Phương Tuyết Nghi không nhịn được nên buột miệng hỏi :
– Tân lão tiền bối, người này có phải là Chúc Công Minh không ?
Lời đã ra khỏi miệng thì mục quang của chàng mới nhìn rõ người trên tay Tân Bá Công là ai.
Thì ra ngươi nầy là một trung niên ngoài tứ tuần nên tự nhiên là không phải là Chúc Công Minh rồi !
Tống Phù ngạc nhiên kêu lên :
– Kỳ quái ! Thật là kỳ quái ! Tại sao y phục lão thâu nhi ta mua cho Chúc Công Minh lại mặc trên người gã nầy ?
Tân Bá Công thả thi thể trên tay xuống trước cửa hóc núi và nói :
– Người này không phải là Chúc lão quái chứ !
Hóa ra lão cũng không dám khẳng định người này có phải là Chúc Công Minh hay không, có lẻ vì cách biết quá lâu nên Tân Bá Công không thể nhớ đích xác hình mạo của Chúc Công Minh
Tống Phù chau mày nói:
– Không phải, người này nhỏ hơn Chúc lão quái những hai ba chục tuổi thì đương nhiên là không phải lão ta rồi !
Phương Tuyết Nghi hỏi :
– Tống lão, bộ y phục nầy là do lão mua cho Chúc Công Minh thật chứ ?
Tống Phù nói :
– Đích thân lão phu đi mua thì tự nhiên là không thể nhầm rồi ! Nhưng tại sao Chúc lão quái không mặc mà để cho gã nầy mặc ?
An Tiểu Bình suy nghĩ một lúc rồi nói :
– Vản bối biết rồi !
Tống Phù liền hỏi :
– Cô nương biết cái gì ?
An Tiểu Bình mĩm cười, nói :
– Nhất định là gã nầy đã học thủ nghệ của Tống lão !
Tống Phù ngạc nhiên , lão nói :
– Trộm à ? Không lẻ cô nương nói gã nầy đã trộm y phục của Chúc lão quái ?
An Tiểu Bình nói :
– Nếu không phải thế thì tại sao y phục của Chúc lão lại ở trên ngươi gã ?
Tống Phù nói :
– Lão phu thật không hiểu nỗi ! Gã nầy dựa vào đâu mà có thể trộm y phục của Chúc lão quái chứ ?
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
– Có lẻ hiền đệ nói không sai, rất có thể là gã nầy đã trộm y phục của Chúc lão rồi !
Lúc nầy Tân Bá Công đã cởi y phục của đại hán trung niên ra để tìm nguyên nhân cái chết. Sau một hồi xem xét thì lão kêu thất thanh :
-Đây là chưởng lực gì mà tàn độc như vậy ?
Phương Tuyết Nghi vội bước lại xem thì thấy giữa ngực người này quả nhiên có đôi chưởng ẩn màu hồng hiện lên rất rõ ràng.
Tống Phù vừa nhìn thấy thì bất giác kêu lên :
-Xích Diệm Chưởng !
Tân Bá Công tiếp lời :
– Xích Diệm Chưởng là võ công độc môn của Thiên Nam Quái Tẫu – Chúc Cao Phong, phải không ?
Tống Phù nói :
– Không sai !
Tân Bá Công nói :
– Vậy người này chết dưới tay Chúc Công Minh à ?
Tống Phù nói :
– Có thể là như vậy nhưng cũng có thể không phải !
Tân Bá Công chau mày nói :
– Phải thì phải, không phải thì không phải, tại sao phải nói có thể là như vậy và có thể không phải như vậy ?
Tống Phù nói :
– Xích Diệm Chưởng tuy là võ công độc môn của Chúc gia nhưng Độc đại phu Ác Khỗng Minh trong Ngũ Ma lại là đệ tử của Chúc Cao Phong , lẻ nào Tân lão không biết chuyện này à ?
Tân Bá Công nói :
– Độc đại phu cũng biết Xích Diệm Chưởng à ?
– Đã là đệ tử của Chúc gia thì có lý nào lại không biết ? Nhưng Tống mỗ cho rằng hiện tại Ác Khỗng Minh vẫn chưa dám đến Tung Sơn !
– Tại sao ?
– Ác Khỗng Minh là nhân vật đa mưu túc trí , giảo quyệt hơn người, nếu hắn không nắm chắc phần thắng một cách tuyệt đối thì nhất định hắn sẽ không đến !
– Cũng có lý ! Như vậy thì nhất định là gã nầy chết dưới tay Chúc Công Minh rồi !
– Theo lý mà nói thì hình như không còn người nào khác !
Phương Tuyết Nghi lắc đầu, nói :
– Tống lão , trên phương diện tình lý thì hình như chuyện này không thông rồi !
Tống Phù hỏi lại :
– Không thông chỗ nào ?
Phương Tuyết Nghi nói :
– Nếu ngươi này vì trộm y phục của Chúc lão quái dẫn đến việc tự chuốc họa vào thân thì tại sao sau khi giết gã rồi, Chúc lão quái không lấy lại y phục ?
Tống Phù mĩm cười, nói :
– Nếu lão phu có thể hiểu được điểm này thì chẳng phải mọi chuyện đều rõ rồi sao ?
Phương Tuyết Nghi nói :
– Vản bối có một cách nghĩ, không biết có thể nói ra chăng ?
Tống Phù gật đầu, nói :
– Lão đệ ngươi thử nói ra xem !
Phương Tuyết Nghi nói :
– Vản bối cho rằng gã nầy không phải chết bởi tay Chúc lão quái…
Tân Bá Công hỏi lại :
– Tại sao lai nói như thế ?
Phương Tuyết Nghi nói :
– Vản bối chỉ cảm thấy như thế mà thôi ! Còn như hỏi tại sao thì vản bối không thể nào nói rõ ra được !
Tân Bá Công mĩm cười, nói :
– Lão đệ ngươi nói như thế há chẳng phải như là không nói sao ?
Phương Tuyết Nghi nói :
– Vì vản bối cảm thấy bên trong hình như có một điều rất đặc biệt…
Tân Bá Công truy vấn :
– Điều gì đặc biệt ?
Phương Tuyết Nghi nói :
– Vản bối đoán rằng Chúc lão quái không phải là người giết gã này thì cái chết của gã nầy không thể đơn giản như vậy , bên trong tất có nguyên nhân rất lớn.
– Tân Bá Công mĩm cười, nói :
– Không sai ! Lão phu cũng nghĩ như vậy !
Chợt nghe An Tiểu Bình cười khanh khách một tràng rồi nói :
– Tân công công, các vị nói toàn những lời vô ích thôi !
Tân Bá Công hỏi lại :
– Cô nương có cao kiến gì chăng ?
An Tiểu Bình nói :
– Cao kiến thì không có, mà chỉ có một chút không nhẫn nại được thôi ! Tân công công có lẻ đến lúc chúng ta nên hạ sơn rồi đó !
Tân Bá Công ngạc nhiên hỏi lại :
– Hạ sơn ngay bây giờ à ?
An Tiểu Bình nói :
– Lão không muốn đi sao ? Ở đây đã không gặp được Chúc lão quái thì chúng ta không cần ở lại đây nữa rồi !
Tân Bá Công trầm ngâm một lát rồi nói :
– Các ngươi đã nói ở lại vô ích thì chúng ta hạ sơn thôi ! Nhưng lão thâu nhi này, chúng ta có nên mang thi thể gã nầy xuống núi không ?
Tống Phù lắc đầu, nói :
– Không cần ! Để hắn ở lại trên tuyệt đỉnh Thái Thất có lẻ là tốt hơn !
An Tiểu Bình ngạc nhiên hỏi :
-Tại sao lại tốt hơn ?
Tống Phù nói :
– Nói này lạnh hơn Thiếu Lâm tự rất nhiều, nếu thi thể được để lại ở đây thì chi ít là trong vòng một trăm ngày cũng sẽ không bị thối rửa .
An Tiểu Bình mĩm cười, nói :
– Thì ra là như thế !
Phương Tuyết Nghi nói xen vào :
– Quả nhiên Tống lão nghĩ rất chu đáo, nếu là vản bối thì e rằng thi thể của gã nầy đã bị quăng xuống núi rồi !
Nói đoạn chàng quay người trở bước rời tuyệt đỉnh Thái Thất , Tống Phù, Tân Bá Công và An Tiểu Bình cũng lần lượt theo sau .
Quần lão về đến Thiếu Lâm tự thì bóng đêm đã buông xuống khắp nơi trong Thiếu Lâm tự đều đã thắp đèn đuốc sáng choang, ngoài sơn môn có mấy chục hòa thượng đứng thành hai hàng, tay cầm đuốc tay cầm thiền trượng tựa như chờ đợi địch .
Tân Bá Công là người đi đầu, lão vừa nhìn thấy cảnh tượng trên thì bất giác dừng bước .
Ngay lúc đó, Nhập Thánh đại sư cũng mở sơn môn bước ra .
Tân Bá Công trợn trừng mắt nhìn Nhập Thánh đại sư và lớn tiếng nói :
– Hòa thượng, chuyện gì thế nầy ?
Nhập Thánh đại sư chấp tay giữa ngực niệm A di đà phật rồi nói :
– Lão bồ tát, các vị vừa đi không lâu thì đã có người tìm đến Thiếu Lâm gây sự .
Tân Bá Công nghe vậy thì lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói :
– Kẻ đó là ai ? Các ngươi có bắt giữ hắn lại không ?
Nhập Thánh đại sư lắc đầu, nói :
– Không có ! Người này đả thương năm đệ tử của bổn tự thì bị bọn lão nạp phát hiện, nhưng đáng tiếc là khinh công của đối phương quá nhanh nên bọn lão nạp không kịp nhận ra hắn là nhân vật nào .
Tân Bá Công nộ khí nói :
– Các ngươi sao lại vô dụng thế ? Đường đường là một toà Thiếu Lâm tự mà để đối phương xem như một chỗ không người, nếu chuyện này truyền ra ngoài giang hồ thì chẳng phải mất thể diện lắm sao ?
Tân Bá Công càng nói càng lộ tức khí, nếu Phương Tuyết Nghi không kịp thời hắng giọng và đưa tay giữ lão lại thì có lẻ Nhập thanh đại sư đã ăn mấy cái bạt tai rồi .
An Tiểu Bình cũng tõ ra không vui, nàng cười nhạt một tiếng rồi nói :
– Đại sư, các vị lập trận ở đây để làm gì vậy ? Kẻ đột nhập và đả thương đệ tử của quý tự có lẻ đã viễn tẫu cao phi rồi, hắn còn quay lại chờ cho các vị bắt giữ sao ?
Nhập Thánh đại sư thở dài một tiếng rồi nói :
– Tiểu thí chủ, chuyện này quả nhiên là bọn bần tăng xử lý không đúng rồi, chỉ có điều võ công của đối phương quá cao cường, huynh đệ bọn bần tăng lại đang có chuyện ở Tàng Kinh Các nên chỉ có đệ tử đời thứ ba của bổn tự đối phó với địch nhân . Vì vậy, cũng khó trách chuyện bọn họ để địch nhân thoát đi !
Tân Bá Công cười nhạt, nói :
– Hoắc Minh Phong và hai vị trưởng lão Cái Bang đâu ? Bọn họ cũng không biết gì sao ?
Nhập Thánh đại sư nói :
– Bọn họ đều ở trong tịnh thất trông chừng Trịnh Đại Cương thí chủ, đến lúc nghe tin chạy ra thì địch nhân đã thoát đi rồi !
Tân Bá Công lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói :
– Thật là tức chết đi được ! Kẻ đột nhập có lộ số võ công như thế nào ?
Nhập Thánh đại sư gượng cười nói :
– Người này khinh công như gió, thoạt ẩn thoạt hiện, thủy chung không lộ xuất thân phận …
Tân Bá Công nghe vậy thì tức khí, lão vừa dậm chân vừa nói :
– Vô dụng ! Bọn hòa thượng các ngươi thật là một lũ vô dụng !
Lúc nầy, Phương Tuyết Nghi cũng lên tiếng, chàng nói :
– Đại sư, tuy đệ tử quý tự không biết lai lịch của đối phương nhưng chi ít cũng trông thấy hình dạng của hắn cao thấp thế nào chứ !
Nhập Thánh đại sư chấp tay nói :
– Theo những đệ tử xuất chiến thuật lại thì đối phương có thân hình bé nhỏ trông tựa như là một nữ thí chủ .
Phương Tuyết Nghi tiếp lời :
– Xem ra lại là Thiên Ma Nữ đến giở trò rồi !
Tân Bá Công nói :
– Khá lắm ! Chỉ cần bọn chúng to gan dám đến lần nữa thì nhất định lão phu bắt sống từng ả rồi viết một chữ Tân lên mặt bọn chúng !
An Tiểu Bình nghe vậy thì không nhin được nên ôm bụng cười khanh khách một tràng .
Tân Bá Công quét mục quang nhìn qua nàng và quát hỏi :
– Ngươi cười cái gì ?
An Tiểu Bình nói :
– Tân công công, không phải vản bối cười …
Tuy miệng nói không cười nhưng nàng nhịn không được lại ôm bụng cười tiếp .
Tân Bá Công nộ khí xung thiên, lão quát một tiếng như sấm sét :
– Ngươi còn dám cười hả ? Không sợ Tân công công này xé ngươi ra làm hai mảnh …
Lời chưa dứt thì lão đã xuất thủ chụp về phía An Tiểu Bình . Nhưng An Tiểu Bình đâu phải là một cô nương tầm thường, nàng vừa nghe lão nói muốn xé mình ra làm hai mảnh thì lắc thân hình một cái, tức thì toàn thân nàng tựa như một làn khói nhẹ bay thẳng vào trong Thiếu Lâm tự .
Tân Bá Công hừ một tiếng rồi quay sang nói với Nhập Thánh đại sư :
– Hòa thượng, còn không mau bảo bọn đệ tử vô dụng của ngươi đi niệm vài câu kinh phật , để bọn chúng thủ ngoài này e rằng sẽ bị sơn phong làm ho nhiểm lạnh đấy …
Lời chưa dứt thì lão cũng phóng bước đi vào Thiếu Lâm tự .
Lúc nầy Tống Phù mới mĩm cười nói với Nhập Thánh đại sư :
– Đại sư, Tân lão quái nói không sai, không cần bày trận ở đây chờ địch nữa, dù Thiên Ma Nữ có trở lại thì đã có Phương lão đệ và Tân lão quái đối phó .
Nhập Thánh đại sư nói :
– Lão nạp tuân mệnh …
Nói đoạn lão hạ lệnh cho những hòa thượng bày trận trước sơn môn lập tức giải tán, chỉ để lại vài tên tuần canh mà thôi .
Phương Tuyết Nghi vào đến khách đường thì thấy Trịnh Đại Cương vẫn đang tỉnh toạ vận khí điều tức . Tuy rất nóng lòng nhưng chàng không thể làm kinh động nên đành tựa cửa nhìn Trịnh Đại Cương đến ngẫn người .
Một lúc sau thì Tân Bá Công cũng tìm đến khách đường, lão quét mục quang nhìn quanh rồi nói với Phương Tuyết Nghi :
– Lão đệ, ngươi rất nóng lòng muốn nói chuyện với hắn phải không ?
Phương Tuyết Nghi gượng cười nói :
– Đúng vậy, nhưng Trịnh đại bá vận khí trị thương chưa tỉnh lại nên có khẩn trương thì cũng vô ích thôi !
Tân Bá Công cười cười, nói :
– Ai bảo khẩn trương là vô ích ? Lão phu có biện pháp khả dĩ giúp hắn sớm tỉnh lại …
Vừa nói lão vừa bước đến trước chăm chú nhìn Trịnh Đại Cương một lúc rồi nói tiếp :
– Để lão phu thử xem !
Lời vừa dứt thì bỗng nhiên lão xuất đơn chưởng ấn lên giữa lưng Trịnh Đại Cương rồi vận nội lực đẩy vào người đối phương .
Thì ra lão ta muốn dùng công lực vô thượng của mình để giúp Trịnh Đại Cương trị thương . Tuy thương thế rất nặng nhưng đan dược của Thiếu Lâm là thánh dược trị thương , sau khi uống vào thì thương thế của Trịnh Đại Cương đã có nhiều chuyển biến tốt . Thêm vào đó, qua một ngày tự vận khí điều tức thì thương thế vốn đã bình phục bảy, tám phần rồi, lúc nầy bỗng nhiên có một luồng công lực nhập vào thân thể để y dược lực theo kinh mạch chạy khắp toàn thân, nhất thời những cảm giác đau đớn trước ngực của Trịnh Đại Cương như bị một luồng đại phong quét sạch .
Thời gian chưa cạn tuần trà thì bỗng nhiên Trịnh Đại Cương thở phào một hồi rồi mở bung mắt ra .
Tân Bá Công thu chưởng lại và nói :
– Phương lão đệ, thế nào ? Lão phu không nói khoác đấy chứ !
Phương Tuyết Nghi vô cùng cảm kích, chàng vội cung thủ hành lễ và nói :
– Đa tạ đại đức tương trợ của lão tiền bối …
Tân Bá Công khoát tay nói :
– Một chút cử động chân tay, có đáng gì mà gọi là đại ân đại đức . Lão đệ ngươi có chuyện gì thì có thể nói với hắn rồi đấy !
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
– Vản bối tuân mệnh !
Nói đoạn chàng bước tới trước quỳ gối bái kiến Trịnh Đại Cương và nói :
– Trịnh đại bá còn nhớ tiểu điệt không ?
Trịnh Đại Cương chú mục nhìn Phương Tuyết Nghi một lúc, song mục của lão chợt lấp lánh ngấn lệ, lão khẻ nói :
– Nghi nhi, mau đứng lên rồi hãy nói !
Phương Tuyết Nghi bái một bái rồi mới đứng lên nép qua bên . Trịnh Đại Cương ngắm nhìn chàng từ chân tới đầu, hồi lâu sau lão phá lên cười ha hả rồi nói :
– Hiền điệt, chúc mừng ngươi ! Mấy năm không gặp, chẳng ngờ ngươi đã trưởng thành thế nầy mà còn luyện được võ công thượng thừa … Thật không uỗng công vi bá cứu ngươi năm xưa nơi cửa rừng …
Phương Tuyết Nghi cảm thấy tê tái trong lòng, chàng khẻ nói :
– Ân cứu mạng của đại bá, tiểu điệt suốt đời không dám quên …
Trịnh Đại Cương lắc đầu, nói :
– Nghi nhi, sau nầy không dược nhắc đến ba chữ ân cứu mạng nữa nhé !
Phương Tuyết Nghi nói :
– Đại bá … Người …
Trịnh Đại Cương khoát tay, nói :
– Sinh mạng của vi bá chẳng phải vừa được ngươi cứu đấy sao ?
Lão ngừng lại một lát rồi bước tới xá Tân Bá Công một xá và nói :
– Đa tạ đại đức trợ giúp của tiền bối, Trịnh Đại Cương này còn sống một ngày tất sẽ không dám quên ơn !
Tân Bá Công thản nhiên nói :
– Không cần khách khí như thế ! Vì Phương lão đệ nên lão phu mới xuất thủ cứu ngươi, nếu muốn cám ơn thì hãy cám ơn vị thế điệt của người đấy !
Đến lúc nầy Trịnh Đại Cương vẫn chưa biết Tân Bá Công là nhân vật nào nhưng lão nghĩ đối phương đã có thể xuất thủ giúp mình thì tất phải là võ lâm kỳ khách . Do vậy lão liền cung thủ nói :
– Tiền bối khiêm tốn như vậy thật khiến Trịnh mỗ vạn phần kính phục …
Phương Tuyết Nghi liền nói :
– Đại bá, vị lão tiền bối nầy là kỳ nhân đương đại đấy, đại bá từng nghe nói đến Tân Bá Công – Tân lão tiền bối rối chứ ?
Trịnh Đại Cương nghe vậy thì bất giác sững sờ . Rõ ràng lão không ngờ lão nhân trước mặt là Võ lâm Nhất Quái Tân Bá Công ! Hồi lâu sau Trịnh Đại Cương mới cung thủ, nói :
– Thì ra là Tân lão tiền bối, vản bối có mắt mà không biết thái sơn, thật là đắc tội …
Tân Bá Công chau mày, nói :
– Được rồi ! Lão phu không thích khách khí đâu, ngươi chớ lải nhải nữa . Phương lão đệ còn chờ thỉnh giáo ngươi đấy !
Trịnh Đại Cương vội cung kính nói :
– Nếu vậy thì vản bối không dám làm phiền lão tiền bối nữa !
Nói xong lão hành lễ rồi mới quay sang hỏi Phương Tuyết Nghi :
– Nghi nhi, vi bá bị giam cầm ở ngoài Đăng Long thành . Chẳng hay vị bằng hữu nào đã cứu vi bá về đây vậy ?
Phương Tuyết Nghi nói :
– Đó là một vị bằng hữu của tiểu điệt …
– Người đó hiện ở đâu ?
– An hiền đệ đang ở tại Thiếu Lâm tự, đại bá muốn gặp chăng ?
– Đương nhiên là phải bái tạ ân cứu mạng, Nghi nhi mau đi mời ân nhân đến nhé !
– Tiểu điệt tuân mệnh !
Nói đoạn chàng định rời khách đường đi tìm An Tiểu Bình thì chợt nghe tiếng Tống Phù từ ngoài của lớn tiếng nói :
– Lão đệ ngươi không cần đi, lão phu sẽ đi thay ngươi vậy !
Lời vừa dứt thì lão đã quay người cất bước .
Phương Tuyết Nghi nói với theo :
– Phiền Tống lão nhé !
Trịnh Đại Cương vội kêu lên :
– Đâu dám như thế ?…
Tân Bá Công cười hì hì, tiếp lời :
– Trịnh Đại Cương, có nhiều chuyên ngươi chẳng cần bận tâm, nên biết vị thế diệt của ngươi hiện đã là nhân vật quan trọng trong võ lâm, ngay cả lão phu cũng quyết tâm nghe lệnh của hắn đấy . Sau nầy nếu có ai đó vì Phương lão đệ mà làm điều gì cho ngươi thì ngươi cũng không cần đa tạ theo kiểu khách sáo như vừa rồi nữa !
Trịnh Đại Cương ngơ ngẩn một lúc rồi nói :
– Vản bối nhớ rồi ạ !
Lão hơi ngừng lại rồi quay sang hỏi Tuyết Nghi :
– Nghi Nhi, vị Đông Nhĩ lão nhân có phải là Kiếm Thần Trần đại hiệp không ?
Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói :
– Không sai, Đông Nhĩ lão nhân chính là Kiếm Thần …
Trịnh Đại Cương thở dài một hồi rồi nói :
– Bọn vi bá thật là có mắt mà không phân biệt cao nhân, còn bảo kiếm Thần Trần đại hiệp làm người đánh xe cho Trung Châu Tam Hiệp, chuyện này nếu thiên hạ biết được tất sẽ cười bọn ta là vô lễ thôi !
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
– Đại bá, tiên sư không hề trách chuyện đó .
Trịnh Đại Cương hốt hoảng kêu lên :
– Hiền điệt, ngươi vừa nói cái gì tiên sư ? Không lẻ chuyện giang hồ đồn đại Kiếm Thần Trần đại hiệp đã quy tiên là sự thật sao ?
Phương Tuyết Nghi buồn bả nói :
– Đại bá nói không sai, tiên sư đã tạ thế tại Cùng Lai Sơn .
Trịnh Đại Cương thở dài, nói :
– Võ lâm vừa xuất hiện loạn cảnh thì Trần đại hiệp tạ thế, thật là …
Phương Tuyết Nghi nói :
– Đại bá nói chí phải, chỉ có điều thương thế của tiên sư đã sớm vô phương chửa trị nếu không vì tiểu điệt thì có lẻ người đã tạ thế từ hai năm trước rồi !
Trịnh Đại Cương lại thêm một phen kinh ngạc, lão nói :
– Sao lại có chuyện như thế ? Không lẻ Trần đại hiệp vì thọ thương mà khứ thế ?
– Không sai ! Tiên sư bị người ta ám toán !
– Cái gì ? Với bản lảnh của Trần đại hiệp thì dễ nào có thể ám toán lão ta ?
– Đại bá, đây cũng chính là chuyện mà tiểu điệt sẽ phải điều tra rõ để phục thù cho Trần đại hiệp mới được !
Hai người đối đáp đến đây thì Tống Phù đã cùng An Tiểu Bình bước vào .
Phương Tuyết Nghi liền nói với Tiểu Bình :
– Hiền đệ, Trịnh đại bá muốn bái tạ ân cứu mạng của hiền đệ đấy …
An Tiểu Bình vội kêu lên :
– Làm sao tiểu đệ dám nhận ? Chuyện này …
Nàng chưa dứt lời thì đã nghe Trịnh Đại Cương nói :
– Trịnh mỗ không may lọt vào tay Ngũ Ma, nếu không có thiếu hiệp trượng nghĩa giải cứu thì e rằng đã sớm vùi thân trong đất rồi . Ân tài tạo này đương nhiên là cả đời Trịnh mỗ không dám quên …
An Tiểu Bình vội hoàn lễ và khiêm tốn nói :
– Trịnh đại hiệp, dừng nói là vản bối đã kết giao với Phương huynh, dù là người không quen biết mà gặp chuyện bất bình như vậy thì vản bối cũng không thể tự thủ bàng quan ! Nếu Trịnh đại hiệp còn nói lời đa tạ nữa là đã xem vản bối như người ngoài rồi đấy !
Trịnh Đại Cương nghe vậy thì buông tiếng thở dài rồi nói :
– Đại ân không thể tạ bằng lời, ngày sau nếu An công tử có việc gì dùng được Trịnh mỗ thì nhất định Trịnh mỗ sẽ ra sức khuyễn mã !
An Tiểu Bình nói :
– Trịnh đại hiệp nặng lời rồi !
Lúc nầy Bang chủ Cái Bang mới lên tiếng :
– Trịnh đại hiệp, có một chuyện nhưng chẳng hay ngươi có biết hay không ?
Trịnh Đại Cương nói :
– Chuyện gì vậy ? Xin Bang chủ nói ra xem !
Hoắc Minh Phong nói :
– Thiên Ma Nữ còn ở Đăng Phong thành không ?
Trịnh Đại Cương nói :
– Thiên Ma Nữ có đến Đăng Phong thành nhưng đã bõ đi từ mấy ngày trước, còn khi nào ả trở lại thì Trịnh mỗ không biết !
Hoắc Minh Phong nói :
– Còn Ác Khỗng Minh thì sao ?
Trịnh Đại Cương nói :
– Tại hạ không thấy hắn xuất hiện ở Đăng Phong thành !
Tống Phù xen vào :
– Sợ rằng hiện tại Kế Thông vẫn chưa dám hiện thân đâu !
Hoắc Minh Phong hỏi :
– Tại sao ?
Tống Phù nói :
– Có người của Chúc gia đang ẩn cư tại Tung Sơn nên đương nhiên là hắn không dám công khai lộ diện rồi !
Hoắc Minh Phong nói :
– Ác Khỗng Minh quỷ kế đa đoan, chúng ta phải đề phòng hắn mới được .
Chợt nghe Tân Bá Công hắng giọng một tiếng rồi nói :
– Hoắc Minh Phong !
Hoắc Minh Phong giật mình vội hỏi :
– Đại thúc có gì chỉ giáo chăng ?
Tân Bá Công nói :
– Ngươi là chủ một bang mà tại sao lại nhát gan sợ chuyện như thế ?
Hoắc Minh Phong mĩm cười, nói :
– Đại thúc, không phải là vản bối sợ chuyện ! Chỉ vì Kế Thông là nhân vật cực kỳ thâm hiểm, ở ngoài chỗ sáng thì chúng ta không sợ hắn nhưng trong bóng tối thì quả thật là khó đùa với hắn !
Lão ngưng một lát rồi quay sang nói với Phương Tuyết Nghi :
– Lão đệ, chẳng phải là ngươi có chuyện muốn tìm Trịnh đại hiệp đó sao ? Bây giờ đã gặp nhau thì tại sao chẳng nói gì cả vậy ?
Phương Tuyết Nghi nói :
– Đúng vậy, thật sự là vản bối có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo Trịnh đại bá …
Trịnh Đại Cương liền nói :
-Nghi nhi , có chuyện gì cứ hỏi đi, nếu vi bá biết thì tất sẽ không từ chối trả lời.
Phương Tuyết Nghi nói :
-Đại bá, tiểu điệt muốn biết tung tích Phương bá mẫu và Lạc huynh hiện đang ở nơi nào ?
Trịnh Đại Cương nói :
– Bá mẫu và Lạc huynh của ngươi đã đi cùng Thạch tam đệ !
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi :
– Thế đại bá không đi chung với bọn họ à ?
Vi bá vốn đi cùng bọn họ nhưng về gần đến cố hương của ngươi thì xảy ra một chuyện nhỏ nên phải tạm thời chia tay.
– Rồi sau đó đại bá không gặp lại bá mẫu và Lạc huynh à ?
– Không ! Về sau vi bá có trở lại cố hương của ngươi mấy lần nhưng tìm không gặp bọn họ, tuy vi bá dịch dung cải trang truy tìm trên giang hồ rất lâu nhưng kết quả vẫn không có manh mối gì.
– Chuyện này thật kỳ lạ ! Đại bá , có người phát hiện Thạch tam thúc và Phương Thiên Thành ở Lạc Dương đấy !
– Thật thế sao ?
Hoắc Minh Phong bật cười, nói :
– Phân đường Lạc Dương của bản bang từng phát hiện thi thể của bọn họ.
Trịnh Đại Cương kinh hải kêu lên :
– Thạch tam đệ chết rồi sao ?
Vừa nói thần sắc của lão vừa liên tục biến chuyển, hai giọt nước mắt bất giác lăn ra.
Hoắc Minh Phong vội nói tiếp :
– Trịnh đại hiệp chớ vội bi thương , theo lão phu biết thì Thạch Tuấn vẫn còn tại thế …
Trịnh Đại Cương chẳng hiểu gì cả , lão hỏi ngay :
– Bang chủ nói vậy là nghĩa làm sao ? Có người ở phân đường Lạc Dương của quý bang phát hiện thi thể bọn họ thì tại sao nói là Thạch tam đệ vẫn còn tại thế ?
Hoắc Minh Phong nói :
– Trịnh đại hiệp chớ khẩn trương , tuy phân đường Lạc Dương phát hiện thi thể bọn họ nhưng đó chỉ là do người khác giả trang mà thôi !
Trên mặt Trịnh Đại Cương thoáng hiện vẻ nghi ngờ, lão nói :
– Thật không ?
Phương Tuyết Nghi nói :
– Đại bá, Bang chủ nói là sự thật đấy, theo phân Đường chủ nói sau khi kiểm tra thi thể thì đó không phải là Thạch tam thúc !
Trịnh Đại Cương thở phào rồi nói :
– Tam đệ không phải là tướng đoản mệnh, xem ra người chết không phải là hắn rồi !
Phương Tuyết Nghi nói :
– Đại bá, tiểu điệt cảm thấy chuyện này rất kỳ quái !
– Không sai, chuyện này quả nhiên rất kỳ quái ! Phương Thiên Thành và Thạch tam đệ làm sao có thể đi chung với nhau được chứ ?
– Đại bá …
– Không lẻ hiền diệt đã nghĩ ra nguyên do bên trong ?
– Không, nhưng tiểu điệt cho rằng, Thạch tam thúc đã đi chung với Phương Thiên Thành thì trong chuyện này tất phải có một sự kỳ quặc …
– Vi bá cũng nghĩ như thế, chỉ có điều không biết là tại sao ? Bởi lẻ Thạch tam đệ thừa biết là Phương Thiên Thành đã đoạn tình đoạn nghĩa với ta mà !
Phương Tuyết Nghi nói :
– Đại bá, chuyện Thạch tam thúc thì Hoắc Bang chủ đã phái người đi Lạc Dương điều tra rồi ! Chỉ có điều, Phương bá mẫu và Lạc huynh không biết đã trôi dạt đến nơi nào …
Trịnh Đại Cương nói :
– Hiền điệt, sợ rằng chuyện này phải chờ tìm Thạch tam đệ rồi mới hỏi được thôi !
Tân Bá Công có vẻ không nhẫn nại được nữa nên lớn tiếng nói :
– Phương lão đệ, các ngươi nói tới nói lui mà có nói ra được kết quả gì đâu ?
Phương Tuyết Nghi nói :
– Tân lão, bọn vản bối đã nói xong rồi, mọi chuyện còn lại phải chờ gặp Thạch tam thúc thôi !
Tân Bá Công cười ha hả rồi nói :
– Có thế chứ ! Trịnh Đại Cương vừa mới bình phục nên để cho hắn tịnh dưỡng một lát mới được !
Trịnh Đại Cương có vẻ như muốn nói tiếp nhưng lão thấy Tân Bá Công nhìn mình thì vội gượng cười nói :
– Vản bối biết rồi ạ !
Nói đoạn lão đến toạ thiền trên một chiếc bồ đoàn tịnh dưỡng .
Tân Bá Công gật đầu, nói :
– Phương lão đệ, chúng ta đừng làm phiền hắn nữa, đi kiếm chút gì ăn thôi !
Lão nói đi là đi ngay tức khắc .
Phương Tuyết Nghi, An Tiểu Bình, Tống Phù, Hoắc Minh Phong cũng lần lượt rời khách đường xuống trai phong .
Sau khi ăn tối xong thì Phương Tuyết Nghi trở lại khách đường nhưng chàng thấy Trịnh Đại Cương vẫn còn tỉnh toạ nên đành đi đi lại lại bên ngoài chờ đợi .
Ngay lúc đó thì Nhập Thánh đại sư vội vàng chạy đến nói :
– Tiểu thí chủ, Chưởng môn sư đệ sai lão nạp đến mời tiểu thí chủ để đối phó với cường địch đấy .
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi :
– Đại sư có biết người đó là ai không ?
Nhập Thánh đại sư nói :
– Chưởng môn sư đệ của lão nạp có hỏi nhưng người này ẩn thân trong một kệ kinh của tàng kinh các nên bọn lão nạp không thấy rõ dung mạo, người này cũng không báo danh tánh nên đến lúc nầy cũng không biết lão ta là ai !
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
– Thật là kỳ quái ! Là nhân vật nào mà có thể đột nhập vào Tàng kinh các của Thiếu Lâm tự để ẩn thân ?
Nghĩ đoạn chàng hỏi :
– Lão nhân đó làm sao đột nhập vào Tàng kinh các, lẻ nào nơi đó không có cao tăng của quý tự canh giữ ?
Nhập Thánh đại sư nói :
– Tiểu thí chủ, Tàng kinh các là nơi được canh phòng nghiêm mật nhất trong bổn tự . Người bình thường quyết không thể vào được !
Lão không chờ Tuyết Nghi hỏi mà thở dài một hồi rồi nói tiếp :
– Nhưng có lẻ võ công của lão thí chủ này không tầm thường, nếu không thì khó có thể qua mắt hai sư đệ bọn Nhập Pháp ngày đêm túc trực ở đó !
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
– Nếu võ công người này không cao cường thì e rằng Nhập Vân đại sư đã không phái người đến mời ta !
Nghĩ đoạn chàng nói :
– Dù võ công lão nhân đó cao cường thế nào thì cũng không thể thắng được sự liên thủ của các vị !
Nhập Thánh đại sư nói :
– Tiểu thí chủ, Tàng kinh các là nơi tàng trử kinh kệ bí kíp hàng trăm đời của bổn tự, một khi động thủ thì tất sẽ làm hỏng nhiều kinh điển và bọn lão nạp không tránh khỏi tội nghiệt tày trời !
Phương Tuyết Nghi nói :
– Thì ra là các vị sợ ném chuột vở đồ nhà …
Chàng ngừng lại một lát rồi nói :
– Phiền đại sư dẫn đường cho !
Nhập Thánh đại sư chấp tay niệm phật hiệu rồi quay đầu dẫn Tuyết Nghi đến Tàng kinh các .
Hai người vượt qua ba tòa bảo điện, xuyên qua một hoa viên thì thấy một nơi đèn đuốc sáng choang giữa rừng trúc, đây chính là Tàng kinh các của Thiếu Lâm tự .
Nhập Vân đại sư thấy hai người đến thì vội chấp tay nói :
– Tiểu thí chủ, lão nạp chờ đã lâu rồi !
Phương Tuyết Nghi bước lên trước và cung thủ, nói :
– Chưởng môn đại sư, lão nhân đó ở gian nào ?
Nhập Vân đại sư nói :
– Lão nhân đó ở gian giữa …
Lời chưa dứt thì bỗng nhiên có một tràng cười lớn phát ra từ gian giữa, tiếp theo đó là một giọng khàn khàn :
– Phương lão đệ, ngươi đến rồi à ?
Lời vừa dứt thì từ trong một kệ kinh bên trái có một chiếc đầu như tỗ quạ thò ra .
Phương Tuyết Nghi vận mục lực nhìn kỹ rồi buột miệng kêu lên :
– Thì ra là lão tiền bối !
Nhập Thánh đại sư chau mày hỏi :
– Tiểu thí chủ quen với vị lão thí chủ này thật chứ ?
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
– Đương nhiên là thật ! Nhị vị đại sư, lão tiền bối này chính là lão nhân ẩn cư trên đỉnh Thái Thất đấy !
Nhập Vân kinh ngạc kêu lên :
– Là Chúc lão thí chủ à ?
Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói :
– Đúng vậy !
Thì ra chiếc đầu của lão nhân vừa thò ra chính là Thiên Đài Tiên Tẫu Chúc Công Minh .
Chúc Công Minh vẫn chưa lộ xuất toàn bộ thân hình, lão khẻ hỏi Phương Tuyết Nghi :
– Lão đệ, Tân lão quái đến chưa ?
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
– Đã đến từ lâu rồi !
Chúc Công Minh nghe vậy thì vội thụt đầu vào và nói :
– Lão đệ, hắn có biết lão phu ẩn cư trên tuyệt đỉnh Thái Thất không ? Các ngươi …không nói với hắn là lão phu giả mạo Á Cái Hoàng Xung đấy chứ ?
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
– Lão này trốn trong Tàng kinh các thế nầy là vẫn rất sợ gặp Tân Bá Công, nếu theo sự thật mà nói thì nhất định lão ta sẽ không chịu ra ! Chi bằng ta hãy lừa lão một phen để khiến lão tự chui ra mới được .
Nghĩ đoạn chàng liền nói :
– Sau khi đến đây thì căn bản Tân lão tiền bối không nhắc đến chuyện hôm đó, vì vậy lão tiền bối đừng bận tâm !
Chúc Công Minh thò đầu hỏi :
– Lão đệ, ngươi không lừa lão phu đấy chứ ?
Tuyết Nghi nói :
– Đương nhiên là không rồi !
Chúc Công Minh cẩn thận quan sát xung quanh một lúc rồi mới nói :
– Lão đệ, hiện Tân lão quái đang ở đâu ?
Tuyết Nghi nói :
– Tân lão đang ở trong Thiếu Lâm tự .
– Nhưng không có ở chỗ ngươi đấy chứ ?
– Không ! Vản bối chỉ đến đây một mình, Tân lão không biết lão tiền bối đã đến đây đâu !
Chúc Công Minh quan sát một lúc nữa rồi mới cười ha hả và phóng ra ngoài .
Nhập Vân đại sư liền bước đến chấp tay, nói :
– Bần tăng Nhập Vân xin tham kiến Chúc lão thí chủ !
Chúc Công Minh thản nhiên khoát tay và nói :
– Chưởng môn đại sư, miễn lễ !
Khẫu khí của lão ta khiến Tuyết Nghi phải sững sờ, chàng thầm nghĩ :
– Tại sao lão ta lại dùng khẫu khí như vậy đối với Chưởng môn Thiếu Lâm ? Trừ phi lão ta là trưởng bối của Nhập Vân đại sư …
Chàng còn đang nghĩ thì đã nghe Chúc Công Minh nói :
– Phương lão đệ, ngày nay ngươi có lên Thái Thất không ?
Phương Tuyết Nghi nói :
– Vản bối có lên một lần và phát hiện một chuyện kỳ quái …
– Chuyện kỳ quái thế nào ?
– Vản bối phát hiện một trung niên đại hán đã chết, nhưng kỳ quái là gã nầy mặc y phục do Tống lão mua cho lão tiền bối !
– Lão đệ, nói vậy là người đó đã chết thật rồi à ?
– Chết rồi ! Gã chết bởi một loại võ công kêu bằng Xích Diệm Chưởng nhưng không biết kẻ phát chưởng là ai ?
Chúc Công Minh ngạc nhiên nói :
– Xích Diệm Chưởng à ? Đương nhiên là lão phu biết lai lịch môn võ công này !
Lão buông một tiếng thở dài rồi nói :
– Ôi ! Quả nhiên là hắn rồi !
Phương Tuyết Nghi vội hỏi :
– Hắn là ai ?
Chúc Công Minh nói :
– Tất nhiên là Ác Khỗng Minh trong Ngũ Đại Ma Chủ !
Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
– Xem ra Ác Khỗng Minh đã đến Tung Sơn thật rồi !
Nghĩ đoạn chảng nói :
– Chúc lão, Tân lão tiền bối nói rằng, nếu người đó không chết trong tay Ác Khỗng Minh thì tất đã chết trong tay Chúc lão …
Chúc Công Minh chợt biến sắc, lão kêu lên :
– Lão đệ, Tân lão quái cũng lên Thái Thất rồi à ?
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
– Chúc lão, có một chuyện mà vản bối muốn xin lão bõ qua cho !
– Chuyện gì ?
– Vản bối mới lừa Chúc lão !
– Ngươi lừa lão phu chuyện gì ?
– Chuyện lão ẩn cư trên Thái Thất , Tân lão đã biết rồi !
– Hắn biết rồi à ? Ai nói với hắn ?
– Không ai nói cả, đó là do Tân lão tự nghĩ ra !
Chúc Công Minh buông tiếng thở dài rồi quét mục quang dáo dác nhìn quanh như Tân Bá Công tìm đến vậy .
Phương Tuyết Nghi cười thầm trong bụng, chàng nói :
– Chúc lão không cần tránh né Tân lão nữa ?
Chúc Công Minh ngạc nhiên hỏi :
– Tại sao ? Ngươi có biết nguyên nhân lão phu tránh né hắn không ?
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói :
– Vản bối đã biết ! Nhưng Tân lão nói rằng, lão ta đã trao lệnh kỳ cho sư điệt Dương Trung của lão tiền bối rối !
– Thật không ?
– Chính miệng Tân lão nói ra nên tự nhiên không thể là giả !
– Vậy thì tốt rồi ! Lão đệ, lão phu có nên đi gặp hắn không ?
– Tân lão đã giao lệnh kỳ cho Dương Trung thì lão tiền bối hà tất phải sợ gặp lão ta nữa ?
Chúc Công Minh suy nghĩ một lát rồi nói :
– Được ! Con dầu xấu thì cũng phải gặp cha mẹ chồng thôi, lão phu đã trốn hắn mấy mươi năm, đến hôm nay xem như lão phu đã thắng rồi !
Nói đoạn lão ra hiệu cho Phương Tuyết Nghi dẫn đường đi gặp Tân Bá Công, Nhập Vân đại sư và Nhập Thánh đại sư cũng lần lượt theo sau .
Bốn ngươi đến khách đường thì thấy nơi này đã có mặt quần hào đầy đũ lão thiếu, nam , nữ .
Phương Tuyết Nghi đưa Chúc Công Minh vào thì ai nấy cũng đều sững sờ, Tống Phù buột miệng kêu lên trước :
– Chúc huynh, ngươi làm sao gặp được Phương lão đệ vậy ?
Tân Bá Công bước lại gần Chúc Công Minh và lớn tiếng nói :
– Lão đệ, sao ngươi biến thành quái đản thế nầy ? Chẳng trách hôm trên Thái Thất lão phu không tài nào nhận ra …
Chúc Công Minh cung thủ, nói :
– Tân huynh, chúng ta đều đã già cả rồi, tự nhiên là không còn vẻ anh tuấn dễ nhìn như hai ba mươi năm trước !
Tân Bá Công nói :
– Chúc lão đệ nói không sai, niên kỷ cao thì tự nhiên là không dễ nhìn bằng thời đương niên, chỉ có điều theo ta biết thì khi còn trẻ ngươi cũng chẳng dễ nhìn gì lắm !
Chúc Công Minh nói :
– Người xấu mà lòng tốt, Tân huynh biết đạo lý này mà !
Lão ngừng lại nhìn qua Hoắc Minh Phong rồi nói tiếp :
– Vị này có phải là Hoắc Bang chủ của Cái Bang không ?