Trong đầu Vương Lâm chợt nảy ra một suy nghĩ, có thể vào lúc bao nhiêu
người đang ngồi đây ăn uống, tai họa bỗng nhiên ấp tới khiến cho trong
chốc lát cả ngôi thành biến thành một đống đổ nát.
Lúc này, một chút hơi lạnh từ trong đống đổ nát tản ra. Luồng hơi lạnh
đó càng lúc càng đậm, cuối cùng gần như ngưng tụ lại thành thực thể.
– Xem ra, dưới đống đổ nát này chỉ sợ có không dưới ngàn vạn người chết.
Một nơi có bao nhiêu người chết như thế chắc chắn là vị trí cực âm chi
địa.
Trong lúc bế quan, Tư Đồ Nam đã giảng giải cho hắn hết sức chi tiết về
Cực Âm chi địa. Nó được chia làm bốn loại, bao gồm Thiên âm, Địa âm,
Huyền âm, Hoàng âm.
Hoàng âm là nơi đơn giản nhất. Nó được hình thành do có một số lượng
người rất đông bị chết tạo ra. Người chết càng nhiều thì Hoàng âm chi
địa có cấp độ càng cao.
Huyền âm chi địa thì hơi khó khăn. Phải ở chỗ cực lạnh mới có thể gặp được.
Địa âm lại càng khó. Phải có cơ duyên thật lớn mới có thể gặp được. Dù sao thì Địa âm thường xuất hiện nơi thâm uyên.
Còn về Thiên âm thì gần như là không có khả năng xuất hiện. Bởi vì muốn
tạo thành được Thiên âm cần phải có cả Địa, Huyền, Hoàng âm ba cái tập
trung lại một chỗ mới có thể chuyển hóa thành Thiên âm.
Cực âm chi địa phẩm chất càng cao thì ích lợi của nó mang tới cho người tu chân càng lớn.
Lập tức, Vương Lâm bắt quyết, miệng lẩm bẩm. Bất chợt, một điểm ánh sáng
màu đỏ chợt ngưng tụ trước người hắn, dần biến thành một quả cầu to.
Đây là pháp thuật chuyên dùng để xác định phẩm chất của Cực âm chi địa.
Căn cứ vào màu sắc của quang cầu bao gồm tử, lam, ngân, hồng xuất hiện
đối với Thiên Địa huyền hoàng tứ đại Cực Âm chi địa.
Mặt khác, Tư Đồ Nam cũng từng nhắc tới, cho dù bất kỳ Cực Âm chi địa nào
cũng chia ra thành những phẩm chất giống nhau. Bao gồm lại phổ thông,
thượng giai, trầm âm và tuyệt âm.
Mỗi cấp độ lại được chia thành mười đẳng cấp nhỏ.
Đại khí chỉ cần tam phẩm phổ thông Cực Âm chi địa là có thể tu luyện. Mà
đạt tới bát phẩm thì tốc độ tu luyện còn tăng lên rất nhiều.
Sau khi quang cầu xuất hiện chợt phát ra ánh sáng màu hồng gay gắt. Hồng quang càng lúc càng sáng, cuối cùng lóe lên năm cái.
Vương Lâm sờ sờ cằm, ánh mắt chớp chớp. Hắn biết năm cái lóe lên đó
tượng trưng cho phẩm chất của Hoàng âm ở đây là ngũ phẩm phổ thông.
Suy nghĩ một chút, hắn không nói lời nào, khống chế quang cầu đi vào
trong đống đổ nát. Hơi lạnh bốn phía bám quanh Vương Lâm càng lúc càng
đậm. Cuối cùng, hắn cảm thấy bước chân trở nên nặng nề, hơi thở không
được thoải mái. Đi thêm mấy trăm thước cảm giác hít thở hết sức khó
khăn.
Lúc này, quang cầu vẫn đi theo Vương Lâm càng lúc càng phát sáng, đạt tới mức độ bát phẩm phổ thông.
Vương Lâm vẫn không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước. Đi thêm được
mấy trăm thước, hắn không thể đi thêm được nữa. Âm khí nhè nhẹ chui vào
cơ thể khiến cho mạch máu toàn thân bắt đầu đau đớn. Linh lực có dấu
hiện mất đi sự khống chế.
Lúc này quang cầu đã truyển thành màu đỏ phát ra một âm thanh rồi phân
thành hai, lóe lên một chút. Hai mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn biết điều
này chứng tỏ phẩm chất chỗ này đã đạt tới thượng giai nhất phẩm.
Căn cứ vào những gì mà Vương Lâm tìm hiểu vào ban ngày, hắn biết diện
tích của đống đổ nát này rất lớn. Vị trí của hắn chỉ sợ vẫn chưa vào tới
được một phần vạn.
Hơn nữa, càng đi sâu vào trong, âm khí lại càng nồng đậm.
– Nơi này là chỗ tu luyện tốt nhất. – Vương Lâm chậm rãi lui lại phía sau, rồi dừng lại ở vị trí ngũ phẩm phổ thông.
Vương Lâm cảm thấy chỗ này chính là nơi thích hợp với thân thể mình
nhất. Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết yêu cầu đối với cực âm chi địa cứ
phải từ từ tiến vào. Đây là những lời quan trọng mà trước khi Tư Đồ Nam
ngủ say đã dặn.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, khoanh chân ngồi, nhắm mắt trầm tư. Trong
đầu hắn hiện lên những lời giảng giải chi tiết của Tư Đồ Nam về Hoàng
Tuyền thăng khiếu quyết.
Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết chia làm chín tầng. Cứ ba tầng lại có thể
ngưng kết được một quả hàn đan. Sau khi tu luyện hết chín tầng, ba quả
hàn đan liền dung hợp lợi với nhau, có khả năng trực tiếp đột phá lên
Kết Đan kỳ.
Đây mới là nguyên nhân mà Vương Lâm quyết tâm tu luyện Hoàng Tuyền thăng
khiếu quyết. Đó cũng là pháp quyết mà Tư Đồ Nam cảm thấy thích hợp nhất
với Vương Lâm vào lúc này, đồng thời nó có thể tạo ra tốc độ tu luyện
nhanh chóng.
Tất nhiên nhanh hơn nữa cũng có. Giống như Đoạt Đan đại pháp. Chỉ cần
bắt sống một người cao thủ Kết Đan kỳ là được. Nhưng việc đó lúc này đối
với Vương Lâm chính là tự sát.
Còn Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết tu luyện hàn đan sau đó phải trùng
khiếu để hoàn thành. Để trùng khiếu thì người tu luyện công pháp này
phải có rất nhiều kinh nghiệm. Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết có tam đại
khiếu huyệt bào gồm Đan Điền, Khí Hải, Tổ Khiếu.
Ba khiếu huyệt đó sau khi bị trùng phá liền ngưng kết thành hàn đan. Khi
hàn đan vừa thành, linh lực trong cơ thể lập tức chuyển biến thành âm
hàn lực.
Về phần xác suất trùng khiếu thành công thì có quan hệ rất lớn tới Cực Âm chi địa.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Khi hắn mở hai mắt ra, trời đã dần sáng.
Âm khí bốn phía tan đi rất nhanh. Khi mặt trời lên được một khắc, hơi
lạnh đã biến mất toàn bộ.
Vương Lâm đứng lên, quyết định ở lại đây tu luyện. Vì vậy, hắn chuẩn bị
làm một chỗ để nghỉ ngơi. Hắn nhìn xung quanh một chút cuối cùng để ý
tới đám phòng ốc sụp đổ cách đó không xa.
Hắn vung tay phải lên một cái, tất cả hài cốt, đá vụn liền bay về bốn phía để lộ ra một khoảng đất trống.
Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, Vương Lâm yên lặng khoanh chân ngồi
xuống nơi đất trống. Hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một quyển sách
mỏng, tập trung tinh thần chăm chú xem.
Quyển sách này đúng là những điều lý giải về trận pháp mà hắn dùng trung phẩm linh thạch đổi lấy ở Đằng Gia thành.
Lúc ấy, hắn chỉ nhìn thoáng qua một chút thì thấy bên trong viết rất chi
tiết về một số loại trận pháp, hơn nữa còn có cả trận đồ, các loại tài
liệu cần thiết.
Sau khi nhớ kỹ toàn bộ nội dung, Vương Lâm nhắm mắt trầm tư, hai tay huy động vẽ lên một bức tranh nào đó.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh. Vào lúc hoàng hôn, Vương Lâm thở dài, trợn hai mắt lên, lầm bẩm nói:
– Trận pháp quả là bác đại tinh thâm. Mặc dù quyển sách mỏng này chỉ
miêu tả một số trận pháp nhỏ, những cũng khiến ta phải mất một ngày mới
có thể hiểu được. Nhất là một số thuật biến hóa trong đó, lại càng thêm
khó khăn.
Bất đắc dĩ, hắn cũng không tập trung vào tìm hiểu kỹ mà chỉ dựa theo một
ít trận đồ trong đó. Sau đó hắn sử dụng Dẫn Lực thuật ném những hòn đá
ra xung quanh.
Một lúc sau, hắn đã bày được một ái tiểu mê tung trận pháp.
Trận pháp này hết sức đơn giản, ngay cả kỳ trận cũng không có. Nhìn
những hòn đá nằm xung quanh, Vương Lâm cười khổ, cẩn thận so sánh với
trận đồ rồi điều chỉnh lại một chút. Cuối cùng thì nó cũng giống hệt với
yêu cầu trận đồ đưa ra.
Vương Lâm hít một hơi thật sâu, hai tay bắt quyết, Sau đó chỉ một cái,nhất thời một làn sương mù vô thanh vô tức xuất hiện.
Vương Lâm nhìn làn sương mừ, cười rộ lên một cái, thầm nghĩ trận pháp
này cũng đủ để vây khốn con người. Còn đối với người tu tiên mà nói thì
nó không hề có chút tác dụng.
Suy nghĩ một chút, Vương Lâm thì thào, lẩm bẩm:
– Một cái trận pháp không được thì ta sẽ dùng hai cái trận pháp. Cứ bày
ra tất cả các trận pháp trong sách cũng đủ để tạo ra tác dụng nhất định.
Nghĩ vậy, Vương Lâm lại dùng dẫn lực thuật không chế đá xung quanh, bày
ra mấy cái trận pháp nữa. Sau khi bày xong, màn đêm đã phủ xuống.
Vương Lâm khoanh chân ngồi trên bãi đất trống. Sau khi hàn khí dâng lên,
hắn đặt hai tay lên đầu gối, ngưng thần hít thở. Hắn hít thở theo
phương thức một dài, năm ngắn. Dài chính là hít một hơi thật sâu. Còn
ngắn chính là thời gian thở ra chỉ bằng một phần năm của lần hít vào.
Dùng tốc độ nhanh nhất thu nạp hàn khí xung quanh vào trong cơ thể.
Nghiêm khắc mà nói thì đây là lần đâu tiên sau khi hắn đoạt cơ bắt đầu
thổ nạp ở bên ngoài. Hai năm trước toàn bộ thời gian hắn chỉ dành để hấp
thu linh khí dịch thể vào bên trong mà tiêu hóa thôi.
Thực tế, âm hàn khí so với linh khí cũng giống nhau. Vương Lâm thổ nạp
linh khí nhiều năm nên hết sức tự nhiên. Tuy nhiên được một lúc, hắn
liền cảm thấy có sự khác biệt. Lúc trước thổ nạp linh khí bên ngoài thân
thể có một thứ gì đó cản trở khiến cho tốc độ linh khí vào trong cơ thể
hết sức chậm. Hơn nữa, sau khi vào trong cơ thể chỉ có thể hấp thu một
phần. Phân nửa đều biến mất trong quá trình thổ nạp.
Nhưng lần này thì khác, tầng ngăn cách như biến mất. Ngay khi hắn vừa
thổ nạp, âm hàn khí đã ầm ầm vọt tới. Hơn nữa, trong cơ thể hắn gần như
có một sự thay đổi. Âm hàn khí sau khi chui vào trong cơ thể liền được
hấp thu hơn nửa, không giống với trước đây.
Tình huống này, Vương Lâm sau khi cân nhắc kỹ liền có ba cái đáp án. Một
là âm khí không giống với linh khí, thích hợp cho hắn thổ nạp. Hai là
Trúc Cơ kỳ thổ nạp hiển nhiên nhanh hơn so với Ngưng Khí kỳ. Ba là sau
khi hấp thu được một bộ phận linh căn của Đằng Lệ, thiên tư của hắn đã
tăng lên không ít.
Còn về đáp án nào chính xác thì Vương Lâm cũng chẳng đi tìm hiểu, hắn chìm vào trong việc thổ nạp.
Lúc bắt đầu, Vương Lâm cũng không thích ứng được ngay. Vì âm khí lạnh
như băng sau khi hít vào trong cơ thể liền tỏa ra lục phủ ngũ tạng toàn
thân. Cái cảm giác rét buốt từ trong ra ngoài, làm cho thân thể hắn cảm
thấy run rẩy. Cảm giác đó so với việc thổ nạp linh khí hoàn toàn trái
ngược. Một đằng thì ấm áp thoải mái, một đằng thì giống như chui vào hầm
băng.
Khi âm khí hút vào trong cơ thể càng lúc càng nhiều, tay chân Vương Lâm
hết sức lạnh lẽo. Máu trong cơ thể chuyển động dần dần chậm lại. Cuối
cùng, ngay cả tiếng tim đập cũng thong thả hơn.
Trên lông mi, tóc từ từ xuất hiện một lớp sương trắng. Một cỗ âm khí từ
trong cơ thể hắn phát ra, dung hợp hoàn mỹ với xung quanh.
Thời gian trôi đi nhanh chóng. Khi mặt trời lên cao, âm khí tiêu tán.
Hai mắt Vương Lâm chớp chớp mở ra. Hắn thở ra một luồng khí trắng. Trải
qua một đêm hít thở, trong bụng hắn xuất hiện một luồng khí thật nhỏ.
Luồng khí đó vô thanh vô tức, chuyển động một cách chậm rãi, tỏa ra một
chút âm hàn khí.
Linh lực trong cơ thể không hề có hiện tượng bài xích với luồng khí đó. Giữa chúng không hề có hiện tượng gì xẩy ra.