Trên TV còn chưa chiếu xong chương tình, Ngụy Tiếu Vũ đã gọi điện thoại tới.
Bên tai lên tiếp liền truyền đến giọng nói vui sướng của Ngụy Tiếu Vũ: “Đồng Đồng, chị đã xem chương trình mà em tham gia rồi, biểu hiện rất tốt à nha ~”
Đồng Kiều chuyển sang chuyện khác nói: “Chị đang ở đâu?”
“Còn đang ở Mỹ quay phim.” Ngụy Tiếu Vũ lần nữa đem chủ đề quay lại, giọng điệu có chút hưng phấn: “Nói thật đây là lần đầu tiên anh chị tham gia loại chương trình này, mặc dù đối với những người khác biểu hiện rất lãnh đạm, nhưng khi nói chuyện với em thì giọng nói lại ôn hòa, rất có kiên nhẫn.”
Đồng Kiều bị chị ấy trêu nên gương mặt ửng đỏ, cáu giận nói: “Chị chớ nói lung tung.”
“Chị không có nói lung tung nha, vừa rồi anh Quan Vĩ Lễ còn tới cùng chị phàn nàn, nói rằng anh chị lại đi tìm em, hiện tại muốn hẹn anh ý ăn bữa cơm cũng khó như lên trời.”
Nghe như thế, khóe miệng Đồng Kiều không tự chủ được câu lên.
“Đúng rồi, chị còn nghe nói thời gian trước, em đụng độ với Tống Kiều?”
Đồng Kiều gật gật đầu: “Ừm, cô ta vô duyên vô cớ tìm em gây rối, em nhịn không được nên mới tạt rượu cô ta.”
Vấn đề này đã qua một hai tuần, nếu như không phải Ngụy Tiếu Vũ nhắc lên, cô cũng đã quên rồi.
“Vậy em cũng nên cẩn thận, Tống Kiều này tính tình tiểu thư, không chịu nửa điểm thua thiệt, bởi vì chuyện tiệc rượu, Tống Kiều bị ba cô ta mắng một trận, đoán chừng gần đây còn bị nhốt trong nhà hối lỗi đó, em sắp về thành phố Lâm Hà nhưng cũng phải cẩn thận một chút.” Ngụy Tiếu Vũ có chút lo lắng.
Đồng Kiều nhếch môi, nhẹ gật đầu.
Cúp máy, Đồng Kiều quay đầu lại phát hiện Ngụy Cẩn Hằng không biết từ khi nào đã đi vào phòng tắm.
Năm giờ sáng sớm thứ bảy.
Đồng Kiều còn đang ngủ say, cảm thấy miệng bị cái gì chắn, hơi ngộp thở.
Thiếu hơi nên cô bị tỉnh, cô đem đầu ngoặt về một bên, miệng thở hổn hển, mở mắt còn đang buồn ngủ, liền thấy Ngụy Cẩn Hằng ăn mặc chỉnh tề, khóe miệng cười mỉm nhìn cô.
“Anh làm cái gì đó?” Đồng Kiều bất mãn phàn nàn.
Xong rồi cô giống con rùa đen, rúc đầu vào trong chăn.
Ngụy Cẩn Hằng thấp giọng nói: “Anh phải đi rồi.”
Đồng Kiều không cần suy nghĩ mà hỏi: “Đi đâu thế?””Về thành phố Lâm Hà.”
Đồng Kiều đem đầu giơ lên, híp mắt nhìn anh, thanh âm mềm nhũn: “Ngày hôm nay không phải thứ bảy sao?”
Ngụy Cẩn Hằng bất đắc dĩ cười nói: “Có việc đột xuất.”
“Ồ.”
Trên miệng trả lời như vậy, hai tay lại vòng lấy cổ của anh, một bộ dáng không cho phép anh đi.
Anh cười đưa tay vuốt vuốt đầu nhỏ của cô: “Em ngủ thêm một lát nữa đi.”
Đồng Kiều còn cố ý chơi xấu quấn anh một hồi, mới thả cho anh đi.
Chỉ là hai người đều không nghĩ tới, lần gặp mặt tiếp theo sẽ không giống bình thường.
Qua sáu ngày, Đồng Kiều quay xong toàn bộ.
Cô thu dọn đồ đạc trở về thành phố Lâm Hà.
Giữa trưa ngày tiếp theo, Đồng Kiều tỉnh lại sau giấc ngủ, ăn cơm xong cảm giác phát chán nên muốn đi siêu thị chơi, mua chút hoa quả cùng vài món đồ rồi về.
Cô không nghĩ tới, vừa từ trong tiểu khu ra, đi ngang qua một cái hẻm, sau gáy cô liền bị người ta dùng côn đập vào, hoàn toàn không cho Đồng Kiều cơ hội phản ứng, liền nhắm mắt ngã xuống.
Lúc này, hai người đàn ông mang khẩu trang cùng mũ màu đen bước nhanh tới, bế Đồng Kiều đang sõng soài dưới đất lên.
Đem Đồng Kiều mang vào trong xe, đem xe cửa đóng lại.
Cùng lúc đó, trên xe có một giọng nói của nam không ngừng hô hào: “Nhanh nhanh lên, tác phong nhanh lên, nổ máy đi.”