Nhạc Phàm lạnh lùng nói: “Nếu bọn chúng không vô tội thì đều đáng chết cả!”
Nghe được ngữ khí kiêu ngạo của Nhạc Phàm, Thái Vũ đang tức giận liền tỉnh táo lại. Sát khí trong mắt lóe lên, lão lãnh đạm nói: “Chết thì cũng đã chết, dù sao trong phủ ta cũng không thiếu vài tên hạ nhân …… Hừ hừ! Ta thật sự không nghĩ là ngươi có thể còn sống mà trở về.”
Nhạc Phàm liếc mắt đánh giá Thái Vũ, lại nhìn đám nhân sĩ giang hồ xung quanh hắn …… Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng trên người thái Ân Khắc đang đứng bên cạnh Thái Vũ, đồng tử như co lại, lạnh lùng đạo: “Ta nhớ kỹ ngươi!”
“Ta nhớ kỹ ngươi!” Bốn tiếng đơn giản lại như sấm vang lên bên tai tại Thái Ân Khắc.
Thái Ân Khắc bị dọa cho khiếp hãi, vội trốn phía sau Thái Vũ, sợ sệt nhìn Nhạc Phàm, run giọng nói: “Ngươi …… Ngươi muốn làm gì?”
Thái Vũ thấy nhi tử như thế liền cả giận quát: “Ngươi câm miệng lại!” Rồi lão nói với Nhạc Phàm: “Vốn ngươi còn có thể sống thêm vài ngày, nhưng ngươi lại cứ muốn đi tìm cái chết. Đã như vậy ta đành thành toàn cho ngươi……”
“Vây hắn lại!” Thái Vũ hét lớn một tiếng, gần mười kẻ giang hồ bên cạnh hắn tay cầm binh khí vội xông lên vây Nhạc Phàm vào giữa.
Thái Vũ khẽ cười nói: “Tất cả giang hồ hào kiệt này mỗi người thân mang tuyệt kỹ, đều là nhất lưu cao thủ võ công cao cường. Lần này ngươi có chắp cánh cũng không thể bay được. Nói xem, ngươi trước khi chết còn có di ngôn gì không. Hắc hắc!”
Nhạc Phàm thấy nhiều giang hồ cao thủ như vậy cũng không kinh hoảng, vẫn ngưng khí định thần đứng đó, trong mắt tràn đầy kiên định, tựa như dù mưa sa bão táp cũng không thể lay chuyển hắn.
“Ngươi đúng là cha của tên họ Thái?” Nhạc Phàm nghi vấn hỏi.
“Đúng vậy, ta đúng là Thái Vũ.” Thái Vũ gật gật đầu.
Nhạc Phàm lại nói: “Sự việc Lưu Thủy thôn là do các ngươi gây ra?”
Thái Vũ sớm biết hắn sẽ hỏi việc này, ra vẻ thần bí nói: “Đây chính là bí mật, ta không thể nói lung tung. Bất quá ta có thể nói cho ngươi biết, sự việc Lưu Thủy thôn tuyệt không phải do ta phái người đi làm.”
Nhạc Phàm ngẩn ra rồi lập tức hừ lạnh một tiếng, hắn tự nhiên không tin lời Thái Vũ. Bất quá hắn cũng không muốn chứng thực điều gì, chỉ tiếp tục nói: “Ta chỉ muốn biết tin tức của những người còn sống.”
“Ha ha…” Thái Vũ cười to một hồi rồi nói: “Người còn sống? Ở đâu mà còn người sống, Lưu Thủy thôn tất cả đều chết sạch…… À! Đúng rồi, còn có vài người chẳng biết tung tích, nhưng ngươi nghĩ bọn họ có thể còn sống sao? Ha ha -”
Nhạc Phàm cảm thấy khó chịu, lạnh lùng nói: “Bọn họ rốt cuộc ……” Hắn đang muốn hỏi lại, đột nhiên phía sau lại có tiếng hô hô.
“Hừ!” Nhạc Phàm trong nháy mắt điều động Tinh thần lực, mọi sự việc xung quanh đều hiện ra trong đầu hắn. Nhảy tránh một bước, hắn nhanh chóng tránh được chiêu đánh lén của địch nhên, rồi thân ảnh cấp tốc di chuyển đến bên người địch nhân, không đợi y có phản ứng, dụng Phá kình chi lực trực tiếp đánh vào nơi yếu hại.
“Phanh!” “Bồng!” Chớp mắt hắn đánh ra hai quyền rồi lập tức thu lại.
Chỉ thấy kẻ đánh lén vẫn đứng yên không nhúc nhích, vẫn bảo trì tư thế công kích, tiếp theo toàn thân phát ra vài tiếng kêu rạn nứt, thất khiếu chảy máu rồi ngã xuống tại chỗ.
“Ám kình!? Thủ đoạn công kích thật khiến người ta sợ hãi. Tốc độ cực nhanh, một chiêu trí mạng, quả thực so với sát thủ còn lợi hại hơn nhiều.” Chúng nhân đứng sững tại trận, trong lòng như bị công kích, ngay cả bốn huynh đệ Đông Ngô đứng sau Thái Vũ cũng khẽ động dung.
“Xem ra tên Lý Nhạc Phàm này tu luyện chính là ngoại công.”
“Đúng vậy, hắn tuổi còn trẻ vậy mà có ngoại công tu vi như thế …… Chỉ là …… Đáng tiếc a!”
“Hắc hắc! Ta nghe nói người tu luyện ngoại công đặc biệt chịu đòn rất giỏi, như vậy mới hứng thú, bằng không hai chiêu đã giết hắn thì thật chẳng có gì vui cả.”
“……”
Bốn huynh đệ Ngô Đông đứng một bên nhỏ giọng nghị luận, căn bản không để lo lắng về Nhạc Phàm, dù sao bọn họ cũng là Tiên thiên cao thủ, Nhạc Phàm chỉ giống như một con sâu nhỏ mà thôi.
Không khí khẩn trương tràn ngập cả đại viện, Nhạc Phàm vẻ mặt bất động, bình tĩnh quan sát động tĩnh chung quanh. Lần đầu tiên quần chiến với nhiều cao thủ như thế, hắn trong lòng có chút hưng phấn, nhưng phần lớn vẫn giữ được sự tỉnh táo.
“Sát…” Thân người khẽ đổ về phía trước, Nhạc Phàm hét lớn một tiếng xông lên phá vòng vây ……
“Lên” song phương đang yên lặng rốt cuộc cũng như núi lửa bộc phát.
Trong đại viện Thái phủ, đao thương bóng kiếm bay múa đầy trời, khiến cho người ta hoa cả mắt.
Nhạc Phàm bị đông đảo cao thủ vây quanh nhưng vẫn di chuyển qua lại dễ dàng. Hắn cũng không ra tay mà chỉ vừa né tránh vừa quan sát. Bởi vì bây giờ đối Nhạc Phàm mà nói, đây chính là một cơ hội khó có được để hoc tập quan sát.
Học tập các chiêu thức võ công bác tạp đối với người khác mà nói có lẽ sẽ ảnh hưởng đến tu vi bản thân, nhưng với Nhạc Phàm thì không phải như vậy. Nguyên nhân chủ yếu là hắn có Tinh Thần lực cường đại, cũng đủ để hắn ghi nhớ tất cả các chiêu thức mà không bị rối loạn.
Mười vị giang hồ cao thủ này đều bất phàm, đã đạt đến cảnh giới Chu Thiên Kỳ, võ công chiêu thức cũng là trung phẩm và thượng phẩm. Nhạc Phàm mặc dù không biết kình lực chiêu thức vận chuyển như thế nào, nhưng hắn vẫn yên lặng ghi nhớ, sau này tu luyện sẽ bổ sung sau, bởi vì thành tựu võ học kinh người của hắn đã có cơ sở thật vững chắc.
“Mẹ kiếp! Xú tiểu tử, đứng lại đánh cùng chúng ta, chạy quanh như vậy còn gì là nam nhân!”
“Hắc! Lại có kẻ cứ chạy trốn thế sao……”
“Đứng lại! lão tử nói ngươi đứng lại ……”
Nhạc Phàm căn bản không thèm để ý, chỉ cười mỉa nói: “Vậy các người lấy đông đánh ít cũng là nam nhân sao?”
Mọi người bị nói một câu thì vẻ mặt đỏ bừng, rốt cuộc nói không nên nửa lời, nhưng song phương tay chân vẫn không hề dừng lại.
Ngô Đông đứng một bên kinh ngạc nói: “Người tu luyện ngoại công phần lớn đều luyện thể, còn tốc độ rất khó đạt tới cực hạn. Nhưng tiểu tử này thân pháp tốc độ có thể đạt tới bực này, không biết hắn luyện như thế nào mà thành.”
Lão Tam Ngô Tây khinh thường nói: “Ngoại gia công phu chỉ là bàng môn, hắn có thể nhanh hơn chúng ta được sao?”
Ngô Nam cau mày, lạnh lùng nói: “Lão Tam, ngươi vẫn chưa bỏ được tính xấu này. Ta nói bao nhiêu lần rồi, không nên khinh thị địch nhân, nếu không sẽ hại chính mình.”
“Vâng!” Trong ba vị huynh đệ thì Ngô Tây sợ nhất là nhị ca. Y không dám có nửa câu cãi lại mà chỉ đứng cúi đầu không nói gì.
Ngô Đông nói: “lão Tứ, ngươi có ý kiến gì không?”
Ngô Bắc đang quan sát, nghe được đại ca hỏi thì trầm tư hồi lâu rồi nói: “Người này đệ nhìn không thấu.”
Ba người đám Ngô Đông nghe vậy sửng sốt, nghi hoặc không thôi. Trong mắt bọn họ thì không thể nghi ngờ Tứ đệ là thông minh nhất, nhưng bây giờ lại nhìn không thấu một tiểu tử, làm cho bọn họ có chút khó thể tin được.
Ngô Đông nhìn Nhạc Phàm đứng cách không xa, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, quay về phía ba vị huynh đệ chăm chú nói: “Nếu giao đấu với hắn mọi người cũng phải cẩn thận.”
Nhạc Phàm quan sát rất lâu, rốt cục đem hầu hết các chiêu thức mà ghi tạc trong đầu, cho dù ngay cả một ít chiêu thức dùng côn, dùng phiến, dùng câu xoa, dụng ám khí đều không bỏ phí.
“Đến đây được rồi.” Quyết định xong, Nhạc Phàm lập tức bắt đầu phản kích, tay chân cùng thi triển Cầm nã thập bát đả chiến đấu với địch nhân.
Các cao thủ thấy Nhạc Phàm chính diện tiến công không hề né tránh, nhất thời tinh thần đại chấn, chiêu thức công kích càng hung hiểm hơn.
Lúc này, một người thừa dịp Nhạc Phàm đang hăng say chiến đấu, lặng lẽ vòng ra phía sau hắn, sau đó nhảy mạnh lên, hai tay xoay chuyển, hai ống trúc liền xuất hiện trong tay. Hắn lập tức phóng ra, vô số ám khí từ trên rơi xuống, bắn thẳng đến Nhạc Phàm ……