Hai ngày sau, Vương Lâm rửa ráy bên cạnh một con sông nhỏ, mắt không
ngừng quan sát xung quanh, thần sắc vừa động, chửi rủa: “đúng là âm hồn
không tiêu tan.”
Phóng ra phi kiếm, thu hồi hồ lô rồi vượt qua sông, chạy về phía rừng rậm.
Không lâu sau, Đằng Lệ cũng theo ngay đằng sau không chút động tĩnh, lúc
này trông hắn chẳng ra sao, tấm áo giáp mặc trên người cũng mất đi độ
sáng bong, lại còn có những mảng rơi xuống, bên tay phải bị rách buông
xuống.
Tóc tai bù xù, sắc mặt xanh xám, ánh mắt lộ vẻ giận dữ, hắn hận Vương
Lâm hơn bất cứ thứ gì, từ nhỏ đến lớn hắn luôn kiêu ngạo cho mình là
người có thiên tư hơn người, chưa bao giờ hắn thấy mình nhếch nhác như
vậy.
Tất cả điều này đều do Vương Lâm gây ra.
Hai ngày trước tên quỷ Đằng Điều đã khiến hắn suýt nữa bỏ mạng, hắn
không ngờ một tên mà hắn không coi ra gì lại có uy lực ghê ghớm như vậy,
nội giáp của mình dính dịch thể của Đằng Điều không ngờ lại bị tan
chảy.
Nếu chỉ như thế thì cũng không có gì đáng nói, hắn có thể dùng phi kiếm
để phản công, nhưng giường như Đằng Điều là một kẻ giết không chết, chặt
đứt một lại mọc thêm nhiều nữa.
Thậm chí ngay cả có thêm Lôi Cầu cũng không có cách nào tiêu diệt tận gốc Đằng Điều.
Lại có phi kiếm dị thường của Vương Lâm lúc ẩn lúc hiện, cánh tay phải của hắn cũng bị Vương Lâm đả thương.
Cuối cùng Đằng Lệ đành phải lấy ra pháp bảo bảo mệnh của Lão thái gia
của Đằng gia cho hắn, một nguyên bảo vô cùng uy lực, nguyên bảo này mới
được sử dụng một lần, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ gặp nguy hiểm
đến mức phải sử dụng nó, nhưng hai ngày trước hắn biết nếu hắn không sử
dụng e rằng không thể bảo toàn tính mạng.
Cuối cùng dưới uy lực như vũ bão của nguyên bảo, Đằng Điều bị tiêu diệt
quá nửa, số còn lại đều thu lại vào đất, nhân cơ hội này Đằng Lệ nhanh
chóng xông vào.
Bây giờ nghĩ lại, hắn vẫn còn thấy lạnh xương sống, hắn hận Vương Lâm đến tận xương tủy.
Hơn nữa về cơ bản Vương Lâm chưa bao giờ đấu chính diện với hắn, mỗi lần
đều là đánh lén mà thôi, chiếc phi kiếm quái dị kia khiến người ta
không thể đề phòng được. Bất đắc dĩ hắn đành phải hao phí linh lực, điều
khiển phi kiếm xoay nhanh toàn thân.
Ở bờ sông, hắn cẩn thận nhìn xung quanh, do dự một lát, liền ngồi xuống
lấy nước suối uống một ngụm. Truy kích Vương Lâm liên tục 5 6 ngày làm
hắn khô khốc cả miệng lưỡi.
Nước suối ngon ngọt làm cho Đằng Lệ cảm thấy thư thái toàn thân, định
uống thêm một ít đột nhiên lại cảm giác được nguy cơ mãnh liệt, một
thanh lục sắc phi kiếm lại vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt hắn,
nhằm thẳng mặt đâm tới.
Đằng Lệ lập tức bạo lui, thanh phi kiếm của hắn lại phóng lên nghênh đón
lục sắc phi kiếm, cùng nó giằng co một lúc, phát ra tiếng thanh thúy
của kim loại va chạm. Cuối cùng lục sắc tiểu kiếm địch không lại, lưu
lại trên thân một vết chém rất sâu, chợt lóe lên, tiêu thất.
“Khốn khiếp, ta Đằng Lệ thề rằng nếu để ta bắt được ngươi thì sẽ cho
ngươi thưởng thức hết tất cả những khổ hình trên thế gian này, sau đó
rút ra hồn phách tươi sống luyện hóa!” Đằng Lệ nhìn mấy sợi tóc bị lục
sắc phi kiếm chém rụng nghiêm sắc mặt quát lên.
Vương Lâm chạy trốn ở trong rừng cây, sắc mặt đỏ lên, khóe miệng chảy ra
một dòng máu tươi. Hắn lật tay, một tiểu kiếm màu xanh xuất hiện, đau
lòng nhìn vào vết cứa thật sâu trên thân kiếm. Hàn quang trong mắt Vương
Lâm lóe lên, không nói câu gì, nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Năm ngày qua Vương Lâm và Đằng Lệ một người chạy trốn, một người truy
kích, đã tiến sâu vào trong thâm sơn. Hôm nay, buổi tối Vương Lâm đang
chạy thì đột nhiên dừng lại.
“Tiểu tử, ngươi nhận ra rồi phải không? Ở hướng tây bắc có phát ra linh
lực dao động rất mãnh liệt, đến hướng đó đi.” Tư Đồ Nam vội vã nói.
Trong mấy ngày này, hắn đêu tập trung hoàn toàn tinh thần, bằng vào kiến
thức của mình trợ giúp Vương Lâm tránh thoát được rất nhiều nguy cơ.
Vương Lâm không đáp, thay đổi phương hướng, nhắm hướng tây bắc lao đến, một lúc sau đã đến nơi có linh lực dao động.
Cảnh tượng trước mắt khiến đồng tử của hắn co lại.
Dưới ánh trăng, Vương Lâm chứng kiến rất nhiều cổ thụ bị nhổ tận gốc rải
rác bốn phía, một cổ thi thể đang dần phân hủy nằm trên bãi đất trống.
Trên đỉnh đầu của nó có một hạt châu màu lục đang lơ lửng giữa không
trung, đang tụ tập linh lực từ 4 phương 8 hướng đến, tạo thành cả một
đám lốc xoáy.
Tư Đồ Nam ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Lục đan? Thật không ngờ tới trong tam
cấp tu chân quốc cũng có người tu luyện lục đan đại pháp của tứ cấp tu
chân quốc.
“Lục đan là cái gì?” Vương Lâm hỏi.
” Giới ma đạo của tứ cấp tu chân quốc có một phương thức kết đan rất đặc
biệt. Lục đan này còn có tên gọi khác là tạc đan, cùng với kin đan
chính thống thì không giống nhau. Kim đan chỉ có thể có một nhưng lục
đan lại có số lượng không hạn chế. Ta còn nhớ từng có một kẻ biến thái
xuất hiện ở một tứ cấp tu chân quốc, nắm giữ đến cả vạn viên lục đan.
Tuy tu vị của hắn chỉ là Kết Đan kỳ nhưng cho dù là Nguyên Anh kỳ cao
thủ của ngũ cấp tu chân quốc cũng không muốn trêu chọc vào hắn. Ngươi
phải biết rằng viên lục đan này ngoại trừ tác dụng để gia tăng tu vị thì
tác dụng lớn nhất của nó là tự bạo. Nếu một vạn viên lục đan cùng nổ
thì uy lực nó tuyệt không phải là đơn gian! haha.” Tư Đồ Nam giải thích.
Vương Lâm ánh mắt chớp động, đột nhiên hỏi: “Người này nắm giữ mấy viên lục đan? lão có thể nhận biết được không?”
“Hắn ư? Hắn chưa hẳn chỉ là một khối tử thi, có thể là một khối thi mị
có chút linh trí. Khi còn sống có lẽ là người trong ma đạo của tứ cấp tu
chân quốc , ngay trước khi chết đã sử dụng bí pháp biến ảo thành thi
mị.”
Tên thi mị kia đã phát hiện ra Vương Lâm, hắn vẫn chưa đứng dậy mà là
khẽ nâng ngón trỏ của bàn tay phải lên. Một đạo lục mang từ đầu ngón tay
mang theo tiếng xé gió hướng mi tâm của Vương Lâm phóng đến.
Vương Lâm ngay lập tức lui lại, thoát khỏi lục mang.
Lục mang kia cũng không truy kích nữa, vòng lại chõ thi mị, biến ảo
thành một bóng người hư ảo, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, còn phát ra
những thanh âm mơ hồ.
“Cút… nơi này… ngươi… chết…” Sau khi nói xong, hư ảnh nhoáng lên, hóa
thành vô số lục điểm tiêu tán ở bốn phía. Ngay sau đó, linh lực dao động
đang mãnh liệt đột nhiên hoàn toàn biến mất, bị che dấu lại.
Vương Lâm cẩn thận lui về phía sau, rồi lập tức rời khỏi. Trong mắt hắn
hàn quang chợt lóe, vẫn chưa tiếp tục chạy trốn mà là đứng ngay đó, khai
mở thần thức, yên tĩnh chờ Đằng Lệ đuổi đến.
Phi kiếm của Đằng Lệ đang đem tất cả chướng ngại vật xung quanh hắn chém
nát, đột nhiên thần sắc vừa động, cười lạnh một tiếng, điều khiển phi
kiếm vọt tới phía trước.
Đã thấy thân ảnh của Vương Lâm phía trước, nhưng trong nội tâm của Đằng
Lệ khẽ run lên, kinh ngạc đánh giá bốn phía, nhưng vẫn chưa phát hiện
được cái gì dị thường. Nhưng đối phương có hành động kỳ quái làm hắn
không thể không cản thận, cười lạnh hỏi: “Sao không chạy nữa đi?!”
Tay phải Vương Lâm vung lên, không nói một lời, lục sắc phi kiếm xuất
hiện nhắm hướng Đằng Lệ đâm tới. Cùng lúc đó, hắn vỗ vào túi trữ vật,
một khối ngọc giản bay ra, Vương Lâm vội kết thủ ấn, niệm pháp quyết, há
miệng phun lên ngọc giản một ngụm linh khí.
Lập tức, từ ngọc giản xuất hiện 4 kim sắc tự phù.
Đằng Lệ cười khinh thường, rạch một đường trên ngón trỏ của tay trái,
bắn ra một giọt máu hướng đến phi kiếm của mình. Phi kiếm run lên, phát
ra hồng quang rất yêu dị, lập tức phóng đại thành một thanh cự kiếm, mấy
lôi cầu cũng hiện ra, nhưng so với trước kia lại nhỏ đi rất nhiều.
Cự kiếm xuất ra mang theo hàn khí mãnh liệt, theo tay trái của Đằng Lệ đưa lên, lập tức chém xuống.
lục sắc tiểu kiếm của Vương Lâm thuấn di, xuất hiện phía sau Đằng Lệ,
đang định đâm vào, Đằng Lệ vỗ túi trữ vật, lập tức một chiếc chuông nhỏ
bay ra, biến lớn, thành trạng thái bán trong suốt, dán trên người Đằng
Lệ.
Lục sắc tiểu kiếm đâm vào chiếc chuông, làm hiện lên từng đạo gợn tróng trên mặt ngoài của nó.
Cùng lúc đó, cự kiếm hạ xuống, Vương Lâm chỉ vào ngọc giản, bốn tự phù
toàn bộ bay ra, nghênh đón cự kiếm. Làm xong tất cả các động tác này,
hắn nhanh chóng lui về phía sau, nháy mắt đã đi đến chỗ thi mị.
Sau khi và chạm với cự kiếm, bốn kim sắc tự phù liền bạo liệt, ling lực
xạ ra, giữ cự kiếm dừng lại trên không trung một lát, rồi lại cực nhanh
chém xuống.
Mặt đất cũng phát ra những thanh âm ma sát, những cây đại thụ hiển nhiên
cũng không thể chị được uy áp của cự kiếm, đều sụp đổ. Vương Lâm ánh
mắt chợt đảo, một đạo lam quang xuất hiện ở trước ngực, nhanh chóng bao
phủ toàn thân, thuấn di rời đi.
Gần như là cự kiếm đã chém đến mặt thì VƯƠNG LÂM đã xuất hiện ở hơn trăm
thước ngoài xa. Một tia máu trên trán của VƯƠNG LÂM phun ra.
Cự kiếm chém xuống ầm ầm. Ngay sau đó, một tiếng thét chói tai đột nhiên
vang lên, một thân ảnh tỏa ra mùi thịt thối nồng đậm nhanh chóng từ vị
trí cự kiếm chém xuống lao ra, nghênh tiếp thế kiếm đang ập đến.
Đằng Lệ sắc mặt đại biến. Hắn trước đó cũng có chút hoài nghi nhưng
không nghĩ ở đây lại có một quái vật như thế. Tay trái hắn nhanh chóng
điểm chỉ, lôi cầu bắn xuống như mưa, nện lên thân thể của thi mị.
Uy lực của những lôi cầu này rất lớn, lại có khả năng khắc chế các loại
tử vật, dừng ở trên người thi mị thì lập tức nổ tung. Thi mị hừ lên,
thịt thối xung quanh thân thể nổ tung, bay tứ tán, có chỗ còn lòi ra cả
xương cốt đem thui.
Đằng Lệ cười lanh, tay trái lại điểm chỉ, xung quanh cự kiếm lại xuất
hiện hơn mười lôi cầu, đều bắn xuống, cự kiếm cũng chém mạnh.
VƯƠNG LÂM thầm nhủ không hay, hắn không ngờ thi mị lại kém như thế, chuẩn bị chạy trốn.
Thi mị cũng nhận thấy không ổn, dưới nguy cơ sinh tử, hắn thét lên một
tiếng, phun ra lục đan, bạo liệt, phát ra tiếng nổ ầm trời.
Một đạo gợn sóng hình cầu lấy thi mị làm trung tâm nhanh chóng khuếch
tán ra, cây cối bốn phía lập tức hóa thành tro bụi. Khoảng cách đến Đằng
Lệ không xa nên hắn không kịp lùi lại, đành cắn lưỡi, phun ra một ngụm
huyết tinh.
Cự chung vụt lóe lên, từ trạng thái bán trong suốt đã trở nên thật rất
nhiều. Trên bề mặt còn mơ hồ thấy được những ký hiệu có phong phạm rất
cổ xưa.
Trong nháy mắt và chạm với gợn sóng hình cầu, cự chung lóe lên kịch liệt nhưng chỉ kiên trì được một lúc thì vỡ tan.
Khi cự chung đang kiên trì, Đằng Lệ lại tung thêm mấy pháp bảo. Khi cự
chung vỡ tan, lại có thêm mấy tầng phòng ngự xuất hiện bên ngoài thân
thể hắn.