“Cái gì!”
Thấy Nhạc Phàm đặt quân trắng xuống dưới bàn cờ, Bạch Tố Vân rất kinh ngạc. Ông không hiểu vì sao Nhạc Phàm không quan tâm đến việc quân trắng sẽ bị ăn mất, trái lại điền vào chỗ trống trên bàn cờ, lẽ nào hắn đã nghĩ được cách phá giải!? Bạch Tố Vân mặc dù rất nghi hoặc, nhưng không có làm phiền hắn.
“Cạch!” Quân đen đặt xuống …
“Cạch!”
….
Nhạc Phàm nhìn chăm chú vào quân trắng trên bàn cờ, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên, trên mặt hiện vẻ tươi cười.
– Ồ!
Bạch Tố Vân thấy thế hiếu kỳ hỏi:
– Nhạc Phàm đã nghĩ ra cách phá trận phải không?
Nhạc Phàm chỉ cười mỉm không nói gì, quân trắng trong tay lại đặt xuống, mà vị trí lại chính là ở giữa chỗ quân đen trống trải.
“Thiên địa hợp, càn khôn chuyển….”
Bạch Tố Vân chợt giật mình, phảng phất như đã hiểu rõ cách nghĩ của Nhạc Phàm.
……
Theo quân trắng mà Nhạc Phàm đặt xuống trung tâm, thế cờ lập tức bắt đầu có biến hóa to lớn, thiên địa hợp vào một chỗ, lấy Nhạc Phàm làm trung tâm, xung quanh hình thành một phiến hỗn độn.
Đúng lúc này, một đạo tin tức bỗng truyền vào trong đầu Nhạc Phàm.
“Vũ trụ là vô hạn, hỗn độn là càn khôn, thiên địa là chính phản. Đầu tiên chỉ có một, sau đó sinh sôi vạn vật, một là tâm, tức là điểm khởi nguyên, muôn hình vạn trạng, vì thế bất biến …. Gốc của trận là tâm của thiên địa, thôi diễn biến hóa tinh tú, ngộ ra dị thuật kỳ môn … Thiên can địa chi thập nhị cung, nhật nguyệt thần túc âm dương liệt ….”
Nhạc Phàm âm thầm kinh thán. Chỉ mấy câu ngắn ngủi nhưng đã bao hàm toàn bộ tổng cương của kỳ môn trận thuật, hơn nữa rất sâu sắc độc đáo, thâm ảo hơn nhiều so với những tổng kết tâm đắc trên “kỳ kinh”.
Thiên địa chấn chỉnh lại, Nhạc Phàm đang ở giữa bầu trời đêm, quan sát sự biến hóa của tinh tú …
Đẩu chuyển tinh di, biến ảo khôn lường, tinh tú xoay quanh Nhạc Phàm ở trung tâm … Hơn một trăm vì tinh tú đan xen nhau nhưng không hề rối loạn, phảng phất tất cả đều vốn tự nhiên như vậy.
Không biết đã qua bao lâu, phảng phất như chỉ trong một cái chớp mắt.
“Ầm!”
Tâm thần chợt chấn động, một bộ thủ quyết thôi diễn trận pháp bỗng hiện lên trong đầu Nhạc Phàm…..
Hoặc hình hoa sen …. hoặc là thượng thanh …. hoặc hình thiên đỉnh… hoặc bấm vào… hoặc chỉ ra … hoặc nắm. … hoặc chắp …
Qua một hồi, Nhạc Phàm ngồi xếp bằng giữa đám tinh tú, bắt đầu dựa theo những thủ thế đó mà khua tay bắt quyết … Tay trái kết liên hoa ấn, tay phải bắt thượng thanh quyết, hai tay đồng thời biến hóa nhưng mỗi cái đều không hề giống nhau, phức tạp đa dạng mà tốc độ lại cực nhanh như ngàn tay cùng thi triển, khiến cho người khác hoa cả mắt…. Sau một trăm lẻ tám thức biến hóa, cuối cùng mới hợp tay lại.
Nhạc Phàm chậm rãi mở hai mắt, một loại cảm giác minh ngộ dâng lên trong lòng. Mặc dù hắn không biết bộ thủ quyết này tên là gì nhưng hắn lại hiểu rõ, với bộ thủ quyết thôi diễn tinh tú này, dùng lực lượng của tinh tú làm căn cơ của trận pháp, sẽ có thể phá vỡ bất cứ trận pháp nào, cũng có thể khiến cho uy lực tăng lên gấp bội. Hơn nữa tùy theo mức độ cảm ngộ mà sự biến hóa của thủ quyết sẽ càng huyền diệu. Nghĩ đến đây, Nhạc Phàm thầm mỉm cười trong lòng, thân là thợ săn, điều này làm cho bản thân trong chiến đấu sau này lại có thêm một món hộ mệnh.
Đến đây, Nhạc Phàm mới đặt tên cho bộ thủ quyết này là “tinh tú quyết”, ý chỉ những vì tinh tú đầy trên trời.
…….
Bên ngoài bàn cờ, chỉ thấy Nhạc Phàm khép kín hai mắt, quân trắng trong tay đặt xuống bàn cờ không chút do dự. Mà bên kia, Bạch Tố Vân lại là rướm mồ hôi đầu đầu, đang từ ung dung bỗng trở nên do dự khó quyết.
Quân bên đen bị Nhạc Phàm ăn từ giữa ra, chia cách thành nhiều phần, trên dưới đều là quân trắng phân bố đầy bàn cờ, vừa rồi quân đen còn khí thế dũng mãnh, trong nháy mắt liền bị xâm chiếm sạch sẽ.
…..
“Cạch!” Nhạc Phàm hạ xuống một quân trắng cuối cùng, đại cục đã định.
-Ta thua rồi!
Bạch Tố Vân vẫn cầm quân đen trên tay ngẩn ngơ cả nửa buổi, sau đó lắc đầu than thở.
Cố chấp nhiều năm đến hôm nay bỗng cuốn mất hết, Nhạc Phàm biết Bạch Tố Vân lúc này cảm thấy rất mất mát, nhịn không được cất tiếng khuyên nhủ:
-Ván cờ này tất nhiên ắt có thắng có thua, nhưng quan trọng là hôm nay chúng ta đã chơi hết ván!
Bạch Tố Vân hơi sửng sốt, lập tức cất tiếng cười to, nói: “Nói rất hay, không gì thống khoái hơn là có kết quả! Mặc kệ thắng thua, từ nay về sau ta cũng không có gì phải tiếc nuối nữa! Ha ha ….”
……
Đợi tâm tình thư thái, Nhạc Phàm mới kể lại tỉ mỉ quá trình đánh cờ và thu hoạch cho Bạch Tố Vân nghe, khiến cho lão trợn mắt há hốc mồm.
Sau khi hoàn hồn, Bạch Tố Vân cảm thán nói:
-Nhạc Phàm thực sự là phúc duyên không ít ! Lão phu sau khi ngã xuống vách núi, ngẫu nhiên có được thế cờ này, không biết sao nghiên cứu mấy chục năm vẫn không thể phá giải, ngay cả lão bằng hữu uyên thâm trận pháp kia của ta cũng không giải được thế cờ này. Không ngờ cuối cùng lại bị một người vừa nhập môn như ngươi phá giải, xem ra cơ duyên như vậy thực khiến người ta khó dò….
…..
Thoáng chốc trầm mặc, Nhạc Phàm mở lời, giọng hơi có chút nghèn nghẹn:
-Lão bá! Con phải đi rồi, mấy hôm nay đa tạ sự chiếu cố của người, con có thể cảm thụ được sự yêu mến của người dành cho Nhạc Phàm, nhưng…. Con còn có chuyện nhất định phải hoàn thành, đó là lời hứa của con. Đợi con xử lý xong mọi chuyện, sau đó sẽ quay về nơi đây….
-Con là đứa trẻ tốt, có điều cực khổ đeo bám lại quá nhiều… Con đi đi!
Bạch Tố Vân buồn bã nói.
-Lão bá, người đợi con một chút ….
Nhạc Phàm đột nhiên đứng dậy, bỏ lại một câu rồi liền chạy vào trong phòng.
Bạch Tố Vân thấy thế thì ngơ ngác, không hiểu Nhạc Phàm định làm gì.
….
Qua một tuần hương, Nhạc Phàm từ trong phòng chạy ra, lôi ra vài tờ giấy hãy còn chưa khô nét mực đưa cho Bạch Tố Vân, đoạn nói:
– Lão bá, đây là một trăm lẻ tám thức thủ quyết “Tinh tú quyết” mà con lĩnh ngộ được từ ván cờ vừa rồi, hy vọng người có thể dành chút thời gian để nghiên cứu!
Bạch Tố Vân sửng sốt, tiếp lấy “tinh tú quyết” rồi cười nói:
– Nhạc Phàm thực hiểu ta! Pháp quyết trân quý như vậy, ta quả thực cũng muốn nghiên cứu một phen. Đã thế ta đành thu nhận vậy. Ha ha…..
Nhạc Phàm thản nhiên cười nói:
– Tinh tú quyết” đối với người có thể trân quý, nhưng trong mắt con thì chỉ là một bộ thủ quyết kỳ diệu mà thôi, còn kém xa tình nghĩa bằng hữu!
– Ha ha…..
Bạch Tố Vân sảng khoái cười lớn, nói:
– Hay! Hay cho câu tình nghĩa bằng hữu, có thể kết giao với Nhạc Phàm tiểu huynh đệ, lão phu nào còn tiếc nuối gì nữa!?
Vừa nói lão vừa lôi ra từ trong người một quyển sách vứt cho Nhạc Phàm và nói:
– Cuốn sách này chính là “võ kinh tổng cương” của ta, ta biết lúc này nó không có tác dụng lớn đối với con, nhưng con có thể dùng nó để tham khảo võ học. Hơn nữa, hy vọng con có thể giúp ta tìm kiếm một tên đồ đệ tư chất không tệ trên giang hồ, rồi truyền võ học của ta xuống ….
“Võ kinh tổng cương!” Nhạc Phàm cả kinh, hiểu việc này là quan trọng, liền quay vào Bạch Tố Vân trịnh trọng gật đầu.
……
Tại lối vào sơn thạch, Nhạc Phàm lẳng lặng đứng một mình. Bạch Tố Vân vẫn chưa đến đưa tiễn, có lẽ là không dám đối mặt với buồn bã trong lòng.
Nhạc Phàm quay lại liếc nhìn sơn cốc mà mình đã ở đó hơn mười ngày, trong lòng chợt dâng lên một niềm luyến tiếc không nỡ … Sau đó vẻ mặt kiên định nói:
– Ta đi đây … Thân là nam nhi, cho dù đối mặt với muôn vàn gian nan vạn tầng sát kiếp, ta cũng phải quyết chí tiến lên, từ nay về sau Lý Nhạc Phàm ta chỉ đi con đường của chính mình….
…..
Nhìn theo bóng lưng Nhạc Phàm, trong lòng Bạch Tố Vân dâng lên niềm xót thương, nhưng chỉ đứng im nguyên tại chỗ …
Không bao lâu, từ trên thiên không thình lình rơi xuống một vật, dường như là một cái diều khổng lồ, lao thẳng xuống hồ nước.
“Ùm…!” Bọt nước bắn lên tung tóe một trận…
Bạch Tố Vân đầu tiên là sửng sốt, sau khi sực tỉnh liền giận dữ nói:
– Cái tên thợ mộc thối tha nhà ngươi, mỗi lần tới đều phá hoại nát bét chỗ này của ta, có phải ngươi ngứa ngáy hay không?
Bạch Tố Vân vừa mắng xong, một bóng người từ trong hồ nước vọt lên … Rơi xuống đất mới nhìn rõ, ra là một lão giả trọc đầu ướt sũng cả người. Nếu không phải lúc này lão mặc một bộ quần áo sơ sài thì chỉ sợ người khác sẽ hiểu lầm lão là hòa thượng.
Người tới tên là Lỗ Thứ, chính là hậu duệ của truyền thuyết Lỗ Ban, người mà đối với trận pháp và cơ quan là thiên hạ vô song. Lỗ Thứ chính là lão bằng hữu mà Bạch Tố Vân luôn miệng nhắc tới với Nhạc Phàm.
Lỗ Thứ cười hóm nói:
– Mấy năm không gặp, Bạch lão đầu ngươi vẫn giữ khư khư cái bộ dạng cá chết này, lẽ nào không nhớ tới ta sao? Còn ta thì mỗi giờ mỗi khắc đều nhớ đến ngươi!
Giọng nói của lão chất chứa u oán, phảng phất như đã phải chịu rất nhiều ủy khuất.
– Lỗ thị nhất mạch không ngờ lại sinh ra một tên như ngươi, thực là gia môn bất hạnh!
Bạch Tố Vân rủa ác một tràng, ngón tay tùy tiện vung vẩy, một tia cương khí vô hình bắn thẳng đến lão giả đầu trọc.
Lỗ Thứ lật bàn tay lên, không biết từ đâu lôi ra một cái khiên nhỏ tinh xảo hình tròn, chẳng hề tốn sức đã đỡ được đạo cương khí này.
Tấm khiên thật kiên cố! Cương khí do cao thủ như Bạch Tố Vân phát ra há có thể tầm thường, nhưng tấm khiên nhỏ này lại có thể cương ngạnh chống đỡ, có thể thấy được độ cứng rắn của nó tốt đến nhường nào.
Bạch Tố Vân dường như đã sớm biết như vậy, cũng không xuất thủ lần nữa, trái lại mở miệng hỏi:
– Nói đi! Bình thường không có chuyện gì thì ngươi cũng không tìm tới ta, lần này có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?
……
———-oOo———-