Tiêu Dao

Chương 7 - Vong Hồn Đòi Mạng (1)

trước
tiếp

Trên đường quay trở về Trần Phong vẫn mải nghĩ về lời của Ức Hà Phiêu và Tịch Nguyệt, thế nhưng suy đi nghĩ lại cũng không phát hiện ra được chỗ không thỏa đáng. Tên hắc y nhân thích sát Ức Hà Phiêu tại sao phải bịt mặt? Hẳn là sợ bị người khác nhận ra, nhưng Ức Hà Phiêu như vừa mới sinh ra từ trong bụng con Vương Xà, không thể có kẻ thù nào, lại càng không có người biết về nàng, đương nhiên, trừ người trong Tử Trúc lâm. Nhưng tên hắc y nhân đã chết ấy, Tịch Nguyệt chưa gặp, vậy hắn rốt cuộc sợ điều gì?

Khi trở về Tử Trúc lâm, mọi người đều đứng trong viện, Sầm Hàm, Phá Trúc và cả Cát Duyệt cũng ở đó. Bọn họ không rời đi vì cần bảo vệ các tinh linh Vương tộc, họ cũng biết rằng giờ đây các tinh linh Vương tộc không có năng lực công kích, nếu để Thích khách tấn công thì nguy hiểm vô cùng.

– Thưa chủ nhân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tiên Cụ hỏi.

– Một tên hắc y nhân bịt mặt thích sát Ức Hà Phiêu, tuy nhiên sau một hồi truy đuổi đã bị độc châm của Tịch Nguyệt giết chết.

Trần Phong khi nói đến hai chữ “bịt mặt” thì đặc biệt nhấn mạnh rõ ràng, đồng thời cũng quan sát phản ứng của những người xung quanh.

– Thưa chủ nhân, Ức Hà Phiêu vừa mới sinh ra được nửa ngày, sao có thể có kẻ tới thích sát được?

Cách nghĩ của Phá Trúc giống với Trần Phong.

– Các ngươi tất cả đều ở lại đây không ai rời đi đấy chứ?

Trần Phong không đáp lại lời của Phá Trúc mà như đang nghĩ tới một chuyện gì.

– Không, chỉ là Linh Tường trong lúc đó đã hai lần đi tới phòng của Lạc Anh.

Ngự Nô đáp.

– Vậy trong phòng của Ức Hà Phiêu có thấy động tĩnh gì không?

Trần Phong hỏi tiếp.

– Không, thuộc hạ luôn để ý quan sát nơi đó.

Phá Trúc đáp.

Trần Phong và mọi người đi đến phòng của Ức Hà Phiêu. Lúc bước vào Trần Phong nhìn kỹ nơi khe cửa, lấy ở đó ra một đoạn chỉ trắng. Khi Trần Phong vừa bước vào xong đã đặt nó ở đây, đoạn chỉ vẫn còn chứng minh rằng cánh cửa này vẫn chưa được mở lại.

Trần Phong đẩy cửa bước vào. Ngoại trừ bình hoa bị vỡ và cửa sổ phía sau bị phá hỏng, không có gì bất thường. Ức Hà Phiêu nói khi đó nàng trốn sau chiếc tủ bên giường. Nàng nhìn những bông hoa trên chiếc bàn, sau đó cất tiếng hỏi:

– Những bông hoa này sao đã héo khô rồi?

Bây giờ sự chú ý của mọi người chuyển sang hoa bên trong phòng, phát hiện thấy toàn bộ hoa đều đã héo tàn.

– Có độc.

Phá Trúc bảo.

– Tịch Nguyệt, ở đây chỉ có ngươi biết dùng độc, còn nữa, trong toàn bộ sự việc đều có ngươi tham dự, ngươi thực sự rất khả nghi.

Ức Hà Phiêu hồ nghi.

– Nếu nghi ngờ ta, ta cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ có điều nếu ta dùng độc để giết người, sẽ không để lại cho các ngươi chút đầu mối nào đâu, lại càng không dùng chủy thủ như ngươi nói, chỉ là việc thừa.

Tịch Nguyệt phân trần.

– Hôm nay dừng lại ở đây, có chuyện gì để ngày mai nói tiếp.

Trần Phong nói rồi rời khỏi phòng Ức Hà Phiêu.

Những người khác cũng đều lục tục đi khỏi. Trần Phong ở trong phòng mình không ngủ mà pha lấy một bình trà, trầm lặng ngồi uống từng tách từng tách một.

Khi Trần Phong uống tới tách thứ bảy, hắn nói vọng ra cửa:

– Vào đi.

Cửa bị đẩy ra, đó là Tịch Nguyệt.

– Chủ nhân biết thuộc hạ sẽ tới?

Tịch Nguyệt hỏi.

– Phải, có một số chuyện ngươi vẫn còn chưa giải thích.

Trần Phong rót cho Tịch Nguyệt một tách, rồi mời nàng ngồi xuống.

– Thuộc hạ tới đây để giải thích chuyện đó.

Tịch Nguyệt ngồi xuống, rồi tự nhiên hớp một ngụm trà.

– Vậy ngươi nói đi.

– Thực ra độc châm bắn tới hắc y nhân đó chỉ là chất gây mê, không thể trí mạng được.

Tịch Nguyệt nói.

– Có hai vấn đề. Thứ nhất, tại sao ngươi không giải thích, bởi vì như thế này người khác rất dễ nghi ngờ ngươi. Thứ hai, hắc y nhân không phải ngươi giết, vậy thì là ai?

Trần Phong hỏi.

– Không giải thích chính là để mọi người nghi ngờ thuộc hạ, như thế mới có thể khiến hung thủ thực sự thả lỏng cảnh giác, lộ ra sơ hở. Còn ai giết tên hắc y nhân đó thuộc hạ không rõ, nhưng khi thuộc hạ nhìn tên hắc y nhân lướt qua, cũng phải nói là, tên hắc y nhân thuộc hạ thấy và tên hắc y nhân đã chết không phải cùng một người. Còn nữa, kẻ chết đã bị giết từ hai canh giờ trước rồi, chết vì độc.

– Ý ngươi nói hung thủ thực sự có ý muốn khiến mọi người nghi ngờ ngươi, bởi vì trong Tử Trúc Lâm chỉ có mình ngươi biết dùng độc.

Trần Phong trầm ngâm.

– Có khả năng này. Nếu nói như vậy, hung thủ chính là người trong Tử Trúc lâm, nhưng cũng có một khả năng khác, khi hung thủ chính là người bên ngoài. Hắn bịt mặt chỉ để giấu đầu hở đuôi, khiến chúng ta cho rằng hung thủ chính là người trong Tử Trúc lâm.

Tịch Nguyệt khẳng định.

– Được rồi, ngươi về trước đi, ngươi phải tìm biện pháp giải trừ chất độc Lạc Anh trúng phải.

Trần Phong nói xong uống cạn tách trà.

Chuyện này khiến mọi người về phòng rồi đều không ngủ được. Sang hôm sau, ánh dương xuyên qua Tử Trúc lâm tỏa sáng khu sân vườn. Mấy người bọn Ngự Nô đã bước ra, họ đều đang điều hòa linh lực của mình, hi vọng có thể nhanh chóng hồi phục.

Tịch Nguyệt bước ra từ phòng Lạc Anh, bởi vì Lạc Anh mỗi ngày đều phải dùng rất nhiều thuốc. Tuy mọi người không nói gì, nhưng có con mắt nhìn khác biệt với Tịch Nguyệt, bởi vì toàn bộ chứng cứ đều nhằm vào nàng. Dẫu Tịch Nguyệt đã nói với Trần Phong đêm qua, không giải thích là để khiến hung thủ thực sự buông lỏng cảnh giác, nhưng chuyện này vẫn chỉ có mình Trần Phong biết. Còn Trần Phong tin hay không, có suy nghĩ thế nào, e rằng chỉ bản thân hắn mới biết mà thôi.

Cát Duyệt, Sầm Hàm, Phá Trúc và cả Ức Hà Phiêu đều tới khu vườn. Như vậy thêm vào Trần Phong nữa, mọi người đã tề tựu đông đủ. Bọn họ cũng đều đang nghĩ làm sao để giải quyết chuyện này, để nó quấn lấy thì thực khó chịu.

Trần Phong một mình cả đêm uống trà, cân nhắc lại sự tình rất nhiều lần, nhưng chưa thấy một kẽ hở nào. Hắn nghĩ hung thủ không đắc thủ, nhất định sẽ quay lại, chỉ là hắn thực không nghĩ ra nguyên nhân để giết Ức Hà Phiêu. Nếu là Thích khách của Ma tộc, vậy làm sao trong thời gian ngắn như vậy biết được Ức Hà Phiêu là nguyên thần của công chúa gửi vào. Châu Tế tuy có nói về vấn đề nội gián, nhưng lúc ấy các tinh linh Vương tộc đều mất đi sức tấn công, căn bản không thể chạy thoát khỏi sự truy đuổi của Ức Hà Phiêu và Tịch Nguyệt. Còn trong khoảng thời gian nửa ngày, cả năm vị Vua tinh linh đều nằm trong tầm quan sát của Trần Phong, càng không có khả năng liên lạc với người ngoài để tiết lộ tin tức.

Trần Phong nghĩ mãi chẳng ra, lẽ nào mục đích của hung thủ không phải là Ức Hà Phiêu, mà người nào khác nhưng đã nhầm đối tượng hoặc cố ý làm giả, nhưng làm như thế với mục đích gì?

– Liên quan đến chuyện đêm qua của Ức Hà Phiêu, nhất thời không thể tra ra thì trước tiên không cần vội điều tra nữa, bởi vì chúng ta còn có nhiệm vụ quan trọng hơn, chính là về hồn phách của hoàng tử.

Trần Phong nói đến đây, quay sang Ức Hà Phiêu hỏi:

– Nàng thấy thế nào?

– Đương nhiên chuyện quan trọng cần thực hiện gấp, ta không có sao, chỉ là để tên thích khách đó chạy mất rồi.

Giọng nói của Ức Hà Phiêu chứa đựng sự tiếc nuối và bực bội.

– Thưa chủ nhân, khu làng phụ cận và thành thị gần nhất có rất nhiều người nói rằng trông thấy quỷ, cũng có rất nhiều người vì đó mà chết. Trạng thái tử thi rất kinh khủng, lại không thể điều tra ra.

Phá Trúc nói.

– Quỷ à?

Tiên Cụ không hiểu.

– Chính là vong linh mà chúng ta thường nói. Hồn phách của người chết rồi nhưng chưa vào Minh giới, bọn chúng lưu lạc ở phàm trần quá lâu, biến thành tà ác vô cùng.

Trần Phong giải thích.

– Bọn chúng có thể tùy thời điểm mà ẩn thân, rồi chui vào thân thể người sống, cho nên rất khó đối phó.

Sầm Hàm tiếp lời.

– Không có biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể tìm đối phó với từng tên từng tên một. Đằng nào thì hồn phách của hoàng tử nhất định phải tìm thấy.

Trần Phong quyết định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.