Đoàn Dự quay đầu lại, thấy một hán tử ăn mặc theo lối gia nhân đang hấp tấp đi tới, chính là Lai Phúc Nhi, người lúc nãy chàng nhìn thấy qua khe vách. Y đi đến gần, hành lễ nói: “Tiểu nhân Lai Phúc Nhi, vâng lệnh phu nhân đến đưa công tử đi mượn ngựa.” Đoàn Dự gật đầu nói: “Nếu vậy càng hay!”
Lai Phúc Nhi liền đi trước dẫn đường, qua khỏi rừng tùng rồi, chuyển qua hướng bắc, đi vào một con đường nhỏ chừng sáu bảy dặm đến trước một tòa nhà lớn. Y tiến lên cầm vòng cửa gõ nhẹ hai tiếng, ngừng lại một chút, lại gõ thêm bốn tiếng, rồi lại gõ thêm ba tiếng. Cánh cửa kêu kẹt một cái rồi mở ra. Lai Phúc Nhi đứng ngoài cùng người mở cửa nói với nhau một hồi tiếng lóng. Lúc đó trời đã tối mịt, trên trời ánh sao lờ mờ, Đoàn Dự lại nghĩ đến pho tượng ngọc mỹ nhân dưới đáy sông.
Bất thình lình trong cổng có tiếng vó câu lộp cộp và tiếng ngựa hí. Đoàn Dự bất giác bật lên tiếng khen “Ngựa hay tuyệt”. Cánh cổng chợt mở, đầu ngựa ló ra, đôi mắt lóe sáng trong đêm tối. Nhác trông Đoàn Dự đã biết ngay là một giống thần mã, khác hắn ngựa thường. Lông nó đen láy, bốn vó thon thon rất cao, toàn thân hùng vĩ hiên ngang. Con tiểu tỳ dắt ngựa, tóc còn buông rủ, trời tối không trông rõ mặt, tuổi chừng mười bốn mười lăm, dáng điệu rất là mềm mại.
Lai Phúc Nhi nói: “Thưa công tử, phu nhân sợ công tử không kịp về Đại Lý, sai tiểu nhân qua đây mượn con tuấn mã này.” Đoàn Dự được xem ngựa đã nhiều, mới nghe tiếng con này kêu cũng đã biết là ngựa hay vô cùng, hàng vạn con chưa chắc đã chọn được một. Chàng hoan hỉ đáp: “Xin đa tạ!” rồi đưa tay ra đón lấy dây cương.
Ả tiểu tỳ nhẹ nhàng xoa đầu và vuốt ve bờm ngựa, dịu dàng bảo: “Hắc Mai Côi! Hắc Mai Côi! Tiểu thư cho công tử mượn ngươi để cưỡi, ngươi phải nhất nhất nghe lệnh công tử. Đi mau lên rồi mà về nghe!” Con ngựa quay đầu lại liếm tay ả, coi bộ thân mật lắm. Tiểu tỳ cầm cương đưa cho Đoàn Dự nói: “Con ngựa này không thể giục bằng roi vọt được. Công tử càng ngọt ngào chừng nào nó càng mau lẹ chừng ấy.”
Đoàn Dự nghĩ thầm: “Tên Hắc Mai Côi hẳn là ngựa cái” bèn kính cẩn nói: “Bẩm Hắc Mai Côi tiểu thư, tiểu sinh xin ra mắt.” Nói rồi xá dài. Ả tiểu tỳ nhoẻn miệng cười nói: “Công tử nói chuyện khéo quá. Này, cưỡi cho khéo kẻo ngã đấy nhé!” Đoàn Dự nhẹ nhàng nhảy lên yên rồi nhìn tiểu tỳ bảo: “Đa tạ tiểu thư!” Tiểu tỳ cười nói: “Thế công tử không cảm ơn tiểu tỳ này sao?” Đoàn Dự chắp tay nói: “Đa tạ tỉ tỉ! Lúc trở lại ta sẽ mua mứt về làm quà.” Tiểu tỳ vẫn cười nói: “Mứt thì không dám mong, chỉ mong công tử cẩn thận đừng làm con ngựa bị thương.”
Lai Phúc Nhi nói: “Công tử trông hướng bắc mà đi, ra đường lớn thì về thẳng nước Đại Lý. Xin công tử bảo trọng.” Đoàn Dự vừa khẽ giật cương, ngựa tung bốn vó nhảy vài cái đã ra xa tới vài mươi trượng.
Con Hắc Mai Côi không cần phải giục, đêm tối mà nó vẫn phóng như bay. Đoàn Dự ngó hai bên đường, cây cối trong rừng trông như chạy giật lùi lại sau. Chàng ung dung ngồi trên ngựa, êm ru dị thường, tuyệt không thấy xóc chút nào. Chàng nghĩ thầm: “Con ngựa chạy nhanh như gió thế này thì chỉ trưa mai là về đến Đại Lý.”
Chưa đầy một khắc đồng hồ chàng đã đi chừng mười dặm. Gió khuya thổi hiu hiu, mùi hương dịu mát của cây cỏ thoảng vào mũi, chàng tự nhủ: “Đêm thanh ruổi ngựa kể cũng là lạc thú trên đời”. Bất thình lình phía trước mặt chàng có tiếng quát: “Tiện tỳ kia! Đứng lại!” Ánh đao lấp loáng trong đêm tối nhằm chàng chém tới, nhưng ngựa chạy lẹ quá, đao chém vào quãng không. Ngựa tung vó lên đã nhảy xa hơn một trượng. Đoàn Dự ngoảnh đầu lại, nhìn thấy phía sau có hai gã đại hán đang đuổi theo rất gấp. Một gã tay cầm đơn đao, còn một gã sử cây trường thương. Hai gã vẫn lớn tiếng mắng: “Con tiện tỳ kia! Ngươi mặc giả trai định che mắt lão gia phải không?” Ngựa phi nhanh như gió cuốn, chỉ trong chớp mắt đã bỏ hai người một quãng khá xa. Hai gã đại hán tuy chạy mau, đuối gấp mà trong khoảnh khắc tiếng la gọi cũng không nghe thấy nữa.
Đoàn Dự nghĩ thầm: “Hai tên này mồm năm miệng mười gọi ta là con tiện tỳ, rồi còn nói cái gì gái mặc giả trai. Thôi phải rồi, bọn chúng đón đường chủ nhân con Hắc Mai Côi để trả hận. Chúng nhìn ra ngựa mà không nhận ra người cỡi ngựa là ai. Thật là lỗ mãng!”. Chàng đi thêm quãng nữa, bỗng la lên: “Thôi hỏng to rồi! Ta nhờ con ngựa này phóng nhanh mà thoát được hai gã phục kích. Xem ra hai gã này võ nghệ không phải tay vừa. Nếu như tiểu thư cho mình mượn ngựa không biết vụ này, cứ nghiễm nhiên đi ra tất bị chúng ám toán. Ta phải trở lại báo tin cho tiểu thư mới được.” Chàng liền dừng ngựa lại nói: “Hắc Mai Côi! Có người toan ám hại tiểu thư ngươi đó, chúng ta phải quay lại báo tin cho tiểu thư hay để nàng cẩn thận đừng có ra ngoài.”
Thế rồi Đoàn Dự theo đường cũ quay trở lại. Gần đến chỗ hai gã đại hán đón đường vừa rồi, chàng giục ngựa: “Lẹ lên! Lẹ lên!” Con Hắc Mai Côi hình như hiểu tiếng người, vừa nghe tiếng giục “lẹ lên”, quả nhiên nó phóng nhanh hơn trước. Nhưng tới nơi thì chẳng thấy hai gã đại hán đâu nữa. Đoàn Dự lại càng nóng ruột tự hỏi: “Phải chăng hai gã này đến vây trang trại tiểu thư? Nếu vậy càng nguy biết mấy!”. Chàng luôn mồm giục ngựa: “Nhanh lên!” Hắc Mai Côi phi như bay, vó không chấm đất.
Chàng về đến trước trại, bất thình lình hai cây côn phóng ra phang vào chân ngựa. Hắc Mai Côi không chờ Đoàn Dự giục, nhảy vọt qua, chân sau đó phốc một cái, một tên cầm côn bắn ra xa.
Hắc Mai Côi rướn lên một cái nữa là đến cổng trại, Đoàn Dự thấy bốn năm tên đứng đó thò tay ra giằng lấy dây cương. Tay phải chàng bị giật mạnh lôi xuống, đoạn có tiếng quát hỏi: “Thằng nhỏ này! Mi đến đây làm chi? Dòm dỏ cái gì?”
Đoàn Dự than thầm: “Thật là hỏng bét. Tòa nhà này đã bị vây kín cả rồi. Không biết chủ nhân đã mắc độc thủ của chúng chưa?”. Tay phải chàng bị một bàn tay nắm giữ, chẳng khác gì cái đai sắt bóp chặt lại, làm cho nửa người tê nhức. Chàng nói: “Ta đến tìm chủ nhân tòa nhà này. Sao các ngươi hung hăng thế?” Chợt có tiếng khàn khàn của một lão già khác nói: “Thằng nhãi ranh kia cỡi ngựa của con tiện tỳ, chắc là chỗ thân thích với nhau. Hãy thả cho nó vào, bọn ta đã nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, để rồi tóm cả một mẻ.”.
Đoàn Dự hoảng hồn nghĩ thầm: “Thôi ta tự chui đầu vào tròng mất rồi! Đã đến thế này có muốn chạy cũng không thoát, đành vào đây rồi sau sẽ liệu”. Gã kia buông tay chàng ra. Chàng sửa lại khăn áo chỉnh tề rồi ngang nhiên đi vào.
Qua khỏi cổng đến một trang viện, giữa là lối đi lát đá, hai bên trồng toàn hoa Mai Côi, hương thơm sực nức. Con đường đá này khúc khuỷu, quanh co xuyên qua một cái cổng tò vò. Đoàn Dự cứ theo đường đá đi mãi vào trong, thấy hai bên đều có người đứng rải rác. Chàng chợt nghe trên cao có tiếng ho, ngẩng lên nhìn đầu tường cũng có tới bảy tám người tay cầm gươm đao sáng loáng. Trời tối trông ánh gươm đao lại càng ghê rợn. Đoàn Dự tự hỏi: Tòa nhà này xem chừng không to là mấy, làm gì có nhiều người ở, vậy mà chúng kéo đến làm gì lắm thế? Phải chăng chúng định giết sạch cả nhà người ta?
Tuy trời tối nhưng Đoàn Dự thấy tên nào cũng nhìn mình trừng trừng, vẻ mặt hung dữ, có đứa tay lăm lăm cầm đốc gươm thị uy. Chàng cố gượng trấn tĩnh, nhìn vào tận cùng đường đã thấy một tòa đại sảnh, ánh đèn trong nhà qua khe cửa lọt ra ngoài. Đoàn Dự đi thẳng đến trước cửa dõng dạc lên tiếng: “Tại hạ là Đoàn Dự có việc xin vào ra mắt chủ nhân.”
Trong nhà có tiếng khàn khàn quát hỏi: “Ai? Vào trong này!” Đoàn Dự cảm thấy bực mình, đẩy mạnh của bước vào. Chàng đưa mắt nhìn thấy đứng ngồi có đến mười bảy, mười tám người, không khỏi kinh ngạc. Trên ghế tựa giữa nhà, một người áo đen ngồi xoay lưng ra ngoài. Tuy không rõ mặt nhưng trông dáng dấp cùng mớ tóc đen nhánh, óng mượt rủ xuống thì biết ngay là một thiếu nữ. Ngoài hai bà già ngồi trên ghế bành phía đông là tay không, còn hơn chục người khác ai cũng cầm binh khí. Bên dưới hai mụ già có một người nằm lăn dưới đất, đã chết rồi nhưng máu tươi trên cổ còn chảy ròng ròng, chính là gã Lai Phúc Nhi đã đưa Đoàn Dự sang mượn ngựa. Đoàn Dự nghĩ gã này đối với mình cung kính lễ độ, ngờ đâu phút chốc đã tử nạn, cũng vì mình mà ra nông nỗi, trong lòng thương xót không sao kể xiết.
Bà già ngồi trên tóc đã bạc trắng, dáng người bé nhỏ, giọng khàn khàn quát: “Thằng nhỏ kia! Mi đến đây có việc gì?”
Ngay từ lúc mới bước chân vào, Đoàn Dự đã định sẵn chủ ý: mình dấn thân vào nơi hiểm địa nếu tìm được kế thoát thân là nhất, còn không thì coi như đi nhằm giờ xấu, năn nỉ đám côn đồ cũng chẳng ích gì. Vào trong sảnh lại thấy Lai Phúc Nhi chết nằm đó, chàng đâm ra phẫn nộ ngang nhiên trả lời: “Bà bất quá sống lâu hơn ta vài tuổi, làm gì mà gọi thằng nọ thằng kia, ăn nói vô lễ thế?”
Mụ già đó mặt ngắn chùn chùn, đầy vết nhăn, lông mày trắng rủ xuống, đôi mắt nhỏ lóe hung quang, đưa mắt đánh giá Đoàn Dự là hạng người nào. Mụ già ngồi bên dưới bèn quát: “Thằng nhỏ thối tha kia, thật ngươi chẳng biết trời trăng gì? Thụy bà bà đích thân mở miệng hỏi là coi trọng ngươi lắm rồi. Ngươi có biết vị lão bà bà này là ai không? Thật mi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn.”
Bà già đó người to béo, cái bụng ưỡn ra như có chửa bảy tám tháng, đầu tóc hoa râm, mặt nung núc những thịt, giọng nói còn khó nghe hơn đàn ông con trai, hai bên hông đeo hai thanh đoản đao bản rộng, một thanh còn dính đầy máu tươi. Hiển nhiên Lai Phúc Nhi đã bị mụ ta giết chết.
Đoàn Dự trông thấy thanh đao nhuốm máu đó, nối căm tức xông lên, lớn tiếng nói: “Nghe giọng mụ là người ở phương xa, sao dám đến Đại Lý giết người bừa bãi? Đại Lý tuy là nước nhỏ nhưng cũng có vương pháp, Thụy bà bà lai lịch thế nào tại hạ không biết, nhưng dẫu có là Hoàng thái hậu nước Đại Tổng cũng không thể đến đây tùy tiện ra tay giết người được.”
Mụ già mập giận dữ, đứng phắt lên vùng hai tay ra, mỗi tay cầm một thanh đoản đao, quát lớn: “Để ta giết người xem ai làm gì nào? Nước Đại Lý chẳng ai tốt lành, đáng giết hết.” Đoàn Dự ngẩng đầu cười ha hả nói: “Ngang ngược vô cớ, tức cười thật!” Mụ già mập tiến lên hai bước, đao bên tay trái chém luôn vào cổ Đoàn Dự.
Nghe keng một tiếng, một cây thiết trượng phóng ra gạt đao đi, chính là Thụy bà bà ra tay ngắn trở. Mụ nói nhỏ: “Bình bà bà hãy hượm đã, hỏi y cho rõ ràng rồi giết cũng không muộn.” Nói xong dựng trượng vào bên ghế hỏi Đoàn Dự: “Ngươi là ai?”
Đoàn Dự đáp: “Ta là người Đại Lý. Mụ mập này nói người Đại Lý ai cũng đáng chết, vậy thì ta cũng đáng chết.” Bình bà bà bực tức nói: “Ngươi gọi ta là Bình bà bà là được rồi, cần gì phải mập hay ốm?” Đoàn Dự cười: “Mụ thử sờ bụng xem mập hay ốm thì biết.”
Bình bà bà mắng liền: “Con bà ngươi!” Mụ vung đao chém nhứ hai nhát cách mặt chàng mấy tấc, tiếng gió vù vù. Đoàn Dự sợ đến toát mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch nhưng trên mặt cố làm ra vẻ thản nhiên.
Thụy bà bà nói: “Tên tiểu tử bảnh bao này chắc là bạn trai của tiểu tiện nhân chứ gì?” Nói xong mụ giơ tay chỉ cô gái áo đen đang quay lưng lại. Đoàn Dự đáp: “Vị cô nương này ta chưa hề gặp bao giờ. Thế nhưng Thụy bà bà này, ta khuyên mụ ăn nói lịch sự một chút, ai đời mở miệng là chửi rủa người ta. May mà vị cô nương này đại nhân đại lượng nên không đôi co làm chi, chứ mụ cũng nào có cao quí gì.” Thụy bà bà hừ một tiếng nói: “Thằng nhãi này bây giờ lại dạy ngược lại ta. Nếu ngươi không quen biết với con tiểu tiện nhân thì đến đây làm gì?”
Đoàn Dự đáp: “Ta đến đây là để báo tin cho chủ nhân hay.” Thụy bà bà hỏi: “Báo tin gì?” Đoàn Dự thở dài đáp: “Ta đến chậm một chút, thành ra có báo cũng như không.” Thụy bà bà hỏi dồn: “Báo tin gì nói ngay cho ta hay!” Giọng mụ càng lúc càng gay gắt.
Đoàn Dự nói: “Ta chỉ cần gặp chủ nhân nhà này, nói với ngươi làm gì?” Thụy bà bà cười khẩy, một hồi sau mới nói: “Nếu ngươi muốn gặp mặt y mới nói thì nói liền cho kịp! Lát nữa thì xin mời nhị vị xuống âm phủ mà nói chuyện.” Đoàn Dự hỏi: “Vị nào là chủ nhân? Tại hạ cảm tạ đã cho mượn ngựa.”
Câu đó vừa nói ra, ai nấy đều quay lại nhìn người thiếu nữ áo đen ngồi trên ghế. Đoàn Dự ngạc nhiên: “Không lẽ cô nương này là chủ nơi đây? Nàng ta là một cô gái mảnh mai, lại bị đông đảo cường địch vây quanh thế này, thật là nguy quá”. .
Chỉ nghe cô gái chậm rãi nói: “Ta nể mặt người khác nên cho ngươi mượn ngựa, có chi mà phải tạ ơn? Ngươi không đi cứu người còn trở lại đây làm gì?” Nàng miệng nói vậy nhưng không quay đầu lại, vẫn nhìn vào phía trong.
Đoàn Dự đáp: “Tại hạ ngồi trên lưng Hắc Mai Côi, giữa đường gặp hai tên phục kích, chúng tưởng lầm tại hạ là cô nương, mở miệng nói những câu vô lễ. Tại hạ xem chừng không ổn, không về báo không được.”
Thiếu nữ lại hỏi: “Ngươi báo tin gì?” Tiếng nàng trong vắt nhưng giọng nói tẻ ngắt, chẳng thân thiện chút nào khiến người nghe không được êm tai, dường như ở đời tuyệt không còn có điều gì đáng làm cho nàng quan tâm cả. Có thể nàng ngán ngẩm cuộc đời vô vị, hay nàng coi hết thảy mọi người đều là thù địch, những mong đem loài người giết cho kỳ hết.
Đoàn Dự nghe nàng nói năng vô lễ, kể ra cũng hơi bất mãn, song chàng lại nghĩ rằng hiện nàng đang bị bao vây giữa đám cường đồ, đứng trước một cảnh tượng vô cùng nguy hiểm, tâm thần hoang mang âu cũng là chuyện thường nên chàng không lấy làm khó chịu. Chàng ôn tồn đáp: “Tại hạ biết hai tên cường đồ đó có ý gia hại cô nương. Sở dĩ tại hạ thoát được bọn chúng là nhờ ở con thần mã của cô nương. Nhưng tại hạ nghĩ chắc cô nương chưa biết có cừu nhân đang rình rập nên chạy về báo tin để cô nương biết mà lánh đi, chẳng ngờ về chậm một chút, cừu nhân đã kéo đến bao vây, tại hạ ân hận vô cùng.”
Thiếu nữ cười lạt hỏi: “Ngươi đưa chuyện làm quà để cầu cạnh ta điều gì chăng?” Đoàn Dự tức quá lớn tiếng đáp: “Tại hạ cùng cô nương vốn không quen biết. Chỉ vì thấy người muốn ám hại, không đành nhắm mắt làm ngơ. Sao cô nương lại nói đến hai chữ cầu cạnh?” Thiếu nữ lại hỏi: “Ngươi có biết ta là ai không?” Đoàn Dự đáp: “Chưa biết!”
Thiếu nữ tiếp: “Ta nghe Lai Phúc Nhi nói, ngươi không biết chút võ nghệ nào mà dám vào hang Vạn Kiếp mạt sát động chúa, thực là to gan. Bây giờ ngươi lại dấn thân vào cạm bẫy này để làm gì?” Đoàn Dự rùng mình đáp: “Tại hạ tưởng quay lại báo tin cho cô nương hay xong rồi lập tức ra đi.” Đoạn chàng thở dài tiếp: “Xem chừng cô nương khó lòng thoát khỏi tai ương mà Đoàn Dự này cũng gặp vạ lớn. Song chưa rõ vì sao mà cô nương kết nối thâm thù với bọn này?”
Thiếu nữ áo đen lại cười lạt, hỏi: “Ngươi muốn biết để làm gì?” Đoàn Dự có vẻ bẽn lẽn đáp: “Nếu là chuyện riêng của cô nương thì thôi, tại hạ chẳng dám thóc mách làm gì. Mục đích của tại hạ chỉ là đến báo tin mà thôi. Giờ cô nương đã biết rồi, tại hạ không còn ân hận điều gì nữa.” Thiếu nữ áo đen lại hỏi: “Chắc ngươi không ngờ rằng trở lại đây sẽ bị mất mạng? Ngươi hối hận lắm đấy nhỉ?” Đoàn Dự nghe nàng hỏi có vẻ châm biếm, tức mình nói lớn: “Bậc đại trượng phu thấy việc nghĩa nên làm là làm, rồi đến đâu thì đến, sao lại hối hận?”
Cô gái hừ một tiếng nói: “Tài cán cỡ như người mà cũng dám xưng là đại trượng phu sao?” Đoàn Dự đáp: “Anh hùng hảo hán hay không há phải ở chỗ võ công cao hay thấp? Những kẻ võ nghệ tuyệt luân mà hành vi bỉ ổi đốn mạt, đâu có xứng đáng là bậc đại trượng phu?” Cô gái áo đen cười: “Ha ha, ngươi giữa đường gặp chuyện bất bình, trượng nghĩa đến đây báo tin, chẳng qua mong được làm đại trượng phu một chút. Đến lúc đại trượng phu bị người ta chặt ra làm mười bảy, mười tám mảnh lại biến thành… nát bét trượng phu!”
Bình bà bà đột nhiên cất giọng ồm ồm: “Con tiện nhân kia! Mi đừng kéo dài thời gian nữa! Đứng lên động thủ đi thôi!” Mụ vung song đao đập vào nhau, tiếng choang choang nghe chói cả tai.
Cô gái áo đen cười khẩy nói: “Ngươi chán sống rồi chăng? Con mụ Vương ác phụ ở Tô Châu sao không đích thân tới đây cùng ta động thủ lại sai bọn đầy tớ chúng bay đến làm trò?”
Thụy bà bà nói: “Phu nhân bọn ta tôn quí dường ấy, con tiểu tiện nhân muốn gặp phu nhân một lần cũng đã khó bằng lên trời rồi. Ngươi có khôn hồn thì ngoan ngoãn đi theo chúng ta, rập đầu tạ tội với phu nhân, không chừng phu nhân chúng ta khoan hồng đại lượng, tha mạng cho ngươi, chuyện đào tẩu thì chớ có tư tưởng đến. Sư phụ ngươi đâu?”
Cô gái áo đen kêu rít lên: “Sư phụ ta ở sau lưng các ngươi chứ đâu.” Thụy bà bà, Bình bà bà cả bọn giật mình kinh hãi cùng quay lại. Thế nhưng sau lưng nào có ai.
Đoàn Dự thấy cả bọn ai nấy tưởng thật, hoảng hồn thất sắc, nhịn không nổi cười lên khanh khách. Bình bà bà hầm hầm nói: “Cười cái gì?” Đoàn Dự nói: “Buồn cười quá! Buồn cười quá!” Bình bà bà hỏi lại: “Cái gì mà buồn cười?” Đoàn Dự đáp: “Ha ha, buồn cười quá đỗi!” Bình bà bà hỏi thêm: “Cái gì mà buồn cười quá đỗi?” Đoàn Dự đáp: “Hì hì, buồn cười quá đỗi, buồn cười đến chết mất thôi!” Bình bà bà bực mình: “Cái gì mà buồn cười đến chết mất thôi?”
Thụy bà bà nói: “Bình bà bà, mặc xác thằng lỏi thối tha đó.” Mụ quay sang cô gái áo đen nói: “Cô nương từ Giang Nam chạy tới Đại Lý, bọn ta vạn dặm xa xôi đuổi tới tận đây, liệu cô nghĩ chúng ta có bỏ qua không? Bọn ta dẫu có chết hết trong tay cô nương cũng phải làm quỉ bắt cô đem về. Thôi, ra tay đi.”
Đoàn Dự nghe giọng Thụy bà bà có vẻ e ngại cô gái này, không khỏi lạ lùng, thấy trong sảnh mười bảy mười tám người phùng mang trợn mắt, tay cầm binh khí, nhưng không một ai dám xông lên trước. Bình bà bà hai tay hai đao, mấy lần tiến đến sau lưng cô gái rồi lại rụt về.
Cô gái áo đen nói: “Này, anh chàng đưa tin kia, bấy nhiêu người toan xông vào đánh một mình ta, ngươi tính sao đây?” Đoàn Dự đáp: “Con Hắc Mai Côi đang ở bên ngoài, nếu cô phá vòng vây chạy ra được thì cưỡi ngựa chạy đi. Con ngựa này chạy nhanh lắm, bọn họ không đuổi kịp được.” Cô gái hỏi lại: “Thế còn ngươi thì sao?” Đoàn Dự trầm ngâm một lát rồi đáp: “Ta và bọn chúng chưa từng quen biết, lại không thù oán, chắc họ chẳng làm khó dễ gì với ta.”
Thiếu nữ áo đen cười lạt đáp: “Nếu bọn chúng hiểu biết lẽ phải như người nói đã chả kéo cả bè cả lũ đến đây vây đánh một mình ta. Cái mạng nhỏ xíu của ngươi không sống nổi với chúng đâu. Giả tỷ may mà ta chạy thoát, ngươi có muốn dặn ta điều gì không?”
Đoàn Dự thấy nao nao trong dạ đáp: “Chung cô nương bị bọn Thần Nông Bang bắt giữ ở núi Vô Lượng. Mẫu thân nàng có đưa cho ta cái hộp nhỏ bảo đem về trao cho gia gia ta để người tìm kế cứu nàng. Ví bằng chạy thoát được, cô nương làm thay ta việc này thì ta cảm kích vô cùng.” Nói xong chàng cầm cái hộp bằng vàng bước tới trịnh trọng đưa. Chàng đứng chỉ cách nàng không đầy hai thước, chợt có mùi hương thoảng đưa vào mũi, mùi thơm nhẹ nhàng như lan mà không phải lan, ngây ngất như xạ mà không phải xạ. Một mùi thơm dìu dịu như có như không, nhưng làm cho người ngửi thấy phải mê ly, phải rùng mình.
Thiếu nữ áo đen chưa đón lấy cái hộp, hỏi lại chàng: “Chung cô nương đẹp lắm, nàng có phải là ý trung nhân của ngươi chăng?” Đoàn Dự đáp: “Không phải đâu! Chung cô nương còn nhỏ tuổi, tính tình chất phác ngây thơ, ta đâu dám có ý nghĩ ấy.” Bấy giờ thiếu nữ áo đen mới với tay về phía sau đón lấy cái hộp. Đoàn Dự thấy tay nàng xỏ trong bao lụa mỏng dính sắc đen, không để hở da thịt chỗ nào.
Nàng bỏ chiếc hộp vào túi nói: “Lão họ Chúc kia, mau cút đi.” Một ông già râu tóc bạc trắng run run hỏi lại: “Ngươi nói sao?” Cô gái gằn giọng: “Ta bảo mi cút ra khỏi nhà này, hôm nay ta không muốn giết mi.” Ông già kia vung kiếm đâm ra, quát lên: “Ngươi không được khinh khi ta quá thế!” Giọng nói run run, vì căm tức thì ít mà vì sợ hãi thì nhiều. .
Thiếu nữ áo đen dằn giọng: “Ngươi không phải thủ hạ của ác bà nương họ Vương, chẳng qua bị hai mụ già này rủ lại đây coi trò vui. Trên đường đi người đối với ta có chiều nể nang, tên khốn kiếp kia toan giở mạng che mặt ta ra xem, ngươi liên tiếp ngăn trở. Hừ, người xem ra không đáng chết, vậy mau cút ra khỏi đây ngay.” Ông già kia sắc mặt nhợt nhạt, mũi kiếm trên tay từ từ hạ xuống.
Đoàn Dự khuyên: “Cô nương, cô bảo ông ta đi ra cũng đủ rồi, đâu cần phải dùng chữ cút. Cô nói năng chẳng nể nang chút nào, Chúc lão gia sao không khỏi bực tức?”
Ngờ đâu ông già họ Chúc vẻ mặt lúc thì do dự, lúc thì hoảng hốt, đột nhiên ném thanh trường kiếm xuống đất đánh choang một tiếng, hai tay ôm mặt chạy đi. Y vừa giơ tay đẩy cửa sảnh, Bình bà bà vung tay phải, một ngọn đoản đao phóng vụt ra trúng ngay giữa lưng. Ông già té nhào xuống đất, giãy giụa lăn đi đến hơn một trượng rồi nằm im tắt thở.
Đoàn Dự giận dữ nói: “Hừ, mụ mập kia, vị lão gia đó cũng là đồng bọn với ngươi, sao ngươi nỡ hạ độc thủ?”Câu hỏi của Đoàn Dự dường như mụ không để vào tai. Trong sảnh đường, người nào cũng lăm lăm tay cầm gươm đao, tựa hồ như họ chỉ chờ một tiếng hô là xông vào băm vằm thiếu nữ áo đen.
Đoàn Dự thấy vậy bất giác nổi cơn thịnh nộ đến cực điểm, quát to lên rằng: “Bọn người đông như thế mà vây đánh một người con gái yếu ớt, tay không khí giới thì trên cõi đời này không còn nghĩa lý gì nữa.” Nói xong chàng xông lại đứng đỡ phía lưng cho thiếu nữ áo đen và quát lớn: “Bọn người có giỏi thì vào đây!” Đoàn Dự tuy không biết chút võ nghệ nào nhưng chính khí bốc lên ngùn ngụt đầy vẻ oai phong.
Thụy bà bà thấy chàng có vẻ ngang tàng như thế, trong bụng lại đâm hoang mang, liệu rằng gã thanh niên này nếu không phải thân mang tuyệt nghệ cố ý giả vờ thì hẳn có kẻ nào ghê gớm lắm đứng đằng sau. Mụ ta phụng mệnh dẫn đồng bọn từ Giang Nam đuổi theo cô gái áo đen tới tận Đại Lý, ở chốn đất khách quê người, thực không muốn gây thêm rắc rối, bèn nói: “Các hạ nhất định can thiệp vào vụ này?” giọng điệu thật là khách khí. Đoàn Dự đáp: “Đúng! Ta quyết không để các ngươi cậy mạnh hiếp yếu, lấy thịt đè người.” Thụy bà bà lại hỏi: “Các hạ có họ hàng quen biết gì với con tiện nhân vô liêm sỉ này? Ai sai các hạ đến đây để tiếp tay cho nó?”
Đoàn Dự lắc đầu đáp: “Ta cùng cô nương đây chẳng phải họ hàng, cũng không quen biết, chỉ vì thấy việc bất bằng không thể bỏ qua. Ta khuyên các ngươi nên thôi đi, cậy đông người để hiếp đáp một cô gái sao đáng mặt anh hùng?” Chàng lại nói khẽ: “Cô nương trốn mau đi! Để ta kiếm cách ngăn chặn bọn này.”
Thiếu nữ áo đen khẽ hỏi lại chàng: “Ngươi vì ta mà mất mạng, vậy có ân hận gì không?” Đoàn Dự khảng khái đáp: “Chết cũng không hối hận.” Thiếu nữ áo đen lại hỏi: “Ngươi không sợ chết à?” Đoàn Dự thở dài đáp: “Ai mà không sợ chết? Nhưng… nhưng…”
Thiếu nữ áo đen đột nhiên lớn tiếng bảo: “Sức ngươi không trói nổi con gà thì anh hùng hảo hán cái gì?” Nàng vẫy tay phải một cái, tung hai sợi dây ra trói chân tay chàng lại. Thụy bà bà, Bình bà bà thấy cô ta bất thình lình tấn công Đoàn Dự, quả thực ngoài dự tính, ai nấy còn đang kinh ngạc thì tay trái của cô gái liên tiếp vung lên. Từ lúc đó bên tai Đoàn Dự chỉ còn nghe tiếng reo hò cùng tiếng “huỳnh huỵch” thân người ngã xuống. Trước mắt tối đen như mực, chỉ có ánh kiếm lập lòe, đèn lửa đều bị dập tắt. Thân thể chàng bị đẩy lên cao, và bị giữ trên không trung.
Những biến cố xảy ra cực kỳ mau lẹ. Chớp mắt Đoàn Dự đã không biết mình hiện ở nơi nào, tứ phía tiếng người hô hoán: “Đừng để con tiện nhân chạy thoát! Đừng sợ tên độc của y! Phóng phi đao! Phóng phi đao!” Rồi nào tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, nào tiếng leng keng phát ra do những mũi tên đụng vào gươm đao. Bất thình lình người chàng như bị tung lên, kế đến tiếng vó ngựa dồn dập, thì ra chàng đã ở trên lưng con Hắc Mai Côi. Chân tay chàng bị trói không nhúc nhích được chút nào.
Chàng cảm thấy cổ mình để tựa vào người ai, mũi thoang thoảng mùi hương ngào ngạt, chàng biết ngay đó là mùi hương từ cô thiếu nữ áo đen. Tiếng vó ngựa vẫn khua giòn, chạy rất nhanh mà vẫn êm ru. Tiếng người reo hò đuổi theo mỗi lúc một xa. Con tuấn mã Hắc Mai Côi lông đen tuyền, y phục cô thiếu nữ cũng tuyền một màu đen, đêm khuya trời lại tối, mùi hương ngào ngạt phảng phất từng cơn càng tăng thêm vẻ huyền bí.
Con ngựa chạy một hồi thì tiếng gào thét của địch nhân không còn nghe thấy nữa, Đoàn Dự nói: “Cô nương ơi! Ta không ngờ bản lãnh cô nương ghê gớm đến bậc này. Cô cởi trói cho ta đi!” Thiếu nữ áo đen chỉ hừ một tiếng không trả lời. Đoàn Dự đã bị trói chặt, mỗi bước ngựa chạy dây trói lại xiết thêm làm cho tay chân chàng mỗi lúc một đau dữ, đầu chàng mỗi lúc một tụt xuống thấp như bị treo ngược. Tâm thần choáng váng, mắt hoa lên, không thể chịu được. Chàng lại la ầm lên: “Cô nương buông ta ra mau!”
Bỗng nghe đánh bốp một cái, chàng bị thiếu nữ tát vào má rồi có tiếng lạnh lùng bảo: “Im cái mồm! Không được léo nhéo! Cô nương không hỏi thì ngươi không được nói.” Đoàn Dự tức giận hỏi: “Tại sao vậy?” Lại “bốp bốp”, chàng bị hai cái tát mạnh hơn trước, tai bên hữu ù hẳn đi, cơ hồ như bị thủng màng nhĩ.
Đoàn Dự vốn tính bướng bỉnh không chịu khuất phục ai, kêu ầm ĩ: “Làm gì mà ngươi đánh ta? Ngươi buông ta ra đi! Ta không theo ngươi nữa.” Bỗng nhiên chàng thấy thân mình bị nhấc bổng lên rồi bị quẳng xuống đất, chân tay vẫn bị trói, một đầu dây thiếu nữ cầm trong tay. Chàng bị ngựa lôi đi xềnh xệch.
Cô gái quát một tiếng nhỏ ra lệnh cho con ngựa đi chậm lại, hỏi: “Ngươi đã chịu hàng phục chưa? Đã chịu vâng lời ta chưa?” Đoàn Dự quát to: “Ta không hàng phục, ta không vâng lời! Dù chết đến nơi ta cũng chả sợ, giờ ngươi mới hành hạ ta một chút, ta sợ… ta sợ…” Chàng định nói “ta sợ cóc gì?” nhưng thân chàng bị kéo qua hai mô đất nổi trên đường, liên tiếp bị hai lần tung lên quật xuống nên hai tiếng “cóc gì” còn nghẹn trong cổ chưa thốt ra được.
Thiếu nữ cười khẩy hỏi: “À, ra ngươi biết sợ rồi phải không?” Nàng liền kéo chàng lên lưng ngựa. Đoàn Dự gân cổ cãi: “Ta muốn nói ta sợ cóc gì, lẽ dĩ nhiên là không sợ, mau thả ta ra. Ta không muốn để ngươi lôi đi như thế này nữa.” Cô gái hừ một tiếng: nói: “Trước mặt ta kẻ nào dám nói bướng, ta quyết làm cho phải điêu đứng, sống dở chết dở, đâu chỉ hành hạ chút xíu thế này thôi?” Nói xong lại quăng Đoàn Dự xuống đất.
Đoàn Dự căm tức vô cùng, nghĩ thầm: “Bọn kia hễ mở miệng thì mắng ngươi là tiểu tiện nhân, kể cũng có lý”. Đoạn chàng la inh ỏi: “Ngươi không buông ta ra, ta mắng cho bây giờ.” Thiếu nữ đáp: “Ngươi có giỏi thì mắng đi! Đời ta bị thiên hạ mắng còn chưa đủ hay sao?”
Đoàn Dự nghe thiếu nữ nói hai câu này có vẻ rất thê lương, nên chàng toan cất miệng mắng “tiểu tiện nhân” lại cảm thấy trong dạ bùi ngùi, không mắng nữa.
Thiếu nữ chờ một lúc không thấy chàng lên tiếng, liền nói: “Ta biết rằng người không dám mắng ta.” Đoàn Dự gân cổ lên cãi: “Ta nghe ngươi nói thương tình nên không mắng nữa, chứ có phải ta sợ ngươi đâu?”
Thiếu nữ giục ngựa chạy mau. Con Hắc Mai Côi lên nước đại, phi như gió làm cho Đoàn Dự đau đớn ở chề. Chân tay mặt mũi bị cát bám đầy, có lúc chạm phải gạch đá, máu chảy đầm đìa. Thiếu nữ quát: “Ngươi đã chịu đầu hàng chưa?” Đoàn Dự lớn tiếng mắng lại: “Ngươi điên rồ, không biết điều!” Thiếu nữ ngắt lời: “Ta là kẻ điên rồ thì phải rồi, dù ngươi không nói ta cũng tự biết mà! Nhưng sao ngươi bảo ta không biết điều?” Đoàn Dự đáp: “Ta… ta… đối với người một lòng thành thật…” Chưa dứt lời, đầu chàng va phải khối đá bên đường đau quá ngất đi…
Không biết bao lâu, bỗng chàng thấy mát lạnh rồi hồi tỉnh lại. Miệng bị nước tràn vào, chàng vội ngậm miệng lại nhưng một cơn ho nổi lên, nước lại vào đầy cả miệng, cả mũi, sặc sụa… Nguyên từ lúc thiếu nữ áo đen thấy chàng ngất đi liền bắt ngựa chạy xuống khe suối, để nước mát lạnh thấm vào cho tỉnh lại. May mà dòng suối hẹp, con Hắc Mai Côi đi mấy bước đã qua. Đoàn Dự bị ướt hết quần áo, bụng uống đầy nước chướng lên, lại bị thương tích khắp mình mẩy, nỗi đau đớn kể sao cho xiết?
Thiếu nữ lại hỏi chàng: “Bây giờ ngươi đã chịu hàng phục chưa?” Đoàn Dự nghĩ thầm: “Trên đời này sao lại có đứa con gái ngang ngạnh không biết điều đến thế, quả đúng là số kiếp mình đen đủi nên mới rơi vào tay cô ta, có nói thêm nữa cũng bằng thừa”. Thiếu nữ thấy chàng không đáp, hỏi luôn mấy câu: “Ngươi đã phục tùng chưa? Ngươi đã nếm đủ mùi điêu đứng rồi chứ?” Đoàn Dự vẫn nín thinh giả vờ như không nghe thấy gì. Thiếu nữ tức mình gầm lên: “Ngươi điếc à? Ta hỏi sao lại không đáp?” Đoàn Dự vẫn chẳng nói chẳng rằng.
Thiếu nữ dừng ngựa lại xem chàng đã hồi tỉnh chưa. Lúc đó gần sáng, chân trời phía đông đã ửng màu mỡ gà, nàng nhìn thấy rõ Đoàn Dự mắt mở thao láo, bất giác nổi giận đùng đùng, trừng mắt lên quát: “Ngươi gớm thật! Rõ ràng người vẫn tỉnh như sáo mà giả chết để thi gan với ta. Vậy bây giờ ta đập vào xác ngươi thử xem ngươi ghê gớm hay là ta ghê gớm.” Nói xong nàng nhảy xuống ngựa, rồi lại vọt lên cây, bẻ lấy một cành trỏ vào mặt Đoàn Dự.
Lúc đó Đoàn Dự mới nhìn thẳng mặt nàng được che kín bằng vải đen thẫm, chỉ để hở đôi mắt đen láy, sáng như điện. Chàng tủm tỉm cười nghĩ thầm: “Dĩ nhiên ngươi ghê gớm hơn, con đàn bà độc ác này, ai còn lợi hại hơn người được nữa?”.
Cô gái hỏi: “Đến nước này mà người còn cười được ư? Ngươi cười gì?” Đoàn Dự nhìn nàng, nhăn mặt trêu chọc rồi lại cười. Thiếu nữ giơ cành cây lên quất chàng bảy tám roi, Đoàn Dự không kể gì đến sống chết, cứ mặc kệ cho nàng đánh thế nào thì đánh. Nhưng ác thay thiếu nữ cứ nhằm những chỗ nhạy cảm mà quất. Có lúc chàng chịu không nổi, tưởng chừng phải la lên nhưng rồi lại cố nhịn được.
Thiếu nữ thấy chàng quật cường như vậy, trầm ngâm một lát rồi nói: “Được lắm, người giả điếc ư? Ta làm cho người điếc thật.” Nàng thò tay vào bọc, móc cây trủy thủ ra, lưỡi dao dài chừng bảy tấc, ánh dao lấp loáng ghê người. Nàng hùng hổ bước đến trước mặt Đoàn Dự cầm trủy thủ nhằm tai bên trái chàng quát to lên: “Ngươi không nghe ta nói gì phải không? Ngươi có muốn giữ cái tai này thì bảo ta.” Đoàn Dự vẫn làm thinh, mắt thiếu nữ long lên sòng sọc lộ ra những tia hung dữ, toan hạ lưỡi trủy thủ xuống định cắt tai bên trái Đoàn Dự.
Đoàn Dự hoảng quá kêu lên: “Này, người định đâm thật hay sao chứ? Ngươi đâm điếc tai ta, liệu có tài chữa cho khỏi hay không thì bảo?” Cô gái hứ một tiếng nói: “Cô nương giết người vẫn làm cho sống lại được, ngươi không tin thì thử cho biết.” Đoàn Dự vội đáp: “Ta tin, ta tin, khỏi cần thử làm gì.”.
Cô gái thấy chàng mở mồm nói, xem chừng khuất phục mình rồi nên không hành hạ thêm nữa, nhấc Đoàn Dự lên để lên yên ngựa, chính nàng ta cũng nhảy lên yên nhưng lần này để đầu cao chân thấp tử tế hơn một chút. Đoàn Dự không còn bị treo ngược đầu, tay chân tuy vẫn còn đau vì bị trói chặt, nhưng so với bị kéo lê dưới đất đã là một trời một vực nên không dám mở mồm chọc cho nàng ta nổi cáu nữa.
Chạy được chừng hơn nửa giờ, Đoàn Dự mắc tiểu quá, muốn nói cô gái cho mình đi giải nhưng tay bị trói không cách nào ra hiệu, hơn nữa dẫu tay có tự do cũng không biết diễn tả làm sao cho cô ta hiểu được nên đành phải nói: “Ta đau bụng, xin cô nương thả ta ra một chút.” Cô gái đáp: “Hay lắm, thế là bây giờ ngươi hết câm rồi? Có còn gì để nói nữa không?” Đoàn Dự nói: “Đành rằng thân lươn bao quản lấm… quần, nhưng cô nương là hương mỹ nhân, mà để ta biến thành xú tiểu tử thì đâu có hay ho gì.” Cô gái không nhịn được phải phì cười. Nàng nghĩ bụng: “Đã đến thế này đành phải tha y ra”. Đoạn nàng rút kiếm cắt đứt dây trói, đẩy Đoàn Dự xuống đất, đoạn nàng cũng xuống ngựa, bỏ đi ra chỗ khác.
Đoàn Dự bị trói đến quá nửa ngày, chân tay ê ẩm tê liệt, nằm co duỗi hồi lâu mới đứng lên được. Chàng thấy con Hắc Mai Côi đang gặm cỏ gần đó, có vẻ hiền lành ngoan ngoãn, lại không thấy thiếu nữ thì nghĩ bụng: “Không nhân cơ hội này trốn đi thì còn đợi đến bao giờ?”. Nghĩ vậy chàng nhảy tót lên lưng ngựa. Con Hắc Mai Côi tuyệt không phản kháng, chàng liền gò cương cho nó phi nước đại, trông về hướng bắc mà tiến.
Cô gái nghe tiếng vó ngựa lốp cốp vội rượt theo. Tuy nàng khinh công giỏi, nhưng ngựa chạy quá mau không tài nào đuổi kịp. Đoàn Dự quay lại chắp tay nói: “Cô nương! Non xanh trơ đó, nước biếc vẫn đây, còn ngày tái ngộ.” Mới nói được bấy nhiêu thì con Hắc Mai Côi đã chạy xa hơn hai chục trượng, bóng thiếu nữ đã khuất sau rừng. Đoàn Dự thoát khỏi độc thủ của con người quỷ quái, trong lòng khoan khoái vô cùng, luôn miệng dỗ ngựa: “Hắc Mai Côi ơi! Ngoan lắm! Chạy lẹ lên! Chạy lẹ lên!”
Hắc Mai Cổi chạy được chừng một dặm, Đoàn Dự nghĩ thầm: “Mình lằng nhằng mất một ngày, không biết có còn kịp cứu Chung cô nương nữa hay không? Nếu mình chạy suốt, không ăn không ngủ, không kể sống chết, chẳng biết Hắc Mai Côi chịu nổi hay không?”. Chàng còn đang suy tính, bỗng nghe một tiếng huýt sáo từ xa vẳng lại, tiếng ngân rất dài, lan tỏa cả khu rừng.
Con Hắc Mai Tôi nghe tiếng huýt sáo lập tức quay đầu trở về, Đoàn Dự cả kinh, vội dỗ dành: “Hắc Mai Côi ngoan ơi! Hắc Mai Côi giỏi ơi! Đừng chạy trở về nghe!” Rồi chàng hết sức gò cương bắt nó quay đầu lại, không ngờ con thần mã bây giờ lại bất kham, muốn gò cương thế nào thì gò, nó cứ đứng dựng thẳng lên quay trở lại chứ không chịu nghe lời Đoàn Dự chỉ huy.
Chớp mắt con Hắc Mai Côi đã chạy về đến trước mặt cô gái rồi dừng lại không nhúc nhích. Đoàn Dự không biết nên cười hay nên khóc, nét mặt chàng trông cực kỳ thảm hại. Cô gái kia lạnh lùng hỏi: “Ta vốn chẳng muốn giết người, thế nhưng người lén bỏ trốn, lại còn ăn cắp con Hắc Mai Côi của ta, thế có phải là đại trượng phu chăng?”
Đoàn Dự nhảy xuống ngựa, ngang nhiên đáp: “Ta không phải là nô lệ của cô, muốn đi đâu thì đi, làm gì có chuyện lén bỏ trốn? Hắc Mai Côi là cô cho ta mượn, ta đã trả lại đâu, sao lại gọi là ăn cắp được? Cô muốn giết ta thì giết, có sao đâu. Ta tự mình quay lại, có gì mà không phải đại trượng phu?”
Cô gái tay cầm cán kiếm, rút ra nửa chừng nói: “Ngươi tưởng ngươi to gan lớn mật, ta không dám giết ngươi sao? Ngươi cậy vào kẻ nào mà dám bướng bỉnh với ta?” Đoàn Dự đáp: “Ta đối với cô không có điều chi hổ thẹn, cần gì phải mượn thế lực ai?”
Đôi mắt thu ba của cô gái lóe ra những tia sáng chiếu thẳng vào mặt Đoàn Dự, Chàng cũng nhìn chằm chặp vào mắt nàng, tuyệt không tỏ chút chi sợ hãi. Hai người nhìn nhau một hồi rồi “soạt” một tiếng, cô gái lại tra kiếm vào vỏ quát: “Ngươi cút đi! Bản cô nương hãy tạm gửi cái đầu trên cổ ngươi, lúc nào cao hứng sẽ lại lấy!” Đoàn Dự vốn dĩ coi như mình chắc chết rồi, không ngờ nàng ta lại thả cho mình đi, hơi ngạc nhiên nhưng không dám nói thêm, quay mình cà nhắc bước đi.
Đoàn Dự đi vài mươi trượng vẫn không nghe tiếng vó ngựa, quay đầu nhìn lại, thấy cô gái vẫn đứng đó ngơ ngơ ngẩn ngẩn thì nghĩ thầm: “Có lẽ nàng còn có chủ ý gì cay độc đây, hẳn sắp giở trò mèo vờn chuột chán chê rồi mới cắn chết. Ta thoát chết hay không là tùy ở nàng”.
Chàng rẽ luôn qua mấy con đường nhánh, bấy giờ mới thấy hơi yên tâm, những vết thương trên đầu cổ chân tay lúc này mới thấy đau, nghĩ thầm: “Ôi, tính tình cô này thật là kỳ quặc! Hay là cha mẹ nàng chết cả rồi, đời nàng đã trải bao nhiêu bước đường cay đắng? Hay là nàng xấu xa, nên phải che kín không muốn để ai nhìn thấy mặt? Như vậy thì nàng cũng thật đáng thương… Chao ôi! Cái hộp vàng của Chung phu nhân đưa cho ta nay ở trong tay nàng rồi”. Chàng muốn quay lại đòi nhưng không dám, nghĩ thầm: “Ta gặp cha ta, cùng lắm là bằng lòng học võ công, cha ta thể nào cũng đi cứu Chung cô nương, còn như nếu cha ta không tự đi mà cử người khác đi thì cũng được, cái hộp đó cũng chẳng công dụng bao nhiêu. Nhưng ta không có ngựa cưỡi, tình cảnh này chưa về đến Đại Lý thì nửa đường đã bị chất độc phát tác chết rồi. Chung cô nương chờ đợi mỏi mòn, một ngày dài như một năm, nàng không thấy ta quay lại, cha nàng cũng không tới, chắc lại tưởng mình không đưa tin. Chi bằng mình quay lại núi Vô Lượng, cùng nàng chết chung một nơi để cho nàng biết ta không có ý phụ nàng.”
Chủ ý đã quyết, Đoàn Dự nhìn nhận phương hướng, nhằm thẳng phía núi Vô Lượng mà đi. Bờ sông Lan Thương thật quá hoang vu, có khi đi đến mấy chục dặm đường mà không gặp một nóc nhà. Suốt ngày hôm đó, chàng đành kiếm trái cây trong rừng ăn cho đỡ đói. Tối đến tìm chỗ cao ráo, ngủ một giấc.
Hôm sau quá trưa, lại đến một chiếc cầu làm bằng xích sắt, qua trở lại bờ sông bên kia, đi hơn ba chục dặm đến được một cái thị trấn nhỏ. Tiền bạc chàng giắt trong lưng đã bị rơi mất sau khi nhảy xuống hồ. Trong bụng đói quá, chàng nhìn lại quần áo rách tả tơi, chỉ còn viên ngọc bích đính vào mũ là vật quý liền lấy ra tìm đến tiệm bán gạo. Tiệm này không phải nơi mua bán vàng ngọc, nhưng cả thị trấn chỉ có cửa hàng này là lớn hơn cả. Chủ tiệm thấy chàng phong độ hiên ngang, không dám khinh thường nhưng không biết ngọc quý, chỉ chịu mua với giá ba lượng bạc. Đoàn Dự cũng chẳng kèo nài, cầm tiền định đi mua áo mũ, nhưng thị trấn nhỏ quá không có chỗ bán y phục nên đành đến quán mua cơm ăn.
Chàng vừa ngồi xuống ghế, hai đầu gối theo chỗ rách thò ra, trường bào vạt trước vạt sau rách mất cả rồi, quần thì sau đũng cũng có mấy cái lỗ lớn, lộ cả mông ra, gió thổi mát hiu hiu, nghĩ thầm: “Cái cảnh lòi da lòi thịt thế này trông thật bất nhã, phải tìm cách nào che đi mới được”. Gã chủ quán mang đồ ăn lên nói: “Hôm nay không gặp ngày, chẳng có cá thịt gì hết, xin tướng công ăn ít rau đậu qua bữa vậy.”
Đoàn Dự đáp: “Không sao? Không sao!” Nói xong liền cầm đũa lên ăn ngay. Chàng con nhà quyền quí, hôm nay ăn mặc rách rưới hở cả mông, ngồi ăn cơm bụi mấy món bình dân, nhưng vì mấy ngày qua không có hạt cơm nào vào bụng, tuy chỉ rau đậu nhưng ngon miệng vô cùng.
Chàng ăn đến bát thứ ba bỗng nghe ngoài cửa tiệm có tiếng người nói: “Nương tử, ở đây có cái quán nhỏ, vào xem có gì ăn không nào?” Có tiếng một người đàn bà ỏn ẻn: “Gớm, chẳng bao giờ thấy chàng no cả.” .
Đoàn Dự nghe thấy thanh âm quen thuộc, nhận ra ngay đó là Can Quang Hào của phái Vô Lượng Kiếm cùng với Cát sư muội của y, trong bụng hoảng hốt, vội vàng quay mặt vào tường, nghĩ thầm: “Sao y lại gọi là nương tử nhỉ? Ồ, thế ra họ đã thành vợ chồng. Ta xủ phải quẻ Vô Vọng, hào lục tam: Kẻ kia buộc con bò, người qua đường lấy trộm, dân trong xóm bị oan (Vô Vọng chi tai, hoặc hệ chì ngưu, hành nhân chi đắc, ấp nhân chi tai). Can lão huynh được vợ, Đoàn công tử vạ lây.”
Lại nghe Can Quang Hào cười hì hì nói: “Vợ chồng mới cưới, có biết thế nào là no?” Cô nàng Cát sư muội kia bèn hứ một cái, tủm tỉm cười nói nhỏ: “Đồ chết tiệt! Thế chắc đến lúc hai đầu gối lỏng lẻo hết chàng mới biết no chăng?” Giọng thị nghe đầy vẻ lẳng lơ. Hai người vào quán ngồi xuống, Can Quang Hào liền gọi: “Chủ quán đâu, đem rượu thịt ra đây, có thịt bò thì lấy ra một bát trước. Ủa…”
Đoàn Dự nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau, một bàn tay to lớn chộp vào vai phải, xoay ngược chàng lại, đối diện với Can Quang Hào. Đoàn Dự cười gượng: “Can lão huynh, Cát đại tẩu, kính chúc hai vị trăm năm hòa hợp, đầu bạc răng long, hai phái Đông tông, Tây tông của Vô Lượng Kiếm nay hợp làm một.”
Can Quang Hào cười ha hả, quay đầu liếc nhìn Cát sư muội của y một cái: Đoàn Dự thuận thế nhìn theo, thấy ở Cát sư muội này mặt trái xoan, má bên trái có mấy nốt rỗ hoa, nhưng trông cũng khá xinh xắn. Ánh mắt y thị ban đầu kinh ngạc, nhưng dần dần chuyển thành hung quang, gằn giọng hỏi: “Hỏi nó cho rõ ràng làm sao đến được nơi đây? Chung quanh có người nào của Vô Lượng Kiếm không?”
Vẻ tươi cười trên mặt Can Quang Hào liền biến mất, y hầm hầm hỏi: “Vợ ta nói gì ngươi có nghe không? Nói mau!” Đoàn Dự nghĩ thầm: “Ta phải nói nhăng nói cuội một phen, dọa cho chúng bỏ chạy, nếu không thể nào hai đứa này cũng giết mình để bịt miệng”. Chàng bèn nói: “Quí phái có bốn vị sư huynh tay cầm trường kiếm, vừa mới hấp tấp chạy qua đây, đi về hướng đông, dường như đang đuổi theo ai đó.”
Can Quang Hào thất sắc, nói với Cát sư muội: “Thôi đi.” Mụ vợ y liền đứng lên, tay phải ra hiệu. Can Quang Hào gật đầu, rút phắt trường kiếm, nhắm ngay cổ Đoàn Dự chém tới một nhát thật nhanh. Đoàn Dự thấy ả Cát sư muội kia ra hiệu biết là không xong, vội rụt người về sau nhưng làm sao tránh kịp, chỉ thấy một làn bạch quang vụt tới cổ mình. Đột nhiên nghe bụp một tiếng nho nhỏ, Can Quang Hào ngã ngửa ra, trường kiếm tuột khỏi tay rơi xuống. Lại nghe bụp một tiếng nữa, ở Cát sư muội kia đang toan chạy ra, nghe tiếng Can Quang Hào kêu lên, chưa kịp quay đầu lại nhìn thì cũng đã gục ngay bên ngạch cửa. Hai người chỉ kịp oằn oại mấy cái rồi nằm yên, trên cổ Can Quang Hào cắm một mũi tên nhỏ màu đen, còn Cát sư muội kia thì trúng đằng sau ót. Hai tiếng bụp bụp đó chính là tiếng mà cô gái áo đen tối hôm qua bắn ám khí dập tắt nến, giết địch nhân để tháo lui.
Đoàn Dự vừa mừng vừa lo, quay đầu nhìn ra thấy đằng sau không có ai cả, nhưng nghe bên ngoài cửa quán có tiếng ngựa hí đã thấy cô gái cưỡi con Hắc Mai Côi chầm chậm chạy ngang.
Đoàn Dự kêu lên: “Đa tạ cô nương cứu mạng.” Chàng chạy vội ra, cô gái không thèm liếc mắt nhìn chàng, cứ giục ngựa chạy tiếp. Đoàn Dự nói: “Nếu không nhờ hai mũi tên của cô thì lúc này đầu ta không còn trên cổ nữa rồi.” Cô gái cũng không buồn trả lời.
Gã chủ quán đuổi theo kêu lên: “Tướng… tướng công, giết… giết người rồi, đâu có bỏ đi được.” Đoàn Dự đáp: “Ôi chao, ta chưa trả tiền cơm.” Chàng mò tay vào túi lấy tiền nhưng thấy con Hắc Mai Côi đã đi xa mấy trượng vội kêu: “Trong túi người chết có tiền định làm đám cưới, ngươi lấy mà dùng.” Nói rồi chàng đuổi theo con ngựa.
Cô gái cho ngựa chạy chậm lại, cả hai chẳng mấy chốc đã ra khỏi thị trấn. Đoàn Dự lẽo đẽo theo sau, nói: “Cô nương, cô đã làm ơn thì làm ơn cho trót, nhờ cô đi cứu Chung cô nương luôn thể.” Cô gái lạnh lùng nói: “Chung Linh là bạn ta, ta vốn định đi cứu. Có điều ta rất ghét ai xin xỏ. Người cầu ta cứu Chung Linh, đã thế ta không đi cứu nữa.” Đoàn Dự vội nói: “Được, thế thì ta không cầu nữa.” Cô gái nói: “Thế nhưng người đã cầu rồi.” Đoàn Dự nói: “Thôi thì những gì ta nói cô đừng tính đến.” Cô gái hỏi: “Hừ, ngươi là nam tử hán đại trượng phu, nói rồi lẽ nào lại không tính?”.
Đoàn Dự nghĩ thầm: “Lúc trước ta nhất định làm lại trượng phu nàng đã biết rồi, thôi để cứu mạng Chung cô nương, mình không được làm đại trượng phu cũng đành chịu vậy”. Chàng bèn nói: “Ta không phải là nam tử hán đại trượng phu, cái… cái mạng giun dế của ta… toàn là do cô nương cứu.”
Cô gái bật cười, đưa mắt nhìn chàng xem nói thật lay đùa: “Ngươi đối với con tiểu quỉ Chung Linh tốt quá nhỉ? Hôm qua ngươi thà chết chứ nhất định phải là đại trượng phu, sao hôm nay lại chịu làm giun dế? Hừ, ta không cứu Chung Linh đâu.”
Đoàn Dự vội nói: “Thế… thế thì phải làm sao đây?” Cô gái đáp: “Sư phụ ta có bảo rằng đàn ông con trai trên đời này chẳng có ai tử tế cả, toàn là đầu môi chót lưỡi để đánh lừa đàn bà con gái, còn trong bụng thì toan tính chuyện xấu xa. Loại nam nhân các ngươi một câu cũng không tin nổi.” Đoàn Dự nói: “Cái đó cũng không phải là hoàn toàn đúng, chẳng hạn… chẳng hạn…” Chàng nhất thời chưa nghĩ ra ai, bèn nói: “Chẳng hạn như phụ thân của cô nương, chắc phải là người tử tế chứ?” Cô gái đáp: “Sư phụ ta bảo rằng, cha ta cũng không phải là người tốt.”
Đoàn Dự thấy cô gái thúc ngựa chạy mỗi lúc một nhanh hơn, mình không thể nào đuổi kịp bèn gọi: “Cô nương, chậm lại.” .
Đột nhiên bóng người thấp thoáng, từ khu rừng bên cạnh bốn người xông ra chặn đường. Hắc Mai Côi liền ngừng vó, lùi lại hai bước. Cả bốn người đều là con gái còn trẻ, ai nấy đều khoác áo màu xanh biếc, tay cầm song câu, người đứng giữa quát lớn: “Các ngươi hai người, hẳn là Can Quang Hào và Cát Quang Bội của Vô Lượng Kiếm, đúng không?”
Đoàn Dự đáp: “Không phải, không phải. Can Quang Hào và Cát cô nương, hai người đã… đã…” Cô gái kia hỏi: “Đã đã cái gì? Các ngươi một nam một nữ, tuổi trẻ đi chung với nhau, trông dớn dác đúng là dẫn nhau đi trốn, sao lại không phải là hai đứa bạn đồ Can Cát của Vô Lượng Kiếm?” Đoàn Dự cười nói: “Cô nương nói sai rồi. Cát Quang Bội trên mặt có mấy nốt rỗ hoa, còn cô nương đây hoa nhường nguyệt thẹn đâu có giống chút nào.” Cô gái quay sang quát nữ lang áo đen: “Bỏ khăn che mặt xuống!”
Bỗng tách tách tách tách, cô gái áo đen đã bắn ra bốn mũi tên ngắn. Keng keng hai tiếng, hai người đã giơ câu ra gạt được, còn hai người kia trúng tên ngã xuống. Bốn mũi tên bắn ra không có một dấu hiệu gì, thế đi thần tốc vậy mà cũng trật hết hai mũi. Cô gái áo đen lập tức nhảy khỏi lưng ngựa, còn đang trên không đã rút phắt trường kiếm, chân trái vừa chấm đất, chân phải đã vọt lên soạt soạt đâm luôn hai nhát, tấn công hai cô gái kia. Hai cô gái cũng mua câu xông lên, một người chống đỡ cô gái áo đen, còn một người đâm vào Đoàn Dự.
Đoàn Dự kêu “Ối giời!” một tiếng, chui tọt xuống dưới bụng con Hắc Mai Côi. Cô gái kia ngạc nhiên, không ngờ người này lại xuất chiêu quái dị đến thế, đang toan đuổi theo đâm Đoàn Dự, bỗng lưng đau nhói, lập tức ngã xuống. Thì ra cô gái áo đen đã thừa cơ bắn một mũi tên, thế nhưng vì phải phân tâm, cánh tay trái của cô ta đã bị địch nhân móc phải, soạt một tiếng rách mất một nửa tay áo, để lộ cánh tay trắng như tuyết, trên tay cũng bị rạch một đường dài cả thước, máu túa ra.
Cô gái áo đen liền múa kiếm tấn công, nhưng người con gái sử câu kia võ nghệ ghê gớm quá, song câu huy động toàn những chiêu số xảo diệu, đấu thêm một hồi thì đùi cô gái áo đen lại trúng câu, bị rạch rách cả quần. Nàng liên tiếp bắn ra hai mũi tên nhưng đều bị đối phương gạt ra được. Người con gái kia luôn mồm quát hỏi: “Ngươi là ai? Kiếm pháp của ngươi không phải Vô Lượng Kiếm.” Cô gái áo đen không trả lời, kiếm chiêu càng lúc càng tấn công gấp rút hơn. Đột nhiên nàng “A” lên một tiếng, trường kiếm bị một thanh câu móc trúng, địch nhân liền xoay cổ tay một cái, thanh kiếm cầm không vững bay tung lên trời, nàng vội vàng nhảy lên theo. Người sử câu lập tức liên tiếp đâm luôn mấy nhát nhưng nàng đều tránh được.
Đoàn Dự đứng coi trong lòng bồn chồn, khổ nỗi không có tài ba gì để xông vào giúp đỡ, thấy cô gái áo đen nguy cấp đến nơi, không nghĩ ngợi thêm, ôm luôn một cái xác dưới đất bồng lên như một cây bổng lớn xông tới húc vào cô gái cầm song câu.
Nàng ta giật mình, thấy vật húc tới lại chính là đầu của chị em bên mình, trong lòng đau đớn, lấy câu đâm luôn vào mặt Đoàn Dự nhưng vì vướng cái xác chết nên còn cách xa đến cả nửa thước, nghe bình một tiếng, ngực đã bị cái đầu xác chết đụng vào. Ngay lúc đó, một mũi đoản tiễn đã bắn ngay vào mắt phải, nàng ngã lăn ra chết ngay.
Đoàn Dự thấy cô gái áo đen khuỵu đầu gối vội kêu: “Cô nương, cô… cô có sao không?” Chàng chạy đến bên cạnh giơ tay đỡ, cô gái kia đứng dậy, ngờ đâu Đoàn Dự trong cơn hoảng loạn vẫn còn vác cả cái xác chết, húc ngay đầu tử thi vào ngực nàng. Cô gái giơ tay đẩy đầu xác chết ra, Đoàn Dự kêu “ối” một cái ngã lăn cù, cái xác kia liền đè lên người chàng.
Cô gái thấy chàng vụng về lúng túng như thế bật cười khúc khích, nghĩ lại cuộc chiến vừa qua nguy hiểm vạn phần, nếu lúc đầu không bất ngờ ra tay giết được hai người, lại không được Đoàn Dự đứng bên cạnh ra tay giúp, e rằng chỉ một người cầm song câu nàng đã không chống nổi. Không biết bốn thiếu nữ này lai lịch ra sao, võ công lại cao cường đến thế? Nàng kêu lên: “Chàng ngốc ơi! Ngươi cứ ôm cái xác đó làm gì thế?”
Đoàn Dự lồm cồm ngồi dậy, bỏ cái xác xuống, nói: “Tội nghiệp! Tội nghiệp? Ôi, quả thật ta có lỗi. Các ngươi nhận lầm người, cứ thong thả hỏi han cho ra lẽ, sao lại nói năng lếu láo để cô nương phải nổi giận đến nỗi chết oan. Cô nương ơi! Đúng ra cô đâu cần giết họ làm gì, cứ mở khăn ra cho họ coi một tí thì đâu có sao.”
Cô gái hậm hực quát: “Câm mồm! Ta phải đợi đến ngươi dạy dỗ nữa hay sao? Ai bảo chúng nói hai đứa mình dẫn nhau… cái gì… cái gì đó.” Đoàn Dự đáp: “Đúng thế, đúng thế! Chính là họ nói năng tầm bậy, nhưng cô nương cũng chẳng nên giết người làm gì. A, cô… vết thương của cô phải buộc lại chứ.” Chàng thấy đùi nàng hở da trắng nõn, không dám nhìn lâu, vội quay đầu sang chỗ khác.
Cô gái bị chàng lải nhải trách cứ chuyện giết người, bực bội toan tiến lên vả cho chàng mấy cái, nghe đề cập đến vết thương mới thấy tay và đùi đau đớn, cũng may cả hai vết thương chỉ ngoài da thịt không chạm đến gân cốt, vội vàng lấy kim sang đắp lên, xé chiếc áo khoác của kẻ địch buộc đùi lại.
Đoàn Dự kéo mấy cái xác vào trong đám cỏ nói: “Đúng ra mình nên chôn cất họ cho tử tế, thế nhưng nơi đây không có cuốc xẻng. Ôi, bốn cô gái tuổi còn thanh xuân, dung mạo tuy không nói là đẹp, nhưng cũng chẳng đến nỗi xấu…”.
Cô gái nghe chàng nói đến mặt mũi xấu đẹp liền hỏi: “Này, sao anh biết ta mặt không bị rỗ, lại bảo cái gì nguyệt thẹn hoa nhường là sao?” Đoàn Dự cười nói: “Cái lý đương nhiên đấy thôi.” Cô gái hỏi: “Cái lý, đương nhiên là thế nào?” Đoàn Dự đáp: “Cái lý đương nhiên có nghĩa là đương nhiên phải như thế.” Cô gái nói: “Chỉ đoán mò. Ngươi có nằm mơ cũng không biết được mặt mũi ta ra sao, mặt ta rỗ như bánh tráng mè.” Đoàn Dự đáp: “Không đâu, không đâu! Cô đừng quá khiêm nhường.”
Cô gái thấy quần áo mình bị móc rách nên lột một chiếc áo khoác của xác chết choàng lên người. Đoàn Dự kêu lên: “Chao ôi!” nghĩ đến quần mình cũng bị toạc mấy lỗ lớn, mông đít lòi cả ra trước mặt cô gái này, còn ra thế thống gì nữa? Chàng không dám quay lưng về phía cô ta, vội vàng đi giật lùi, bắt chước lột lấy một cái áo choàng trên xác chết, khoác lên mình. Cô gái bật cười, Đoàn Dự mặt đỏ như gấc, nghĩ đến quần mình rách một mảng lớn, xấu hổ không tả xiết.
Cô gái nhổ mấy mũi tên ngắn trên người những xác chết bỏ vào túi, lại đá luôn mấy cái vào kẻ đã móc trúng cô ta. Đoàn Dự nói: “Đoản tiễn của cô kiến huyết phong hầu (thấy máu là tắt thở) thật là độc địa. Ta khuyên cô nương từ nay về sau chỉ trừ khi vạn bất đắc dĩ, chớ có nên dùng làm gì, làm tổn thương nhân mạng là phạm đến đức hiếu sinh…” Cô gái quát: “Ngươi lải nhải hoài, liệu có muốn nếm mùi kiến huyết phong hầu hay chăng?” Tay phải nàng vung lên, nghe vút một tiếng, một mũi độc tiễn xẹt ngang người Đoàn Dự cắm thẳng xuống đất.
Đoàn Dự mặt xanh như tàu lá, không dám nói gì thêm. Cô gái nói: “Chắc ta phải phong luôn yết hầu ngươi cho hết lải nhải.” Nói xong nàng đi đến nhổ mũi tên lên, giơ tay nhứ nhứ về phía Đoàn Dự. Chàng sợ quá nhảy vọt ra phía sau.
Cô gái cười khanh khách, bỏ mũi tên vào túi, trừng mắt nhìn chàng nói: “Ngươi khoác cái áo đó, phải kéo cái áo choàng lên che đầu mà giả gái. Lỡ có gặp ai, người ta không bảo là mình một nam một nữ bỏ…” Đoàn Dự nói: “Đúng lắm! Đúng lắm!” Chàng nghe lời, cởi chiếc mũ nho sinh trên đầu xuống bỏ vào trong túi, kéo áo choàng lên che. Cô gái vỗ tay cười khanh khách.
Đoàn Dự thấy nàng dáng thật ngây thơ, nghĩ thầm: “E rằng nàng còn ít tuổi hơn ta, sao lại ra tay giết người tàn độc đến thế”. Chàng thấy chiếc áo khoác của nàng trên ngực có thêu một con chim thứu màu đen ngửng đầu nhìn chằm chằm, thần thái uy mãnh, trên ngực mình cũng có một con y như thế, bèn lắc đầu thở dài: “Con gái có thêu thì thêu hoa, thêu bướm, ai lại thêu hình một con chim hung tợn thế này, xem ra có vẻ giang hồ quá.” Nói xong chàng lại lắc đầu quầy quậy.
Cô gái trừng mắt nói: “Ý ngươi muốn nói ta đấy chăng?” Đoàn Dự vội đáp: “Không đâu, không đâu. Không dám thế, không dám thế.” Cô gái vặn lại: “Thế thì ngươi không đâu hay là không dám?” Đoàn Dự đáp: “Không dám đâu.” Cô gái không nói thêm nữa.
Đoàn Dự hỏi: “Vết thương cô có đau lắm không? Mình nghỉ một chút nhé?” Cô gái đáp: “Đã là vết thương dĩ nhiên phải đau. Để ta cắt trên người ngươi vài dao, xem ngươi có đau không nào?” Đoàn Dự nghĩ thầm: “Ngang ngược chua ngoa đến vậy là cùng”. Cô gái lại hỏi: “Có thực sự ngươi lo lắng cho ta hay không? Trên đời này làm gì có người con trai nào tốt đến thế? Có phải người mong ta mau mau đi cứu Chung Linh nhưng không nói ra chứ gì? Thôi đi!” Nói xong nàng đi đến bên con Hắc Mai Côi, nhảy lên lưng ngựa, chỉ tay về hướng tây bắc nói: “Kiếm Hồ Cung của Vô Lượng Kiếm ở phía đó phải không?” Đoàn Dự đáp: “Dường như là thế.”
Hai người chầm chậm đi về hướng tây bắc. Được một lúc, cô gái lại hỏi: “Trong cái hộp vàng có ngày sinh tháng đẻ là của ai thế?” Đoàn Dự nghĩ thầm: “Thì ra cô ả đã mở ra coi rồi”, Chàng bèn nói: “Ta không biết.” Cô gái hỏi: “Của Chung Linh phải không?” Đoàn Dự đáp: “Quả thực ta không biết.” Cô gái nói: “Sao ngươi còn giấu ta? Chung phu nhân hứa gả con gái cho ngươi, có phải không? Nói thật cho ta nghe đi.” Đoàn Dự đáp: “Không đâu, quả là không có. Đoàn Dự này nếu như nói láo cô nương, cô cứ việc cho ta nếm mùi kiến huyết phong hầu.”
Cô gái lại hỏi thêm: “Ngươi họ Đoàn đấy ư? Tên là Đoàn Dự à?” Đoàn Dự đáp: “Đúng thế! Chữ Dự là danh dự.” Cô gái nói: “Hừ, thế danh dự ngươi có ra gì không, sao ta chẳng thấy?” Đoàn Dự cười đáp: “Trong câu danh dự bại hoại cũng có chữ dự.” Cô gái nói: “Thế thì đúng rồi.” Đoàn Dự hỏi: “Còn tôn tính của cô nương?” Cô gái nói: “Sao ta lại phải nói cho người nghe? Tên ngươi tự miệng nói ra chứ ta đâu có hỏi.”
Chạy một đoạn nữa, cô gái lại hỏi: “Đến khi mình cứu. được Chung Linh ra rồi, con nhãi đó mà gọi tên ta ra, ngươi không được nghe đấy nhé.” Đoàn Dự cố nhịn cười: “Được rồi, ta không nghe đâu.” Cô gái xem chừng câu trả lời đó không thật thà, nói thêm: “Nếu như ngươi lỡ nghe thì cũng không được nhớ.” Đoàn Dự đáp: “Được rồi, nếu như có lỡ nhớ thì ta cũng phải tìm cách quên đi.” Cô gái nói: “Hứ, ngươi định nhạo báng ta, tưởng ta không biết hay sao?”
Trong khi nói chuyện, trời tối dần, chẳng bao lâu mặt trăng đã nhô lên ở phương đông, hai người nhờ có ánh trăng nên tìm đường đi khá dễ dàng. Đi được chừng hai canh, nhìn xa xa nơi triền núi có những đốm lửa lập lòe, ở phía đông có một ngọn núi vươn lên cao, dưới chân núi là mươi gian nhà lớn, chính là Kiếm Hồ Cung của Vô Lượng Kiếm. Đoàn Dự chỉ vào những ngọn lửa nói: “Thần Nông Bang ở phía bên kia, bọn mình lẳng lặng tới đó, cướp lấy Chung Linh rồi chạy, có được chăng?”
Cô gái lạnh lùng hỏi: “Chạy cách nào?” Đoàn Dự đáp: “Cô và Chung Linh hai người cưỡi con Hắc Mai Côi chạy cho nhanh, Thần Nông Bang đuổi không kịp đâu.” Cô gái hỏi: “Còn ngươi thì sao?” Đoàn Dự đáp: “Ta đã bị Thần Nông Bang ép phải uống đoạn trường tán, Tư Không Huyền nói là sau bảy ngày, chất độc phát tác sẽ chết, thành thử ta phải làm cách nào lừa chúng cho thuốc giải trước rồi mới chạy được.”
Cô gái nói: “Thì ra người đã bị chúng ép uống thuốc độc rồi. Sao không tìm cách giải độc cho xong lại chạy về báo tin cho ta làm gì?” Đoàn Dự đáp: “Ta vẫn nghĩ con Hắc Mai Côi chạy nhanh như thế, có quay trở về báo tin cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.” Cô gái hỏi vặn lại: “ Trời sinh ra ngươi là người tốt bụng hay là một chàng ngốc?” Đoàn Dự cười: “E rằng mỗi thứ một nửa.”
Cô gái hừ một tiếng nói: “Làm sao đánh lừa lấy được giải dược đây?” Đoàn Dự trù trừ rồi nói: “Giá như có thuốc giải thiểm điện điêu đem tới đổi cho chúng lấy thuốc giải đoạn trường tán là tốt nhất. Bọn chúng không có thuốc giải thiểm điện điêu thì thuốc giải đoạn trường tán thật khó mà đánh lừa để có được. Cô nương, cô có cách gì không?” Cô gái đáp: “Đàn ông con trai mới giỏi đánh lừa người khác, ta làm gì có cách nào để lừa thiên hạ. Chỉ có cách ép chúng phải vừa thả Chung Linh, vừa đưa thuốc giải.”
Đoàn Dự rợn người biết rằng nàng lại toan giết mấy chục mạng, nghĩ thầm: “Hay nhất… hay nhất…”. Thế nhưng cái hay nhất ấy thế nào, chàng vẫn nghĩ không ra.
Hai người sánh vai đi về phía đống lửa. Đi đến chỗ còn cách đống lửa to nhất chừng vài mươi trượng, trong bóng tối đột nhiên có hai người nhảy ra, tay cầm cuốc xẻng giơ ngang ngực. Một người quát hỏi: “Ai đó? Đến có việc gì?” Cô gái đáp: “Tư Không Huyền đâu? Mau bảo y ra gặp ta!”
Dưới ánh trăng hai người đó thấy cô gái và Đoàn Dự đều khoác áo choàng gấm màu xanh biếc, trên ngực thêu chim thứu đen, liền hoảng hồn lập tức quì xuống. Một người nói: “Vâng, vâng! Tiểu nhân không biết sứ giả Linh Thứu Cung giá lâm, quả… quả là mạo phạm, mong thánh sứ tha tội cho.” Giọng y run run hiển nhiên cực kỳ sợ hãi.
Đoàn Dự lấy làm lạ: “Cái gì mà sứ giả Linh Thứu Cung?” nhưng hiểu ngay: “À, đúng rồi, họ nhận lầm người là do cái áo choàng này”. Chàng nhớ lại mấy hôm trước nghe Chung Linh kể lại, Tư Không Huyền nghe hiệu lệnh của Thiên Sơn Đồng Mỗ của Linh Thứu Cung núi Phiêu Diểu đến chiếm cho bằng được Kiếm Hồ Cung trên núi Vô Lượng. Thần Nông Bang đã là bộ thuộc của Linh Thứu Cung, thảo nào bọn này sợ hãi đến thế.
Cô gái dĩ nhiên không hiểu nguyên do, hỏi lại: “Cái gì Linh…” Đoàn Dự sợ nàng làm lộ chuyện với vàng quát át đi: “Mau gọi Tư Không Huyền ra đây!” Hai người kia vội vàng vâng dạ, đứng lên, lùi lại mấy bước rồi quay mình chạy về phía đống lửa.
Đoàn Dự nói nhỏ với cô gái: “Linh Thứu Cung là chủ của bọn họ.” Chàng kéo cái áo khoác lên che kín mồm mũi, chỉ để lộ hai con mắt.
Cô gái toan hỏi thêm, Tư Không Huyền đã chạy tới, lớn tiếng nói: “Thuộc hạ Tư Không Huyền cung nghinh thánh sứ, không kịp ra xa đón tiếp, xin tha tội.” Y chạy đến trước mặt, quì xuống khấu đầu nói: “Thần Nông Bang Tư Không Huyền cung chúc Đồng Mỗ vạn thọ thánh an.”
Đoàn Dự nghĩ thầm: “Đồng Mỗ là hạng người nào? Đâu phải hoàng đế, hoàng thái hậu, cái gì mà vạn thọ thánh an, thật chẳng ra gì”. Chàng bèn gật đầu nói: “Đứng lên đi!” Tư Không Huyền đáp: “Vâng.” Y lại dập đầu thêm hai cái nữa mới đứng dậy. Lúc này sau lưng y đã quì đầy người, đều là bang chúng Thần Nông Bang.
Đoàn Dự hỏi: “Chung tiểu cô nương đâu? Mau đưa ra đây!” Hai tên bang chúng không đợi Tư Không Huyền ra lệnh đã chạy ngay về phía đống lửa dẫn Chung Linh ra. Đoàn Dự tiếp: “Cắt dây trói.” Tư Không Huyền đáp: “Vâng.” Y rút truy thủ cắt hết dây trói chân tay Chung Linh, Đoàn Dự thấy nàng an toàn không thương tích gì trong lòng mừng rỡ, cố gắng giả giọng nói: “Chung Linh, lại đây!” Chung Linh hỏi: “Ngươi là ai?” Tư Không Huyền gằn giọng quát: “Trước mặt thánh sứ không được vô lễ. Lão nhân gia gọi ngươi là ngươi phải đến.” Chung Linh nghĩ thầm: “Ta cóc cần biết lão nhân gia, tiểu nhân gia gì ráo. Có điều ngươi không để cho người khác trói ta, lão râu dê kia lại sợ ngươi một phép, thà nghe lời ngươi còn hơn”. Nghĩ thế nàng bèn đi đến trước mặt Đoàn Dự.
Đoàn Dự giơ tay ra nắm lấy tay Chung Linh, kéo lại bên mình, cào cào lòng bàn tay nàng, nhưng biết nàng không thể hiểu được nên thôi, bèn nói với Tư Không Huyền: “Đem thuốc giải đoạn trường tán ra đây!”
Tư Không Huyền lấy làm lạ, nhưng vội sai thuộc hạ: “Lấy hòm thuốc của ta ra, mau lên!” Y hơi trầm ngâm lập tức suy đoán: “Chắc là tên họ Đoàn đi năn nỉ được sứ giả Linh Thứu Cung”. Hòm thuốc đem đến nơi, y mở nắp, lấy ra một cái bình sứ, cung kính dâng lên, nói: “Thỉnh thánh sứ thu dùng. Thuốc giải này uống liên tiếp ba ngày, mỗi ngày một lần, mỗi lần một đồng cân là đủ.” Đoàn Dự mừng lắm cầm ngay lấy.
Chung Linh vội hỏi: “Này, lão râu dê kia, ngươi có còn thuốc giải không? Ngươi bằng lòng giải độc cho Đoàn đại ca, nếu như đưa cho người ta hết rồi, một khi Đoàn đại ca đưa cha ta tới thì ngươi lấy gì mà đưa?” Đoàn Dự trong lòng cảm kích, lại khều khều tay nàng. Tư Không Huyền nói: “Cái đó… cái đó…” Chung Linh vội vã nói: “Cái đó, cái đó là sao? Ngươi không giải độc được cho Đoàn đại ca, ta không bảo gia gia ta giải độc cho ngươi đâu.”
Cô gái áo đen ngứa tai không chịu nổi quát lên: “Chung Linh, không được lắm lời, Đoàn đại ca của ngươi không chết đâu.”
Chung Linh nghe giọng quen tai, “ồ” một tiếng quay sang nhìn, liền nhận ra ngay, vui mừng nói: “A! Mộc…” Nàng lập tức nghĩ ra, vội vàng giơ tay bịt miệng lại.
Tư Không Huyền lòng đầy lo âu, vội quỳ xuống nói: “Khải bẩm hai vị thánh sứ, thuộc hạ bị con thiểm điện điêu của tiểu cô nương đây cắn phải, độc tính thật lợi hại, xin nhị vị khai ân.” Đoàn Dự nghĩ thầm, nếu như mình không cho y thuốc giải, chỉ sợ y đường cùng liều mạng nên quay sang nói với cô gái áo đen: “Tỉ tỉ, cho y một chút linh đơn thánh được của Đồng Mỗ.” Tư Không Huyền nghe nói linh đơn thánh được của Đồng Mỗ, trong bụng mừng quá, liên tiếp dập đầu xuống đất binh binh nói: “Đa tạ Đồng Mỗ đại ân đức, thánh sứ ân đức, cả thảy mười chín người bọn thuộc hạ bị độc điêu cắn phải.”
Cô gái nghĩ thầm: “Ta làm gì có linh đơn thánh dược của Đồng Mỗ? Có điều ta đang bị thương cả tay lẫn chân, muốn lo cho cả hai người này không phải dễ. Chi bằng nghe lời Đoàn tiểu tử mà đánh lừa lão râu dê một chuyến”. Nàng lấy trong túi ra một cái bình nhỏ nói: “Đưa tay đây!” Tư Không Huyền vội đáp: “Vâng, vâng.”Y xòe tay ra, mắt nhìn xuống không dám nhìn thẳng. Cô gái đổ lên bàn tay y một ít bột màu xanh nói: “Uống một chút là giải độc.” Nàng nghĩ thầm: “Phấn thơm xoa mặt của ta chế tạo đâu có dễ, không thể cho ngươi nhiều được”.
Khi nàng vừa mở bình, Tư Không Huyền đã thấy hương thơm sực nức bay xông lên mũi. Y cả đời nghiên cứu thuốc men nhưng cũng không đoán ra loại dược vật này, đến khi bột thuốc để lên tay rồi, mùi thơm bốc ra khiến toàn thân thư thái, nghĩ bụng Thiên Sơn Đồng Mỗ quả là thần thông quảng đại, linh đơn thánh dược này thật khác thường. Y mừng lắm, luôn mồm cảm tạ, có điều tay đang đựng thuốc bột nên không dám khấu đầu.
Đoàn Dự thấy mọi việc đã xong xuôi bèn nói: “Tỉ tỉ, chúng mình đi.” Chàng đang khoái chí, quên cả giả tiếng, cũng may bọn Tư Không Huyền không ai nghi ngờ gì.
Tư Không Huyền nói: “Khải bẩm thánh sứ, Tả Tử Mục của Vô Lượng Kiếm chẳng biết trời đất, dám ngang nhiên kháng mệnh. Thuộc hạ vì trúng độc bị thương, đứt mất một cánh tay nên việc chưa xong ngay được, thật là phụ ân đức của Đồng Mỗ, tội đáng chết muôn lần. Thuộc hạ xin lập tức thống suất bộ thuộc, tấn công vào Kiếm Hồ Cung. Xin thánh sứ ở lại đốc chiến cho.”
Đoàn Dự đáp: “Cũng chẳng cần. Kiếm Hồ Cung cũng không phải tấn công làm gì nữa, các ngươi rút lui di.”
Tư Không Huyền sợ quá, vốn biết tính nết của Đồng Mỗ, sứ giả nói năng càng dịu dàng thì sau này trừng phạt càng nặng, xem chừng mấy câu này thánh sứ trách mình hành động bất lực nên vội vàng nói: “Thuộc hạ đáng chết! Mong thánh sứ trước mặt Đồng Mỗ nói tốt cho vài câu.”
Đoàn Dự không dám nói nhiều, vẫy tay một cái, cầm tay Chung Linh đi ra, Tư Không Huyền giơ cao bàn tay chứa phấn thơm, hai gối quì xuống, lớn tiếng nói: “Thần Nông Bang cung tống hai vị thánh sứ, cung chúc Đồng Mỗ lão nhân gia vạn thọ thánh an.” Bọn bang chúng đứng đằng sau cũng nhất loạt quì xuống, đồng thanh cất tiếng: “Thần Nông Bang cung tống hai vị thánh sứ, cung chúc Đồng Mỗ lão nhân gia vạn thọ thánh an.”
Đoàn Dự đi được mấy trượng, thấy bấy nhiêu người cùng quì dưới đất không khỏi tức cười bèn lớn tiếng nói: “Linh Thứu Cung chúc Tư Không Huyền lão nhân gia vạn thọ thánh an.”
Tư Không Huyền nghe chàng nói thế, xem ra đảo ngược ý nghĩa lại càng thêm ghê gớm, sợ đến mất vía, tưởng chừng muốn lăn ra bất tỉnh. Hai tên bang chúng đằng sau thấy bang chủ lảo đảo, sợ linh đan diệu dược trong tay đổ mất, vội vàng tiến lên đỡ lấy tay y.
Đoàn Dự cùng hai cô gái đi ra ngoài mấy chục trượng rồi không còn nghe thấy bang Thần Nông lao xao gì nữa. Chung Linh huýt sáo miệng liên tiếp, gọi con chồn quay lại nhưng không thấy đâu, bèn nói: “Mộc tỉ tỉ, đa tạ hai vị đến cứu, nhưng tiểu muội muốn ở lại đây.”
Cô gái hỏi: “Ở lại đây để làm gì? Chờ con chồn của ngươi ư?” Chung Linh đáp: “Không đâu! Tiểu muội muốn ở lại đây chờ Đoàn đại ca, chàng đi mời cha muội tới giải độc cho bọn Thần Nông Bang. Nàng quay lại nói với Đoàn Dự: “Tỉ tỉ ơi, có thể cho muội một ít thuốc giải đoạn trường tán không?” Cô gái nói: “Gã họ Đoàn kia không trở lại nữa đâu.” Chung Linh hấp tấp nói: “Không đâu, không đâu! Chàng nói đến là thế nào cũng đến, dẫu cho cha muội không chịu đi, Đoàn đại ca cũng sẽ quay lại một mình.” Cô gái nói: “Hừ, đàn ông con trai chỉ giỏi lừa dối, làm sao người tin lời của y được?” Chung Linh nghẹn ngào nói: “Đoàn đại ca không lừa dối… không lừa dối muội đâu.”
Đoàn Dự cười ha hả, lột chiếc áo choàng che trên đầu nói: “Chung cô nương, Đoàn đại ca của cô quả là không lừa dối cô đâu.”
Chung Linh sững sờ nhìn chàng, mừng không biết để đâu cho hết, nhào tới ôm chặt lấy cổ chàng, kêu lên: “Huynh không lừa muội! Huynh không lừa muội!”
Cô gái kia đột nhiên nắm cổ áo, nhấc Chung Linh lên để qua một bên, lạnh lùng nói: “Không được làm thế!” Chung Linh sợ hãi, tuy trong bụng hết sức hoan hỉ nhưng không dám trái lời bèn hỏi: “Mộc tỉ tỉ, hai người làm sao mà lại gặp nhau?” Cô gái hừ một tiếng, không trả lời, Đoàn Dự nói: “Thôi mình vừa đi vừa nói chuyện.”
Chàng lo ngại Tư Không Huyền thấy thuốc không linh nghiệm sẽ đuổi theo. Cô gái nhảy lên lưng ngựa, tự mình đi trước. Đoàn Dự thuật sơ qua cho Chung Linh nghe những việc xảy ra, nhưng việc chàng bị cô gái hành hạ thì không nhắc đến, chỉ nói nàng đã cứu mạng mình mà thôi. Chung Linh lớn tiếng nói: “Mộc tỉ tỉ, chị cứu Đoàn đại ca, em thật không biết làm sao mà đền đáp.” Cô gái kia bực bội nói: “Ta cứu y thì có liên quan gì đến ngươi đâu?” Chung Linh quay sang Đoàn Dự le lưỡi, nhăn mặt làm trò.
Cô gái lại nói: “Này, Đoàn Dự, tên ta không cần phải để con tiểu quỉ Chung Linh nói cho ngươi hay, tự mình nói được rồi, tên ta là Mộc Uyển Thanh.” Đoàn Dự nói: “Ồ, họ đã hay mà tên cũng đẹp quá!” Mộc Uyển Thanh nói: “Có đẹp bằng tên ngươi, danh dự bại hoại không?” Đoàn Dự cười ha hả.
Chung Linh cầm tay Đoàn Dự, nói nhỏ: “Đoàn đại ca, huynh tốt với muội quá.” Đoàn Dự nói: “Chỉ tiếc là tìm không thấy con chồn của cô.” Chung Linh lại huýt thêm mấy tiếng nói: “Cái đó cũng không sao, đợi bọn ác nhân đi khỏi rồi, muội sẽ quay lại tìm. Huynh đi với muội, có được không?” Đoàn Dự đáp: “Được chứ!” Chàng nghĩ đến pho tượng ngọc trong sơn động, liền tiếp: “Từ nay ta sẽ thường xuyên quay lại đây.” Mộc Uyển Thanh bực bội nói: “Ngươi không cần phải đi, nó tự mình đi tìm con chồn được rồi.” Đoàn Dự quay sang Chung Linh le lưỡi, nhăn mặt, hai người cùng mỉm cười.
Ba người thôi nói chuyện, chầm chậm đi thêm mấy dặm, Mộc Uyển Thanh đột nhiên hỏi: “Chung Linh, sinh nhật ngươi là ngày mùng năm tháng hai phải không?” Nàng ngồi trên lưng ngựa, nói chuyện mà không quay đầu lại. Chung Linh nói: “Đúng đó, Mộc tỉ tỉ làm sao biết được?” Mộc Uyển Thanh giận quá, hậm hực nói: “Đoàn Dự, ngươi không nói dối thì là gì?” Nàng giật giây cương, con Hắc Mai Côi liền vọt lên trước.
Bỗng từ hướng tây bắc có tiếng người hú lên, rồi phía đông bắc có người vỗ tay bốn cái. Một bóng người vụt qua, đến cách ba người chừng bảy tám trượng, đột nhiên đứng lại, giọng khàn khàn quát lên: “Tiểu tiện nhân, xem người còn chạy đi đâu?” Nghe giọng nói, chính là Thụy bà bà. Ngay lúc đó, ở đằng sau cũng có tiếng người cười gằn, Đoàn Dự vội quay đầu lại, dưới ánh trăng sao mờ mờ thấy đó chính là Bình bà bà, hai tay cầm song đao sáng lấp loáng. Thế rồi hai bên cũng thấy có người, bên trái là một ông già râu bạc, tay cầm ngang một chiếc xẻng sắt, bên phải là một hán tử còn trẻ, tay cầm trường kiếm. Đoàn Dự chợt nhớ hai người này cũng trong số những kẻ vây đánh Mộc Uyển Thanh.
Mộc Uyển Thanh cười khẩy nói: “Các ngươi thật chẳng khác gì âm hồn bất tán, đã đuổi đến tận đây quả là có chí lắm.” Bình bà bà đáp: “Con tiểu tiện nhân có chui xuống đất, bọn ta cũng đuổi theo cho bằng được.” Nghe soẹt một tiếng, Mộc Uyển Thanh đã bắn ra một mũi đoản tiễn, gã cầm kiếm mắt tinh tay lẹ liền giơ kiếm lên gạt đi. Mộc Uyển Thanh từ trên yên tung mình nhảy lên, xông thẳng vào lão già.
Ông già đó tuổi tác đã cao nhưng ứng biến thật là nhanh nhẹn, tay phải vung lên, chiếc xẻng đã đâm nhứ vào Mộc Uyển Thanh. Mộc Uyển Thanh chưa rơi tới đất, chân trái đã điểm vào cán xẻng mượn sức, kiếm trên tay đâm luôn vào Bình bà bà. Bình bà bà vung dao gạt ra, nghe “cách” một cái, đầu thanh đao đã bị kiếm của Mộc Uyển Thanh chém gãy, tiếp theo kiếm quang như một làn sương mỏng lao luôn xuống. Thụy bà bà vội vàng vung thiết trượng đánh vào sau lưng Mộc Uyển Thanh, cô gái không kịp đả thương Bình bà bà, trường kiếm đập ngang, lưỡi kiếm đè vào vai Bình bà bà một cái, thân hình lại vọt trở lên. Nếu như nàng không phải tránh thiết trượng của Thụy bà bà, lưỡi kiếm thay vì tạt ngang mà đâm thẳng, Bình bà bà ắt đã bị đâm xuyên qua người.
Chung Linh ở bên ngoài giơ tay vẫy Đoàn Dự lia lịa, kêu lên: “Đoàn đại ca, mau lại đây?” Đoàn Dự chạy vội tới, hỏi: “Cái gì thế?” Chung Linh đáp: “Thôi mình chạy đi.” Đoàn Dự đáp: “Mộc cô nương đang bị người ta vây đánh, mình nỡ nào bỏ chạy?” Chung Linh đáp: “Mộc tỉ tỉ bản lãnh cao cường lắm, chị ấy sẽ có cách thoát thân.” Đoàn Dự lắc đầu: “Cô ấy vì cứu muội mà đến đây, nếu bây giờ mình bỏ cô ta mà đi, làm sao yên lòng được?” Chung Linh dậm chân nói: “Huynh thật đúng là đồ gàn. Chàng ở lại đây có giúp gì được Mộc tỉ tỉ chăng? Ôi, tiếc thay con thiểm điện điêu của ta lại chưa quay về.”
Khi đó bốn người bọn Thụy bà bà và Mộc Uyển Thanh đang đấu đến lúc hăng, thiết trượng của Thụy bà bà và thiết sản của ông già là binh khí dài, múa lên lộng gió nghe vù vù, Mộc Uyển Thanh tuy đang ác đấu nhưng vẫn nghe hết mọi phía, những gì Chung Linh và Đoàn Dự nói với nhau đều lọt vào tai. Lại nghe Đoàn Dự nói tiếp: “Chung cô nương, cô đi trước đi. Nếu như ta phụ Mộc cô nương thì không phải đạo làm người. Một khi nàng không địch lại người, ta ở bên ngoài khuyên nhủ, biết đâu lại không vãn hồi được cuộc thế.” Chung Linh nói: “Huynh ở đây chỉ chết uổng mạng thôi chứ chẳng ích gì. Thôi chạy mau, Mộc tỉ tỉ không trách huynh đâu.” Đoàn Dự đáp: “Nếu như không có Mộc cô nương tốt bụng cứu cho, cái mạng này đã không còn nữa rồi. Chết trễ nửa ngày là sống thêm được nửa ngày, không phải là không ích gì.” Chung Linh vội nói: “Huynh gàn bướng quá, cãi với huynh cũng chẳng đến đâu.” Nói xong nàng liền nắm tay Đoàn Dự lôi đi.
Đoàn Dự kêu lên: “Ta không đi! Ta không đi!” Thế nhưng chàng bị Chung Linh lội đi sềnh sệch.
Bỗng nghe Mộc Uyển Thanh cao giọng quát: “Chung Linh, ngươi mau chạy đi, đừng kéo y như thế.” Chung Linh càng kéo Đoàn Dự nhanh hơn, đột nhiên nghe soẹt một tiếng, bím tóc nàng rung rung, một mũi đoản tiễn đã cắm vào. Mộc Uyển Thanh quát lên: “Nếu người không buông tay, ta sẽ bắn vào mắt ngươi đó.” Chung Linh biết Mộc Uyển Thanh nói sao làm vậy, đành phải buông Đoàn Dự ra.
Mộc Uyển Thanh quát lớn: “Chung Linh, mau cút về với cha mẹ ngươi, đi mau! Ngươi còn lẩn quẩn ở đây đợi Đoàn đại ca của ngươi, ta sẽ bắn ngươi ba mũi tên đó.” Miệng tuy nói nhưng tay không chậm lại chút nào, liên tiếp gạt những binh khí tấn công ra.
Chung Linh không dám cãi, quay sang nói với Đoàn Dự: “Đoàn đại ca, huynh phải cẩn thận.” Nói xong cô gái ôm mặt chạy vào trong bóng tối.
Mộc Uyển Thanh đuổi được Chung Linh đi rồi, lượn qua lượn lại trong vòng vây của bốn người, vết thương trên đùi ngâm ngẩm đau, đột nhiên biến đổi kiếm chiêu, từng vầng kiếm quang vùn vụt như sao băng. Bỗng ông già kêu oái lên một tiếng, bên sườn trúng kiếm, Mộc Uyển Thanh liên tiếp đâm ra ba nhát, ép cho Thụy bà bà và gã cầm kiếm phải nhảy ra khỏi vòng để tránh, mũi kiếm quay trở lại quấn chặt lấy Bình bà bà. Chỉ trong khoảnh khắc Bình bà bà đã bị ba vết thương nhưng mụ không coi vào đâu, vẫn lăn xả vào Mộc Uyển Thanh như một con hổ điên. Ba người kia quay trở lại đấu tiếp, Bình bà bà xông được vào gần bên Mộc Uyển Thanh, đoản đao trong tay đâm vào đùi nàng. Mộc Uyển Thanh giơ chân đá mụ ta lăn cù, nhưng ngay khi đó thiết trượng của Thụy bà bà phóng tới giữa hai lông mày. Mộc Uyển Thanh vội vàng thu kiếm trở về, gạt trượng ra, thuận thế đâm luôn vào giữa ngực kẻ địch.
Thụy bà bà nghiêng người tránh né, vung gậy lên gạt. Mộc Uyển Thanh thở hắt ra một hơi toan biến chiêu, đột nhiên nghe sột một cái, vai trái đau nhói. Thì ra lão già sau khi bị thương rồi không còn sử thiết sản được nữa, liền rút búa sắt thừa cơ chém một nhát vào vai Mộc Uyển Thanh. Mộc Uyển Thanh quật ngược lại một chưởng, đánh cho mặt lão già nát bấy, lập tức chết ngay. Bọn Thụy bà bà lúc ấy đã tiến lên giáp kích, Bình bà bà kêu lên: “Tiểu tiện nhân bị thương rồi, không cần bắt sống, giết nó cũng được.”
Đoàn Dự thấy Mộc Uyển Thanh bị thương, trong lòng hoảng hốt, lại sử dụng trò cũ, xông lên ôm xác lão già quật vào, nhưng vướng phải bốn người nên không tiến lên được, trong cơn gấp gáp, cởi chiếc áo choàng ra, xông vào múa lên chụp được lên đầu Bình bà bà. Bình bà bà không nhìn thấy gì, kinh hãi quá vội giơ tay ra gạt đi, nhưng quên mất trong tay mình đang cầm đoản đao nên tự chém phải mặt mình, kêu lên oai oái như heo bị chọc tiết.
Mộc Uyển Thanh không có thì giờ rút búa ra khỏi vai, cố nhịn đau, gấp rút công luôn hai kiếm về phía Thụy bà bà, lại đâm một nhát vào hán tử sử kiếm. Ba chiêu đó thật tuyệt diệu, bên má phải của Thụy bà bà bị rạch một đường, còn hán tử cấm kiếm cũng bị mũi kiếm xẹt ngang cổ. Hai người tuy bị thương nhẹ nhưng những nơi trúng kiếm đều là bộ vị yếu hại, trong cơn kinh hoảng, vội vàng nhảy qua một bên, giơ tay sờ thử vết thương. Mộc Uyển Thanh kêu thầm: “Tiếc quá, không giết được hai đứa này”. Nàng hít một hơi chân khí, cất tiếng hú lên, con Hắc Mai Côi liền chạy tới. Mộc Uyển Thanh nhảy vọt lên, thuận tay nắm cổ áo Đoàn Dự để lên yên, hai người cưỡi chung một con ngựa chạy vọt về hướng tây.
Chạy chưa đầy mười trượng, trong rừng bỗng có tiếng người reo hò, hơn một chục người xông ra chặn ngang đường. Đứng giữa là một lão già cao lớn quát lên: “Tiểu tiện nhân, lão gia đợi ngươi ở đây lâu rồi.” Y vung tay toan nắm dây cương con Hắc Mai Côi. Mộc Uyển Thanh tay phải vươn ra, ba mũi đoản tiễn bắn ra cùng lúc. Trong đám người ba kẻ trúng tên, lập tức ngã lăn ra. Lão già kia còn đang sững sờ, Mộc Uyển Thanh liền giật cương con Hắc Mai Côi theo chỗ trống trên hàng rào người vọt qua. Những người đó sợ độc tiễn của nàng ghê gớm, tuy chạy đuổi theo nhưng ai cũng lo múa binh khí giữ mặt nên hai bên càng lúc càng xa. Chỉ nghe đoàn người nhao nhao mắng chửi: “Tặc a đầu! Lại để nó chạy mất rồi.” “Dù cho ngươi chạy lên trời, ta cũng phải bắt cho kỳ được ngươi đem lột da, cắt gân.” “Tất cả đuổi theo!”
Trên núi Vô Lượng đường đi ngoằn ngoèo, lượn bên đông vòng bên tây, không dễ gì nhận định được phương hướng. Mộc Uyển Thanh để cho con Hắc Mai Côi ở trong núi chạy đâu thì chạy, đến một mỏm núi cao, trước mặt lại là một hang sâu bèn giục ngựa quay lại tìm đường ra. Đột nhiên ở phía trước có tiếng người: “Con ngựa chạy tới rồi đó!” “Theo hướng này đuổi!” “Tiểu tiện nhân quay lại rồi!” Mộc Uyển Thanh đã bị thương, không còn hơi sức mà đánh tiếp, vội vàng quay đầu ngựa ra phía khác, theo con đường dốc phía bên phải mà đi. Lúc này không còn đường sá mà gặp đâu theo đó, cũng may Hắc Mai Côi là loại thần mã, trên triền núi đầy đá lởm chởm mà vẫn chạy như bay. Lại đi thêm một hồi nữa, chân trước Hắc Mai Côi bất thình lình khuỵu xuống, đầu gối va vào nham thạch, chân khập khiễng, bước bắt đầu loạng choạng, chạy chậm hẳn đi.
Đoàn Dự trong bụng lo lắng nói: “Mộc cô nương để ta xuống, một mình cô dễ thoát thân hơn. Bọn họ với ta không thù không oán, dù có bắt được ta chắc cũng không làm gì.” Mộc Uyển Thanh hừ một tiếng, nói: “Ngươi mà biết cái gì? Ngươi là người Đại Lý, nếu như họ bắt được ngươi lập tức chém cho mấy nhát.” Đoàn Dự nói: “Thế thì lạ lùng thật, người Đại Lý biết bao nhiêu, làm sao giết hết được? Cô nương cứ chạy trước là hơn.”
Mộc Uyển Thanh thấy trên đầu vai đau nhói từng chập, nghe Đoàn Dự cứ lải nhải mãi, cáu tiết nói: “Ngươi có câm mồm đi không? Đừng nhiều lời nữa!” Đoàn Dự đáp: “Thôi được. Cô để ta ngồi sau lưng.” Mộc Uyển Thanh hỏi: “Để làm gì?” Đoàn Dự đáp: “Chiếc khăn choàng của ta chụp lên đầu mụ mập kia rồi.” Mộc Uyển Thanh hỏi: “Thế thì đã sao?” Đoàn Dự đáp: “Quần ta bị thủng một lỗ lớn, ngồi ở trước mặt cô, hở cả… hở cả…, quả là… quả là vô lễ với cô nương.”
Mộc Uyển Thanh dường như vết thương đau không chịu nổi, nghiến răng đưa tay nắm lấy vai Đoàn Dự, bóp một cái, khớp xương kêu lên răng rắc, quát lớn: “Câm mồm!” Đoàn Dự đau quá, vội nói: “Được rồi! Được rồi, ta không nói nữa”.