– Nguvệt Sương, đây là vị Dược sư theo lời ngươi sao?
Hoàng lão lục từ phía sau Dương Phàm đi tới. giọng điệu cực kỳ lạnh lẽo. trong mắt cùng lóe lên một tia lãnh quang.
Dương Phàm mặc dù đứng quav lưng về phía hắn nhưng với cảm quan sắc bén của minh lại khiến hắn rất rõ ràng. cảm nhận được địch ý của đối phương. Tu sĩ có tu vi cao thâm. thần thức cường đại thì thường có loại năng lực này. Nếu có người bên cạnh sinh ra địch ý với bọn họ thì bọn họ cũng dễ dàng cảm ứng được. Cho nên khi ở cùng với người có cùng cảnh giới thì càng phải cẩn thận. thu liễm tâm thần. Nhưng Hoàng lão lục đối đãi với Dương Phàm như là một kẻ Luvện Khí sơ kỳ. nên cũng không thèm chú ý tới điều đó.
– Hoàng lào lục. ta cũng đã không ít lần nói với ngươi không được xưng hô với ta như thế! Gọi ta là Ngũ tỷ hoặc lão ngũ.
Sắc mặt của Lý Nguvệt Sương hàn lạnh. đối với việc Hoàng lão lục tới đây cũng không yên tâm. thái độ lạnh nhạt nói.
Hoàng lào lục cũng chỉ cười trừ. đi tới bên cạnh quan sát Dương Phàm một chút. khóe miệng hơi trào phúng. Hắn không thể không thừa nhận khí chất và vẻ bề ngoài đối phương khá hơn hắn.
Nói dễ nghe chính là có được vẻ ngoài anh tuấn khôi ngô. Nói không dễ nghe chín là đồ mặt trắng!
Không cần nghi ngờ. lần đầu tiên Hoàng lão lục nhìn thấy Dương Phàm đã liền cho rằng hắn chính là một tên mặt trắng!
– Tại hạ Hoàng Vũ, là lão lục trong bảy huynh đệ Thiên Hành Chu. Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ!
Hoàng lão lục khinh thường hắn. dường như lấy thân phận bề trên mà nói chuvện. mang theo chút hàm ý kẻ trên nhìn xuống!
Dương Phàm vừa gặp thanh niên trước mặt này, trong lòng đã không có cảm tình rồi!
Tên của người này lại là Hoàng Vũ, điều nàv khiến hắn bỗng nhớ tới Thiếu chủ Dương gia Dương Vũ,
Ngày đó. thiên tài Dương Vũ mới mười sáu tuổi bước chân lên vấn Thiên Nhai của Dương Gia Bảo. lấy ánh mắt cao cao tại thượng nhìn huynh đệ Dương Phàm.
– Được. được. được… Từ tiên sinh nói đúng lắm. Ba năm sau ta lại đến Dương Gia Bảo một chuyến! Đến lúc đó hai người các ngươi cùng lên. xem có động được vào ta chút nào không!
– Phế vật! Ngươi đừng quên tham gia vào vấn Thiên đại hội ba năm sau đó! Đến lúc đó xem ta sẽ đánh hai huynh đệ ngươi thành phế nhân như thế nào?!
Trước khi đi. Dương Vũ quay đầu nhìn Dương Phàm lạnh lẽo.
*_*_*
Chuyện chỉ mới xảy ra nửa tháng trước, trong trí nhớ của Dương Phàm vẫn còn hằn rõ.
Mặc dù chịu đựng nhiều sự trào phúng và khinh thường, hắn vẫn thản nhiên đối mặt. không chút lộ ra một tia tuyệt vọng và cam chịu nào trước mặt địch nhân cả!
Nhưng trí nhớ vẫn là trí nhớ. Dương Phàm sẽ không dễ dàng quên đi!
Hoàng lão lục trước mắt này so với Thiếu chủ Dương gia thì hoàn toàn không đáng để nhắc tới. Người kia. với mười sáu tuổi đã tấn chức Ngưng Thần kỳ. Với tư chất như thế. ngay cả Dương Phàm trước kia cùng không bằng được!
Nhưng Hoàng Vũ và Dương Vũ chỉ khác nhau một chữ mà hơn kém nhau nhiều lắm. về phần tính cách thì có vài phần tương tự. cũng đều kiêu căng!
Dương Vũ ngạo mạn là do thực lực. thiên phú và thế lực của gia tộc!
Nhưng Hoàng lão lục ngạo mạn mà không hề có tiền vốn!
Lấy tuổi của hắn mà chỉ có thể tu luvện tới Luyện Khí hậu kỳ thì chỉ có thể tính là tư chất hạng trung mà thôi!
Những tu sĩ như thế. ở Dương Gia Bảo trước kia. Dương Phàm có thể nhìn thấy rất nhiều. Bọn họ đối với mình đều rất kính sợ.
Tại hạ họ Dương!
Dương Phàm chỉ nói ra họ của mình. Trên thực tế, hắn cũng chưa từng nói ra tên họ đầy đủ của mình. Trong đại sãnh lúc trước, hắn cùng chỉ mới nói ra họ mình mà thôi!
Dương Phàm chung quy vẫn là thiên tài tu luvện của Dương Gia Bảo. Người gặp qua hắn cũng không nhiều, nhưng trong một phạm vi nhỏ cũng có chút danh khí.
– Dương Dược su. hạnh ngộ. hạnh ngộ!
Trên mặt Hoàng Vũ rõ ràng mang theo chút hờn giận. Hắn hỏi tính danh của Dương Phàm nhưng đối phương chỉ báo ra một cái họ mà thôi!
– Hoàng lão lục. Dương Dược sư chính là khách quý trên Thiên Hành Chu chúng ta. ngươi hãy lễ độ chút đi!
Lý Nguyệt Sương lạnh giọng trách mắng!
– Nguyệt Sương, từ khi nào ngươi bắt đầu nói tốt cho ngoại nhân thế?! Hơn nữa. câu nào của ta không khách khí?!
Ánh mắt của Hoàng lão lục dừng lại trên người Lý Nguyệt Sương, cười cười nói.
Kẻ này thật ra rất giảo hoạt. Chỉ có thái độ và vẻ mặt là hung hăng với Dương Phàm nhưng trên lời nói lại không hề tỏ ra chút sơ hở nào.
-Ngươi… ngươi…
Lý Nguyệt Sương cực kỳ buồn bực. hướng về Dương Phàm nói:
– Dương Dược sư. Lục đệ của ta bình thường đã thế. ngươi không cần để vào lòng.
– Lão lục ta đối với những người khác nhau thì thái độ cũng khác nhau.
Hoàng lão lục bất ngờ nói.
Dương Phàm vẫn mĩm cười. Hoàng lão lục này tuy kiêu căng không thôi nhưng rõ ràng là yêu ghét phân minh!
Hắn cũng không hiểu mình đà đắc tội người này ở điểm nào.
Giờ phút này, Dương Phàm thân là Dược sư. lấy chữa thương cứu người làm vốn, sẽ không để ý tới những thứ đó. Cười vang lên một tiếng. Dương Phàm hướng về phía Lý Nguyệt Sương nói:
– Lý cô nương, ta về phòng nghỉ ngơi đã.
– Chờ một chút.
Hoàng lão lục đưa tay ra ngăn cản Dương Phàm lại. thản nhiên nói:
– Ta còn chưa nói vào chính sự cơ mà!
– Các hạ có gì chỉ giáo?
Dương Phàm ngạc nhiên nói.
– Nghe nói Dương Dược sư y thuật cao siêu, vừa vặn Viên lão đại không ngờ tâm thần bị hao tổn. Hiện tại mời ngươi đi qua giúp hắn chữa thương!
Hoàng lão lục khôi phục lại vẻ mặt đứng đắn.
– Tâm thần bị tổn hao?
Dương Phàm khẽ cau mày.
Nếu là ngoại thương, gãy xương bình thường thì hắn tất nhiên không cần nghĩ.
Nhưng nếu tâm thần bị tổn hao tức là đề cập tới phương diện tâm thần. với tu vi trước mắt của hắn rất khó để chữa khỏi.
Trong Thánh Liệu Thiên cũng có pháp thuật chữa trị tâm thần. tẩm bổ linh hồn.
Chỉ là phép thuật đó yêu cầu phải đạt tới cảnh giới Ngưng Thần kỳ mới có thể tu luyện.
– Ha ha. sao thế? Dương Dược sư không phải là y thuật siêu phàm sao? Chút tiểu thương đó mà đành bó tay sao?
Trên mặt Hoàng lão lục lộ ra vẻ tươi cười sáng lạn. không chút nào sốt ruột chuyện tâm thần lão đại bị hao tổn.
– Hoàng lão lục. ngươi không phải là đang làm khó Dương Dược sư sao? Hắn mới chỉ có tu vi Luvện Khí sơ kỳ. làm sao có thể chữa trị được thương thế về mặt linh hồn!
Lý Nguyệt Sương lúc này quá là thống hận Hoàng Vũ cùng cực!
Chữa trị thương thế về mặt linh hồn thì Dược sư bình thường không thể làm được. Nhưng Dược sư dưới Trúc Cơ kỳ thì nhiều nhất chỉ có một hai dược phương, hoặc là dùng linh đan chậm rãi chữa trị. Nếu một Dược sư chân chính am hiểu việc chữa trị thương thế về mặt linh hồn thì đó tuyệt đối là Dược su bậc cao. tu vi ít nhất cũng phải đột phá nhập môn bậc ba. tấn chức tới Kim Đan đại đạo xa xôi kia. Dược sư như thế. đặt ở Ngư Dương Quốc. tuyệt đối có thể là Tông sư cấp bậc. địa vị siêu nhiên, không ai dám trêu chọc. Dương Phàm nghe lời nói của Hoàng lão lục thì cười cười. không nói gì. không thừa nhận cũng không phủ nhận!
– Dược sư đại nhân. nếu ngươi không thể chữa khỏi cho lão đại thì chúng ta cũng không dám cam đoan Thiên Hành Chu này có thể đúng hạn đi tới Tú Ngọc Các.
Trên mặt Hoàng lão lục mang theo vẻ như cười như không nói với Dương Phàm. Xem ra. hắn là cố ý gâv khó dễ cho Dương Phàm.
Dương Phàm thấy đối phương bức bách như thế thì trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ nộ hỏa vô danh. Hiện tại hắn tuy chỉ mới có tu vi Luyện Khí sơ kỳ nhưng cảnh giới thần thức có thể so sánh với Ngưng Thần hậu kỳ. Hơn nữa. với linh khí Thanh Phong Kiếm thì giết một tên tu sĩ Luvện Khí bình thường căn bản là chuvện đơn giản.
– Lão lục, ngươi đối đãi với thượng khách của Thiên Hành Chu như thế sao?!
Đúng lúc này một thanh âm già nua truyền tới. Người lên tiếng đúng là Viên lão.
– Viên lão đại! Là thế này, ta đang chuẩn bị mời Dương Dược sư chữa thương cho ngài. Nhưng phép lực của hắn thấp kém. Thử hỏi người như thế có thể được bảy huynh đệ chúng ta xưng là khách quý của Thiên Hành Chu không?! Chẳng lẽ chỉ chữa trị đôi chút ngoại thương mà đã có thể xưng là thần y?!
Các vị đạo hữu trên thuyền, các ngươi xem thế là đúng hay sai?!
Hoàng Vũ thấy nhiều người như thế lại đây xem náo nhiệt thì liền hỏi.
– Đúng thế. Chữa trị chút thương thế ngoài da thì không đủ nhắc tới.
Có người phụ hoa.
– Hắn tuổi còn trẻ, pháp lực lại thấp kém thế thì sao có thể xứng đáng với cái tên thần y!?
– Các ngươi…
LÝ Nguyệt Sương nắm tay dậm chân. vẻ mặt rất tức giận.
Sắc mặt Dương Phàm cũng có chút khó coi. đồng thời cũng không nói gì cả.
– “Ta tự xưng là thần y khi nào?!”
– Yên lặng hết cho ta!
Viên lão quát lạnh một tiếng, một cỗ linh áp đột nhiên buông xuống. Với uy thế Ngưng Thần kỳ của hắn lập tức khiến mọi người yên lặng lại.
– Dương Dược su. lục đệ của ta đà đắc tội, mong ngươi bỏ qua!
Viên lão cười nói. vẻ mặt rất điềm đạm. rất khách khí với Dương Phàm.
– Viên lão khách khí rồi, chỉ là…
Vẻ mặt Dương Phàm bình tĩnh nói. Ánh mắt lại chuyển dời lên trên người Hoàng Vũ, thản nhiên nói:
– Chỉ là Hoàng đạo hữu. ngươi vì sao phải bừa bãi như thế?! Chẳng lẽ là vì ngươi họ Hoàng?!
-Ngươi… Ta ăn nói bừa bãi khi nào?!
Dưới con mắt của nhiều người như thế. Hoàng Vũ không thể không cãi lại.
Sắc mặt Dương Phàm vẫn bình tĩnh như thường, khóe miệng lại nổi lên chút trào phúng, đều đều nói:
– Dương mỗ đã từng nói không chữa trị được thương thế của Viên lão chưa?!
Thoáng chốc. ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Hoàng Vũ.
Đích xác. từ trước tới giờ Dương Phàm chưa từng nói mình không thể chữa được!