Thiên Hạc Phổ

Chương 39 - Chợt Nghe Hung Tin

trước
tiếp

Tống Phù nghe Trang Tiệp thuật xong chuyện thì phá lên cười một tràng rồi nói :

– Đồng Tử Kỳ sao lại thiện tâm thế ? Lẻ nào đây là khổ nhục kế ?

Trang Tiệp nói :

– Không thể ! Nếu thật là khổ nhục kế thì lão ta không thể hạ thủ lưu tình !

Phương Tuyết Nghi tiếp lời :

– Trang huynh , có thật là Cao Vô Địch vì chuyện tại hạ mà đến Lạc Dương không ?

Trang Tiệp gật đầu, nói :

– Đích thực là Cao huynh nói với tại hạ như vậy, nhưng hiện tại gã vẫn chưa thể tìm đến đây !

– Tại sao ?

Vì hiện tại Cao Vô Địch đang đi chung với một người.

– Người đó là ai ?

– Phương huynh đệ còn nhớ Trình Tử Vọng của Trình gia không ?

– Đương nhiên là nhớ ! Không lẻ người đi chung với Cao Vô Địch là Trình trang chủ ?

– Không sai !

Phương Tuyết Nghi trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói :

– Bọn họ tính mưu đồ chuyện gì chăng ?

Trang Tiệp mĩm cưới , nói :

– Theo Cao huynh cho biết thì hiện tại bọn họ đang điều tra một chuyện, trước khi biết được sự việc thì bọn họ chưa tiện nói ra việc đó, cũng như chưa thể đến đây tương kiến !

Phương Tuyết Nghi cảm thấy kỳ quặc nên thầm nghĩ :

– Chuyện này thất quái lạ ! Nếu bọn họ đang ngầm điều tra chuyện gì liên quan đến ta thì tại sao lại không muốn cho ta biết trước ? Không lẻ chuyện đó thật sự bất lợi cho ta ?

Nghĩ đoạn chàng nói :

– Trang huynh có thăm dò khẫu khí của bọn họ không ?

Trang Tiệp mĩm cười, nói :

– Bọn họ đã không muốn nói ra thì truy vấn cung vô ích, vì vậy mà tại hạ không có ý thăm dò …

Phương Tuyết Nghi buột miệng nói :

– Chuyện này quả thật là khó hiểu !

Trang Tiệp liền nói :

– Phương huynh đệ hà tất phải lo lắng, theo tại hạ thấy thì bọn họ không có tâm ý làm điều bất lợi với Phương huynh đệ .

Phương Tuyết Nghi mĩm cười , nói :

– Cũng hy vọng là như vậy !

Tống Phù hắng giọng rồi hỏi Trang Tiệp :

– Trang lão đệ, vừa rồi ngươi đi Lạc Dương là vì chuyện gì vậy ?

Trang Tiệp nhìn qua Nhập Vân đại sư rồi nói :

– Van bối phụng mệnh Chưởng môn đại sư đi…

Nhập Vân đại sư tiếp lời :

– Lão nạp phiền Trang thí chủ đi Lạc Dương thăm dò tung tích Trung Châu Tam Hiệp !

Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì vô cùng cảm kích , chàng nói :

– Vì chuyện của Phương mỗ mà đại sư và Trang huynh phải phí tâm lực, thật là đắc tội nhiều quá !

Trang Tiệp buông tiếng thở dài rồi nói :

– Phương huynh đệ, có một chuyện này nhưng sợ rằng sau khi tại hạ nói ra thì Phương huynh đệ sẽ không vui !

Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi :

– Chuyện gì ? Phải chăng là chuyện liên quan đến Trung Châu Tam Hiệp ?

– Không sai !

– Trịnh đại bá trong Trung Châu Tam Hiệp đã có mặt tại Thiếu Lâm tự, có lẻ Trang huynh biết rồi chứ ?

– Tại hạ vừa được nghe nói ! Nhưng chuyện tại hạ muốn nói lại liên quan đến Thạch tam hiệp và phu phụ Phương Nhị hiệp !

– Bọn họ hiện như thế nào ?

– Theo tại hạ thăm dò biết được thì hình như Phương Nhị hiệp và Thạch tam hiệp bỗng nhiên thất tung thất tích trên giang hồ !

– Không thể thế được !

– Tại hạ vốn cũng nghĩ như thế , vì cho rằng bọn họ không thể đột nhiên thất tung, nhưng kết quả lại khiến cho tại hạ không thể không tin !

Phương Tuyết Nghi biến sắc, chàng buông đủa đứng lên và nói :

– Trang huynh có phát hiện gì chăng ?

Trang Tiệp chậm rải nói :

– Không sai ! Đích thực là tại hạ đã điều tra ra một vài manh mối !

Phương Tuyết Nghi vội nói :

– Trang huynh mau nói ra xem .

Trang Tiệp nói :

– Tại hạ đến Lạc Dương và ấn chiếu theo thủ dụ của Hoắc Bang chủ tìm đến phân đà Cái Bang ở nơi này để gặp phân đường chủ Trì Thiên Hòa tiền bối …

Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên , chàng nhìn qua Hoắc Minh Phong thì thấy lão đang nhìn mình mĩm cười . Bang chủ Cái Bang gật gật đầu và nói :

– Lão đệ, ngươi hãy nghe Trang lão đệ nói tiếp đã !

Phương Tuyết Nghi không có ý cắt ngang nên Trang Tiệp bèn nói tiếp :

– Sau khi nói rõ mục đích đến Lạc Dương với Trì tiền bối thì lão ta ngẫn người hồi lâu mà không nói gì !

Phương Tuyết Nghi buộc miệng hỏi :

– Tại sao ?

Trang Tiệp nói :

– Theo Trì Đường chủ cho biết thì Phương Thiên Thành Nhị hiệp và Thạch Tuấn tam hiệp đã khứ thế từ ba năm trước rồi !

Phương Tuyết Nghi cảm thấy toàn thân chấn động , chàng kêu lên :

– Không thể như vậy !

Đôi mày kiếm của chàng chợt giương lên, chàng hỏi tiếp :

– Thế đại bá mẫu và Lạc huynh của tại hạ thì sao ?

Trang Tiệp nói :

– Đó là chuyện khiến người ta khó hiểu nhất đấy ! Trì Đường chủ cho biết, ngày đó đệ tử Cái Bang chỉ phát hiện được hành tung của Phương Nhị hiệp và Thạch tam hiệp mà không thấy Phương phu nhân và Phương công tử đâu cả .

Phương Tuyết Nghi thộn người một lúc rồi mới hỏi tiếp :

– Trang huynh, Trì Đường chủ làm sao biết Thạch tam thúc của tại hạ đã chết ?

Trang Tiệp nói :

– Hậu sự của bọn họ là do đệ tử Cái Bang lo liệu nên tự nhiên là không thể sai !

Phương Tuyết Nghi hét toáng lên :

– Tại hạ không tin !

Rồi tung người ra khỏi trai phòng .

An Tiểu Bình hoảng hốt biến sắc, nàng vội kêu lên :

– Phương huynh đi đâu vậy ?

Lời chua dứt thì nàng đã tung người truy theo .

Sự biến bất ngờ khiến bọn Nhập Vân đại sư cũng kinh ngạc không thôi , quần hùng không ai bảo ai nhưng đều tự động đuổi theo hai người . Nhưng Phương Tuyết Nghi không đi đâu xa, chàng phóng thẳng đến tịnh thất, nơi có Trịnh Đại Cương đang dưỡng thương . Thì ra chàng muốn chứng minh lời của Trang Tiệp vừa nói là thật hay giả.

Cũng may là cước lực của An Tiểu Bình khá nhanh nên trước khi Phương Tuyết Nghi đến được chỗ Trịnh Đại Cương thì nàng đã lướt qua trước cản đường .

Phương Tuyết Nghi sững sờ nhìn nàng và khẻ hỏi :

– Hiền đệ làm gì vậy ?

An Tiểu Bình mĩm cười, nói :

– Phương huynh không được làm kinh động Trịnh đại hiệp !

Phương Tuyết Nghi ngẫn người một lúc rồi chợt buông xuôi hai tay và thở dài một hồi .

An Tiểu Bình kéo chàng ra khỏi tịnh thất và nói :

– Phương huynh nên đi nghỉ ngơi một lát thôi !

Lúc nầy Tống Phù cũng đã đến, lão cười hì hì , nói :

– Lão đệ, có nhiều chuyện không thể vội vàng nôn nóng mà được, ngươi há có thể vì nóng vội nhất thời mà làm hỏng đại sự sao ? Hãy mau đi nghỉ ngơi một lát, chờ thương thế Trịnh Đại Cương bình phục rồi hỏi cũng không muộn !

Phương Tuyết Nghi thở phào một hồi rồi nói :

– Vản bối thật lỗ mảng quá ! Tống lão , chúng ta trở lại khách đường thôi !

Quần hào lập tức rời tịnh thất mà đến khách đường .

Trang Tiệp nhìn Tuyết Nghi và lắc đầu, nói :

– Phương huynh đệ, chuyện này chỉ trách tại hạ nói không khéo thôi . Thực ra, tại hạ vẫn chưa nói hết mà Phương huynh đệ đã xúc động như thế khiến tại hạ cảm thấy khó xử quá.

Lúc nầy Phương Tuyết Nghi đã bình tỉnh trở lại, chàng gượng cười, nói :

– Thật là đắc tội với chư vị ! Nhất thời tại hạ quá khẩn trương khiến cho chư vị phải kinh động !

Trang Tiệp cung thủ nói :

– Phương huynh đệ, tại hạ xin nói tiếp nhé !

Phương Tuyết Nghi nói :

– Trang huynh cứ nói, tại hạ rửa tai lắng nghe đây !

Trang Tiệp chậm rải nói tiếp :

– Khi Trì Đường chủ nói cho tại hạ biết hung tin của Phương Nhị hiệp và Thạch tam hiệp thì lão cũng nói thêm một chuyện rất khả nghi !

– Chuyện gì ?

– Trì Đường chủ nói, khi đệ tử Cái Bang phát hiện thi thể của Phương Nhị hiệp và Thạch tam hiệp, ngoài y phục ra thì không còn trông rõ diện mục nữa . Do vậy, Trì Đường chủ rất hoài nghi, chẳng biết hai thi thể đó có phải là của Phương Nhị hiệp và Thạch tam hiệp thật hay không ?

– Trì Đường chủ nói như thế à ?

– Đúng vậy !

Tống Phù nghe vậy thì quay qua hỏi Hoắc Minh Phong :

– Hoắc huynh sớm biết chuyện này rồi chứ ?

Hoắc Minh Phong lắc đầu, nói :

– Trì Thiên Hòa không bẩm báo nên lão phu không biết !

Tống Phù lẩm bẩm nói :

– Kỳ quái thật !

Hoắc Minh Phong ngạc nhiên hỏi :

– Chuyện gì kỳ quái ?

Tống Phù nói :

– Chuyện đại sự thế mà tại sao Trì Thiên Hòa không báo cáo với Bang chủ ? Sợ rằng bên trong tất phải có nguyên nhân !

Hoắc Minh Phong phá lên cười ha hả rồi nói :

– Sao Tống huynh lại nôn nóng thế, không lẻ chuyện này rất khẩn trương à ?

Tống Phù nói :

– Sao lại không .

Hoắc Minh Phong mĩm cười, nói :

– Nếu Tống huynh cảm thấy chuyện này có quan hệ rất lớn thì xin hãy nói rõ một chút mới được !

Tống Phù nói :

– Phương Nhị hiệp và Thạch tam hiệp còn sống hay đã chết là nằm ở chỗ Trì Thiên Hòa nói thật hay giả, lẻ nào Bang chủ không hiểu ?

Hoắc Minh Phong mĩm cười, nói :

– Chuyện này …tất nhiên là lão phu hiểu .

Tống Phù tiếp lời :

– Bang chủ đã hiểu thi tại sao không để ý xem những lời Trì Thiên Hòa nói có dối trá hay không ?

Hoắc Minh Phong nói :

– Trì Thiên Hòa là ngươi an phận thủ thường nên tuyệt nhiên không thể nói dối !

Tống Phù hỏi :

– Điều đó thật chứ ?

Hoắc Minh Phong nghiêm túc nói :

– Đương nhiên là thật ! Nhưng lão phu phải nói cho Tống huynh biết, thi thể của Phương Thiên Thành và Thạch Tuấn là không phải chính bản thân bọn họ .

Tống Phù kinh ngạc hoi :

– Làm sao Hoắc huynh biết là không phải chính bọn họ ?

Hoắc Minh Phong mĩm cười, nói :

– Lão phu đã cho ngươi điều tra rõ chuyện này, nếu không thì Trì Thiên Hòa không thể không bẩm với lão phu !

– Vậy là Bang chủ sớm biết chuyện này ?

– Đúng thế !

– Ôi ! Vậy mà Hoắc huynh khiến cho Tống mỗ phí tâm lo lắng .

Hoắc Minh Phong phá lên cười một tràng rồi nói :

– Có thể khẳng định là hai thi thể đó không phải của Phương Thiên Thành và Thạch Tuấn, nhưng bọn họ đi phương nào thì quả thật lão phu không thể biết được !

Phương Tuyết Nghi quay sang hỏi Trang Tiệp :

– Trang huynh, Trì Đường chủ nói với huynh thế nào ?

Trang Tiệp trầm ngâm một lát rồi nói :

– Trì Đường chủ nói rằng, rất có thể Phương Thiên Thành và Thạch Tuấn vẫn còn quanh quẩn ở Lạc Dương …

Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì suy nghĩ một lúc rồi nói :

– Trang huynh, tại hạ muốn nhờ Trang huynh một việc, chẳng hay Trang huynh có sẳn lòng không ?

Trang Tiệp mĩm cười, nói :

– Phương huynh đệ cử chỉ giáo, dù vào chỗ dầu sôi lửa bỏng thì tại hạ cũng bất từ nan !

Phương Tuyết Nghi cung thủ đa tạ và nói :

– Tại hạ muốn nhờ Trang huynh đi Lạc Dương một chuyến nữa !

Trang Tiệp ngạc nhiên hỏi :

– Lại đi Lạc Dương ?

– Không sai ! Trang huynh có muốn giúp không ?

– Đương nhiên là muốn rồi ! Nhưng Phương huynh đệ phải cho biết trước là tại hạ phải làm gì chứ ?

– Tại hạ muốn nhờ Trang huynh đến liên lạc với Trì Đường chủ, nhờ lão ta giúp Trang huynh truy tìm tung tích Thạch tam thúc của tại hạ !

– Được ! Trang mỗ tuân mệnh !

Phương Tuyết Nghi lại cung thủ hành lễ và nói :

– Mọi việc trông cậy vào Trang huynh, thịnh tình hôm nay hy vọng là ngày sau có thể đền đáp .

Trang Tiệp vội hoàn lễ và nói :

– Chút việc cỏn con thì có gì mà Phương huynh đệ phải đa tạ .

Lời chưa dứt thì hắn đã quay người phóng bước ra khỏi khách đường .

Phương Tuyết Nghi nhìn theo bóng Trang Tiệp dần khuất rồi mới quay sang nói với Hoắc Minh Phong :

– Bang chủ, vản bối có một thỉnh cầu không phải, chẳng hay Bang chủ có muốn trợ giúp không ?

Hoắc Minh Phong cười hì hì, nói :

– Lão đệ, ngươi không cần khách khí, nếu có chỗ nào dùng được lão phu thì lão quyết không chối từ .

Phương Tuyết Nghi xá một xá dài và nói :

– Vản bối xin đa tạ trước !

Hành lễ xong thì chàng mới nói tiếp :

– Trì Đường chủ sống lâu ở Lạc Dương nên có lẻ là biết rất tường tận những nhân vật võ lâm ở đấy ?

Hoắc Minh Phong cười ha hả, nói :

– Điều đó là tự nhiên, nếu không thì lão phu đâu bảo hắn lãnh trọng trách phân đường chủ của phân đường Lạc Dương lâu năm như thế .

Phương Tuyết Nghi nói :

– Vản bối muốn nhờ Bang chủ bảo Trì Đường chủ xuất diện tìm giúp Thạch tam thúc của vản bối, chẳng hay Bang chủ có thể hạ thủ dụ không ?

Hoắc Minh Phong cười ha hả, nói :

– Có gì là không thể ? Lão phu sẽ phái ngươi đi ngay !

Nói đoạn lao quay sang dặn dò Âm Dương Thủ Cát Uy mấy câu, lão nay lập tức cáo biệt quần hùng rồi đi ngay .

Thì ra Bang chủ Cái Bang hạ lệnh cho Cát Uy đến Lạc Dương toạ trấn để chỉ huy đệ tử bản bang truy tìm tung tích Thạch Tuấn .

Hoắc Minh Phong chờ Cát Uy đi khuất rồi mới quay sang nói với Tuyết Nghi .

– Lão đệ ngươi không cần lo lắng nữa, năng lực của Cát sư đệ thế nào, lão phu ta biết rất rõ !

Phương Tuyết Nghi nói :

– Mong là như vậy !

Nhập Vân đại sư hắng giọng rồi nói :

– Bổn tự còn nhiều sự vụ phải xử lý nên không tiện ở đây lâu, xin chư vị lượng thứ cho lão nạp cáo lui vậy !

Nói đoạn lão cung thủ chào mọi người rồi cất bước ra khỏi khách đường .

Phương Tuyết Nghi nhìn qua Tống Phù và nói :

– Tống lão cũng nên đi nghỉ ngơi một lát .

Tống Phù mĩm cười, nói :

– Lão phu không mệt nên có thể ngồi đây bồi tiếp lão đệ ngươi !

Phương Tuyết Nghi nói :

– Tống lão, vản bối rất khoẽ, lão không cần bận tâm !

Tống Phù cười hì hì, nói :

– Lão đệ ngươi đuổi khéo lão thâu nhi ta đi là muốn làm gì vậy ?

Vừa nói lão vừa dịch mục quang nhìn qua An Tiểu Bình với nụ cười bí hiểm . Điều nầy khiến Phương Tuyết Nghi đỏ mặt tía tai, chàng ấp úng nói :

– Không …không có gì, nếu lão thích ở lại thì cứ ở lại !

An Tiểu Bình trừng mắt nhìn Tống Phù và nói :

– Tống lão, lần sau lão nói năng không được châm chọc đấy nhé !

Tống Phù cười hì hì, nói :

– Lão phu nhớ rồi ! Cô nương, thực ra lão phu không nói sai đấy chứ ?

An Tiểu Bình nói :

– Lão còn nói nữa hả ?

Tống Phù cười hì hì, nói :

– Không dám, cô nương chớ động nộ khí !

An Tiểu Bình mĩm cười, nói :

– Chỉ cần lão không nói năng lung tung thì làm sao vản bối động nộ khí ?

Ngưng một lát nàng nói tiếp :

– Thực ra cũng chẳng có quan hệ gì, chỉ cần Phương huynh và vản bối thanh bạch thì các vị có nói thế nào cũng mặc !

Tống Phù thoạt nghe thì hơi ngẫn người nhưng lão liền ngộ ra nên vội nói :

– Không sai, không sai, ai nói gì thì cũng mặc bọn họ !

An Tiểu Bình nói :

– Tống lão, vản bối chỉ nói lão thôi đấy ! Nếu là người khác nói thì vản bối không chịu đâu !

Tống Phù nói :

– Lão thâu nhi ta cảm tạ ân tình ! Nhưng nếu thế thì e rằng Hoắc Bang chủ sẽ rất không vui thôi !

An Tiểu Bình gượng cười, nói :

– Không sao, Hoắc Bang chủ là một vị trưởng bối nên cũng không ngoại lệ !

Hoắc Minh Phong cười hì hì, nói :

– Không ngờ lão phu lại được cô nương hậu đải như thế ! Nay, lão phu xin hỏi cô nương một câu nhé, ngày đại hỉ của cô nương và Phương lão đệ, lão phu có được xem là chứng nhân không ?

An Tiểu Bình nghe vậy thì cả thẹn đến ửng hồng hai má, nàng quay người phóng bước ra khỏi khách đường rồi bõ chạy một hồi .

Tống Phù không nhịn được nên phá lên cười một tràng khoái ý rồi nói :

– Tuyệt lắm ! Lão thâu nhi ta cũng đáng xem là một nhân tài đấy chứ nhỉ ?

Lời nay chỉ còn Phương Tuyết Nghi nghe mà thôi, vì An Tiểu Bình đã chạy đi khá xa rồi ! Tuy cảm thấy hai má nóng ran nhưng Phương Tuyết Nghi vẫn gượng cười, nói :

– Nhị vị lão tiền bối, chúng ta chớ nói đùa nữa, nếu các vị tăng lữ Thiếu Lâm tự biết được An cô nương là gái giả trai thì phiền lắm đấy !

Tống Phù cười hì hì, nói :

– Không sai !

Nhưng Hoắc Minh Phong phá lên cười rồi nói :

– Tống huynh tưởng rằng Nhập Vân đại sư không biết An cô nương là thân nhi nữ sao ?

Tống Phù ngạc nhiên, lão nói :

– Cái gì ? Không lẻ lão ta đã biết An cô nương là nữ nhi rồi sao ?

Hoắc Minh Phong nói :

– Đương nhiên là biết, nhưng …

Lão dừng lại nhìn qua Phương Tuyết Nghi rồi nói tiếp :

– Nếu những ngày qua Phương lão đệ và An cô nương không tõ ra khá thân mật thì chưa chắc bọn họ đã phát hiện được .

Tuyết Nghi nghe vậy thì lấy làm ngượng nên cúi đầu không nói gì .

Tống Phù chau mày, nói :

– Nếu bọn họ đã biết thì tại sao không nói với Tống mỗ ? Thiếu Lâm tự không lưu nữ khách, đó là di mệnh truyền qua nhiều đời, Nhập Vân đại sư sao có thể phá lệ ?

Hoắc Minh Phong nói :

– Ngộ biến khả dĩ tòng quyền, Tống huynh quên đạo lý này rồi sao ? Hiện tại Thiếu Lâm đang rơi vào cảnh ngộ hiểm trùng trùng, nguy cơ xứ xứ, nếu bọn họ không giả vờ không biết mà trục xuất An cô nương thì sợ rằng Phương lão đệ cũng xuất tự theo cô ta mà thôi . Khi đó, nếu Ngũ Đại Ma Chủ kéo đến thì bọn họ sao có thể đối phó ?

Tống Phù ngẫn người một lát rồi thở dài, nói :

– Không ngờ Nhập Vân đại sư cũng bị đẩy vào cảnh đáng thương như thế, nỗi khổ tâm của lão ta e rằng còn ngoài sự phán đoán của chúng ta !

Hoắc Minh Phong nói :

– Nhưng bất luận thế nào thì cơ nghiệp Thiếu Lâm không thể bị hủy trong tay lão ta …

Dư âm chua dứt thì đã thấy An Tiểu Bình phi bước trở lại với tốc độ như bay . Theo sau nàng là một lão quái nhân, người này chẳng phải ai xa lạ gì mà chính là Võ lâm Nhất Quái Tân Bá Công !

Tống Phù vội vàng xuất môn nghênh tiếp .

Phương Tuyệt Nghi lớn tiếng nói :

– Không ngờ Tân lão trượng lại đến nhanh như thế !

Tân Bá Công chớp chớp song mục và nói :

– Lão phu đã hứa với ngươi thì há tất phải kéo dài thời gian ? Lẻ nào tiểu tử ngươi không hoan nghênh ?

Phương Tuyết Nghi vội nói :

– Đâu dám ? Vản bối trông mong lão tiền bối đã mấy ngày nay rồi !

Tân Bá Công phá lên cười ha hả rồi nói :

– Hảo tiểu tử, sao ngươi lại nói những lời phi thực tế như vậy ? Chúng ta chia tay dược mấy ngày rồi ? Muốn nói dối thì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau cho kỹ chứ !

Phương Tuyết Nghi gượng cười, nói :

– Nhưng quả thực là vản bối rất mong lão tiền bối đến !

Tân Bá Công nói :

– Đa tạ ngươi ! Tiểu tử, dù sao thì trước khi quét sạch Ngũ Ma, lão phu ta cũng không thể rời ngươi một bước phải không ?

Lão quay sang nói tiếp với Tống Phù :

– Lão thâu nhi, Chưởng môn Thiếu Lâm đâu rồi ?

Khẫu khí quả nhiên không nhỏ, dường như lão muốn Chưởng môn Thiếu Lâm phải đến bái kiến lão vậy .

Tống Phù mĩm cười, nói :

– An lão đệ chưa nói với tăng lữ Thiếu Lâm về chuyện Tân lão ca quang lâm à ?

An Tiểu Bình lắc đầu, nói :

– Vản bối chưa báo cho bọn họ biết .

Tống Phù liền nói :

– Vậy thì lão phu phải đi nói với bọn họ thôi !

Lời vừa dứt thì lão cất bước ra ngoài tức khắc .

Lúc nầy Hoắc Minh Phong cũng bước tới, lão cung thủ nói :

– Tân đại thúc còn nhớ tiểu điệt chứ ?

Vừa nói lão vừa hành lễ xá dài một xá .

Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì ngạc nhiên vô cùng, chàng thầm nghĩ :

– Thì ra Tân lão quái còn cao hơn Hoắc Bang chủ một bậc .

Tuy ngạc nhiên và nghĩ thế nhưng chàng không lên tiếng tương vấn .

Còn An Tiểu Bình thì không như vậy , nàng vừa nghe Hoắc Minh Phong gọi Tân Bá Công là đại thúc thì bật cười thành tiếng và nói :

– Hoắc Bang chủ, tại sao lão lại nhỏ hơn Tân lão trượng một bậc vậy ?

Hoắc Minh Phong nói :

– Cô nương, Tân đại thúc và ân sư của Hoắc mỗ là chỗ kim lan chi giao nên tự nhiên phải là trưởng bối của Hoắc mỗ rồi !

Tân Bá Công chau mày nói :

– Tiểu nha đầu, những chuyện đó nói tới nói lui chỉ phí thời gian thôi, lão phu hỏi ngươi, lão A Cái đâu rồi ? Vẫn còn ở trên Thái Thất chăng ?

An Tiểu Bình mĩm cười, nói :

– Đương nhiên ! Nhưng hai ngày qua lão ta có đi đâu hay không thì vản bối không biết !

Tân Bá Công nhìn qua Hoắc Minh Phong và nói :

– Tiểu ăn mày ngươi có tin hay không ? Hoàng sư thúc của ngươi vẫn còn tại thế đấy !

Hoắc Minh Phong kinh ngạc kêu lên :

– Hoàng sư thúc …

Lúc nầy An Tiểu Bình liên tục nháy mắt ra hiệu nhưng Bang chủ Cái Bang không nhìn thấy nên lão lắc đầu nói tiếp :

– Hoàng sư thúc đã tạ thế nhiều năm rồi, đại thúc còn nhắc đến làm gì ?

Tân Bá Công cười ha hả một tràng rồi nói :

– Lão phu nhắc đến là vì lão phu vừa gặp lại hắn trước đây mấy ngày !

Hoắc Minh Phong ngạc nhiên kêu lên :

– Chuyện đó sao có thể được ?

Tân Bá Công cười hì hì, nói :

– Lão phu cũng biết là không thể nhưng lão phu biết chậm một chút nên bị tiểu nha đầu này lừa rồi !

Tuy lão chỉ trích Tiểu Bình nhưng thần thái không lộ oán khí, rõ ràng là lão cũng không tức giận về chuyện này lắm .

Hoắc Minh Phong hiếu kỳ nên vội hỏi :

– Tân đại thúc, An cô nương đã nói thế nào ?

Tân Bá Công mĩm cười, nói :

– Thực ra chuyện này cũng chẳng phải là đại sự gì , trong đời lão phu chịu một mối ân tình lớn nhất là Hoàng sư thúc ngươi đấy ! Đáng hận là khi Hoàng huynh qui tiên lão phu cũng không được gặp mặt một lần cuối …

Lão buông tiếng thở dài rồi nói tiếp :

– Tuy nha đầu này lừa lão phu nhưng vô tình cũng giúp lão phu đấy thôi !

……Mất trang 102-112 ………

Tân Bá Công cười hì hì, nói :

– Sao có thể như vậy ?

An Tiểu Bình xen vào :

– Tân công công và Chúc lão nhân có thù hận gì không ?

Tân Bá Công nói :

– Không !

An Tiểu Bình ngạc nhiên nói :

– Vậy tại sao Chúc lão nhân lại có vẻ không muốn gặp Tân công công ?

Tân Bá Công nói :

– Hắn …ôi, chuyện này nói ra dài lắm, hắn không muốn gặp lão phu là vì không muốn lão phu trả lại cho hắn một vật đó thôi .

Tâm hiếu kỳ của Tuyết Nghi chợt phát, chàng hỏi :

– Thiên hạ sao lại có quái sự như thế ? Lão tiền bối phải trả lại cho lão ta vật gì vậy ?

Tân Bá Công cười hì hì, nói :

– Chỉ là một là hoàng kỳ nho nhỏ thôi !

Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi :

– Một lá hoàng kỳ nho nhỏ dùng để làm gì ?

Tân Bá Công mĩm cười, nói :

– Lão đệ ngươi chớ xem thường lá hoàng kỳ ba góc đấy nhé, nó dùng dể hiệu lệnh lục lâm hào kiệt ở Nam thất tỉnh đấy !

Hoắc Minh Phong nghe vậy thì chợt biến sắc, lão xen vào :

– Tân đại thúc, phải chăng đó là lục lâm Minh chủ lệnh kỳ của Nam thất tỉnh ?

Tân Bá Công gật đầu, nói :

– Không sai !

An Tiểu Bình cũng rất hứng thú với chuyện này, nàng nói :

– Tấn công công, Minh chủ lệnh kỳ rất uy phong phải không ?

Tân Bá Công nói :

– Đương nhiên ! Bình nhật số lượng lục lâm hào kiệt ở Nam thất tỉnh không dưới ba ngàn người, một khi có được Minh chủ lệnh kỳ trong tay thì tất nhiên rất uy phong rồi .

An Tiểu Bình nói :

– Tấn công công đã mượn của Chúc lão nhân à ?

Tân Bá Công gật đầu, nói :

– Không sai, vì muốn cứu một đệ tử của một vị bang hữu thâm giao nên lão phu mới mượn dùng một lần .

An Tiểu Bình truy vấn :

– Làm sao Chúc lão nhân có được lệnh kỳ ?

Tân Bá Công cười ha hả, nói :

– Bốn mươi năm trước, Chúc Công Minh là đồ đệ của lục lâm Minh chủ Nam thất tỉnh Chúc Ban. Chúc Ban một lòng muốn hắn tiếp nhận chức vị minh chủ nên mới giao lệnh kỳ cho hắn bao quản, vì thế lão phu mới mượn của hắn mà dùng !

Phương Tuyết Nghi buột miệng nói :

– Thì ra là như vậy ! Có lẻ chuyện này đã rất lâu rồi !

Tân Bá Công cười khà khà, nói :

– Đã ba mươi năm rồi ! Lão quái đó đã trốn lão phu suốt ba mươi năm qua, ngươi nói xem hắn có làm phiền người khác không chứ ?

Phương Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói :

– Tân lão tiền bối, lệnh kỳ đã bị lão tiền bối mượn , thế chức Minh chủ lục lâm đó ai tiếp quản ? Không có lệnh kỳ thì làm sao có thể hiệu lệnh lục lâm hào sĩ ?

Tân Bá Công nói :

– Chúc Công Minh không tiếp quản thì đại đệ tử của Chúc Ban là Dương Trung đành phải tạm thời chấp chưởng thôi !

An Tiểu Bình nói :

– Còn lệnh kỳ thì sao ?

Tân Bá Công nói :

– Chúc Ban còn chế ra một lá khác, nhưng lão ta lưu lại di ngôn rằng, khi nào Chúc Công Minh thu hồi lệnh kỳ thì khi đó Chúc lão quái sẽ trở thành lục lâm Minh chủ của Nam thất tỉnh !

Phương Tuyết Nghi bật cười rồi nói :

– Thảo nào ! Thì ra bên trong còn có nguyên nhân như vậy ! Chàng ngưng một lát rồi nói tiếp :

– Kỳ thực Chúc lão nhân không cần phải trốn tránh như thế !

An Tiểu Bình ngạc nhiên hỏi :

– Tại sao ?

Phương Tuyết Nghi chậm rải nói :

– Lão ta cứ việc thu hồi lệnh kỳ rồi giao lại cho Dương Trung chẳng được sao ?

An Tiểu Bình à một tiếng rồi nói :

– Đúng vậy ! Tại sao Chúc lão lại không muốn làm thế nhỉ ?

Tân Bá Công phá lên cười rồi nói :

– Các ngươi không biết tính cách của Chúc Công Minh nên mới nghĩ như thế thôi !

Phương Tuyết Nghi liền hỏi :

– Tính cách của Chúc lão thế nào ? Có điểm gì đặc biệt chăng ?

Tân Bá Công nói :

– Không sai ! Tính cách của hắn cực kỳ cung kính, mỗi lời mỗi chữ của Chúc Ban đều được hắn thành tâm nghe lệnh, do vậy, nếu bảo hắn thu hồi lệnh kỳ rồi chuyễn giao cho Dương Trung thì há chẳng phải bảo hắn làm trái di mệnh huynh trưởng của hắn sao ? Đối với hắn mà nói thì chuyện đó còn khó hơn chết đấy !

Phương Tuyết Nghi lắc đầu, nói :

– Điều đó không đúng rồi ! Sinh tiền Chúc Ban muốn Chúc Công Minh tiếp nhận chức vị Minh chủ lục lâm mà Chuc Công Minh lại không muốn, điều nầy đã chẳng phải là trái với nguyện vọng của huynh trưởng lão ta rồi sao ?

Tân Bá Công nói :

– Không phải, khi Chúc Ban còn tại chức, Chúc Công Minh tuy không muốn tiếp nhận lục lâm Minh chủ nhưng hắn không nói ra, do vậy hắn luôn tránh né nhắc đến chuyện này , nếu không thì hắn cũng không thể đem lệnh kỳ cho lão phu mượn !

An Tiểu Bình nói :

– Thì ra là như vậy, Chúc lão quả nhiên là một nhân vật cực kỳ chung thuận !

Tân Bá Công mĩm cười, nói :

– Đúng thế, nếu không thì lão phu cũng đã sớm giao lệnh kỳ cho hắn từ lâu rồi …

An Tiểu Bình ngạc nhiên , nói :

– Tân công công có ý không tìm lão ta à ?

Tân Bá Công nói :

– Tìm người khác thì không dễ nhưng tìm Chúc lão quái chẳng phải là chuyện khó, vì muốn thanh toán tâm nguyện trước đây của hắn nên lão phu mới giả vờ tìm không được hắn mà thôi ! Vã lại … Lão phu cũng đã sớm trả lại lệnh kỳ cho lục lâm Minh chủ rồi !

An Tiểu Bình hỏi :

– Lục lâm Minh chủ nào ?

Tân Bá Công nói :

– Là Dương Trung đấy !

Lão phá lên cười ha hả một tràng rồi nói tiếp :

– Chỉ đáng tiếc là Chúc lão quái bị mê muội mà trốn tránh suốt mấy chục năm qua

Lời chưa dứt thì đã thấy Nhập Vân đại sư và Tống Phù bước vào khách đường .

Nhập Vân đại sư bước lên trước chấp tay hoành lễ với Tân Bá Công rồi nói :

– Bần tăng Nhập Vân xin tham kiến Tân lão thí chủ .

Tân Bá Công giương đôi mày bạc lên và trầm giọng nói :

– Được rồi ! Chưởng môn nhân mà khẫu khí như thế thì lão phu không đồng ý đâu .

Nhập Vân đại sư hơi ngở ngàng , lão nói :

– Lão thí chủ là cao nhân tiền bối , bần tăng xưng hô như thế vốn là lý số đương nhiên .

Lão ngừng lại giây lát rồi nói tiếp :

– Bần tăng không biết lão thí chủ quang lâm nên không kịp xuất môn tương nghênh , mong lão thí chủ bõ qua cho tội thất lễ .

Tân Bá Công cười nhạt một tiếng và khoát tay nói :

– Càng nói càng không dám nghe ! Lão phu xin nhập lảnh tâm ý của chưởng môn đại sư vậy .

Lão ngưng một lát rồi hỏi :

– Đại sư của Chưởng môn đâu rồi ?

– Nhập Thánh đại sư huynh đã từ điền viên hồi tự rồi , bần tăng sẽ phai người đi báo tin .

Nói đoạn lão định sai một hòa thượng bên ngoài của đi thông báo cho Nhập Thánh đại sư biết chuyện Tân Bá Công đến . Nhưng mục quang vừa quét ra thì đã thấy Nhập Thánh đại sư đang đi đến .

Tân Bá Công thấy Nhập Thánh đại sư thì lộ sắc vui mừng . Lão cao giọng nói :

– Hòa thượng , ngươi khoẽ không ?

Nhập Thánh đại sư chắp tay niệm phật hiệu rồi cung kính nói :

– Đã nhiều năm không gặp dung nhan lão bồ tát , không ngờ lão bồ tát vẫn tráng kiện như xưa khiến bần tăng hoan hỉ vô cùng .

Tân Bá Công cười lớn một tràng rồi nói :

– Hòa thượng khéo nói , lão phu còn sống được là may mắn lắm rồi . Chẳng hiểu tại sao diêm vương không thâu , tiểu quỷ không dám gọi nên lão phu đành phải chịu khó ở thế gian thôi .

Nhập Thánh đại sư nói :

– Lão bồ tát nói đùa rồi ! Xưa nay lão bồ tát không muốn công nhiên xen vào chuyện thị phi võ lâm , hôm nay bỗng nhiên lại quang lâm Thiếu Lâm tự , chẳng hay là vì duyên cớ gì ?

Thì ra Nhập Thánh đại sư vẫn chưa biết nguyên nhân Tân Bá Công đến Thiếu Lâm tự .

Tân Bá Công chỉ qua Phương Tuyết Nghi và mĩm cười nói :

– Mọi chuyện đều vì vị lão đệ này !

Nhập Thánh đại sư ngạc nhiên nói :

– Vì Phương tiểu thí chủ à ? Chẳng hay Phương tiểu thí chủ và lão bồ tát có ân oán gì ?

Tân Bá Công cười hì hì , nói :

– Nói gì đến ân oán cho nặng lời ? Chuyện này nếu nói ra thì sợ rằng hòa thượng ngươi sẽ không tin thôi !

Nhập Thánh đại sư nói :

– Sao lại thế ! Lẻ nào có chuyện kinh ngươi xảy ra với lão bồ tát ?

Tân Bá Công nói :

– Không sai ! Cả đời lão phu chưa làm một chuyện gì mất mặt, nhưng lần nầy thì quả thật là mất mặt quá !

Nhập Thánh đại sư ngẫn người, lão niệm phật hiệu rồi nói :

– Lão bồ tát càng nói càng khiến bần tăng chẳng hiểu gì cả !

Tân Bá Công cười ha hả rồi nói :

– Hòa thượng, trong đời lão phu đã kinh qua lớn nhỏ trăm ngàn trận chiến và dường như đều toàn thắng…

Nhập Thánh đại sư tiếp lời :

– Lão bồ tát công lực thần thông nên tự nhiên là không thể bại rồi !

Tân Bá Công lắc đầu, nói :

– Điều đó không nhất định, lần nầy sắp vào quan tài rồi thì lão phu bại một lần đấy !

Nhập Thánh đại sư kinh ngạc, lão nói :

– Có chuyện này sao ? Nhân vật nào mà thắng được lão bồ tát ?

Tân Bá Công gượng cười, nói :

– Hòa thượng ngươi nghĩ không ra sao ?

Lúc nầy Nhập Thánh đại sư đã nghĩ ra ngươi có thể thắng Tân Bá Công là Phương Tuyết Nghi chứ không còn nghi ngờ gì nữa , nhưng ngoài miệng lão vẫn nói :

– Bần tăng trí lực có hạn, xin lão bồ tát nói ra vậy.

Tân Bá Công buông tiếng thở dài rồi nói :

– Ba ngày trước, lão phu đã bại dưới tay vị Phương lão đệ này .

Nhập Thánh nghe vậy thì cười thầm trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ kinh ngạc, lão thảng thốt kêu lên :

– Bần tăng không tin… Tuy võ công của Phương tiểu thí chủ đặc truyền từ danh sư nhưng làm sao có thể cao minh hơn lão bồ tát ?

Tân Bá Công trợn trừng song mục , lão nói :

– Lão phu há có thể nói dối sao ? Chuyện Phương lão đệ thắng lão phu là thiên chân vạn xác…

Nói đoạn lão thuật lại toàn bộ diển biến cuốc tỉ kiếm giữa lão và Phương Tuyết Nghi trên đỉnh Thái Thất cho quần hào cùng nghe.

Phương Tuyết Nghi chờ lão dứt lời thì vội nói :

– Đại sư, Tân lão tiền bối có ý tương nhượng cho vản bối đấy thôi, các vị cho tưởng là sự thật .

Nhập Thánh đại sư mĩm cười, nói :

– Tiểu thí chủ không nói thì lão nạp cũng thừa hiểu là lão bồ tát có ý tương nhượng rồi …

Tân Bá Công nộ khí nói lớn :

– Các ngươi cho rằng lão phu là võ lâm vô địch chăng ?

Nhập Vân đại sư vội niệm phật hiệu rồi nói :

– Công lực phi phàm của lão thí chủ là chuyện mà ai cũng biết, trong bốn chữ võ lâm vô địch là hơi quá nhưng theo tình hình võ lâm hiện nay mà nói thì quả thực là không thể có nhân vật nào cao minh hơn lão thí chủ cả !

Tân Bá Công chẳng biết nói thế nào nên đành lắc đầu thở ra, hồi lâu sau lão mới nói :

– Các vị thật là quá…

Lão ngưng giây lát rồi nói tiếp :

– Kỳ thực, ngoài lần thất thủ bởi Phương lão đệ thì trong đời lão phu từng bại một lần nữa …

Nhập Thánh đại sư nghe vậy thì kinh tâm thật sự . Lão chau mày hỏi :

– Lão bồ tát, vị cao nhân nào mà có thể đả bại lão bồ tát vậy ?

Tân Bá Công nói :

– Nhân thượng hữu nhân , thiên ngoại hữu thiên ! Nếu lão phu nói ra danh tánh người nay thì sợ rằng các vị không thể không tin !

Nhập Thánh đại sư nói :

– Lão nạp rửa tai lắng nghe đây !

Tân Bá Công nhìn qua An Tiểu Bình và nói :

– Là gia gia của tiểu cô nương này !

Nhập Thánh đại sư ngẫn người giây lát rồi nói :

– Là gia gia của An thí chủ à ? Chẳng hay đại danh của người đó là …

Tân Bá Công tiếp lời :

– Là Đông Hải Kinh Thiên Tẫu An Cửu Công , người này thì chư vị không thể không biết !

Quả nhiên , ba chữ An Cửu Công tựa như tiếng sét đánh ngang tai hai lão tăng Thiếu Lâm tự .

Nhập Vân đại sư nghe xong thì luôn miệng niệm, “A di đà phật”. Thì ra chuyện cũ từ mấy mươi năm trước vẫn khắc sâu trong tâm linh của đệ tử trong cửu đại môn phái. Chuyện thập đại cao thủ thảm bại tại Thiên Đài rất thịnh truyền trong võ lâm Trung Nguyên, do vậy Tân Bá Công vừa nói ra tài danh An Cửu Công thì tất nhiên mọi người đều tin ngay.

Nhập Vân đại sư sau một hồi niệm phật hiệu thì quay sang nói với An Tiểu Bình :

– Tiểu thí chủ, lệnh tổ vẫn hưỡng phúc tại Đông Hải chứ ?

An Tiểu Bình lắc đầu, nói :

– Tiên tỗ đã tạ thế nhiều năm rồi !

Đôi mày bạc của Nhập Vân đại sư khẻ động, lão thở dài một hồi rồi nói :

– Cuối cùng thì kỳ nhân một đời cũng xuôi tay nhắm mắt mà đi , thật là đáng tiếc…

Tân Bá Công cười hì hì , nói tiếp :

– Lão phu và An lão huynh từng động thủ một lần, nhưng lão phu thừa hiểu, nếu đánh nữa thì lão phu tất sẽ bại.

Chuyện này khiến An Tiểu Bình cảm thấy kỳ quái, nàng mĩm cười, hỏi:

– Tại sao ?

Tân Bá Công nói :

– Đạo lý rất đơn giản, đương thời kiếm chiêu của lão phu đã hồi phục thi triển bảy lần mà lệnh tổ chỉ mới dùng một lần, điều này đũ thấy tuyệt nghệ của lão phu đã cùng mà tiềm lực của lệnh tổ còn thừa, chuyện thắng bại há chẳng rõ rồi sao ?

An Tiểu Bình mĩm cười, nói :

– Điều đó chưa chắc ! Nếu lão còn tàng ẩn tuyệt chiêu thì vẫn đũ xoay chuyển cục diện.

Tân Bá Công nói :

– Lão phu còn có tuyệt chiêu gì ? Chỉ đáng tiếc là khi đó sư tổ của Phương lão đệ không muốn chỉ giáo cho lão phu, nếu không thì lão phu có thể chuyễn bại thành thắng rồi !

Nói đoạn , bỗng nhiên lão phá lên cười một tràng rồi nói tiếp :

– Sau đó An Cửu Công mới nói cho lão phu biết lão ta bại dưới tay của sư tổ Phương lão đệ tại Thiên Đài…

Chuyện này Phương Tuyết Nghi đã nghe sư phụ nói nên không lấy gì làm ngạc nhiên , nhưng đối với người khác thì đây là lần đầu tiên được nghe nên kinh ngạc không ít .

An Tiểu Bình trầm ngâm một lúc lâu rồi nói :

– Phương huynh biết chuyện này rồi chứ ? Nghe nói đâu lệnh tổ còn đi du ngoạn Đông Hải một chuyến khá lâu đấy !

Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :

– Tại hạ cũng đã nghe tiên sư nói qua…

Chàng ngưng giây lát rồi chuyễn đề tài :

– Hiền đệ , chẳng biết hôm nay Chúc lão nhân có thể đến không nhỉ ?

An Tiểu Bình bật cười và nói :

– Tiểu đệ làm sao biết được ? Hôm nay tiểu đệ không lên Thái Thất mà !

Phương Tuyết Nghi nói :

– Chúng ta cùng lên đó xem thử, được chứ ?

An Tiểu Bình cười khanh khách rồi nói :

– Đương nhiên là được !

Nói đoạn nàng xoay người phóng bước ra ngoài ngay tức thì.

Phương Tuyết Nghi cung thủ chào quần hùng và nói :

– Vản bối đi một lát sẽ về ngay …

Lời chưa dứt thì người đã ra khỏi khách đường rồi .

Tân Bá Công sững sờ nhìn theo , bỗng nhiên lão lớn tiếng gọi :

– Các ngươi chờ lão phu với …

Chỉ thấy lão lắc vai một cái thì thân hình đã vút đi như một làn khói nhẹ.

Sau khi ba ngươi đi khỏi thì quần hùng cũng lần lượt rời khách đường .

Tống Phù nhắc Hoắc Minh Phong lưu ý xem khi nào Trịnh Đại Cương tỉnh lại , bản thân lão cũng độc hành ra khỏi sơn môn Thiếu Lâm tự.

Thì ra, Tống Phù cũng theo sau Tuyết Nghi , Tiểu Bình và Tân Bá Công mà nhắm tuyệt đỉnh Thái Thất trực chỉ.

Dường như bốn người cũng đến trước hóc núi một lúc nhưng An Tiểu Bình là người đi vào trước.

Bỗng nhiên nàng tung người phóng ra ngoài và kêu lên :

– Chúc lão không có ở trong động.

Tống Phù mĩm cười, nói :

-Không lẻ lão ta đi cho chim ăn ?

An Tiểu Bình nói :

– Không thể ! Vản bối vừa từ nơi đó đến đây mà !

Tân Bá Công nghe vậy thì động lòng hiếu kỳ, lão hỏi :

– Chim gì ? Ở đâu vậy ?

Tống Phù cười hì hì , nói :

– Mấy năm qua, Chúc Công Minh ngày ngày bầu bạn với chim trên đỉnh Thái Thất này, đó là một loại chim đặc biệt do lão ta nuôi dưỡng.

Tân Bá Công hiểu ra nên à một tiếng rồi nói :

– Thì ra là thế !

Lão quay sang nói với Tiểu Bình :

– Bình nhi, Chúc Công Minh không có ở chỗ tỗ chim à ?

An Tiểu Bình gật đầu, nói :

– Đúng vậy !

Bỗng nhiên thần sắc của nàng chợt biến, nàng kêu thất thanh :

– Còn nữa, tại sao không thấy đôi Kim tước nhỉ ?

Thì ra lúc nầy nàng mới nhớ, khi nàng ngang qua tỗ chim thì không những chẳng thấy bóng dáng Chúc Công Minh đâu cả mà ngay cả đôi Kim tước cũng không thấy trong tỗ.

Tống Phù suy nghĩ một lát rồi nói :

– Đúng rồi ! Lão phu đã hiểu !

An Tiểu Bình liền hỏi :

– Tống lão hiểu cái gì ? Chúc lão đã đi đâu ?

Tống Phù mĩm cười, nói :

– Có lẻ lão đã tìm được một tỗ chim khác nên dời đôi Kim tước qua đó !

– Tỗ chim đó ở đâu ?

– Lão phu không biết ! Nhưng nhất định là không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra với Chúc lão quái đâu !

– Có lẻ Tống lão không nói sai !

Tiểu Bình vừa dứt lời thì Tân Bá Công buột miệng nói :

– Chúc Công Minh không có ở đây thì hắn có thể đi đến đâu ?

Phương Tuyết Nghi nói :

– Tân lão tiên bói, có khi nào… Chúc lão đang trên đường đến Thiếu Lâm tự mà chúng ta không gặp ?

Tân Bá Công gật đầu, nói :

– Cũng có thể…

Phương Tuyết Nghi liền nói:

– Vậy thì chúng ta ở đây cho làm gì cho phí thời gian ?

Tân Bá Công cười ha hả , nói :

– Không sai, lão đệ, chúng ta hồi tự thôi !

Nói đoạn lão quay người tung bước đi ngay.

Tống Phù, Tuyết Nghi và Tiểu Bình hơi do dự một lát, khi bọn họ chuẩn bị hạ sơn thì đột nhiên thấy Tân Bá Công phi thân chạy ngược lên, trong tay lão còn cắp một người.

Bọn Phương Tuyết Nghi kinh ngạc vô cùng, Tống Phù nhìn kỹ rồi bỗng nhiên kêu thất thanh :

– Hỏng bét, người này chẳng phải là Chúc lão quái sao ?

An Tiểu Bình cũng buột miệng nói :

– Không sai ! Không lẻ Chúc lão đã bị hại…

Hai người vừa nói mấy câu thì Tân Bá Công đã lên đến tuyệt đỉnh Thái Thất rồi.

Nhất thời quần hào đều vây cả lại để xem rõ thực hư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.