Không biết trải qua bao nhiêu lâu, trong lúc mơ màng, Lệnh Hồ Xung nghe được mấy tiếng đàn nhu hòa, thần trí dần dần hồi phục. Tiếng đàn u nhã nỉ non lọt vào tai khiến cho tâm tình chàng đang bị kích động lập tức bình phục. Đó chính là khúc Thanh tâm phổ thiện chú mà vị bà bà ở thành Lạc Dương đã đàn. Lệnh Hồ Xung giống như người đang chơi vơi giữa biển cả bỗng thấy được một hòn đảo nhỏ, tinh thần phấn khởi, liền đứng dậy, nghe tiếng đàn từ trong rạp vọng ra.
Chàng đi từng bước, thấy cánh cửa rạp đã đóng lại.
Lệnh Hồ Xung đến cách rạp tranh mấy bước liền dừng lại, thầm nghĩ: Tiếng đàn này đúng là của vị bà bà trong ngõ Lục Trúc thành Lạc Dương. Lúc ở Lạc Dương, bà bà không muốn cho ta thấy mặt, bây giờ nếu ta không được bà bà cho phép, làm sao có thể tự tiện đẩy cửa đi vào?
Lệnh Hồ Xung liền khom người nói:
– Lệnh Hồ Xung xin tham kiến tiền bối.
Cung đàn tình tang, tình tang mấy tiếng rồi dừng lại. Lệnh Hồ Xung cảm thấy trong tiếng đàn dường như chứa đựng đầy lời an ủi, nghe tiếng đàn lòng cảm thấy khoan khoái khôn tả, rõ ràng trên đời này vẫn còn người quan tâm đến mình, khiến chàng cảm động vô cùng.
Bỗng nghe có tiếng người nói xa xa:
– Có người gảy đàn! Sao bọn gian tặc bàng môn tả đạo chưa đi hết?
Lại nghe có tiếng oang oang của một người nói:
– Mấy tên yêu tà dâm ma lại dám đến Hà Nam quấy nhiễu thì coi bọn ta ra gì nữa.
Lão cất giọng quát:
– Các quân đê tiện nào làm huyên náo trên Ngũ Bá Cương mau báo tên cho ta.
Trung khí của lão tràn trề, thanh âm chấn động bốn phía, uy thế rất mãnh liệt.
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Chẳng trách Tư Mã Đại, Hoàng Bá Lưu, Tổ Thiên Thu sợ đến nỗi lập tức đào tẩu ngay. Quả là có cao thủ chính phái đến đây khiêu chiến.
Lệnh Hồ Xung mơ hồ cảm thấy bọn Tư Mã Đại, Hoàng Bá Lưu bỗng nhiên trốn sạch, không còn khí phách của nam tử hán, nhưng bây giờ bậc tiền bối này đến có thể uy hiếp quần hào, nhất định là võ công của lão cao thâm dị thường. Chàng nghĩ: Bọn họ hỏi đến ta thì thật khó trả lời, chi bằng ta lánh đi là hơn.
Lệnh Hồ Xung liền đi về phía sau rạp, lại nghĩ: Vị bà bà trong rạp chắc cũng không bị bọn họ làm khó dễ.
Lúc này tiếng đàn trong rạp cỏ đã dừng lại.
Có tiếng bước chân ba người lên núi. Họ đều “ủa” lên một tiếng, rõ ràng là rất ngạc nhiên khi thấy trên núi tĩnh lặng, không một bóng người.
Tiếng nói oang oang lại cất lên:
– Bọn đê tiện đi đâu hết rồi?
Tiếng một người nhỏ nhẹ nói:
– Bọn họ nghe nói có hai vị cao thủ phái Thiếu Lâm đến trừ ma đuổi quỷ, nên đều cúp đuôi chạy cả rồi.
Một người khác cười nói:
– Nói hay lắm, nói hay lắm! Nhưng có lẽ vì bọn chúng nghe uy danh của Đàm huynh phái Côn Luân đó.
Ba người cùng cười to.
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Thì ra là hai người phái Thiếu Lâm, một người phái Côn Luân. Từ thời Sơ Đường, phái Thiếu Lâm đã là lãnh tụ của võ lâm, chỉ một phái Thiếu Lâm mà thanh uy còn cao hơn Ngũ Nhạc kiếm phái liên minh của ta, thực lực chắc cũng mạnh hơn. Chưởng môn nhân phái Thiếu Lâm là Phương Chứng đại sư trong võ lâm được mọi người khâm phục. Sư phụ thường nói kiếm pháp của phái Côn Luân độc đáo, sở trường bao gồm cả trầm hùng và khinh linh. Hai phái này liên thủ với nhau thì thật lợi hại. Có lẽ ba người bọn họ chỉ tiên phong, phía sau chắc còn có đại viện. Nhưng sư phụ, sư nương hà tất phải lánh đi.
Lệnh Hồ Xung chuyển đổi ý nghĩ, liền hiểu ra: Phải rồi, sư phụ là chưởng môn nhân của danh môn chính phái mà tụ họp với bọn Hoàng Bá Lưu thanh danh tàn tạ nên thấy cao thủ hai phái Thiếu Lâm và Côn Luân đến không khỏi bẽ bàng.
Lão họ Đàm phái Côn Luân nói:
– Vừa rồi còn nghe tiếng đàn ở trên núi, người đó lại trốn đâu mất rồi? Tân huynh, Dịch huynh, chuyện này e rằng có điều quái lạ.
Người có giọng oang oang nói:
– Đúng vậy, Đàm huynh đoán đúng lắm, chúng ta lục soát để kéo hắn ra đây.
Một người khác nói:
– Tân sư ca, để tiểu đệ vào trong rạp xem sao.
Lệnh Hồ Xung nghe nói vậy, biết người này họ Dịch, còn người nói oang oang họ Tân là huynh đệ của lão. Lão họ Dịch nói muốn đi vào rạp, bỗng trong rạp có một giọng phụ nữ trong trẻo vọng ra:
– Tiện thiếp ở đây một mình, trong lúc đêm hôm khuya khoắt, nam nữ không tiện tương kiến.
Người họ Tân nói:
– Là một mụ đàn bà.
Lão họ Dịch hỏi:
– Vừa rồi ngươi gảy đàn phải không?
Bà bà đáp:
– Đúng vậy.
Lão họ Dịch nói:
– Ngươi đàn lại mấy tiếng ta nghe thử coi.
Bà bà nói:
– Không quen biết thì sao lại đàn cho các hạ nghe.
Lão họ Tân nói:
– Hừ, có gì đâu là lạ? Mụ này cố ý ngăn cản, trong rạp nhất định có điều cổ quái, chúng ta vào xem sao.
Lão họ Dịch nói:
– Ngươi nói là phụ nữ độc thân thì nửa đêm canh ba lại lên Ngũ Bá Cương làm gì? Đúng ngươi là đồng bọn với yêu ma tà đạo. Chúng ta vào xem.
Lão nói xong rảo bước đi về phía rạp. Lệnh Hồ Xung từ nơi ẩn mình, thoắt một cái đã đứng cản ở cửa rạp, quát:
– Đứng lại!
Ba người không ngờ có người xuất hiện đột ngột, đều hơi giật mình, nhưng thấy đơn độc một thiếu niên, nên cũng không coi ra gì. Lão họ Tân lớn tiếng quát:
– Thiếu niên kia là ai? Lén lút núp trong bóng tối để làm gì?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Tại hạ là Lệnh Hồ Xung phái Hoa Sơn, xin tham kiến các vị tiền bối phái Thiếu Lâm và phái Côn Luân.
Lệnh Hồ Xung nói xong, xá dài. Lão họ Dịch hừ một tiếng, nói:
– Ngươi ở phái Hoa Sơn ư? Ngươi đến đây làm gì?
Lệnh Hồ Xung thấy lão họ Tân này thân người không cao to lắm, nhưng bụng lão phình to như cái trống, chẳng trách giọng nói của lão oang oang. Một hán tử trung niên khác mình mặc trường bào màu nước tương, dĩ nhiên là người đồng môn với lão họ Dịch. Còn lão họ Đàm phái Côn Luân, lưng mang trường kiếm, mặc áo bào rộng tay, thần thái rất ung dung. Lão họ Dịch không đợi Lệnh Hồ Xung trả lời, lại hỏi:
– Ngươi đã là đệ tử chính phái, tại sao lên Ngũ Bá Cương?
Lệnh Hồ Xung vừa rồi nghe bọn họ chửi quân đê tiện thì trong lòng đã tức giận rồi, bây giờ lại nghe lão nói rất vô lễ, bèn trả lời:
– Ba vị tiền bối cũng là người trong chính phái, tại sao cũng lên Ngũ Bá Cương?
Lão họ Đàm cười ha hả, nói:
– Nói hay lắm, nói hay lắm! Ngươi có biết người phụ nữ gảy đàn trong rạp là ai không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Đó là vị bà bà tuổi cao đức trọng, không tranh giành thế tục.
Lão họ Dịch bác:
– Nói bậy, nghe giọng nói người phụ nữ này rõ ràng là tuổi còn nhỏ, cái gì mà bà bà với không bà bà.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Vị bà bà này nói tiếng dễ nghe có gì đâu mà lạ. Điệt nhi của bà bà cũng lớn hơn tại hạ hai ba chục tuổi chứ đừng nói là chính bà bà nữa.
Lão họ Dịch nói:
– Ngươi tránh ra, để bọn ta vào xem sao.
Lệnh Hồ Xung dang tay ra nói:
– Bà bà đã bảo trong lúc đêm hôm nam nữ không tiện tương kiến. Bà bà không hề quen biết các vị, thì có lý do gì để gặp nữa?
Lão họ Dịch phất tay áo một cái, một luồng kình lực xô mạnh ra. Lệnh Hồ Xung đã mất hết nội lực, không sao kháng cự được, bị ngã nhào xuống đất. Lão họ Dịch không ngờ hắn lại hoàn toàn không có chút võ công, sửng sốt rồi cười nhạt nói:
– Ngươi là đệ tử phái Hoa Sơn ư? Chỉ e rằng nói khoác.
Lão nói rồi đi về phía cửa rạp.
Lệnh Hồ Xung đứng dậy, mặt bị một mảnh đá cào một vết xước dài. Chàng nói:
– Bà bà không muốn tương kiến với các vị. Sao các vị lại vô lễ như vậy? Ở trong thành Lạc Dương, tại hạ đã từng nói chuyện với bà bà mấy lần, nhưng chưa bao giờ gặp mặt.
Lão họ Dịch nói:
– Tiểu tử này ăn nói hỗn xược. Ngươi không tránh ra có phải là muốn ta cho lộn nhào một phát nữa ư?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Phái Thiếu Lâm là danh môn đại phái, thanh thế và danh vọng tối cao trong võ lâm, hai vị chắc là cao thủ tục gia trong phái Thiếu Lâm. Còn vị này chắc cũng là bậc tiền bối uy danh lừng lẫy trong phái Côn Luân. Vậy mà giữa lúc đêm khuya đến ăn hiếp một bà bà, há không khiến cho hảo hán trên giang hồ chê cười hay sao?
Lão họ Dịch quát:
– Ngươi đừng nhiều lời.
Đột nhiên tay trái lão vung lên, bốp một tiếng, tát một chưởng mạnh vào má trái của Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung tuy mất hết nội lực nhưng thấy lão hạ thấp vai phải thì biết tay trái của lão sắp đánh mình, vội né tránh nhưng lưng, chân không sao cử động được. Chàng không cách nào né tránh được chưởng này, thân người bị đánh quay hai vòng, trước mặt tối sầm rồi ngồi phệt xuống đất.
Lão họ Tân nói:
– Dịch sư đệ, tiểu tử này không biết võ công, không cần phải lý luận với hắn như vậy. Yêu tà đã trốn hết rồi, chúng ta đi thôi.
Lão họ Dịch nói:
– Ở giữa hai châu Dịch và Lỗ mà bọn yêu tà tả đạo bỗng nhiên tụ tập trên Ngũ Bá Cương, rồi trong khoảnh khắc giải tán không còn ai. Chúng tụ tập cố nhiên là cổ quái mà giải tán cũng kỳ quặc. Chuyện này phải điều tra cho rõ mới được. Trong rạp cỏ này chắc có lẽ sẽ tìm được một chút manh mối.
Lão nói rồi đưa tay đẩy cửa rạp cỏ. Lệnh Hồ Xung đứng dậy, tay cầm thanh trường kiếm, nói:
– Dịch tiền bối, vị bà bà ở trong rạp cỏ có ân với tại hạ, chỉ cần tại hạ còn một hơi thở cũng quyết không để tiền bối mạo phạm bà bà lão nhân gia.
Lão họ Dịch cười ha hả, hỏi:
– Ngươi ỷ vào cái gì? Ỷ vào trong tay ngươi có trường kiếm này ư?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Vãn bối võ nghệ thấp kém, sao dám địch lại cao thủ phái Thiếu Lâm? Nhưng vạn sự trên đời không qua được chữ “lý”. Tiền bối muốn vào trong nhà cỏ, thì hãy bước qua xác của tại hạ trước.
Lão họ Tân nói:
– Dịch sư đệ, tiểu tử này rất có khí phách, là một hán tử thẳng thắn. Thôi, mặc kệ hắn, chúng ta đi.
Lão họ Dịch cười nói:
– Nghe nói kiếm pháp của phái Hoa Sơn các ngươi có chỗ huyền bí độc đáo, còn phân ra cái gì Kiếm tông, Khí tông. Ngươi là phe Kiếm tông hay là phe Khí tông? Hay là cái gì Thí tông (phe cứt)? Ha ha, ha ha…
Lão cười rồi hai lão họ Tân và họ Đàm cũng lớn tiếng cười theo. Lệnh Hồ Xung lớn tiếng nói:
– Ỷ mạnh làm tàng, tự xưng là danh môn chính phái cái gì? Lão là đệ tử của phái Thiếu Lâm ư? Chỉ e là khoác lác.
Lão họ Dịch tức giận vô cùng, đưa chưởng tay phải lên, toan đánh vào ngực Lệnh Hồ Xung. Trước mắt, lão đánh một chưởng này xuống thì Lệnh Hồ Xung toi mạng ngay. Lão họ Tân liền la lên:
– Khoan đã, Lệnh Hồ Xung, nếu là đệ tử danh môn chính phái thì không thể cùng người động thủ hay sao?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Đã là người trong chính phái, thì trước khi ra tay phải ăn nói cho đường hoàng.
Lão họ Dịch từ từ đưa tay lên nói:
– Ta đếm một, hai, ba. Đến ba mà ngươi không tránh ra thì ta sẽ đánh gãy ba cái xương sườn của ngươi đó.
Lệnh Hồ Xung mỉm cười nói:
– Đánh gãy ba cái xương sườn thì có sao đâu?
Lão họ Dịch lớn tiếng đếm:
– Một, hai…
Lão họ Tân nói:
– Tiểu bằng hữu, sư đệ của ta nói sao làm vậy, ngươi mau mau tránh ra đi.
Lệnh Hồ Xung mỉm cười nói:
– Miệng của tại hạ cũng nói sao làm vậy. Lệnh Hồ Xung này còn chưa chết thì sao có thể để các vị vô lễ với bà bà được?
Lệnh Hồ Xung nói câu sau cùng, biết chưởng của lão họ Dịch sắp đánh tới, nên ngấm ngầm vận khí vào cánh tay phải, nhưng ngực cảm thấy đau nhói, trước mắt hiện ra ngàn vạn con đom đóm bay lập lòe.
Lão họ Dịch quát:
– Ba!
Lão khua chân trái một bước, thấy Lệnh Hồ Xung tựa lưng vào cánh cửa rạp, khóe miệng hơi nở nụ cười nhạt, không có ý né tránh, lão liền đánh chưởng phải xuống.
Lệnh Hồ Xung cảm thấy nghẹt thở. Chưởng lực của đối phương đã đánh tới, chàng giơ trường kiếm lên, đối chuẩn vào lòng bàn tay của lão. Chiêu kiếm này phương vị rất chuẩn xác, nhanh như chớp. Chưởng phải của lão họ Dịch đã đánh ra thu về không kịp, bị mũi trường kiếm đâm xuyên qua lòng bàn tay của lão. Lão vội rút tay về, lại soạt một tiếng, mũi kiếm rút khỏi bàn tay. Lão bị thương rất nặng, vội nhảy lùi về sau mấy trượng, tay trái rút trường kiếm sau lưng ra, tức giận tột bực. Lão la lên:
– Tiểu tặc tử này giả ngu, thì ra võ công của ngươi tuyệt lắm. Ta… ta sẽ liều mạng với ngươi.
Ba lão họ Tân, Dịch, Đàm đều là hảo thủ sử kiếm, thấy trường kiếm của Lệnh Hồ Xung nhấc lên nhưng chưa xuất chiêu, chỉ giơ lên đúng phương vị và thời gian, khiến cho chưởng của đối phương tự giáng xuống mũi kiếm của hắn. Kiếm pháp thật sự đã đạt đến cảnh giới vô cùng cao minh. Tuy lão họ Dịch vô cùng tức giận nhưng cũng không dám khinh địch, tay trái cầm kiếm, véo véo liên tiếp tấn công ba kiếm, đều là những hư chiêu thử địch. Chiêu kiếm nào cũng phóng nửa chừng thì rút về.
Tối hôm ở ngoài miếu Dược vương, Lệnh Hồ Xung liên tiếp đả thương làm mù mắt của mười lăm cao thủ. Lúc đó, nội lực của chàng tuy đã mất nhưng cũng không đến nỗi như bây giờ, lại liên tiếp bị mấy lần tổn thương, cơ hồ cánh tay nhấc kiếm lên không nổi. Trước mắt thấy lão họ Dịch liên tiếp phát ra ba hư chiêu, mũi kiếm không ngừng rung lên, hiển nhiên là kiếm pháp thượng thừa của phái Thiếu Lâm, chàng càng không muốn gây thù kết oán với lão, bèn nói:
– Tại hạ tuyệt không có ý đắc tội với ba vị tiền bối, chỉ cần ba vị rời khỏi nơi đây thì tại hạ… tại hạ xin thành tâm tạ tội.
Lão họ Dịch hừ một tiếng, nói:
– Bây giờ ngươi mới xin tha thì đã muộn rồi.
Trường kiếm của lão phóng nhanh tới, chỉ thẳng vào yết hầu của Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung cử động bất tiện, biết chiêu này không sao tránh được, liền phóng kiếm ra, kiếm phát sau mà đến trước, xẹt nhẹ một tiếng, trúng vào yếu huyệt trên cổ tay của lão.
Năm ngón tay của lão họ Dịch buông ra, trường kiếm rơi xuống đất. Lúc này ánh bình minh đã ló dạng ở phương Đông, lão thấy máu tươi trên cổ tay mình nhỏ xuống đầy cỏ. Lão không tin trên đời này có chuyện như vậy, qua một lúc lão mới thở dài rồi cắm đầu chạy tuốt.
Lão họ Tân vốn không muốn gây thù kết oán với phái Hoa Sơn, nhưng thấy chiêu kiếm của Lệnh Hồ Xung tinh diệu tuyệt luân, lão cũng quyết không phải là đối thủ của hắn. Lão nghĩ đến thương thế của sư đệ bèn gọi với:
– Dịch sư đệ!
Rồi chạy đuổi theo.
Lão họ Đàm nghiêng đầu chăm chú nhìn Lệnh Hồ Xung một lúc rồi hỏi:
– Các hạ là đệ tử phái Hoa Sơn thật ư?
Lệnh Hồ Xung lảo đảo muốn té, đáp:
– Đúng vậy.
Lão họ Đàm thấy Lệnh Hồ Xung bị trọng thương, tuy kiếm pháp tinh diệu nhưng chỉ cần một thời gian ngắn không cần đánh tự hắn cũng không thể đứng vững được nữa. Lão thấy đây là một cơ hội tốt cho mình, thầm nghĩ: Vừa rồi, hai tên cao thủ phái Thiếu Lâm một bị thương, một bỏ chạy dưới tay của một tên thiếu niên phái Hoa Sơn. Nếu ta đánh ngã được hắn, đem lên chùa Thiếu Lâm giao cho phương trượng chưởng môn phát lạc, không những gây được thiện cảm với phái Thiếu Lâm mà phái Côn Luân cũng được nở mày nở mặt ở Trung Nguyên.
Lão liền khua chân bước tới một bước mỉm cười nói:
– Thiếu niên kia, kiếm pháp của ngươi khá đấy. Thử tỷ đấu công phu quyền chưởng với ta, ngươi thấy thế nào?
Lệnh Hồ Xung thấy thái độ của lão thì đã đoán biết dụng ý, nghĩ người này rất xảo quyệt, so với lão họ Dịch phái Thiếu Lâm càng hung ác hơn. Chàng giơ kiếm lên nhắm vào đầu vai của lão. Nào ngờ kiếm mới đưa ra nửa đường thì cánh tay đã vô lực, choang một tiếng, trường kiếm rơi xuống đất. Lão họ Đàm vui mừng, vù một chưởng đánh mạnh vào ngực Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung ọe một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Cự ly hai người rất gần, ngụm máu phun đúng vào người lão họ Đàm, dính đầy mặt lão, một số giọt rơi đúng vào miệng lão. Lão họ Đàm nghe thấy mùi máu tanh cũng không để ý, chỉ sợ Lệnh Hồ Xung lượm kiếm phản kích. Tay phải giơ lên, lão toan đánh ra, bỗng nhiên ngã quỵ xuống đất rồi ngất đi.