Năm ấy khi quen biết Lâm Hi Hòa, Thẩm Hành mới chỉ mười một tuổi, vừa tới kinh thành không lâu, không hề biết đến cái gì gọi là đoan trang hiền thục.
Đương nhiên, nàng cũng hoàn toàn không biết con cái nhà cao cửa rộng nghĩa là gì, càng không có ý thức về thân phận và địa vị. Trên thực tế, ở sơn trang Vãn Hạ nơi nàng ở, với địa vị con gái tôn chủ đầy tôn quý, nàng vẫn luôn rất được tôn trọng mà. Vậy nên, nàng mới không sao hiểu nổi, sau khi tới kinh thành rồi, tại sao cứ phải ngày ngày ân cần hư tình giả ý như thế chứ. Lần đầu tiên nàng phải chịu đựng sự khinh thường của hạ nhân, là lúc cha mang theo nàng tới phủ Thừa Tướng thăm hỏi. Khi đó nàng cảm thấy cực kỳ mới mẻ, bởi vì cái loại khinh thường này, nàng nghĩ rằng chỉ nhìn thấy ở mấy ông thầy đoán mệnh ra vẻ cao nhân. Cho nên, Thẩm Hành còn vô cùng vui sướng lật lật mí mắt đối phương: “Ngươi lộn lại đi cho ta nhìn một chút.” Có lẽ người hầu kia cảm thấy hành vi như vậy của nàng đã mạo phạm đến hắn, nhảy lên nói: “Ngươi chờ đó, ta gọi chủ nhân ta đến làm chủ.” Đó cũng là lần đầu tiên nàng gặp Lâm Hi Hòa. Người được mời tới chủ trì chính nghĩa Lâm đại công tử mặc một chiếc trường bào cẩm tú, cánh tay nhỏ nhất nhất đoan chính để yên phía trước, rất có khí thế.
Nàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú kia, tán thưởng ngợi khen: “Chủ nhân ngươi nhìn thật nhân mô cẩu dạng*, hơi bị có khí chất đấy.”
*Không bằng súc vật
Xin tha thứ cho vốn từ vựng bần cùng của nàng khi đó, bởi có một người mẹ ruột chỉ nhìn hiểu bìa Tam Tự Kinh, đứa bé bên cạnh bà đương nhiên cũng chỉ có thể tiếp bước mà thôi. Nàng nói được câu thành ngữ bốn chữ “nhân mô cẩu dạng” này cũng được xem là một bước nhảy vọt rồi.
Còn nhớ lúc đó, trong nháy mắt Lâm Hi Hòa kinh ngạc đến đứng hình. Có lẽ suốt mười ba năm trong cuộc đời này, chưa bao giờ hắn gặp phải người con gái nào lại to gan đến vậy, nhất thời đứng choáng váng giữa sân. Người hầu nhỏ bên cạnh vểnh miệng mắng: “Ngươi thật to gan, dám sỉ nhục công tử nhà ta thế à.” Nàng trợn to mắt: “Hóa ra câu này là để mắng người hả?” Lúc đó nàng đi ngang qua một tửu quán, bà chủ có nói như vậy mà. Nguyên văn câu nói của bà ta là: “Để ý cẩn thận mấy vị công tử ăn mặc nhân mô cẩu dạng trong kia, đều là kẻ có tiền cả đấy, đưa thêm nhiều thức ăn ngon vào.”
Lâm Hi Hòa không phải công tử có tiền sao?
Mà nói lại, lời này phải đổi thành, nhi tử của người nhân mô cẩu dạng mới gọi là chuẩn xác.
Sau khi về nhà, nàng trích lại nguyên văn câu nói kia nói với cha mình, dọa cho người cha thư sinh yếu đuối nhát gan của nàng khóc suốt hồi lâu.
Khi đó Thẩm Quát chỉ là một Điện Nghi Lục phẩm, bởi vì tài viết văn đã từng nhắc qua kia mà được Lâm Phương Tri coi trọng, gọi ông đến làm thầy dạy học cho muội muội Lâm Hi Hòa Lâm Uyển Thanh.
Ai ngờ mới vừa làm chưa được bao lâu, Thẩm Hành đã chọc giận trưởng tử nhà thừa tướng. Nàng đầy trượng nghĩa vỗ vỗ vai cha, thề son sắt nói: “Cha yên tâm, dù có xảy ra chuyện gì con cũng sẽ chịu trách nhiệm hết mà.” Một quãng thời gian rất dài sau đó, nàng đều đợi đối phương đến trả thù. Trong trí nhớ rất không tốt của nàng, “Quan nhị gia môn” kiêng kỵ nhất là đụng phải loại “dã nha đầu quê mùa” như mình vậy. Lúc trước nhi tử của Lưu đại nhân bị nàng đánh rơi mất hai cái răng cửa cũng là ví dụ tốt nhất đó thôi. Chỉ là, rất lâu sau đó, nàng cũng không nhận được mấy thứ như kiểu gà chết, vịt chết, ném đá công kích các kiểu. Hờ hững bình tĩnh như vậy càng khiến cho nàng cảm thấy lòng bất an. Thế là, sau giờ ngọ một ngày mùa đông, nàng lặng lẽ đi vào thư phòng Lâm Hi Hòa. Ngày đó ánh mặt trời hết sức dịu êm, từng cơn gió nhẹ thổi khẽ trước mặt bàn, người thiếu niên ưỡn thẳng sống lưng kia đang chấp bút vẽ tranh.
Nhìn thấy nàng đi vào, khuôn mặt hiện lên vẻ bất ngờ. Nàng xua tay ra hiệu: “Ta, ta không phải tới quấy rối. Chuyện lần trước là do ta không đúng, ta đến xin lỗi ngươi.” Chuyện nhận lỗi như này cũng là lần đầu tiên làm thử, cho nên khuôn mặt nàng vẫn có chút ngại ngùng. “Ta biết chữ không nhiều, không biết cái từ kia ý xấu, ngươi đừng trách ta.” Thẩm Hành nói xong, một lát sau cũng không nghe thấy hồi âm, nàng chỉ cho là hắn không kiên nhẫn trò chuyện với người như mình, trong lòng cũng không để ý nhiều, liền đi thẳng ra cửa.”Ngươi vừa mới nói, ngươi không biết chữ?” Giọng nói của hắn đột ngột vang lên từ phía sau, nhẹ nhàng trong trẻo, vô cùng êm tai. Đó là lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn mở lời, sững sờ gật đầu một cái. “Cũng không phải không biết, chỉ là biết không nhiều mà thôi.”
Có lẽ người kia cũng không ngờ được, đường đường là con gái tiến sĩ lại không hề biết chữ, trên khuôn mặt Lâm Hi Hòa lại xuất hiện sự kinh ngạc như lần đầu gặp gỡ. Tiếp đó, hắn lại nở nụ cười.
“Vậy để ta dạy cho muội đi.”
Tình bạn thuở thiếu thời vẫn luôn đơn thuần như vậy, mặc dù lúc đầu có xảy ra ít chuyện nhỏ không vui, nhưng rất nhanh sau đó bọn trẻ đều vứt hết sau đầu. Cha Thẩm Hành ở trong phủ làm thầy cho Lâm tiểu thư, mà ca ca Lâm tiểu thư lại âm thầm trở thành thầy giáo nhỏ cho Thẩm Hành. Sau khi Thẩm Quát biết được chuyện này, ông còn hơi ghen tị bảo: “Cha dạy con học chữ thì nhất quyết cũng không chịu, sao Lâm tiểu công tử vừa nói, con đã vội vàng đồng ý thế chứ.” Thẩm Hành cười tươi như hoa, lúc lắc đầu: “Không giống nhau mà, trong sách có câu đẹp tươi như ngọc, dung nhan của cha đâu có được như khối ngọc Hi Hòa, đương nhiên con sẽ nguyện ý nghe lời hắn.” Một cô bé mười một tuổi, một thiếu niên mười ba tuổi, cho dù người hai nhà cũng từng lo lắng hai người sẽ nảy sinh tình cảm, nhưng nhìn dáng vẻ vô tư của hai đứa nhỏ, hơn nửa cũng liền cười cười bỏ qua.
Bây giờ nghĩ lại, nếu như khi đó người lớn hai bên có thể nghĩ tới tính chất nghiêm trọng của câu chuyện sau này, có lẽ dù bằng cách nào đi nữa họ cũng sẽ không để mặc hai người như vậy.
Lâm Hi Hòa là công tử thế gia, cũng không có quá nhiều thời gian nhàn rỗi. Có lúc Thẩm Hành đến, cũng chỉ ngồi vùi đầu trong thư phòng của hắn, nghe hắn đọc vài bài thơ. Nhắc tới cũng kỳ, những câu thơ thường ngày làm cho nàng cảm thấy nhức đầu kia, vang lên từ miệng Lâm Hi Hòa lại trở nên vô cùng êm tai. Thời gian thấm thoắt, đảo mắt đã qua ba năm.
Từ một con nhóc không màng thế sự Thẩm Hành từ từ trở nên duyên dáng yêu kiều, mà Lâm Hi Hòa cũng dần dần trưởng thành thành một thiếu niên nho nhã và tuấn lãng.
Thừa tướng đại nhân vận dụng quan hệ ở Thái Học Viện, giúp hắn được học tập cùng các hoàng tử. Trước khi tiến cung, Thẩm Hành lẫn trong một đống nha hoàn bà tử đến tiễn hắn, chiếc mũi lạnh cóng đỏ bừng. Hai người nhìn nhau một lúc lâu cũng không biết mở miệng nói gì. Cuối cùng, Thẩm Hành mở miệng nói trước: “Vài ngày trước muội đọc thơ của Tần Quan, trong đó nói, lưỡng nhân yếu thị trường cửu thì, bất tại hồ triêu cửu vãn ngũ.”
Lâm Hi Hòa nhìn nàng cười lớn: “Là lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ.” Thế nhưng hắn cười xong lại trầm ngâm một lúc. Ánh mắt nhu tình nhìn nàng hỏi: “Vậy muội có hiểu câu thơ này có ý nghĩa gì không?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, thản nhiên đáp lại.
“Đại khái là, hai người sắp chia ly, nhưng trong lòng vẫn còn tình nghĩa, vì thế cho dù không thường gặp nhau, khi gặp lại vẫn có thể như lúc ban đầu. Sau khi huynh đi muội sẽ không chơi với người khác, huynh cũng phải vậy đó.”
Lâm Hi Hòa không nhịn được vuốt ve đỉnh đầu nàng. “Được, ta cũng không chơi với người khác. Tiểu Hành của ta đáng yêu như vậy, sao ta có thể để ý đến người khác được đây.” Xưa nay Thẩm Hành chưa từng thấy hắn nghiêm túc như ngày đó, không biết sao liền đỏ mặt, đưa tay đẩy hắn ra: “Huynh đi vào đi, muội đi trước.” Sau đó cũng không ở lại lâu, nàng xoay người chạy vội.
Dưới ánh tà dương, thiếu niên áo gấm cầm quyển sách trong tay, ngây ngốc nhìn bóng lưng cô gái rời đi, lâu thật lâu vẫn chưa thể hồi thần. Như thể có gì đó đã bắt đầu đổi thay.