Thương Thiên

Q.7 - Chương 6 - Âm Mưu Hé Lộ

trước
tiếp

– Đã xảy ra chuyện gì phải không?

Nghe Bạch Tố Vân hỏi vậy Lỗ Thứ lập tức thu lại vẻ cười cợt, nghiêm túc nói:

– Không sai, lão Hiên bảo ta nói cho ngươi biết rằng, Ma môn đã có hành động, bảo chúng ta nên sớm có sự chuẩn bị.

Bạch Tố Vân vuốt cằm hỏi:

– Bây giờ giang hồ có động tĩnh gì không vậy?

– Có, đương nhiên là có rồi, hơn nữa không nhỏ chút nào.

Lỗ Thứ trầm giọng nói:

– “Vũ tàng xuất hiện, thiên hạ tranh hùng”…. Bây giờ các thế lực lớn trong thiên hạ đều hối hả tụ tập về Hàng châu để săn lùng “Hán vương bảo tàng”. Ngày mồng mười tháng mười này chính là thời gian bảo tàng hiện thế, chẳng còn lâu nữa thiên hạ chắc chắn sẽ rơi vào cảnh phân tranh ! Lão Hiên và mấy người khác đều nghi ngờ là do Ma môn đứng sau giở trò, tuy nhiên nếu Ma môn không ra mặt thì đám lão già chúng ta cũng không tiện ra tay. Vì vậy mỗi người bọn họ đều phái ra đệ tử của mình nhập thế… À! Đúng rồi, nghe đâu có một số môn phái ẩn thế cũng không nhịn được nữa, xem ra giang hồ sẽ có biến động lớn đây…

Bạch Tố Vân không để ý nói:

– Nếu bọn họ đã có bố trí như vậy thì chúng ta cũng chẳng phải quá để tâm làm gì, chờ có tin tức tiếp theo rồi hãy nói sau.

– Đúng! Ta cũng nghĩ vậy. Hắc hắc…

Lỗ Thứ lúc này lại khôi phục vẻ mặt tươi cười, tiếp tục nói:

– Trời sụp đã có cao nhân chống đỡ, quản họ làm cái gì. Đi! Chúng ta tới bàn cờ …ta đã nghiên cứu nhiều năm, tin rằng lần này nhất định có thể phá được “thế lạ thiên tàn”….

– Không cần nữa!

Bạch Tố Vân ngắt lời:

– “Thế lạ thiên tàn” đã bị phá rồi

– Cái gì!

Lỗ Thứ chấn kinh, như là bị giáng phải một đòn cực mạnh, vội vàng hỏi:

-Ngươi phá giải như thế nào vậy? Mau nói cho ta biết, thật là con mẹ nó không cam lòng, không ngờ lại bị tên tay ngang nhà ngươi tranh mất.

Bạch Tố Vân bĩu môi nói:

– Ai bảo là ta phá chứ?

– Không phải ngươi thì là ai?

Lỗ Thứ kinh ngạc.

– Vài ngày trước có một vị khách đến đây, một người trẻ tuổi tên gọi Lý Nhạc Phàm, chính hắn là người phá trận này.

. . .

-Lý Nhạc Phàm? Lý Nhạc Phàm. . . Cái tên này sao mà nghe quen như vậy nhỉ?

Lỗ Thứ lẩm bẩm trong miệng vài lần, hướng Bạch Tố Vân hỏi:

-Người….người mà ngươi nói tới có phải là một thanh niên đầu tóc bạc trắng tầm hai mươi tuổi hay không?

Bạch Tố Vân hơi giật mình hỏi:

-Không sai, chẳng lẽ ngươi biết hắn?

-Hầy!

Lỗ Thứ vỗ đùi một cái rồi nói:

-Hóa ra là hắn à! Người này đâu chỉ mỗi ta biết! Bây giờ cả thiên hạ, người không biết hắn chắc chỉ có vài mống.

Tiếp theo, Lỗ Thứ kể hết một lượt tình huống của Nhạc Phàm bên ngoài cho Bạch Tố Vân nghe.

Bạch Tố Vân nghe xong cả nửa ngày mới hồi phục tinh thần, lẩm bẩm nói:

-Khó trách lúc mới gặp, trên người hắn có một cỗ lệ khí ngút trời, thật là khổ cho đứa nhỏ này!

Lỗ thứ hiếu kỳ hỏi:

-Lão Bạch, chẳng lẽ cái gã Lý Nhạc Phàm mười phần không hiểu thuật kỳ môn đó lại có thể phá được trận này ư?

Bạch Tố Vân khẽ cười nói:

-Hắn mới chỉ học thuật kỳ môn có mười ngày, hơn nữa là do ta dạy

-Cái gì?

Lỗ thứ hoàn toàn ngây người, đờ đẫn tại chỗ.

Sau đó, Bạch Tố Vân kể lại đại khái tình huống Nhạc Phàm phá giải thế cờ cho Lỗ Thứ nghe qua một lượt ….

. . .

Bạch Tố Vân lấy ra mấy tờ giấy mà Nhạc Phàm viết cho hắn rồi đưa cho Lỗ Thứ nói:

-Đây là bí quyết mà Nhạc Phàm lĩnh ngộ trong khi phá thế cờ, gọi là “Tinh tú quyết”, ngươi cầm lấy xem đi. . .

-Ừm!

Lỗ thứ cũng không khách khí, tiếp lấy rồi lật ngay ra xem.

“Tinh tú quyết” gồm một trăm linh tám thức, Lỗ Thứ càng xem càng kinh ngạc, hơn nữa càng thêm si mê bái phục.

Bạch Tố Vân thấy thế chỉ mỉm cười không nói gì, sự cố chấp của bản thân lão đối với võ học chẳng phải cũng như vậy hay sao?

Sau một hồi, Lỗ Thứ mới hoàn hồn nói:

-Hay! Thật là lợi hại! Thiên hạ không ngờ lại có trận quyết như vậy! Có nó rồi, sự lĩnh ngộ của ta đối với trận pháp sẽ được nâng cao thêm một tầng… Sau này nhất định phải gặp mặt gã Lý Nhạc Phàm này mới được.

. . .

———-oOo———-

Thành Ứng Thiên, trong một tòa lầu hoa mỹ, một người nửa quỳ trên mặt đất hướng về kẻ phía sau bình phong, cung kính nói:

-Bẩm lâu chủ, “Nhất lâu” có tin báo: giờ ngọ hôm nay Lý Nhạc Phàm đã rời khỏi rừng cây, xuất phát đi về hướng Hàng Châu.

Lâu chủ nói:

-Tốt, loan truyền tin tức ra ngoài, sau đó hết thảy làm theo kế hoạch … Lần này ta muốn xem xem, Lý nhạc phàm kia có bản lĩnh gì tránh khỏi kiếp nạn này.

-Vâng!

Đợi thuộc hạ rời khỏi lầu, thân ảnh lâu chủ cũng lóe lên biến mất khỏi phía sau bình phong.

. . .

———-oOo———-

Thành Hàng Châu, trong một đại sảnh hoa lệ, có hai người ngồi đối diện nhau, bầu không khí rất nghiêm trang.

Người trung niên mặc áo lam mở miệng nói:

-Đại ca, sự tình ở Lâm An thiên hạ đều đã biết hết. Thanh Vân thành chúng ta chưa bao giờ lại mất mặt như thế. Chẳng những bị người khác phế đi bốn gã Kiếm nô, mà ngay cả Phi nhi cũng suýt nữa xảy ra chuyện ….Nỗi nhục này không thể không đòi, thù này cũng không thể không báo!

Nghe khẩu khí của người này, thì ra hai người bọn họ là thành chủ Thanh Vân thành Bộ Siêu Quần và phó thành chủ Hồng Phong, người vừa nói chính là Hồng Phong.

Bộ Siêu Quần vận một thân hắc bào, phối hợp với vẻ âm lãnh trên mặt, cả người tản mắt ra bá khí uy nghiêm.

– Không phải là không báo thù, chỉ là hiện tại thế cục trên giang hồ đang hỗn loạn như vậy, chúng ta không nên nóng vội nhất thời.Với lại …

Ngữ khí chợt thay đổi, trầm giọng nói:

– Phó Soái và Nhan Nguyệt Thi không phải hạng dễ chọc vào, hơn nữa bọn họ còn có người hậu thuẫn phía sau, đến ngay cả hai đại môn phái như Võ Đang và Thiên Tà tông cũng phải cố kỵ, ngươi nói ta có khả năng động tới bọn họ sao?

– ….

Hồng Phong trầm lặng, hắn biết thế cuộc hiện tại không thể có suy nghĩ tự ý làm loạn nên chỉ có thể oán hận nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

Bộ Siêu Quần liếc mắt nhìn Hồng Phong một cái, hờ hững chầm chậm nói:

-Mặc dù chúng ta không thể động thủ, nhưng người khác thì có thể! Nhất là những kẻ muốn phát tài. Phải biết rằng, trên giang hồ có rất nhiều kẻ vì tiền mà không tiếc bỏ mình đâu!

Hồng Phong chợt rung động trong lòng, nghi hoặc hỏi:

-Đại ca có biện pháp gì sao?

Bộ Siêu Quần nói:

-Đứa bé câm gọi là Vạn Nhã Nhi kia chính là cháu gái của “hiệp y” Vạn Liễu Hoài. Bốn năm trước, khi Vạn Liễu Hoài chết, nó liền gia nhập vào Thanh Vân thành chúng ta, chẳng qua là muốn núp dưới thế lực Thanh Vân thành mà tránh nạn. Lúc ấy ta nể mặt Vạn Liễu Hoài nên đã thu nhận, đáng tiếc nó chỉ là một đứa câm cho nên sau khi ta giao phó cho quản gia thì không để tâm đến nữa. Nếu không phải Vũ Tình đề cập đến chuyện nó bỏ trốn thì ta cũng sẽ không nhớ tới….

-Hôm qua ta vừa nhận được tin tức: Vạn Liễu Hoài từng cư trú vài năm tại thôn Lưu Thủy thuộc Ninh Huyền thành, sau đó dính dáng đến sự kiện thôn Lưu Thủy bị tàn sát … Vừa hay, gã Lý Nhạc Phàm trên “hắc bảng” kia cũng là người của thôn Lưu Thủy, vì việc toàn thôn bị tàn sát đã tìm tới Thái gia gây chuyện, dẫn đến bây giờ phải trốn tránh khắp nơi. Nếu ta đoán không lầm, giữa Lý Nhạc Phàm này cùng đứa bé câm họ Vạn kia chắc chắn có quan hệ.

-Vậy thì sao?

Hồng Phong vẫn chưa hiểu.

-Chúng ta sẽ loan truyền tin tức này ra ngoài …Hắc hắc!

-Ý đại ca là làm cho những kẻ muốn bắt Lý Nhạc Phàm chuyển hướng sang đứa nhỏ câm gây phiền toái? Đến lúc đó thì Phó Suất và Nhan Nguyệt Nhi tất sẽ phải ra tay…

-Không sai! Đối phó với kẻ địch mà không phải dùng một binh một tốt nào mới là thượng sách.

-Đại ca nói rất đúng, ta sẽ đi làm luôn

. . .

———-oOo———-

Hoàng hôn đã buông xuống, Nhạc Phàm sau khi rời khỏi sơn cốc thì chạy một mạch về hướng nam. Chân dẫm trên lá, lướt gió mà đi, phiêu dật linh động…

Qua sự cải tiến của Nhạc Phàm, “phong tường tại thiểm” không chỉ có thể nhào lộn ở giữa không trung phi hành, mà dưới sự khống chế của cơ nhục còn trở thành một bộ khinh công lợi hại.

Hắn lúc này toàn thân áo trắng tóc bạc, vai khoác tay nải màu đen, trên lưng giắt một cây côn gỗ vót bằng dao, tuy hơi quái dị nhưng cũng có vài phần tiêu sái hào hiệp.

Trải qua mấy ngày sinh hoạt bình yên, tâm cảnh Nhạc Phàm như được gột rửa một lượt, nhìn thoáng qua cũng thấy có biến hóa rất lớn, cả người dường như trở nên nhẹ nhàng khoan khoái hơn xưa rất nhiều.

. . .

Đang đi lên con đường nhỏ xuyên qua cánh rừng, đúng lúc này phía trước truyền đến một trận hô hoán.

-Cứu mạng…. Cứu mạng với ……..

-Ha ha ……

-Bé con, ngươi trốn không thoát đâu, hay là cứ theo chúng ta trở về đi! Dù sao thôn Đào Nguyên của các ngươi cũng đã bị phá hủy rồi, chi bằng cứ theo bọn ta đi, lão tử sẽ đảm bảo cho ngươi ăn ngon ngủ ấm! Hơn nữa cam đoan ngươi sẽ sướng khoái vô cùng …hê hê!

-Đám cường đạo các ngươi nhân lúc cháy nhà mà cướp bóc, sẽ không được chết tử tế ….

-Không thừa dịp cướp bóc thì còn là cường đạo sao? Ha ha ha….

-Ngươi. . .

. . .

Nghe đoạn đối thoại, Nhạc Phàm khẽ cau mày, nhất là nghe được: “Thôn Đào Nguyên đã bị phá hủy rồi” thì càng giật mình, trong lòng dâng ra một linh cảm chẳng lành, thế là hắn liền vội bước nhanh tới trước. . .

———-oOo———-


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.