Những lời nói ghê tởm như vậy, Thất Dạ chưa từng nghĩ đến sẽ phát ra từ trong miệng của Gia Mậu. Bất luận trong đầu anh đang suy nghĩ cái gì, trong lúc nhất thời, cô đều không có cách nào tiếp nhận. Cô vì giận dữ mà bả vai run lên, đôi tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, nhưng cố không nhả ra bất kỳ lời nói nào phản bác lại người đàn ông. Chỉ là, Y Toa Bối Lạp bên cạnh lại hình như là bị đánh thẳng vào, hai cánh tay run lên, con dao trong tay rớt xuống đất.
“Lạch cạch ——”
Nghe tiếng vang này, toàn bộ lực chú ý của Thất Dạ cũng thả xuống. Ánh mắt cô nhìn dọc theo Y Toa Bối Lạp, thấy sắc mặt cô ấy trắng bệch, một đôi mắt to như nước nháy nháy, hình như tương đối kinh hoàng trước lời nói của Gia Mậu, chính là kinh ngạc mà đem ánh mắt dời đến trên người hai bọn họ, sau đó không nói hai lời, bỗng nhiên đứng lên.
Gia Mậu giơ hàm lên, ánh nắng tràn ngập trong phòng, cặp mắt của anh hiển nhiên hiện ra màu hổ phách, mang theo vẻ mặt lạnh lùng.
Môi Thất Dạ nhếch lên quét xuống nụ cười lạnh, mắt thấy người đàn ông khẽ buông mày xuống, bộ dạng có chút lười biếng, giống như vừa rồi anh chưa từng nói qua bất kỳ lời vũ nhục gì với cô vậy!
Chỉ là, lòng của Thất Dạ lại khác xa với anh!
Những lời đó của anh, thật là quá mức đả thương người, không chỉ đơn giản là vũ nhục cô, càng ác liệt hơn là đem tự tôn cùng kiêu ngạo của cô giẫm đạp xuống đất! Chuyện khác thì cô có thể dễ dàng tha thứ, nhưng chuyện này, cô lại không thể nhịn được!
Vì vậy, cô nhất định phải thảo một cái công đạo!
Bởi vì bước chân của cô càng đến gần, mí mắt Gia Mậu nâng lên lần nữa, tầm mắt rơi trên mặt cô.
Thất Dạ trước sau như một, nhìn chằm chằm anh, không có tí ty chịu thua nào.
Tại khoảnh khắc nhìn nhau, vẻ mặt người đàn ông thanh lương – nhạt nhẽo, giống như nói cho Thất Dạ, những lời nói vừa rồi của anh, cũng không có gì bất ổn cả. Lệnh này khiến cho kiêu ngạo trong lòng Thất Dạ, tăng vọt trong nháy mắt. Nắm đấm của cô càng chặt hơn, trong nháy mắt liền đi tới trước mặt Gia Mậu.
Mắt thấy Thất Dạ và Gia Mậu ở khoảng cách gần hơn, Y Toa Bối Lạp đột nhiên cắn cắn môi dưới, nghẹn ngào nói: “Chị, chị đừng kích động. Gia Mậu, cũng xin anh đừng như vậy!”
“Như thế nào?” Gia Mậu nâng mí mắt lên nhìn cô, khóe miệng hiện ra tia lãnh khốc.
“Anh. . . . . . Cũng chỉ là muốn làm nhục em thôi, vì sao lại đối xử với chị của em như vậy?” Y Toa Bối Lạp cười khổ, đứng lên từ trong ghế, đi về phía trước, ở trước mặt Gia Mậu, liền chậm rãi quỳ xuống: “Đó là lỗi của em, là mình tôi phạm phải. Cho nên, tội nên do tự mình em tới chịu mới phải! Anh tức giận với em, muốn báo thù em, làm bất cứ chuyện gì với em, em đều sẽ không có nửa câu oán hận. Nhưng mà Gia Mậu, xin anh bỏ qua cho chị của em, chị ấy vô tội, chuyện của chúng ta, không nên làm liên lụy đến chị ấy.”
“À?” Môi Gia Mậu bĩu một cái, thanh âm mang theo tư vị giễu cợt cùng lãnh khốc: “Tôi còn tưởng rằng, so với cô ấy, cô càng vô tội hơn!”
Thân thể Y Toa Bối Lạp cứng đờ, ngẩng mặt lên, ánh mắt đụng vào ánh mắt Gia Mậu, trong nháy mắt thì giống như có tia lửa với bắn ra không khí.
Thất Dạ đối với qua lại của bọn họ hoàn toàn không biết gì cả, bởi vậy giờ phút này không biết bọn họ đang diễn trò hát tuồng nào. Chỉ là, nếu người khác đã bắt đầu diễn rồi, nàng cũng chỉ phải tạm thời ẩn nhẫn lửa giận trả thù ở trong lòng, chỉ lạnh nhạt – thờ ơ đứng bên cạnh.
Có lẽ, cứ như vậy, cô có thể hiểu rõ chút qua lại giữa bọn họ.
“Gia Mậu. . . . . .” Thanh âm của Y Toa Bối Lạp hơi run, trong mi mắt cô ấy, bị sắc thái buồn bã bao vây. Cô ấy nhẹ nhàng khép đôi mắt xinh đẹp lại, đỉnh đầu liền hướng xuống mà dán vào mặt đất, hình như là hướng về phía người đàn ông quỳ lễ: “Cầu xin anh, bỏ qua cho chị ấy!”
“Đối với cô mà nói, cô ấy quan trọng hơn so với bản thân cô, đúng không?” Mặt mày Gia Mậu trầm xuống, lạnh lùng hỏi.
Y Toa Bối Lạp không trả lời, chỉ là khi cái đầu cô nhấc lên, cặp mắt kia, đã dần dần trở nên ẩm ướt – đỏ thẫm, hình như là. . . . . . Chỉ cần cô chớp mắt mắt, tùy thời nước mắt sẽ rơi xuống từ trên gương mặt của cô.
Đối với cử chỉ của bọn họ, trong lòng Thất Dạ chỉ cười nhạt một tiếng.
Xem ra, đúng như dự liệu của cô. Gia Mậu sẽ mang cô đi dạ vũ, cùng thân mật với cô, chỉ là đều là làm cho Y Toa Bối Lạp nhìn. Đêm qua, anh nhất định là hao tốn chút tâm lực mới đem Y Toa Bối Lạp từ bên Bỉ Lợi về. Chỉ là, anh dẫn cô ấy trở về, cũng không qua đêm trong phòng cô ấy, ngược lại còn triền miên một đêm với cô. Như vậy, mục đích của anh là gì?
Trả thù? !
Bởi vì Y Toa Bối Lạp đã từng phản bội anh sao? Cô rõ ràng nghe Nam Nhã Toa đề cập tới chuyện này, nói là năm đó Y Toa Bối Lạp • Hi là cùng Đóa Cáp• Cách Lợi xảy ra chuyện. Người sau bị cưỡng hiếp luân phiên, mà cô ấy chỉ mất tung tích. Hiện tại, cô ấy đã trở lại, về lý thì Gia Mậu nên vui mừng mới đúng, nhưng bọn họ tựa hồ lại đối chọi gay gắt, rốt cuộc là vì cái gì?
“Bỏ qua cho cô ấy?” Gia Mậu đột nhiên cười nhạo, thân thể cao lớn nghiêng xuống, đầu ngón tay dọc theo cằm Y Toa Bối Lạp hung hăng bóp một cái, trầm giọng nói: “Y Toa Bối Lạp • Hi, cô bây giờ, dựa vào cái gì mà cảm thấy chính mình vẫn có quyền nói với tôi yêu cầu như vậy chứ?”
Thân thể Y Toa Bối Lạp chấn động, cặp mắt như nước phát sáng, chớp lóe một tia thấp thỏm, lại không đáp lại một câu.
Mà Gia Mậu nhàn nhạt nhấp môi, nói: “Tôi nói chị của cô chính là nô lệ của tôi, mà cô. . . . . . Thật ra thì cũng thế. So với cô ấy, cô càng sâu, càng tiện hơn! Cô không chỉ là nô lệ của tôi, còn là quá khứ . Hiện tại, tôi dẫn cô trở lại, cô cảm thấy, tôi vì đau lòng cô, mới làm chuyện này hay sao? Y Toa Bối Lạp, cô thật quá ngây thơ rồi. Khi cô bắt đầu biến mất từ trong thế giới của tôi. . . . . . Không, từ ngày cô tiến vào trong cuộc sống của tôi, tôi vẫn luôn chờ ngày này. Hiện tại, tôi nhìn thấy chị em các cô, chính là thuần túy cảm thấy. . . . . . Chị em cô cùng nhau chơi đùa gia tộc Hi, nên có phần thích thú!”
Thất Dạ đứng ở một bên, nghe anh nói vậy, mi tâm không nhịn được vội vàng nhảy một cái.
Gia Mậu, anh thật đúng là tên khốn kiếp, lại nói ra những lời như vậy. Cho nên, mới vừa rồi anh nói với cô những lời vũ nhục kia, cũng y nguyên không thay đổi trên người Y Toa Bối Lạp, thậm chí còn hung ác – tàn bạo hơn!
Nhưng, vì sao trước đây cô nghe những nữ đày tớ kia từng nói, Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc đối với Y Toa Bối Lạp • Hi, là cưng chiều đến cỡ nào chứ? Làm sao có thể bởi vì cô ấy gặp phải chuyện không tốt, sau khi trở lại, liền bị Gia Mậu chà đạp như vậy? Trong đó, đến tột cùng có ẩn tình gì?
Suy nghĩ vừa kéo về. Trong đầu như nghĩ thứ gì, cả người Thất Dạ cũng liền tỉnh táo. Chỉ là, so với cô, Y Toa Bối Lạp hình như rất khiếp sợ. Cô ấy mang một đôi mắt to, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm vào Gia Mậu, hình như là thấy được người ngoài hành tinh xuất hiện vậy, hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận lời nói của anh.
Gia Mậu thấy thế, cười nhạt, bàn tay xoay ngược lại, dọc theo gương mặt cô ấy mà vỗ vỗ hai cái, nói: “Có muốn nghe nhiều hơn không?”
“Không phải như vậy.” Mí mắt Y Toa Bối Lạp rốt cuộc nháy, nước mắt trong veo chảy xuống từ trên mặt cô ấy: “Gia Mậu, tôi biết rõ anh vì giận em nên mới như vậy, anh rõ ràng yêu em. Anh. . . . . . Sẽ không coi em như đồ chơi ——”
“Rất đáng tiếc, cô cũng chỉ là đồ chơi của tôi mà thôi!” Gia Mậu thu tay về, thân thể ngồi ngay ngắn, cặp mắt kia liếc về phía cô ấy, giống như là bễ nghễ thiên hạ vậy, khinh miệt lại lạnh lùng: “Y Toa Bối Lạp • Hi, trong mắt Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc này, cô không khác gì một kỹ nữ. Chỉ có điều. . . . . . Cô chính là kỹ nữ của một mình tôi, được tôi nuôi trong phủ, cung ăn cung uống…, không chia sẽ với những người khác mà thôi! Đừng đem mình coi như trời, thời điểm ông đây muốn thích cô thì thích cô, muốn một cước đá văng cô thì đá văng cô!”
“Không phải như vậy .” Y Toa Bối Lạp mất khống chế, thân thể của cô ấy nghiêng về phía trước, hai cánh tay ôm hai chân Gia Mậu, nức nở nói: “Gia Mậu, anh yêu em. . . . . .”
“Cút!” Gia Mậu hơi dùng sức đá một cái, đem thân thể Y Toa Bối Lạp đá văng đi.
Y Toa Bối Lạp hình như cực kỳ gầy yếu, có chút không chịu nổi một cước kia, cả thân thể cũng ngã trên mặt đất. Mặt của cô ấy hơi trắng bệch, đầu ngón tay chống đỡ trên mặt đất cũng tái nhợt. Nhưng mà, cô ấy lại rất cố chấp, vừa xoay người lại, liền muốn ôm chân Gia Mậu.
Lần này, Gia Mậu đem hai chân dời đi, tránh cánh tay của cô ấy.
Mắt thấy bộ dáng hèn mọn như thế của Y Toa Bối Lạp, trong lòng Thất Dạ không có cảm giác. Cô cắn răng, thân thể xoải một bước đi về phía trước, lạnh lùng nhìn Gia Mậu nói: “Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, cái người này – anh bị bệnh thần kinh!”
Coi như bởi vì hận, vậy cũng không nên đối xử như vậy với một cô gái nhỏ mà mình đã từng cưng chiều chứ?
Gia Mậu ngước mắt, liếc nhìn cô một cái, con mắt sắc lạnh lẽo.
“Chị, chị không cần quan tâm. Đây là chuyện giữa em và anh ấy.” Y Toa Bối Lạp vội vàng đưa tay đi kéo ống quần Thất Dạ, nói: “Chị qua một bên đi.”
“Tôi không!” Mặc dù đối tượng mà Gia Mậu ức hiếp là Y Toa Bối Lạp, nhưng Thất Dạ có chút không chịu nổi anh ngang ngược càn rỡ: “Gia Mậu, có bản lĩnh thì anh đừng khi dễ phụ nữ!”
Lấy hiểu biết của cô đối với Gia Mậu, lúc này, anh nhất định sẽ cười nhạt, không để ý lời cô, nhưng nào có thể đoán được, lúc này Gia Mậu đột nhiên duỗi chân dài ra, dọc theo đầu gối cô hung hăng đạp một cái.
Thất Dạ còn không có nhìn rõ động tác của anh như thế nào, chỉ cảm thấy gân cốt đầu gối căng lên, cả thân thể, “Phịch phịch”, đánh thẳng trên sàn nhà.
Xương giống như vỡ vụn, đau đớn không chịu nổi, cái trán của cô, trong nháy mắt liền thấm ra những giọt mồ hôi hột trong suốt lớn bằng hạt đậu. Nếu không phải bởi vì thời điểm chạm đất đôi chân lăn trên mặt đất làm giảm trọng lực, chỉ sợ đầu gối cô, sớm đã bị phế!
CMN, bệnh thần kinh!
Trong lòng Thất Dạ khẽ nguyền rủa một tiếng, cố nén đau đớn ở vị trí đầu gối truyền đến, ngẩng mặt lên liền muốn mắng chửi Gia Mậu, nhưng đầu ngón tay của người đàn ông kia đã tiến đến gần dọc theo cằm cô dùng sức bóp một cái, làm những lời đến cổ họng lời của cô, bị chặn lại phải nuốt trở vào.
Cô còn chưa phản ứng kịp, Gia Mậu đột nhiên cong đầu gối lên, dọc theo vị trí lồng ngực của cô, hung hăng dùng sức đụng vào.
Thất Dạ không kịp dự liệu, không có làm ra bất kỳ động tác né tránh hay phòng ngự, lồng ngực bị đầu gối của anh đụng vào, mắt nổ đom đóm, nhưng cảm giác bốn phía cũng trở nên trời đất quay cuồng, ý thức cũng hướng vào trong thế giới tối tăm không ánh mặt trời, bay tới.