Bấy giờ Xuân Mai thấy một chưởng tiếp theo của Hoắc tổng quản hung mãnh kỳ ảo, biết không thể hóa giải nổi, liền xoay người nhanh như một con vụ lướt ra hướng cửa.
Tống Văn Tuấn không thể chậm chân bổ tới một kiếm thét lớn :
– Quay lại!
Quả nhiên một đường kiếm chận đường tẩu thoát của Xuân Mai.
Xuân Mai thoái người cười nhạt nói :
– Các ngươi vào một lượt càng hay.
Hoắc tổng quản tức giận thét lớn :
– Tiện nhân chớ lắm mồm!
Lời dứt chưởng tung, hữu chưởng đánh ra, đồng thời tả trảo cũng chộp tới vùng tiểu phúc đối phương, trảo chưởng cùng thi triển một lần thế rất hiểm.
Xuân Mai không chút khinh địch, liền phất tay áo phát trửu lực đỡ chiêu, phút chốc bọn họ quần đấu với nhau, hết hợp vào lại dạt ra trông thật ngoạn mục.
Thoạt trông thì Hoắc Vạn Thanh có phần lấn thế, nhưng sau mười chiêu mà vẫn không hạ nổi Xuân Mai đủ thấy cô ta không phải là hạng tầm thường rồi!
Nhạc Tiểu Tuấn đứng ngoài quan sát, thấy thân pháp của Xuân Mai hoàn toàn giống với thân pháp của bốn ả nữ tỳ của Thân Phi Quỳnh, chính nhờ thân pháp kỳ ảo tuyệt diệu này, cho nên Hoắc Vạn Thanh vẫn không tài nào làm gì được Xuân Mai.
Nếu hai người cứ tiếp tục thế này tất mất nhiều thời gian dễ hỏng sự, nghĩ như thế chàng liền quay đầu nói với Trúc Thu Lan :
– Thân pháp nha đầu này hoàn toàn giống với bốn ả hầu Thân Phi Quỳnh, hay là để tôi cho ả một đòn khỏi phải mất nhiều thời gian, được chứ?
Trúc Thu Lan gật đầu nói :
– Tống công tử đã có lời nhờ trợ thủ, huynh ra tay bắt con nha đầu này là hợp lý quá rồi!
– Muội nói đúng lắm!
Rồi chàng đứng lên gọi lớn :
– Hoắc tổng quản, xin dừng tay!
Hoắc tổng quản nghe Nhạc Tiểu Tuấn gọi thì liền dừng tay thâu chiêu, quay đầu hỏi :
– Nhạc thiếu hiệp có điều gì kiến giáo?
Đúng trong tíc tắc này, Xuân Mai vọt người ra cửa.
Tống Văn Tuấn từ nãy giờ cầm kiếm giám sát Xuân Mai, nhưng vừa nghe Nhạc Tiểu Tuấn gọi, gã quay đầu nhìn, chính Xuân Mai nhân đó mà chạy.
Nhưng chẳng ngờ có tiếng quát lớn :
– Ngươi chạy đi đâu cho thoát?
Xuân Mai khựng người lại, trước mắt chính là Trúc Thu Lan hai tay chống hông hất mặt cười cười.
Xuân Mai chẳng ngờ có người chận cửa, không dám khinh suất vội nhảy tránh sang bên.
Trúc Thu Lan cười hì hì nói tiếp :
– Ta sớm đã đoán ra lúc Nhạc đại ca gọi Hoắc tổng quản thì ngươi sẽ chuồn, quả không sai tý nào!
Xuân Mai hằn học nhìn Trúc Thu Lan nói :
– Ngươi có dám cùng ta đơn chiến độc đấu không hử?
Trúc Thu Lan cười đáp :
– Ngươi đừng nôn nóng, sẽ có người độc đấu cùng ngươi.
– Hừ ai chứ!
Nhạc Tiểu Tuấn bước tới đáp :
– Tại hạ!
Xuân Mai đưa mắt nhìn Nhạc Tiểu Tuấn một lúc rồi hỏi :
– Ngươi là Nhạc Tiểu Tuấn?
– Không sai, thì ra cô nương cũng biết đến tên ngươi, có nghĩa là sắp đến hạn tử của ngươi!
Trúc Thu Lan xỉ tay vào mặt đối phương quát lớn :
– Ái, con tiện nhân này dám giở trò trù ẻo đại ca ta.
Tiện tay vung một cái vào mặt đối phương, nhưng Xuân Mai đã nhanh chóng né đầu tránh đòn.
Chẳng ngờ “phập” một tiếng khô khan, ngay sau bức tường gỗ mà cô ta đứng, một ngọn tiểu phi tiêu dài chừng ba thốn cắm sâu vào gỗ.
Xuân Mai quay đầu nhìn không khỏi toát mồ hôi, chẳng ngờ đối phương còn kèm theo một ngọn phi tiêu, hiểm thật. Quay lại nhìn trân trân vào Trúc Thu Lan lạnh giọng nói :
– Ta nói thật, nếu ngươi không yên tâm thì khuyên nhủ hắn từ nay trở đi thoái xuất giang hồ, mới bình an vô sự.
Nhạc Tiểu Tuấn nghe vậy cười lớn nói :
– Cô nương hư ngôn hù dọa, phải chăng là sợ tại hạ ra mặt đối đầu?
Xuân Mai lạnh giọng nói :
– Ngươi chớ lớn lối, đến như Tống lão trang chủ và Bát đại môn phái, chúng ta còn không coi vào đâu, há chỉ một mình họ Nhạc ngươi ư? Bổn cô nương chẳng qua muốn nói cho ngươi rõ mà thôi, tin hay không tùy ngươi!
– Nhạc mỗ không tin!
Nhạc Tiểu Tuấn dằn mạnh mấy tiếng rồi bức cận cô ta nói tiếp :
– Hiện tại, cô nương tự thụ thủ chịu trói, hay phải chờ Nhạc mỗ ra tay?
Xuân Mai không chút hoảng sợ, nói :
– Ngươi muốn ra tay thì cứ việc!
Nói rồi không chờ Nhạc Tiểu Tuấn kịp động thủ, cô ta nhào tới vung tay đánh ra một chưởng vào ngực chàng, gọi là tiên xuất thủ chế nhân!
Thế nhưng cô ta không ngờ đã gặp phải đối thủ, tay vừa phát chưởng chưa kịp hết chiêu, một chút biến hóa cũng chưa kịp thì cô ta đã bị xiết chặt, rõ ràng là Nhạc Tiểu Tuấn đã vung tay chộp trúng cổ tay ả.
Xuân Mai không thể tin nổi, ra chiêu trước nhưng ngược lại bị đối phương chộp trúng cổ tay lúc nào không thể nhìn thấy kịp, bấy giờ vùng vẫy thét lớn :
– Thả tay ta ra!
Nhạc Tiểu Tuấn chộp trúng tay đối phương, thế nhưng lần này chàng không đẩy văng đối phương, chỉ cười nhạt nói :
– Tại hạ đã nói là sẽ bắt giữ cô nương.
Đúng lúc này, bỗng nghe một giọng lão bà quát lớn :
– Nhạc Tiểu Tuấn, ngươi thả cô ta ra!
Nhạc Tiểu Tuấn quay đầu nhìn, thấy một lão bà tóc bạc như cước, một tay yểm ngay trên lưng Trúc Thu Lan, mặt lạnh như tiền, hai mắt lộ hung quang chăm nhìn mình.
Nguyên là Trúc Thu Lan chận đường Xuân Mai thì đứng ngay cửa, lưng hướng ra ngoài nên không biết rằng lúc Nhạc Tiểu Tuấn bắt được Xuân Mai thì người của đối phương cũng đã khống chế mình.
Hoắc Vạn Thanh đưa mắt nhìn thấy thì tức giận thét lớn lên :
– Thôi bà bà kia chính là Thôi ma ma, làm bếp trong Thiên Hoa sơn trang, cũng chính là người đã tiến dẫn Xuân Mai vào đây.
Thôi ma ma không thèm để ý đến Hoắc Vạn Thanh, chỉ lạnh lùng nói :
– Họ Nhạc kia, ngươi còn chưa chịu buông cô ta ra, ta chỉ vận kình lực thì con nha đầu này táng mạng tại đương trường ngay!
Trúc Thu Lan cười hớn hở nói :
– Đằng nào thì ta cũng không thiệt đâu, ngươi dám chấn tâm mạch của ta thì Nhạc đại ca cũng sẽ giết con nha đầu kia ngay.
Dứt lời bỗng tung mình định nhảy phóc vào trong, nhưng chân chưa kịp rời đất, Thôi ma ma đã xuất chỉ lực điểm vào huyệt Tâm Du của nàng, khiến cả người Trúc Thu Lan giật nẩy lên một cái, đau nhói la lên một tiếng đầu óc gần như hôn mê.
Thôi ma ma cười gằn nói :
– Nha đầu, ngươi đứng lên cho ta xem, nếm chút đau khổ không sao!
Lại nói Hoắc Vạn Thanh nhìn thấy bà lão làm bếp trong trang viện lớn gan, thì tức giận. Lão thét lên một tiếng rồi tung người nhảy tới vung tay xuất chỉ lực điểm liền ba đạo chỉ phong chộp vào huyệt đạo đối phương.
Thôi ma ma hừ một tiếng lạnh lùng nói :
– Hoắc tổng quản, chúng ta chưa từng động thủ với nhau!
Trong lời nói lách người né tránh chỉ phong của Hoắc Vạn Thanh, tay đặt trên lưng Trúc Thu Lan vẫn không rời, tả thủ thuận thế phóng trảo chộp vào cổ tay của Hoắc Vạn Thanh.
Lại nói Xuân Mai lúc này thấy có viện binh, nhân lúc Nhạc Tiểu Tuấn thần tình bị phân phối bởi Trúc Thu Lan, liền vung tay trái chộp vào tay chàng.
Phản một chiêu bày cũng không tồi, có điều chộp vào tay chàng cũng hơi cao, không trúng vào uyển mạch. Nếu như Nhạc Tiểu Tuấn phát hiện kịp mà vận kình lực vào tay trảo đang chộp cứng cổ tay cô ta, thì tuyệt nhiên không bao giờ cô ta phản thủ ra đòn được.
Cùng lúc với hữu thủ ra đòn, tả thủ cũng lập tức xoay mạnh hợp công vào Nhạc Tiểu Tuấn.
Nhạc Tiểu Tuấn vừa rồi nghe Trúc Thu Lan thét lên một tiếng, thất thần ngoái nhìn cho nên bị lơi lỏng, lúc này thấy nguy hiểm liền nhảy người về sau nửa bộ, tả thủ phất chiêu Thuận Phong Tống Phàm, bạt khai đòn phản thủ của Xuân Mai, đồng thời hóa chỉ lực điểm vào huyệt thiên đài.
Nên biết song phương lúc này chỉ cách nhau tầm tay, ra đòn phản chiêu nhất nhất đều cận thế, cốt yếu cần phải tốc độ linh lợi mới thắng được đối phương
(Mất 2 trang )
… là nữ nhân nên có chút nhượng tình.
Chiêu tuyệt học này chàng luyện được từ lúc còn nhỏ, nội lực phát ra theo tay một cách tự nhiên mà không cần phải để tâm vận khí.
Xuân Mai tuy vừa rồi tay kia chộp được tay chàng, nhưng cũng chỉ là vô ích, hai tay buông theo người văng nhào ra ngoài tức thì.
Tống Văn Tuấn nhảy tới một bộ, xuất chỉ điểm vào ba đại huyệt trên người cô ta.
Lại nói Hoắc Vạn Thanh tấn công liền hai chiêu, đều bị Thôi ma ma một tay phải hóa giải hết, tay trái vẫn y nhiên đặt trên lưng khống chế Trúc Thu Lan.
Điều này khiến Hoắc Vạn Thanh vừa tức vừa thẹn, lão gầm lên một tiếng, vận toàn lực phóng tới một chưởng Trực Khẩu Thiên Môn.
Thôi ma ma cười nhạt nói :
– Họ Hoắc kia, ngươi tưởng lão bà ta không dám tiếp chiêu ngươi ư?
Nói rồi hữu chưởng phát chiêu Hoành Giá Kim Lương trực tiếp nghênh chiêu đối phương.
Chỉ nghe bình một tiếng cực lớn, chưởng lực song phương chạm nhau, khiến cả hai trụ lại nổi đều bị đẩy lui một bộ.
Hoắc Vạn Thanh trong lòng ngầm thất kinh nghĩ :
– Tặc bà này nhất thân võ học chẳng ngờ cũng kinh người như vậy, mụ ta tiềm nhập vào Thiên Hoa sơn trang nhiều năm nay, mà ta không hề phát hiện ra một chút nào, không biết người này đáo để lai lịch thế nào?
Ngược lại Thôi ma ma chừng như tính trước, sau chiêu trực tiếp va chạm này tất sẽ bị chấn động thoái lùi, cho nên khi cả người nàng về sau thì tay trái chộp cứng áo sau lưng Trúc Thu Lan kéo cả người nàng về sau.
Hoắc Vạn Thanh sau chiêu này càng giận hung, râu tóc dựng đứng thét lớn :
– Con tặc bà kia, ngươi dám tiếp lão phu một chưởng nữa không?
Nói là định ra chiêu ngay, chẳng ngờ Thôi ma ma bỗng phát ra một tràng cười dài quái dị :
– Khục khục khục… Ngươi nhìn cho rõ!
Thì ra bà ta vừa rồi đã dùng tay phải rút phắt một ngọn chủy thủ đoản đao, vòng tay qua cổ Trúc Thu Lan kề lưỡi đao sắc bén lên yết hầu của nàng.
Hoắc Vạn Thanh ngớ người thâu tay về, thét hỏi :
– Ngươi định làm gì?
Thôi ma ma mặt lộ hung quang, da nhăn nheo tái xám trông càng dễ sợ.
– Ta chỉ muốn các ngươi thả Xuân Mai cô nương ra!
Hoắc Vạn Thanh rất cần bắt giữ Xuân Mai để truy ra chuyện, nhưng lúc này Trúc Thu Lan lại quan trọng hơn, vì nàng là tiểu muội của Nhạc Tiểu Tuấn, không thể để nguy hại bèn gật đầu nói :
– Hảo, chúng ta thả Xuân Mai, ngươi phải thả Trúc cô nương ra.
Thôi ma ma cười nhạt nói :
– Lão bà bà ta không cần tánh mạng cô ta, thế nhưng phải nhờ cô ta đưa chúng ta ra khỏi Thiên Hoa sơn trang này của các ngươi.
Tống Văn Tuấn đại nộ quát lớn :
– Thôi ma ma, ngươi quá ức hiếp người!
Thôi ma ma cười nói :
– Đây là vì các ngươi bức lão bà là bất đắt dĩ mà làm, nếu ở đây không phải là Thiên Hoa sơn trang thì chúng ta có thể lập tức trao đổi người, ai đi đường nấy, nhưng ngay trong Thiên Hoa sơn trang thì lão bà ta không thể không đề phòng các ngươi.
Tống Văn Tuấn nói :
– Ngươi cứ thả Trúc cô nương, chúng ta bảo đảm các ngươi an toàn ra khỏi Thiên Hoa sơn trang.
Thôi ma ma cười nói :
– Giang hồ hiểm ác, ngụy trá đa đoan biết đâu mà lường, chỉ cần lão bà ta có con tin trong tay, thì đâu cần đến Thiếu trang chủ đảm bảo.
Tống Văn Tuấn tức gận nói :
– Nói vậy ngươi không tin nổi bổn công tử?
– Bỉ thử, bỉ thử! Các người chắc cũng không tin nổi lão bà ta chứ, đúng không?
Nói đến đó, bà ta cười vang rồi tiếp :
– Hoắc tổng quản, các ngươi có thả hay không thì nói?
Nhạc Tiểu Tuấn lên tiếng :
– Hoắc tổng quản cứ thả Xuân Mai cô nương đi!
Hoắc Vạn Thanh nói :
– Nếu đã là ý của Nhạc thiếu hiệp vậy thì chúng ta cứ thả, có điều…
Ánh mắt ngước nhìn Thôi ma ma hỏi :
– Thôi bà bà, ngươi cũng cần phải nói là đến đâu thì ngươi thả Trúc cô nương?
Thôi ma ma không chút suy nghĩ đáp ngay :
– Thế này, tạm thời chịu phiền Trúc cô nương theo chúng ta đến khi chúng ta xuống thuyền!
Hoắc tổng quản gật đầu :
– Hảo, quyết định như vậy!
Tống Văn Tuấn lúc này mới không nói gì thêm, mọi người cùng nhau kéo trở lại phòng khách.
Trang đinh mang trà lên đãi.
Nhắp một ngụm trà, Tống Văn Tuấn lòng nôn nóng hỏi ngay :
– Hoắc tổng quản đã có kế hoạch gì chăng?
Hoắc Vạn Thanh cười đáp :
– Không giấu gì Nhạc thiếu hiệp và Trúc cô nương. Sách Nghị Phu giả dạng lão Trang chủ đã bị Trúc cô nương phát giác, thế nhưng lão phu đã nhận ra hắn quyết chưa phải là người tiềm nhập vào bổn trang điều khiển mọi hành động. Chính điều này khiến lão phu bỗng hoài nghi ả hầu cận bên cạnh lão Trang chủ là Xuân Mai, chỉ có điều nhất thời chưa có chứng cứ gì trong tay, cho nên mới bày ra một kế muốn chính ả tự lòi đuôi ra, rồi từ ả sẽ truy ra kẻ chủ trì ở đây. Thật chẳng ngờ con nha đầu đó lại là kẻ chủ mưu việc bắt cóc lão Trang chủ, chứng tỏ thân phận rất cao, có thể nói còn trên cả Hắc Hổ Thần và Sách Nghị Phu, và càng không ngờ đến ngay mụ tặc Thôi bà bà cũng có võ công cao thâm chẳng thua lão phu, do vậy vừa rồi lão phu mới thất thủ, để mụ ta nhân cơ…
Nói đến đó lão bỗng ngưng bặt.
Nhạc Tiểu Tuấn hỏi :
– Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì?
Hoắc Vạn Thanh không đáp, Trúc Thu Lan nói ngay :
– Vừa rồi chẳng phải Hoắc tổng quản đã nói là chốc lát nữa tất sẽ có tin, đại ca nôn làm gì chứ?
Tống Văn Tuấn vốn cũng định hỏi cho rõ, nhưng nghe nàng nói vậy thì thôi, với tay nắm chén trà nhắp một ngụm.
Hoắc Vạn Thanh nói tiếp :
– Lão hủ nghĩ ra một chuyện…
Tống Văn Tuấn hỏi :
– Tổng quản nghĩ đến chuyện gì?
– Tối hôm qua Huy đại hiệp gởi thư đến bảo Huy tiểu thư trở về, phong thư đó không biết có phải cũng là giả hay không?
Nhạc Tiểu Tuấn vừa nghe vậy thì từ sâu trong lòng chấn động.
Tống Văn Tuấn cũng vội hỏi :
– Tổng quản thấy khả nghi lắm sao?
Hoắc Vạn Thanh nói :
– Hôm qua lúc Huy tiểu thư đi, thì bọn tặc nhân tiềm nhập bổn trang còn chưa bị phát hiện, có thể…
Nói đến đó lão bỗng cúi đầu thở dài một tiếng mới nói tiếp :
– Cho dù bức thư đó là thật, Huy đại hiệp gửi thư bảo Huy tiểu hư cấp tốc trở về như vậy không chừng Quy Vân trang của họ cũng đã xảy ra chuyện, không biết…
Vừa nói đến đó, đột nhiên một gã trung niên vận y phục ngư dân bước vội vã vào cúi người nói :
– Hội bẩm Tổng quản…
Hoắc Vạn Thanh không đợi gã nói hết, đứng nhanh dậy xua tay cắt ngang, tợ hồ như không muốn gã nói ra tại đây, rồi bước nhanh ra đón đầu.
Chỉ chốc lát, Hoắc Vạn Thanh quay trở lại ngồi vào ghế, gã trung niên ngư phủ cũng rời khỏi phòng.
Tống Văn Tuấn chăm mắt nhìn hỏi :
– Hoắc tổng quản, tên trang đinh kia vội vàng như vậy có chuyện gì chăng?
Hoắc Vạn Thanh nhắp một ngụm trà mới nói :
– Vừa rồi lão hủ bảo hắn chuẩn bị sẵn sàng.
Tống Văn Tuấn nhíu mày lại hỏi :
– Hoắc tổng quản giờ chuẩn bị thuyền truy theo Xuân Mai kịp sao?
Hoắc Vạn Thanh vuốt râu cười cười đáp :
– Tặc bà và Xuân Mai chạy đã nhiều giờ, đương nhiên không thể đuổi kịp, thế nhưng bọn chúng tất sẽ có một địa điểm dừng chân, chúng ta chỉ cần lần ra chỗ này, rất có thể cứu được lão Trang chủ.
Trúc Thu Lan bật cười nói :
– Quả nhiên là Hoắc tổng quản đã sắp đặt kế hoạch.
Hoắc Vạn Thanh cũng cười hy vọng, đứng lên nói :
– Lão hủ xin dẫn đường!
Nói rồi cứ bước đi trước ra khỏi phòng.
Tống Văn Tuấn, Nhạc Tiểu Tuấn và Trúc Thu Lan ba người cũng lục tục theo sau, cả bọn phóng nhanh trở lại bờ hồ, quả nhiên một chiếc thuyền nhỏ đã chuẩn bị sẵn.
Trên thuyền hai gã tráng đinh vận y phục ngư dân, người trước người sau đuôi thuyền cầm dằm.
Hoắc Vạn Thanh dừng chân nói :
– Công tử, Nhạc tướng công và Trúc cô nương xin nhanh lên thuyền…
Tống Văn Tuấn hỏi :
– Hoắc tổng quản không mang thêm vài tay nhân thủ hay sao?
Hoắc Vạn Thanh thấp giọng đáp :
– Càng đông người càng dễ lộ, chúng ta bốn người là quá đủ!
Tống Văn Tuấn ngóng mắt nhìn thuyền nói :
– Thuyền nhỏ nhẹ rất dễ chao động, hay là Trúc cô nương lên trước đi.
Trúc Thu Lan nói :
– Vâng!
Đáp rồi nàng chẳng chút khách khí tung người nhảy xuống thuyền, ba người kia cũng lần lượt xuống theo.
Thuyền eo hẹp, trong khoang cả bốn người phải ngồi có gối, hai gã tráng đinh không chờ căn dặn, liền chèo thuyền phóng đi vun vút.
Tống Văn Tuấn lúc này thầm tin Hoắc tổng quản đã sớm có kế hoạch sắp đặt, chỉ có điều chưa nói rõ ra, lúc này mới hỏi :
– Hoắc tổng quản, vừa rồi ở trong trang vì sợ bọn trang đinh khả năng đều bị bọn tặc mua chuộc, cho nên kế hoạch thế nào lão không nói ra. Hiện tại chúng ta đã ở giữa hồ, có thể nói rồi chứ?
Hoắc Vạn Thanh cười đáp :
– Cũng sắp đến nơi rồi, không cần nói chốc nữa công tử cũng sẽ biết.
Lão cũng không chịu nói, chính điều này khiến chuyện trở nên bí mật hơn.
Tống Văn Tuấn cười nói :
– Thôi được. Tổng quản đã sắp đặt kế hoạch rồi thì chuyện gì cũng nghe theo lão vậy.
Hoắc Vạn Thanh trong lòng có chút không vui, nói :
– Công tử thứ tội, nhân vì chuyến đi này quan hệ trọng đại, nên cần bí mật, tránh đối phương phát hiện tất hỏng chuyện.
Tống Văn Tuấn thấy lão ta thận trọng như vậy, gật đầu nói :
– Ta đã nói là mọi chuyện giờ nghe theo Tổng quản rồi mà.
Con thuyền vẫn lướt nhẹ mặt hồ đi vào màn đêm.
Thái Hồ nên biết rộng có đến ba ngàn sáu trăm vạn mẫu, chỉ tính đoạn từ Tế Khẩu đến Đông Sơn cũng phải mất bốn mươi hải lý, con thuyền nhỏ bọn họ thực chất không tiến sâu vào đi ngược men theo ngọn Mã Tích sơn đi lên mà thôi.
Ở khoảng giữa bờ tầm nửa trượng, trong đêm tối sương dày thế này không bị người ta phát hiện, con thuyền đi chừng vài dặm thì bắt đầu chậm lại rồi áp sát dần vào vách núi dựng đứng.
Tống Văn Tuấn cứ thế, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, chẳng hiểu Hoắc Vạn Thanh đang tính kế hoạch thế nào, nhưng hắn cũng không tiện hỏi nữa.
Chốc lát thuyền cặp vào vách núi, lúc này mọi người mới nhận ra một cửa thạch động gần đó.
Gã tráng đinh đứng đầu mũi thuyền nhanh nhẹn nhảy phóc lên bờ bỏ neo dây thuyền.
Hoắc Vạn Thanh thấp giọng thì thào :
– Bắt đầu từ giờ, dọc đường tuyệt đối không nói chuyện!
Câu này nói như một mệnh lệnh, rồi phất tay tỏ ý mọi người nhanh lên bờ.
Tống Văn Tuấn và Trúc Thu Lan lần lượt lên bờ, nhưng quay đầu nhìn lại thì thấy Hoắc Vạn Thanh chưa lên bờ ngay. Lão bước lại đuôi thuyền, giờ một tấm ván thuyền ôm lên một vật gì đen ngòm, đoạn mới nhún người tung nhảy lên bờ.
Nhân vì đêm tối, mọi người không nhận ra trên tay lão ta ôm vật gì, đến lúc này nhảy lên bờ rồi, bọn họ mới nhìn rõ đó là một con chó giống tiểu thử.
Lúc này mọi người mới hiểu ra ít nhiều kế hoạch của Hoắc Vạn Thanh.
Nguyên lão ta sau khi bọn Thôi ma ma và Xuân Mai bỏ chạy, đã phái người giả trang ngư nhân lục soát trong vùng lân cận sơn trang bên Thái Hồ.
Ở Thái Hồ, ngư nhân sống hành nghề đánh cá khá nhiều, cho nên bọn Thôi ma ma và Xuân Mai bắt gặp ngư dân dọc đường cũng là chuyện thường tình, căn bản họ không ngờ tới Hoắc Vạn Thanh phái người giả trang theo dõi.
Hoắc Vạn Thanh tuy đã nắm được địa điểm ẩn nấp của bọn tặc nhân ẩn nắp tạm thời ở ngọn Tần Phúc phong, bọn chúng dùng thuyền nhỏ nhẹ vòng ra hồ rồi quay trở vào chỉ là để đánh lạc hướng đối phương mà thôi.
Lúc này Hoắc Vạn Thanh được bọn trang đinh tâm phúc đưa đến đây chính là nơi bọn tặc nhân đã lên.
Tuy vậy lão chỉ biết bọn tặc nhân lên đây mà thôi, nhưng chưa biết đích xác là nơi nào, nên mới mang theo một con linh khuyển này. Đây là một giống chó hiếm quý, rất tinh khôn thông minh, có thể đánh hơi người ở xa mấy mươi trượng, vì vậy Hoắc Vạn Thanh đã mang theo nó để truy tìm tung tích đối phương.
Bấy giờ chẳng ai lên tiếng hỏi, nhưng trong lòng tất đã hiểu vấn đề.
Hoắc Vạn Thanh hơi cúi người xuống, nhưng chưa kịp thả con chó xuống thì nó đã nhanh nhẹn phóng xuống đất rồi chúi mũi hết nơi này đến nơi khác đánh hơi.
Linh khuyển là loài chó thông minh, lại được huấn luyện kỹ lưỡng, chúng rất tinh khôn, tuy vừa chạy vứa đánh hơi nhưng tuyệt nhiên không hề sủa một tiếng nhỏ. Cứ chạy xa vài ba trượng là nó đứng lại chờ chủ, khi thấy chủ đến gần mới tiếp tục phóng chạy đánh hơi tiếp.
Nhưng bọn họ bốn người đều thi triển khinh công mà chạy, cho nên chung quy không để con linh khuyển phải đợi, con chó cứ tiếp tục đánh hơi dẫn đường.
Thế núi dốc đứng hiểm trở, đường núi nhỏ hẹp khúc khuỷu, khắp nơi đều là những đám loạn thạch chồng chất ngất ngưỡng.
Người vật chạy được chừng bốn năm dặm, bỗng phát hiện trong một rừng cây trái lẩn khuất bức tường hồng, đây chính là Thái Hồ quan miếu.
Con linh khuyển mũi đánh hơi rồi bỗng tăng tốc độ vọt nhanh về phía miếu, cả bọn bốn người nhìn nhau rồi phóng chân chạy theo ngay.
Lúc này đã cuối canh ba, xa xa có tiếng gà rừng gáy đầu canh, trời tối sao thưa, khắp nơi chỉ là một màu đen nhờ nhợ.
Miếu đóng cửa im lìm, trong miếu không một ánh đèn hắt ra, hiển nhiên vào giờ này thì chẳng ai mở cửa, dù miếu này có người ở đi chăng nữa.
Con linh khuyển chạy đến trước cửa miếu, hai chân trước cào cào vào cánh cửa, sủa vang lên dữ dội, tợ hồ như chỉ muốn phá cửa xông vào.
Hoắc Vạn Thanh thầm hiểu bọn tặc nhân có mặt trong miếu, sợ con linh khuyển đánh động bọn tặc, liền chạy tới đưa tay vỗ vỗ hai cái vào đầu nó. “Suỵt” một tiếng hàm ý bảo nó im lặng.