Thủ hạ Tang Xạ Nhật có tất cả một trăm ba mươi hai người, đẳng cấp thấp nhất chỉ có bát phẩm hạ. Ngoại trừ Tang Xạ Nhật ra, người có cấp cao nhất là tứ phẩm trung.
Nhưng như vậy có ưu điểm ở chỗ nhân số đông đúc, cho nên chỉ mất nửa ngày đã sửa xong chiến hạm.
Vũ La tạm thời gỡ cơ quan hạch tâm trên tiểu thuyền của mình xuống, gắn trở lại chiến hạm. Sau đó hắn thu tiểu thuyền lại, tất cả mọi người lên chiến hạm đã được sửa xong, chậm rãi đáp lên trên Cự Tượng Tinh.
Tin cường giả giết chết Lý Tu Viễn tới Cự Tượng Tinh tuyệt đối có tính chất bùng nổ, bất quá tạm thời Vũ La không có ý định lộ diện dưới thân phận này. Sau khi Lương Mạt Vũ liên hệ với người trong gia tộc mình, chiến hạm nhanh chóng kín đáo đáp xuống cung điện Lý Tu Viễn.
Tuy rằng hắn tới đây không ai biết, nhưng đáp thẳng vào trong cung điện của Lý Tu Viễn, tất cả mọi người có thể đoán được, vị cường giả kia đã đến rồi.
Cung điện Lý Tu Viễn xây dựng đặc biệt rộng rãi, chiếm diện tích gần hai vạn mẫu, gọi là Vạn Thánh cung. Có tất cả chín cung điện rất lớn nằm trên một đường thẳng, ngoài ra bên trong cung điện còn có ba mươi hai ngọn tháp cao từ chín tầng trở lên, mười sáu lâm viên, kiến trúc các loại khác nhiều vô số kể.
Xung quanh Vạn Thánh cung có bảy cung điện vờn quanh, diện tích nhỏ hơn Vạn Thánh cung không ít, nhưng cái nhỏ nhất cũng có tới ba ngàn mẫu.
Một trong bảy cung điện này là Phổ Mục cung của Tiên Hậu, sáu cái còn lại thuộc về sáu đứa con của Lý Tu Viễn.
Hiện tại hết thảy đã thuộc về Vũ La.
Sau khi chiến hạm hạ xuống, người trong gia tộc Lương Mạt Vũ đã xếp hàng chờ sẵn. Thấy Lương Mạt Vũ cùng Vũ La hạ xuống, vội vàng nghênh tiếp.
– Thiếu gia!
Một lão nhân không nhịn được nữa, nhanh chóng quỳ sụp xuống trước mặt Lương Mạt Vũ:
– Lần này bất kể thế nào, ngài cũng phải trở về cùng lão nô một chuyến, lão gia và phu nhân rất nhớ ngài…
Lương Mạt Vũ ho khan một tiếng:
– Ngô bá, còn có khách nhân ở đây, những chuyện này để sau này hãy nói, có được không?
Ngô bá đứng lên, chắp tay thi lễ Vũ La:
– Tiên sinh, thiếu gia đã nói với ta về chuyện của ngài. Nếu ngài thật sự có thể giúp được thiếu gia, chúng ta từ trên xuống dưới đều cảm kích đại ân!
Vũ La khoát tay:
– Lão nhân gia không cần phải khách sáo, lần này hẳn ta phải cảm tạ các vị mới đúng. Không có gia tộc Lương Mạt Vũ ra tay, lần này Vũ La sẽ không được chia một chút gì. Ngô bá cũng không tỏ ra khách sáo, gật đầu nói:
– Tiên sinh chớ trách, chúng ta cũng đã tận lực, dù sao cũng không thể khai chiến cùng năm vị Tiên Tôn.
Vũ La cười nói:
– Kết quả như vậy đã rất tốt rồi.
Ngô bá ra hiệu:
– Tiên sinh, ta dẫn ngài đi vòng quanh xem một chút. Những người này…
Vũ La nói:
– Cũng xin lão an bài giùm.
Ngô bá bèn căn dặn người của mình, mời huynh đệ thủ hạ Tang Xạ Nhật đi nghỉ ngơi trước.
Ngô bá dẫn ba người Vũ La dạo quanh trong cung điện:
– Tiên sinh đừng tưởng rằng cung điện này không có giá trị gì, khoan nói đến những ích lợi khác, trong cung điện còn có kho vũ khí của Lý Tu Viễn…
Vũ La vui mừng vô kể:
– Kho vũ khí ư, mau dẫn ta đi…
Ngô bá cười ha hả, chỉ vào một cung điện phía trước không xa nói:
– Là ở chỗ này, vốn ta muốn đưa tiên sinh tới đây.
Vũ La cười cười, chắp tay nhìn Ngô bá:
– Đa tạ lão tiên sinh!
Sau đó nhanh chóng vọt tới cung điện kia, mỗi vị kiêu hùng đều giữ lại chút thủ đoạn cuối cùng, Vũ La cũng không ngoại lệ.
Chắc chắn là Lý Tu Viễn cũng vậy.Nhưng Vũ La tuyệt đối không ngờ thủ đoạn mà Lý Tu Viễn lưu lại hết sức rõ ràng ngay trong cung điện của lão. Dựa theo Vũ La suy đoán, hẳn là cần phải đặt tại một địa phương không khiến cho người ta chú ý mới đúng, bởi vì thủ đoạn cuối cùng này vốn là chuẩn bị cho ngày quật khởi.
Rất có khả năng kho vũ khí này cũng không phải là của cải cuối cùng của Lý Tu Viễn.
Nhưng đối với Vũ La mà nói cũng là niềm vui hết sức bất ngờ. Vốn hắn coi trọng các loại thiết kế phòng ngự trong cung điện chẳng khác nào hoàng cung này, nếu được tháo ra hẳn cũng có thể thu thập được không ít tài liệu. Một quả linh phù đạn pháo của Vũ La tiêu hao tài liệu quá nhiều, tài liệu cấp thấp, thậm chí là tài liệu cao cấp cơ hồ đã vét sạch không còn, tài liệu mà Tam Phù sử dụng toàn là tài liệu cao cấp.
Ngô bá vội vàng đi theo sau Vũ La. Ở cửa cung điện kia có sáu tên chiến sĩ hùng mạnh trông coi, thấy Ngô bá tới bèn khẽ nghiêng mình lui xuống. Nếu không có Ngô bá đi theo, Vũ La xông tới như vậy, nhất định lọt vào công kích hung hãn nhất của bọn họ.
Vũ La xông vào trong đại điện nhưng lại trống không, hắn quay đầu lại nghi hoặc nhìn Ngô bá, chỉ thấy Ngô bá mỉm cười:
– Tiên sinh đi theo ta…
Hai người đi ra phía sau một cây cột rất lớn. Ngô bá mở ra một cửa ngầm giấu sau một bức tranh xinh đẹp treo trên tường.
Cửa ngầm có đầy các trận pháp không gian, truyền tống bọn họ tới một không gian khác làm Vũ La kinh hô thất thanh.
Không gian này cao chừng hơn ba trượng, cũng không phải là rộng tới mức kinh người, mà chỉ có hàng chục dặm. Trong không gian này chứa toàn là binh khí, áo giáp.
Quả nhiên những trang bị này tuyệt đại đa số đều là những thứ cấp thấp, dành cho binh tốt bình thường sử dụng. Nhưng với một số lượng khổng lồ như vậy, chắc chắn là một số của cải kinh người.
Ngô bá cười ha hả nói với Vũ La:
– Tiên sinh chớ có xem thường những thứ tầm thường này, để ta dẫn tiên sinh vào trong xem.
Vũ La vội hỏi:
– Ủa, bên trong còn thứ tốt hơn nữa sao?
– Tự nhiên là còn.
Ngô bá không nhanh không chậm đi phía trước dẫn đường, Vũ La cũng đè nén lại vui sướng trong lòng theo sau. Thần thái trầm ổn của hắn cũng khiến cho Ngô bá âm thầm gật đầu.
Dọc trên đường đi, Vũ La đếm sơ qua số lượng áo giáp trên mỗi kệ, cũng có được ước đoán đại khái về số lượng vũ khí trong kho này. Đến khi hắn đếm xong, Ngô bá đi phía trước cũng lên tiếng nói:
– Tới rồi.
Trước mặt Vũ La là một cửa đá cũng không cao lớn lắm, hai bên cửa đá là hai cây cột cực lớn, bề mặt khắc đầy các loại hoa văn.
Vũ La biết được hơn một nửa những hoa văn này, là dùng để mở rộng và mã hóa không gian.
Bất quá phần mã hóa không gian đã bị người phá vỡ.
Ngô bá nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kia ra:
– Tiên sinh mời!
Bên trong cửa rõ ràng là một không gian độc lập, dường như còn rộng hơn cả bên ngoài. Bất quá cách sắp xếp không gian bên trong này vô cùng lãng phí, trên mặt đất có rất nhiều hố to, gần Vũ La nhất có mười cái dài mười trượng, rộng bảy trượng, sâu ba trượng.
Dưới hố xếp ngay ngắn khoảng trăm bức tượng chiến sĩ. Những bức tượng này có độ lớn như người thật, được tạc bằng một loại nham thạch cứng rắn màu đen, chỉ có hình dáng thân người đại khái, trên mặt trống không.
Trên mỗi bức tượng như vậy có phủ một chiếc áo giáp.
Mười cái hố to, tổng cộng một ngàn pho tượng, cũng có một ngàn bộ áo giáp rất tốt.
Những chiếc áo giáp này đã có thể xưng là tiên giáp, tốt hơn những áo giáp phía ngoài rất nhiều.
Đi vào trong thêm chút nữa lại có mười cái hố khác, những hố này nhỏ hơn không ít, trong mỗi hố chỉ có hai mươi pho tượng, trên mỗi pho tượng như vậy cũng có khoác một chiếc tiên giáp.
Tiên giáp này đã đạt tới tứ phẩm trung.
Mười cái hố sâu, hai trăm bộ tiên giáp tứ phẩm trung.
Sau cùng còn có mười cái hố, có tổng cộng năm mươi pho tượng, có năm mươi chiếc tiên giáp. Những tiên giáp này có cấp bậc nhị phẩm trung.
Vốn Vũ La chỉ nghĩ rằng sẽ thu được chừng trăm bộ trang bị, để võ trang cho đám thủ hạ Tang Xạ Nhật, tránh cho nhìn qua bọn họ có vẻ “không chịu nổi một đòn”. Nhưng không ngờ rằng bên trong kho vũ khí này lại có nhiều trang bị như vậy.
Vũ La cảm thán một tiếng:
– Ai cũng nói Lý Tu Viễn xếp cuối cùng trong hàng ngũ Tiên Tôn, nhưng không ngờ lão đã có được thực lực Thần Vị, hơn nữa chuẩn bị nhiều trang bị như vậy.
Nếu có đủ chiến sĩ, với những trang bị này lập tức có thể tổ chức một cánh kỳ binh, tạo ra tác dụng thay đổi chiến cuộc trong một trường đại chiến.