Trong căn phong có chút u ám, một thân ảnh yểu điệu ẩn hiện trong bộ đồ nam trang, người nọ chắp tay sau lưng đứng giữa căn phòng, lắng nghe thuộc hạ báo cáo công tác.
– Có từng điều tra rõ những ngày này y làm gì, ở đâu, vì sao lại đến nơi này không ?
Giọng nói của cô gái rất nhẹ nhàng nhưng không kém phần uy nghiêm.
– Bẩm giáo chủ, thuộc hạ đã tra hỏi những người xung quanh, từ năm ngày trước hắn kết bạn cùng với Điền Bá Quang và Nghi Lâm – tiểu đồ đệ phái Hằng Sơn tới đây, mục đích là tham dự lễ Rửa tay chậu vàng của Lưu Chính Phong, ngoài ra còn giúp tiểu đồ đệ phái Nghi Lâm tìm lại sư phụ của mình.
– Ồ !
– Vào giữa trưa ngày hôm qua, y nổi giận động thủ với bốn người Thanh Thành Tứ Tú. Kết quả đám đệ tử phái Thanh Thành bị y đánh bại, hai người bị trọng thương còn hai người thì hôn mê bất tỉnh.
Cô gái nghe xong, hai mắt lấp loáng thần quang nhưng không nói gì thêm, dường như đang suy ngẫm điều gì, tiếp tục hỏi:
– Ngươi có điều tra chiêu thức, lộ số của y, xem y là người môn phái nào không ?
– Dạ bẩm, người này võ công quái dị. Hắn sở trường là dùng đao, nhưng đao pháp lại đơn giản cực kỳ. Nghe nói đây là đao pháp thông dụng của bọn mã tặc ngoài biên ải gọi là Trảm Mã đao. Ngoài ra hắn còn tinh thông chưởng pháp Thiết Sa chưởng, Thiếu Lâm trường quyền, Đại Nhật Kim Cương chưởng, về phần khinh công của y … thuộc hạ không tìm hiểu được. Theo cách nhìn của thuộc hạ, y không phải người của đám danh môn chính phái, hành sự tùy tâm không theo lễ giáo thế tục.
– Ừm, ta biết rồi. Ngươi có điều tra xem vì sao mấy ngày nay, đám người giang hồ này lại tụ tập ở đây hay không ?
– Bẩm giáo chủ, những người này được chưởng môn phái Thiên Môn gọi là Lưu Hắc Hổ cho mời tới, mục đích là tạo ra một thế lực liên minh nhằm chống lại thần giáo chúng ta, gây bất lợi cho giáo chủ.
– Ha ha, thật là một đám ngông cuồng lại dám đối kháng với Nhật Nguyệt thần giáo của bổn tọa.
Cô gái cười nhạt:
– Tốt lắm, bổn tọa cũng muốn xem thử mấy tên ô hợp này làm sao liên thủ lại đối phó ta.
Cô gái này chính là người mà Cao Tuấn gặp phải trên Hắc Mộc Nhai, nàng mang trong mình võ công tuyệt thế nhưng trước giờ đều sinh hoạt trên núi chưa từng ra ngoài, tuy rằng mọi chuyện trong giáo đều do nàng định đoạt nhưng hôm nay, vì truy bắt Cao Tuấn mà nàng tự thân xuất mã, muốn tự tay giết chết tên dâm tặc này.
Nhưng dù sao tính cách cũng mang theo chút trẻ con, nàng cảm thấy đám người tự xưng là võ lâm chính phái có chút thú vị, nên muốn trêu chọc bọn họ một phen.
– Ngươi tiếp tục quan sát những người kia, nhất là hắn.
Nói xong, nàng liền phi thần ra ngoài cửa sổ, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
***
Cao Tuấn thả bước dọc trên đường lớn, ngắm nhìn những gian nhà xung quanh, người người đi lại tấp nập, đôi lúc còn nhìn thấy những đám người nhân sĩ võ lâm đeo kiếm đeo đao, ăn mặc có chút quái gở tiến tới chào hỏi. Hắn cảm thấy cuộc sống của một vị hiệp khách có chút tự do tự tại, không bị cơ quan chức năng dòm ngó, ra đường mang theo vũ khí để phòng thân, thích thì rút kiếm đánh nhau loạn cào cào, sau khi xong chuyện phủi đít bỏ đi. Cảm giác giang hồ là một nơi loạn lạc, người ta dùng nắm đấm để nói chuyện.
– Ồ, bà chủ cho ta một tô mì cùng với hai cái bánh bao đi.
Cao Tuấn ngồi xuống một quán mì bên đường, trong quán vắng khách và chỉ có mình hắn là người bước vào mà thôi.
Ngồi xuống bàn, bà chủ cũng đem mì cùng bánh bao dọn lên. Mì này nấu không tệ, vừa thơm vừa dòn lại vừa dai, tiếc là thiếu chút ớt nữa là đủ.
Cao Tuấn gặp vài gắp cho vào miệng, trong lòng suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ.
” Hiện giờ không biết nên đi đâu kiếm cái chìa khóa đây ?! Chẳng có chút tin tức gì, không lẽ mò kim đáy biển ?!”
– Khụ khụ !
Một tiếng ho khẽ vang lên, Cao Tuấn quay đầu lại nhưng phía sau lưng hắn không có ai.
– Cậu chủ đừng tìm nữa, là ta. Xin lỗi vì đã quên nói, mỗi khi cậu đến một thế giới thì có thông tin của chiếc chìa khóa, nó được gửi vào trong nhẫn không gian của cậu.
– Ặc !!! Cao Tuấn trợn trắng hai mắt, hắn muốn chửi cái ông lão già khốn kiếp này, báo hại hắn chẳng biết nơi nào mà lần.
– Mụ nội nó, mai mốt ông có nói gì thì nói hết một lượt đi.
Hắn oán hận, nhưng giọng nói nọ đã biến mất từ lâu rồi nên căn bản không nghe thấy. Dùng xong bát mì, gặm một cái bánh bao rồi đứng dậy trả tiền. Cao Tuấn nhanh chóng đem tờ giấy viết tung tích chìa khóa từ trong nhẫn không gian ra.
{ Chìa Khóa tồn tại ở trong : … Quỳ Hoa Bảo Điển }
– Phụt !
Con em ngươi nha, không chơi ở chỗ nào lại chơi ở Quỳ Hoa Bảo Điển. Bộ ngươi muốn Mập gia chết không chỗ chôn hả ?! Trời ạ, vừa vào đã bị đám người Nhật Nguyệt thần giáo vây đánh gần chết, bây giờ còn muốn ca đi trộm bí kíp trấn giáo của họ. … Nhiệm vụ này .. ca không làm
Cao Tuấn cắn mạnh một miếng bánh, tức giận đùng đùng bỏ đi.
***
Ngươi nói thời cổ đại, nơi nào là nơi giải trí tốt nhất.
Câu trả lời chỉ có hai.
Một là sòng bạc
Hai là thanh lâu.
Tự Thủy Niên Hoa là thanh lâu lớn bậc nhất của Dương Châu, danh tiếng lẫy lừng, nơi đây không chỉ có các danh kỹ hàng đầu mà còn có những tay giang hồ lão luyện lui tới.
Kể đâu xa lạ, Phong Tiêu Kiếm Thánh – Phong Thanh Dương đã từng là một thời làm khách ruột ở đây, còn có vị tên là Nhậm Ngã Hành, tiền giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo cũng một thời trai trẻ mây gió lẫy lừng.
Vì vậy, Tự Thủy Niên Hoa danh tiếng vang dội khắp chốn võ lâm, công việc làm ăn phát đạt, chất lượng phục vụ được đề cao và luôn luôn có những chiêu bài thu hút khách làng chơi phải ghé thăm.
Cao Tuấn đi ngang trước cửa thanh lâu đệ nhất thiên hạ này, thì bị một tên đầu rùa đon đả chào hàng:
– Vị công tử này, ta xem sắc mặt của ngươi nhăn nhó chắc có việc chi phiền long đây. Nào nào, vào trong quán của ta thì người sẽ rất nhanh tìm được niềm vui sướng, quên đi sầu lo của cuộc sống.
– Ồ, sao giống như bán thuốc lắc nhỉ ?!
Cao Tuấn sờ sờ mũi
– Huynh đệ nói cửa hàng của ngươi có bán thứ gì à !?
– Đương nhiên, Tự Thủy Niên Hoa của chúng ta với tiêu chí vì tiếng cười của khách hàng là thượng đế. Nếu như công tử muốn gì thì cứ yêu cầu, chúng tôi sẽ tận tình phục vụ.
– À từ từ đã. Tự Thủy Niên Hoa ?!. Nghe sao giống thanh lâu vậy.
– Hả, công tử không nghe qua danh tiếng của Tự Thủy Niên Hoa sao? Trời ơi, trời ơi, công tử ngài bỏ lỡ biết bao dịp may rồi đó. Này, vào trong này và tự mình cảm nhận, tại hạ không nói ngoa. Nếu như công tử không thấy vừa lòng thì có thể đòi lại tiền, ma ma sẵn sàng hoàn trả lại gấp mười lần cho công tử.
– Nghe có vẻ vui đấy, để ta đi vào thử xem.
Cao Tuấn bị lời ngon ngọt của tên đầu rùa làm nổi lên hứng thú, nhất thời hắn đem mấy chuyện phiền phức về chìa khóa cùng Quỳ Hoa Bảo Điển ném ra sau đầu, xem thử thanh lâu đệ nhất thiên hạ này có gì mà hay.
Còn chưa tới cửa, tú bà đã đon đả õng ẹo thân hình nảy nở của mụ đi tới, cặp đồi núi ép sát vào cánh tay của Cao Tuấn
– Công tử gia ngài đã tới rồi, Tự Thủy Niên Hoa của chúng ta muốn rượu ngon thì có rượu ngon, muốn mỹ nhân thì có mỹ nhân. Ngài còn gì mà không tận tình hưởng thụ tề nhân chi phúc một phen đây chứ.
– Oa ha ha, bà chủ cho ta một gian phòng, gọi thêm mấy cô nương xinh đẹp biết thổi tiêu gì đó lại nữa nhé. Hê hê, cái này bà chủ cứ giữ tạm, coi như tiền trà bánh nhen.
Cao Tuấn cười híp mắt, bàn tay dê xồm thò vào lồng ngực của mụ bóp bóp vài cái, sau đó tiện tay bỏ lại hai thỏi bạc khoảng bốn mươi lượng vào trong.
– Ôi, công tử ngài thật là hư nha ! Được rồi, trên lầu hai còn hai gian phòng đẹp đẽ chưa có ai vào, xin mời công tử.
Nói xong, mụ phất tay cho một tên đầu rùa tới căn dặn:
– Gọi đầu bếp chuẩn bị một bàn rượu thịt hảo hạng cho vị công tử đây, nhớ gọi Xuân Mai Thu Cúc đón tiếp nhé.
Cao Tuấn cười cười, theo chân mụ tú bà lên lầu hai, trên đường hắn cũng táy máy tay chân với mụ làm cho sắc mặt của mụ đỏ bừng vị ngượng hay là vì gì khác không rõ.
Ngồi xuống bàn, đã có người đem thức ăn dọn lên. Bên ngoài phòng có hai vị mỹ nhân tuyệt sắc bước vào, một người mặc trên người bộ đầm màu hồng nhạt, trên đầu đính một cây trâm vàng được khắc hình họa tiết một nhành mai, còn người kia khoác lên người một bộ quần áo bằng tơ mỏng màu vàng trông như một nàng tiên vậy, cả hai cúi người hành lễ, giọng nói dịu dàng mang chút phong tình
– Công tử, thiếp thân Xuân Mai (Thu Cúc) xin được hầu hạ ngài.
– Oa, mỹ nhân nha. Lại đây, lại đây ngồi nào, đừng có đứng đó sẽ làm Mập gia ăn cơm không được ngon đâu.
– Nhưng mà …
– Hừm, bản công tử có lệnh mà hai người không nghe sao, vậy đừng trách ta ra tay ác độc.
– Ai nha, công tử xin nhẹ tay, đừng làm đau nhân gia …
– Ai nha, công tử thật là hư, làm rách áo của người ta rồi nè …
-…
Cao Tuấn làm bộ nổi giận, một tay rất nhanh chộp tới bầu ngực của Xuân Mai còn tay kia thì không rảnh rỗi mà ôm lấy eo của vị Thu Cúc, tiếng cười nói cùng tiếng ỉ ôi của mỹ nhân vang vọng trong phòng.
***
Một hồi hú hí với hai mỹ nhân xinh đẹp, Cao Tuấn vui vẻ không nói nên lời, bỗng một giọng nói êm ái vang vọng khắp Tự Thủy Niên Hoa
” Các vị, trong giang hồ đồn đại cao thủ võ công lợi hại nhất thiên hạ chính là Đông Phương Bất Bại. Ngày hôm nay, Tự Thủy Niên Hoa của chúng tôi cũng có một Đông Phương Bất Bại !”
– Đông Phương Bất Bại ?! Không phải là tên thái giám sao, lẽ nào có người dám cả gan mạo danh của y.
Cao Tuấn thầm nhủ, bèn hắn bỏ hai mỹ nhân ra, đứng dậy đi tới trước cửa nhìn xuống phía dưới lầu.
Chỉ thấy có một phu nhân trung niên đang đứng trên đài cao, cất tiếng nói:
– Mà bây giờ, ở Tự Thủy Niên Hoa của chúng tôi cũng có một … Đông Phương Bất Bại.
Tiếp theo lời giới thiệu long trọng của người phụ nữ nọ, từ hai hàng lầu có năm dải lụa hồng rơi thẳng xuống, một người mặc trên người bộ quần áo năm màu sặc sỡ, đầu đội mũ phượng tung mình bay xuống.
Nàng như một tiên nữ lạc bước nhân gian.
Nàng cất bước trên từng dải lụa, thân hình uyển chuyển nhảy múa.
Nàng đang múa một khúc – Tây Thiên Vũ Khúc.
Khúc nhạc này, tựa hồ chỉ có ở chốn thần tiên.
– Đẹp quá, thật là đẹp !
Người phụ nữ đảm nhiệm vai trò MC lại tiếp tục cất tiếng :” Ngày hôm nay, không biết vị khách quan nào may mắn trở thành khách quý của vĩ mỹ nhân này đây ?”
– Vị Đông Phương cô nương này là người phương nào, võ công lại cao như vậy ?! Sao trước nay Mập gia chưa từng nghe nói đến nhỉ !?
Cao Tuấn đầy nghi vấn, chỉ thấy lúc này vị Đông Phương Bất Bại nọ lăng không đạp lên dải lụa hồng, bay lên lầu kế tiếp. Nơi này có một người đàn ông trung niên mặc đồ lam, thân hình cao to vạm vỡ, gương mặt với chòm râu quai nón trong đầy vẻ nam tính.
Nàng vươn tay vuốt nhẹ bờ vai của y, sau đó nắm lấy tay hắn kéo một cái. Hai người liền phi thân biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.
– Trời ạ, tên khốn kia có gì mà đẹp đẽ đâu cơ chứ ?!
Người qua đường A oán hận, gã đồng bạn y thì đang lau nước miệng ở khóe miệng, trề môi một cái
– Có gì lạ đâu, đàn bà con gái ai cũng vì chữ tiền cả thôi.
– Thật lạ không có thiên lý nha, ta anh tuấn tiêu sái như vầy sao mỹ nhân không để ý tới ta.
Trong một góc khuất, một thanh niên hông đeo đoản đao nốc cạn bầu rượu xuống miệng, giọng nói có chút nức nở.
– Đại sư ca, người này thật không có ánh mắt, tên già khọm đó có gì tốt đâu chứ.
Một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đang bực tức nói với một người thanh niên ở phía trước. Người này anh tuấn bất pháp, khí chất tiêu sái phóng khoáng, gương mặt chữ điền đầy nam tính cộng thêm đôi lông mày kiếm sắc bén, hai mắt hữu thần lấp lánh hào quang.
– Lục sư đệ đừng nói nữa, nhanh uống rượu thôi.