Thôn Phệ Tinh Không

Q.4 - Chương 131 - Năm Vạn Năm

trước
tiếp

Căn cứ ngầm nhân loại bên cạnh Di tích văn minh cổ số chín.

– La Phong chiến thần, đây là một bộ y phục sạch sẽ.

– La Phong chiến thần, còn cần gì khác nữa không?

La Phong như 1 “người da đen’ nhìn thoáng qua hai nữ tử nơi cửa, phất tay nói:

– Không cần!

Rồi đóng sập cửa phòng tắm lại.

“Một năm lẻ ba tháng không tắm đàng hoàng rồi!”

La Phong nhanh chóng cởi quân phục tác chiến, y phục, vọt vào buồng vệ sinh, nhảy vào bồn tắm. Nước nóng trong bồn tắm đang không ngừng bốc hơi. Khi La Phong vừa vào, nước trong bồn tắm nhanh chóng bắt đầu đen lại. Biết sao được, nước được cung cấp trong di tích chỉ có thể dùng để uống.

Muốn tắm à? Nằm mơ! Nằm trong bồn tắm, để làn nước nóng cọ rửa thân thể, La Phong không kìm được, dùng ngay ‘Phụ Trợ Quang Não’ gọi điện thoại. Phụ trợ quang não đã phục chế toàn bộ số điện thoại trong ‘đồng hồ thông tin” vào đây.

“Đã hơn một năm rồi, không biết ba mẹ ra sao rồi, thân thể có khỏe không?”

Kỳ thật khi mới ra khỏi di tích văn minh cổ, La Phong đã muốn gọi điện thoại ngay. Chỉ là khi đó bị vô số nhân viên trong căn cứ bu lại, La Phong chỉ có thể trước hết tìm một phòng tắm, khi vừa vào bồn tắm là bắt đầu gọi điện thoại luôn.

Điện thoại thông rồi.

Cơ sở Giang Nam Thị, Dương Châu thành, tiểu khu Minh Nguyệt.

Trong căn phòng an tĩnh.

La Hồng Quốc đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, bên cạnh còn có lọ nước biển, hiển nhiên đang truyền dịch.

Trong phòng có hai y tá đang đứng trực.

“Là điện thoại của La Phong, là điện thoại của La Phong…” Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Vốn La Hồng Quốc đang nhắm hai mắt, sắc mặt tái nhợt, bây giờ cơ hồ trong nháy mắt mở choàng hai mắt, quay phắt đầu nhìn về phía điện thoại di động để cạnh giường, bất chấp tất cả, La Hồng Quốc cố gắng xoay người vươn tay trái nắm máy. Cảnh này làm hai y tá bên cạnh giật bắn người. Một y tá liền nói:

– La tiên sinh, eo lưng ngươi vẫn không thể cử động, để ta giúp.

– Không sao đâu.

La Hồng Quốc như có một sức mạnh vô cùng, eo lưng đang đau mà cứ như eo người khác đau, vẫn nhanh chóng chộp lấy điện thoại di động.

Nhìn màn hình hiển thị, La Hồng Quốc không dám tin:

“Rõ là tiểu Phong. Ai gọi điện thoại, giả à?”

Phải biết rằng Cực Hạn Vũ Quán đã xác nhận tin tức La Phong tử vong. Nên cha mẹ La Phong cũng không biết La Phong đang ở di tích văn minh cổ số chín, do đó luôn nghĩ rằng Cực Hạn Vũ Quán có chứng cớ xác nhận tử vong trăm phần trăm rồi.

Hít sâu một hơi, La Hồng Quốc ấn nút nghe.

– Tíc.

– Alô.

Thanh âm La Hồng Quốc khàn khàn, trầm thấp, có vẻ hơi thấp thỏm không yên, lại pha thêm một chút chờ mong, cảm giác như đang cầm một khối đậu phụ, lo lắng tùy thời có thể bóp vỡ nó.

– Ba, là con.

Thanh âm tràn ngập vẻ phấn chấn, mạnh mẽ vang lên. Thanh âm này La Hồng Quốc đã nghe trong mộng không biết bao nhiêu lần rồi. Thanh âm quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn được… thanh âm làm La Hồng Quốc trong nháy mắt mắt trợn tròn, tay lão run rẩy:

– Là tiểu Phong, tiểu Phong, là con à?

– Dạ con, ba.

La Phong nói.

– Con còn không bật video để ta nhìn con.

La Hồng Quốc liền nói. Lão sợ ai đó cố ý đang trêu lão. Dù sao khoa học kỹ thuật thời bây giờ có thể bắt chước thanh âm một người khác.

– Ba, con đang tắm, lại râu ria tùm lum.

La Phong hơi bối rối.

Xoạt!

Video mở ra! La Hồng Quốc nhìn vào màn hình điện thoại di động. Trong phòng tắm mờ ảo hơi nước, có một thân ảnh, tóc dài, mặt râu ria, nhưng gương mặt, đặc biệt là cặp mắt, làm La Hồng Quốc vừa liếc mắt nhìn là sáng bừng lên. Chỉ thấy trong video, xuất hiện một lưỡi dao bay lên, lướt qua mặt La Phong, những râu ria đó nhanh chóng bị cạo sạch, xuất hiện một thanh niên đẹp trai! Chính là La Phong! Chính là nhi tử mà La Hồng Quốc nuôi lớn hai mươi năm rồi!

– Tiểu Phong, tiểu Phong, ngươi không chết, thật tốt quá, thật tốt quá.

La Hồng Quốc mắt rơm rớm. Thời gian vừa qua, hai vợ chồng họ thật ra vì việc đứa con lớn nhất mất đi mà thương tâm đến cực điểm.

– Ba, xin lỗi, con bị nhốt trong một chỗ không ra được. Bây giờ vừa mới ra ngoài. Con bây giờ đang tại châu Nam Mỹ, vài giờ nữa là có thể về nhà rồi.

La Phong nói.

– Được, được, đừng nóng, ngươi còn nhiều việc quan trọng phải làm nữa.

La Hồng Quốc liền nói.

Đột nhiên… cửa phòng mở ra

La Hoa mặc áo bông đang cầm một chén sữa bò vừa mới hâm nóng đi vào.

– Yên tâm đi, ba, mọi việc đã được giải quyết xong. Ta chẳng mấy chốc nữa sẽ trở về. Trong nhà cũng khỏe cả chứ?

Thanh âm điện thoại truyền ra làm La Hoa đang bưng cốc sữa bò thoáng cái chết lặng.

– Cạch!

La Hoa trợn tròn mắt vẻ khó có thể tin. Cơ hồ nước mắt đã chảy ròng ròng! Bên cạnh hai y tá sợ tới mức giật bắn người. Các cô hiểu rõ vị ‘La Hoa” tiên sinh này lợi hại như thế nào. Đó là cổ đông lớn thứ tám của đệ nhất đại ngân hàng của Hoa Hạ Quốc, Ngân Hàng Công Thương, tài sản vượt qua ngàn ức, những người ra vào nhà hắn đều tuyệt đối là những thứ dữ trên thương trường, cùng với những nhân viên ngành đặc thù quốc gia.

Đến cả các cô là người của chuyên ngành quốc gia an bài tới để chiếu cố cho cha La Hoa. Một người dữ dằn như vậy mà thoáng cái lại rơi lệ sao?

– Không tệ, trong nhà cũng khỏe cả, con trở về là tất cả đều tốt.

La Hồng Quốc liền nói.

– Ừm, con trở về rất nhanh thôi.

Điện thoại cúp rồi.

Trong phòng, La Hoa tới bên cạnh cha, nói vẻ khó có thể tin:

– Ba, anh điện thoại về à? Anh không chết sao?

– Vài giờ nữa là nó tới nhà rồi.

La Hồng Quốc liền nói.

– Ha ha, hắc, hắc…

La Hoa như đang khóc, lại như đang cười

– Ta biết, anh không có việc gì đâu, không có việc gì đâu!

Từ nhỏ đến lớn, La Phong như một gốc cây đại thụ che trời bảo vệ cho hắn, thậm chí khi làm vũ giả cũng chỉ là muốn kiếm đủ tiền cho hắn đứng lên, trong lòng La Hoa cảm kích ca ca mình vô cùng.Trong cuộc sống, ca ca cũng là một người rất trọng yếu! Khi tin báo tử La Phong truyền đến, cha mẹ thương tâm, La Hoa cũng thương tâm. Nhưng hắn phải gồng gánh cả gia đình. Không đến 20 tuổi, phải đấu với mọi thủ đoạn của Lý Diệu, ứng phó với đủ các loại mánh khóe cáo già, La Hoa đích xác mệt mỏi như sắp chết.

Trong Căn Cứ Thị Kinh Đô, trong quán cà phê.

Từ Hân đang ngồi trên sofa trong quán cà phê, trước mặt nàng đang để một chiếc máy laptop siêu mỏng. Mặt máy laptop có bức ảnh chụp hai người La Phong và nàng. Trong ảnh, La Phong cười toe toét, cứ như một đứa bé già đầu.

Từ Hân mở màn hình ra, rồi mở một thư mục.

Bưng một chén cà phê nóng, Từ Hân lặng lẽ nhìn những tấm ảnh trong thư mục.

– Xin chào, có thể cho mượn điện thoại di động dùng một chút không?

Bên cạnh một thanh niên đẹp trai cười cười đi tới.

Từ Hân liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh giá, lập tức quay vào máy laptop, không lên tiếng gì.

Thanh niên đẹp trai cau mày, nhưng khi khóe mắt hắn phát hiện ra trên máy laptop đang hiện lên những tấm ảnh, đó là cảnh Từ Hân chụp với La Phong ở khu hoang dã, trên một kiến trúc cực cao, thanh niên đẹp trai quay đầu bước đi luôn, thầm mắng:

“Trời, có nam bằng hữu rồi. Đúng là cải trắng để cho lợn ăn (kiểu hoa nhài cắm bãi cứt trâu). Ủa, không đúng, sau lưng ảnh hình như là thành phố hoang phế, còn có quái thú nữa?”

Đôi tình lữ ở thành phố khu hoang dã là loại tình lữ gì?

“Nhìn lầm rồi, nhìn lầm rồi.”

Thanh niên đẹp trai không dám tin.

Còn lúc này… Một tiếng nhạc chuông bi thương vang lên, làm thanh niên đẹp trai nghi hoặc quay đầu lại:

“Nhạc chuông gì mà đau thương thế?”

Từ hân trên sofa run lên, âm nhạc đó là nàng chuyên môn gán cho số của La Phong. Nàng móc điện thoại di động ra, vội ấn nút nghe.

– Từ Hân, là ta.

Con tim Từ Hân vốn đang lạnh giá, trong nháy mắt, những khối băng từ từ tan ra.

Ra khỏi căn cứ ngầm.

La Phong mặc quần áo giản dị màu đen, lưng đeo một cái ba lô cực lớn, vẻ mặt tươi cười nhìn hai luồng lưu quang từ không trung bay tới. Gọi xong hai cuộc điện thoại, trong lòng La Phong cũng cảm thấy dễ dàng hơn không ít.

Hai luồng lưu quang. Cái bay phía trước chính là phi cơ chiến đấu thông minh Vương cấp của La Phong! Sau khi ra khỏi di tích văn minh cổ, La Phong đã lệnh cho phi cơ chiến đấu thông minh…

Phi cơ chiến đấu thông minh lập tức bay tới.

– Hả? Đó là…

La Phong nhìn một chiếc phi cơ chiến đấu hình tam giác đỏ như máu bên cạnh.

Hai chiếc phi cơ chiến đấu đồng thời hạ xuống.

Cửa khoang mở ra, cầu thang vươn dài ra. Hồng mặc áo đen dẫn đầu đi ra. Phía sau là thân vệ ‘Xinh Đẹp’ và tuần sát sứ ‘Liễu Hà’.

– Quán chủ.

La Phong khẽ khom người.

– Hay, quả nhiên không làm ta thất vọng.

Nam tử áo đen Hồng đi thẳng đến trước mặt La Phong, ánh mắt như nhìn thấu cả La Phong

– Hơn nữa ta cũng cảm giác được, La Phong ngươi không giống với lúc trước. Một năm lẻ ba tháng, thu hoạch không nhỏ chứ. Đi, chúng ta lên phi cơ chiến đấu rồi nói sau.

– Dạ.

La Phong hiểu rõ thực lực quán chủ – Cấp hành tinh cấp sáu, nhưng vì có khu vực, nên đến cả cấp hành tinh bậc chín sợ cũng không phải là đối thủ của hắn. Có thể nói hắn là vô địch trong cấp hành tinh! Thực lực đám nghị sĩ cấp hành tinh bậc một so với quán chủ, cũng như ‘chiến sĩ sơ cấp’ chênh lệch với ‘chiến thần vô địch” vậy! Còn mình còn chênh lệch với quán chủ còn xa hơn nữa.

Phi cơ chiến đấu thông minh cấp Hồng Hoang phía trước, phi cơ chiến đấu thông minh Vương cấp bay theo.

Còn trong phi cơ chiến đấu thông minh cấp Hồng Hoang, bốn người nam tử áo đen Hồng, La Phong, Xinh Đẹp, Liễu Hà đều ngồi quanh mấy cái ghế xếp thành vòng tròn.

– La Phong, ngươi có phần mềm phiên dịch, sao lại ở trong di tích văn minh cổ số chín tới một năm lẻ ba tháng?

Nam tử áo đen Hồng nhìn La Phong

– Có phải là, ngươi phát hiện ra một vài bí ẩn của di tích văn minh cổ số chín không?

Là đệ nhất nhân trên Địa Cầu, cũng có được một vài truyền thừa từ di tích khoa học kỹ thuật, những gì có thể khiến cho hắn tò mò cũng chẳng có mấy. Di tích văn minh cổ số chín là một trong số đó.

– Đúng.

La Phong gật đầu.

– Bí ẩn gì, có thể nói cho ta biết không?

Nam tử áo đen Hồng nhìn La Phong.

La Phong hiểu rõ, người thủy tinh đầu trọc đã chủ động cắt đi những tin tức trong đồng hồ thông tin, chính là không muốn để người trên Địa Cầu biết về bí ẩn của nó! Chỉ có, thành viên của Vẫn Mặc Tinh mới có tư biết.

– Vì bộ não ta có độ rộng tương đối cao, do đó làm xuất hiện một nhiệm vụ tử vong đặc thù.

La Phong nói nửa thật nửa giả.

– Nhiệm vụ tử vong?

Mấy người có mặt đều hơi giật mình. Nam tử áo đen Hồng dò hỏi:

– Phần thưởng có giống như với các chiến thần không? Hẳn là có gì khác nhau chứ?

Lúc trước phàm là ai tiến vào di tích văn minh cổ số chín, khi thành công hết thảy đều tìm được một bộ đồ Hắc Thần.

– Hơi khác.

– Ta chẳng những tìm được một bộ đồ Hắc Thần, còn có một bộ phương pháp tu luyện của tinh thần niệm sư.

La Phong nói.

– Hả?

Nam tử áo đen Hồng hơi thất vọng.

Hắn là một vũ giả! Bao nhiêu tinh lực đều hoàn toàn đặt vào võ đạo. Bây giờ, dựa theo những gì mà bản thân ‘Hồng’ hiểu về vũ trụ, hắn mặc dù vẫn chỉ là ‘cấp hành tinh cấp sáu”, nhưng về cảnh giới võ đạo đã tới mức cực cao, rất nhiều cường giả cấp hằng tinh cũng không thể có được khu vực cho mình.

Có khu vực, là vô địch trong cấp hành tinh! Cảnh giới võ đạo cao như vậy, hắn tự nhiên không thể lãng phí thời gian đi tu luyện tinh thần niệm lực.

Trong di tích văn minh cổ số chín, trong mê cung màu nâu đen.

Người thủy tinh đầu trọc toàn thân mờ ảo hào quang, theo dõi từng bước một.

“La Phong quả nhiên không nói ra sự việc trong di tích.”

Người thủy tinh đầu trọc mờ ảo có chút tình cảm như nhân loại, thở dài một tiếng “Chủ nhân, đã năm vạn năm rồi, đã năm vạn năm rồi mà không liên lạc được với ngài.”

Cho dù đã qua năm vạn năm, nó vốn là một bộ não thông minh, nên vẫn chỉ có thể phục tùng chương trình cơ bản nhất, tiến hành sàng lọc các chiến thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.