Nghe được anh bao biện cho những tai nạn xấu hổ này, trong lòng Đồng Kiều mừng thầm, còn nghĩ muốn ghi âm lại, sáng mai cầm cho anh nghe, cho anh biết sau khi say anh làm những gì.
“Nhưng mà, anh muốn em hôn anh một cái.”
Nụ cười Đồng Kiều trở nên cứng đờ: “Anh không có say nha.”
Hai gò má Ngụy Cẩn Hằng hơi đỏ, không hề chớp mắt nhìn cô cười, thanh âm nhiều phần động lòng người: “Say rồi.”
Đồng Kiều bị anh chọc cười: “Say còn biết cò kè mặc cả hửm?”
“Anh là người làm ăn, tất nhiên không muốn bị thiệt thòi rồi.”
“…..”
Cho tới khi bữa ăn này kết thúc, Đồng Kiều nghe được không ít trò mèo từ trong miệng Ngụy Cẩn Hằng.
Mấy người uống rượu say mèm nên không thể lái xe, thêm nữa, hiện tại đã mười một giờ đêm, bận bịu cả ngày mệt muốn chết rồi, Quan Vĩ Lễ dứt khoát đề nghị rằng đặt phòng ở khách sạn gần đây là được rồi.
Trong phòng tình nhân.
Ngụy Cẩn Hằng dựa trên salon, nhắm mắt lại, quả thật bị đám người Quan Vĩ Lễ rót cho không ít.
Đồng Kiều rót cho anh một cốc nước đặt ở trên bàn.
Dưới ánh đèn màu cam, gian phòng lộ ra sự mập mờ và lãng mạn.
Ngay lúc Đồng Kiều không biết phải làm gì, Ngụy Cẩn Hằng mở mắt, ngoắc tay với cô nói: “Đồng Đồng, tới đây.”
Đồng Kiều nghi hoặc, đi tới hỏi: “Thế nào?”Còn chưa nói hết, trên cổ tay bị xiết chặt, trong chớp mắt cô bị kéo đến trong ngực Ngụy Cẩn Hằng.
“Ôm anh một cái.” Ngụy Cẩn Hằng thanh âm khàn khàn, đặc biệt bây giờ lại là ban đêm, lộ ra không ít dụ hoặc.
Đồng Kiều đưa tay ôm vòng eo gầy gò của anh, thì thào một câu: “Cảm ơn anh.”
“Hửm?”
“Cảm ơn anh.”
“Làm sao lại cảm ơn?”
Thông minh như Ngụy Cẩn Hằng chỉ cần trong nháy mắt liền hiểu cô bảo việc tỏ tình hôm nay, nhưng anh vẫn gặng hỏi.
Bị hỏi như vậy, Đồng Kiều đỏ mặt, chống tay đứng dậy, giận dữ nguýt anh một cái.
Lại vừa vặn đối đầu với con mắt tràn ngập ý cười, hai tay của anh giữ eo cô, vốn dĩ bầu không khí nên cảm động lại bị anh thay đổi hương vị.
Đồng Kiều dựa bên người anh, trên ót bị một bàn tay giữ lấy, một nụ hôn ấm áp rơi vào trên môi của cô.
Nhưng người này chỉ mổ nhẹ một cái, liền buông tha cho cô.
Đồng Kiều vừa thẹn lại vừa giận từ trên người anh xuống, ngồi ở trên ghế: “Sao anh lại lưu manh như thế chứ?”Ngụy Cẩn Hằng giọng điệu thanh đạm nói: “Làm quyền lợi của một người bạn trai, không thể gọi là lưu manh.”
Đồng Kiều phát hiện anh là một người rất nhớ dai, cũng bởi vì cô nói anh lưu manh, lúc trên giường anh cố ý trêu chọc, tra tấn cô.
Sau khi rửa mặt, Đồng Kiều liền nằm ở trên giường tiến vào giấc ngủ không sâu, qua hơn mười phút, cô cảm giác được bên cạnh hơi lún xuống.
Dưới chăn có một bàn cái tay nắm lấy eo cô, tiện tay kéo một phát, liền đưa cô kéo vào trong ngực.
Bên tai trái cảm nhận được một luồng khí cực nóng, ngay sau đó vành tai của cô bị người ta ngậm lấy.
Đồng Kiều nhắm mắt lại phát ra vài tiếng ưm, vốn là muốn biểu đạt bất mãn với sự quấy rối của Ngụy Cẩn Hằng, ai ngờ nghe vào tai Ngụy Cẩn Hằng lại trở thành âm thanh động tình.
Anh thở ra, hơi thở mang theo mùi rượu ngọt, hoàn toàn khác với vị thơm thường ngày.
Lúc này Ngụy Cẩn Hằng thiếu đi sự thanh lãnh ngày thường, nhiều thêm một tia xấu bụng cùng bá đạo, giống như là một con sư tử động tình, động tác hơi thô bạo đem Đồng Kiều đè ở dưới người.
Đôi mắt của anh phiếm hồng, giống như là báo hiệu anh muốn đem cô ăn vào trong bụng.
Giữa trưa ngày hôm sau, Đồng Kiều về đến nhà nhìn dấu hôn trên cổ mình, lộ ra sự bất đắc dĩ.
Hiện tại đã vào mùa xuân ấm áp, quần áo căn bản không che được.
Ba giờ chiều cô còn có việc, đến lúc đó mặc váy khẳng định không che được những dấu hôn này, vậy phải làm sao bây giờ!
Đúng lúc này, Ngụy Tiếu Vũ gửi video tới.
Cô mở ra xem, là video thổ lộ tối qua.
Ngụy Tiếu Vũ: Mẹ nhờ chị hỏi em chừng nào thì có thời gian đến nhà chị ăn cơm?
Đồng Kiều kinh ngạc: A!?
Ngụy Tiếu Vũ: Có gì mà kinh ngạc chứ, ba mẹ chị đã biết em từ trước rồi, đối với em phi thường hài lòng. Hiện tại lại khen em xinh đẹp, tính cách cũng đáng yêu.
Đồng Kiều: Chú dì biết em rồi sao, sao em không biết?
Ngụy Tiếu Vũ: Từ rất sớm rồi.
Vì lúc em còn chưa phải bạn gái của anh chị, ba mẹ chị liền không nhịn được đi nghe ngóng về em.
Đương nhiên lời này Ngụy Tiếu Vũ không nói ra.
Dù sao cô bạn gái này anh trai mình rất vất vả mới theo đuổi được, không thể để bị vài câu nói này mà hù chạy mất dép.