Mã Đinh • Bác bỗng nhiên rất bực.
Bên trong phòng, trừ cái cô gái nằm ngang trên giường vì bị ngất ra, thì chỉ còn lại anh và Gia Mậu. Vì vậy, mặt anh lạnh như tờ giấy, liều mạng trừng mắt với Gia Mậu, nhưng những người khác không thấy. Chỉ là, anh cũng không biết tại sao mình phải tức giận như vậy, người ta hai người giày vò đến chết đi sống vẫn còn ở cùng nhau, anh gấp gáp cái gì đây?
Gia Mậu dùng đầu gối hung hăng đụng vào lồng ngực Thất Dạ. Giờ phút này, muốn thay cô gái kiểm tra vết thương, anh chỉ có thể vén trang phục của cô gái lên. Chỉ là, ánh mắt lạnh lẽo bên kia luôn vọt tới nhắc nhở anh, nếu anh không có tư tưởng khám chữa bệnh, thì anh ta sẽ đưa tay lướt qua mặt bàn, đem súng lục để ở nơi đó cầm lên, hướng đầu anh nổ súng!
Nói xem, anh có thể không khổ sao?
Sau khi chẩn đoán nhịp tim của cô gái xong, mặt Mã Đinh trầm xuống, xoay người hung hăng trợn mắt nhìn Gia Mậu một cái: “Tại sao chân anh không mạnh hơn chút nữa?”
“Thì như thế nào?” Cùi chỏ của Gia Mậu gác lên vị trí mặt bàn, mu bàn tay chống đỡ gò má, gương mặt lười biếng.
“Nặng một chút, trực tiếp đá chết cô ấy, sau này tôi cũng không cần tới giúp cô ấy chẩn bệnh nữa.” Mã Đinh tức giận lườm anh một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lui về phía sau, cũng không cần đi về bên này!”
“Tôi không nghĩ muốn cô ấy chết.” Gia Mậu nhàn nhạt nhấp môi, bộ dạng có vẻ vô cùng oan ức. Nhưng mà, ánh mắt sâu ám của anh không rõ, không nhìn ra sâu trong nội tâm rốt cuộc có tâm tình gì.
“Không nghĩ muốn cô ấy chết, tôi nhớ không ít lần cô ấy bị anh giày vò đến chết rồi?” Mã Định lật lại trí nhớ, cười lạnh một tiếng, thu ống nghe khám bệnh.
“Cô ấy có chết hay không tôi không biết, nhưng nếu như cô ấy chết rồi, cậu nhất định sẽ chôn theo cô ấy!” Thanh âm của Gia Mậu nhẹ nhàng linh hoạt, thân thể cao lớn đã đứng lên, dời đi về phía chiếc giường nhỏ: “Hơn nữa, không chỉ có cậu, còn có toàn gia họ Bác các cậu. . . . . .”
Mã Định tức giận lướt mắt nhìn anh: “Anh cho rằng gia tộc Bác là bánh trôi sao? Mặc cho anh xoa tròn hay nặn bẹp sao?”
“Không kém bao nhiêu đâu!” Đôi tay Gia Mậu chắp sau lưng, ngưng mắt nhìn cô gái trên giường nhỏ, nói: “Phải nói là, các cậu càng giống như bánh bao!”
Mặt Mã Định đầy vạch đen.
Anh cũng không biết, bắt đầu từ khi nào, cái vị Thượng tướng đại nhân cao cao tại thượng này cư nhiên cũng biết nói giỡn. Chỉ là, hình như trong nháy mắt vừa rồi, anh nhìn thấy trong mắt người đàn ông thoáng hiện lên vẻ buồn bã.
Là bởi vì lo lắng thương thế của cô gái trên giường sao?
“Yên tâm đi, không có loạn tâm mạch.” Mã Đinh hít sâu, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nói: “Thật không biết kiếp trước cô ấy đã tạo ra nghiệt gì, mà tới bân cạnh anh. Anh muốn một phát đánh chết cô ấy còn chưa tính, còn cố tình để cho cô ấy khó chịu tới chết! Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, thành thật mà nói, thân thể của cô ấy bị giày vò tới tới lui lui như vậy, thật sự đã rất kém cỏi rồi. Nếu như không có gì cần thiết, cũng đừng động cô ấy nữa. Tôi lo lắng. . . . . . Coi như cô ấy có thể chống đỡ qua, cuộc sống sau này cũng không còn dài!”
“Cậu nói cái gì?” Cánh tay dài của Gia Mậu duỗi về phía trước, trực tiếp nắm lấy cổ áo Mã Đinh. Sức lực trên tay anh khá lớn, gần như có thể nhấn đối phương lên: “Cái gì gọi là cuộc sống sau này cũng không còn dài?”
“Chính là chết, không để cho anh có cơ hội chơi đùa cô ấy nữa!” Bây giờ mặc dù mặt người đàn ông tràn đầy lo lắng, bộ dáng u ám đáng sợ, nhưng Mã Đinh vẫn không chút do dự đem tình huống thật phun ra, nói: “Trước đây, tâm mạch của cô ấy đã loạn một lần, thời điểm đứt tay máu trào ra, hiện tại lại bị một cước thô bạo của anh, không chết đã là vô cùng may mắn rồi. Một thân thể cô gái, anh cho rằng chịu hành hạ vẫn không gặp chuyện không may sao? Anh lầm rồi, nếu là bản thân anh, cũng có thể gặp chuyện không may. Anh đối với bản thân cũng tàn nhẫn, nhưng đối với cô ấy tối chút. Cô ấy bây giờ thế nào, dễ dàng sao?”
Gia Mậu không nói gì, đầu ngón tay đang níu lấy cổ áo anh ta đã từ từ buông lỏng.
Tầm mắt của Mã Đinh dọc qua người anh nhìn cô gái, sau đó xoay người đi, lưng quay về phía mình, không khỏi chậm rãi đuổi theo bóng dáng anh đang cất bước về phía ban công, nói: “Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, cho dù anh tính toán cái gì, anh cũng nên giải quyết cho tốt đi!”
“Cho cô ấy dùng thuốc tốt nhất.” Đôi tay Gia Mậu chắp sau lưng, lạnh nhạt nói: “Cố gắng hết sức trong thời gian ngắn nhất, đem thân thể cô ấy điều dưỡng cho tốt!”
“Ừ.” Mã Đinh ứng tiếng: “Tôi đi kê đơn đưa cho quản gia Mạc nại, giao phó cô ta làm thể nào điều dưỡng cho thân thể tiểu thư Nam Hi. Không có chuyện gì nữa, thì tôi đi trước!”
Gia Mậu nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, không có biểu hiện gì nữa, anh liền dọn dẹp hòm thuốc, nhấc lên đi ra ngoài.
Đợi sau khi cửa phòng đóng lại, Gia Mậu mới quay người lại, tầm mắt lần nữa rơi trên gương mặt cô gái nằm trên giường.
Bước chân, không tự chủ được tiến lại gần, nghĩ đến tình cảnh đã xảy ra, đôi mắt anh nhẹ nhàng đóng lại. Thời điểm lần nữa mở ra, có chút trống rỗng cùng lạnh lùng. Anh theo mép giường ngồi xuống, đầu ngón tay theo đầu cô gái nhẹ nhàng xoa, vuốt da thịt non mềm của cô, nhẹ thở ra một hơi.
Nam Thất Dạ, thỉnh thoảng có chút tội, em nhất định phải chịu. Cho nên, em chỉ có thể cắn răng, nhẫn nhịn xuống! Nếu không. . . . . .
Em hãy yên tâm đi, những chuyện này, tôi nhất định sẽ khiến nó sớm kết thúc! Đến lúc đó, cho dù em muốn làm gì, cũng có thể!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sau khi Mã Đinh đem đơn thuốc giao cho Mã Lệ, liền chuẩn bị rời đi.
Đến cửa. “Bác sỹ Bác.” Có cô gái khẽ gọi anh lại.
“Tiểu thư Hi.” Mã Đinh quay mặt, nhìn Y Toa Bối Lạp, cười nhạt, nói: “Cô đã trở lại?”
“Đúng vậy, đã lâu không gặp, anh có khỏe không?” Y Toa Bối Lạp nhàn nhạt cười một tiếng, trên dung mạo, không nói có bao nhiêu xinh đẹp – quyến rũ: “Không ngờ, anh làm bác sỹ thật. Khi đó, em còn tưởng rằng anh chỉ nói đùa!”
“Làm sao có thể chứ?” Mã Đinh bĩu môi một cái, nhàn nhạt ngưng mắt nhìn cô: “Mấy năm không gặp, tiểu thư Hi càng xinh đẹp hơn. Khó trách, nhiều năm qua Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân cũng chưa bao giờ buông tha việc tìm kiếm cô!”
Y Toa Bối Lạp cũng cười, nói: “Nếu anh ấy thật sự muốn tìm em, bằng thực lực của anh ấy, không phải sớm đã tìm thấy em rồi sao? Nhưng anh ấy lại không thế, anh ấy đang chờ em tự quay về. Nhưng khi em trở về, muốn đối mặt thì anh ấy lại tràn đầy thù hận. Có lúc, em cảm thấy quá mệt mỏi, không nghĩ ra, tại sao người mình muốn gặp lại bị đắc tội. Nhưng mà, bây giờ nhìn thấy chị em cũng bị anh ấy khi dễ như vậy, em thật sự rất khổ sở. Anh ấy thật sự không đem chị em chúng em thành một dạng người để đối đãi. Chị của em. . . . . . Hiện tại chị ấy sao rồi?”
“Không chết được.” Con mắt Mã Đinh nhíu lại, nhỏ giọng nói: “Chỉ có điều, tôi cảm thấy tình cảm Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đối với chị em các cô không giống nhau. Cô xem, hiện tại chịu tội, chỉ là cô ấy.”
“Có thể anh ấy nhớ đến chút chuyện tình cũ trước đây của chúng em!” Y Toa Bối Lạp thở dài, nhỏ giọng nói: “Chẳng qua là, vậy thì như thế nào, thật ra thì trong lòng của anh ấy, đã không có sự khác biệt gì! Cũng không sao cả, dù sao. . . . . . Những thứ này em đều đã thấy.”
“Vậy vì sao cô còn trở lại?” Mã Đinh hỏi thuận theo tự nhiên.
Vẻ mặt của Y Toa Bối Lạp trong nháy mắt ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Mã Đinh, không trả lời được.
Mã Định đột nhiên cười cười, nói: “Tiểu thư Hi, trước khi cô trở lại, thật ra thì, Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc cũng đối với tiểu thư Nam Hi không tốt. Từ lúc tiểu thư Nam Hi gặp anh ấy đã đắc tộ rất nhiều. Nếu thật có khả năng. . . . . . Đại tiểu thư của gia tộc Hi các cô, kỳ thật cũng không phải không có khả năng. Chỉ có điều, các cô muốn hay không mà thôi! Ý của tôi là. . . . . . Các cô nên tìm lối thoát khác đi! Tôi nghĩ, tiểu thư Nam Hi cũng có ý nghĩ như vậy, cũng chỉ là, cho tới bây giờ cô ấy cũng không biết mình phải làm gì!”
Nghe lời nói của Mã Đinh, cặp mắt của Y Toa Bối Lạp sáng lên, có chút không ngờ nhìn anh ta. Hình như là, không ngờ tới anh ta lại đề nghị ý tưởng như vậy.
Mã Đinh hình như cũng không kiêng kị, cười khổ, nói: “Ta nói những thứ này, đơn giản vì tôi là bác sỹ. Nhìn bệnh nhân của mình liên tiếp bị dày vò đến chết đi sống lại, tôi cũng không muốn vậy. Tiểu thư Hi, tôi nói đến thế thôi, về phần ý nghĩ của các cô là gì, tôi sẽ không can thiệp.”
“Cám ơn anh, bác sỹ Bác.” Khuôn mặt Y Toa Bối Lạp lập tức mỉm cười, nói: “Xin thay em gửi lời chào hỏi đến Trung tướng Bác!”
“Tôi thật sự lo lắng cho mình sau này sẽ phải thường xuyên lui tới nơi này, hi vọng cô luôn mạnh khỏe, tiểu thư Hi, xin từ biệt.” Đỉnh đầu Mã Đinh cúi nhẹ, nhàn nhạt nhìn Y Toa Bối Lạp một cái, xoay người liền đi ra hướng cửa.
Y Toa Bối Lạp nhìn bóng lưng anh biến mất, từ từ xoay người, đi tới hướng phòng bếp.
Mã Lệ đang chỉ huy nữ người làm nấu cơm, sau khi thấy cô, nhẹ nhàng khom người chào.
“Quản gia Mạc Nại, có thể đem đơn thuốc mà bác sỹ Bác vửa kê cho tôi nhìn một chút được không?”
“Được, tiểu thư Hi.” Mã Lệ móc từ tron túi ra một đơn thuốc đưa cho Y Toa Bối Lạp: “Chính là cái này.”
Y Toa Bối Lạp gật đầu, nhận lấy mở ra, sau khi nhìn nội dung bên trong, khóe miệng nhẹ nhàng nhấp xuống, trả nó cho Mã Lệ, nói: “Quản gia Mạc Nại, thuốc của chị tôi sau này phải nhờ cô rồi, vất vả rồi!”
“Đây là công việc của chúng tôi.” Mã Lệ kính cẩn, lễ phép mở miệng.
“Bây giờ bệnh tình của chị tôi nặng như vậy. . . . . . Tôi thật sự vô cùng lo lắng cho chị ấy. Quản gia Mạc Nại, nếu như cô biết trong dân gian có phương thuốc gia truyền gì có thể làm cho chị ấy nhanh chóng hồi phục thân thể thì mang về nhé, tôi sẽ vô cùng cảm kích cô.”
“Tôi sẽ nhờ bạn bè bên ngoài hỏi thăm giùm.”
“Quản gia Mạc Nại, cô là tốt nhất, cám ơn cô giúp một tay.”
Mạc Nại chỉ nhàn nhạt cười cười, không nói gì.
Y Toa Bối Lạp liền rời khỏi phòng bếp.
Ánh mắt Mã Lệ lóe lên, nhìn theo bóng lưng biến mất của cô, mới xoay người tiếp tục chỉ huy nữ người làm làm việc.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thời khắc Thất Dạ mở mắt, phát hiện môi của mình đang bị mổ nhẹ, cảm giác kia. . . . . . Có chút ẩm ướt có chút ấm áp.
Thời điểm lông mi dày của cô nhẹ nhàng lay động, đột nhiên liền có cái dọc theo môi cô mà tiến quân thần tốc, trượt vào trong miệng cô, không ngừng trêu đùa.
Cô nhanh chóng mở mắt, trong mắt liền chiếu ra khuôn mặt tuyệt mỹ.