– Dương mỗ đã nói qua là không thể chữa thương được cho Viên lão chưa?!
Ha ha ha…
Vừa nghe được lời ấy, gần trăm tu sĩ trên thuyền không ngờ cất tiếng cười lớn.
– Vì sao ngươi cười!
Dương Phàm không đổi sắc nói. trong lòng cùng mừng thầm.
– Tiểu tử, ngươi cũng đừng khoác lác to mồm. Chỉ bằng một tên tiểu nhân Luyện Khí sơ kỳ như ngươi sao có thể chữa trị linh hồn bị thương được?!
Hoàng Vũ hăm hở nói. Hắn tuyệt đối tin rằng Dương Phàm không thể chữa khỏi cho linh hồn bị thương được.
Đừng nói hắn là tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ, cho dù là tu sĩ Ngưng Thần kỳ có lịch duvệt phong phú cùng rất khó làm được điều này.
Linh hồn bị thương bình thường chỉ có thể dựa vào việc vận công điều dưỡng, thong thả khôi phục. Đương nhiên cũng có một số linh đan hiếm có có thể đẩy nhanh tốc độ phục hồi khi linh hồn bị thương. Nhưng loại đan dược trân quý này cũng không phải là thứ mà tu sĩ bậc thấp có khả năng được hưởng.
– Hoàng lão lục nói đúng rồi! Hắn còn trẻ như thế. là một tên tiểu Dược sư mới nhập môn thì làm sao có thể chữa trị được loại thương thế mức độ như thế!?
Lập tức bên ngoài có người phụ hoa.
– Quả thực là không có khả năng!
Đại bộ phận đều đồng ý gật đầu.
Ngay cả Lý Nguyệt Sương bên cạnh Dương Phàm cũng có chút lo lắng. Nàng cũng tin hắn không có năng lực như thế!
Tuyệt đối không thể!
Vẻ mặt Hoàng Vũ tràn đầy tự tin và ngạo khí. lấy tư thế cao cao tại thượng nhìn xuống tên Dược sư trẻ tuổi này.
Dương Phàm cũng mĩm cười nhìn mọi người xung quanh, lạnh nhạt nói:
– ừm. như Hoàng đạo hữu nói. chỉ cần không phải là đứa ngốc thì khi vừa gặp đã kết luận rằng Dương mỗ chỉ mới là một tên Dược su mới nhập môn thì làm sao có thể chữa trị được thương thế của Viên lão…
– Đúng thế. chúng ta cũng không phải ngốc!
– Điều này còn cần phải hỏi sao?!
Dược sư Luyện Khí sơ kỳ làm sao có thể chữa trị linh hồn bị thương. Cho dù là Dược sư đã thành danh hơn phân nữa cũng thúc thủ vô sách!
– Tuyệt đối không thể. không cần nghĩ cũng biết…
Chúng tu sĩ bên ngoài cười nói. Tuy nhiên cũng có không ít tu sĩ ý thức được cái gi đó… Vẻ mặt tươi cười trên mặt Hoàng Vũ đột nhiên cứng ngắc. Lúc này hắn mới nhận ra mình đã sập bẫy của đối phương.
– Ha ha… Hoàng đạo hữu. chỉ cần không ngu thì đều hiểu được điều này. Ngươi sao lại muốn mời ta đi chữa thương cho Viên lão! Chẳng lẽ ngươi là thằng ngu sao?! Hay là cố ý muốn làm khó Dương mỗ!?
Dương Phàm nói xong lời cuối cùng. trong mắt lộ ra một ý cười thâm thúy.
Thoáng chốc. toàn trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Chân tướng đã rõ ràng!
Vẻ tươi cười trên mặt Dương Phàm biến mất. từng bước một bước về phía Hoàng Vũ, thản nhiên nói:
– Hoàng đạo hữu. ngươi hẳn là phải cho mọi người một cái công đạo đi!
– Cái này. cái này….
Sắc mặt của Hoàng Vũ xanh mét. không tự chủ được liên tục lui về phía sau. Đối phưong chiếm được đạo lý sắc bén linh hoạt và khí thế tuyệt đối. hắn đã vô cùng hoảng hốt. thất thế.
– Ngươi đứng lại đó cho ta! Bước thêm một bước thì đừng trách ta không khách khí!
Hoàng Vũ bị bức tới mép Thiên Hành Chu. không còn đường lùi nữa. trên mặt lập tức lộ ra vẻ dữ tợn. hai tay lóe ra linh quang, chuẩn bị thi triển pháp thuật!
– Lão lục!
Một thanh âm già nua truyền đến. Viên lão quát lên một tiếng chói tai. nghe như sấm động khiến động tác của hắn dừng lại.
– Lão đại…
Hoàng Vũ run run nói. trong ánh mắt mang theo một chút chột dạ.
Hắn rắt rõ ràng tính cách của lão đại. Tính tình của lão thích nói đạo nghĩa, lý lẽ. Nhưng dưới tình huống có bao nhiêu là người chứng kiến như thế này thì lão sẽ không có lý lẽ gì mà bảo vệ hắn được. hơn phân nữa sè xử lý công bằng.
– Lão lục. đủ rồi! Mau xin lỗi Dương Dược sư đi!
Vẻ mặt của Viên lão oai phong, nói với giọng điệu không thể làm trái được Lý Nguyệt Sương đứng bên cạnh Dương Phàm. cười lạnh nói:
– Dương Dược sư vốn là khách quý của Thiên Hành Chu ta, ngươi vì sao phải gây gổ với hắn như thế!? Cho dù ngươi có xin lỗi hắn cũng không thể rửa sạch sự sĩ nhục mà ngươi đã gây ra cho Dương Dược sư.
– Nguyệt Sương… Ngươi…
Trong mắt hắn lộ ra vẻ bi thống. Hắn chỉ vào Dương Phàm. run giọng nói:
– Chỉ là vì tên mặt trắng này mà ngươi không tiếc xé rách tình cảm huynh đệ chúng ta sao?!
Dương Phàm nghe được lời ấy, trong lòng càng thêm không biết nói gì!? Nếu không phải là trước mắt bao nhiêu người thì hắn đã sớm đem tên này ném xuống Thanh Giang hà cho cá ăn rồi!
Lý Nguyệt Sương đỏ bừng mặt. khẽ gắt lên:
– Hừ! Là do ngươi không biết tốt xấu…
– Tên mặt trắng này chỉ được cái bề ngoài, làm sao so được với ta?!
Hoàng Vũ hoàn toàn mất đi lý trí. gần như gào lên.
LÝ Nguyệt Sương giật mình. Đám người Viên lão. Hình lão nhị cũng trầm mặc.
Bảy huynh đệ của Thiên Hành Chu ở chung với nhau nhiều năm. tình huống cá nhân của từng người, người khác cùng hiểu rõ ràng.
Lão lục Hoàng Vũ thích Lý Nguyệt Sương nhiều năm nhưng vẫn không từ bỏ. Điều này mấv huynh đệ đều biết.
LÝ Nguyệt Sương chỉ đối đãi với Hoàng Vũ như với đệ đệ mình mà thôi. không có chút tình cảm nam nữ nào. Vì không muốn phá hỏng tình cảm huynh đệ đã có, Lý Nguyệt Sương đối với việc này cũng giả câm già điếc. không để ý tới.
Yên lặng một lát. Viên lão khẽ thở dài:
– Hoàng lão lục. mặc kệ nói như thế nào thì đều là do ngươi không đúng. Nếu ngươi thích Nguyệt Sương cùng không cần phải làm khó xử Dương Dược sư như thế! Mau mau xin lỗi Dương Dược sư đi! Đừng trì hoãn hành trình của mọi người!
– Muốn ta xin lỗi hắn ư?! Điều đó không có khả năng! Trừ khi hắn có năng lực khiến ta chân chính tâm phục khẩu phục!
Hoàng Vũ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Dương Phàm.
Trong lòng Dương Phàm cười khổ. Người này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Cũng đúng! Ai bảo mình là Dược sư. Tạm thời đành phải làm người tốt vậy! Dương Phàm khẽ thở dài một hơi. nói với Hoàng Vũ:
– Hoàng đạo hữu. ngươi không xin lỗi cũng được! Tuy nhiên ta cũng muốn nói rõ một chút! Tại hạ và Lý cô nương chỉ là tình cờ gặp nhau mà thôi. Nhiều nhất cũng chỉ có quan hệ giữa người thầy thuốc và người bệnh mà thôi!
LÝ Nguvệt Sương nghe Dương Phàm nói thế thì trong lòng cảm giác cực kỳ mất mát, hung hăng nhìn Hoàng Vũ một cái.
– Dương Dược sư thật là nhân từ. lão phu thay mặt tên lục đệ này hướng về ngươi xin lỗi!
Viên lão cười nói. thấy Dương Phàm chủ động buông tay cũng không khỏi phải thầm thuyết phục trí tuệ của đối phương! Hắn hiểu rõ tính tình của lục đệ quật khởi. lúc này cũng là lúc khiến hắn lùi bước.
– Hừ. ngươi cho rằng như vậy là Hoàng mỗ sẽ cảm kích cái ý tốt giả bộ của ngươi ư?!
Hoàng Vũ làm ra bộ mặt khinh thường!
– Lão lục. ngươi đây là không biết sống chết. lấy oán trả ơn!
Lý Nguyệt Sương thù hận nói. Dương Phàm trầm mặc không nói.
– Tên mặt trắng, ngươi muốn ta xin lỗi thì nhất định phải xuất ra bản lĩnh thật sự để Hoàng mỗ phải chịu thuyết phục! Một tên Dược sư Luyện Khí sơ kỳ mà thôi! Cho dù ngươi có dán hoa sen trên trán. trên lưỡi. có tâm kế hoãn nữa cùng là uổng công thôi! Chỉ bằng mấy thủ đoạn trị liệu thương thế ngoài da kia mà đòi ta đối đãi ngươi như khách quý sao?!
Hoàng Vũ lạnh giọng châm chọc. Không những không xin lỗi còn được voi đòi tiên. muốn phản kích lại Dương Phàm.
– Hoàng lão lục. cút xuống cho ta!
Viên lão giận dữ nói.
– Lão đại! Ta ở trên Thiên Hành Chu này… Chẳng lẽ vì tên mặt trắng này mà huynh muốn ta phải cút khỏi đây hay sao?!
Hoàng Vũ run run nói. ánh mắt nhìn về phía lão đại. trong mắt lộ ra vẻ thống khố.
– Cái này…
Viên lão không khỏi cứng lưỡi. Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Huynh đệ mấy người sau nhiều năm ở chung tình cảm đã rất bền vững! Dương Phàm thấy tình cảnh này, khẽ thở dài nói:
– Được rồi! Ngươi nói xem phải như thế nào ngươi mới buông tay. Dương mỗ cũng muốn an ổn đi tới Tú Ngọc Các.
– Nếu muốn ta cảm phục thì trừ khi ngươi đấu phép có thể thắng ta!
Hoàng Vũ cười nói.
– Ngươi không phải là muốn làm khó Dương Dược sư sao?! Hắn chỉ là một tên Dược sư, làm sao có thể chiến đấu với ngươi được!?
Lý Nguyệt Sương tức giận bất bình nói. bênh vực cho Dương Phàm.
– Quả thực là không công bằng! Những tu sĩ xung quanh đều nói.
Dược sư ở tu tiên giới nổi tiếng ngang với Luyện đan sư. xem như là chức nghiệp có tính phụ trợ, không am hiểu chiến đấu.
– Được rồi Ngươi là Dược su. nếu có thể trị thương cho Viên lão đại thì ta sẽ tâm phục khẩu phục. xin lỗi ngươi!
Trên mặt Hoàng Vũ lại lộ ra vẻ tươi cười vì coi như đã chắc thắng!
Quyền chủ động lại rơi vào tav hắn.
– Hai chọn một. Dương Dược sư!
Vẻ tươi cười trên mặt Hoàng Vũ lại càng thêm sáng lạn!
Dương Phàm cười khổ không thôi. Vì sao mình lại gặp loại người không đạt mục đích không thôi này!?
– Hoàng lão lục. ngươi không được khinh người quá đáng!
Lý Nguvệt Sương lôi kéo vạt áo Dương Phàm nói:
– Chúng ta đi. không cần để ý tới hắn!
– Sao thế?! Ngươi không dám!?
Hoàng Vũ cười lạnh!
Dương Phàm mĩm cười. đẩy Lý Nguyệt Sương ra. Rốt cục hắn đã không nhẫn nhịn được nữa!
Hắn nhìn Hoàng vù. nhẹ nhàng nói:
– Hai chọn một. cái nào cũng được!
Xôn xao!
Chúng tu sĩ ồ lên. khẩu khí của Dương Phàm không ngờ cũng lớn như thế.
– Tuy nhiên, phải có bằng chứng, chúng ta đặt cược chút! Các vị đạo hữu có thể làm chứng!
Con mắt Dương Phàm lần đầu tiên lộ ra một tia hào quang linh hoạt. sắc bén. cỗ khí tức thần hóa tự nhiên trên người đã hoàn toàn biến mất.