– Vâng!
– Gia chủ, lúc trước đến Thiên giới Đại Chu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Phần Mộ Lân Cốt cảm thấy hiếu kỳ nói.
– Phát sinh chuyện gì sao?
Khuôn mặt Phần Mộ Tiên Vương lộ ra một dữ tợn.
– Là Hồng… !
Phần Mộ Tiên Vương nói.
Nhưng mới vừa nói một nửa, hắn đột nhiên dừng lại. Một ý niệm mạnh mẽ xông thẳng vào trong đầu của Phần Mộ Tiên Vương.
– Hồng cái gì?
Phần Mộ Lân Cốt không hiểu nói.
Lúc này, mặt Phần Mộ Tiên Vương lộ vẻ kinh hãi.
Bởi vì ngay vừa nãy, thời khắc Phần Mộ Tiên Vương muốn nhắc tới Hồng Quân, một ý niệm của Hồng Quân xông thẳng vào trong đầu hắn.
– Không được nhắc tới ta!
Giọng nói của Hồng Quân nổ vang trong đầu của Phần Mộ Tiên Vương.
Sắc mặt Phần Mộ Tiên Vương phát lạnh.
Hắn vốn tưởng rằng bản thân mình vũ hóa sống lại, đã né tránh được Hồng Quân. Nhưng không ngờ được, hắn vẫn còn ở trong vòng khống chế của Hồng Quân.
Hồng Quân này cường đại như thế nào?
– Gia chủ?
Phần Mộ Lân Cốt hiếu kỳ nói.
– Được rồi. Đừng nói nhảm nữa. Chúng ta đi mau!
Sắc mặt Phần Mộ Tiên Vương nghiêm nghị nói.
– Được!
Mọi người lên tiếng trả lời.
Mọi người bay về phía cương vực Đông Phương. Khi bay đến Trung Thiên Châu.
Ầm!
Đột nhiên một trận gió bão từ phía xa vọt qua trước mặt mọi người. Cơn gió bão cuồn cuộn xông thẳng về phía Hàm Dương.
– Võ Chiếu, đó là Võ Chiếu. Nàng biến thành mạnh mẽ như vậy từ lúc nào?
Phần Mộ Lân Cốt cả kinh kêu lên.
Cỗ khí thế mạnh mẽ kia, cho dù là Phần Mộ Lân Cốt trong lòng cũng cảm thấy run sợ.
Phải biết rằng, Phần Mộ Lân Cốt chính là thực lực thập lục trọng thiên. Ngày xưa Võ Chiếu nhiều nhất cũng chỉ tương đương với mình mà thôi. Nhưng hôm nay hắn lại cảm giác, dường như Võ Chiếu có thể nghiền ép mình.
– Võ Chiếu?
Sắc mặt Phần Mộ Tiên Vương âm trầm.
Tuy rằng tu vi giảm thấp xuống, nhưng năng lực liên kết với thiên đạo vẫn còn. Xuyên qua thiên đạo, thị lực của Phần Mộ Tiên Vương theo Võ Chiếu nhìn về phía Hàm Dương.
– Thập bát trọng thiên?
Phần Mộ Tiên Vương nghiến răng nghiến lợi. Đó lại là lực lượng của mình.
Nhưng tất cả đều không có quan hệ gì với bản thân mình nữa.
Đại Đức Tôn?
Phần Mộ Tiên Vương lộ ra một nụ cười khổ. Ban đầu hắn vốn muốn tỏa sáng cho thiên hạ biết. Nhưng cuối cùng mới phát hiện, mình lại trở thành vật làm nền cho thiên hạ.
…
Hàm Dương Thành.
– Phụ thân, mẫu thân. Ngày hôm nay năm cương vực đồng thời thần phục. Thiên giới Đại Chu còn dư lại chín cương vực. Gần như chỉ còn trên danh nghĩa thôi!
Uyển Nhi công chúa hưng phấn bẩm báo với Diêm Xuyên, Triệu A Phòng.
– Được! Uyển Nhi làm không tồi!
Diêm Xuyên tán dương nói.
– Meo, Uyển Nhi công chúa rất tốt!
Miêu Miêu ở bên cạnh cũng cười híp mắt chen miệng nói.
– Đó là chuyện đương nhiên!
Uyển Nhi công chúa ôm lấy Miêu Miêu kêu lên.
Nàng yêu thích xoa xoa bộ lông cho Miêu Miêu.
Diêm Xuyên nhìn lên trời một chút.
– Sắp tới lúc rồi!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
– Sắp tới cái gì?
Triệu A Phòng nói.
– Bốn giới hợp nhất, chỉ còn lại Tây Ngoại Châu thôi!
Diêm Xuyên nhíu mày nói.
Bốn giới, phần lớn các nơi đều hợp nhất. Cõi âm đã hợp nhất từ lâu. Dương gian chỉ còn lại một Tây Ngoại Châu. Một khi Tây Ngoại Châu cũng dung hợp làm một, bốn giới sẽ hoàn toàn hợp nhất.
– Bốn giới hợp nhất, Mệnh Số xuất hiện sao?
Sắc mặt Triệu A Phòng phức tạp nói.
– Phụ thân, vì sao không chờ. Chỉ còn lại Tây Ngoại Châu, trước tiên không nên hợp nhất!
Uyển Nhi công chúa lo lắng nói.
– Không có tác dụng. Cho dù ta không hợp nhất. Thời điểm đến, Mệnh Số cũng sẽ cưỡng ép bốn châu kia hợp nhất.
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
– Ồ?
– Chúng ta dung hợp các châu, nếu không phải là chúng ta động thủ, Mệnh Số cũng sẽ động thủ. Chúng ta sớm dung hợp, cũng chính là vì nhịp điệu nghênh hợp của riêng chúng ta. Nhưng lại ngăn cản không được!
Diêm Xuyên cau mày nói.
– Ừ!
Uyển Nhi công chúa nhíu mày thở dài.
– Sao?
Sắc mặt Diêm Xuyên đột nhiên trầm xuống. Diêm Xuyên nhìn về phía tây.
Ầm!
Một tiếng xé gió cực lớn lao tới. Trong nháy mắt một trận gió bão đã bao phủ Đông Hải.
Diêm Xuyên nhìn lại, liền thấy Võ Chiếu từ phía tây bay tới.
– Võ Chiếu?
Sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống.
Rất nhanh, Diêm Xuyên đã bay đến cửa Triều Thiên Điện.
Võ Chiếu chưa đến, khí tức cuồn cuộn đã bao phủ xung quanh Hàm Dương.
Rất nhiều quan viên từ khắp nơi tập trung đến đây.
– Meo, thế nào?
Miêu Miêu cũng hiếu kì nói.
Ầm!
Gió to bao phủ Hàm Dương. Trận pháp của Hàm Dương nhanh chóng được mở ra.
– Ha ha ha ha!
Ngoài thành truyền đến tiếng cười lớn của Võ Chiếu.
Võ Chiếu vung tay lên.
Ầm!
Một chưởng ấn kim sắc cực lớn đột nhiên xuất hiện, ầm ầm va về phía trận pháp Hàm Dương.
– Rầm!
Vô số trận pháp Hàm Dương ầm ầm bị nghiền nát. Đối mặt với cường giả thực lực thập bát trọng thiên, những trận pháp này có vẻ cực kỳ yếu.
Khí thế cường đại còn ép tới khiến vô số bách tính không có cách nào ngẩng đầu.
Sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống, đưa tay ra một chưởng nghênh đón.
Ầm!
Dưới lực lượng cường đại, hư không xé rách vô số. Những tiếng nổ lớn chấn động cửu tiêu.
Dưới sự bảo vệ của Diêm Xuyên, Hàm Dương mới có thể không sao. Nhưng một lần đối chưởng vừa nãy lại khiến Diêm Xuyên lộ vẻ kinh ngạc.
– Võ Chiếu? Thập bát trọng thiên sao?
Diêm Xuyên kinh ngạc nói.
Vù!
Nhân thân Diêm Xuyên bay ra khỏi Hàm Dương Thành, đứng ở giữa không trung, lạnh lùng nhìn Võ Chiếu. Trong mắt Diêm Xuyên loé ra một tia kinh ngạc.
Lúc này mới bao lâu, thực lực Võ Chiếu làm sao bỗng nhiên biến thành mạnh như vậy?
Thập bát trọng thiên sao?
Liên tục vượt hai tầng!
– Không hổ danh là Thủy hoàng đế, vẫn hung hãn như vậy!
Võ Chiếu lạnh lùng nói.
– Võ Chiếu, ngươi làm gì vậy? Cuộc chiến giữa hai triều, mỗi người đều dựa vào thủ đoạn. Thế nào, không địch lại, ngươi cũng muốn tự mình động thủ sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
– Tự mình động thủ thì đã làm sao? Diêm Xuyên, từ trước đến nay ta chưa từng bị lừa gạt lớn như vậy. Thượng Quan Uyển Nhi? Uổng công ta tín nhiệm đối với nàng. Hôm nay, ta đến chính là để giết chết Thượng Quan Uyển Nhi, phát tiết mối hận trong lòng!
Trên mặt Võ Chiếu lộ vẻ dữ tợn nói.
– Võ Chiếu, ngươi phát điên rồi sao?
Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn về phía Võ Chiếu.
Võ Chiếu đã bị điên hay sao? Mình vẫn đang ở Hàm Dương, Võ Chiếu lại chạy đến Hàm Dương làm loạn?
Diêm Xuyên đã nhìn ra quanh thân Võ Chiếu phát ra hào quang mười tám mầu. Nhưng cho dù Võ Chiếu đã đạt tới thập bát trọng thiên, vậy cũng không nên xông đến Hàm Dương này chỉ vì ân oán riêng tư chứ? Huống gì mình vẫn đang ở Hàm Dương. Hai thân thể của mình đều đã đạt tới thập bát trọng thiên!
– Điên sao? Ha ha ha ha!
Võ Chiếu cười to lên.
Lúc này Võ Chiếu thật sự phát điên. Dù là ai khi biết mình sắp chết, còn có thể bình tĩnh ung dung được sao? Lúc này, Võ Chiếu chỉ muốn điên cuồng một lần, phát tiết ra những ức chế trong lòng trong vô số năm qua.
Từ khi bắt đầu sinh ra liền như chim trong lồng, bị chăm sóc đến nay. Bản thân trơ mắt nhìn trượng phu chết đi, lại không thể ra sức, chỉ có thể tiếp tục giả như không biết, phải tiếp tục mặt lạnh nhìn người.
– Đại đạo, long hình!