng ghê rợn thật không dám nhìn.
Lúc này, Chu Tứ Nương mới quay người lại, khóe miệng nở một nụ cười tàn bạo, tự nhủ: “Xem ra cao xanh cũng có mắt, Chu Tứ Nương ta cũng có ngày rửa được mối hận, giương mày ngẩng mặt được với thiên hạ”.
Tiếp đó lạ cười nhạt nói :
– Y Minh Lễ, người hèn nhát quá! Kỳ thật với thân thủ của ngươi giết chết hai con đại khuyển này thì không dễ, nhưng vừa chống vừa chạy thoát xuống sông thì có thể được…
Đây là những lời nói thật từ trong lòng Chu Tứ Nương.
Đáng tiếc là Y Minh Lễ không sáng suốt, lo sợ cường địch, áp lực tinh thần này đã khiến y hoảng loạn mất tỉnh táo.
Y nhất tâm nhất ý chỉ muốn thoát mạng mà không hề nghĩ đến chuyện chống đỡ hay phản kích, đến nỗi bị hai con đại khuyển khống chế, chết thảm ngay tại chỗ.
Trong lúc Chu Tứ Nương cười nhạt thì Hoàng Phủ Thuật đang ác đấu với Lữ Chính Anh bỗng bật cười ha hả :
– Nhóc con còn trẻ tuổi như thế mà sao sức lực càng lúc càng kém sút vậy?
Lữ Chính Anh cười nhạt nói :
– Lão nhi cho rằng mình sẽ không thất bại ư?
Hoàng Phủ Thuật cười nói :
– Lúc này thì ta dám chắc như thế đó!
Nhưng lão vừa dứt lời thì Lữ Chính Anh đột ngột soạt soạt soạt liên tục công xuất ba tuyệt chiêu, truy ép lão lùi năm bước rồi cười nhạt nói :
– Lão nhi, ai sức lực kém sút nào? Ngươi còn dám chắc sẽ không thất bại chứ?
Khuôn mặt già nua của Hoàng Phủ Thuật đỏ ửng lên, chỉ thấy lão nghiến răng, bàn tay trái đột nhiên tuôn ra khói xanh mờ mịt, lại còn dần dần phình trương lên.
Chu Tứ Nương nhìn thấy gằn giọng quát :
– Chính Anh, coi chừng độc chưởng của lão!
Lữ Chính Anh cao giọng trả lời :
– Thuộc hạ biết ạ!
Trong nháy mắt bàn tay trái của Hoàng Phủ Thuật đã trương to gấp đôi.
Lão vừa sử dụng ống tẩu thuốc bằng thép tinh bên tay phải rất linh hoạt, gió mưa bất thấu bảo vệ các nơi hiểm yếu trên người, vừa cười hì hì nham hiểm nói :
– Tiểu tử, lão hổ không phát huy nên ngươi tưởng là một con mèo bệnh chứ gì?
Lữ Chính Anh vẫn điềm nhiên cười nói :
– Ta xem ngươi nhiều lắm cũng chỉ là một con mèo chết!
Luống khói xanh bên trái của Hoàng Phủ Thuật càng lúc càng đậm đặc. Tuy bàn tay không tiếp tục trương to nữa nhưng toàn bộ bàn tay đã biến thành một vầng mây đen.
Đúng vào lúc này, một đoàn kỵ mã từ trong thành tung bụi mù mịt phóng tới.
Người dẫn đầu quát lớn :
– Chu Tứ Nương, ngươi xem ai đến đây!
Chu Tứ Nương nghe tiếng liền quay người lại, thấy một đoàn người ngựa tổng cộng có bốn kỵ mã đang ở ngoài mười lăm, mười sáu trượng.
Người dẫn đầu là một vị hoàng y lão giả thân hình cao lớn, mặt chữ nhật, râu dài trắng xóa bay lất phất trông rất là uy mãnh. Người này rõ ràng chính là Vô Địch bảo Bảo chủ Thuần Vu Khôn hữu danh vang lừng võ lâm.
Theo sát sau là ái cơ của y, chính là Thủy Ngân Cô di mẫu của Lữ Chính Anh và hai đồ đệ của y – Kim Thạch Minh và Tư Đại Niên.
Trong tay Tư Đại Niên đang xách một cái đầu người.
Chu Tứ Nương vừa nhìn thấy thì đối phương đã dừng lại cách khoảng bảy tám trượng ngoài.
Trong tiếng ngựa hí vang, Chu Tứ Nương nghiến răng nói :
– Thuần Vu lão tặc! Ngươi đến nạp mạng sớm một chút thì hay đấy!
Chu Tứ Nương chưa dứt lời thì sau lưng chợt vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Trong lúc Tứ Nương thoáng giật mình quay đầu lại nhìn thì thấy một bóng người máu phun như mưa, lao đến trước ngựa của Thuần Vu Khôn. Rầm một tiếng ngã lăn ra đất. Rõ chính là Thiên Lý Độc Hành Đạo Hoàng Phủ Thuật.
Lão ma đầu Hoàng Phủ Thuật, cường đạo ác hiểm đã bị chặt đứt cánh tay, vẫn có thể còn đủ sức lao vọt ra xa bảy, tám trượng.
Tuy lão đang khẩn trương thoát chạy nhưng lúc lão ngã xuống trước ngựa của Thuần Vu Khôn vẫn còn cố gắng gượng ưỡn thẳng người dậy, kình lực của lão quả thật không thể không khiến người khác rất khâm phục.
Còn Lữ Chính Anh một kiếm chém đứt cánh tay trái của Hoàng Phủ Thuật thì sắc mặt trắng xanh, lồng ngực vẫn còn đang phập phồng đập mạnh.
Sự thay đổi tình hình lúc này không những quá nhanh mà còn quá bất ngờ.
Bất ngờ đến nỗi không những Thuần Vu Khôn không thốt nổi nên lời, mà ngay Chu Tứ Nương cũng mãi nhíu mày không thôi.
Chuyện này vốn chỉ xảy ra trong nháy mắt mà thôi.
Chu Tứ Nương đưa mắt nhìn Lữ Chính Anh hỏi :
– Chính Anh, trúng độc rồi phải không?
Lữ Chính Anh gượng cười nói :
– Không, thuộc hạ chẳng qua đã dụng lực quá độ.
Chu Tứ Nương lúc này mới hít một hơi dài nói :
– Vậy hãy điều hòa hơi thở cho tốt đi!
Giọng nói của Chu Tứ Nương tuy rất bình hòa, cũng dường như rất quan tâm lo lắng Lữ Chính Anh trúng độc hay trúng thương, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
Lữ Chính Anh gật đầu nói :
– Thuộc hạ đang điều tức đây ạ!
Kỳ thật, không phải Lữ Chính Anh đang điều hòa hơi thở.
Cánh tay trái của Hoàng Phủ Thuật mà vừa rồi Lữ Chính Anh chém đứt là thừa lúc Chu Tứ Nương quay người về phía Thuần Vu Khôn, chàng đột ngột nhanh chóng thi xuất tuyệt nghệ mà Quỉ tiền bối đã truyền thụ cho.
Với tuyệt nghệ của Lữ Chính Anh, Hoàng Phủ Thuật khó mà thoát chết. Nhưng Lữ Chính Anh nhớ kỹ lời của Chu Quân Ngọc và Chu Á Nam không tiện quá lộ tài nghệ nên lập tức thay đổi ý định, chỉ chém đứt bàn tay trái đã luyện thành độc chưởng của Hoàng Phủ Thuật đồng thời cố ý làm ra vẻ chân lực đã tiêu hao quá độ.
Trong lúc này Thuần Vu Khôn đã ra lệnh cho hai đồ đệ của y băng bó vết thương cho Hoàng Phủ Thuật.
Còn Thuần Vu Khôn thì ánh mắt sáng rực đang quét nhìn khắp châu thân Lữ Chính Anh, dáng vẻ tựa hồ không tin Chu Tứ Nương lại có thủ hạ là cao thủ trẻ tuổi như vậy.
Nhưng Chu Tứ Nương đã nhíu mày nhìn Thuần Vu Khôn, nghiến răng căm phẫn nói :
– Lão tặc, còn chưa xuống ngựa chịu chết hay sao?
Thuần Vu Khôn như rất là nghe lời, liền lập tức nhảy ngay xuống ngựa, tay vuốt chòm râu mỉm cười nói :
– Tứ Nương! Bao năm không gặp ngươi càng lúc càng trẻ ra, càng lúc càng như xinh đẹp hơn.
Không đợi Chu Tứ Nương mở lời, lại mỉm cười nói tiếp :
– Tứ Nương, cái trò này còn kém lắm ngươi hãy xem đây, cái đầu này là của ai hả?
Nói xong rồi chỉ về cái đầu người mà Tư Đại Niên đã vung tay ném xuống đất.
Phải, tình hình diễn biến lúc này quá nhanh, quá dồn dập khiến cho Chu Tứ Nương nếu không được nhắc nhở cơ hồ đã quên mất cái đầu người mà Tư Đại Niên mang theo.
Vừa nhìn thấy Chu Tứ Nương liền biến sắc, hàm răng nghiến lại kêu ken két.
Hóa ra cái đầu này chính là cái đầu của Qua Vĩnh Bình.
Nguyên là Y Minh Lễ, Hoàng Phủ Thuật và mười cao thủ của đối phương bị giết chết đều là do tin tức của Qua Vĩnh Bình cung cấp. Vì vậy Qua Vĩnh Bình là người rất có công lao với Chu Tứ Nương.
Bây giờ Qua Vĩnh Bình bị Thuần Vu Khôn giết hại, làm sao không khiến Chu Tứ Nương không căm hận chứ.
Thuần Vu Khôn vẫn điềm nhiên cười nói :
– Tứ Nương, khỏi cần phải thương tâm làm gì. Ta chẳng qua giết một con chó rong bán mình cho ngươi, đối với sự tổn thất của ta vì con chó rong này mà phải chịu thì không cách gì tính được…
Chu Tứ Nương cắt lời rít lên :
– Lão tặc hãy nạp mạng đi!
Dứt lời liền vung kiếm xông tới, ánh sáng kim khí lạnh buốt lóe lên. Choang một tiếng chấn động vang dội.
Thế nhưng kẻ tiếp lấy kiếm này của Chu Tứ Nương không phải là Thuần Vu Khôn mà là Thủy Ngân Cô.
Thủy Ngân Cô rõ ràng không phải là đối thủ của Chu Tứ Nương, vừa tiếp một chiêu đã bị chấn lùi lảo đảo ra sau, vừa kinh sợ buột miệng kêu lên :
– Tứ Nương, hạ thủ lưu tình…
Nhưng ngay sau đó đã dùng chân khí truyền âm nói :
– Tứ Nương đừng nông nổi, sư phụ của lão tặc sắp đến rồi đấy.
Thủy Ngân Cô vừa truyền âm thị cảnh, vừa liên tục đưa mắt ra hiệu.
Chu Tứ Nương bị Thủy Ngân Cô xuất đầu đón lấy kiếm của mình thì hơi ngơ ngác, nhưng sau khi nghe Thủy Ngân Cô truyền âm nói thì cố ý làm ra vẻ lạnh lùng nói :
– Ai bảo ngươi xuất đầu ra đó!
Thủy Ngân Cô sau khi đứng vững lại được, mỉm cười nói :
– Tứ Nương, có thể nể mặt ta mà nghe một lời hay không?
Tiếp đó lại dùng chân khí truyền âm nói :
– Mau chóng mượn cớ bỏ đi, chậm sợ không kịp!
Không sai. Trên đường đã xuất hiện một kỵ mã vó bụi tung mù phóng nhanh tới.
Do trời sáng tỏ, từ xa có thể nhìn thấy ra người đến là một hoàng y lão nhân thân thể thấp nhỏ.
Chu Tứ Nương lạnh lùng cười nói :
– Giữa hai ta chẳng có gì để nói cả.
Lúc này Lữ Chính Anh đã bước tới nói nhỏ với Chu Tứ Nương :
– Lệnh chủ, có thể là Hô Diên Kỳ đến?
Chu Tứ Nương lặng lẽ gật đầu nói :
– Không sai!
Lữ Chính Anh truyền âm nói :
– Lệnh chủ, lúc cần thiết thuộc hạ sẽ đối phó với lão tặc đó.
Chu Tứ Nương ngơ ngác :
– Ngươi…
Lữ Chính Anh truyền âm cười nói :
– Có được kinh nghiệm chém đứt tay của Hoàng Phủ Thuật vừa rồi, Lệnh chủ nên tin tưởng…
Chu Tứ Nương truyền âm nói :
– Nhưng kẻ đến này không thể đem so sánh với Hoàng Phủ Thuật.
Lữ Chính Anh truyền âm nói :
– Ít ra thuộc hạ có được sự tự tin có thể tự bảo vệ mình.
Đang đối thoại thì Hô Diên Kỳ đã tới nơi.
Y vừa nhảy xuống ngựa, vừa cười hỏi Thuần Vu Khôn :
– Kẻ trước mặt đây có phải là Chu Tứ Nương không?
Thuần Vu Khôn gật đầu cười nói :
– Phải, phải!
Hô Diên Kỳ gật đầu nói :
– Tốt, tốt! Đúng là kiệt tác của trời cao!
Thuần Vu Khôn cười nói :
– Sư phụ, đóa hoa này rất là gai góc.
Hô Diên Kỳ cười gian tà nói :
– Nữ nhân càng gai góc thì càng thu hút, ta rất thích nữ nhân có sức thu hút.
Chu Tứ Nương lúc này sắc mặt tái xanh, đôi mắt cơ hồ tóe lửa.
Nếu không có Thủy Ngân Cô, Lữ Chính Anh dùng chân khí truyền âm khuyên nhủ thì đã bất chấp tất cả mà lao tới rồi.
Nhưng với cá tính của Chu Tứ Nương, tình huống như thế này thì không thể nào nhẫn nại được, cũng không thể nào chỉ bằng lời mà khuyên nhủ được. Hơn nữa thời gian ức chế càng lâu lúc bạo phát ra thì tất sẽ càng hung mãnh không thể dẹp bỏ được.
Trong lúc nguy cấp thế này thì vấn đề mà Hô Diên Kỳ nói đến đã tạm thời chuyển biến.
Nguyên là lúc Hô Diên Kỳ mới tới thì tập trung chú ý vào Chu Tứ Nương, nhưng cũng chợt lướt qua Lữ Chính Anh.
Lúc y phát giác ra Lữ Chính Anh thì hơi ngạc nhiên thốt lên :
– Tiểu tử, ngươi cũng ở đây ư?
Lữ Chính Anh cười nói :
– Phải! Thật là hạnh hội vô cùng!
Lữ Chính Anh vì muốn thay đổi bầu không khí để khiến cho thế cuộc bớt căng thẳng, đã lập tức mỉm cười nói :
– Lão nhi vẫn còn có ý muốn thu nhận ta làm đệ tử phải không?
Hô Diên Kỳ liền phát ra một chuỗi cười nói :
– Ta bây giờ không còn cái thú ấy nữa.
Chu Tứ Nương đột nhiên ô lên một tiếng, vội truyền âm hỏi Lữ Chính Anh :
– Chính Anh, còn một con đại khuyển nữa đâu?
Lữ Chính Anh mỉm cười truyền âm trả lời :
– Lệnh chủ, xin thứ cho thuộc hạ đã tự ý, vừa rồi thuộc hạ đã âm thầm phái một đại khuyển quay về đưa tin cho nhị tiểu thư, xin nhị tiểu thư dẫn khỉ đầu chó lại…
Chu Tứ Nương gật đầu không nói gì, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra tán thành hành động của Lữ Chính Anh.
Lúc này, Hô Diên Kỳ lại hướng về Lữ Chính Anh cười cười nói :
– Thế nhưng nếu ngươi tự động khẩn cầu gia nhập dưới trướng của ta thì ta vẫn rất hoan nghênh.
Đột nhiên một giọng nói êm ngọt chen vào nói :
– Hô Diên lão nhi, ngươi còn muốn nhận đồ đệ. Vậy chuẩn bị bao nhiêu thê thiếp để gả đền hả?
Thu nhận đệ tử phải chuẩn bị thê thiếp để gả đền, thật là chuyện lạ trong thiên hạ.
* * * * *
Vì vậy lời này vừa dứt, những người của cả hai bên đều không thể không quay nhìn về phía tiếng nói. Hóa ra vị khách không mời mà đến chính là Chu Quân Ngọc.
Sao không có ai phát giác ra nàng đến bao giờ vậy? Từ phía nào đến? Vị tiểu cô nương này quả thật là bí hiểm.
Hô Diên Kỳ hơi ngơ ngác, nộ quát hỏi :
– Ngươi nói vậy là ý gì?
Chu Quân Ngọc cười tươi nói :
– Người khác không hiểu thì còn có thể, lão nhi ngươi lại không hiểu thì còn ra cái gì nữa?
Không đợi đối phương mở lời, lại lập tức nói :
– Loại chuyện quỉ quái như vậy, ta cũng chẳng đáng nói thêm làm gì. Ngươi nếu thật không hiểu thì hỏi đồ đệ hiện tại của ngươi, hay quay về hỏi những thê thiếp của ngươi thì rõ.
Lời nói của nàng nghe lúc dứt khoát, lúc ngọt ngào. Nhưng trong tai của hai sư đồ Hô Diên Kỳ và Thuần Vu Khôn thì thật là khó nghe.
Lúc Hô Diên Kỳ sắc mặt từ tái xanh chuyển sang trắng bệch không nói nên lời thì Thuần Vu Khôn lại nộ quát một tiếng :
– Câm miệng!
Chu Quân Ngọc cười tươi nói :
– Lẽ nào ngươi cảm thấy khó chịu hay sao?
Thuần Vu Khôn cố nén nộ hỏa trong lòng, nhíu mày nhìn Chu Tứ Nương hỏi :
– Tứ Nương, a đầu này là gì của ngươi?
Chu Quân Ngọc giành lời nói :
– Chu lệnh chủ vốn không quen biết ta, nếu ngươi hỏi Lữ công tử có thể công tử sẽ cho ngươi một lời giải đáp mãn ý.
Nói xong liền giơ tay chỉ Lữ Chính Anh nói :
– Này, chính là vị này đây!
Thuần Vu Khôn nhíu mày nói :
– Ngươi là nghiệt tử Lữ Chính Anh của Lữ Duy Bính?
Lữ Chính Anh liền nghiến răng, gằn giọng nói với Chu Quân Ngọc :
– Chu cô nương, đối với Thuần Vu lão tặc ta ngoại trừ dùng đao kiếm để mà nói chuyện thì không nói chuyện với y. Ta thấy cô nương nên tự mình giới thiệu thì tốt hơn.
Chu Quân Ngọc vội vàng gật đầu nói :
– Được! Được! Ta sẽ tự nói. Tuy ta tự mình khua trống múa dùi nhưng ta lượng chắc sẽ không có ai dám phản kháng ta.
Dứt lời, có hai đoàn kỵ mã đã thay nhau tiến tới rồi trở thành một nhóm, chia nhau đứng xa ngoài năm trượng.
Hai đoàn kỵ mã mới lại đó một đoàn trong đó có ba người, trong ba người có hai người là Thủy Cô Nương và Phong Lang Quân, còn vị kìa là một thanh y lão nương tóc trắng xóa da mặt nhăn nheo.
Thanh y lão nương này chính là sư phụ của Thủy Cô Nương và Phong Lang Quân, là Kim Lão Lão sở trường sử dụng độc trùng.
Lữ Chính Anh tuy không quen biết Kim Lão Lão, nhưng từ Thủy Cô Nương và Phong Lang Quân thì có thể liên tưởng tới.
Hơn nữa, trong trường hợp lúc này cũng chỉ có Lữ Chính Anh biết bọn ba người Kim Lão Lão là người mà Chu Quân Ngọc đã thu phục.
Còn về đoàn kỵ mã kia cũng chỉ có bốn người. Dẫn đầu là Lạt Thủ Tiên Nương Tân Ngọc Phụng, tiếp đó là Tổng tiêu sư Chu Tử Chân của Võ Dương tiêu cục, Lộ Thanh Bình và Thượng Quan Tố Vân.
Trong mắt của Lữ Chính Anh, Tân Ngọc Phụng tuy có ngoại hiệu là Lạt Thủ Tiên Nương, nhưng vẻ ngoài xem ra cũng tựa hồ chẳng có điểm gì là đặc biệt nổi bật. Thân hình trung bình, y váy màu xám, tóc bạc lốm đốm. Chẳng qua đường nét trên khuôn mặt xem ra rõ ràng là lúc còn trẻ tất là một mỹ nhân có sức thu hút.
Đương nhiên, lúc hai đoàn kỵ mã này đến phàm là người quen biết họ đều không khỏi lịch sự chào hỏi.
Đồng thời do nơi hai bên đối mặt nhau là đường cái ven sông Trường Giang, hành lữ vãng lai rất nhiều.
Cho dù ở hiện trường thi thể vung vãi, máu tươi hắt mũi nhưng một vài nhân vật giang hồ đã đứng lại xa xa quan sát, hơn nữa lại càng lúc càng đông.
Chu Quân Ngọc đưa mắt quay vòng quan sát xung quanh, rồi mỉm cười nói :
– Đương kim Võ lâm Ngũ bá đã đến Tứ bá rồi, cảnh này náo nhiệt lắm đây!
Thuần Vu Khôn ngạc nhiên hỏi :
– Võ lâm Ngũ bá, ý này phải hiểu thế nào?
Chu Quân Ngọc cười tươi nói :
– Lão nhi là Vô Địch bảo Bảo chủ, sao đối với đương kim võ lâm đại cục lại lờ mờ như vậy?
Thuần Vu Khôn nhíu mày nói :
– Vô Địch bảo của lão phu, Thất Sát lệnh của Chu Tứ Nương, Võ Dương tiêu cục của Tân Ngọc Phụng cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem là Tam bá, còn hai bá kia là ai chứ?
Chu Quân Ngọc cười hỏi :
– Âu Dương Thái Hoàng Sơn phái đã đập bảng hiệu của ngươi, không xem là một bá hay sao?
Thuần Vu Khôn hừm một tiếng nói :
– Miễn cưỡng xem là một bá đi thì vẫn còn một bá nữa?
– Còn người này nữa! – Chu Quân Ngọc đưa tay chỉ vào đỉnh mũi của mình, mỉm cười nói – Chính là kẻ hèn mọn Chu Quân Ngọc này đây!
Thuần Vu Khôn bật cười ha hả nói :
– Tên hay lắm! Chỉ mong ngươi không chỉ là bề ngoài vàng ngọc, bề trong giẻ rách!
Chu Quân Ngọc cười tươi nói :
– Điểm này lão nhi cứ an tâm, Chu Quân Ngọc không chỉ tự tin là một trong Ngũ bá, hơn nữa cũng tự tin là kẻ thống nhất Ngũ bá, độc tôn võ lâm chính là ta đây. Ngươi nếu không tin thì chống mắt mà nhìn.
Thuần Vu Khôn lạnh lùng cười nói :
– Nếu chỉ dựa vào sự tự tin của ngươi thì có thể độc tôn võ lâm đấy!
Chu Quân Ngọc cười hỏi :
– Có muốn khảo nghiệm ta một chút không?
Thuần Vu Khôn cười nhạt nói :
– Lão phu chính là có ý đó!
Nói xong liền gằn giọng thét lên :
– Lão phu thất lễ!
Dứt lời liền công xuất một chưởng đánh thẳng vào ngực của Chu Quân Ngọc.
Nhưng trong nháy mắt, thân hình mềm mại của Chu Quân Ngọc đã nghiêng sang bên né thoát uy lực vô cùng của chưởng này, rồi cười tươi nói :
– Chưởng pháp hay lắm!
Thuần Vu Khôn hơi ngơ ngác rồi lập tức nộ thét một tiếng :
– Đỡ tiếp một chưởng này của lão phu!
Hữu chưởng thuận thế quét ngang, tả thủ xỉa thẳng ra điểm vào hữu Kiên Tĩnh huyệt của Chu Quân Ngọc.
Với thân thủ và công lực của Thuần Vu Khôn, công thế một chiêu hai thức này lợi hại như thế nào, nhưng Chu Quân Ngọc quả thật linh hoạt khiến cho Thuần Vu Khôn cảm thấy như có một cơn gió thoảng, bóng người trước mặt như rất xa xôi. Chỉ trong nháy mắt Chu Quân Ngọc đã né thoát chiêu thức của Thuần Vu Khôn.
Lúc Thuần Vu Khôn còn đang ngơ ngác, thì Chu Quân Ngọc đã đứng yên ở xa ngoài trượng cười nhạt nói :
– Người ta thường nói sự bất quá tam, lão nhi có phải vẫn muốn tung chiêu thứ ba nữa phải không?
Thuần Vu Khôn ánh mắt nhìn trừng trừng, lặng lẽ nói :
– Khỏi!
Chu Quân Ngọc liền cúi người thi lễ, cười tươi nói :
– Vậy thì đa tạ lão nhi vừa rồi hạ thủ lưu tình!
Thuần Vu Khôn lặng lẽ nói :
– Khỏi cần cám ơn, vừa rồi ta không hạ thủ lưu tình đâu.
Lúc này, mọi chú ý của quần hào đều tập trung ở trên hai người này, ngay cả khi Chu Á Nam dẫn khỉ đầu chó và năm đại khuyển âm thầm tới hiện trường thì ngoài Chu Tứ Nương, Lữ Chính Anh ra tựa hồ không ai chú ý đến cả.
Chu Quân Ngọc cười hỏi :
– Lão nhi cảm thấy ta có đủ tư cách để cùng các ngươi giành giật bảo tọa võ lâm bá chủ hay không?
Thuần Vu Khôn bĩu mội nói :
– Bây giờ mà nói thì quá sớm đấy!
– Không sai! – Chu Quân Ngọc cười nói – Bảo tọa của võ lâm bá chủ cần phải trải qua vô số trận huyết chiến mới có thể tranh đoạt được, chỉ dựa vào cái thế chỉ biết né tránh mà không phản công giống như của ta vừa rồi thì quả không thể làm được.
Thuần Vu Khôn lạnh lùng hỏi tiếp :
– Ngươi chính là tử y nữ lang đã xuất hiện ở Bảo Khánh phủ đó phải không?
Chu Quân Ngọc cười khanh khách nói :
– Phải đấy! Ta vẫn cho rằng tôn phu nhân Cổ Phi Quỳnh chưa hề nói với ngươi chứ?
Thuần Vu Khôn hừ một tiếng nói :
– Nàng đã sớm nói với ta, chỉ là lúc đó ngươi chưa hề nói với nàng tính danh…
Chu Quân Ngọc cắt lời cười nói :
– Rất tiếc! Điều này quả thật là lỗi ở ta.
Thuần Vu Khôn hỏi tiếp :
– Ngươi đã tự phong là một trong đương kim Ngũ bá, đương nhiên cũng phải có một tổ chức cơ bản nào chứ?
Chu Quân Ngọc cười nói :
– Đương nhiên là có! Chẳng qua chưa đến lúc cần thiết tổ chức cơ bản của ta sẽ không xuất lộ.
Chu Tứ Nương cũng muốn biết lại lịch của Chu Quân Ngọc, vì vậy mà nãy giờ chịu đựng không chen lời. Nhưng lúc Thuần Vu Khôn hỏi không ra được gì thì không chịu nổi nữa, liền lạnh lùng hừ một tiếng nói :
– Hai người các ngươi đã nói xong chưa?
Thuần Vu Khôn cười hỏi :
– Tứ Nương, nếu không yên lặng được thì có thể tham gia nói chuyện với bọn ta.
Chu Quân Ngọc cười nói :
– Phải đấy! Đương kim Ngũ bá đã có Tứ bá, bọn ta hãy nhân cơ hội này nói về chuyện Nguyên Đán đi.
Thuần Vu Khôn bật cười ha hả nói :
– Võ lâm Ngũ bá, chỉ đáng tiếc Âu Dương Thái còn chưa đến…
Y chưa nói dứt lời, trong đám người bên ngoài đã vang lên giọng nói của Âu Dương Thái :
– Chư vị làm ơn, làm ơn xin nhường đường cho!
Nguyên là Hạ Khẩu lúc này khắp nơi đều là người trên đường đến tham gia Nguyên Đán đại hội.
Lúc này tin tức trận ác đấu bên bờ sông lan truyền đi, các nhân vật võ lâm thích chuyện xung đột tất nhiên nghe thế liền ùn ùn kéo lại. Không lâu đã hình thành một bức tường người ngoài mười lăm mười sáu trượng vây quanh, khiến cho Âu Dương Thái đến sau không thể không liên tục nói làm ơn.
Âu Dương Thái vừa mở lời, Chu Quân Ngọc bất giác cười tươi nói :
– Thật là nói đâu có đó!
Thuần Vu Khôn bất giác ngơ ngác :
– Thế nào? Người đến đây là Âu Dương Thái sao?
Chu Quân Ngọc gật đầu cười nói :
– Nghe tiếng biết người, ta bảo chứng không sai.
Âu Dương Thái từ trong đám người chậm rãi đi ra, mỉm cười nói :
– Phải, phải!
Tiếp đó đưa mắt quét nhìn tứ phía, lắc đầu lắc cổ nói :
– Ngũ bá tề lâm, quần hào tấp nập thật là thịnh hội!
Lão đứng lại ở vị trí thích hợp, rồi xoay mình vái chào mọi người xung quanh, mỉm cười nói :
– Chư vị đến đây, Âu Dương Thái kẻ hèn xin hữu lễ.
Thuần Vu Khôn cười nhạt nói :
– Ngươi là Chưởng môn của bọn lưu manh à?
Âu Dương Thái bật cười ha hả nói :
– Tục ngữ có nói, một sợi tơ không thành được sợi dây, một cái cây không thành một rừng, Âu Dương Thái ta đã tự phong là Thái thượng Chưởng môn của Hoàng Sơn phái, tất nhiên là có cơ sở của ta.
Lúc này, Tân Ngọc Phụng nãy giờ chưa hề mở miệng, nhíu mày nhìn Chu Tứ Nương nói :
– Chu lệnh chủ, Lệnh chủ là người triệu tập Nguyên Đán đại hội, cũng là chủ địa phương nơi đây. Lúc này cái gọi là Võ lâm Ngũ bá đã vô hình trung tựu lại ở đây, ta nghĩ tốt nhất Lệnh chủ hãy chủ trì vấn đề tình tiết của Nguyên Đán đại hội, hãy thương thảo trước một chút.
Chu Tứ Nương lạnh lùng cười nói :
– Võ lâm đại hội chú trọng thực lực, không có tình tiết gì cả.
Rồi gằn giọng nói tiếp :
– Đồng thời ta phải nhắc các vị một chuyện, trong Thất Sát lệnh mà ta phát ra là ban lệnh cho võ lâm đồng đạo vào Nguyên Đán đến Vân Mộng biệt phủ báo cáo, nhận sự tiết chế còn hậu quả thì tự gánh chịu, vốn không có tình tiết nào để bàn cả.
Tân Ngọc Phụng cười nói :
– Chu lệnh chủ, cái lý tưởng này của Lệnh chủ e rằng không dễ thực hiện.
Chu Tứ Nương hỏi :
– Sao lại không?
– Nguyên nhân rất đơn giản thôi. Người khác không dám nói, với Tứ bá lúc này mà nói e rằng không ai muốn chấp nhận sự tiết chế của người khác cả.
Âu Dương Thái chen lời cười nói :
– Cũng không nhất thiết thế.
Tân Ngọc Phụng biến sắc nói :
– Lẽ nào Hoàng Sơn phái của các hạ đã tự chấp nhận sự tiết chế của Thất Sát lệnh?
Âu Dương Thái lơ đễnh nói :
– Không phải là chấp nhận sự tiết chế của Thất Sát lệnh, mà là phải nói hai bên hợp tác. Thực ra trước khi Thất Sát lệnh còn chưa công khai tuyên bố, tệ đồ đã làm tay chân cho Thất Sát lệnh rồi.
Tân Ngọc Phụng cười hỏi :
– Cái đó mà gọi là hợp tác à?
Âu Dương Thái gật đầu :
– Không sai!
Tân Ngọc Phụng cười nhạt nói :
– Hợp tác như vậy mà ngươi cảm thấy quang vinh lắm ư?
Âu Dương Thái ngẩng mặt lơ đễnh nói :
– Quang vinh hay không, không liên quan gì đến người khác. Tân Ngọc Phụng, có phải các hạ muốn tranh thủ vinh dự ra sân đầu tiên?
Tân Ngọc Phụng không ngờ một câu nói đụng chạm đến hai người, liền biến sắc nói :
– Phải…
Lộ Thanh Bình lúc này vội vàng kéo cánh tay sư phụ của mình, lắc đầu nói :
– Sư phụ, sư phụ…
Hơn nữa, Chu Tử Chân ở bên cạnh cũng nói nhỏ :
– Cục chủ, lúc này bọn ta chưa đáng cưỡng hành xuất thủ.
Tân Ngọc Phụng hừ một tiếng nói :
– Nhưng Chu Tứ Nương khi người quá lắm!
Chu Tử Chân gượng cười nói :
– Bọn ta không nên chấp nhặt một nữ nhân tâm lý hay biến thái.
Giọng nói của Chu Tử Chân tuy nhỏ nhưng vẫn bị Chu Tứ Nương nghe thấy, Chu Tứ Nương tức giận nhướng xếch mày lên, trợn tròn hai mắt, rít giọng quát lớn :
– Ngươi nói gì?
Chu Tử Chân điềm nhiên cười nói :
– Ta đang nói chuyện với Cục chủ của ta.
Chu Tứ Nương quay đầu lại kêu Chu Á Nam :
– Á Nam, giết tên thất phu này cho ta!
Chu Á Nam gượng cười nói :
– Nương mẫu, người ta đâu có trêu gì nương mẫu đâu!
Chu Tứ Nương cười nhạt nói :
– Ngay nữ nhi của ta cũng không nghe lời ta. Được! Hãy để ta tự ra tay!
Chu Á Nam khẩn cầu nói :
– Nương mẫu, hãy nghe tiểu nhi nói :
– Cút đi!
Chu Tứ Nương hất tay ái nữ ra, chỉ thẳng vào mặt Chu Tử Chân rít giọng thét lên :
– Thất phu, rút binh khí ra đi!
Bỗng bóng người lướt tới, Âu Dương Thái, Chu Quân Ngọc đã cùng lúc nhảy tới trước mặt Chu Tứ Nương ngoài trượng.
Nhưng Chu Tứ Nương không đợi đối phương mở lời, lập tức giành lời cười nói :
– Hai ngươi muốn gì?
Chu Quân Ngọc, Âu Dương Thái cùng nhìn nhau cười, rồi Âu Dương Thái vung tay nói :
– Xin mời Chu cô nương nói trước!
Chu Quân Ngọc mỉm cười nói :
– Để tránh cho Chu lệnh chủ sốt ruột đợi, ta đành xin thất lễ.
Tiếp đó, nhíu mày nhìn Chu Tứ Nương nghiêm mặt nói :
– Kính xin Chu lệnh chủ nghe ta một lời!
Chu Tứ Nương lạnh lùng hỏi :
– Ngươi muốn làm kẻ giảng hòa hả?
Chu Quân Ngọc gật đầu nói :
– Phải! Ta nghĩ nếu Lệnh chủ sát nhân thì sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của Nguyên Đán đại hội.
Chu Tứ Nương hừ một tiếng, đưa mắt nhìn Âu Dương Thái hỏi :
– Còn ngươi?
Âu Dương Thái cười nói :
– Ý của tại hạ đại khái tương đồng với điều mà Chu cô nương nói. Thế nhưng tại hạ còn phải bổ sung một chút.
Dứt lời, liền đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi mỉm cười nói :
– Hôm nay là hai mươi lăm tháng mười hai, chỉ còn năm ngày nữa là đến năm mới, tập tục truyền thống của chúng ta đêm trừ tịch có tập quán đoàn viên. Hôm nay Võ lâm Ngũ bá chúng ta vô tình mà tụ tập lại đây cũng xem như là tiểu đoàn viên. Vì vậy tốt nhất không nên làm thương tổn đến hòa khí. Ngoài ra mỗi phe đều nên dưỡng tính súc khí, đợi đến Nguyên Đán đại hội mà tung lực ra, tại hạ nghĩ…
Lại dừng lời, ánh mắt quét nhìn xung quanh, cao giọng hỏi :
– Ta nghĩ chư vị không đến nỗi phản đối chứ?
Khắp nơi vang lên tiếng trả lời rần vang :
– Bọn ta đồng ý cả!
Âu Dương Thái nhíu mày nhìn Chu Tứ Nương cười nói :
– Bây giờ chỉ còn đợi sự đồng ý của Chu lệnh chủ.
Chu Tứ Nương trầm tư giây lát, Âu Dương Thái dùng chân khí truyền âm nói :
– Chu lệnh chủ, đấu lực không bằng đấu trí. Cục diện lúc này liều mình không phải là thượng sách, tốt nhất là lợi dụng thời gian quí báu mấy ngày mà lo làm tốt giao dịch bên ngoài.
Đồng thời Chu Quân Ngọc mỉm cười nói :
– Chu lệnh chủ, võ lực không thể giải quyết được mọi vấn đề, từ xưa đến nay chỉ có lòng nhân mới là kẻ vô địch.
Chu Tứ Nương lạnh lùng nói :
– Đừng ăn nói như thế trước mặt ta!
Chu Quân Ngọc cười tươi nói :
– Ta chẳng qua chỉ nói tốt mà thôi, Lệnh chủ không thích nghe ta cũng chẳng nói nữa.
Chu Á Nam lại khẩn cầu Chu Tứ Nương :
– Nương mẫu, mọi người đều là hảo ý cả.
– Hảo ý ư? – Chu Tứ Nương hừ một tiếng nói – Đao kiếm của bọn họ còn chưa mài bén mới kéo dài thời gian, a đầu ngươi hiểu không?
Chu Quân Ngọc cười nói :
– Năm nay đúng là người tốt thật khó sống.
Chu Tứ Nương nộ quát :
– Người tốt ư? Người tốt đã chết hết cả rồi, lúc này bao gồm cả ta, thế gian chẳng còn người tốt nữa.
Không đợi đối phương mở lời, lại hừ một tiếng nói :
– Bất kể các ngươi có ý như thế nào, bây giờ ta tiếp nhận ý kiến của các ngươi, tạm thời không đếm xỉa gì đến các ngươi.
Chu Quân Ngọc, Âu Dương Thái cơ hồ đồng thanh nói :
– Đa tạ Chu lệnh chủ!
Chu Tứ Nương lạnh lùng nói :
– Nhưng người của Vô Địch bảo phải ở lại.
Âu Dương Thái gượng cười nhìn Chu Quân Ngọc tỏ ý khó hiểu. Lúc đó Thuần Vu Khôn cao giọng cười nói :
– Thịnh ý của nhị vị Thuần Vu Khôn xin ghi lãnh, còn chuyện liên quan đến Vô Địch bảo tốt nhất hãy để cho ta tự giải quyết.
Chu Tứ Nương cười nhạt nói :
– Không có thương lượng gì hết, hãy rút bình khí ra chịu chết mau!
Rồi xua xua tay với Chu Quân Ngọc, Âu Dương Thái nói :
– Nhị vị lui ra cho!
Chu Quân Ngọc, Âu Dương Thái lui về chỗ cũ, Thuần Vu Khôn nghiêm mặt nhìn Chu Tứ Nương nói :
– Tứ Nương, ta biết mọi chuyện trước đây ngươi sẽ không bao giờ bỏ qua, giữa hai ta sớm muộn cũng phải có một trận tử chiến…
Chu Tứ Nương rít giọng cắt lời nói :
– Đã biết như vậy mà ngươi còn chần chứ kéo dài thời gian gì nữa?
Thuần Vu Khôn vẫn nghiêm mặt nói :
– Tứ Nương, ta mong ngươi hãy nghe hết lời ta, nếu ngươi thấy có lý thì hãy tiếp nhận. Nếu không thì ta cũng không luyến tiếc thân mạng này đâu.
– Được! – Chu Tứ Nương hừ một tiếng nói – Có gì nói mau!
Thuần Vu Khôn điềm nhiên cười nói :
– Trường hợp của ngày hôm nay ta dám nói không ai có thể liệu trước được rằng lại hình thành cục diện Ngũ bá tề tựu.
Không ai nói gì, Thuần Vu Khôn đưa mắt nhìn quanh quần hùng xung quanh, rồi nghiêm mặt nói :
– Vì vậy cho dù các nhân vật đầu não của Ngũ bá đã tề tựu, nhưng ta tin rằng bất luận là ai cũng đều chưa mang toàn bộ trợ thủ đắc lực của mình đến cả.
Chu Quân Ngọc mỉm cười nói :
– Nói vậy ta rất đồng ý, ít ra ta đây là một minh chứng rõ nhất.
Thuần Vu Khôn cười nói :
– Đa tạ Chu cô nương, lời của ta tóm lại cũng có một vị đầu tiên tán đồng.
Tiếp đó lại nhíu mày nhìn Chu Tứ Nương nghiêm mặt nói :
– Tứ Nương, với thực lực Ngũ bá tại đây mà nói, tất mạnh yếu có khác, song sai khác không nhiều lắm đâu.
Âu Dương Thái gật đầu nói :
– Nói vậy rất là công bằng chính trực!
Thuần Vu Khôn không để ý gì đến Âu Dương Thái, vẫn nhíu mày nhìn Chu Tứ Nương nghiêm mặt nói :
– Tứ Nương, cho dù là ngươi có sức mạnh giết ta, nhưng ngươi cũng phải trả một cái giá rất đắt mới làm nổi. Lúc ngươi tinh tàn lực tận thì cục diện sẽ trở nên như thế nào?
Chu Tứ Nương hừ một tiếng nói :
– Ý ngươi nói Tam bá còn lại sẽ hưởng lợi ư?
Thuần Vu Khôn gượng cười nói :
– Trong Ngũ bá mất đi lưỡng bá, tình hình sẽ như thế nào chẳng lẽ còn phải nói rõ nữa hay sao? Huống hồ… huống hồ ngươi vẫn chưa chắc giết chết được ta, vì một trận giết chóc lẫn nhau mà không nắm chắc phần thắng, lại tạo cơ hội cho kẻ khác ngồi không thu lợi thì đây là chuyện mà một người thông minh nên làm hay sao?
Chu Tứ Nương hừ một tiếng không trả lời.
Thuần Vu Khôn nói tiếp :
– Huống hồ hôm nay ngươi đã giết không ít người của bọn ta, hơn nữa lại còn giết các quí khách mà ta đặc biệt mời đến, lại còn giết chết Y Minh Lễ mà ngươi rất căm ghét, sự bực tức trong lòng tất phải phát tiết không ít. Ngươi đã chịu đựng được hơn mười năm, lẽ nào bốn, năm ngày ngắn ngủi nữa ngươi không chịu đựng được hay sao?
Chu Tứ Nương lặng lẽ trầm tư, không nói gì.
– Bình tâm mà luận lời nói ngắn ngủi này của Thuần Vu Khôn đều rất thuận tình, Chu Tứ Nương trong lòng đã đồng ý nhưng vì lời nói vừa rồi quá đanh chắc nên không tiện sửa lời mà thôi.
Vốn Lữ Chính Anh vì mối phụ thù đã sẵn sàng cùng Thuần Vu Khôn phóng tay xuất thủ nhưng chàng bị Chu Quân Ngọc âm thầm dùng chân khí truyền âm khuyên nhủ ngăn trở.
Cũng vì như vậy, lúc này Lữ Chính Anh cũng dùng chân khí truyền âm nói với Chu Á Nam :
– Á Nam, thời gian đến rồi, hãy khuyên bảo nương mẫu của muội đi!
Chu Á Nam vốn thông minh, thật ra nàng không đợi Lữ Chính Anh truyền âm thị ý cũng đang sẵn sàng có lời nói với Chu Tứ Nương.
Vì vậy, Lữ Chính Anh còn chưa truyền âm dứt lời thì Chu Á Nam đã kéo cánh tay của Chu Tứ Nương lắc lắc cười tươi nói :
– Nương mẫu! Lão tặc đó nói xem ra cũng có lý, tiểu nhi thấy bọn ta nhẫn nại mấy ngày, đợi đến Nguyên Đán hôm đó sẽ tính sổ với y.
Chu Quân Ngọc cũng tươi cười nói :
– Ta cũng là một phần tử ngồi chờ hưởng lợi, nhưng không muốn hưởng lợi từ các vị vì vậy trận này của các vị bỏ qua đi thôi.
Thuần Vu Khôn bật cười ha hả nói :
– Chu cô nương thật là nhanh người nhanh miệng, đáng phục lắm!
Chu Tứ Nương nộ quát một tiếng :
– Bớt lắm lời đi, lão tặc nhà ngươi muốn sống thêm vài ngày thì hãy mau cút đi!
Thuần Vu Khôn gật đầu nói :
– Được! Được! Lão phu chuồn đi đây!
Y nói là làm ngay, dứt lời liền đưa tay lên vẫy vẫy, chỉ huy thủ hạ của y phóng ngựa đi. Người ngựa đã xa ngoài trượng, mới quay đầu lại nói :
– Chư vị, Nguyên Đán bọn ta gặp lại!
Thuần Vu Khôn cùng đám thủ hạ đi rồi, Chu Tứ Nương không thèm nói với ai một lời, vẫy vẫy tay đám thủ hạ nói :
– Bọn ta cũng đi thôi!
Tiếp theo sau khi đám người của Chu Tứ Nương đã bỏ đi, thì Tân Ngọc Phụng, Âu Dương Thái, Chu Quân Ngọc và những người đứng xem xung quanh cũng giải tán dần.
Hiện trường chỉ còn lại những thi thể chết thảm nằm la liệt của Vô Địch bảo.
Không! Phải nói là có hai người sống còn lại.
Đó là một lão giả ăn mặc nông dân và một khôi y lão tăng thân thể cao lớn.
Lão giả mặc quần áo xanh vải bông, đầu trùm khăn quấn quanh cổ che kín mặt nên không thể nhìn thấy diện mục của lão giả.
Khôi y lão tăng không ai xa lạ, đó chính là vị lão tăng thần bí đã xuất hiện ở Bảo Khánh phủ, giúp đỡ Lữ Chính Anh, Chu Á Nam.
Hai vị này đứng cách nhau khoảng ba trượng, bất động bất ngôn.
Từ vị trí đứng lúc này của bọn họ mà suy đoán, thì vừa rồi bọn họ rõ ràng đã trà trộn vào trong đám người đứng xem xung quanh.
Trôi qua rất lâu, khôi y lão tăng mới thở dài nói :
– Nghiệt ngã, thật là nghiệt ngã…
Thanh y lão giả cười hỏi :
– Đại hòa thượng nói vậy là ý gì?
Khôi y lão tăng vừa đi về phía bờ sông, vừa trả lời :
– Không có ý gì cả!
Thanh y lão giả cười hỏi :
– Đại hòa thượng, nhất thiết đừng quẫn trí, thời tiết này nhảy xuống sông không dễ chịu lắm đâu!
Khôi y lão tăng không quay đầu lại nói :
– Thí chủ đừng nói đùa, bần tăng muốn đào một cái hố để chôn những thi thể này.
Thanh y lão giả nói :
– Thật đúng là người xuất gia mới có tấm lòng như vậy!
Khôi y lão tăng không nói gì, lấy ra một cái xẻng mang theo bên thân, đào một cái hố trên bãi cát ven sông.
Thanh y lão giả chậm rãi bước tới, mỉm cười hỏi :
– Đại hòa thượng, có cần ta giúp không?
Khôi y lão tăng cười nói :
– Không dám làm phiền thí chủ, chuyện nhỏ này bần tăng có thể một mình đảm nhận thoải mái rồi.
Lão tăng nói rất thật, vận xẻng như bay, dường như không phí chút kình sức nào.
Thanh y lão giả cười nói :
– Đại hòa thượng, hai chữ đảm nhận thì không hổ, nhưng nói thoải mái thì có chút không hợp.
Khôi y lão tăng gượng cười nói :
– Thí chủ trách rằng bần tăng vừa rồi nói khoác chăng?
Thanh y lão giả lơ đễnh nói :
– Kỳ thật là ý của ta không chỉ điều đó Khôi y lão tăng ngơ ngác :
– Vậy thì thí chủ chỉ điều gì?
Thanh y lão giả nghiêm mặt nói :
– Ý của ta là trong lòng của đại hòa thượng vốn chẳng thoải mái gì và cũng rất bí mật.
Khôi y lão tăng ngạc nhiên hỏi :
– Thí chủ làm sao biết được?
– Tại vì… – Thanh y lão giả nói – Ta đã thầm chú ý hòa thượng rất lâu rồi…
Khôi y lão tăng không khỏi ồ lên một tiếng nói :
– Từ bao giờ?
Thanh y lão giả cười cười nói :
– Kỳ thật cũng không lâu lắm đâu, chỉ từ lúc đại hòa thượng trợ giúp cho Chu Á Nam, Lữ Chính Anh ở Bảo Khánh phủ thì ta mới bắt đầu chú ý…
– A…
– Vừa rồi ý ta đoán không sai chứ?
Khôi y lão tăng hừm một tiếng rồi chỉ mỉm cười mà thôi.
Thanh y lão giả cười nói :
– Để sự phiền não trong lòng thì nặng nề lắm, hãy nói cho ta nghe đi!
Khôi y lão tăng vẻ mặt hơi khó xử nói :
– Điều này…
Thanh y lão giả nghiêm mặt nói :
– Đừng khó xử như thế, cho dù đại hòa thượng không nói thì ta ít nhiều cũng đoán được tâm sự của đại hòa thượng.
Khôi y lão tăng ngơ ngác :
– Thật sao?
Thanh y lão giả nói :
– Không ai có thời gian để nói đùa cả, ta bảo đảm sẽ nghĩ cách hóa giải cho đại hòa thượng. Nếu không thì sẽ có một ngày oan gia gặp nhau, lúc đó thì cái xẻng của đại hòa thượng chắc sẽ dùng để đào huyệt chôn đại hòa thượng trước tiên đấy.
Khôi y lão tăng gượng cười nhưng không nói gì.
Thanh y lão giả thở dài nói :
– Ta cũng là người có nhiều khổ não và bí mật, đồng bệnh tương lân bọn ta có thể xem như là bằng hữu mà thổ lộ nỗi khổ tâm cho nhau nghe, để có gì có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Không đợi đối phương mở lời, liền mỉm cười hỏi tiếp :
– Nói về chuyện giúp đỡ lẫn nhau, ta dám đảm bảo ta luôn luôn chịu thiệt.
Khôi y lão tăng gượng cười nói :
– Bần tăng không muốn để cho thí chủ chịu thiệt, cũng không muốn nhắc tới chuyện phiền não năm xưa.
Thanh y lão giả cười hỏi :
– Đại hòa thượng là người của Phật môn, Phật môn có câu mọi sự tương kiến đều là hữu duyên, có đúng không?
Cái hố cát lớn mà khôi y lão tăng đào đã khá đủ dùng.
Lúc này, lão tăng dừng tay lại, nở một nụ cười nhìn thanh y lão giả không nói gì.
Thanh y lão giả tiếp tục cười nói :
– Bọn ta đã có duyên phận, vì vậy bọn ta hãy kết làm huynh đệ.
Khôi y lão tăng nhíu mày hỏi :
– Sao thí chủ lại quan tâm đến chuyện của ta?
Thanh y lão giả nói :
– Bọn ta đã nói rõ với nhau rồi, vấn đề này há không giải quyết được hay sao?
Rồi ngẩng mặt lên trời nói :
– Thời tiết sắp xấu rồi, đêm nay có thể sẽ có một trận tuyết lớn, này! Ta sẽ giúp đại hòa thượng một tay làm tốt chuyện này, sau khi bọn ta chôn xong các thi thể sẽ đi Hạ Khẩu thành cùng say một bữa.
Khôi y lão tăng cười nói :
– Được! Bần tăng đáp ứng tất cả, nhưng không thể uống rượu với thí chủ được.
Thanh y lão giả ngạc nhiên hỏi :
– Tại sao?
Khôi y lão tăng cười nói :
– Thí chủ quên ta là người xuất gia hay sao?
Thanh y lão giả bật cười ha hả nói :
– Có sao đâu chứ! Đại hòa thượng, rượu thịt vào bụng, Phật đà trong tâm, đại hòa thượng hiểu hai câu này chứ?
Dứt lời liền nhíu mày nhìn khôi y lão tăng đang chần chừ do dự, thở dài nói :
– Một người nếu không uống rượu, không ăn thịt thì đến nhân gian này để làm gì chứ?
Khôi y lão tăng gượng cười nói :
– Thí chủ đừng nói đùa nữa, bọn ta làm việc mau đi!
Thanh y lão giả gật đầu cười nói :
– Làm việc thì làm việc, nhưng vẫn phải nói rõ, lát nữa ta không những mời đại hòa thượng uống rượu mà còn mời đại hòa thượng ăn thịt chó nữa đó.
Khôi y lão tăng đã mang các thi thể đến, để vào trong cái hố lớn vừa gượng cười nói :
– Thí chủ còn chưa uống rượu mà đã ăn nói như đang say.
– Đại hòa thượng đừng nói những lời trái lòng mình, nếu đại hòa thượng không thích tửu sắc thì tại sao lại có những chuyện phiền não đêm nay.
Rồi lại cố ý nhấn mạnh lời nói :
– Nan huynh nan đệ, bọn ta chỉ cần đại hòa thượng không nói, ta không nói trước mặt mọi người giả vờ nghiêm trang thì ai dám không tôn kính đại hòa thượng là một vị đắc đạo cao tăng?
Dứt lời lại như cười nói :
– Đại hòa thượng, cuộc sống này mọi chuyện không thể chân thật hết được, phải hồ đồ một chút mới là người thông minh. Nếu đại hòa thượng không tin thì có thể thăm dò, từ cổ chí kim có biết bao là nhân vật hiển hách chọc trời khuấy nước hay đạo mạo nghiêm trang, nếu bóc trần mọi sự thật của họ thì phải khiến người lắc đầu ngán sợ thôi.
Lúc này, khôi y lão tăng tỏ ra đồng cảm, ý vị thâm trường thở dài nói :
– Cái lý này ta hiểu, tình cảnh này ta cũng biết rõ.
Thanh y lão giả cắt lời cười cười nói :
– Vậy thì được, lát nữa ta dẫn đại hòa thượng đi Lưu Thương Viện, nơi đó mới đến một nữ tỳ luận về tư sắc thì quyết không thua kém Chu Á Nam thứ nữ của Chu Tứ Nương…
Lời nói của thanh y lão giả có chút đùa cợt, nhưng đôi mắt lại nhìn chăm chú vào sắc mặt của khôi y lão tăng.
Khi lão nói đến ba chữ Chu Á Nam thì thấy vẻ mặt của khôi y lão tăng bỗng thoáng biến sắc.
Lão nhìn thấy vậy bất giác lập tức bật cười ha hả nói :
– Đại hòa thượng, ta biết ngươi là ai rồi?
Khôi y lão tăng hơi ngơ ngác nói :
– Ta không tin!
Thanh y lão giả nói :
– Ngươi không tin cũng không được, tại vì ta đã đoán chắc ngươi chính là sinh phụ của Chu Á Nam.
Choang một tiếng, cây xẻng đang dùng đắp mộ trong tay khôi y lão tăng đã rơi xuống đất, người đờ ra như bị trúng tà.
Thanh y lão giả mỉm cười hỏi :
– Bây giờ đại hòa thượng còn tin hay không?
Khôi y lão tăng thở dài nói :
– Ta không thể không phục ngươi!
Một lát sau, một nấm mộ to lớn đã dựng xong.
Trong luồng gió tây bắc đang mạnh dần, thanh y lão giả và khôi y lão tăng nhìn nhau cười, cùng nhau nhắm thành Hạ Khẩu phóng người đi.
* * * * *
Hoa tuyết bay phủ khắp trời đất, khoảng một giờ đồng hồ sau toàn bộ vùng Giang Hán đã phủ một tấm chăn trắng xóa.
Lúc Vân Mộng biệt phủ đã thắp đèn sáng rực. Chu Tứ Nương đang ngồi một mình trên lầu ngắm những đợt sóng nhấp nhô của dòng Trường Giang lặng lẽ trầm tư.
Trôi qua thật lâu, Chu Tứ Nương đột nhiên kêu lên :
– A Vân!
Trong một gian phòng nhỏ ở bên cạnh phòng ở của Chu Tứ Nương, cửa phòng vội mở ra, một thanh y thị nữ tuổi khoảng mười lăm, mười sáu đi ra ứng thanh đáp :
– Tỳ nữ có!
Chu Tứ Nương không quay đầu lại nói :
– Đi mời đại tiểu thư và nhị tiểu thư lại.
– Dạ!
Thanh y thị tỳ ứng thanh xong liền đi nhanh xuống lầu.
Trong phòng Chu Tứ Nương lửa sưởi bừng bừng, không khí ấm áp như tiết xuân.
Chu Tứ Nương dựa người vào chiếc ghế bành nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ nhàn nhã ung dung.
Nếu không phải là người quen biết Chu Tứ Nương thì không ai có thể ngờ rằng một mĩ nhân vẻ ngoài mỹ miều như vậy lại là một nữ sát tinh chọc trời khuấy nước của chốn giang hồ hiện nay.
Một lúc sau Chu Thắng Nam, Chu Á Nam đi vào phòng. Chu Á Nam tươi cười mở lời đầu tiên :
– Nương mẫu, có món gì ngon phải không?
Chu Tứ Nương không mở mắt ra, chỉ nhíu mày nói :
– A đầu, ngươi cũng chẳng còn nhỏ nữa mà sao chỉ biết lo ăn thôi hả?
Nói xong liền nghiêm mặt nói :
– Hai ngươi hãy ngồi xuống, ta có lời muốn nói.
Do vẻ mặt và giọng nói của Chu Tứ Nương rất lạnh lùng và nghiêm khắc, khiến cho hai tỷ muội ý thức ra có đại sự trọng đại gì đây, nên liền ngay ngắn ngồi xuống.
Chu Tứ Nương vẫn nhắm mắt, lại không nói gì nữa.
Một lát sau, Chu Á Nam mới lo lắng hỏi :
– Nương mẫu, bọn tiểu nhi đã ngồi xuống rồi.
Chu Tứ Nương hừm một tiếng nói :
– Để ta suy nghĩ cái đã.
Chu Thắng Nam và Chu Á Nam đưa mắt nhìn nhau nhíu mày khó hiểu.
May mà lúc này Chu Tứ Nương đã ngồi thẳng dậy, đưa mắt nhìn hai ái nữ rồi thở dài nói :
– Hai ngươi rất muốn biết thân thế của bản thân các ngươi phải không?
Hai tỷ muội họ Chu đồng thanh gật đầu nói :
– Dạ!
Chu Tứ Nương nói :
– Chẳng qua ta phải nhắc nhở các ngươi một chút, là các ngươi phải chuẩn bị tinh thần để sau khi biết thân thế của bản thân mình rồi thì không đến nỗi phải buồn.
Chu Thắng Nam, Chu Á Nam cùng gật đầu.
Chu Tứ Nương bưng chén nước trà trên kỷ lên, chậm rãi hớp một ngụm rồi thở dài nói :
– Tuy là chuyện trước đây mười mấy năm nhưng hồi tưởng lại dường như chỉ là chuyện mới xảy ra thôi.
Dứt lời, liền xa vắng nói tiếp :
– Ngoại công của các ngươi là một vị vệ sĩ áp tải đã lui về ở ẩn, mà ta lại là nữ nhi nhỏ nhất, được sủng ái nhất của lão gia. Lão gia cả đời ham mê võ thuật điên cuồng, sau khi quy ẩn lâm tuyền vẫn không chịu yên ổn mà thu nhận đồ đệ truyền nghệ làm thú tiêu khiển, vì thế mà ta trở thành một trong các đồ đệ của lão gia.
Chu Á Nam cười tươi nói :
– Hóa ra nương mẫu tử nhỏ đã luyện võ.
Chu Tứ Nương nói tiếp :
– Bây giờ mà nói ra thì loại võ công đó chẳng qua chỉ có tác dụng cường thân và phòng vệ mà thôi.
Chu Thắng Nam liền hỏi :
– Còn sau đó?
– Sau đó… – Chu Tứ Nương nhíu mày xa vắng nói – Ta cùng một đồ đệ họ Vân tên Trung Hạc thành hôn, Vân Trung Hạc cũng giống như ngoại công của các ngươi vô cùng ham mê võ nghệ, cả ngày kết giao giang hồ nghệ nhân, lấy luyện tập võ nghệ làm niềm vui. Gia cảnh của Vân Trung Hạc khá là sung túc nhưng bản thân trong hoàn cảnh không làm ra tiền, lại tiêu tiền hoang phí không tiết chế nên không đến hai năm đã trở nên nghèo khổ bần cùng…
Chu Á Nam cắt lời nói :
– Nương! Tại sao lúc đó nương mẫu không khuyên nhủ Vân Trung Hạc?
Chu Tứ Nương thở dài nói :
– Ai nói ta không khuyên nhủ? Nhưng Vân Trung Hạc lúc đó giống như trúng tà vậy, không nghe ai nói cả.
Chu Thắng Nam hỏi tiếp :
– Lúc đó tình cảm của hai người tốt chứ?
Chu Tứ Nương nói :
– Đương nhiên rất tốt, đó là nam nhân duy nhất mà ta yêu trong đời.
Chu Á Nam hỏi tiếp :
– Sau này chia tay thế nào?
Chu Tứ Nương nghiến răng nói :
– Đó là do một bằng hữu tốt, vì hắn mà Vân Trung Hạc tiêu sạch toàn bộ gia sản.
Tiếp đó, liếc mắt nhìn Chu Thắng Nam nói :
– Đó cũng chính là phụ thân của ngươi.
Chu Thắng Nam ngơ ngác :
– Phụ thân của tiểu nhi?
Chu Tứ Nương cắt lời nói :
– Đó là một kẻ tâm can lang sói, tuy ta bây giờ nói với ngươi, nhưng ta không cho phép ngươi gọi hắn là phụ thân.
Chu Thắng Nam đau khổ kêu lên :
– Nương…
Chu Tứ Nương xua tay nói :
– Nghe ta nói, kẻ ấy tên là Công Tôn Thái, ngoại hiệu Hoa Hoa công tử, từ ngoại hiệu này các ngươi không khó tưởng tượng ra cách đối xử với người của y.
Dừng lời một lát, Chu Tứ Nương lại thở dài nói tiếp :
– Võ công của Công Tôn Thái rất cao lúc đó ngang ngửa với Thuần Vu Khôn, hắn muốn kết giao với Vân Trung Hạc mục đích là vì thèm muốn ta. Khi gia tài của Vân Trung Hạc tán tận cái đuôi hồ ly của Công Tôn Thái mới lòi ra…
Chu Thắng Nam sắc mặt đờ đẫn, ngơ ngác hỏi :
– Bọn họ không hòa thuận hay sao?
Chu Tứ Nương hừ một tiếng nói :
– Nếu là không hòa thuận thì còn nghe được, nhưng cái kẻ mặt người dạ thú đó lại đút lót tri huyện và bọn cướp sông biển khiến cho Vân Trung Hạc mắc vòng kiện tụng oan khuất…
Chu Thắng Nam nhịn không được hỏi tiếp :
– Còn sau đó?
Chu Tứ Nương xa vắng thở dài nói :
– Sau này tên tiểu tặc tử đó lộ cái đuôi hồ ly ra trước mặt ta, đòi ta lấy hắn nếu không thì ta cố nhiên khó thoát chết mà ngay nương gia ta cũng sẽ mắc tai họa.
Chu Thắng Nam thở dài nói :
– Vì thế nương mẫu mới đành khuất phục?
– Phải! – Chu Tứ Nương xa vắng nói – Để cứu tai họa cho nương gia ta, cũng vì muốn báo thù cho Vân Trung Hạc, ta đành phải nhẫn nhục sống qua ngày.
Chu Thắng Nam cười nhạt nói :
– Nhưng, nương mẫu không báo thù được cho Vân Trung Hạc mà lại sinh hạ ra tiểu nhi…
Chu Á Nam chen lời nói :
– Tỷ tỷ, sao lại nói như vậy?
Chu Thắng Nam tức giận nói :
– Ngươi biết gì nói?
Chu Tứ Nương gượng cười nói :
– Hai ngươi có muốn nghe tiếp không?
Chu Thắng Nam, Chu Á Nam không cãi nữa.
Chu Tứ Nương lại thở dài nói tiếp :
– Không phải là ta không muốn báo thù cho Vân Trung Hạc, nhưng tên Công Tôn Thái quá thông minh, y biết ta hận y thấu xương tủy. Vì vậy ngoại trừ lúc y thú tính nổi lên thì đến tìm ta còn bình thường vốn không tiếp cận ta, mà võ công của y so với ta cao minh hơn rất nhiều, dưới tình cảnh như vậy thử nghĩ ta có cách gì báo thù được cho Vân Trung Hạc chứ!
Chu Thắng Nam lặng lẽ hỏi :
– Sau này hai người chia tay nhau như thế nào?
Chu Tứ Nương nói :
– Điều này phải nói đến lão tặc Thuần Vu Khôn.
Dừng lời rồi thở dài nói tiếp :
– Khoảng nửa năm sau khi sinh hạ ngươi thì Thuần Vu Khôn cũng phát hiện ra ta. Vì thế hai con quỉ sắc dục vi ta mà xuất thủ đánh nhau. Nhưng võ công của hai lão tặc đó ngang nhau, hai kẻ đó ác đấu nhau hơn ngàn chiêu vẫn bất phân thắng bại. Vì thế Thuần Vu Khôn liền đưa ra đề nghị dùng một vạn lạng vàng để đổi lấy ta…