Tiếng sáo ấy cao vút tận mây xanh, không nhanh, không chậm, khiến mọi người bất giác chấn động tâm thần. Ðồng thời quái sự đã xảy ra, lũ vượn hung ác vừa nghe tiếng sáo lập tức trố mắt vểnh tai lắng nghe, con nào con nấy thừ ra như bị điểm huyệt vậy.
Mạnh Niệm Từ kinh ngạc nói:
– Chương cô nương, tiếng sáo sao lạ lùng quá…
Trí nhớ của chàng hãy còn mơ hồ cảm thấy tiếng sáo này rất là quen thuộc. Sau cùng chàng đã nhớ ra, mình đã ghe thấy tiếng sáo này tại trong u cốc của Quỷ Tiên, lúc bấy giờ nếu không có tiếng sáo ấy thì chàng đâu vào trong u cốc.
Chương Ðài Phụng tươi cười:
– Lúc này là dịp may hiếm có, hãy đi mau!
Mạnh Niệm Từ cũng chẳng hỏi thêm, luồn lách qua chỗ lũ vượn đang như ngây dại tiến về phía trước, chẳng mấy chốc đã ra đến cửa cốc, thẳng một mạch vào trong khu rừng bên ngoài.
Chương Ðài Phụng thở hào hển nói:
– Vậy là thoát…
Mạnh Niệm Từ thắc mắc hỏi:
– Cô nương biết tiếng sáo từ đâu ra không?
Chương Ðài Phụng cười:
– Do một vị tiền bối võ lâm đã thổi. Chẳng dấu gì công tử, trước khi từ con đường bí mật vào cốc, tiểu muội chính là được ông ấy chỉ điểm và tặng ám khí khắc chế lũ vượn, bằng không có lẽ cũng chẳng cứu được công tử!
Mạnh Niệm Từ thoáng đỏ mặt:
– Tại hạ thật mắc nợ cô nương nhiều quá!
Chương Ðài Phụng cười ngọt ngào:
– Ðừng nên nói những lời phàm tục như vậy… nơi đây cũng chưa phải là chốn an toàn, tốt hơn hãy sớm rời khỏi Cửu Ðỉnh Sơn, kẻo Quân Lộ Dao đuổi theo báo phục!
Ðoạn liền giở khinh công phóng đi xuống núi trước.
Trong bóng đêm nhập nhòa vẫn có thể trông thấy không ít bóng người lục đục từ trong cốc phóng ra và tản đi tứ phía, hiển nhiên đó là người của Thiết Kỵ Môn và Vũ Uy Môn.
Lúc này vẫn còn nghe rõ tiếng sáo, Mạnh Niệm Từ đuổi theo đến gần Chương Ðài Phụng hỏi:
– Vị tiền bối kia đã cứu giúp thế này, chúng ta có nên gặp ông ấy cảm tạ chăng?
Chương Ðài Phụng đảo tròn mắt:
– Vị lão tiền bối ấy đã có nói, bảo chúng ra sau khi ra khỏi cốc phải cố đi thật xa, khỏi cảm tạ lôi thôi!
Mạnh Niệm Từ thở dài cảm khái:
– Ðó hẳn là một cao nhân thế ngoại, không gò bó bởi nghi tiết thế tục, chẳng hay ông ấy có cho cô nương biết danh tánh chăng?
Chương Ðài Phụng thoáng ngẫm nghĩ:
– Ông ấy có danh hiệu là Ngọc Lạp Lão Nhân, nếu ông ấy có ý gặp công tử, mai sau hẳn sẽ có ngày gặp gỡ!
Mạnh Niệm Từ nhẹ gật đầu, không nói gì thêm. Lòng chàng đang có rất nhiều điều lo nghĩ, đồng thời cũng nghĩ đến Cửu U lệnh chủ, chàng thật muốn được trò chuyện với ông một phen, nhưng ông đã bỏ đi quá vội vã, không cho chàng cơ hội thỏa mãn ý muốn.
Vừa suy nghĩ vừa cùng Chương Ðài Phụng phóng nhanh đi. Chưa đầy một giờ họ đã phóng nhanh đi xuống đến chân Cửu Ðỉnh Sơn.
Nơi ấy cách chỗ họ đốt xe đuổi ngựa không xa lắm, những thấy giữ khu rừng có một túp liều, ánh lửa bập bùng và mùi thịt nướng thơm phức theo gió thoảng đến.
Ba người đã hơn một ngày chưa ăn uống gì, mùi thịt thơm quyến rũ kia đã khiến họ thèm thuồng khôn tả.
Từ Viễn liếm môi nói:
– Ðó hẳn là túp liều tạm dựng của thợ săn… Ôi, mùi thịt nướng thơm quá!
Chương Ðài Phụng bật cười, quay sang Mạnh Niệm Từ nói:
– Mạnh công tử hẳn cũng đói rồi phải không?
Mạnh Niệm Từ lúng túng nói:
– Tại hạ hãy còn vài lượng bạc, nếu đúng là thợ săn thì hỏi họ mua lấy một ít ăn tạm…
Chương Ðài Phụng đảo mắt nhìn quanh, đoạn quay sang Từ Viễn nói:
– Lão hãy đến nói chuyện với họ trước đi!
Từ Viễn chỉ chờ có vậy, lập tức sải bước bỏ đi. Song y lập tức quay về, ấp úng nói:
– Tiểu thư, trong liều là một phụ nữ, lão nô không tiện nói!
Chương Ðài Phụng kinh ngạc nói:
– Thợ săn mà cũng có phụ nữ ư?
Nói xong ra chiều phân vân, như có ý bỏ đi cho xong.
Từ Viễn vội nói:
– Ðó hẳn là người nhà của thợ săn, ở đây canh lều và nướng thịt thú rừng!
Chương Ðài Phụng đảo mắt liên hồi, sau cùng cười nhẹ nói:
– Thôi, để kẻ này đi vậy!
Dứt lời liền cất bước đi về phía túp lều, Mạnh Niệm Từ và Từ Viễn cũng nối gót theo sau.
Chỉ thấy trên đống lửa trong lều có một tảng thịt nai to lớn đã nướng chín. Trong lều chỉ có một thiếu nữ che mặt bằng lụa xanh, y phục vải thô và mái tóc rối bời, đang loay hoay thoa gia vị lên thịt.
Chương Ðài Phụng khẽ đằng hắng rồi nói:
– Cô nương, xin lỗi đã làm phiền!
Thiếu nữ bịt mặt giật mình, quay phắt lại nói:
-Ồ, các vị đây là…
Chương Ðài Phụng cười tiếp lời:
– Chúng tôi đi đêm bị lạc, đói quá nên xin cô nương chia lại ít thịt nướng ăn tạm, chúng tôi sẽ trả tiền nhiều hơn…
– À, không hề gì, xin mời các vị vào đây ngồi!
Chương Ðài Phụng thoáng lưỡng lự, đoạn cùng Mạnh Niệm Từ và Từ Viễn đi vào trong lều.
Thiếu nữ bịt mặt khẳng khái ung dung, cười lảnh lót nói:
– Thịt nai chín rồi, nếu quý vị không chê, xin hãy dùng tạm!
Vừa nói vừa cắt đĩa thịt nướng xuống trước mặt ba người.
Chương Ðài Phụng trong lòng hết sức hoài nghi, vừa ăn vừa hỏi:
– Cô nương nhà ở gần đây phải không?
Thiếu nữ bịt mặt gật đầu cười:
– Vâng, vì theo gia phụ và gia huynh đi săn, nên đã dựng lều nghỉ qua đêm tại đây!
– Lệnh tôn và lệnh huynh đã đi săn lâu lắm rồi phải không!
Thiếu nữ bịt mặt gật đầu:
– Có lẽ cũng sắp về rồi!
Trong khi nói lại cắt thêm một đĩa thịt đầy nữa.
Chương Ðài Phụng đưa mắt nhìn thẳng vào gương mặt che lụa xanh của thiếu nữ, cười nói:
– Cô nương chỉ là người nhà thợ săn, cớ sao lại phải che mặt?
Thiếu nữ bịt mặt cười ảo não:
– Thuở bé tôi chẳng may gặp hỏa hoạn, mặt mày bị cháy bỏng, cho nên…
Chương Ðài Phụng thở dài cảm khái:
– Thiên tai nhân họa, cũng đành chịu thôi!
Mạnh Niệm Từ và Từ Viễn đang lẳng lặng ăn, nghe nói cũng bất giác sinh lòng thương hại, cùng quay nhìn thiếu nữ bịt mặt.
Chương Ðài Phụng không nói gì nữa, cũng lo cắm cúi ăn.
Lát sau, chỉ nghe thiếu nữ bịt mặt khẽ buông tiếng cười. Chương Ðài Phụng giật mình, ngẩng phắt lên hỏi:
– Cô nương cười gì vậy?
Thiếu nữ bịt mặt vẫn cười đáp:
– Tôi cười Chương cô nương cả đời thông minh lại hồ đồ nhất thời…
Không chờ nàng ta nói dứt lời, Chương Ðài Phụng ném bỏ miếng thịt trong tay, năm ngón nhanh như chớp vươn ra, nhắm chộp vào cổ tay phải của thiếu nữ bịt mặt.
Thiếu nữ bịt mặt không phản kháng, để mặc cho Chương Ðài Phụng chộp vào cổ tay, vẫn thản nhiên mĩm cười.
Chương Ðài Phụng gằn giọng:
– Cô nương bị hỏa thương, hẳn không chỉ cháy bỏng khuôn mặt thôi chứ?
Thì ra thiếu nữ bịt mặt hai tai, cổ và đôi tay trắng nuốt, không hề có vết bỏng.
Thiếu nữ bịt mặt bỗng đổi sang dùng truyền âm nhập mật nói:
– Không sai, thật ra tôi đã lừa dối cô nương, không ngờ cô nương lại dễ dàng mắc lừa như vậy!
Chương Ðài Phụng cũng dùng truyền âm nhập mật quát:
– Cô nương là ai?
Thiếu nữ bịt mặt cười:
– Nói ra cũng vô dụng, bởi cô nương chưa hề gặp và nghe nói đến danh tánh của tôi bao giờ!
Chương Ðài Phụng buông tiếng cười gằn, đưa tay định giở khăn che mặt của đối phương. Thiếu nữ bịt mặt nhanh nhẹn lách mình tránh và quát:
– Hãy khoan!
Chương Ðài Phụng gằn giọng:
– Không dám lộ mặt thật ư?
Thiếu nữ bịt mặt cười:
– Vì cô nương đó thôi, nếu tôi bỏ khăn che mặt ra, e rằng tình lang như ý của cô nương sẽ không còn trong vòng tay của cô nương nữa!
Chương Ðài Phụng cười khảy:
– Vậy là cô nương tự phụ mình xinh đẹp, cho rằng tất cả đàn ông trên đời đều say mê chứ gì?
Thiếu nữ bịt mặt cười:
– Có thể nói là như vậy!
Cuộc đối thoại giữa hai người đều là dùng truyền âm nhập mật, Mạnh Niệm Từ và Từ Viễn tuy thấy môi họ mấp máy, song chẳng nghe rõ hai nàng đã nói những gì.
Tuy nhiên, Mạnh Niệm Từ và Từ Viễn đều đề phòng sẵn sàng, chẳng những phòng thiếu nữ bịt mặt mà còn phòng trong lều có người ấn nấp.
Chương Ðài Phụng cười khảy:
– Bổn cô nương không tin!
Ðoạn liền vung tay chộp vàp mặt đối phương, “soạt” một tiếng, khăn che mặt của thiếu nữ đã bị cởi phăng ra.
Không chỉ Mạnh Niệm Từ và Từ Viễn sửng sờ, ngay cả Chương Ðài Phụng cũng bàng hoàng sửng sốt. Thiếu nữ ấy quả không nói khoác, nàng ta thật quá ư xinh đẹp, bất kỳ bộ phận nào trên mặt cũng có sức lôi cuốn không sao cưỡng lại được.
Từ Viễn hai mắt trừng trừng, ngơ ngẩn nhìn chằm chặp vào mặt thiếu nữ, chẳng thốt được một lời. Mạnh Niệm Từ cũng thẩn thờ nhìn thiếu nữ ấy như kẻ mất hồn.
Sau một lúc sửng sờ, Chương Ðài Phụng khẽ vỗ vai Mạnh Niệm Từ, lớn tiếng nói:
– Mạnh công tử, đường đường một nam nhi nhiệt huyết, chả lẽ bị mê hoặc bởi một ả nha đầu thật ư?
Mạnh Niệm Từ bừng tỉnh, lập tức hai má đỏ bừng, thẹn đến cơ hồ muốn độn thổ.