Cả bọn nghe Cam Huyền Thông chỉ tay la lên, thì đưa mắt nhìn.
Phi Hồng Dực Sĩ nói ngay :
– Lại có ngươi đến!
Quả nhiên đúng vậy, từ dốc núi có ánh đèn lồng tiến đến.
Cam Huyền Thông kinh ngạc nói :
– Cứ nhìn ánh đèn, tợ hồ như không chỉ một chiếc mà thôi.
Thần Điêu Đầu Hói nói :
– Người này có lẽ chính là người đứng đầu tặc đảng này.
Phi Hồng Dực Sĩ cười nói :
– Mạnh đạo huynh tợ hồ như có tài tiên tri nhỉ!
– Ừm, huynh đệ tuy chỉ phán đoán nhưng mười phần hết tám chín là đúng.
– Ái, ra vậy, bần đạo muốn nghe cho rõ hơn.
Thần Điêu Đầu Hói vuốt chòm râu sơn dương lưa thưa nói :
– Cứ theo lẽ thường tình suy đoán thời, kẻ dạ hành trên giang hồ khi nào lại đốt đèn mà đi? Người này đến đây không chỉ đốt đèn, mà còn đốt nhiều đèn, đủ thấy phải người có thân phận cực cao. Muốn làm vậy chứng tỏ uy phong bản lĩnh của mình khác với chúng nhân, thử hỏi không phải là người đứng đầu hắc đảng thì ai vào đây?
Phi Hồng Dực Sĩ bất giác gật đầu nói :
– Xem ra Mạnh đạo huynh có tài quân sư…
Bên ngoài động, những ánh đèn kia đã đến gần.
Bây giờ đã có thể thấy đối phương, người đi đâu tiên không ai khác chính là Lang Sơn Nhất Bái Sách Nghị Phu.
Tiếp liền theo lão là hai thanh y thiếu nữ tuổi chừng mười sáu mười bảy, tướng mạo xinh đẹp mỹ lệ, tay đều nắm đèn lồng sóng vai mà đi.
Liền đó là một thư sinh khôi ngô tuấn tú, mắt ngọc môi son, mày rậm mắt sáng, thân vận thanh y trường bào, lưng thắt đai ngọc, vai mang kiếm tua trắng bạc, Trên tay chiếc quạt lông phe phẩy càng tăng thêm vẻ khí khái nho nhã, chân thả từng bước chậm rãi khoan thai, khiến người ta nhìn không khỏi bội phục.
Nhưng, nhìn thư sinh này thì ngược lại khiến bọn Thần Điêu Đầu Hói bốn người đều ngớ người. Bọn họ nguyên tưởng người vừa đến này đứng đầu hắc đảng, thì phải là một nhân vật danh chấn võ lâm, đứng đầu hắc đạo mới phải.
Chẳng ngờ người này bất quá cũng chỉ là một thư sinh tuổi chừng ba mươi, cốt cách đoan chính hòa nhã, cử chỉ ung dung, không toát lên một chút nào là tà khí.
Cam Huyền Thông không nén nỗi hiếu kỳ thấp giọng hỏi :
– Nhị vị đạo huynh có biết người này là ai không?
Thần Điêu Đầu Hói và Phi Hồng Dực Sĩ đều lắc đầu.
Bọn họ ba người hành cước giang hồ mấy mươi năm, đáp khắp dãi Giang Nam Bắc, vùng vẫy khắp Hoàng Hà lưỡng ngạn, trong làng hắc bạch đạo những nhân vật có tên tuổi, dẩu chưa một lần gặp, nhưng chi ít cũng phải nghe qua. Vậy mà với vị Thanh y thư sinh này, mặt không biết, mà danh cũng chưa từng nghe nói đến!
Bọn họ nói chuyện với nhau, thì ngoài kia trong đám tám người ban đầu có một người bước ra trước cúi đầu thi lễ nói lớn :
– Thuộc hạ Chúc Tường Phù, tham kiến Tổng hộ pháp.
Thì ra người này chính là Cửu Chỉ La Hán Chúc Tường Phù, pháp danh Quảng Minh, lão dẫn đường cho bảy người kia đến đây trước.
Thanh y thư sinh qua ánh mắt như điện một vòng bảy người kia, cười nói :
– Chư vị hẳn chờ đã lâu!
Giọng nói cao thanh, tiếng cười gần gũi.
Bảy người kia liền chắp tay thi lễ, cúi người đồng thanh nói :
– Thuộc hạ tham kiến Tổng hộ pháp!
Cứ nhìn thần thái của bọn họ, cũng đủ thấy cung kính nể sợ vị Tổng hộ pháp này như thế nào rồi.
Thanh y thư sinh gật đầu mỉm cười, rồi bước tới trước mặt đoàn người mới dừng chân lại, hai thiếu nữ không chờ hạ lệnh, liền lui đứng sau lưng phân làm tả hữu thị hầu.
Thanh y thư sinh đưa mắt quét nhìn động khẩu, lúc này Vô Trụ thiền sư vẫn chống thiền trượng đứng uy nghi bất động, thư sinh lên tiếng hỏi :
– Lão hòa thượng này là ai?
Lang Sơn Nhất Bái Sách Nghị Phu đứng đầu bên phải liên đáp :
– Lão ta là Vô Trụ thiền sư, Đường chủ La Hán đường của Thiếu Lâm tự.
Thanh y thư sinh ừm một tiếng rất khẽ, nói :
– Nói vậy, bọn chúng đã thành công chiếm thạch động rồi?
Lang Sơn Nhất Bái cúi đầu đáp :
– Xem tình hình có lẽ…
Không đợi gã đáp hết câu, Thanh y thư sinh nói tiếp :
– Không cần nói, ngươi đến hỏi Vô Trụ đại sư xem người của ta giữ động ở đây còn sống hay chết?
Giọng nói trở nên lạnh lùng quyền uy khiến Lang Sơn Nhất Bái hơi run người, dạ một tiếng rồi bước lên mấy bước, ôm quyền chào Vô Trụ thiền sư hỏi :
– Đại sư, Tổng hộ pháp chúng tôi muốn hỏi một câu, chư vị tấn công vào động, không biết người của chúng tôi trấn giữ ở đây còn sống hay chết?
Vô Trụ đại sư từ đầu đến giờ chống trượng giữ động khẩu, bây giờ mới chắp một tay trước ngực, khẽ niệm Phật hiệu nói :
– A di đà Phật, bần tăng chỉ trấn giữ động khẩu, mọi chuyện khác không rõ.
Lang Sơn Nhất Bái vẻ không vui nói :
– Đại sư là vị cao tăng đời này, sao lại đáp như vậy được?
Vô Trụ thiền sư nghiêm túc đáp :
– Bần tăng quả thật không biết.
Thanh y thư sinh lên tiếng hỏi :
– Thế nào? Lão ta không chịu nói?
Lang Sơn Nhất Bái vội vàng nghiêng mình đáp :
– Lão hòa thượng này thật cố chấp.
Thanh y thư sinh nói :
– Ngươi bảo lão ta tránh ra!
Một câu thật ngạo nghễ, rõ ràng thường ngày nhân vật này chuyên quyền sai khiến ra lệnh cho hạ cấp, bất cứ người nào cũng râm rắp nghe theo, nhưng gã không thử tưởng xem người đang trấn thủ động khẩu kia chẳng phải là nhân vật tầm thường, há dễ nghe lệnh gã?
Lang Sơn Nhất Bái đành cúi dài dạ một tiếng nữa, rồi quay nói với Vô Trụ thiền sư :
– Đã vậy xin đại sư tránh ra, để người nào biết chuyên ra trả lời!
Vô Trụ thiền sư giọng hơi run vì giận :
– Bần tăng sao phải tránh ra?
Lang Sơn Nhất Bái chỉ hỏi lại :
– Đại sư nhất định không chịu tránh ra sao?
– Bần tăng đảm nhiệm trấn thủ động khẩu, đương nhiên không thể tránh ra.
Lang Sơn Nhất Bái nét mặt sa sầm tức giận nói lớn :
– Vô Trụ đại sư, huynh đệ có ý tốt mới khuyên, đã có Tổng hộ pháp thân giá đến đây, đại sư như còn ngoan cố lấy sức mà chống cự, thì chẳng khác gì châu đá xe!
Vô Trụ thiền sư nghe vậy, dộng mạnh ngọn thiền trượng xuống nền đá đánh ầm một tiếng, giọng vang lớn như tiếng chuông :
– Thiện tai! Thiện tai! Bần tăng chỉ biết trấn hộ động khẩu, không biết gì nữa!
Lang Sơn Nhất Bái cười lạnh nhạt nói :
– Đại sư còn không chịu tránh ra, huynh đệ quyết chẳng khách khí nữa!
Nói roi tung liền một chưởng vào giữa ngực Vô Trụ thiền sư.
Nhân vì trước mặt Tổng hộ pháp, cho nên đã ra chiêu phải tận lực, một chưởng này chính là Đại Lực Kim Cương chưởng với bảy tám thành công lực, chỉ thấy một đạo vô hình kình khí, êm như không có tiếng động ập tới.
Vô Trụ thiền sư hoán ngọn thiền trượng sang tay trái, tay phải cũng liền phát chưởng nghênh tiếp.
Binh một tiếng chấn động lớn.
Lang Sơn Nhất Bái đa mưu túc trí, một chưởng vừa tiếp, tay trái lại bồi thêm một chưởng khác, chưởng liên hoàn năm chiêu đánh tới.
Vô Trụ thiền sư không ngờ đối phương ra tay nhanh và hiểm như vậy, tay trái cũng vội buông trượng phát chưởng tiếp đấu đối phương.
Năm chưởng nháy mắt qua đi, Vô Trụ thiền sư đã cân lượng được đối phương, ôm quyên nói :
– Sách thí chủ như không chịu thoái lui, chớ trách bần tăng vô lễ!
Dứt lời, không đợi đối phương kịp ra tay, vù, vù, vù, hai tay liên hoàn đánh liền ba quyền.
Ba chiêu này chính là tuyệt thủ trong La Hán quyền, quyền phong ào ạt như cuồng lang đột khởi, khiến người ta nghe tiếng quyền không khỏi chấn động.
Lang Sơn Nhất Bái nhất thời không phòng bị, ba quyền của đại sư bức lão ta thoái liền hai bộ. Thế nhưng, là nhân vật giang hồ lão luyện, nhanh chóng trầm ổn, thoái là tiến ngay, xuất chưởng phản công đối phương.
Hai người nháy mắt quyền cước đấu nhau đến ác liệt, nhưng bọn họ tiến thoái chỉ trong cự ly hai ba bộ là cùng, thỉ chung vẫn án ngữ ngay trước động khẩu.
Qua phút chốc, hai người đấu với nhau ngoài mười lăm chiêu, Lang Sơn Nhất Bái tâm ý quyết đánh nhanh thắng nhanh, nhìn tình thế xem ra trận đấu còn kéo dài thì lòng hơi nôn nóng, trầm giọng nói :
– Lão hòa thượng, ngươi tiếp thêm vài chưởng này!
Hữu thủ vung lên phát ra một cổ chưởng phong âm nhu yếu nhược, tả thủ theo đó cũng liền tung một đạo vô hình kình phong.
Vô Trụ thiền sư vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay chính là Thôi Tâm chưởng, lão nhằm trọng trách trấn giữ động khẩu, đối phương người đông, ra tay còn nhân nhượng quyết không xong.
Nghĩ vậy trầm giọng quát lớn :
– A Di Đà Phật!
Rồi ngầm vận chân lực phát Bát Nhã thiền công, hai tay từ từ trước ngực đẩy ra.
Nên biết, Bát Nhã thiền công là Phật môn vô thượng thiền công, đứng thứ ba trong bảy mươi hai môn công phu của Thiếu Lâm tự, chỉ có những bậc trưởng lão mới tu luyện được môn công phu này.
Vô Trụ thiền sư tuy mấy mươi năm tu luyện, nhưng vừa rồi thi triển Bát Nhã thiền công trị thương cho Tống Văn Tuấn coi như là lần đầu tiên thi triển môn công phu thặng thừa này, hiện tại đánh ra thành chưởng chính là Bát Nhã thiền chưởng cũng là lần đầu tiên thi thố chưởng pháp vô thượng của mình.
Bây giờ, một người thi triển Thôi tâm chưởng pháp chân lực mạnh nhất, một người lại thi triển thặng thừa Phật môn công phu Bát Nhã thiền chưởng, hai chưởng tiếp nhau tự nhiên không phải là tầm thường.
Thế nhưng, chỉ nghe “bình” một tiếng chấn màng nhỉ, nhưng không một chút dư phong tạt ra ngoài, thật là điều hiếm thấy. Nhân vì Thôi Tâm chưởng pháp kình lực âm nhu yếu nhược như lông hồng, mà Bát Nhã thiền chưởng vô hình kình khí, vô sắc vô thanh, cho nên mới có hiện tượng như vậy.
Nhưng, chỉ nhìn cả Vô Trụ thiền sư và Lang Sơn Nhất Bái hai thân hình đều bị dẩy bật lui sau mấy bước, chứng tỏ lực đạo ngầm bên trong mạnh đến chừng nào rồi.
Vô Trụ thiền sư tay chống thiền trượng trụ lập trên đất, tà áo cà sa vẫn còn lất phất bay một lúc nữa mới ngưng.
Lang Sơn Nhất Bái cả người lảo đảo thoái lùi hai bước, khó lắm mới không để ngã, ngực phập phòng thở gấp, rồi hoắc mồm hộc ra một búng máu tươi.
Cửu Chỉ La Hán thấy vậy hốt hoảng chạy nhanh đến đỡ lão ta.
Bên này bọn Thần Điêu Đầu Hói và Phi Hồng Dực Sĩ cũng tranh nhau ra trước cửa động thấp giọng hỏi :
– Đại sư không sao chứ, nhanh lui nghỉ dưỡng đi!
Vô Trụ thiền sư gật nhẹ đầu, từ từ thoái lui vào trong động điềm nhiên nói :
– Sách Nghị Phu thương thế còn nặng hơn, bần tăng chỉ cần nghỉ ngơi một chút là nguyên khí trong người bần tăng hồi phục!
Nói rồi tay chống thiền trượng đi đến bên vách đá, ngồi xuống bàn tọa trên đất nhắm mắt dưỡng thần khí.
Cam Huyền Thông khi thấy Vô Trụ thiền sư thoái lui, thì liền nhảy ra trước thay thế vào vị trí đại sư trấn thủ động khẩu.
Liền nghe một tiếng hú quái dị như tiếng cú săn đem, rồi nói :
– Lão đại, đến lượt huynh đệ chúng ta xuất đầu, nhanh ra vất chiếc mũi trâu của lão đạo kia đi!
Lại một tiếng cười chói tai, nói :
– Hảo!
Vừa dứt tiếng cười, đã thấy hai bóng người lướt tới rất nhanh, sóng vai đáp xuống trước mặt Cam Huyền Thông.
Hai tên này mặt mày quái dị, một tên hai mắt nhắm tít tợ hồ như bị mù, tên thứ hai ngược lại đôi mắt xanh long lanh như ngọn lửa ma trơi, giữa hai dấu chân mày thưa có một vết đao rất sâu. Cả hai đều vận kinh trang cụt ngủn, để lộ đôi chân trần lông lá, đôi giầy cỏ thô tháp, khiến cho thân hình vốn quái dị càng thêm quái dị hơn!
Thế nhưng danh đầu của hai nhân vật này không phải nhỏ, bọn họ vốn là huynh đệ song sinh, chân danh với ngoại hiệu Tương Tây song thi, lão đại là Bế Mục Cương Thi Bân Lôi, lão nhị là Tam Nhãn Cương Thi Bân Điện.
Cam Huyền Thông đã nhận ra hai người này là ai, bất giác đầu mi hơi nhíu động hất hàm hỏi :
– Nhị vị có gì chỉ giáo?
Bân Điện giọng lạnh lùng nói :
– Tên mũi trâu, ngươi tránh ra thì vô sự!
Cam Huyền Thông giữ bình tĩnh hỏi lại :
– Việc gi bần đạo phải tránh ra?
Bân Điện nói :
– Bởi vì huynh đệ chúng ta muốn vào động xem xét người của chúng ta vừa rồi lưu lại ở đây còn sống, hay là đã bị bọn tăng, đạo các ngươi lượm mất rồi!
– Ồ, nhưng nếu bần đạo không tránh thì sao?
Bân Điện chưa nói gì, Bân Lôi đã phóng cánh tay với năm ngón tay dài ngoằng mà khô đét như năm que củi về phía ngực Cam Huyền Thông, mắt vẫn nhắm kín, cười nham hiểm gằn giọng nói :
– Vậy thì phải vất ngươi ra một bên!
Cam Huyền Thông vừa rồi nhận ra hai nhân vật trước mắt mình thuộc hàng ác bá đại hiểm độc, cho nên đã sớm đề phòng.
Lúc này một trảo của Bân Lôi đánh ra cực nhanh mà lại bất ngờ, nhưng Cam Huyền Thông vẫn né người tránh được.
Soạt một tiếng, trường kiếm xuất vỏ, Cam Huyền Thông ra một chiêu Đảo Quái Chu Liêm, ánh kiếm lóe lên tạo thành bốn đạo kiếm ảnh từ trên chộp xuống.
Bân Điện cười khắc khắc trong họng nói :
– Bằng ngươi mà cũng dám giỡn kiếm trước mặt huynh đệ chúng ta ư?
Chỉ một cái lách người đã áp sát bên hông Cam Huyền Thông, hữu trảo chộp vào tay kiếm, tả trảo chộp vào vai đối phương.
Bân Lôi tuy ngoại hiệu Bế Mục nhưng kỳ thực hắn không mù, chỉ có điều đôi mắt lúc nào cũng như nhắm tít mà không có gì lọt qua nổi mắt hắn, vì chỉ cần hé mở một chút là đã có thể thấy mọi chuyện. Vừa rồi một trảo không trúng, hắn liền nhảy ập tới canh trai tiếp tục vung tay phát hai trao chộp vào tay trái, và một trảo chộp vào gáy Cam Huyền Thông.
Huynh đệ bọn họ luyện đến tâm ý tương thông, hành động như phong, xuất thủ công địch phối hợp rất ăn ý chặt chẽ, một người đoạt kiếm một người đả thương.
Cam Huyền Thông chỉ cần chậm một chút, thì chẳng những hai tay bị bọn chúng chộp cứng, mà đến hậu chẩm cũng bị đánh vỡ ngay tức khắc.
Nhưng Cam Huyền Thông là cao thủ nhất nhì của Bát Quái môn, với tuyệt học thành danh Bát Quái kiếm và thanh bảo kiếm trong tay, thì dầu huynh đệ Tương Tây song thi liên thủ vây công không dễ làm gì nổi.
Chỉ thấy người lão như làn khói lắc nhẹ thoát ra khỏi một chiêu tứ trảo hợp bích của đối phương, rồi kiếm vung lên phát ra một màn kiếm ảnh tự động sang tay, phân hai tấn công lại huynh đệ Song thi.
Huynh đệ Song thi không ngờ Cam Huyền Thông thoát khỏi bốn trảo của chúng dễ dàng, mà còn lấy công hoàn công, tự nhiên tính hung ác kiêu hùng trỗi lên, hai tên đồng thanh hú dài một tiếng ghê rợn, rồi tứ trảo cùng vung ra, hai mươi ngón tay dài cong như vuốt ưng chộp tới.
Phút chốc bọn họ tạo thành cuộc chiến hai áp một, huynh đệ Tương Tây song thi tuy chỉ dùng tay không đấu kiếm. Thế nhưng nên biết hai mươi ngón tay dài ngoằng của bọn họ sắc bén không kém gì hai mươi ngọn kích hay hai mươi ngọn tiểu đao, chỉ cần một ngọn chạm vào người đối phương cũng đủ xé thịt cắt gan rồi.
May mà Cam Huyền Thông với tuyệt học Bát Quái kiếm lẫy lừng, dương Đông kích Tây, khi thì hữu công tả thủ, khi thì tả công hữu thủ, ứng biến nhanh nhẹn kịp thời. Nên mặc dầu huynh đệ Song thi càng đánh càng hăng, hùng khí càng khởi mạnh, nhưng ngoài ba bốn mươi hiệp vẫn chưa chiếm một chút thượng phong.
Bên ngoài mọi người đứng quan sát, chỉ còn thấy ba bóng người loang loáng, tiếng chỉ phong rít lên từng hồi, ánh kiếm loang phát ra tiếng thét rợn người, không còn phân định rõ ai với ai.
Đột nhiên, lão đại Bế Mục Cương Thi Bân Lôi phát ra một tiếng hú dài lanh lảnh nghe như tiếng hoang thú gọi bầy săn đêm, lập tức Tam Nhãn Cương Thi Bân Điện cũng cất tiếng hú theo, hai tiếng hú hòa làm một kéo dài bất tận.
Đúng lúc tiếng hú vừa dứt, huynh đệ Song thi bỗng tự động nhảy thoái về sau thâu trảo đứng yên bất động.
Cam Huyền Thông thấy đối phương tự thoái lui, chẳng còn đối thủ thì đánh vào đâu, cũng đành nhảy lui trấn thủ trước cửa hang chăm mắt nhìn chúng.
Thần Điêu Đầu Hói từ phía trong đã nhận ra thần sắc khác thường của bọn huynh đệ Tương Tây song thi, vội dùng truyền âm nhập mật nói với Cam Huyền Thông :
– Cam đạo huynh thận trọng!
Tiếng lão vừa dứt bên tai, lập tức nhìn thấy Bế Mục Cương Thi đột nhiên hai tay giơ cao lên trời, rồi cả người thẳng đổ bổ nhào vào ôm đoạn hông của Cam Huyền Thông.
Gần như cùng lúc, Tam Nhãn Cương Thi Bân Điện thân hình cũng cứng đơ như xác chết bổ nhanh tới như điện chớp, mười ngón tay xòe ra chộp vào hậu tâm Cam Huyền Thông.
Cam Huyền Thông chấn động giật mình thầm kêu lên :
– Ái, Cương Thi công!
Đối phương tiền hậu bổ tới, Cam Huyền Thông cả người vọt lên không tam trượng mới thoát được ra ngoài.
Tương Tây song thi thấy một thế trong Cương Thi công không thành, thì càng tức giận, hai thân hình vẫn cứng đơ như hai xác chết, thế nhanh không tưởng tiếp tục nhào tới tấn công.
Lúc này chỉ còn thấy bóng Cam Huyền Thông tợ hồ như cánh hồ điệp vờn lượn tránh chiêu đối phương trông thật đẹp mắt, thân pháp mà lão thi triển chính là tuyệt học khinh công Bát Quái Du Thân Bộ, chỉ sử dụng khi bị đối phương thế đông vây công mà thôi.
Bọn Tương Tây song thi tợ hồ như bị bóng người của Cam Huyền Thông đùa cợt khiến bọn chúng càng thêm điên tiết, vừa chồm tới tấn công miệng vừa rú lên từng hồi như tiếng quỷ gọi hồn.
Lần này thì Cam Huyền Thông chỉ thi triển thân pháp huyền diệu né tránh, thần thái ung dung phiêu hốt như không, chẳng có chút gì là cất lực phí sức.
Huynh đệ Tương Tây song thi ngược lại thế bổ của Cương Thi công cực hiểm của đối phương.
Nhưng chỉ tránh không trả đòn, chẳng phải đã là ở vào thế bị động hạ phong rồi sao?
Đứng bên ngoài chúng nhân chỉ còn thấy loáng thoáng ba bóng nhân ảnh đang thoa vào nhau, không còn phân biệt nổi là ai.
Thanh y thư sinh từ đầu đến giờ quan sát trận đấu, chừng như có chút không kiên nhẫn nổi, đã thấy đầu mày nhíu lại, rồi bỗng đi bộ tiến ra.
Thư sinh vừa đi bộ tiến tới, thì cả bọn Cửu Chỉ là Hàn Quang Minh, Hỏa Ma Nữ Chúc Xảo Xảo, Bách Bộ Thần Quyền Viên Quảng Kiệt và Ngũ Xoa chân nhân Vạn Thiên Phong nghĩ rằng vị Tổng hộ pháp muốn tự tay ra, nên lập tức tiến bước theo.
Bên này, Thần Điêu Đầu Hói Mạnh Đạt Nhân và Phi Hồng Dực Sĩ Lục Phi Hồng, nhìn thấy phía đối phương tợ hồ như định ý chừng động thế mạnh tấn công động khẩu, thì không khỏi chấn động trong lòng. Nhưng cũng liền tiến hẳn ra ngoài động khẩu sẵn sàng tiếp ứng cho Cam Huyền Thông. Chỉ cần trợ thủ cho Cam Huyền Thông tháo lui vào được trong động, dựa vào địa thế thuận lợi thì có thể đối phó được với đối phương.
Chẳng ngờ, Thanh y thư sinh tiến lên hai bước liền dừng chân lại, phất tay áo một cái nói :
– Các ngươi lui đi!
Giọng nói không lớn, thế nhưng bên trong ngầm chứa một uy lực ghê gớm, khiến cả bọn kiêu hùng như Cửu Chỉ La Hán phải run người dạ ran một tiếng, đồng loạt trở gót thoái lui.
Thanh y thư sinh phe phẩy chiếc quạt trong tay, trầm giọng quát :
– Mọi người ngừng tay!
Tương Tây song thi nghe tiếng quát của Tổng hộ pháp thì lập tức nhảy lùi thâu trảo đứng yên bất động.
Cam Huyền Thông bây giờ cả lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi, hơi thở nghe thô thấp, cũng liền nhảy lui hai bước thâu kiếm lại.
Thanh y thư sinh đảo mắt nhìn huynh đệ Tương Tây song thi một cái, giọng ôn hòa nói :
– Các ngươi cũng lui ra!
Tương Tây song thi nghe lệnh liền tán công, rồi tự động thoái lui ra sau.
Phi Hồng Dực Sĩ thấp giọng nói :
– Mạnh đạo huynh, lần này thì đạo huynh ra mặt thay cho Cam đạo huynh lui nghỉ, hắn chừng như muốn chúng ta trả lời, nên để vị quân sư ra mặt mới phải!
Thần Điêu Đầu Hói gật đầu nói :
– Cam đạo huynh nhanh vào động nghỉ dưỡng thần khí một lúc!
Cam Huyền Thông quay người thoái lui, thấp giọng nói :
– Mạnh đạo huynh cần cẩn thận, người này xem ra không dễ chơi đâu!
– Ừm, huynh đệ tự biết ứng phó!
Thanh y thư sinh lúc này tiến lên thêm mấy bước, cự ly với bọn Thần Điêu Đầu Hói tầm vài trượng thì dừng lại, ôm quyền nói :
– Tôn giá là vị cao nhân nào, có thể cho tại hạ khai nhãn giới?
Thần Điêu Đầu Hói cũng ôm quyền đáp lễ nói :
– Tại hạ Mạnh Đạt Nhân người của Lục Hợp môn, xin lĩnh giáo tôn tính đại danh các hạ?
Lão tự báo xuất ra cả môn phái, tự nhiên muốn biết rõ lai lịch đối phương.
Thanh y thư sinh cười đáp :
– Tại hạ Chúc Thiên Tùng.
Đối phương chỉ báo tính danh, Thần Điêu Đầu Hói ôm quyền nói tiếp :
– Thì ra là Chúc đại hiệp, hân hạnh!
Chúc Thiên Tùng cười thản nhiên nói :
– Mạnh đại hiệp hà tất phải khách khí, Chúc mỗ chỉ là người mới hành cước giang hồ.
Thần Điêu Đầu Hói nhìn thấy thần thái đối phương ung dung, ngữ khí thanh sảng, không có chút gì tạp khí giang hồ. Thế nhưng một người mới xuất hiện trên giang hồ, lẽ nào có thể đứng trên cả một bọn võ lâm hắc đạo lừng danh thế này.
– Chúc đại hiệp mới khách khí, Chúc đại hiệp thân phận Tổng hộ pháp quả nhiên chẳng phải là tầm thường, lão hủ chỉ thỉnh giáo Chúc đại hiệp thuộc cao sơn đại phái nào?
Chúc Thiên Tùng phe phẩy chiếc quạt đáp :
– Mạnh đại hiệp đã hỏi, huynh đệ phải đáp, có điều bổn phái hiện tại còn chưa đến lúc công khai trên võ lâm. Cũng may đại hội trên Trích Bát thiền viện, hoang sơn không còn xa, đến lúc đó chư vị sẽ biết rõ.
Thần Điêu Đầu Hói nói :
– Thế Chúc đại hiệp đến đây là vì…
– Tại hạ thấy từ đây đến ngày khai hội không xa, giữa chúng ta và Bát đại môn phái vốn không thù oán, cho nên song phương không nên có hành động đối đầu. Chính vì vậy mà Chúc mỗ tự thân đến đây chỉ hy vọng chư vị rời khỏi động này, tránh để mất hòa khí thì hay!
Thần Điêu Đầu Hói cười lớn nói :
– Chúc đại hiệp đã biết không nên có hành động làm tổn thương hòa khí song phương, vậy mà còn buộc chúng ta rời khỏi động này. Vậy sao Chúc đại hiệp không tự xuất lĩnh người của mình rời khỏi đây, há như vậy cũng chẳng làm mất hòa khí đó sao?
Khuôn mặt tuấn mỹ của Chúc Thiên Tùng lập tức sa sầm, trầm giọng nói :
– Tại hạ hy vọng chư vị suy nghĩ cho kỹ.
– Ồ, lão hủ ngược lại cũng hy vọng Chúc đại hiệp suy nghĩ cẩn thận.
– Tại hạ không cần suy nghĩ.
Thần Điêu Đầu Hói hơi giật mình nghĩ :
– Tên này mới thật cuồng ngạo!
Nhưng ngửa cổ cười ha hả nói :
– Lời này của Chúc đại hiệp thật không được công bằng, tại sao bảo chúng ta cần phải suy nghĩ kỹ, còn Chúc đại hiệp thì không cần suy nghĩ?
Chúc Thiên Tùng nhìn Thần Điêu Đầu Hói từ đầu đến chân rồi nói :
– Tại hạ nói vậy cũng là nghĩ cho chư vị mà thôi!
– Ồ, câu này nghĩa là thế nào?
– Bởi vì bản thân Chúc mỗ tự đến!
– Chúc đại hiệp tự đến thì sao chứ?
– Tôn giá thật không hiểu ư?
Thần Điêu Đầu Hói nhún vai cười đáp :
– Lời Chúc đại hiệp dấu ẩn huyền cơ, bần đạo ngu si không hiểu nổi!
– Hảo!
Chúc Thiên Tùng cười nhạt nói :
– Chúc mỗ đã tự thân đến, chư vị không rời khỏi động này mà được ư?
– Hà, hà.
Thần Điêu Đầu Hói phá lên cười một hồi nói :
– Khẩu khí của Chúc đại hiệp thật không nhỏ tí nào, bần đạo hành cước giang hồ mấy mươi năm, có thể nói lần đầu tiên nghe người ta nói một câu khí phách thế này.
– Chúc mỗ xưa này chưa từng lớn tiếng dọa người, hay là Mạnh đại hiệp nên trở vào bàn bạc cùng mọi người lần nữa xem!
– Lời khuyên này của Chúc đại hiệp hay đấy, thế nhưng bần đạo tự hỏi có đáng cùng mọi người thương lượng bàn bạc một chuyện cỏn con này không!
Nghe câu này thì Chúc Thiên Tùng đã nổi giận, trầm giọng nói :
– Thật ra ngươi định thế nào, nói mau?
– Ồ, bần đạo bất tài, nhưng cũng nguyện tiếp sự chỉ giáo của Chúc đại hiệp.
– Tốt lắm! Mạnh đại hiệp như đã muốn nắm gân tại hạ thì cứ việc xuất thủ.
Vừa nói vừa phe phẩy chiếc quạt lông, thần thái ung dung tự tại, một chút cũng không để mắt đến đối phương.
Phi Hồng Dực Sĩ thấy Thần Điêu định ra tay, thì cản lại :
– Chậm tay!
Rồi bước tới một bước nói :
– Mạnh đạo huynh là quân sư của chúng ta, nên để tiểu đệ đối phó với Chúc đại hiệp là được.
Nói rồi quay mặt nhìn Chúc Thiên Tùng ôm quyền nói :
– Bần đạo Lục Phi Hồng, Chung Nam phái, xin lĩnh giáo Chúc đại hiệp vài chiêu.
“Soạt” thanh trường kiếm lập tức rút khỏi vỏ rung lên.
Thần Điêu Đầu Hói vốn định ngăn lại, nhưng thấy Lục Phi Hồng đã rút kiếm khỏi vỏ thì đành thôi, chỉ dùng truyền âm nhập mật nói :
– Lục đạo huynh, người này thân tàng bất lộ, chỉ nghe khẩu khí cũng biết không phải nhân vật tầm thường, đạo huynh cẩn thận!
Phi Hồng Dực sĩ khẽ gật nhẹ đầu, rồi cũng dùng truyền âm nhập mật đáp lại :
– Tiểu đệ hiểu, khi tiểu đệ công thủ với hắn, đạo huynh đứng ngoài chú ý xem ra lai lịch của hắn.
Lúc này Chúc Thiên Tùng mỉm cười nói :
– Lục đạo trưởng muốn chỉ giáo, xin cứ tự nhiên!
– Chúc đại hiệp, mời!
Chúc Thiên Tùng phất chiếc quạt, cười khí khái nói :
– Chúc mỗ động thủ cùng người, chưa từng ra tay trước, mời Lục đạo trưởng tự nhiên cho!
– Được, bần đạo chỉ biết cung kính không bằng tòng mệnh, vậy xin Chúc đại hiệp rút binh khí!
Chúc Thiên Tùng chỉ trỏ nhẹ chiếc quạt trên tay cười đáp :
– Bảo kiếm tại hạ hễ rút là thấy máu, cho nên trước giờ ít dùng, chỉ bằng chiếc quạt này tiếp đạo trưởng vài chiêu!
Một câu này rõ ràng không coi Phi Hồng Dực Sĩ vào đâu, khiến lão nghe mà nổi xung, nộ quá thành tiếu, cười dài một tràng nói :
– Chúc đại hiệp thật khí độ hơn người, bần đạo đành kính lĩnh vậy!
Quả không thẹn là cao thủ nhất lưu, Phi Hồng Dực sĩ nén cơn giận trong lòng, sắc mặt trầm tĩnh, xuất kiếm ra chiêu uyển chuyển nhẹ nhàng thăm dò đối phương.
Chiêu này khởi thức trong Chung Nam kiếm pháp có tên là Nhất Kiếm Triều Thiên.
Chiêu khởi thức của Chung Nam kiếm pháp tuy chỗ đồng nhất với tất cả chiêu khởi thức của những pho kiếm khác là thăm dò ý dịch. Nhưng chỗ khác nhau lớn nhất của chiêu này trong Chung Nam kiếm pháp chính vì nó là chiêu khởi đầu làm nền tảng cho tất cả ba trăm sáu mươi chiêu trong toàn pho kiếm. Chỉ cần một chiêu này xuất thủ, tiếp liền sau đó cả ba trăm sáu mươi chiêu sẽ tiếp liền nhau tuôn ra như thiên hà đổ xuống, liên tu bất tận, như thác ghềnh đổ mãi không thôi. Chính vì vậy mà chiêu khởi thức này còn được coi là Nhất Kiếm Triệu Thiên, Chung Nam chi thỉ.
Một kiếm của Phi Hồng Dực Sĩ đã xuất, vậy mà Chúc Thiên Tùng vẫn phất phất chiếc quạt, mắt nhìn đâu đâu, tợ hồ như không hề nhìn thấy, hoặc giả chỉ là người bàng quang xem đấu, chứ không phải là người trong cuộc.
Phi Hồng Dực Sĩ dầu có tu luyện tâm tính đến mấy, lúc này cũng không khỏi thầm nộ, thầm chửi :
– Cuồng tử, Lục Phi Hồng ta hành cước giang hồ mấy mươi năm chưa từng thấy ai cuồng ngạo như ngươi, hôm nay ta phải cho ngươi nếm mùi mới khỏi coi thanh bảo kiếm của ta là kiếm giả!
Chỉ nghĩ vậy, kiếm trong tay lập tức hóa thành một đạo hào quang lướt tới người Chúc Thiên Tùng nhanh như điện chớp.
Chúc Thiên Tung không né tránh cũng không hành động, tay khoát nhẹ, khóe môi nhêch một nụ cười nhạt.
Khoảng cách giữa bọn họ chung chừng năm sáu xích, với một người luyện kiếm bình thường thì phát chiêu là đến ngay, huống gì nhân vật dùng kiếm thành danh như Phi Hồng Dực sĩ?
Thoạt trông kiếm đã chạm vào người Chúc Thiên Tùng, mọi người đứng ngoài chú mục nhìn chỉ thấy người Chúc Thiên Tùng hồi chuyển nhẹ, chiếc quạt từ ngực phát ra “Soạt” một tiếng, quạt xếp lại chẹn lên lưng kiếm.
Chuyện xảy ra chỉ phần mười cái chớp mắt, một kiếm vừa biến của Phi Hồng Dực Sĩ chính là chiêu Phau Long Đoạt Tâm, kiếm ảnh loáng lên rồi biến mất rất nhanh.
Phi Hồng Dực Sĩ không khỏi ngẩn người, ngưng mắt nhìn Chúc Thiên Tùng thoáng chút do dự nói :
– Chúc đại hiệp có ý gì, đao kiếm không mắt, bần đạo nếu như vừa rồi thâu tay không kịp, há chẳng…
Chúc Thiên Tùng nhìn đối phương cười đáp :
– Lục đạo huynh quả là quân tử nhân từ, chiêu kiếm chỉ còn cách ngực tại hạ hai thốn một phân liền thâu thủ ngưng chiêu…
Nói đến đó gã thâu quạt lại, vỗ vỗ nhẹ vào lòng tay trái, vẫn nụ cười thản nhiên nói tiếp :
– Nhưng sao Lục đạo huynh không thử thi triển hết chiêu Phẫu Long Đoạt Tâm này xem có đâm xuyên tim tại hạ không?
Phi Hồng Dực sĩ không khỏi khựng người ngơ ngác, người của Chung Nam phái rất ít ra ngoài giang hồ, đến như kiếm pháp nổi danh nhờ tốc độ kinh hồn.
Thực ra trên võ lâm người ta chỉ biết được Chung Nam kiếm pháp, nhưng ít ai nhận ra được từng chiêu kiếm, mà còn đọc đúng tên của chiêu thức.
Vậy mà Chúc Thiên Tùng bất quá cũng chỉ là một thư sinh chưa bước hẳn vào tuổi trung niên, trên dưới ba mươi, lại có thể nhận ra chiêu kiếm Phẫu Long Đoạt Tâm này?