Khi Trần Phong tỉnh lại, nhìn thấy Ngự Nô và Y Tích ở bên cạnh, sau đó họ cũng lần lượt tỉnh lại. Trần Phong cảm giác trong thân thể có nguồn sức mạnh không thể hình dung, đau nhức mà dễ chịu.
Trần Phong nhìn thấy mộ phần của Ức Hà Phiêu, Tịch Nguyệt và Phá Trúc, xác định đã trở về Tử Trúc lâm một ngàn năm sau. Hắn đã ở chính nơi này dẫn đầu Vương tộc tinh linh Ngũ tộc đại chiến cùng Thích khách Ma tộc, sau đó mở ra cánh cửa thời gian, luân hồi tới một ngàn năm trước.
Hoa cỏ cây cối gần đó đều bị nộ hỏa của Lạc Anh thiêu đốt thành tro bụi. Trần Phong ngửi một lượt rồi dùng tay thử chạm lên đất, không ngờ vẫn còn ấm, cũng có nghĩa là vừa mới đây chưa lâu.
– Không hiểu bọn Lạc Anh giờ ra sao rồi?
Trần Phong băn khoăn.
– Nộ hỏa của Lạc Anh kèm theo linh lực, nhưng nhiệt độ của tro tàn ít ra cho thấy bọn họ hôm qua vẫn còn ở nơi này, bọn họ chắc hẳn không vào được cánh cửa thời gian như chúng ta.
Ngự Nô phân tích.
– Chúng ta phải đặt chiến trường ở sa mạc Ma giới, phàm trần không thể chịu đựng thêm nữa được.
Y Tích nói rồi vẫy đôi cánh kim sắc, một đạo kim quang hồi sinh từ trong cánh phát ra, bay qua Tử Trúc lâm, những tro tàn đều hồi phục thành sinh mệnh tươi mới.
– Công chúa nói đúng, linh lực công kích của Linh Tường và Tiên Cụ vẫn chưa hồi phục, Lạc Anh và Tế Qua khó lòng địch nổi cả đám Thích khách. Bọn họ rất có khả năng đã bị bắt rồi.
Ngự Nô xác nhận.
– Hiện tại Công chúa đã quay trở lại, Huyết Oán Kiếm thần và thân hợp nhất, uy lực của nó hoàn toàn phát huy được, cũng đến lúc quyết một trận tử chiến với Ma tộc rồi.
Trần Phong khẽ nói.
Nhóm Trần Phong đi xuyên đêm đến sa mạc Ma giới. Cát vàng thêm gió mạnh khiến họ không thể tiến thêm được, họ cũng đã mệt, bèn nghỉ ngơi ngay tại chỗ. Đây là vùng biên của sa mạc, có thể nghe thấy rõ tiếng rít của gió cát.
Ngự Nô đang tự chăm sóc vết thương. Trần Phong ngồi xa mọi người một chút. Hắn cố ý tránh Y Tích, cảm giác ấm áp quen thuộc nơi tay trái có thể thiêu cháy trái tim hắn, sự giằng xé nội tâm khiến cho nỗi đau của hắn chẳng để lại dấu vết nào. Tay trái không dám mở ra, nắm chặt lại thành quyền, sau đó chôn vào trong lớp cát vàng. Tay phải giữ nơi tim mình, hắn không thể thổ huyết nữa, bởi vì đã không còn máu nữa.
– Hoàng hôn trên đại mạc là thê lương nhất, bình minh trên đại mạc là tráng lệ nhất, ánh trăng trên đại mạc là cô liêu nhất, con người trên đại mạc là đơn độc nhất, chỉ trong thoáng chốc mà thiếp đã cảm nhận được tất cả rồi.
Y Tích bước đến ngồi đối diện với Trần Phong nói.
– Nàng nói đến là đại mạc chốn phàm trần, không phải nơi này, bởi vì đây là Ma giới.
Trần Phong hững hờ.
– Thực ra chẳng có gì bất đồng, cùng là mặt trời mặt trăng, cùng là người cả.
Y Tích phản bác.
– Nơi đây là căn nguyên của tà ác, cô độc không thể lấy làm cái cớ được.
Trần Phong vẫn không nhìn Y Tích.
– Chàng phải biết rằng thiếp nói không phải về bọn chúng.
– Nhưng nơi này chỉ có bọn chúng, còn lại đều không liên quan tới nơi này.
– Vậy còn chúng ta thì sao? Có thể không liên quan như lời chàng nói ư?
– Có thể, không ai nói không thể, có những chuyện không thể tránh khỏi, ví như Vạn thế hạo kiếp sắp đến.
– Chính xác, có những chuyện không thể tránh khỏi, ví như tình cảm giữa chúng ta.
Y Tích cười khổ.
– Đó chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng không thực tế, đừng để nó vào lòng.
– Mộng ư? Đúng, mộng cuối cùng rồi sẽ tỉnh, nhưng tại sao phải tạo nên giấc mộng đẹp đến thế. Hơn nữa lại là hai người chúng ta, còn để chúng ta dốc hết tim mình ra trao cho đối phương.
– Mộng thì có gì đáng tin, càng không thể nói tới cái gì là chân tâm, có lẽ chỉ là một mẩu chuyện vui đùa thôi.
Trần Phong nói câu này, thực ra tim như dao cắt.
– Chàng cuối cùng định lừa dối mình tới bao giờ đây? Chàng có thể đối mặt với Vạn thế hạo kiếp, tại sao không thể đối mặt với thiếp? Tay trái của chàng làm sao mà phải chôn vùi trong cát, làm sao mà phải nắm chặt thành quyền, tay phải của thiếp ở đây.
Y Tích đưa tay phải ra, đặt ngay trước mặt Trần Phong.
– Nó đang đợi tay trái của chàng, nó đợi đã một ngàn năm rồi.
– Đừng ngốc thế, đừng ngốc thế, đừng ngốc thế.
Trần Phong lắc đầu, nói một cách cứng nhắc. Hắn đang cố gắng tối đa để kìm nén bản thân, đến cả cánh tay cũng vùi xuống.
– Nàng là Công chúa của Thần tộc, ta là Thủ hộ thánh chiến thần của Thần tộc. Chúng ta là hi vọng cuối cùng của Tam giới, hiện giờ phải dùng hết toàn bộ sức mạnh để ngăn trở Vạn thế hạo kiếp.
– Lẽ nào chúng ta ở cùng nhau thì không thể sử dụng được toàn bộ sức mạnh sao? Lẽ nào thiếp là chướng ngại vật của chàng sao?
– Đừng hỏi ta, ta không biết, cũng đừng nói lại nữa, đi nghỉ đi.
Trần Phong nói rồi rút cánh tay khỏi lớp đất cát, giờ đây nó đã cứng đơ. Thì ra Trần Phong để khống chế bản thân, đã tự làm đông cứng tay trái mình.
Y Tích nhìn sau lưng hắn, mắt lệ rơi rơi lên cát vàng. Nàng nói:
– Thiếp là Công chúa của Thần tộc, chàng là Thủ hộ thánh chiến thần của Thần tộc, chúng ta được sinh ra với trách nhiệm trên mình, đây chính là khoảng cách khiến chúng ta không thể gần bên nhau. Nhưng, tại sao lại có giấc mộng đó, trời cao sao lại hành hạ chúng ta như vậy.
Trần Phong nghe thấy tiếng nói của Y Tích, nước mắt cũng rơi không ngừng, thấm vào lớp cát vàng. Mấy năm sau, nơi này biến thành một khu ốc đảo. Trần Phong nghĩ, có phải vì thân thể mình không còn máu nữa nên mới có nhiều nước mắt đến thế.
Trần Phong lê bước một mình giữa sa mạc hoang vu, sau đó đứng yên trước gió cát không động đậy. Không dùng linh lực chống lại, cát mau chóng chôn vùi hắn. Trước ngực Trần Phong lóe lên một đạo tuyết quang, đó là Điệp Vỹ. Mỗi lần Trần Phong đau lòng buồn bã, Điệp Vỹ đều xuất hiện. Cát như thể một căn nhà kiên cố, bao phủ hai người họ vào trong.
– Trần Phong, chàng đi đâu đó? Tìm không được chàng, thiếp thấy rất sợ.
Điệp Vỹ nói.
– Khi ta tiến vào cánh cửa thời gian trở về một ngàn năm trước, nàng không đi cùng ta à?
Trần Phong hỏi.
– Thiếp không tiến vào cánh cửa thời gian được, chỉ đành đơn độc ở đây đợi chàng thôi. Nay chàng đã trở về, thiếp mừng lắm. Nữ tử đó không phải là Ức Hà Phiêu, nàng ta là Công chúa phải không, khí chất cao quý trời sinh lại còn cả đôi cánh kim sắc nữa.
Điệp Vỹ ngây thơ hỏi.
– Đúng, đó là Công chúa.
Trần Phong nói có phần nặng nề.
– Trần Phong, để thiếp cảm thụ trái tim chàng. Thiếp muốn biết cảm xúc của chàng với nàng ta, còn cả tâm tình hiện giờ của chàng nữa.
Điệp Vĩ nói rồi nép mình vào ngực Trần Phong, sau đó sắc mặt dần biến thành buồn rầu, cuối cùng không thể cố chịu đựng được nữa.
– Điệp Vỹ, cảm thụ được chưa? Đó chính là nỗi lòng của ta lúc này, ta với nàng không có gì phải che giấu hết.
Trần Phong nói.
– Vâng, đây chính là kiếp ư, Ức Hà Phiêu trước khi chết từng nói chàng là tình kiếp ngàn năm của nàng ta. Còn điều này cũng vậy chăng.
Điệp Vỹ nói.
– Trước tiên đừng nói điều này vội, Điệp Vỹ à, bọn Lạc Anh đâu? Có phải bị Thích khách Ma tộc bắt đi rồi không?
Trần Phong hỏi.
– Linh Tường và Tiên Cụ bị bắt đi, có thể giam cùng chỗ với Vương hậu. Lạc Anh và Tế Qua chạy thoát được, hiện giờ chắc hẳn đang trên đường đi cứu họ.
– Ma tộc không giết họ khẳng định là để dẫn dụ chúng ta tới cứu. Ta nghĩ trên đường chắc chắn sẽ bày sẵn đầy rẫy cạm bẫy nguy hiểm. Nhưng bất kể thế nào, chúng ta cũng không thể lùi bước.
Trần Phong trong lòng hiểu rõ cách nghĩ của Ma tộc.
– Thiếp sẽ không ngăn chàng, nhưng thiếp sẽ luôn bên chàng, bất kể nguy hiểm thế nào, thiếp tuyệt đối không thể để chàng xảy ra chuyện gì.
Điệp Vỹ nhìn Trần Phong chan chứa thâm tình. Trong lòng Trần Phong lại dấy lên nỗi chua xót, không biết là đối với Y Tích hay đối với Điệp Vỹ, hoặc là cả hai chăng.
Hôm sau, gió cát lặng yên nhưng ánh mặt trời thiêu đốt. Trần Phong cưỡi Thiên Mã Lưu Tinh, thương thế của Ngự Nô đã lành lặn, hắn cùng Y Tích đều vỗ cánh lướt bay. Sa mạc Ma tộc dường như mênh mông vô tận, bay rất lâu rồi mà vẫn chưa thấy Ma cung. Ba người Trần Phong đã thấy khát nước vô cùng.
Không thể không nghỉ ngơi một lát, nhưng không có Tế Qua ở đây, nếu có hắn, có thể triệu hồi một ít băng tuyết, sau đó làm tan ra nước. Thực ra khát nước chỉ có Ngự Nô và Y Tích, Trần Phong không hề có cảm giác gì đặc biệt nhưng Thiên Mã Lưu Tinh đã không còn chịu được nữa, chỉ đành thả hắn bay lên trời cao.
Cát vàng khô khốc tựa hồ dùng tay khẽ miết là thành bụi, một chút nước tích cũng không có. Phóng tầm mắt nhìn ra, trên sa mạc phảng phất bị một ngọn lửa vô hình thiêu đốt, có một luồng nhiệt lưu trong suốt.
Đúng vào lúc mọi người không còn cách nào khác, chuẩn bị tiếp tục lên đường, giữa lớp cát khô nóng bất ngờ mọc lên vô số đóa hoa lục sắc, loài hoa này rất lạ, có ba cánh, mỗi cánh giống như hoa tuyết. Trong cánh đều tích lại một giọt nước trong veo. Trần Phong nhìn thấy, miệng lưỡi đột nhiên thấy khô ran.