Những tầng phòng ngự ánh sáng lấp lánh đủ loại màu sắc này, vỡ tan với
tốc độ cực nhanh, thế mạnh như vũ bão, dưới sự trùng kích của những đợt
sóng, giống như từng lớp giấy cố gắng ngăn cản một cây kiếm sắc vậy.
Nói đến Vương Lâm, khoảng cách của hắn khá xa, mà bởi vì Thi Mị chủ yếu
công kích Đằng Lệ, cho nên ảnh hưởng cũng không lớn. Trong nháy mắt khi
đợt sóng công kích đến, hắn không chút hoang mang mà lấy từ trong túi ra
một miếng ngọc phù, vứt lên trời. Ngọc phù kia vừa mới đưa ra, lập tức
vỡ vụn giữa không trung, một cổ khí thế màu vàng hiện ra, nhanh chóng
bao bọc bên ngoài Vương Lâm.
Ánh mắt hắn nhìn xuyên qua lớp không khí màu vàng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Đằng Lệ.
Lúc này thì đợt sóng sinh ra khi Lục Đan nổ mạnh đã dần suy yếu. Nhưng
tầng phòng ngự bên ngoài cơ thể Đằng Lệ đã bị vỡ tan chẳng còn gì. Trong
nháy mắt khi tầng phòng ngự cuối cùng bị vỡ nát, tay trái Đằng Lệ dựng
lên, cự kiếm lơ lửng ở trên không lập tức vắt ngang trước mặt Thi Mị,
muốn ngăn cản đối phương tấn công một lần nữa, cùng lúc đó thì thân thể
của hắn nhanh chóng lui về phía sau, trong nháy mắt đã lui ra hơn năm
mươi mét.
Hắn đối với Hủ Thi đột nhiên xuất hiện này, đã sinh ra sự sợ hãi rất
lớn. Nếu không phải pháp bảo trên người hắn rất nhiều, hôm nay đổi lại
là người khác, sợ rằng sẽ bỏ mạng ngay tại chỗ.
Phải biết rằng Thi Mị Lục Đan tự bạo, tuy có kém hơn một kích toàn lực
của Kết Đan Kỳ, nhưng cũng bằng một nửa lực công kích. Đằng Lệ là Trúc
Cơ Hậu Kỳ, hơn nữa lại có nhiều pháp bảo, vậy mà cũng khó khăn lắm mới
có thể chống đỡ được.
Hắn vô cùng lo sợ, thầm nghĩ ngộ nhỡ Hủ Thi kia lại ném ra một cái cổ
quái Lục Sắc Đan Cầu nữa, mình ngày hôm nay nhất định sẽ phải bỏ mạng ở
đây rồi. Lúc này hắn đã không còn hứng thú để truy kích Vương Lâm, bảo
toàn sinh mệnh mà trốn chạy, mới là ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc
này.
Vương Lâm vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào Đằng Lệ, lúc này khóe miệng
hắn khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhạt, hàn quang trong mắt lóe lên,
tay phải khẽ nâng, hai ngón tay hợp lại thành một ở trước ngực rồi vung
lên.
Lập tức lục quang lóe lên, Đằng Lệ hoảng sợ lui về phía sau, chỉ thấy
giữa lưng đau nhói, hoảng sợ mà chẳng kịp nhìn rõ, tốc độ bỏ chạy lại
càng nhanh hơn.
Vương Lâm nhướng mày, vừa rồi đối phương đã phá hủy hơn phân nửa sự ngăn
cản của nội giáp, làm cho phi kiếm vẫn chưa đâm thủng. Ánh mắt của hắn
lấp lóe, cắn đầu lưỡi một cái, phun ra một búng máu, tiểu kiếm xanh biếc
chợt lóe lên, hiện ra giữa đám máu, ngay sau đó kiếm minh đại chấn, lại
lóe lên, lấy tốc độ cực nhanh đâm về phía Đằng Lệ.
Ở giữa không trung, trong phút chốc một cái tiểu kiếm màu xanh biếc, đâm
hướng về giữa lưng Đằng Lệ. Đằng Lệ mạnh mẽ quay ngược đầu lại, hai
mắt đỏ hồng, lộ ra một chút tàn khốc, trong túi trữ vật lập tức bay ra
vài mảnh ngọc phù, vừa mới lấy ra, thì ngay lập tức hóa thành từng tầng
phòng ngự.
Đúng lúc đó tay trái của hắn dựng lên, Cự kiếm run lên, từ trên không
hướng về chỗ Vương Lâm chém tới. Đồng thời bốn phía của Cự kiếm hiện ra
mấy cái lôi cầu. Những cái này vừa hiện ra thì lập tức bay đi, ném về
phía Thi Mị.
Hắn đánh cuộc, đánh cuộc là phi kiếm của Vương Lâm đâm trúng mình trước,
hay là cự kiếm của mình chém trúng đối phương trước. Nếu như Vương Lâm
thuấn di bỏ chạy, như vậy trong lúc thuấn di tất nhiên cũng không có
cách nào khống chế Phi kiếm. Mượn cơ hội này, Đằng Lệ định bỏ chạy thoát
thân. Tình trạng của hắn lúc này, đã giống như dầu hết đèn tắt rồi,
tiếp tục ở lại chỗ này, chắc chắn là tự tìm đường chết.
Tư Đồ Nam điên cuồng hét lên:
-Điên rồi, tiểu tử ngươi thật là điên rồi.
Nói xong, ông mặc kệ Vương Lâm phản đối, phát động thuấn di né tránh Cự
kiếm. Nhưng ánh sáng màu xanh vừa mới xuất hiện trên ngực Vương Lâm,
hắn lập tức dùng tốc độ cực nhanh nói:
-Còn chưa tới lúc thuấn đi, dừng!
Trên mặt hắn xuất hiện một tia hung ác, cũng không thèm quay đầu nhìn Cự
kiếm đang chém xuống. Ngay lập tức kiểm soát tiểu kiếm màu xanh, tránh
khỏi tầng phòng ngự, xuất hiện ở trước mặt Đằng Lệ.
Trên mặt Đằng Lệ hiện lên vẻ hoảng sợ cực độ, lúc này thì khoảng cách
từ Cự kiếm của hắn đến đỉnh đầu của Vương Lâm chưa tới nửa mét. Một vòi
máu tươi từ trán của Vương Lâm chảy xuống, hắn cũng không thèm chớp mắt,
cười gằn một tiếng, khẽ nói:
-Chết đi!
Ánh kiếm lóe lên, tiểu kiếm màu xanh xuyên qua nội giáp, bắn ra từ sau lưng Đằng Lệ, dính theo một chút máu tươi.
Đúng lúc đó Tư Đồ Nam phát động thuấn di, trong vùng ánh sáng màu xanh
da trời lóe ra, thân thể Vương Lâm biết mất dưới Cự kiếm, xuất hiện ở
bên cạnh Đằng Lệ sắc mặt không còn chút máu.
Cự kiếm thuận thế chém xuống, giữa tiếng ầm ầm vang lên, trên mặt đất xuất hiện một vết rách rất sâu.
Vương Lâm không thèm để ý đến trán đang chảy máu, ngồi xổm xuống tay
phải đặt ở trên người Đằng Lệ. Tư Đồ Nam hiểu suy nghĩ của Vương Lâm,
không nhiều lời một đạo ánh sáng màu xanh da trời từ trên hạt châu chiếu
ra, từ cánh tay của Vương Lâm chảy vào trong cơ thể của Đằng Lệ, ngay
tức khắc Đằng Lệ lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ, nhanh chóng
biến thành một tảng băng màu xanh. Vẻ mặt của hắn ở trong băng, đông đặc
lại vẻ sợ hãi.
Tất cả những việc này, đều xảy ra trong khoảng thời gian cực ngắn, nhanh
đến mức Thi Mị thậm chí chưa kịp phản ứng, thì trong nháy mắt Đằng Lệ
đã bị đóng băng rồi. Hắn ngẩn ra một chút, lập tức cảnh giác nhìn vào
Vương Lâm.
Những lôi cầu ở không trung đánh tới Thi Mị, lúc này tất cả đều tiêu
tán, cây Cự kiếm kia cũng lập tức thu nhỏ lại, trở thành một thanh tiểu
kiếm màu bạc, từ trên không trung rơi xuống, lọt vào trong khe nứt ở
trên mặt đất.
Vương Lâm nắm lấy khối băng lên, không nói nhiều mà nhanh chóng lui ra
phía sau, tiểu kiếm màu xanh ở bên ngoài cơ thể hắn phát ra hàn quang
lấp lánh, mũi kiếm hướng về phía Thi Mị.
Thi Mị nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nhe răng gầm lên, đang muốn xông
lên, nhưng quay đầu lại nhìn thấy vết nứt ở trên mặt đất, hơi lưỡng lự,
Vương Lâm đã lui ra hơn ba trăm mét, thuấn di một cái, thân ảnh biến
mất.
Thi Mị gào thét một hồi, không cam lòng mà nhìn chằm chằm về hướng Vương
Lâm biến mất. Sau đó rất lâu thì cơ thể nhảy lên, nhảy vào trong vết
nứt trên mặt đất, không bao lâu đã lấy ra tiểu kiếm màu bạc của Đằng Lệ.
Vẻ mặt hưng phấn, mở rộng miệng nuốt vào.
Vương Lâm cầm lấy tảng băng, sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng lẩn vào trong
rừng cây mà lén lút chạy đi. Khi chắc chắn đã an toàn, hắn mới thở phào
nhẹ nhõm, đặt tảng băng ở bên cạnh, lấy cái hồ lô thần kỳ ra, một ngụm
uống sạch chất lỏng ở bên trong, sau đó khoanh chân ngồi xuống, hít thở
và thổ nạp.
Trong rừng cây là một vùng yên tĩnh. Rất lâu sau, Vương Lâm chậm rãi mở hai mắt, âm thanh bất mãn của Tư Đồ Nam truyền đến.
-Tiểu tử, Ngươi lúc nãy bị điên à? Nếu lão tử chậm một bước, mạng nhỏ của ngươi đã đi toi rồi.
Vương Lâm trầm giọng nói:
-Cơ hội giết Đằng Lệ chỉ có một lần, nếu như vừa rồi mà bỏ lỡ, một ngày
nào đó hắn khôi phục lại linh lực, thì sẽ không còn cơ hội nữa. Với lại
người này đuổi giết ta đã lâu, nếu như để mặc hắn bỏ đi, sau này sẽ là
một cái phiền toái lớn, không bằng đánh cuộc một lần. Ngoài ra Cự kiếm
của hắn có tốc độ chém xuống dựa theo linh lực trong người hắn nhiều hay
ít mà quyết định. Khi đó hắn đã như đèn hết dầu, tốc độ tất nhiên sẽ
chậm hơn phi kiếm của ta.
Tư Đồ Nam trầm mặc, hắn phát hiện chính mình giống như lần đầu tiên biết Vương Lâm vậy. Rất lâu sau, hắn chậm rãi nói:
-Ngươi đã đủ tư cách, tâm tính thế này, có thể đã có chỗ đứng trên Tu Chân Giới rồi.
Trong giọng nói của Tư Đồ Nam bất ngờ đã không còn kiêu ngạo như ngày
xưa nữa. Đối với Vương Lâm, lần đầu tiên hắn có chút kính phục. Hắn tự
hỏi nếu đổi lại là chính mình, vừa rồi nhất định sẽ không dám đánh cuộc.
Vương Lâm cũng không nói gì, nhìn chằm chằm vào khối băng bao bọc Đằng Lệ, ánh mắt lấp lánh, nói:
-Dùng hắn để tiến hành Đoạt Cơ Đại Pháp, có được không?
Nghe được câu hỏi của Vương Lâm, Tư Đồ Nam nói:
-Hoàn toàn có thể được. Hơn nữa hắn còn là Trúc Cơ Hậu Kỳ, nếu như dùng
hắn để làm lò Đoạt Cơ Đại Pháp, ngươi sau khi thành công tốc độ của
ngươi ở cảnh giới Trúc Cơ sẽ nhanh hơn một chút so với những người khác.
Mà nhiều ít có thể thu hoạc được một chút linh căn của hắn. Cứ như vậy,
thiên tư của ngươi cũng sẽ có sự thay đổi. Tiểu tử này tuổi còn trẻ mà
đã có tu vi như vậy, thiên tư chắc chắn sẽ cực kỳ kinh người. Ha ha!
Vương Lâm, ngươi lần này đánh cuộc số mệnh để lấy cái gì, đáng giá.
Nói xong, Tư Đồ Nam lại đem khẩu quyết của Đoạt Cơ Đại Pháp và những
điều cần lưu ý nói ra từng cái một. Mãi đến khi màn đêm buông xuống, mới
giải thích xong xuôi. Vương Lâm trầm ngâm một lúc, há miệng phun ra
tiểu kiếm màu xanh, tay phải dựng lên, tiểu kiếm lập tức đâm vào một cây
xanh lớn ở bên cạnh.
Khi trên thân cây cổ thụ bị khoét ra một cái bọng lớn, Vương Lâm nhấc Đằng Lệ lên, nhảy vào trong.
Cây tiểu kiếm màu xanh hắn vẫn chưa thu lại, mà để mặc nó quanh quẩn khắp bốn phía.
Bên trong hốc này cũng không lớn, đầy hơi nước, nhưng Vương Lâm cũng mặc
kệ nó, lấy hồ lô linh khí đổ ra một chút chất lỏng, sau khi tẩy rửa vết
thương trên trán, hắn thu chặt tâm thần, nhắm mắt ngồi xuống.
Sáng sớm hôm sau, Vương Lâm mở mắt, ánh mắt vừa lóe, thì phun ra một
ngụm linh khí, linh khí tạo thành một đám sương nhẹ nhàng bay ở trên
không. Vương Lâm cũng không dừng lại, hai tay bắt pháp quyết, đánh ra
một đạo lam quang.
Linh quang kia vừa vào trong đám sương, lập tức tiêu tán. Đám sương kia lại sục sôi và quay cuồng, quỷ dị co rút lại, nở ra.
Vẻ mặt của Vương Lâm vẫn bình thường, hai tay liên tục đánh ra lam
quang, bắn vào trong đám sương. Dần dần, đám sương quay cuồng ngày càng
mạnh, tần suất thu nhỏ lại rồi nở mạnh ra cũng càng lúc càng nhanh.
Sau đó tay phải của hắn vươn ra, miếng băng bọc lấy Đằng Lệ nhẹ nhàng
bay lên. Trước ngực Vương Lâm lam quang chợt lóe, Tư Đồ Nam cũng không
đợi hắn phân phó, lập tức bỏ đi trạng thái đóng băng.
Trong nháy mắt, những lớp băng màu xanh kết tinh ở trên người Đằng Lệ biến mất.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải dựng lên đám sương, đám sương lập
tức bay đến trên người Đằng Lệ, từ bảy lỗ trên người hắn mà chui vào, cơ
thể Đằng Lệ nhất thời run rẩy và co quắp lại, hai mắt nhắm nghiền, trên
mặt lộ ra vẻ đau khổ. Không lâu sau, toàn bộ đám sương đã chui vào
trong cơ thể của Đằng Lệ.
Vương Lâm thở sâu, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, không nói nhiều cắn
lên ngón trỏ của tay phải một cái, bắn ra trên không, một cái ký hiệu cổ
quái màu máu theo đó mà xuất hiện.
Tay phải của Vương Lâm khẽ lật, đánh vào trên ký hiệu, ký hiệu này lập tức bay ra, khắc ở ngực Đằng Lệ.
Cơ thể của Đằng Lệ run rẫy dữ dội, tay chân co quắp, máu từ miệng và mũi
chảy ra không ngừng. Nhưng máu chảy ra lại không nhỏ xuống, mà tất cả
bay lên, ngưng tụ lại với nhau.
Ngay sau đó, trên người Đằng Lệ sinh ra một trận tiếng nổ giòn, sắc mặt
hắn đột nhiên đỏ hồng. Cùng lúc này, tất cả làn da phơi bày ra bên
ngoài đều nổi lên màu đỏ quỷ dị.
Một giọt máu tươi, từ trên da hắn chảy ra.
Vẻ ngưng trọng trên mặt Vương Lâm càng nhiều, mắt cũng không chớp, lại
cách không mà vẽ ra một cái ký hiệu màu máu, đánh vào ngực Đằng Lệ.
Đằng Lệ đột nhiên há miệng ra, phát ra vài tiếng rên rỉ vô ý thức, ngay
sau đó tất cả những mạch máu trên khắp người hắn đều nổ tung ra, máu
không ngừng từ trên da hắn chảy ra, rồi lại nhẹ nhàng ngưng tụ lại cùng
một chỗ.
Trong nháy mắt, một cái quả cầu máu thật lớn, hiện ra ở phía trên cơ thể
Đằng Lệ. Trước đó thì thân thể của hắn màu đỏ, lại nhanh chóng trở
thành màu trắng nhợt.
Vương Lâm lúc này trán đổ đầy mồ hôi. Hắn nhìn quả cầu máu, hai tay
nhanh chóng thay đổi pháp quyết, lúc thì phát ra vài đạo linh quang, lúc
thì vẻ ra vài đạo phù chú. Dần dần, quả cầu máu lớn kia từ từ thu nhỏ
lại, cuối cùng thu lại bằng như nắm đấm, phát ra màu đỏ sậm quỷ dị.
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, cả người ướt đẫm mồ hôi. Hắn cũng
không ngừng lại, lại mở miệng phun ra một hơi linh vụ, đánh ra vài đạo
lam quang. Khi linh vụ sôi sục, một ngón tay giơ lên, linh vụ lại từ
miệng mũi và bảy lỗ trên người hắn mà chui vào bên trong.