Thiên Long Bát Bộ

Hồi 04: Lời thề độc của Mộc cô nương

trước
tiếp

Chạy được mấy dặm, Hắc Mai Côi trèo lên một dốc núi dài, thế núi hiểm trở nên con ngựa đi chậm lại. Đằng sau tiếng người hò hét đuổi theo vẫn văng vẳng truyền tới. Đoàn Dự kêu lên: “Hắc Mai Côi ơi! Hôm nay ngươi quả là khổ sở, phiền người chạy nhanh hơn một tí được chăng?” Chạy được chừng một dặm, đột nhiên khe núi hiện ra rộng tới mấy trượng, sâu thăm thẳm nhìn không thấy đáy.

Con Hắc Mai Côi hí lên một tiếng hãi hùng, đang lúc chạy vội nó bỗng đứng sững rồi lùi lại mấy bước.

Mộc Uyển Thanh thấy phía trước không còn đường chạy mà đằng sau lại có quân đuổi theo, thật là mười phần nguy ngập. Nàng hỏi Đoàn Dự: “Ta phải phóng ngựa nhảy qua khe, ngươi có dám mạo hiểm theo ta không, hay muốn ở lại đây?” Đoàn Dự nghĩ thầm:

“Lưng ngựa bớt đi một người, con Hắc Mai Côi hẳn nhảy được dễ hơn”. Rồi chàng đáp: “Cô nương hãy qua trước rồi ném dây kéo ta sang sau.” Mộc Uyển Thanh quay lại thấy những người đuổi theo chỉ còn cách chừng vài chục trượng, nói: “Như thế không kịp mất.” Rồi nàng lùi ngựa lại vài bước, ôn tồn bảo: “ Hắc Mai Côi, mi ráng nhảy qua khe nhé!” Đoạn vỗ nhẹ vào bụng ngựa hai cái.

Con Hắc Mai Côi tung bốn vó chạy ra bờ khe, đem toàn lực nhảy vọt một cái, chân trước gắng gượng bám được vào bờ bên kia. Nhưng khe núi rộng quá, đêm hôm trước nó đã phải chạy suốt đêm, chân lại đang bị thương, vó sau không tài nào mà nhoai lên được, mình cứ tụt dần xuống.

Mộc Uyển Thanh ứng biến mau lẹ, cắp ngay Đoàn Dự nhảy ra khỏi lưng ngựa. Thân Đoàn Dự chạm mặt đất trước, Mộc Uyển Thanh loạng choạng té theo. Đoàn Dự sợ nàng bị thương, giơ hai tay ra đón, ôm choàng ngay lấy. Con Hắc Mai Côi hí lên những tiếng cực kỳ thê thảm, nó rớt xuống vực sâu muôn trượng còn sống làm sao được.

Mộc Uyển Thanh vô cùng xúc động, hất tay Đoàn Dự chạy ra bờ khe, chỉ thấy sương phủ đầy vực, bóng con Hắc Mai Côi chẳng thấy đâu. Bỗng nàng thấy đầu óc choáng váng, trời đất như quay cuồng đảo lộn, chân tay rã rời, mặt mũi tối tăm, ngã quay xuống đất.

Đoàn Dự cả kinh sợ nàng lăn xuống vực thẳm vội nắm giữ lại, thấy nàng mắt nhắm nghiền, thì ra đã ngất đi. Chàng còn đang hoang mang chưa biết tính sao, chợt nghe bờ khe bên kia có tiếng hô lớn: “Bắn! Bắn! Giết chết cả hai đứa đi!” Đoàn Dự ngoảnh đầu nhìn qua bờ đối diện thấy bảy tám người. Chàng cúi xuống ôm lấy Mộc Uyển Thanh mà chạy. Đột nhiên đánh vù một tiếng, một mũi tên bay sát bên tai chàng.

Chàng đi được mấy bước, cúi thấp người xuống ẵm xốc Mộc Uyển Thanh lên để chạy thì lại một mũi tên bay vèo trên đầu. Chàng thấy mé bên trái có tảng đá lớn, liền cố chạy tới đó, nấp vào phía sau. Giây lát bên tai vèo vèo không ngớt, vô số ám khí đập vào tảng đá rồi bắn tung ra. Đoàn Dự sợ quá không dám nhúc nhích. Bỗng nhiên đánh bịch một tiếng, một hòn đá liệng tới bay qua tảng đá lớn, rớt xuống bên mình chàng. Người ném tất phải có sức mạnh ghê gớm, vì hòn đá lớn thế mà liệng xa tới mấy chục trường, chỉ vì xa quá nên không chính xác. Đoàn Dự nghĩ thầm chỗ này chưa yên thân, bèn bế Mộc Uyển Thanh lên nín hơi chạy một mạch hơn mười trượng. Liệu chừng các thứ ám khí, đoản tiễn không thể phóng tới được nữa chàng đứng lại nghỉ, thở một lúc, tìm chỗ đất có cỏ êm đặt Mộc Uyển Thanh xuống, rồi nấp vào sau những mô đá lớn quan sát.

Bờ khe bên kia, lố nhố người đang múa tay hoa chân, chỉ trỏ bàn tán ầm ỹ. Lúc thuận gió Đoàn Dự nghe rõ toàn là những tiếng chửi rủa quát tháo. Chàng liệu chừng chúng chưa có cách nào sang ngay được, nhưng lại nghĩ thầm: “Nếu chúng đi đường vòng tìm được đến đây thì hai mạng chúng ta khó thoát”.

Đoàn Dự lại ba chân bốn cẳng chạy lên đỉnh núi cao trông sang ngả khác, bất giác chàng sợ hãi bủn rủn chân tay, cơ hồ không đứng vững. Nhìn từ đỉnh núi xuống dưới thấp mấy trăm trượng, nước chảy cuồn cuộn: một con sông lớn nước xanh chảy qua. Chàng nhận ra chính là sông Lan Thương, sóng đã to nước lại chảy xiết. Về ngả này tuyệt không có cách nào trèo lên núi được, chỉ còn lo bên ngả khe núi. Chúng có thể xuống đáy vực rồi bấu víu trèo lên. Mình không có võ nghệ thì làm sao chống đỡ? Nghĩ tới đây chàng bất giác thở dài tự nhủ: chi bằng được lúc nào hãy biết lúc ấy. Sống thêm nửa ngày không phải là không được cái gì.

Đoàn Dự trở lại chỗ Mộc Uyển Thanh nằm, thấy nàng vẫn còn mê man chưa tỉnh. Chàng đang nghĩ cách cứu cấp, chợt thấy bên vai trái nàng có cắm một mũi cương chùy, máu tươi ướt đẫm một bên áo. Đoàn Dự kinh hãi, khi còn trên lưng ngựa chàng ngồi đằng trước, trong cơn hoảng hốt chạy thục mạng đâu có ngờ nàng đã bị trúng thương, hay là đã chết rồi chăng? Chàng liền lật tấm khăn che mặt lên, để tay vào mũi thăm dò, thấy hơi thở vẫn còn thoi thóp, nghĩ thầm: “Mình phải rút cương chùy ra rồi rịt lại cho máu khỏi chảy”. Chàng đưa tay cầm cán, nghiến răng nhổ mạnh, cương chùy bật ra. Chàng không né kịp, máu từ trong vết thương phun thẳng vào mặt.

Mộc Uyển Thanh đau quá kêu lên một tiếng rồi ngất lịm. Đoàn Dự cố bóp chặt chỗ vết thương cho máu khỏi trào ra nhưng máu cứ tuôn ra như suối, không tài nào bít được. Chàng không biết làm thế nào, quay ra dứt nắm cỏ xanh trên mặt đất nhai nát ra rồi đắp lên vết thương. Nhưng vừa đặt vào thì máu lại ứa ra, trôi đi. Chàng bỗng nhớ ra: “Lúc trước nàng trúng phải câu sắt bị thương đã lấy thuốc trong bọc ra bôi để cầm máu”.

Chàng nhè nhẹ thò tay vào túi nàng, trong túi có gì chàng móc ra hết: nào là lược đồi mồi nào gương đồng nhỏ, nào khăn gói phấn hồng, ngoài ra còn có ba cái hộp. Đoàn Dự thấy toàn là những vật dụng của con nhà khuê các thì ngẩn người ra, từ đó mới nghĩ nàng cũng chỉ là một cô gái, mình thò tay vào quần áo người ta thật là phi lễ. Thực ra những thứ khăn, hộp, gương, lược này chẳng phù hợp với nữ ma đầu giết người không gớm tay chút nào.

Chàng đã thấy Mộc Uyển Thanh đổ từ trong cái bình sứ một loại bột màu xanh ban cho Tư Không Huyền, giả làm thành được của Đồng Mỗ, nhưng không biết loại bột đó có cầm máu được không. Chàng bèn mở một cái hộp ra, thấy hương thơm bay lên ngào ngạt, thấy toàn là phần thoa mặt màu hồng, cái hộp thứ hai mở ra thấy còn một nửa là phấn trắng, còn cái hộp thứ ba lại là phấn vàng. Chàng đưa lên mũi ngửi, bột màu trắng không mùi vị gì, còn bột màu vàng thì cay sè, vừa ngửi phải là hắt hơi ngay. Chàng tự hỏi: phấn vàng này là thuốc trị thương hay lại là thuốc độc giết người? Dùng nhầm thì hỏng bét. Chàng liền thử véo mạnh nhân trung Mộc Uyển Thanh một cái, quả nhiên nàng từ từ mở mắt ra.

Đoàn Dự mừng quá hỏi ngay: “Mộc cô nương! Hộp nào đựng thuốc cầm máu?” Mộc Uyển Thanh yếu ớt đáp: “Hộp đỏ…” Nàng chỉ nói được hai tiếng rồi mắt lại nhắm nghiền. Đoàn Dự hỏi thêm nhưng không thấy nàng trả lời. Chàng rất lấy làm kỳ, lẩm bẩm một mình: “Lạ thật! hộp đỏ rõ ràng là đựng sáp, sao lại trị được vết thương? Nhưng thôi! nàng đã bảo vậy thì mình cũng làm thử xem chứ biết sao bây giờ?”.

Chàng móc ra ít sáp rồi nhẹ nhàng luồn ngón tay qua chỗ áo rách bôi vào vết thương. Thuốc vừa bôi, Mộc Uyển Thanh đang lúc mê man cũng biết đau, người nàng co rúm lại. Đoàn Dự ôn tồn an ủi: “Cô nương đừng sợ, đừng sợ! Cầm máu trước đã rồi sẽ tính.”

Thứ sáp đó công hiệu kỳ lạ, máu chảy rơm rớm một lát rồi ngừng hẳn, sau chỉ còn rỉ ra chút nước vàng. Đoàn Dự nghĩ thầm: “Thuốc gì mà trông như sáp bôi đầu. Tính tình con gái thật khiến người ta không biết đâu mà lường.”

Đoàn Dự chật vật mất nửa ngày trời, bây giờ mới hơi yên dạ. Bên kia khe núi cũng không còn nghe tiếng quát tháo nữa. Chàng lại nghĩ thầm: hay là bọn này xuống đáy vực rồi trèo lên. Nghĩ vậy chàng liền ra bờ vực để nhìn xem, trong lòng hoang mang lo lắng. Quả nhiên đúng, bờ bên kia có đến hơn mười người đang bám tụt dần xuống. Vực tuy sâu nhưng xuống mãi cũng phải đến cùng. Chúng tụt xuống đáy vực rồi sẽ bấu víu trèo lên bờ bên này, nhiều lắm là mất hai hay ba canh giờ.

Đoàn Dự tuy không hiểu võ nghệ nhưng lúc lâm vào tuyệt địa cũng nảy ra ý nghĩ tự vệ. Chàng nhìn bốn mặt xem địa thế rồi ẵm Mộc Uyển Thanh đặt vào chỗ khuất, sau một tảng đá lớn để tránh gió máy.

Xong xuôi, chàng khom lưng khuân đá ra bờ vực. Cũng may chỗ này có nhiều khối đá nho nhỏ, ngổn ngang, chẳng mấy chốc mà chàng nhặt được đến năm sáu trăm cục. Mọi việc xong xuôi, chàng trở lại ngồi bên Mộc Uyển Thanh, nhắm mắt dưỡng thần.

Chàng vừa ngồi xuống, cái mông trần chạm vào đá thấy hơi đau, nghĩ thầm: “Hai người mình đúng là nhằm quẻ Quải, hào cửu tứ: Mông không có da, đi sau khập khiễng, lùa dê không hối, nói chẳng ai tin (Đồn vô phu, kỳ hành thứ thư, khiến dương hối vong, văn ngôn bất tín). Thứ thư là người đi đứng khập khiễng, không thoải mái, quẻ này linh thật. Còn ta thì quả là “mông không có da”, nếu đổi thành “mông không có vải” thì lại càng chính xác. Nàng vẫn bảo rằng đàn ông con trai chỉ giỏi lừa người, thật đúng là “văn ngôn bất tín”. Thế nhưng nếu nàng “khiên dương hối vong” thì mình lại là con dê hay sao? Thế nhưng chẳng biết nàng có hối hận hay chăng?”

Chàng không ngủ cả đêm qua, mệt mỏi quá rồi, ngồi nghiệm quẻ Dịch liền ngáp mấy cái. Nhưng chàng biết rằng chẳng còn mấy chốc nữa quân thù sẽ tới nên không dám ngủ. Thỉnh thoảng lại ngửi thấy mùi hương ngào ngạt không phải lan mà cũng không phải xạ từ người Mộc Uyển Thanh xông ra. Vừa nãy Đoàn Dự có mở hé tấm khăn bịt mặt, để tay lên mũi nàng xem hơi thở thế nào, nhưng lúc đó lại chỉ chú ý đến hơi thở mà thôi, bây giờ đâu dám vô cớ mở khăn ra để xem mặt. Chàng chỉ nhớ mang máng rằng da nàng trắng mịn, nhưng không rõ tướng mạo thế nào.

Lúc đó Mộc Uyển Thanh cũng hãy còn mê man bất tỉnh, giả sử Đoàn Dự có mở hẳn tấm khăn bịt mặt mà ngắm, nàng cũng không thể biết được. Nhưng chàng do dự hoài, nửa muốn xem, nửa lại rụt rè. Hai luồng tư tưởng đấu tranh kịch liệt. Ta đã theo nàng tới đây cùng nhau sống chết, giờ sắp mất mạng đến nơi cũng chưa rõ mặt nàng, quả là đáng tiếc. Nhưng lỡ tướng mạo nàng xấu xí, hung dữ như quỷ sứ thì sao? Nếu dung nhan nàng bình thường thì nàng bất tất phải bịt kín để che giấu người đời. Hơn nữa xem những hành động hung ác của nàng cũng đủ biết bốn chữ “thanh tú mỹ lệ” không thể có ứng với người nàng được. Ta chẳng nên xem nữa.

Chàng nhất thời không biết tính sao, toan xủ một quẻ Dịch để giải đoán nhưng càng lúc càng mỏi mệt, nên mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Chàng không hiểu đã ngủ đi bao lâu, bỗng giật mình tỉnh dậy. Chàng dụi mắt, vội vàng chạy ra bờ vực thì thấy năm sáu gã đại hán đều mặc đồ đen đang bấu víu trèo lên bờ khe bên này, nhưng sườn núi dựng đứng, trèo lên cực kỳ khó nhọc. Đoàn Dự lẩm bẩm: “Nguy thật”. Chàng lấy một cục đá ném xuống, miệng la lên: “Đừng trèo lên nữa! Nếu không ta không nể đâu!”

Đoàn Dự ngồi trên cao ném đá xuống dễ như chơi. Bọn đại hán ở dưới đáy vực đang trèo lên, còn cách đến vài chục trượng, ám khí phóng cũng không tới được nên vừa nghe tiếng chàng là chúng đều dừng lại. Nhưng chúng chỉ lưỡng lự một lát rồi vừa kiếm chỗ né tránh vừa tiếp tục bấu víu trèo lên. Đoàn Dự ném liền năm sáu hòn đá xuống, nghe lại tiếng la thất thanh vang lên. Hai gã đã bị đá rớt trúng người, té xuống vực thẳm, nát ra như cám. Những người còn lại thấy không êm, lật đật trèo xuống, lại một người vội quá sẩy chân, rơi xuống chết mất xác.

Đoàn Dự từ thuở nhỏ thấm nhuần giáo lý nhà Phật nên không chịu học võ nghệ. Đây là lần đầu tiên chàng giết người, lòng chàng se lại, mặt tái mét. Mục đích chàng ném đá xuống chỉ là để hăm dọa, dè đâu làm chết ba mạng người. Dù chàng đã biết rõ rằng nếu để bọn địch trèo lên thì mình cùng Mộc Uyển Thanh sẽ bị chúng giết, vậy mà vẫn hối hận vô cùng.

Chàng đứng ngơ ngẩn một hồi, quay lại bên cạnh Mộc Uyển Thanh thấy nàng lúc này đã ngồi dậy, tựa vào tảng đá. Chàng vừa mừng vừa sợ hỏi: “Mộc cô nương… cô đã tỉnh rồi à?” Mộc Uyển Thanh không đáp, nhìn chàng trừng trừng. Hai luồng nhãn quang từ hai lỗ thủng khăn bịt chiếu ra coi rõ vẻ nghiêm khắc, Đoàn Dự ôn tồn tiếp: “Cô hãy nghĩ một lúc nữa, ta đi lấy nước để cô uống cho đỡ khát.”

Mộc Uyển Thanh hỏi: “Có người định trèo lên núi phải không?” Đoàn Dự nghe hỏi nước mắt trào ra, lấy vạt áo vừa lau vừa nghẹn ngào đáp: “Ta vừa lỡ tay giết hai người, lại… lại làm một gã sợ… sợ té chết là ba.” Mộc Uyển Thanh thấy chàng nước mắt nước mũi rất lấy làm kỳ, hỏi tiếp: “Thế thì sao?” Đoàn Dự nức nở đáp: “Thượng Đế còn có đức hiếu sinh, đằng này vô cớ mà ta… ta đã giết người. Tội… tội ác rất lớn.” Chàng dậm chân tiếp: “Ba gã đó chắc còn có cha mẹ vợ con, người nhà họ hay tin tất đau khổ vô cùng. Đối với bọn họ ta đã hối hận, đối với gia đình họ lại càng hối hận hơn.” Mộc Uyển Thanh vỡ lẽ, cười nhạt đáp: “Ngươi có cha mẹ vợ con không?” Đoàn Dự đáp: “Cha mẹ ta hãy còn, nhưng ta chưa có vợ con.”

Mắt nàng vụt ra một tia sáng kỳ lạ, nhưng tia sáng đó chỉ thoáng qua một cái rồi trở lại thái độ nghiêm khắc, sắc nhọn như dao, lạnh lùng như băng giá, hỏi chàng: “Bọn chúng lên đây liệu có giết ngươi chăng, có giết ta chăng?” Đoàn Dự đáp: “Chắc chắn là chúng giết hết.” Mộc Uyển Thanh nói: “À, thế ra ngươi định thà để người giết mình còn hơn mình giết người?”Đoàn Dự cúi đầu ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nếu chỉ có mình ta, ta quyết không giết họ. Nhưng ta… ta không thể để chúng giết cô.” Mộc Uyển Thanh lớn tiếng hỏi: “Thế là nghĩa làm sao?” Đoàn Dự đáp: “Cô nương đã cứu ta, dĩ nhiên ta phải có bổn phận cứu cô.” Mộc Uyển Thanh nói: “Ta hỏi câu này, nếu ngươi nói sai một ly thì đoản tiễn trong tay áo này sẽ phóng ra bắn chết ngay tức khắc.” Nói tới đây nàng khẽ giơ tay phải lên thẳng về phía chàng. Đoàn Dự hỏi: “Thế ra cô nương giết bao nhiêu người toàn là phóng tên từ trong tay áo ra?”.

Mộc Uyển Thanh hỏi tiếp: “Chàng ngốc kia! Ngươi có sợ ta không?” Đoàn Dự đáp: “Cô nương có định giết ta đâu mà ta sợ?” Mộc Uyển Thanh nổi cáu hỏi: “Ngươi mà chọc giận thì đừng hòng ta tha. Ta hỏi ngươi: ngươi đã nhìn thấy mặt ta chưa?” Đoàn Dự lắc đầu đáp: “Chưa.” Mộc Uyển Thanh hỏi: “Thật chứ?” Nàng nói mỗi lúc một thấp giọng. Tấm khăn che trên mặt trông rõ đã ướt một mảng, tỏ ra nàng đang mệt mà dùng sức quá nhiều nên mồ hôi toát ra. Tuy nhiên giọng nói vẫn đầy vẻ nghiêm khắc.

Đoàn Dự đáp: “Ta nói dối cô làm gì?” Mộc Uyển Thanh lại hỏi: “Lúc ta mê man sao ngươi không mở khăn ra coi mặt?” Đoàn Dự vẫn lắc đầu đáp: “Ta chỉ chăm chú trị vết thương trên vai cô nương mà thôi, chứ không nghĩ tới chuyện đó.” Mộc Uyển Thanh như chợt nhớ ra điều gì, vừa bồn chồn vừa nổi nóng, thở hồng hộc nói: “Ngươi, ngươi đã nhìn thấy da thịt trên vai ta rồi chứ gì? Ngươi… ngươi đã bôi thuốc vào vết thương?” Đoàn Dự cười đáp: “Đúng vậy! Sáp bôi đầu của cô nương sao mà linh nghiệm thế? Ta không nghĩ ra đó lại là thuốc trị thương.”

Mộc Uyển Thanh bảo: “Ngươi lại đây, nâng ta dậy một chút!” Đoàn Dự đáp: “Vâng! nhưng cô nương chẳng nên nói nhiều, cần nghỉ thêm lúc nữa để rồi còn kiếm kế thoát thân.” Nói xong chàng lại định nâng nàng dậy. Chẳng ngờ chưa kịp chìa tay thì vụt một cái nàng đã tát bốp vào má chàng. Tuy nàng bị trọng thương mà tát còn mạnh ghê gớm.

Đoàn Dự mắt hoa đầu váng, người quay mòng mòng. Vừa đau vừa giận, chàng bưng mặt hỏi: “Vì sao mà cô đánh ta?” Mộc Uyển Thanh cũng cả giận nói: “Thằng giặc to gan này! Mi dám sờ vào vai ta, dám… dám ngó vào da thịt ta!”. Vì tức giận quá, nàng lại ngất đi, té lăn xuống đất.

Đoàn Dự kinh hãi, quên cả bị tát đau, lại nâng nàng dậy, thấy máu ở vết thương lại ứa ra. Miệng vết thương chưa liền, Mộc Uyển Thanh tát Đoàn Dự dùng sức quá mạnh nên lại xé ra. Đoàn Dự rùng mình lẩm bẩm: nàng giận ta vì tội mở hé da thịt nàng ra, nhưng nếu không cứu chữa, cứ để ra hết máu thì còn sống làm sao được? Đã đến thế này, âu là ta phải tòng quyền, hãy cứu chữa nàng đã, rồi sau có bị tát nữa cũng đành chịu. Chàng bèn xé áo lau hết những vết máu xung quanh vết thương. Da nàng trong như ngọc, trắng như tuyết, chàng không dám nhìn lâu, vội vội vàng vàng lấy sáp bôi vào chỗ miệng vết thương.

Lần này chẳng mấy chốc Mộc Uyển Thanh đã hồi tỉnh, đôi mắt sáng như điện quắc lên nhìn chàng, coi rất hung dữ. Đoàn Dự sợ nàng tát nữa vội tránh ra xa. Mộc Uyển Thanh hỏi: “Ngươi… ngươi lại…” Nàng cảm thấy chỗ vết thương sau vai mát rượi biết là Đoàn Dự lại mới bôi thuốc vào cho mình. Nàng hỏi chưa hết câu, Đoàn Dự đáp liền: “Ta… ta không thể thấy cô nương sắp chết mà không cứu.” Mộc Uyển Thanh thở hổn hển nói không ra hơi vì kiệt lực quá rồi.

Đoàn Dự nghe bên mé tả có tiếng róc rách liền chạy ra xem thì thấy có một khe nước trong suốt tận đáy. Chàng liền cúi xuống uống vài hơi rồi rửa sạch hai tay, chụm lại vốc nước lên chạy về chỗ Mộc Uyển Thanh nói: “Cô nương há miệng ra mà uống!” Mộc Uyển Thanh còn ngần ngừ một chút, nhưng vì máu ra nhiều, nàng khát như cháy họng, thấy nước thèm quá, vén một góc khăn bịt mặt để hở miệng ra.

Lúc đó vào khoảng giữa trưa, trên đỉnh núi ánh dương quang chiếu xuống sáng tỏ, Đoàn Dự nhìn rõ cằm nàng thon thon, da mặt trắng mịn, miệng nhỏ như đóa hoa anh đào chúm chím, đôi môi hơi mỏng, răng nhỏ mà đểu như hạt lựu. Tướng mạo tuy sắc sảo mà đoan chính. Chàng bất giác rung động tâm thần, nghĩ thầm: thực là tuyệt thế giai nhân! Đoàn Dự ghé tay cho nước chảy vào miệng Mộc Uyển Thanh. Mấy giọt nước vương ra còn đọng một bên má tựa như cánh hoa còn đọng sương mai. Chàng bủn rủn cả người không dám nhìn lâu, quay đi chỗ khác.

Mộc Uyển Thanh uống hết nước, bảo chàng: “Ta hãy còn khát, ngươi đi lấy nước nữa về đây!” Đoàn Dự đi vốc nước cho nàng uống đến ba lần mới đỡ khát. Đoạn chàng ra bờ vực nhìn sang bên kia thì thấy chỉ còn bảy tám gã đại hán, tay cầm cung tên đứng gác tại đó, mắt đăm đăm nhìn sang bên này. Chàng lại trông xuống đáy vực, không thấy còn ai trèo lên nữa. Nhưng chàng biết bọn họ chưa chịu thôi, hẳn chúng đang tìm lối khác.

Chàng lắc đầu rồi lại qua bên dòng suối múc nước uống, rửa sạch máu me từ vết thương của Mộc Uyển Thanh bắn lên, nghĩ thầm: “Thuốc giải đoạn trường tán có uống hay không thì cũng vậy, nhưng thôi mình cứ uống là hơn”. Chàng lấy cái bình sứ trong bọc ra, lấy giải được bỏ vào mồm, dùng nước suối nuốt xuống bụng, nghĩ thầm: “Thuốc giải này sao đắng quá, kém xa đoạn trường tán ngon ngọt dễ uống. Ôi! Có ngờ đâu Mộc cô nương lại xinh đẹp như thế. Đúng là hào sơ lục của quẻ Khuê: mất ngựa, gặp kẻ ác không lỗi (táng mã, kiến ác nhân vô cữu). Chàng lại nghĩ thêm: “Trên mỏm núi này tuy có nước nhưng lại không có thức ăn, địch nhân cũng chẳng cần tấn công. Chỉ vài ngày là cả hai đứa chết đói rồi”. Chàng ủ rũ về bên Mộc Uyển Thanh nói: “Trên núi này chẳng có trái cây, nếu có thì ta hái cô ăn cho đỡ đói.”

Mộc Uyển Thanh nói: “Đã thế thì còn nói làm chi vô ích. Nhưng ta hỏi đây: tại sao người lại biết Chung tiểu thư?” Đoàn Dự đem chuyện chàng ở Kiếm Hồ Cung gặp được Chung Linh thế nào, mình bị nhục được nàng cứu ra sao kể lại một lượt.

Mộc Uyển Thanh chăm chú nghe, xong cười nhạt nói: “Ngươi đã không biết võ nghệ, sao còn cứ xen vào chuyện giang hồ để mang lụy vào thân?” Đoàn Dự đáp: “Việc đã lỡ rồi, hối cũng vô ích. Ta chỉ còn ân hận một điều là làm phiền lụy đến cô nương mà thôi.”

Mộc Uyển Thanh nói: “Ngươi làm gì mà phiền lụy đến ta? Bao nhiêu thù oán với họ đều tự ta gây ra cả. Không có ngươi, bọn chúng vẫn đến vây đánh ta như thế. Có điều không vướng ngươi… thì ta cứ việc giết cho sướng tay rồi ra sao thì ra, còn hơn là ngồi chết đói trên đỉnh núi này.” Nói đến ba chữ “không vướng ngươi”, nàng cảm thấy hơi ngượng, mặt nóng bừng bừng, vì chính mình thừa nhận có lo lắng cho anh chàng này. May mà nàng bịt khăn nên Đoàn Dự không nhìn thấy nét mặt thay đổi. Còn giọng nói tuy có khác nhưng chàng không để ý, chỉ cho là vì nàng mới bị thương nên tiếng nói có phần yếu ớt. Đoàn Dự an ủi: “Cô nương hãy nghỉ thêm mấy ngày cho lành vết thương, rồi đánh xuống. Vị tất bọn chúng đã làm gì nổi cô?” Mộc Uyển Thanh, cười nhạt nói: “Sao người nói dễ nghe thế, vết thương của ta vài ngày làm sao khỏi được? Đối phương cao thủ không phải là ít…”

Bất thình lình, từ bên kia bờ vực nổi lên một tiếng hú ghê rợn vang động khắp núi rừng. Mộc Uyển Thanh vừa nghe thấy, giật mình run run nói: “Kẻ… kẻ đó là ai? Sao nội công cao thâm đến thế?” Bất giác nàng đưa tay ra nắm chặt lấy tay Đoàn Dự. Tiếng hú vẫn vang lên không ngớt, từ các hang núi nhiều tiếng dội vọng lại. Đoàn Dự nghe tiếng hú thê thảm, mỗi lúc một rú lên nhức óc, tưởng chừng như quỷ sứ đua nhau kêu gào đòi mạng lúc canh khuya, may là ban ngày ban mặt nên bớt được đôi phần rùng rợn. Chàng tưởng chừng trời đất tối sầm lại và cảm thấy tay Mộc Uyển Thanh mãi không hết run. Hồi lâu tiếng hú nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Mộc Uyển Thanh nói: “Người này võ công thật là ghê gớm, ta không còn cách nào sống nổi. Ngươi… ngươi liệu mà trốn đi, đừng nghĩ gì tới việc của ta nữa!” Đoàn Dự mỉm cười: “Mộc cô nương, sao cô coi thường Đoàn Dự này thế? Họ Đoàn tuy “danh dự bại hoại” nhưng đâu đến nỗi tệ như thế.”

Mộc Uyển Thanh chăm chăm nhìn chàng, trong ánh mắt bừng lên vẻ thiết tha trìu mến, dịu dàng nói: “Danh dự bại hoại là tôi nói đùa anh, anh chết chung với tôi có… có ích gì đâu? Anh chạy thoát rồi, lâu lâu nhớ đến tôi một chút, như thế là đủ.”

Đoàn Dự chưa được nghe nàng nói một câu nào êm dịu như vậy. Từ lúc tiếng hú nổi lên, Mộc Uyển Thanh như đã hoàn toàn trở thành con người khác, có điều nàng không quen nói dịu dàng nên nghe hơi vấp váp. Chàng mỉm cười nói: “Mộc cô nương! Ta thích được nghe cô nói như thế, quả là một cô nương xinh đẹp ôn nhu.”

Mộc Uyển Thanh lại hứ lên, gay gắt hỏi: “Sao người biết ta xinh đẹp? Ngươi trông thấy mặt ta rồi ư?” Tay nàng bóp mạnh tay Đoàn Dự khác nào cái vòng sắt siết chặt vào: Chàng nhịn đau thở dài nói: “Lúc cô uống nước, mở hé tấm khăn để lộ nửa mặt ra ngoài. Mới có nửa mặt mà đã hoa nhường nguyệt thẹn thì dĩ nhiên cô nương đẹp nhất trần ai rồi còn gì?”

Mộc Uyển Thanh tuy hung hãn, nhưng dẫu sao vẫn là phụ nữ. Khi nghe người ca tụng mình, lòng nàng cũng thấy vui vui, huống chi trước nay mới được nghe toàn những lời tán dương võ nghệ, chưa được ai ca ngợi dung nhan. Nàng bất giác cao hứng buông tay chàng ra nói: “Ngươi đi tìm hang núi nào mà lánh đi, thấy ai đến cũng mặc kệ, chớ có bò ra. Chỉ trong giây lát là người ta lên đến rồi.”

Đoàn Dự cả kinh nói: “Thế thì ta phải đi cản địch.” Đoạn vùng chạy ra bờ vực, chàng hoa mắt lên khi trông thấy một bóng người mặc áo vàng đang từ dưới đáy vực trèo lên rất nhanh. Sườn núi cao chót vót lại dựng đứng là thế mà hắn vẫn trèo thoăn thoắt, như đi trên đất bằng, so với loài vượn hắn còn mau lẹ hơn. Đoàn Dự sợ quá, quát to: “Này này ta bảo, ngươi còn trèo lên nữa, ta quẳng đá xuống đầu bây giờ.” Người đó cười ha hả, chẳng những không tụt xuống mà còn trèo nhanh hơn trước.

Đoàn Dự thấy y vừa dứt tiếng cười đã lên thêm được mấy trượng, không thể nào để y lên núi được nhưng lại cũng không muốn giết người nên nhặt một khối đá ném xuống bên cạnh người đó cách chừng vài trượng. Viên đá tuy không lớn lắm nhưng từ trên cao rơi xuống, nghe tiếng vù vù cũng thật kinh người. Đoàn Dự lại kêu lên: “Này! Ngươi trông rõ đấy chứ? Nếu ta ném trúng đầu thì ngươi tan xác ra rồi. Xuống mau đi!” Người đó cười nhạt nói: “Thằng nhãi kia! Mi chán sống rồi sao mà dám hỗn láo với lão gia?”

Đoàn Dự thấy lão lại trèo thêm mấy trượng, mỗi lúc một nguy cấp hơn, không dám chần chừ nữa. Lần này chàng cầm mấy hòn ném thẳng xuống đầu. Ném xong chàng yên chí lão phải tan thây, nên nhắm mắt lại để khỏi trông thấy cảnh tượng bị thảm rùng rợn. Bỗng nghe hai tiếng cười rộ, chàng rất lấy làm kỳ, mở mắt ra xem thì lạ chưa, mấy viên đá rớt xuống đáy vực mà lão không hề gì cả. Chàng lại càng bồn chồn ném luôn hai ba lần nữa.

Lão chờ cho đá rớt đến đỉnh đầu, khẽ giơ tay áo phất một cái quạt bay đi. Có khi lão lẹ làng nhảy vèo qua như không. Đoàn Dự tức mình xô một lúc cả ba bốn chục hòn xuống, lão đã không bị xây xát mà cũng không chậm lại chút nào. Đoàn Dự thấy ném đá không ăn thua gì, hớt hải chạy về báo Mộc Uyển Thanh: “Mộc… Mộc cô nương, lão… lão này ghê gớm quá! Chúng ta mau trốn đi thôi!” Mộc Uyển Thanh lạnh lùng đáp: “Không kịp rồi!”

Đoàn Dự toan nói nữa thì sau lưng có luồng lực đạo đẩy tới, chàng bật lên trên không bay đi, rồi rớt đánh “uỳnh” một cái vào trong bụi cây rậm rạp. Chàng hoa mắt tưởng chừng như trời tối sầm lại, may dưới đất có nhiều cây thấp đỡ lấy, nên không đến nỗi bị thương nặng, chỉ bị xây xát xoàng ở mặt. Chàng lớp ngóp bò dậy thì thấy lão áo vàng đã đứng vững trước mặt Mộc Uyển Thanh.

Chàng sợ lão giết nàng, vội chạy lại đứng giữa hai người hỏi: “Tôn giá là ai? Sao lại định giết người?” Mộc Uyển Thanh cả kinh nói: “Ngươi… ngươi chạy đi! Đừng đứng đây nữa!”

Người kia cười lên ha hả nói: “Chạy làm sao được. Ta là Nam Hải Ngạc Thần, võ công thiên hạ đệ… đệ… Ha ha, hai đứa nhãi con chắc nghe đến tên ta rồi chứ, phải không nào?”

Tim Đoàn Dự đập mạnh e còn hơn đánh trống làng, phải gượng gạo trấn tĩnh để nhìn thẳng vào con người quái gở. Thoạt trông thấy đầu lão khác hẳn người thường. Đôi mắt tròn nhỏ như hạt đậu nhưng chiếu ra những tia sáng ghê rợn, nhìn chằm chặp vào Đoàn Dự, khiến chàng lạnh xương sống. Chàng nhìn kỹ lại thì thấy vóc người lão vào hạng trung bình, dưới cằm râu tua tủa, cứng như đinh sắt. Khó mà ước lượng được lão bao nhiêu tuổi. Lão mặc trên người một chiếc áo vàng, dài đến đầu gối, may bằng cẩm đoạn hạng nhất thật là sang trọng, nhưng bên dưới thì lại mặc một chiếc quần vải thô, ô uế lam lũ, không còn ra màu mè gì. Mười ngón tay lão vừa dài vừa nhìn trông như móng gà. Đoàn Dự vừa gặp đã thấy người này dung mạo xấu xí, nhưng càng nhìn càng thấy lão đầu mình tứ chi, ngay cả đến quần áo mặc trên người đều có điểm gì không ổn.

Mộc Uyển Thanh gọi: “Ngươi lại đây, đứng bên ta!” Đoàn Dự lại gần nàng hỏi: “Liệu lão có hại cô nương không?” Mộc Uyển Thanh cười nhạt đáp: “Cái mạng kiến ruồi của ngươi liệu có cản được Nam Hải Ngạc Thần không?” Mộc Uyển Thanh nói vậy thì nói nhưng thấy chàng quyết tâm hy sinh, ngang nhiên che đỡ cho mình, lại không khỏi cảm động.

Đoàn Dự biết lão già quái gở chỉ giơ tay một cái là thanh toán xong đời mình nên không dám chọc giận lão, đứng yên bên mình Mộc Uyển Thanh nói: “Thì ra tôn giá ngoại hiệu là Nam Hải Ngạc Thần? Võ công lão gia quả là ghê gớm! Ta quẳng đến mấy chục tảng đá xuống một lúc mà không trúng được lão gia cái nào.” Chàng nghĩ thầm: “Võ công y quả là cao cường, ta tâng bốc lão một chút cũng không phải là quá đáng.” Ở đời dễ mấy người không ưa phỉnh? Bản tính Nam Hải Ngạc Thần hung tợn là thế mà nghe Đoàn Dự xưng tụng võ công mình ghê gớm cũng thích chí. Lão cười hềnh hệch bảo: “Thằng nhỏ này bản lãnh tầm thường mà nhận xét khá đấy! Thôi mi tránh đi! Lão gia tha mạng cho mi đó!” Đoàn Dự cả mừng tiếp: “Lão gia tha luôn cả Mộc cô nương nữa chứ?” Nam Hải Ngạc Thần đôi mắt vừa tròn vừa nhỏ thoáng lộ vẻ trầm ngâm, rồi lão tiến lên một bước, luồng gió dữ dội từ tay áo lão vung ra, quét Đoàn Dự bổng lên và đẩy lui mấy bước. Lão trầm giọng bảo chàng: “Nếu mi còn lại đây nữa lão gia sẽ không tha đâu!” Đoàn Dự nghĩ thầm: “Bọn giang hồ nói sao làm vậy, mình đứng yên đây là hơn”.

Chỉ thấy Nam Hải Ngạc Thần trợn tròn đôi mắt nhỏ xíu ngắm nghía Mộc Uyển Thanh, hỏi: “Tiểu Sát Thần Tôn Tam Bá có phải ngươi giết không? “ Mộc Uyển Thanh đáp: “Đúng thế.” Nam Hải Ngạc Thần hỏi tiếp: “Y là đệ tử yêu của ta, ngươi có biết chăng?” Đoàn Dự trong bụng thầm kêu khổ: “Chết rồi! Chết rồi! Mộc cô nương giết đệ tử yêu của y, việc này chắc y khó mà bỏ qua được. Dù ta có tâng bốc y mười lần nữa e cũng không xong”. Mộc Uyển Thanh nói: “Lúc giết y tiểu nữ chưa hay, mãi sau mới biết.” Nam Hải Ngạc Thần hỏi: “Mi có sợ ta không?” Mộc Uyển Thanh đáp: “Không sợ!”

Nam Hải Ngạc Thần cả giận, gầm lên một tiếng vang khắp cả hang núi: “Mi không sợ ta thì mi… mi to gan thật, mi… mi cậy thế ai mà dám hỗn láo với ta?”

Mộc Uyển Thanh thủng thẳng đáp: “Ta cậy thế của ông nên không sợ ai hết.” Nam Hải Ngạc Thần không hiểu, miệng há hốc ra rồi rít lên: “Mi đừng nói hàm hồ. Mi cậy thế… ta?” Mộc Uyển Thanh nói: “Ông là một trong Tứ Đại Ác Nhân, thân phận cao như thế, uy danh lớn như thế lẽ nào lại động thủ với một cô gái đang bị trọng thương?” Mấy câu này gãi đúng chỗ ngứa, lão khoái chí cười khà khà nói: “Nghe cũng có lý.”

Đoàn Dự nghe tới Tứ Đại Ác Nhân mới biết rằng lão chính là bằng hữu của Chung Vạn Cừu. Như người sắp chết đuối vớ được phao, khi nghe y nói “Nghe cũng có lý” chàng vội vàng nói chen vào: “Trên giang hồ vẫn thường đồn đại Nam Hải Ngạc Thần là đại anh hùng đại hào kiệt, đừng nói không hiếp đáp dàn bà con gái bị thương mà ngay cả đến đàn ông con trai bị thương cũng không thèm đánh. Ai ai cũng nói rằng, Nam Hải Ngạc Thần nếu thấy người nào đi một mình cũng không đánh, đối thủ càng đông thì càng cao hứng, có thế mới thấy võ công của lão nhân gia cao cường.”

Đôi mắt nhỏ của Nam Hải Ngạc Thần lờ đờ như say thuốc, y cười hì hì, gật đầu liên tiếp hỏi thêm: “Nghe cũng có lý. Ngươi nghe ai nói thế?” Đoàn Dự đáp: “Thì Tả Tử Mục của Đông tông Vô Lượng Kiếm, Tân Song Thanh của Tây tông Vô Lượng Kiếm, bang chủ Thần Nông Bang Tư Không Huyền, cốc chủ Vạn Kiếp Cốc Mã vương thần Chung Vạn Cừu, rồi phu nhân của y là Tiếu dược xoa Cam Bảo Bảo, rồi cả Thụy bà bà, Bình bà bà ở Giang Nam đến, ha ha, nhiều lắm nhiều lắm, ta đã gắng sức mà đâu có nhớ hết được.”

Nam Hải Ngạc Thần gật gù nói: “Tiểu tử quả là có ý tứ. Lần sau nếu nghe ai nói lão tử anh hùng kiệt xuất, phải ghi nhớ cho kỹ tên tuổi họ.” Lão quay sang nói với Mộc Uyển Thanh: “Ta nghe người võ công không phải kém, sao lại bị trọng thương? Ai đả thương ngươi?”

Mộc Uyển Thanh cay cú trả lời: “Đó là vì bốn người đánh một. Nam Hải Ngạc Thần thì địch nhân càng đông càng tốt, còn ta đâu được thế.”

Nam Hải Ngạc Thần nói: “Nghe cũng có lý. Bốn người đánh một cô nương, thật không biết nhục.” Đoàn Dự vội nói: “Đúng, kẻ anh hùng hảo hán chân chính, dẫu đơn đả độc đấu cũng còn chưa làm, sao lại có trò bốn người đánh một bao giờ? Tiếc rằng lão nhân gia lúc đó không trông thấy, nếu không ông cho mỗi đứa một đòn đứt gân gãy xương hết.” Nam Hải Ngạc Thần nói: “Không đúng! Không đúng! Không đúng!”

Y nói một câu “không đúng”, cái đầu to lại lắc lư một cái. Đoàn Dự trong bụng chột dạ, y nói ba câu “không đúng”, tim thót lên ba lần, không biết mình nịnh dở chỗ nào. Nghe y nói tiếp: “Ta đâu có bao giờ đánh người đứt gân gãy xương, chỉ lốp cốp một tiếng là bẻ gãy cái cổ rùa của bọn chúng. Đánh đứt gân gãy xương chưa chắc đã chết, đâu có tuyệt hay, cũng chẳng dễ coi. Còn như bẻ cổ, con rùa đó làm sao sống được? Nếu như ngươi không tin, để ta thử bẻ cổ ngươi thì biết.”

Đoàn Dự vội nói: “Tôi tin, tôi tin, khỏi cần thử làm gì!” Chàng chợt nhớ ra, gia nhân của Chung Vạn Cừu là Tiến Hỉ Nhi tiếp đãi Nhạc lão nhị trong Tứ Đại Ác Nhân, chỉ vì gọi lỡ một câu “Tam lão gia”, lại bảo y là “người thật là tốt” nên bị y bẻ gãy cổ, vậy thì chính là gã này, bèn nói: “Đúng rồi! Ông là người ác không ai sánh bằng, người ta thường gọi ông là Nhạc lão nhị nhưng ta bảo ông phải là Nhạc lão đại mới đúng. Nhạc lão đại bẻ cổ người ta thì còn ai sống nổi.”

Nam Hải Ngạc Thần mừng quá, chộp ngay đầu vai y lắc lắc liên hồi, cười nói: “Đúng đó! Đúng đó: Tiểu tử thông minh thật, biết ta là người ác không ai sánh bằng. Nhạc lão đại thì không được đâu, lão nhị là đúng rồi.”

Đoàn Dự bị y nắm vai đau thấu trời xanh, cố gượng cười, nói: “Ai nói thế? Ba chữ Nhạc lão đại nói ra đúng là không biết thẹn.”

Chàng trong bụng thẹn thầm: “Đoàn Dự ơi là Đoàn Dự, chỉ vì ngươi muốn cứu Mộc cô nương mà ăn nói vô sỉ, bợ đỡ người ta chẳng có chút cốt khí nào. Bao nhiêu sách vở thánh hiền ngươi đọc để làm gì?” Thế nhưng chàng lại tự an ủi: “Nếu như chỉ vì bản thân ta, một nửa câu hèn hạ đó ta cũng chẳng nói, tham sống sợ chết thì còn gì là đại trượng phu? Cũng chỉ vì Mộc cô nương nên đành phải chịu ép một bề. Kinh Dịch có nói rằng: Nhu thuận lợi trinh, quân tử tu hành, đó chính là đạo nhu khắc cương”. Chàng nghĩ thế mới thấy hơi yên bụng.

Nam Hải Ngạc Thần buông Đoàn Dự ra, quay sang nói với Mộc Uyển Thanh: “Nhạc lão nhị là anh hùng hảo hán, không giết đàn bà con gái đang bị thương…” Đoàn Dự nghĩ thầm: “Y trước sau vẫn không dám tự xưng lão đại, không biết đại ca đó ác tới cỡ nào?” Chàng sợ đắc tội với y nên không dám hỏi thêm. Lại nghe y nói tiếp: “Đợi đến bao giờ bọn ngươi người đông thế mạnh, lúc đó ta giết cũng được, hôm nay tha cho. Ta hỏi mi câu này: ta thấy họ đồn rằng mi lấy khăn bịt kín mặt để người đời khỏi ngó thấy. Ai lột được khăn bịt mà mi không giết chết mới chịu lấy làm chồng, có phải thế không?”

Đoàn Dự giật mình, lại thấy Mộc Uyển Thanh gật đầu, chàng càng kinh hãi ngẩn ngơ.

Nam Hải Ngạc Thần hỏi: “Vì sao mi lại lập ra lệ ấy?” Mộc Uyển Thanh đáp: “Đó là sự phụ ta bắt phải thề như vậy. Nếu không nghe, người không chịu truyền dạy võ nghệ.” Nam Hải Ngạc Thần hỏi: “Sư phụ mi là ai? Thằng cha nào mà quái ác lạ đời thế?” Mộc Uyển Thanh ngang nhiên phản đối: “Ta kính trọng ông, tôn xưng một điều lão gia, hai điều lão gia mà ông lại khinh mạn sư phụ ta, nói thuần những lời khiếm nhã, như thế không được!”

Nam Hải Ngạc Thần lấy cườm tay bổ xuống tảng đá lớn bên cạnh, tức thì tảng đá vỡ tan ra, bay tung lên. Mấy hạt nhỏ xíu đập vào mặt Đoàn Dự mà cũng làm cho chàng đau nhói, Chàng nghĩ thầm: sao lại có người võ công ghê gớm đến mức này? Cườm tay đập vào đá còn nát ra như cám, nếu đánh vào da thịt người thì còn như thế nào? Chàng nhìn đôi mắt sâu thẳm của Mộc Uyển Thanh, thấy nàng vẫn thản nhiên chẳng mảy may xúc động trước thần lực của Nam Hải Ngạc Thần.

Nam Hải Ngạc Thần nhìn nàng trừng trừng hỏi: “Nghe cũng có lý, vậy lão phu xin thỉnh giáo danh hiệu lệnh tôn sư.” Mộc Uyển Thanh đáp: “Sư phụ ta tên là U Cốc Khách.” Nam Hải Ngạc Thần ngẫm nghĩ rồi lẩm bẩm: “U Cốc Khách? Ta chưa nghe đến, không có tiếng tăm gì.” Mộc Uyển Thanh đáp: “Sư phụ ta ấn cư nơi hoang dã nên mới gọi là U Cốc Khách. Làm sao so sánh được với một người danh tiếng lừng lẫy như ông được?”.

Nam Hải Ngạc Thần gật gù: “Nghe cũng có lý.” Đột nhiên y cao giọng, quát lên: “Tên học trò ta Tôn Tam Bá có phải muốn coi mặt người nên ngươi giết y phải không?” Mộc Uyển Thanh thong thả đáp: “Biết trò không ai bằng thầy. Lão gia đã hiểu thấu tâm khảm y. Nếu võ công y chỉ học được một thành của ông thì ta cũng không giết nổi.”

Nam Hải Ngạc Thần vốn biết gã đệ tử quý báu tham sắc nên bỏ mạng, lão chẳng lạ gì. Song phái Nam Hải có lệ chỉ được truyền võ nghệ cho một đệ tử mà thôi. Tôn Tam Bá chết, thế là mười năm tâm huyết đã trôi theo dòng nước. Lão càng nghĩ càng căm, rít lên một tiếng hãi hùng.

Mộc Uyển Thanh cùng Đoàn Dự thấy mặt lão đột nhiên sa sầm, đều sợ hết hồn. Bỗng nghe lão gầm lên: “Ta phải báo thù cho đồ đệ ta.”

Đoàn Dự nói: “Nhạc nhị gia, ông đã nói không giết cô ta rồi, hơn nữa, học trò ông chưa học được một thành võ công của ông, có chết cũng tốt, còn hơn sống ở trên đời chỉ tổ làm cho ông mất mặt.” Nam Hải Ngạc Thần gật gù: “Nghe cũng có lý. Nhạc lão nhị không thể nào để cho mất mặt được.” Y quay sang hỏi Mộc Uyển Thanh: “Đồ đệ ta đã nhìn rõ mặt ngươi chưa?” Mộc Uyển Thanh nghiến răng đáp: “Chưa!” Nam Hải Ngạc Thần nói: “Tôn Tam Bá chết cũng không nhắm mắt, vậy ta phải thay gã mà coi mặt ngươi xấu như quỷ dữ hay đẹp như thần tiên.”

Mộc Uyển Thanh sợ hãi rụng rời, nghĩ mình đã phát lời thề độc. Giả tỷ lão thò tay ra lột khăn bịt, giết lão thì không giết nổi, chẳng lẽ lại lấy lão làm chồng hay sao? Nàng liền đáp: “Ông là bậc võ lâm cao nhân, có đâu lại làm việc đê hèn này?”

Nam Hải Ngạc Thần cười nhạt nói: “Ta là ác nhân không ai ác hơn, làm việc gì càng ác càng thích. Bình sinh lão gia chỉ tránh có một điều là giết kẻ không đủ sức chống lại mình, còn ngoài ra bất luận điều gì ta cũng dám làm. Vậy mi tự mở khăn ra đi để lão gia khỏi phải động thủ!” Mộc Uyển Thanh run lập cập hỏi: “Lão nhất định đòi xem mặt ta ư?” Nam Hải Ngạc Thần đáp: “Nếu mi mà la lối om sòm thì không những lão gia chỉ bóc khăn bịt mặt ra thôi mà còn lột hết quần áo để mi trần như nhộng nữa. Lão gia không vặn cổ ngươi thì bẻ hai tay, hai chân cũng được chứ sao.”

Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Ta không giết nổi y, chỉ đành tự tận” liền đưa mắt ra hiệu cho Đoàn Dự trốn đi nhưng Đoàn Dự chỉ lắc đầu. Nàng thấy hàm râu cứng như đinh của Nam Hải Ngạc Thần rung rung rồi lão hứ lên một tiếng, giơ năm ngón tay móng nhọn hoắc ra, toan móc khăn bịt mặt của nàng.

Nàng vung tay áo một cái, “vút vút vút” ba mũi tên ngắn phóng ra nhanh như chớp, đều trúng vào bụng Nam Hải Ngạc Thần. Nào ngờ tiếp luôn ba tiếng “bộp bộp bộp”, rồi ba mũi tên đều rớt xuống đất. Mộc Uyển Thanh rùng mình một cái lại phóng ra ba mũi tên độc: hai mũi bắn vào ngực và một mũi bắn thẳng vào mặt lão. Hai mũi bắn vào ngực chẳng khác gì bắn trúng da cá sấu, kêu bồm bộp lại bật ra rơi xuống đất. Đến mũi tên bắn vào mặt thì Nam Hải Ngạc Thần giơ ngón tay giữa ra búng một cái, mũi tên bay bổng lên không rồi mất hút.

Mộc Uyển Thanh rút trường kiếm ra, giơ lên cửa ngay vào cổ nhưng vì mới bị thương nên nàng ra tay không nhanh, Nam Hải Ngạc Thần vươn tay ra giật kiếm vứt xuống đất, cười khẩy mấy tiếng nói: “Ta chỉ giết kẻ nào không đủ sức chống lại. Đằng này mi động thủ trước ta, phóng ra sáu mũi ám tiễn. Bây giờ ta xem mặt mi rồi sẽ giết. Mi chở trách ta quên lời hứa.”

Đoàn Dự kêu lên: “Sai rồi!” Nam Hải Ngạc Thần hỏi: “Mi nói sao?” Đoàn Dự đáp: “Ông là anh hùng hảo hán, không được hiếp đáp một cô gái đang bị trọng thương.” Nam Hải Ngạc Thần đáp: “Cô ta bắn ta liên tiếp sáu mũi tên ngươi không thấy sao? Đó là cô gái bị thương nặng hiếp đáp anh hùng hảo hán, chứ nào phải anh hùng hảo hán ăn hiếp cô gái đang bị trọng thương.” Đoàn Dự nói: “Thế cũng chưa đúng.” Nam Hải Ngạc Thần giận dữ nói: “Còn chưa đúng gì nữa? Thối lắm!” Đoàn Dự nói: “Lão tiền bối đã có lời đoan ước: không giết kẻ không đủ sức chống lại, có phải đúng như vậy không?” Nam Hải Ngạc Thần giương đôi mắt nhỏ xíu đáp: “Phải rồi!” Đoàn Dự nói: “Lão tiền bối có chịu giữ bất di bất dịch tám chữ đó không?” Nam Hải Ngạc Thần tức mình đáp: “Nửa chữ cũng không đổi.” Đoàn Dự hỏi: “Những kẻ đã có lời hứa mà còn thay đổi thì lão gia cho là hạng gì?” Nam Hải Ngạc Thần đáp: “Là đồ rùa đen, là quân đê tiện.”

Đoàn Dự nói: “Nếu vậy hay lắm! Lão gia chưa đánh Mộc cô nương, cô đã phóng ám tiễn trước rồi, đâu có phải chống lại? Giả tỷ để lão gia ra tay trước, mới gọi là nàng chống lại. Nàng hạ thủ trước, thế là nàng đánh lén chứ không chống lại. Nếu lão gia giết nàng tức là lão gia đã thay đổi lời hứa. Lão gia thay đổi lời hứa tức là đồ rùa đen, là quân đê tiện.”

Chàng đọc sách từ bé, biện thuyết chi li, những gì “ngựa trắng không phải là ngựa” từng nghiên cứu rất tường tận, nay lúc khẩn cấp liền lôi ngay câu của Nam Hải Ngạc Thần ra bắt bẻ.

Nam Hải Ngạc Thần giận dữ rống lên một tiếng, chộp lấy hai tay chàng, quát: “Sao ngươi dám chửi ta là đồ rùa đen, là quân đê tiện?” Y vươn tay ra toan nắm lấy cổ chàng.

Đoàn Dự đáp: “Nếu như ông thay đổi qui củ thì mới là đồ rùa đen, là quân đê tiện. Ông làm đồ rùa gì là quân đê gì, là do ông có thay đổi qui củ hay không.”

Mộc Uyển Thanh thấy chàng gan liều coi cái chết như không, gặp lúc lâm vào tình trạng nguy hiểm này mà vẫn dám mắng Nam Hải Ngạc Thần thậm tệ, nàng chắc thế nào lão cũng nổi hung bẻ cổ. Bất giác nàng động mối thương tâm, trào nước mắt, ngoảnh mặt đi chỗ khác, không nỡ nhìn cảnh tượng đau lòng.

Ngờ đâu mấy câu đó cản được Nam Hải Ngạc Thần. Y nghĩ rằng: nếu mình đánh chết thằng nhãi này thì ra mình giết người không có sức chống trả, quả là đồ rùa đen, là quân đê tiện. Nghĩ vậy lão dừng tay lại, trợn đôi mắt nhỏ ti hí nhìn chằm chặp vào Đoàn Dự. Tay trái lão bóp tay chàng mạnh hơn. Cơ hồ sắp gãy xương, chàng đau điếng người nhưng vẫn lớn tiếng mắng nhiếc: “Ta chả có chút sức lực nào để chống lại ngươi cả, ngươi giết quách ta đi!” Nam Hải Ngạc Thần đáp: “Ta không mắc hợm ngươi đâu, ngươi muốn ta thành đồ rùa đen, thành quân để tiện chứ gì?” Nói rồi lão xách bổng Đoàn Dự lên, quăng xuống đất một cái, chàng tối tăm mặt mũi, tưởng chừng như lục phủ ngũ tạng tan nát hết.

Nam Hải Ngạc Thần quẳng Đoàn Dự rồi miệng lắp bắp: “Ta không mắc hỡm! Ta không giết hại tên tiểu quỷ này.” Y giơ tay nắm ngay chiếc áo choàng trên người Mộc Uyển Thanh, soạt một tiếng đã giật tung ra. Mộc Uyển Thanh kinh hoảng kêu lên thất thanh, rụt người lại. Nam Hải Ngạc Thần vung tay ra, chiếc áo choàng bay vụt theo gió chẳng khác nào một chiếc lá sen lớn bay xuống dưới sông Lan Thương, bập bềnh trôi xuôi dòng. Nam Hải Ngạc Thần cười gằn nói: “Ngươi không chịu bỏ khăn che mặt xuống, lão tử sẽ lột quần áo ngươi ra.”

Mộc Uyển Thanh không thể chần chừ được nữa, quay ra gọi Đoàn Dự: “Ngươi lại đây!” Đoàn Dự khập khiễng đến trước mặt nàng, buồn bã lắc đầu. Mộc Uyển Thanh quay đầu nhìn chàng, lưng hướng về phía Nam Hải Ngạc Thần, nói nhỏ: “Chàng là người đàn ông đầu tiên trên đời này được thấy mặt em!” Nàng chầm chậm mở chiếc khăn ra.

Đoàn Dự bỗng thấy bàng hoàng, khuôn mặt nàng tươi sáng như trăng thượng huyền, thanh khiết như tuyết đọng trên hoa, xinh đẹp vô cùng. Có điều làn da hơi xanh xao, không một chút huyết sắc, hẳn là vì lâu nay dùng khăn che mặt. Đôi môi mỏng cũng chỉ đậm màu hơn da mặt một chút. Đoàn Dự thấy nàng dịu dàng mềm mại, còn đâu một nữ ma đầu giết người không chớp mắt?

Mộc Uyển Thanh bỏ khăn bịt mặt rồi quay ra nói với Nam Hải Ngạc Thần: “Nếu lão gia muốn nhìn mặt tiểu nữ xin hỏi trước lang quân tiểu nữ đã!” Nam Hải Ngạc Thần chưng hửng nói: “Ô hay! Mi có chồng rồi sao? Chồng mi là ai?”

Mộc Uyển Thanh trỏ vào Đoàn Dự nói: “Tiểu nữ đã có lời thề độc: chỉ có chàng trai nào được nhìn thấy mặt mà tiểu nữ không ra tay hạ sát mới chịu lấy làm chồng. Đoàn lang đã nhìn mặt tiểu nữ mà tiểu nữ không giết chàng, vậy tiểu nữ thuận cùng chàng gá nghĩa trăm năm.”

Đoàn Dự hoảng hồn ấp úng: “Cái đó… cái đó…”

Nam Hải Ngạc Thần ngẩn ngưởi ra, quay lại nhìn Đoàn Dự. Đoàn Dự thấy cặp mắt hạt đậu của lão nhìn mình từ trên đầu xuống gót chân rồi nhìn ngược lại từ chân lên đến đầu. Chàng phát khiếp, mình sởn gai ốc, chỉ sợ lão điên tiết lên là hết đời. Bỗng thấy lão chắc lưỡi hoài rồi khen rằng: “Tuyệt quá! Tuyệt quá! Mi lại gần đây!” Đoàn Dự không dám chống cự, riu riu đến bên lão. Nam Hải Ngạc Thần lại khen: “Hay tuyệt! Hay tuyệt! Mi giống ta lắm! Giống như hệt.”

Đoàn Dự cùng Mộc Uyển Thanh rất lấy làm kỳ. Về võ công lão đã đến bậc tuyệt đỉnh, về tướng mạo lão lại xấu xí đến cùng cực, không biết chàng giống lão ở chỗ nào?

Nam Hải Ngạc Thần xích lại gần hơn, hết sờ sau gáy lại nắn cả chân tay Đoàn Dự. Lúc sờ đến sau lưng lão bóp luôn mấy cái rồi cười ha hả: “Mi quả giống ta, không khác tí nào.” Đoạn lão nắm tay Đoàn Dự bảo: “Theo ta đi thôi!” Đoàn Dự chẳng hiểu ra sao, hỏi: “Lão tiền bối bảo đi đâu bây giờ?” Nam Hải Ngạc Thần đáp: “Thì đi với ta, mau mau khấu đầu xin ta thu người làm đệ tử. Ngươi chỉ mở miệng xin là ta thuận ngay.” Đoàn Dự sửng sốt, miệng ấp úng: “Việc này, việc này…”

Nam Hải Ngạc Thần múa tay khoa chân tựa hồ bắt được vật báu nói: “Chân tay dài rộng, xương hậu chẩm nhô ra, sống lưng mềm xèo là căn cốt của người thông minh mẫn tiệp, ngươi đã tính tình cao ngạo lại còn ít tuổi, rất có thể trở nên bậc võ học kỳ tài. Ngươi trông đây này, xương hậu chẩm mi có giống ta không?” Đoàn Dự nhìn lại, quả hậu chẩm lão cũng giống mình, thì ra lão nói mình giống hệt lão là ở điểm này.

Nam Hải Ngạc Thần cười hềnh lệch nói: “Lề luật của phái ta xưa nay, mỗi đời chỉ được truyền cho một người. Đệ tử cũ của ta là Tiểu sát thần Tôn Tam Bá xương hậu chẩm có được như mi đâu? Gã mới học được hai phần võ nghệ của ta mà thôi. Nay gã chết rồi thật là may cho ta, ta khỏi phải ra tay giết y để thu mi làm đồ đệ.”

Đoàn Dự không khỏi ghê sợ, nghĩ thầm: lão này tính tình đơn bạc, không nghĩ gì đến nghĩa thầy trò. Ai lại thấy kẻ khác đủ tư cách hơn mà toan giết trò cũ đi để thu trò mới? Đừng nói ta kiên quyết không chịu học võ, nếu ta thành tâm muốn học cũng không chịu thờ lão làm thầy. Nhưng giờ nếu ta cự tuyệt tất mang đại họa, Chàng còn đang do dự chưa biết cách nào đối phó thì Nam Hải Ngạc Thần bỗng nhiên quát: “Bọn chúng bay lấp ló cái gì thế? Có cút đi không thì bảo.”

Chỉ thấy trong những bụi cây chui ra đến một chục người, có cả Thụy bà bà, Bình bà bà, gã sử kiếm. Nguyên sau khi Nam Hải Ngạc Thần lên rồi, Đoàn Dự không liệng đá xuống vực nữa, bọn này mới trèo lên được, nấp vào trong bụi rậm. Tuy họ im hơi lặng tiếng nhưng làm sao qua được tai mắt Nam Hải Ngạc Thần? Vì vớ được Đoàn Dự, Nam Hải Ngạc Thần coi như một báu vật, trong lòng hí hứng vô cùng, chưa nổi nóng với chúng, chỉ cười hì hì liếc mắt nhìn bọn Thụy bà bà quát: “Bọn ngươi đến đây có chuyện chi? Phải chăng đến mừng ta vừa thu được gã đồ đệ tuyệt hảo?”

Thụy bà bà chỉ vào Mộc Uyển Thanh nói: “Bọn ta lên đây tróc nã con tiểu tiện nhân này báo thù cho bạn.” Nam Hải Ngạc Thần giận dữ nói: “Tiểu cô nương đây là vợ của học trò ta, đứa nào dám bắt? Con mẹ nó, cút hết!” Cả bọn đều sửng sốt, lơ láo nhìn nhau.

Đoàn Dự đánh bạo nói: “Ta không bái ông làm thấy được. Ta có sư phụ rồi.” Nam Hải Ngạc Thần cả giận nói: “Sư phụ mi là ai? Bản lãnh y còn hơn ta nữa sao?” Đoàn Dự nói: “Công phu của thầy ta xem chừng ông không biết một chút nào. Quái Tượng, Hệ Từ trong kinh Dịch, ông có biết không? Ý nghĩa của Minh Di, Vị Tế ông nói cho ta nghe xem nào!”

Nam Hải Ngạc Thần gãi đầu gãi tai, cái gì mà Quái Tượng, Hệ Từ, Minh Di, Vị Tế, chưa thấy cũng chưa nghe, không biết là loại võ công thần kỳ gì.

Đoàn Dự thấy y có vẻ hoang mang, bèn nói tiếp: “Xem ra những công phu cao siêu đó ông chưa biết. Thành thử hảo ý của lão anh hùng, tại hạ chỉ đành tâm lãnh. Ta xin về mời gia sư đến cùng lão gia so tài cao thấp. Nếu lão tiền bối thắng được gia sư, khi đó ta sẽ tôn lão làm thầy cũng chưa muộn.”

Nam Hải Ngạc Thần cả giận hét lên: “Sư phụ mi là ai? Ta đâu có sợ lão? Vậy đến bao giờ tỷ thí?”

Đoàn Dự nói vậy tưởng để làm kế hoãn binh, không ngờ lão bắt ước hẹn ngày đấu võ. Chàng còn đang ngần ngừ chưa biết trả lời thế nào, bỗng nghe một tiếng gầm từ xa vượt qua mấy dãy núi vọng lại ầm ầm. Tiếng gầm này cũng lan ra khắp các khe núi chẳng kém gì tiếng hú của Nam Hải Ngạc Thần lúc nãy, chỉ khác ở chỗ là tiếng hú cực kỳ thê thảm còn tiếng gấm âm điệu lại hòa bình.

Nam Hải Ngạc Thần vừa nghe tiếng gầm giơ tay lên vỗ vào sau gáy mình kêu lên: “Chà chà! Lão ấy sắp đến nơi rồi, ta không rảnh nói nhiều, chỉ hỏi mi bao giờ sư phụ mi sẽ đấu võ với ta và đấu ở đâu? Nói mau!”

Đoàn Dự ấp úng: “Cái đó… cái đó phải đợi ta gặp sư phụ rồi mới hỏi được. Nhưng ông đi khỏi rồi bọn người này lập tức giết chúng ta ngay, ta làm sao… làm sao mà quay về báo cho sư phụ được?” Nói xong chàng giơ tay chỉ về phía bọn Thụy bà bà.

Nam Hải Ngạc Thần không thèm quay lại, tay trái vung ra chộp luôn vào ngực hán tử sử kiếm, kéo qua bên phải, năm ngón tay phải nắm luôn đầu y vặn qua bên trái, hai bàn tay ngược chiều nhau, nghe lốp cốp một tiếng đã bẻ gãy cổ người đó rồi. Người đó đầu quay ngược nhìn về sau lưng, tay phải rút kiếm ra mới được nửa chừng thì chết tốt.

Hán tử đó khi đấu với Mộc Uyển Thanh nhanh nhẹn phi thường, từng vung kiếm gạt được mấy mũi tên độc của nàng, thế mà bị Nam Hải Ngạc Thần bẻ cổ nhanh như chớp, không thi triển được chút công phu nào. Người bên ngoài ai nấy đều sợ đến hồn xiêu phách lạc. Nam Hải Ngạc Thần thuận tay hất ra, vứt xác y sang một bên. Ba người thủ hạ của Thụy bà bà gầm lên một tiếng, xông lên. Nam Hải Ngạc Thần chân phải đá luôn ba cái, ba đại hán đó bay vụt lên rơi tòm xuống vực sâu, tiếng kêu thảm khốc vọng lên nghe mà nổi da gà. Bọn Thụy bà bà ai nấy sợ hãi tháo lui. Nam Hải Ngạc Thần cười nói: “Bẻ cổ nghe lách cách, đã tai thật! Lão tử bẻ một đứa chưa thỏa, phải thêm đứa nữa. Đứa nào chạy chậm, lão tử bẻ cổ đứa đó.”

Thụy bà bà, Bình bà bà cả bọn sợ bay cả hồn vía, vội vàng chạy đến bên bờ vực, hốt hoảng trèo xuống.

Nam Hải Ngạc Thần cười một tràng quái dị quay sang nói với Đoàn Dự: “Sư phụ ngươi có giỏi được như thế chăng? Ngươi bái ta làm thầy, ta lập tức dạy ngươi chiêu đó. Vợ ngươi võ công cũng khá, nhưng nếu nó không nghe lời ngươi, chỉ lách cách một tiếng là xong ngay…”

Đột nhiên tiếng còi sắt lại nổi lên tít tít, tiếng ngắn nhưng liên tiếp không ngừng. Nam Hải Ngạc Thần kêu lên: “Đến đây! Đến ngay đây! Con bà nó, làm gì mà giục gấp thế?” Y quay sang Đoàn Dự: “Ngươi ngoan ngoãn ngồi đây chờ, đừng chạy đi đâu.” Y hấp tấp chạy ra nhảy xuống vực.

Đoàn Dự nửa mừng nửa lo; “Y nhảy như thế không chết hay sao?” Chàng chạy tới bên bờ vực nhìn xuống thấy y đang nhảy nhót, từ trên rơi xuống, mỗi lần rơi chừng vài trượng lại giơ tay ấn vào vách núi một cái, thân hình vọt lên, rồi lại rơi xuống, chẳng mấy chốc đã lẫn vào trong đám mây trắng lững lờ giữa sơn cốc.

Đoàn Dự le lưỡi, quay lại bên cạnh Mộc Uyển Thanh, cười nói: “Cũng may cô nương nhanh trí, lừa được tên đại ác nhân.” Mộc Uyển Thanh hỏi: “Lừa y cái gì?” Đoàn Dự đáp: “Cô nương nói rằng ai là người đầu tiên thấy mặt thì sẽ… thì sẽ…”

Mộc Uyển Thanh đáp: “Ai bảo là lừa? Thiếp đã thề độc rồi. Từ nay trở đi, chàng là chồng thiếp. Thế nhưng thiếp không cho chàng bái gã ác nhân đó làm thầy để học cái trò vặn cổ đâu.”

Đoàn Dự ngẩn người ra, nói: “Ta tưởng…cô nương nói vậy để đánh lừa lão Nam Hải Ngạc Thần trong cơn nguy cấp, đâu phải chuyện thật? Ta làm chồng cô nương thế nào được?” Mộc Uyển Thanh tức run lên bần bật, vịn vào phiến đá đứng dậy hỏi dồn: “Ngươi không thèm lấy ta? Có thật ngươi ruồng bỏ ta chăng?”

Đoàn Dự thấy nàng căm giận đến cực điểm vội đấu dịu: “Xin cô nương giữ mình làm trọng, mấy câu nói giỡn cô để tâm làm chi?” Mộc Uyển Thanh tiến lại tát Đoàn Dự một cái thật mạnh, nhưng chân nàng nhũn ra, không đứng vững, té nhào ngay vào lòng chàng. Đoàn Dự giơ tay ra đón lấy.

Mộc Uyển Thanh bị chàng ôm vào lòng, nghĩ đến đây là chồng mình không khỏi toàn thân rạo rực, nộ khí tiêu tan nói: “Mau bỏ ta ra!” .

Đoàn Dự đỡ Mộc Uyển Thanh ngồi dậy để nàng tựa lưng vào vách đá, nghĩ thầm: “Tính tình nàng vốn dĩ thật là kỳ lạ, sau khi bị thương lại càng lộn xộn, chi bằng mình cứ chiều ý nàng ta, nàng nói gì, mình cứ đồng ý là được. Cái quẻ “khốn” này có nói “hữu ngôn bất tín” đấy mà! Nếu đã gặp phải quẻ “khốn”, thì nói chẳng ai nghe. Nói gì chăng nữa, thế là mình sẽ thành đồ đệ của đại ác nhân, trượng phu của ác cô nương. Đoàn Dự từ nay thành ra ác công tử mất rồi!” Chàng nghĩ đến đó không khỏi cười thầm, lại dịu giọng an ủi nàng: “Thôi cô đừng giận, để ta đi kiếm cái gì cho cô ăn.”

Mộc Uyển Thanh nói: “Chốn này núi trọc, còn có chi mà ăn? Thiếp nghỉ lúc nữa rồi lấy sức cõng chàng xuống núi.” Đoàn Dự xua tay liên tiếp nói: “Không được đâu. Cô đi một mình còn chưa xong, làm sao cõng ta?”

Mộc Uyển Thanh giọng kiên quyết nói: “Chàng thà chết chứ không nỡ phụ thiếp. Lang quân chàng ơi! Mộc Uyển Thanh này tuy là gái giết người không ghê tay nhưng cũng nguyện hy sinh cho chồng.”

Đoàn Dự đỡ lời: “Đa tạ cô nương, cô cứ nghỉ ngơi đi đã rồi hãy tính. Thế từ nay trở đi cô đừng đeo khăn che mặt nữa, có được không nào?” Mộc Uyển Thanh đáp: “Chàng bảo đừng đeo, thì thiếp không đeo nữa.” Nói rồi nàng cởi khăn che mặt ra.

Bất thình lình Đoàn Dự nổi cơn đau bụng kịch liệt. Không chịu nổi, chàng kêu lên một tiếng “úi chao!”, ruột đau tựa như có mũi dao lốc vào cắt ra từng đoạn. Chàng hai tay ôm bụng nhăn nhó, mồ hôi nhỏ giọt trên trán.

Mộc Uyển Thanh sợ hết hồn, hỏi: “Lang quân làm sao vậy?” Đoàn Dự rên rỉ trả lời nhát gừng: “Cải… cái món đoạn trường tán… đoạn trường tán…” Mộc Uyển Thanh nói: “Chao ôi! Chàng chưa uống thuốc giải hay sao?” Đoàn Dự đáp: “Ta có uống rồi.” Mộc Uyển Thanh nói: “Hay là phân lượng chưa đủ?” Nàng lấy trong túi chàng cái bình sứ, lấy giải dược ra cho Đoàn Dự uống, nhưng thấy chàng đau đến chết đi sống lại nên đỡ chàng ngồi bên cạnh mình, hỏi: “Bây giờ ra sao rồi?” Đoàn Dự đau đến tối tăm mặt mũi, rên rỉ nói: “Càng lúc càng đau… càng đau, Hay thuốc này là… thuốc giả…”.

Mộc Uyển Thanh giận dữ nói: “Gã Tư Không Huyền đưa thuốc giả hại người, bọn mình sẽ tới giết sạch Thần Nông Bang không còn một mống.” Đoàn Dự nói: “Chúng mình… chúng mình cũng cho họ… thuốc giả. Tư Không Huyền ăn miếng trả miếng, cũng không… không đáng trách.”

Mộc Uyển Thanh nổi cáu: “Không đáng trách là sao? Mình cho họ thuốc giả thì không sao, sao chúng lại dám đưa cho mình thuốc giả?” Mộc Uyển Thanh lấy vạt áo lau mồ hôi cho chàng. Nàng lòng đau như cắt, hai hàng lệ nhỏ, nức nở nói: “Lang quân ơi! Chàng không sống được sao?” Rồi áp mặt vào mà chàng run run nói: “Lang… lang quân đừng chết!”

Từ thuở nhỏ, Đoàn Dự chưa gần gũi cô gái nào đến thế! Má chàng được bộ mặt mỹ miều thơm tho áp vào, bên tai nghe giọng não nùng một điều lang quân, hai điều lang quân, trách nào tâm hồn chàng chẳng như bay bổng lên không? Ngay lúc đó, cơn đau trong bụng dần dần dịu xuống. Thì ra thuốc của Tư Không Huyền đưa cho là thật, có điều đoạn trường tán là một loại thuốc độc cực kỳ bá đạo, lúc này đã gần thời hạn phát tác. Tuy uống thuốc giải chất độc sẽ dần dần tiêu trừ, nhưng trong bụng sẽ phải đau một trận kịch liệt. Những triệu chứng đó Tư Không Huyền biết cả nhưng lúc đó không dám nói ra, e rằng sứ giả Linh Thứu Cung nổi giận.

Mộc Uyển Thanh không nghe chàng rên rỉ nữa, hỏi: “Bây giờ chàng đỡ đau chưa?” Đoàn Dự lắp bắp: “Có bớt một chút nhưng mà… nhưng mà…” Mộc Uyển Thanh hỏi: “Nhưng mà làm sao hở lang quân?” Đoàn Dự đáp: “Nhưng mà nàng đừng rời ta. Nàng rời ta, ta sợ nó đau trở lại.” Mộc Uyển Thanh có vẻ thẹn thùng, khẽ đẩy chàng ra làm mặt dỗi nói: “Thế ra chàng đau giả vờ.”

Đoàn Dự bấy giờ thẹn chín người, không biết trốn đi đâu, bỗng trong bụng lại nổi cơn đau, nhịn không nổi lại rên lên một tiếng.

Mộc Uyển Thanh cầm tay chàng, nói: “Lang quân ơi! Nếu chàng chết thì em cũng không muốn sống nữa. Đôi ta cùng về âm phủ lại kết thành vợ chồng.” Đoàn Dự không muốn cho nàng tuẫn tiết liền nói: “Không được! Nàng phải sống để trả thù cho ta và hàng năm quét tước, thắp hương trên mộ. Ta mà được nàng tảo mộ ba chục năm, bốn chục năm mới nhắm mắt được.” Mộc Uyển Thanh hỏi: “Sao kỳ vậy? Người đã chết rồi còn biết gì nữa? Em có quét tước, cúng tế phần mộ hay không phỏng có ích gì cho chàng?”

Đoàn Dự nói: “Vậy nàng chết theo ta phỏng được ích gì? Ta nói để nàng nghe: mỗi năm nàng tảo mộ ta một lần, nếu ở dưới suối vàng ta còn hay biết, thỉnh thoảng được nhìn khuôn mặt sắc nước hương trời của nàng cũng mát ruột lắm chứ sao! Còn nàng chết theo thì cả đôi biến thành nắm xương tàn xấu xí.”

Mộc Uyển Thanh nghe chàng tán dương sắc đẹp mình cũng thấy thỏa dạ. Song nghĩ lại mình chọn mãi đến nay mới được một vị lang quân như ý, vậy mà chỉ trong khoảnh khắc nữa thôi, chàng sẽ phải lìa trần, bất giác lệ rơi lã chã.

Đoàn Dự thò tay ra ôm ghì lấy chiếc lưng thon, cảm thấy lưng nàng mềm mại ẻo lả, cơ hồ như chẳng có xương, lòng chàng bất giác lại một phen rung động, cúi xuống hôn lên mặt nàng một cái. Chàng lần đầu trong đời hôn một người con gái nên không dám hôn lâu, ngửa đầu về sau, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng mà ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thở dài: “Tiếc là ta thọ mệnh không dài, chẳng mấy chốc sẽ không thấy khuôn mặt mỹ lệ của nàng được nữa.”

Mộc Uyển Thanh được chàng hôn một cái, trái tim như nhảy lên trong lồng ngực, đôi má thiếu ánh mặt trời nay ửng hồng càng tăng thêm vẻ kiều diễm, nàng nói: “Chàng là người đầu tiên được nhìn rõ mặt thiếp. Sau khi chàng chết rồi, thiếp sẽ rạch mặt cho xấu xa, quyết không để cho gã đàn ông nào khác được nhìn thấy cái mặt nguyên vẹn này.”

Đoàn Dự toan kiếm lời ngăn cản thì cơn ghen đâu bỗng nổi lên, quả chàng không muốn cho gã nào khác được nhìn bộ mặt họa nhường, nguyệt thẹn này. Câu nói đã đến cửa miệng mà không sao thốt ra được. Chàng xoay sang chuyện khác nói: “Tại sao nàng có lời thề độc như vậy?”

Mộc Uyển Thanh đáp: “Bây giờ thiếp đã cùng chàng nên đạo vợ chồng, thuật lại chàng nghe cũng không ngại gì. Thiếp là người không cha không mẹ, khi vừa lọt lòng đã bị đem bỏ ở góc rừng. May nhờ được sư phụ cứu sống, đem về nuôi nấng, lớn lên người lại truyền dạy võ nghệ. Sư phụ thiếp thường nói rằng: đàn ông ở thế gian này toàn là phường khinh bạc. Nếu để họ nhìn thấy mặt tất họ sẽ tìm trăm phương ngàn kế dụ dỗ cho mắc vào tròng, sau khi mình thất thân rồi, họ sẽ giở thói phũ phàng nên sư phụ bảo thiếp lấy khăn bịt mặt đi. Mười tám năm qua thiếp chỉ cùng sư phụ ở nơi thâm sơn cùng cốc, vốn dĩ ..”

Đoàn Dự xen vào: “Thì ra nàng mười tám tuổi, kém ta một tuổi.” Mộc Uyển Thanh gật đầu nói tiếp: “Mùa xuân năm nay có một người đến ngọn núi thiếp ở, là do sư thúc Tiếu dược xoa Cam Bảo Bảo sai mang thư đến…” Đoàn Dự lại chen vào: “Tiếu dược xoa Cam Bảo Bảo? Là mẹ của Chung Linh hay sao?” Mộc Uyển Thanh đáp: “Đúng đó. Bà ta là sư muội của sư phụ thiếp.” Đột nhiên mặt nàng sầm xuống nói: “Thiếp không muốn chàng nhớ tới con nhãi Chung Linh. Chàng là chồng thiếp, chỉ được nhớ tới một mình thiếp thôi.” Đoàn Dự le lưỡi, nhăn mặt trêu nàng.

Mộc Uyển Thanh giận dỗi nói: “Chàng có nghe không? Thiếp là vợ của chàng, chỉ biết một mình chàng thôi, những người đàn ông khác thiếp coi như heo, như chó, chỉ là súc sinh.” Đoàn Dự mỉm cười: “Ta không làm được đâu.” Mộc Uyển Thanh giơ tay dọa đánh, gay gắt hỏi lại: “Sao thế?” Đoàn Dự cười: “Mẹ của ta, sư phụ của nàng chẳng phải là đàn bà con gái khác hay sao? Làm sao ta coi họ là súc sinh được?” Mộc Uyển Thanh ngạc nhiên nhưng rồi gật đầu nói: “Thế nhưng chàng không được nghĩ đến con bé Chung Linh đâu nhé.” Đoàn Dự nói: “Ta có nghĩ gì đâu, chẳng qua nàng đề cập đến Chung phu nhân nên ta mới nhớ đến Chung Linh. Thế lá thư gửi cho sư phụ nàng viết những gì?”

Mộc Uyển Thanh đáp: “Thiếp cũng không biết nữa. Sư phụ coi xong lá thư rồi, có vẻ bực tức lắm, xé tan lá thư đó ra, nói với người đưa thư: “Ta biết cả rồi, ngươi về đi.” Người đó đi rồi, sư phụ khóc mấy ngày liền, cơm không ăn, thiếp khuyên bà chớ nên phiền não, bà chẳng nghe, cũng không nói nguyên do, chỉ nói có hai người đàn bà đối với bà ta chẳng ra gì. Thiếp nói: “Sư phụ đừng giận làm chi. Hai người đàn bà tồi tệ đó làm hại sư phụ, mình kiếm họ giết đi là xong”. Sư phụ nói: “Phải lắm!” Thế là hai thầy trò thiếp hạ sơn để đi giết hai người đàn bà đốn mạt đó. Sư phụ nói rằng bao lâu nay bà nào có biết, thì ra hai con đàn bà tồi bại đó làm cho bà ra nông nỗi này, cũng may Cam Bảo Bảo cho bà hay, lại chỉ cả nơi chốn của hai người đó.”

Đoàn Dự nghĩ thầm: “Chung phu nhân tính tình có vẻ ngây thơ, yểu điệu ôn nhu, ngờ đâu cũng thật là tâm kế. Cái đó đúng là mượn dao giết người rồi. Bà ta hận hai người kia nhưng lại nhờ sư phụ nàng ra tay giết họ”.

Mộc Uyển Thanh kể tiếp: “Lúc thiếp hạ sơn, sư phụ bắt lập lời thề độc: ai được nhìn mặt thiếp mà thiếp không giết mới được lấy làm chồng. Nếu gã không chịu lấy mình làm vợ, hay lấy xong ít lâu rồi lại ruồng bỏ thì chính thiếp phải ra tay hạ sát con người bạc hạnh ấy: Nếu không theo đúng, một khi người biết ra sẽ tự vẫn chết trước mặt thiếp.”

Đoàn Dự trong bụng kinh hãi: “Trên đời này ai lại lấy mình ra để dọa bao giờ. Sư phụ nàng đem chuyện tự vẫn ra uy hiếp, lời thề đó quả là không thể nào vi phạm.”

Mộc Uyển Thanh nói tiếp: “Sư phụ coi thiếp như con đẻ, ơn nặng tầy non. Người đã bảo điều gì thiếp đâu dám chẳng tuân theo? Huống chi những lời người căn dặn đều bổ ích cho mình nên thiếp không cần đắn đo nữa, quỳ ngay xuống tuyên thệ. Sau khi xuống núi, hai thầy trò liền đi đến Tô Châu tìm giết con mụ họ Vương. Thế nhưng bà ta ở một nơi cực kỳ quái lạ, vòng qua vòng lại toàn là sông rạch ao hồ, thiếp và sư phụ giết được một số thủ hạ của con mụ tồi bại kia nhưng vẫn không tìm đâu ra mụ đó. Về sau sự phụ thiếp nói: Hai người chia ra hai đường đi tìm, nếu một tháng sau không gặp lại nhau thì quay sang đi về Đại Lý, tìm người đàn bà đốn mạt kia. Ngờ đâu dưới tay mụ họ Vương không ít cao thủ, Thụy bà bà và Bình bà bà là hai đầu não của bọn chúng. Thiếp một mình không địch lại được số đông, vừa đánh vừa chạy về đến Đại Lý, tìm được Cam sư thúc. Bà ấy cho thiếp ở trong trang viện bên ngoài Vạn Kiếp Cốc, nói là đợi sư phụ thiếp tới nơi sẽ cùng đi kiếm người đàn bà đốn mạt ở Đại Lý. Ngờ đâu sư phụ thiếp chưa tới, Thụy bà bà và bọn nô tài kia đã tới rồi. Chuyện về sau ra sao chàng đã biết cả.”

Nàng nói tới đây đã mệt, nhắm mắt dưỡng thần một lát rồi nói tiếp: “Lúc đầu thiếp tưởng chàng cũng giống bao nhiêu đàn ông con trai trong thiên hạ như sư phụ từng nói, đều là một bọn vô tình vô nghĩa, ngờ đâu chàng mượn con Hắc Mai Côi đi rồi, lại còn quay lại báo tin, việc đó quả không phải là dễ. Bọn nô tài kia vây đánh thiếp, chàng không biết võ công vậy mà vẫn có lòng bảo bọc cho thiếp. Thiếp…thiếp cũng đâu phải là kẻ vô tâm, trong lòng tự nhiên cảm kích.”

Đoàn Dự nghĩ thầm: “Cô kéo lê ta đằng sau ngựa, lôi qua khe suối, hơi một tí là tát tai, thì ra là bởi trong lòng cảm kích. Đúng rồi! Nếu như nàng không cảm kích ắt là bắn ta một mũi độc tiễn chết rồi.”

Mộc Uyển Thanh nói tiếp: “Chàng trị thương cho thiếp, đã nhìn thấy lưng thiếp rồi, thiếp cũng thấy cái mông trần của chàng. Thiếp vẫn thường nghĩ nếu không lấy chàng chắc không xong. Về sau Nam Hải Ngạc Thần ép uổng, thiếp đành phải để chàng thấy mặt”. Nàng nói đến đây quay sang chăm chăm nhìn Đoàn Dự, ánh mắt đầy vẻ thiết tha trìu mến.

Đoàn Dự trong lòng chợt động: “Không lẽ cô nàng phải lòng mình thật sao?” Chàng nói: “Nàng thấy cái… cái… mông trần của ta, cũng đừng để tâm làm gì. Chẳng qua là sự thế bức bách, nàng không cần phải nhất mực theo lời thề đó.”

Mộc Uyển Thanh cả giận lớn tiếng nói: “Ta đã phát thệ lẽ nào còn thay đổi? Cái mông đít của người xấu ơi là xấu, tưởng đẹp lắm hay sao? Nếu ngươi không chịu lấy ta thì nói mau đi! Ta quyết giết ngươi cho vẹn lời thề.”

Đoàn Dự toan nói nữa bỗng lại nổi cơn đau kịch liệt, chàng hai tay ôm bụng rên la oai oái. Mộc Uyển Thanh giục: “Ngươi có bằng lòng lấy ta không? Nói mau!” Đoàn Dự vẫn la: “Trời ơi! Ta đau… quá, đau bụng quá!” Mộc Uyển Thanh lại giục: “Ngươi phải trả lời dứt khoát: có hay không?” Đoàn Dự nghĩ mình chết đến nơi rồi, còn để nàng đau lòng ôm hận suốt đời làm gì nữa, Chàng bèn gật đầu đáp: “Ta…ta bằng lòng lấy nàng làm vợ.”

Mộc Uyển Thanh tay đã để lên lò xo cơ quan bắn độc tiễn, nghe chàng nói vậy, lòng mừng hớn hở, nở một nụ cười tươi như hoa xuân, ôm chặt lấy chàng thủ thỉ: “ Hảo lang quân! Để thiếp xoa bụng cho nhé!” Đoàn Dự vừa rên vừa đáp: “Không! Không… được! Chúng ta chưa làm lễ thành hôn! Nam nữ thọ thọ bất thân… mà!” Mộc Uyển Thanh đáp: “Hứ, thế sao hồi nãy chàng hôn thiếp?” Đoàn Dự đáp: “Tại ta thấy nàng đẹp quá, nhịn không nổi. Thôi ta xin lỗi.” Mộc Uyển Thanh cười nói: “Chàng đâu cần phải xin lỗi. Được chàng hôn, thiếp thật là sung sướng.” Đoàn Dự nghĩ thầm: “Nàng quả là ngây thơ thật, còn Chung phu nhân thì giả vờ. Chung Linh tuổi còn nhỏ chắc cũng là thật”.

Mộc Uyển Thanh như sực nhớ ra, nói: “Phải rồi, chàng bị đói lâu quá nên càng đau dữ đây mà! Để thiếp cắt thịt gã kia chàng ăn.”

Đoàn Dự kinh hãi vô cùng, quên cả đau đớn, gọi to lên bảo nàng: “Thịt người không ăn được. Ta thà chết, nhất định không ăn thịt người.” Mộc Uyển Thanh lấy làm kỳ hỏi: “Sao không ăn được? Lúc thiếp còn ở với sư phụ, thấy người ăn cả thịt hùm, thịt beo. Cứ như lời chàng nói thì cũng không được sao?” Đoàn Dự đáp: “Thịt hùm, thịt beo hay bất cứ thịt gì mà chẳng ăn được, duy thịt người là không ăn được mà thôi.” Mộc Uyển Thanh ngớ ngẩn hỏi lại: “Thịt người có nọc độc chăng? Thiếp không có biết” Đoàn Dự đáp: “Không phải tại thịt người có nọc độc đâu. Nhưng ta là người, nàng là người, hán tử đó cũng là người, người lại ăn thịt người bao giờ” Mộc Uyển Thanh hỏi: “Sao thế? Thiếp thấy giống lang sói lúc đói ăn thịt cả đồng loại mà!” Đoàn Dự thở dài nói: “Đúng! Nếu người ăn thịt người thì khác chi loài lang sói.”

Từ nhỏ Mộc Uyển Thanh theo liền bên sư phụ như hình với bóng, chưa từng giao thiệp với người thứ hai nào, mà sư phụ nàng tính tình lại quái gở, không nói chuyện đời cho nàng nghe bao giờ. Vì thế mà nàng chẳng biết tý gì về khuôn mẫu đạo đức cũng như lễ nghĩa luật pháp ở đời. Bây giờ nàng thấy Đoàn Dự bảo người không được ăn thịt người thì lại bản tín bán nghi, cho là một sự lạ lùng.

Đoàn Dự tiếp: “Nàng giết người bừa bãi, cũng là sai đó. Tử viết: “Chuyện gì mình không muốn, đừng làm cho người” (Kỳ sở bất dục, vật thi ư nhân). Nàng không muốn người khác giết mình, thì cũng đừng giết người khác. Khi thấy ai bị hoạn nạn khổ sở, mình ra tay cứu giúp mới là phải đạo.”

Mộc Uyển Thanh nói: “Thế sao khi thiếp gặp nguy nan khổ sở, có ai ra tay giúp đỡ đâu? Trừ sư phụ và chàng ra, ai ai cũng chỉ muốn giết hại, ức hiếp thiếp, chẳng ai đối với thiếp tử tế hết. Hổ báo muốn cắn thiếp, thiếp giết chúng nó. Người muốn giết thiếp, thiếp cũng phải giết họ chứ? Có gì khác đâu?”

Mấy câu đó khiến Đoàn Dự cứng họng không sao trả lời được, đành nói: “Thì ra việc đời nàng chẳng biết gì cả.” Mộc Uyển Thanh nói: “Chàng không biết võ công, sao cũng xen vào chuyện võ lâm? Thiếp xem ra chàng cũng chẳng biết việc đời hơn thiếp bao nhiêu.” Đoàn Dự gật gù, cười gượng nói: “Nghe cũng có lý.”

Mộc Uyển Thanh hừ một tiếng nói: “Cái gì mà…nghe cũng có lý? Chàng chưa bái sư, đã học được cách nói của thầy rồi.” Đoàn Dự cười nói: “Nam Hải Ngạc Thần cũng còn biết cái gì có lý, cái gì không, xem ra cũng chưa đáng làm đại ca.”.

Bỗng nghe Mộc Uyển Thanh “A” một tiếng kinh hoàng, sà vào lòng Đoàn Dự, kêu lên: “Y… y lại đến rồi kìa.”

Đoàn Dự quay đầu lại, chỉ thấy bên bờ vực một bóng vàng thấp thoáng, Nam Hải Ngạc Thần đã nhảy lên.

Y trông thấy Đoàn Dự, ngoạc mồm ra cười nói: “Ngươi chưa dập đầu bái sư ta thật không yên bụng, chỉ sợ có đứa khốn kiếp mặt dày nào đến thu người làm đồ đệ. Lão đại nói là, trên đời này việc gì cũng tiên hạ thủ vi cường, món gì quý giá còn trong tay thì là của mình, để người ta cướp mất rồi muốn giựt lại quả không phải dễ. Lời lão đại không sai, ta đánh không lại y, phải nghe lời y. Này, tiểu tử, khấu đầu bái sư cho lẹ.”

Đoàn Dự nghĩ gã này tính tình hiếu thắng, thích phô trương, ưa nịnh bợ nhưng thua lão đại thì nhận ngay không che giấu, thấy y mắt trái tím bầm, bên khóe miệng cũng rách một đường chắc là bị lão đại đánh cho. Trên đời này còn có người võ công giỏi hơn y kể cũng lạ. Bái sư thì nhất định là không, chàng đành phải nói hươu nói vượn: “Có phải lão đại thổi còi gọi ông đến để đánh nhau một trận phải không?” Nam Hải Ngạc Thần đáp: “Đúng vậy.” Đoàn Dự nói: “Chắc là lão đại bị ông đánh cho chạy dài, có đúng không?” Nam Hải Ngạc Thần lắc đầu: “Không phải, không phải! Võ công y cao hơn ta nhiều. Nhiều năm nay không gặp, ta vẫn tưởng lần này nếu không đánh thắng y để giành được chức lão đại trong Tứ Đại Ác Nhân thì ít ra cũng chịu được một hai trăm hiệp, ngờ đâu chỉ mới vài ba ngọn quyền cước, y đã đánh ta nằm thẳng cẳng không dậy nổi. Thôi không làm lão đại thì làm lão nhị cũng được rồi. Có điều khi ta đá vào hạ bộ y một cái rõ mạnh, y nói: “Nhạc lão tam, chú mày võ công tiến bộ lắm đó”. Lão đại khen ta võ công tiến bộ, nói không sai chút nào.”

Đoàn Dự nói: “Ông là Nhạc lão nhị, đâu phải Nhạc lão tam.” Nam Hải Ngạc Thần mặt lộ vẻ sượng sùng nói: “Lâu năm không gặp, lão đại buột miệng gọi lung tung, chắc tại y quên đó.” Đoàn Dự nói: “Lão đại nói không sai chút nào, lẽ đâu lại gọi nhầm thứ tự?”

Ngờ đâu câu đó chính là chọc phải vết thương lòng của Nam Hải Ngạc Thần, y rống lên một tiếng, giận dữ nói: “Ta là lão nhị, không phải lão tam. Ngươi mau quì xuống, năn nỉ ta thu làm đồ đệ, ta giả vờ không chịu, ngươi cầu tới cầu lui hai ba lần, dập đầu thật mạnh, ta mới giả vờ miễn cưỡng bằng lòng, thực ra trong lòng mười phần hoan hỉ. Cái đó là qui củ của phái Nam Hải ta, về sau ngươi thu đệ tử cũng phải như thế, đừng có quên nghe chưa?” Đoàn Dự hỏi: “Cái qui củ đó có thay đổi được không?” Nam Hải Ngạc Thần đáp: “Đương nhiên là không.” Đoàn Dự hỏi: “Nếu như thay đổi thì ông là đồ rùa đen, là quân đê tiện chứ gì?” Nam Hải Ngạc Thần đáp: “Đúng thế!”

Đoàn Dự nói: “Qui củ đó quả thật là hay, nhất định không thể nào sửa đổi, thay đổi thì là đồ rùa đen, là quân đê tiện.” Nam Hải Ngạc Thần đáp: “Hay lắm, ngươi quì xuống khấu đầu xin ta đi.” Đoàn Dự lắc đầu: “Ta không quì xuống khấu đầu, cũng chẳng năn nỉ xin ông thu làm đồ đệ.”

Nam Hải Ngạc Thần giận quá, khuôn mặt y biến thành vàng khè, ngoác cái mồm rộng đầy răng nhọn ra tưởng chừng toan xông lên ăn thịt người. Lão kêu lên: “Ngươi không dập đầu năn nỉ ta ư?” Đoàn Dự đáp: “Không dập đầu, không năn nỉ.” Nam Hải Ngạc Thần tiến lên một bước, quát lớn: “Ta bẻ cổ ngươi.” Đoàn Dự đáp: “Ngươi cứ bẻ cổ đi, ta không có sức chống trả.” Nam Hải Ngạc Thần vươn tay trái ra chộp ngay ngực chàng, tay phải nắm ngay đỉnh đầu. Đoàn Dự nói: “Ta không có sức chống trả, ngươi giết ta thì ngươi là gì?” Nam Hải Ngạc Thần đáp: “Thì là đồ rùa đen, là quân đê tiện.” Đoàn Dự đáp: “Đúng đó.”

Nam Hải Ngạc Thần không biết tính sao, nghĩ thầm: “Ta quả không giết được y mà y cũng không chịu cầu xin ta, khó thực!”. Lão chợt nhìn thấy Mộc Uyển Thanh vẻ mặt lo lắng, chợt nảy ra một ý, nhảy vọt tới, chộp cổ cô ta giơ lên cao, nhảy lùi lại đến sát bên bờ vách. Chân trái lão không chấm đất, đứng một chân phải theo thế “Kim kê độc lập”, lão lảo đảo mấy vòng trên bờ vực thẳm, mà sườn núi lại dựng đứng, tựa hồ như cùng Mộc Uyển Thanh sắp rớt xuống vực.

Đoàn Dự thấy vậy biết đâu rằng lão phô trương tuyệt kỹ, chỉ sợ cho tính mạng Mộc Uyển Thanh nên vội la lên: “Ông phải cẩn thận, té xuống thì chết cả.”

Nam Hải Ngạc Thần nhe răng cười đáp: “Này tiểu tử, sao mi giống ta quá. Thế nào ta cũng phải thu mi về làm đồ đệ. Ta phải lên trên đỉnh núi bên kia đợi mấy người nữa…” Vừa nói y vừa chỉ lên một ngọn núi cao ở xa xa, tiếp tục: “Mi mau đến đó cầu khẩn ta thu làm đồ đệ, ta sẽ tha cho vợ mi. Nếu không nghe lời ta thì đừng trách đấy.” Vừa nói hai tay lão vừa làm bộ bẻ cổ Mộc Uyển Thanh. Đột nhiên lão chuyển mình, quay mặt về phía vực thẳm, tay phải chống vào sườn núi, tay trái túm lấy Mộc Uyển Thanh tụt xuống.

Đoàn Dự kêu lên: “Này, này… Cẩn thận đấy!” Chàng chạy đến bên bờ vực đã thấy y cùng Mộc Uyển Thanh tuột xuống mấy chục trượng rồi. Đoàn Dự đột nhiên ngồi thụp xuống, cơn đau bụng lại nổi lên.

Nam Hải Ngạc Thần một tay túm sau lưng áo Mộc Uyển Thanh, một tay tì vào sườn núi, tụt xuống rất nhanh. Có chỗ sườn núi trơn nhẵn, xuống nhanh quá thì nàng lại cảm thấy như cả hai người cùng dừng lại một giây giữa không gian. Có lẽ lão phóng chưởng để giảm sức rơi. Đừng nói Mộc Uyển Thanh hết sức phản kháng, giả tỷ nàng còn sung sức thì lúc này cũng không dám nhúc nhích. Nàng sợ quá phải nhắm mắt lại. Lúc sau Mộc Uyển Thanh chợt thấy người nảy lên một cái, thì ra đã chạm đáy vực. Chân vừa chấm đất, lão không chần chừ chút nào, lại liền cất bước. Thân hình lão cũng chỉ tầm thước, không cao không thấp. Mộc Uyển Thanh lại là hạng nữ nhân cao lớn, nếu hai người đi ngang hàng thì cũng gần bằng nhau. Thế mà lão xách nàng lên nhẹ nhàng tựa như xách con gà, chẳng khó nhọc gì.

Y nhấp nhô trong bãi đá lởm chởm, hơi nước mông lung, chỉ giây lát đã qua khỏi lòng chảo đến bờ bên kia. Y nói lớn: “Ngươi là vợ của học trò ta nên ta tạm thời không làm khó. Nếu thằng nhãi đó không chịu bái ta làm thầy, hà hà, lúc đó nó đâu có phải là học trò ta, ngươi cũng đâu có phải là vợ của học trò ta. Nam Hải Ngạc Thần thấy con gái đẹp là tiên gian hậu sát, xưa nay không bỏ qua ai?”.

Mộc Uyển Thanh nghe mà rùng mình, nàng nói: “Lang quân tiểu nữ chẳng biết tí võ nghệ nào. Chàng ở đỉnh núi bên kia, làm sao mà xuống được? Chàng nhớ thương tiểu nữ, thế nào cũng liều mình tìm đến lão gia xin làm đồ đệ, nhưng chỉ trượt chân một cái, rớt xuống vực thẳm là nát ra như cám. Thế là lão gia mất đồ đệ, còn tìm đâu được người đủ tư cách như chàng?”

Nam Hải Ngạc Thần lập tức dừng bước đáp: “Nghe cũng có lý. Ta quên mất là gã không biết cách xuống vực.” Lão hú lên một tiếng dài. Chẳng mấy chốc, từ bên sườn núi chạy ra hai hán tử mặc áo vàng, khom lưng hành lễ. Nam Hải Ngạc Thần lớn tiếng ra lệnh: “Sang đỉnh núi bên kia kiếm một tiểu tử. Nếu y bằng lòng bái ta làm thay thì lập tức cõng y qua đây gặp ta. Còn nếu y không chịu thì ở đó canh chừng nhưng đừng làm hại đến y. Gã đó là người lão tử muốn thu làm học trò, bằng mọi giá đừng để y bái người khác làm thầy, nghe chưa?” Hai hán tử đó đáp lời: “Vâng!”

Nam Hải Ngạc Thần dặn xong lại xách Mộc Uyển Thanh lên đi tiếp. Mộc Uyển Thanh đã hơi vững dạ, biết chắc rằng lão tạm thời chưa hành hung mình. Nhưng chàng là người cố chấp lại ương ngạnh, thực khó mà thờ một kẻ hung tàn làm sư phụ. Chỉ e chàng thà liều chết chứ không chịu khuất phục. Đoạn nàng lại nghĩ: hình như Đoàn lang đối với ta chỉ có tấc lòng nghĩa hiệp, chứ không có tình đằm thắm vợ chồng, lẽ nào chàng lại vì ta mà cam tâm làm đồ đệ con quỷ khát máu này? Ôi, chỉ mong chàng được bình yên, đừng nhảy từ trên đỉnh cao xuống là được rồi. Không biết chàng có còn đau bụng nữa không?”

Nàng suy nghĩ miên man, Nam Hải Ngạc Thần đã lên đến đỉnh núi lúc nào nàng cũng không hay. Nội lực lão sung mãn vô cùng, trèo lên đỉnh núi cao như thế mà không nghỉ chân tí nào. Vừa đến nơi, lão để Mộc Uyển Thanh xuống, kéo quần đi tiểu luôn ra đấy. Mộc Uyển Thanh khó chịu, lẩm bẩm: “sao lại có con người thô bỉ đến thế được? Thật chẳng khác gì giống súc sinh!” Nàng vội tránh đi chỗ khác, lấy khăn bịt mặt lại vì nàng nghĩ thầm: “nếu mình cứ để bộ mặt xinh đẹp cho lão nhìn mãi, biết đâu lão lại không nổi thú tính mà quên cả nghĩa thầy trò?”

Nam Hải Ngạc Thần vừa thắt lưng quần lại vừa nói: “Ngươi kéo khăn che lên như thế là tốt lắm, nếu để ta nhìn một hồi nữa, chỉ sợ không xong đâu.” Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Ngươi cũng còn đôi phần tự biết mình”. Nam Hải Ngạc Thần lại tiếp: “Sao ngươi không nói gì cả? Lại còn nhắm mắt giả vờ ngủ là sao? Ngươi khinh ta phải không?”

Mộc Uyển Thanh lắc đầu, mở mắt ra nói: “ Đại danh lão tiền bối là gì? Rồi đây lang quân tiểu nữ sẽ là đồ đệ lão gia, tiểu nữ cần phải biết để hàng ngày tâm niệm lão gia mới phải lẽ.” Nam Hải Ngạc Thần đáp: “Ta là Nhạc… Nhạc… Con bà nó, tên ta chẳng hay hớm gì đâu. Gia gia ta đặt cho cái tên kỳ cục, ông ấy chẳng ra trò trống gì, thật là đồ rùa đen đê tiện”

Mộc Uyển Thanh nghe lão nói mà phải phì cười. Nàng rủa thầm: cha mi là “đồ rùa đen đê tiện” thế thì mi là cái gì? Sao lại có hạng dám mạo phạm đến cả cha mình? Thật không phải là giống người. Nàng chợt nghĩ tới mình cũng chẳng biết cha là ai, chỉ nghe sư phụ nói ông ta là một người bội bạc, e rằng cũng chẳng hơn Nam Hải Ngạc Thần bao nhiêu, lòng không khỏi se lại.

Nam Hải Ngạc Thần hết đi sang bên đông lại chạy qua mé tây, không lúc nào ngồi yên một chỗ. Mộc Uyển Thanh ruột rối tơ vò, tuy nàng nhắm mắt mà không được yên tĩnh tâm thần vì lão đi đi lại lại, gót chân cứ nện xuống đất thình thịch. Nàng nén nỗi bực tức hỏi: “Nhạc lão gia không biết mệt ư? Sao không ngồi mà nghỉ một lát?” Nam Hải Ngạc Thần quát lên: “Mi đừng hỏi lôi thôi! Ta không ngồi thì mặc ta.” Mộc Uyển Thanh chỉ đành mặc kệ y, lại nghĩ đến Đoàn Dự, trong lòng nửa thấy êm đềm nửa thấy xót xa.

Đột nhiên từ xa vẳng lại tiếng khóc, thanh âm thật là ảo não mong manh, lúc có lúc không, dường như tiếng đàn bà đang rền rĩ: “Con ơi là con ơi! Con của mẹ ơi!” Nam Hải Ngạc Thần khạc một tiếng, nhổ toẹt đờm rãi xuống đất nói: “Đám ma về đến nơi rồi.” Đoạn lão gọi to: “Đưa ma ai mà khóc lắm thế? Ta chờ đây lâu lắm rồi.” Tiếng than vãn văng vẳng nghe không rõ: “Con ơi là con, mẹ nghĩ tới con chua xót vô cùng!”.

Mộc Uyển Thanh lạ lùng hỏi: “Phải mẹ ông đến không?” Nam Hải Ngạc Thần bực bội đáp: “Cái gì mà mẹ ta? Chỉ nói tầm xàm! Mụ này là Vô ác bất tác Diệp Nhị Nương. Mi thấy không, chữ ác của mụ đứng thứ hai. Nhưng một ngày kia cái ngoại hiệu Hung thần ác sát của ta phải đánh đổi cho mụ mới xong.”

Bấy giờ Mộc Uyển Thanh mới hiểu ra rằng: chữ ác đứng hàng thứ hai trong ngoại hiệu, là biết thiên hạ đệ nhị ác nhân. Nàng bèn hỏi: “Thế còn vị thứ nhất và vị thứ tư trong tứ ác ngoại hiệu là gì?” Nam Hải Ngạc Thần gắt lên: “Hỏi gì mà hỏi lắm thế? Lão tử không muốn nói chuyện với ngươi.”

Đột nhiên tiếng một người đàn bà buồn rầu nói: “Trong bọn ta thì gã thứ tư là Cùng hung cực ác, còn đại ca là Ác quán mãn doanh.”

Mộc Uyển Thanh thấy Diệp Nhị Nương hiện ra không một tiếng động báo trước, khiến cho nàng phải sửng sốt. Nàng vội quay đầu lại nhìn kỹ thì thấy mụ mặc áo dài màu xanh nhạt, da trắng tóc dài, trạc bốn mươi tuổi. Mặt mũi xinh xắn nhưng hai bên má đều có vệt máu tím bầm từ đuôi mắt rạch xuống, dường như bị ai cào. Trong tay mụ bồng một đứa con trai nhỏ, trắng trẻo mập mạp trông rất khả ái.

Mộc Uyển Thanh vẫn đinh ninh Vô ác bất tác Diệp Nhị Nương là đàn chị Hung thần ác sát Nam Hải Ngạc Thần, tất mặt mũi đáng khiếp hơn, ngờ đâu mụ lại là người có chút nhan sắc. Nàng không khỏi ngạc nhiên trố mắt ra mà nhìn. Diệp Nhị Nương mỉm cười. Mộc Uyển Thanh trông thấy mụ cười mà rùng mình, cái cười như che giấu bao nhiêu là cay đắng đau thương vô bờ bến, khiến nàng cầm lòng không đậu. Nàng vội quay đi phía khác, không dám nhìn mụ nữa.

Nam Hải Ngạc Thần hỏi: “Tam muội! Tại sao đại ca và tứ đệ đến giờ còn chưa tới?” Diệp Nhị Nương rầu rầu hỏi: “Trông ngươi mắt mũi sưng vêu thế kia, chắc là bị lão đại đánh cho một trận rồi, sao còn mặt dày giả vờ hỏi sao lão đại chưa tới. Rõ ràng ngươi ở hàng thứ ba, còn là em ta, vậy mà người cố ý hạ ta xuống. Ta bảo cho ngươi hay: nếu người còn gọi câu tam muội nữa thì chị đây không nể mặt đâu.” Nam Hải Ngạc Thần tức mình đáp: “Không nể mặt thì đã sao. Bộ ngươi muốn đánh nhau chăng?” Diệp Nhị Nương cười khẩy nói: “Ngươi muốn đánh thì có ngày chị sẽ đánh cho.”

Đứa trẻ bà ta đang bồng trên tay bỗng khóc ré lên: “Mẹ ơi! Cho bé về với mẹ!” Diệp Nhị Nương dỗ dành: “Bé ngoan! Bé nín đi! Mẹ bé đây mà!” Đứa nhỏ lại càng gào to: “Mẹ ơi! Đón bé về thôi! Bà có phải mẹ đâu?” Diệp Nhị Nương bồng đứa nhỏ đung đưa, vừa hát vừa dỗ nhưng nó cứ kêu khóc hoài.

Nam Hải Ngạc Thần lăng xăng chạy đi chạy lại, đâm ra cáu kỉnh quát ầm lên: “Mụ ru cái gì? Muốn giết nó thì giết phứt đi cho rồi!” Diệp Nhị Nương cười tít mắt lại, vẫn tiếp tục ru: “Ầu ơ… Để mẹ bế sang nhà bà mua bánh…”

Mộc Uyển Thanh rùng mình, càng nghĩ càng ghê. Theo lời của Nam Hải Ngạc Thần thì Diệp Nhị Nương định vờn đứa bé cho chết, trong lòng vừa phẫn nộ, lại vừa sợ hãi. Diệp Nhị Nương vẫn tiếp tục ru: “Con ơi con ngủ cho ngoan…”

Tiếng ru đầy vẻ trìu mến khiến nàng chưa hẳn tin lời Nam Hải Ngạc Thần là thật, Nam Hải Ngạc Thần giận dữ nói: “Mỗi ngày mụ giết một đứa trẻ con, vậy mà còn làm bộ làm tịch, thật không biết xấu hổ.” Diệp Nhị Nương nhỏ nhẹ nói: “Ngươi đừng quát tháo nữa! Ngươi làm cho bé cưng của ta kinh hãi.”

Nam Hải Ngạc Thần vụt đưa tay toan chụp lấy đứa nhỏ quật chết tươi, để khỏi phải nghe nó khóc lâu lại thêm sốt ruột. Nhưng lão đã nhanh tay mà mụ còn lẹ hơn, xoay người nhẹ như một bóng ma, Nam Hải Ngạc Thần vồ hụt. Rồi mụ lên mặt đàn chị, bảo Nam Hải Ngạc Thần: “Trời ơi! Sao tam đệ lại vô cớ hằn học với con ta?” Nam Hải Ngạc Thần quát lên: “Ta muốn quật chết thằng tiểu quỷ đó.” Diệp Nhị Nương dịu dàng nựng đứa bé: “Cục cưng ơi, có mẹ đây, đừng sợ tam thúc xấu xí kia, y đánh không lại mẹ đâu. Con trắng trẻo mập mạp thế này, càng nhìn càng thích, mẹ đùa với con đến chiều mới giết, còn bây giờ mẹ thương con lắm.”

Mộc Uyển Thanh nghe vậy tưởng chừng muốn nôn oẹ ra, nghĩ thầm: “Quả đúng là Diệp Nhị Nương xếp hạng cao hơn Nam Hải Ngạc Thần. Nhạc lão tam chưa thể qua mặt mụ ta được.”

Nam Hải Ngạc Thần chụp sểnh đứa nhỏ, lão tự biết mình có ra tay nữa cũng chẳng ăn thua, lại đột nhiên quát lớn: “Mau ra đây! Thằng bé đó đâu? Sao không đem nó qua đây bái ta làm thầy?”

Hai gã áo vàng từ đằng sau tảng đá khép nép đi ra, đứng tránh ở xa xa, chính là hai người lúc trước Nam Hải Ngạc Thần sai đi qua bên kia đón Đoàn Dự. Một tên ấp a ấp úng.đáp: “Tiểu tiểu nhân lên đến đỉnh núi, không… không thấy có ai, Đi tìm… tìm khắp nơi vẫn không thấy.”

Mộc Uyển Thanh kinh hoảng. Nam Hải Ngạc Thần quát lên: “Hay là chúng bay đến trễ quá nên tên tiểu tử vô phúc đó rơi xuống vực chết rồi?” Hai người đó không dám đến gần, một gã lập cập nói: “Bọn tiểu nhân hai người… hai người có kiếm khắp nơi dưới Sơn cốc nhưng không thấy thi thể.”Nam Hải Ngạc Thần quát: “Thế thì nó bay lên trời hay sao? Chúng bay dám nói láo ta hả?” Hai người kia vội vàng quì xuống, dập đầu binh binh van xin tha mạng. Chỉ nghe vù vù, Nam Hải Ngạc Thần đã ném hai cục đá qua trúng hai gã này chết ngay lập tức.

Hai người đó không kiếm ra Đoàn Dự, Mộc Uyển Thanh vốn đã bực chúng làm không được việc, nên khi Nam Hải Ngạc Thần đánh chết chúng nàng cảm thấy hả dạ, trong chớp mắt tâm tư dâng lên dạt dào: “Chàng không có ở trên núi, dưới vực sâu cũng không có xác, thế thì đi đâu? Hay là trốn vào nơi ẩn khuất nên hai gã này tìm không ra. Hay là hai gã đó có thấy thi thể mà không dám nói?” Nàng vốn định sẵn, nếu Đoàn Dự chết nàng cũng không thiết sống nữa, huống chi lại rơi vào tay Nam Hải Ngạc Thần, nếu sợ chết ắt phải chịu không biết bao nhiêu dày vò hành hạ. Thế nhưng không thấy xác Đoàn Dự, thì vẫn còn một tia hi vọng, không thể chết một cách hồ đồ.

Nam Hải Ngạc Thần hết sức bực bội, không ngớt chửi bới: “Sao đến bây giờ mà đại ca cùng lão tứ vẫn chưa thấy đến? Phải chờ mấy con rùa này thật là nóng ruột.” Diệp Nhị Nương nói: “Ngươi dám không đợi lão đại thật chăng?” Nam Hải Ngạc Thần đáp: “Lão đại dặn ta nói với ngươi rằng, bọn mình ở trên đỉnh núi này đợi y cho đủ bảy ngày, nếu sau bảy ngày y không đến thì tới Vạn Kiếp Cốc của Chung Vạn Cừu đợi y ở đó, chưa gặp thì không được bỏ đi.” Diệp Nhị Nương thản nhiên nói: “Ta đã bảo ngươi bị lão đại nện cho một trận sống dở chết dở, bây giờ còn chối được hay không?” Nam Hải Ngạc Thần giận dữ nói: “Ai thèm chối? Ta đánh không lại lão đại là đúng rồi, bị y nện một trận cũng không sai, nhưng làm gì có chuyện sống dở chết dở?”

Diệp Nhị Nương nói: “Thì ra ngươi không bị nện đến sống dở chết dở… con đừng khóc, mẹ thương… à, thì ra chỉ đánh nhè nhẹ… cục cưng của mẹ…”

Nam Hải Ngạc Thần hậm hực nói: “Cũng chẳng phải là đánh nhè nhẹ. Này, lão đại muốn đánh thì liệu ngươi có chạy nổi không?” Diệp Nhị Nương đáp: “Ta đâu có mong chức Diệp đại nương, việc gì mà lão đại lại gây sự với ta? Cục cưng ngoan ơi …” Nam Hải Ngạc Thần lại chửi: “Con mẹ nó, bà đừng có gọi là cục cưng nữa có được không?”

Diệp Nhị Nương cười nói: “Tam đệ đừng có nóng. Ngươi có biết chuyện hôm qua lão tứ đi đánh nhau với người ta bị thua không?” Nam Hải Ngạc Thần ngạc nhiên hỏi: “Sao? Lão tứ bị thua ai?”

Diệp Nhị Nương nói: “Con nhãi kia trông có vẻ như không bằng lòng, chắc nó đang rủa ta sao mỗi ngày lại đùa nghịch chết một đứa nhỏ, ngươi giết nó trước đi rồi ta sẽ kể cho ngươi nghe.” Nam Hải Ngạc Thần ngần ngừ đáp: “Y là vợ đồ đệ ta, nếu giết y ta e rằng chồng y không chịu bái sư nữa.” Diệp Nhị Nương hỏi: “Thế không phải học trò ngươi rơi vào sơn cốc chết rồi sao?” Nam Hải Ngạc Thần đáp: “Cái đó chưa chắc, nếu té xuống chết thì cũng phải còn thi thể. Chắc nó trốn ở đâu một hồi rồi sẽ đến đây lạy lục xin ta thu làm đồ đệ.”

Diệp Nhị Nương cười nói: “Vậy thì để ta động thủ giúp, đồ đệ ngươi có đến thì bảo y tới kiếm ta là xong. Con bé này có đôi mắt xinh quá, khiến cho ai trông thấy cũng phải mê mệt. Sao trời lại không cho ta đôi mắt như vậy chứ? Trước hết ta phải móc con ngươi nó ra.” Mộc Uyển Thanh sợ toát mồ hôi hột, lại nghe Nam Hải Ngạc Thần nói: “Không được! Thôi để ta điểm huyệt cho nó ngủ đi vài ngày.” Lão không chờ Diệp Nhị Nương trả lời, đưa ngón tay điểm luôn hai huyệt vào sau lưng và dưới vai Mộc Uyển Thanh. Mộc Uyển Thanh thấy choáng váng rồi không biết gì nữa.

Không biết nàng đã mê đi bao lâu, đến lúc tỉnh dậy thì thân thể lạnh toát, bên tai vẫn nghe những trận cười khô khan, khủng khiếp. Tuy gọi là cười nhưng chẳng khác gì tiếng dao mài trên mảnh thép, khiến người nghe phải nhức cả hai hàm răng. Mộc Uyển Thanh biết rằng nếu mình chỉ cử động một chút đối phương sẽ phát giác ngay, thể nào cũng ra tay nghiệt ngã nên tuy tê mỏi mà cũng không dám duỗi chân tay.

Nàng nghe Nam Hải Ngạc Thần nói: “Lão tứ, ngươi không việc gì phải khoa trương, tam muội nói người bị đánh tơi tả còn lấp liếm nỗi gì? Thực sự có bao nhiêu kẻ địch vây đánh ngươi thế?” Tiếng người khi the thé, khi ồm ồm kia nói: “Ta bị bảy tên vây đánh, mà toàn là những tay võ nghệ vào bậc nhất. Dù ta có bản lãnh mấy cũng không thể giết hết chúng được nên mới bỏ đi.” Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Thì ra lão tứ Cùng hung cực ác đã đến rồi.” Nàng rất muốn xem cái gã Cùng hung cực ác này hình dáng thế nào nhưng không dám quay đầu lại mở mắt ra.

Lại nghe Diệp Nhị Nương nói: “Lão tứ chỉ quen bịp bợm, rõ ràng đối phương chỉ có hai gã mà dám phịa thêm năm gã nữa. Những tay võ nghệ bậc nhất đâu mà lắm thế?” Lão tứ giận dữ nói: “Làm sao bà biết, bà có chính mắt trông thấy hay không?” Diệp Nhị Nương mỉm cười nói: “Nếu ta không chính mắt trông thấy thì làm sao biết được? Hai người đó một đứa sử cái cần câu, còn một đứa cầm đôi búa, có đúng không nào? Hì hì, ngươi thêm thắt ra năm người thì những người đó sử binh khí gì?” Lão tứ lớn tiếng nói: “Thế ra bấy giờ nhị tỷ cũng đứng đó, sao nhị tỷ không giúp ta một tay? Nhị tỷ muốn người ta giết lão tứ này mới mát ruột phải không?” Diệp Nhị Nương càng cười lớn: “Cùng hung cực ác Vân Trung Hạc đã là con hạc trên mây, ai không biết ngươi giỏi khinh công trên đời có một không hai? Đánh thua người ta thì chạy chứ sao?”

Vân Trung Học nghe Diệp Nhị Nương nói vậy tức sôi lên, càng nói lớn: “Ta là lão tứ bị thua dưới tay người khác, mụ vẻ vang lắm hay sao? Bọn ta Tứ Đại Ác Nhân lần này tụ hội đâu phải chỉ để đi thí mạng cho lão bị thịt Chung Vạn Cừu? Y có đưa vợ đưa con đến ngủ với ta đâu? Lão đại có thù sâu như biển với hoàng phủ Đại Lý, y gọi chúng ta đến liên thủ xông lên. Ta mới ra quân đã bất lợi, mụ lại đứng ngoài vỗ tay, liệu ta có nên nói cho lão đại biết hay không?”

Diệp Nhị Nương cười nói: “Này tứ đệ! Ta chưa thấy khinh công ai tuyệt diệu như ngươi, quả thật danh bất hư truyền. Ngươi lướt như khói tỏa chim bay, hai gã kia chỉ còn nước ngóng bụi trông theo, đến như tỉ tỉ đây đuổi cũng còn chưa kịp. Nếu không như thế đời nào người chị này lại đứng ngoài tụ thủ bàng quan?” Dường như bà ta sợ lão tứ mách lại với lão đại nên vội vàng nói lấy lòng mấy câu. Vân Trung Hạc hừ một tiếng, xem ra nộ khí đã bớt nhiều.

Nam Hải Ngạc Thần cũng hỏi: “Lão tứ! Bọn nào mà gớm thế? Phải chăng cũng lại mấy thằng chó săn trong đám Hoàng phủ nước Đại Lý?” Vân Trung Hạc bực mình nói: “Mười phần chắc chắn là bọn chúng. Ngoài đám Hoàng phủ thì đất Đại Lý này làm gì còn cao thủ?” Diệp Nhị Nương nói: “Hai người nói gì gì đại náo hoàng phủ như trở bàn tay, cắt đầu hoàng đế Đại Lý như lấy đồ trong túi. Ta đã bảo không dễ thế đâu, bây giờ đã tin chưa?”

Vân Trung Hạc bỗng nói: “Đại ca sao mãi không thấy đến? Mất ba ngày rồi! Trước nay đại ca có sai hẹn bao giờ đâu? Hay là… hay là…” Diệp Nhị Nương nói tiếp: “Hay là xảy ra chuyện gì rồi chăng?” Nam Hải Ngạc Thần cáu, nói móc: “Hừ, lão đại bảo chúng mình đợi đủ bảy ngày, bây giờ mới có bốn hôm, sao người nôn nóng thế? Lão đại là hạng người đâu phải như ngươi đâu, đánh không lại người ta liền cụp đuôi mà chạy?” Diệp Nhị Nương đáp: “Đánh thua bỏ chạy mới là bậc tuấn kiệt thức thời. Ta chỉ sợ đại ca bị bảy tám đứa vây đánh, dù kém thế vẫn không chịu thua để cho xứng cái ngoại hiệu Ác quán mãn doanh đứng đầu tứ ác.”

Nam Hải Ngạc Thần nhổ toẹt xuống đất nói: “Xì! Lão đại hoành hành thiên hạ có sợ gì ai? Làm sao sẩy tay ở cái nước Đại Lý bé xíu này được? Con bà nó, ta đói rồi.” Vừa nói vừa cầm cái đùi bò đưa vào đống lửa nướng. Chẳng mấy chốc mùi thịt ngon lành bốc lên nức mũi.

Mộc Uyển Thanh lẩm bẩm: “Cứ nghe bọn họ nói chuyện thì mình ngủ mất ba ngày rồi, không biết có được tin tức gì về Đoàn lang chưa?” Bốn ngày nàng chưa được ăn gì, đói như cào ruột, ngửi thấy mùi thịt nướng thơm tho, bất giác nuốt nước miếng.

Chỉ có thế mà Diệp Nhị Nương đã biết rồi, mụ cười hỏi: “Cô em đói rồi phải không? Đã tỉnh giấc sao còn làm bộ ngủ say không cựa quậy? Có muốn xem mặt lão tứ Cùng hung cực ác Vân Trung Hạc không?”

Nam Hải Ngạc Thần biết Vân Trung Hạc hiếu sắc hơn mạng sống, để gã nhìn thấy dung nhan Mộc Uyển Thanh thì y dù chết cũng đành chịu chứ quyết không bỏ qua. Lão liền cắt một miếng thịt lớn nửa sống nửa chín ném cho nàng và bảo: “Đem ra ngoài xa ngồi mà ăn! Đừng có nghe trộm chuyện chúng ta.”

Mộc Uyển Thanh giả giọng khàn khàn cho thật khó nghe, hỏi lại: “Chồng ta qua chưa?”

Nam Hải Ngạc Thần bực tức đáp: “Con bà nó! Ta thân hành qua bên đó, tìm khắp trên núi dưới khe mà chẳng thấy tông tích y đâu. Đích là y chưa chết nhưng không biết ai cứu, đem y đi. Ta đã chờ y ba ngày rồi, còn chờ thêm bốn ngày nữa là bảy, nếu y không đến ta sẽ đem mi ra mà nướng.”

Mộc Uyển Thanh yên dạ nghĩ thầm: “Nam Hải Ngạc Thần không phải tầm thường, lão đã nói Đoàn lang chưa chết thì nhất định đúng rồi. Ôi không biết chàng có nhớ ta mà đến đây chăng?” Nàng lượm miếng thịt bò lên, uể oải đi về phía sau núi. Vì nhịn đói lâu ngày, nàng mệt nhọc quá chừng. Ba ngày ròng rã nàng ngồi không cử động, vết thương trên vai đã khép miệng.

Diệp Nhị Nương hỏi Nam Hải Ngạc Thần: “Gã tiểu tử của tam đệ đó hay ở điểm nào mà ngươi lại luyến tiếc thế?” Nam Hải Ngạc Thần cười ha hả nói: “Gã đó căn cốt giống ta như hệt, đem nghề võ phái Nam Hải truyền thụ cho chắc gã có thể theo được đến chỗ tinh vi ảo diệu. Trong thiên hạ có tứ ác, Nhạc lão nhị không đứng hàng đầu nhưng nếu nói về môn đồ, ta dám quyết không ai có được tên đồ đệ hay như ta.”

Mộc Uyển Thanh đi mỗi lúc một xa, còn văng vẳng nghe tiếng Nam Hải Ngạc Thần khoe học trò mình là một nhân vật thế gian hi hữu, lòng nàng nửa phần hoan hỉ, nửa phần sầu bi. Bất giác nàng lại bật cười tự nghĩ: Đoàn lang chỉ là một gã thư sinh ươn gàn, ngoài cái gan dạ phi thường chàng có hiểu võ nghệ gì đâu? Vậy mà Nam Hải Ngạc Thần coi chàng như bửu bối. Thôi, phái Nam Hải đã đến ngày lụn bại. Nàng tìm chỗ vắng vẻ kín đáo, ngồi xuống xé thịt bò ăn. Tuy đói ngấu mà miếng thịt tới ba bốn cân đó nàng chỉ ăn hết độ non nửa. Nàng ngấm ngầm suy tính: đến ngày thứ bảy mà Đoàn lang không tới, tức là chàng phụ bạc rồi, ta phải tìm cách trốn khỏi nơi này. Rồi nàng lại tự hỏi: ta thoát thân để sống mà làm gì? Rồi lại thấy chua xót trong lòng.

Cứ như thế tâm thần bất định, chẳng mấy chốc đã mấy ngày qua. Cái mùi vị ba thu gom lại một ngày kia, bây giờ nàng mới nếm mùi. Ngày ngày, đêm đêm, nàng chỉ mong dưới chân núi vọng lên một chút thanh âm, dẫu chẳng phải Đoàn Dự đến cũng còn hơn là cứ ngóng cổ trông chờ. Thêm một giờ nàng thấy khổ sở hơn một chút, lúc nào cũng canh cánh nghĩ ngợi gần xa: “Dẫu chàng có lòng đi kiếm ta thì trèo đèo vượt suối cũng đâu có dễ dàng gì, ngày một ngày hai chắc gì tới được. Đến hôm nay mà chàng chưa đến thì chắc là không đến rồi. Chàng không muốn bái gã Nam Hải Ngạc Thần kia làm thầy, chẳng lẽ cũng không một chút tình nghĩa gì với ta sao? Thế sao chàng lại ôm ta, hôn ta, bằng lòng lấy ta làm vợ?”

Mộc Uyển Thanh càng nghĩ càng chua chát, lời sư phụ nàng nói “Khắp thiên hạ chẳng có chàng trai nào là không bạc tình phụ nghĩa” lại văng vẳng bên tai. Sau nàng lại nghĩ: “Biết đâu Đoàn lang không phải hạng người này?”. Nhưng rồi nàng cho mình nghĩ như thế chẳng qua là tự dối.

Suốt trong mấy ngày này Nam Hải Ngạc Thần, Vân Trung Hạc và Diệp Nhị Nương đều nóng lòng chờ đại ca Ác quán mãn doanh, không ai quấy rầy đến Mộc Uyển Thanh. Tuy nhiên thân phận nàng chẳng khác chi con kiến bò trong chảo nóng, buồn bực bồn chồn. Chỗ nàng ngồi cách ba người khá xa nhưng họ tranh luận oang oang nàng vẫn nghe được lõm bõm.

Đến tối hôm thứ sáu, Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Ngày mai là ngày cuối cùng rồi, gã bạc tình kia chắc là không tới, tối nay ta phải len lén trốn đi mới được. Nếu đợi đến sáng mai thì thật khó mà thoát thân”. Nàng đứng lên vặn vẹo người một hồi, sau sáu ngày nghỉ ngơi, tinh thần tuy chán nản nhưng vết thương nhờ có thuốc linh nghiệm cũng đã khỏi bảy tám phần. Nàng nghĩ thầm: “Ta phải chờ lúc ba người tranh luận sôi nổi, sẽ lánh xa đây chừng vài trăm trượng, tìm chỗ hang hốc nào ẩn náu tạm thời. Bọn họ rượt theo mình, tất chia nhau đi lùng tận đâu đâu, quyết không bao giờ nghĩ mình còn lẩn quất quanh đây. Chờ cho họ đuổi thật xa bấy giờ mình hãy ra đi mới là thượng sách.”

Thế nhưng nàng lại nghĩ: “Họ với ta không thù không oán, đuổi theo mình làm gì? Ta bỏ trốn cũng thế, không bỏ trốn cũng thế, họ đâu có để tâm”.

Ba bốn lần nàng dợm bước toan đi nhưng rồi vẫn khắc khoải nhớ tới Đoàn Dự: “Biết đâu sáng mai chàng đến? Mình mà bỏ đi, e rằng suốt đời không còn ngày tái hội. Có khi chàng đến tìm mình vẹn nghĩa đồng sinh đồng tử, thế mà mình không có mặt tại đây, tất chàng sẽ bị Nam Hải Ngạc Thần giết vì không chịu thờ lão làm thầy, chẳng hóa ra mình mang tội?”

Nàng bụng rối như tơ vò, nghĩ tới nghĩ lui đến lúc hừng sáng vẫn chưa quyết định được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.