Tiếu Ngạo Giang Hồ

Hồi 69: Nguyện đi theo đến chân trời góc biển

trước
tiếp

Thấy lão bỗng nhiên lại ngã lăn ra, Lệnh Hồ Xung vừa kinh ngạc, vừa vui mừng. Mặt lão họ Đàm dần dần đen sậm lại, những cơ thịt co giật, trông rất kỳ dị, chàng bèn hỏi:

– Tiền bối dùng chân lực sai rồi, đành phải tự trách mình thôi.

Lệnh Hồ Xung đảo mắt nhìn tứ phía, thấy trên Ngũ Bá Cương không một bóng người, trong rừng cây tiếng chim rộn ràng ca hót; dưới đất la liệt bình rượu, chén bát, khí giới trông rất lộn xộn. Chàng rất lấy làm kỳ. Lệnh Hồ Xung lấy tay áo lau vết máu trên miệng, nói:

– Bà bà, phúc thể bà bà vẫn an khang chứ?

Vị bà bà nói:

– Bây giờ công tử không nên lao thần nữa, hãy ngồi xuống nghỉ ngơi.

Quả thật toàn thân Lệnh Hồ Xung không còn chút khí lực, chàng liền nghe lời ngồi xuống.

Bỗng trong rạp có tiếng đàn nhè nhẹ vang lên, giống như một dòng suối mát từ từ chảy qua người, lại từ từ thấm vào tứ chi bách cốt của chàng. Toàn thân Lệnh Hồ Xung nhẹ bỗng, không còn mệt mỏi chút nào, tưởng chừng như đang lơ lửng trên mây, nhẹ như một mớ bông gòn.

Qua một lúc lâu sau, tiếng đàn càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng im bặt. Tinh thần Lệnh Hồ Xung phấn chấn, liền đứng dậy xá dài nói:

– Đa tạ bà bà nhã tấu khiến cho vãn bối thấy khỏe hẳn lại.

Bà bà nói:

– Ngươi liều mình kháng cự cường địch để ta không bị bọn côn đồ làm nhục, ta phải cảm ơn ngươi mới phải.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Sao bà bà lại nói vậy? Đó là nghĩa vụ của vãn bối phải làm.

Bà bà lặng yên một lúc không nói gì, tiếng đàn phát ra thanh điệu nhẹ nhàng như thần tiên, tưởng chừng như tay gảy huyền cầm mà lòng trầm ngâm nghĩ ngợi về một chuyện khó giải quyết.

Một lúc sau bà bà nói:

– Ngươi… ngươi định đi đâu?

Bầu máu trong ngực Lệnh Hồ Xung sôi sục, cảm thấy đất trời tuy rộng lớn nhưng không có chỗ cho mình dung thân. Bất giác chàng hắng ho lên liên tục, một lúc lâu sau mới nói:

– Vãn bối… vãn bối thấy không còn chỗ nào để đến.

Bà bà nói:

– Ngươi không đi tìm sư phụ, sư nương của ngươi ư? Không đi tìm bọn sư đệ, sư muội của ngươi sao?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Họ… không biết đã đi đâu rồi. Thương thế của vãn bối rất nặng nên không thể đi tìm họ được. Dù có tìm được thì ôi thôi!

Lệnh Hồ Xung thở dài nghĩ: Dù có tìm được, thì sẽ ra sao đây? Bọn họ đâu cần đến mình nữa.

Bà bà nói:

– Ngươi bị thương rất nặng, sao không đi kiếm một nơi phong cảnh hữu tình, đăng lâm sơn thủy để cho lòng khuây khỏa? Tại sao lại gắng gượng để chịu đau khổ dày vò?

Lệnh Hồ Xung cười ha hả, nói:

– Bà bà nói phải lắm, chuyện sống chết của vãn bối cũng không cần bận tâm nữa. Vậy vãn bối xin cáo biệt, xuống núi du ngoạn đây.

Lệnh Hồ Xung nói xong hướng về rạp tranh xá dài rồi quay người đi, chừng được ba bước thì nghe bà bà nói:

– Ngươi… ngươi đi ư?

Lệnh Hồ Xung dừng lại đáp dạ.

Bà bà nói:

– Thương thế của ngươi rất nặng, một mình trên đường phiêu bạt, không ai chăm nom thì không an toàn đâu.

Nghe giọng nói của bà bà đầy vẻ quan hoài tha thiết, ngực chàng nóng lên, nói:

– Đa tạ bà bà lo lắng, thương thế của vãn bối trị không khỏi, có chết sớm, chết muộn hay chết ở đâu cũng thế thôi.

Bà bà nói:

– Ừ, thì ra là vậy, nhưng… nhưng…

Một lúc sau bà bà mới nói tiếp:

– Sau khi ngươi đi rồi, nếu hai tên ác đồ phái Thiếu Lâm lại đến quấy nhiễu thì ta biết chống đỡ làm sao đây? Lúc lão họ Đàm phái Côn Luân tỉnh dậy, ta e rằng hắn sẽ sinh sự với ta.

Lệnh Hồ Xung hỏi:

– Bà bà, bà bà muốn đi đâu? Để vãn bối hộ tống một đoạn đường được chăng?

Bà bà nói:

– Vậy thì hay lắm, nhưng chuyện này có điều khó xử, sợ liên lụy đến ngươi.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Tính mệnh của Lệnh Hồ Xung đã được bà bà cứu thì có gì mà liên lụy hay không liên lụy nữa?

Bà bà thở dài nói:

– Ta có một kẻ thù lợi hại. Hắn đã tìm đến ngõ Lục Trúc ở Lạc Dương làm khó dễ ta. Ta lánh đến đây nhưng sớm muộn gì hắn cũng đuổi đến. Thương thế của ngươi chưa khỏi thì không thể động thủ với hắn. Ta muốn tìm một nơi hẻo lánh để tạm thời lẩn tránh, đợi có người trợ giúp thì mới tính sổ với hắn. Ta muốn ngươi hộ tống ta nhưng một là ngươi đang bị thương, hai là ngươi là một thiếu niên khỏe khoắn hoạt bát, mà đi cùng với một bà già như ta, há không khỏi buồn đến chết sao?

Lệnh Hồ Xung cười ha hả, nói:

– Vãn bối tưởng bà bà có chuyện gì khó xử, té ra là chuyện nhỏ xíu như vậy. Bà bà muốn đi đến đâu, vãn bối xin hộ tống bà bà đến đó, bất luận đến chân trời góc biển nào. Chỉ cần vãn bối chưa chết thì sẽ hộ tống bà bà đến đó.

Bà bà nói:

– Tấm lòng ngươi đúng là như vậy ư? Có thật dù chân trời góc biển ngươi cũng đưa ta đến ư?

Giọng nói bà bà tỏ ra rất sung sướng.

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Đúng vậy, bất luận chân trời góc biển nào Lệnh Hồ Xung này cũng hộ tống bà bà đến nơi.

Bà bà nói:

– Còn một chuyện khó xử nữa.

Lệnh Hồ Xung hỏi:

– Lại còn chuyện gì nữa?

Bà bà nói:

– Tướng mạo của ta vừa già vừa xấu, bất cứ ai nhìn đến cũng đều sợ hãi. Cho nên ta không muốn để ai thấy mặt. Nếu không vừa rồi ba tên đó muốn vào trong rạp nhìn mặt ta cũng chẳng sao cả. Ngươi phải đồng ý với ta một chuyện: bất luận thế nào, ngươi cũng không được liếc nhìn ta; không được nhìn mặt mũi tay chân, vóc dáng, y phục, giày dép của ta.

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Vãn bối tôn kính bà bà, cảm động vì sự quan tâm của bà bà đối với vãn bối nên dung mạo của bà bà ra sao cũng chẳng có liên can gì.

Bà bà nói:

– Nếu ngươi không đồng ý thì ngươi cứ đi một mình đi.

Lệnh Hồ Xung vội nói:

– Được, được. Vãn bối xin hứa, bất luận tình cảnh thế nào cũng quyết không liếc nhìn bà bà.

Bà bà nói:

– Ngay cả bóng của ta, ngươi cũng không được nhìn.

Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Chẳng lẽ ngay cả bóng của bà bà cũng xấu xí ư? Trên đời này bóng khó xem nhất là bọn nhà nho lưng gù mà cũng không sao. Ta và bà bà cùng đi trên con đường dài, ngay cả bóng cũng không được nhìn thì quả thật không dễ.

Bà bà thấy chàng ngần ngừ không đáp, bèn hỏi:

– Ngươi có làm được không?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Làm được, làm được. Nếu vãn bối liếc nhìn bà bà thì vãn bối xin tự móc đôi mắt của mình ra.

Bà bà nói:

– Ngươi phải nhớ mới được. Ngươi đi trước, ta theo sau.

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Dạ.

Rồi hai người xuống núi, chỉ nghe tiếng bước chân rất nhẹ, bà bà đi theo phía sau. Đi được vài trượng, bà bà đưa một cành cây, nói:

– Ngươi hãy lấy cành cây này làm gậy để chống đi.

Lệnh Hồ Xung dạ. Chàng chống cành cây, từ từ bước xuống núi. Đi được một đoạn, chàng bỗng nhớ lại một chuyện, bèn hỏi:

– Thưa bà bà, bà bà có biết lão họ Đàm phái Côn Luân tên gì không?

Bà bà đáp:

– Ồ, lão là Đàm Địch Nhân, cao thủ đời thứ hai của phái Côn Luân, kiếm pháp đã học được sáu bảy thành từ sư phụ lão, nhưng so với đại sư huynh và nhị sư huynh thì lão còn kém xa. Lão to tiếng là Tân Quốc Lương, người phái Thiếu Lâm, kiếm pháp còn cao hơn cả Đàm Địch Nhân.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Thì ra lão to tiếng tên gọi là Tân Quốc Lương. Lão này còn biết một chút đạo lý.

Bà bà nói:

– Sư đệ của lão gọi là Dịch Quốc Tử, lão này rất vô lại. Ngươi đã đâm một kiếm xuyên qua tay phải lão, một kiếm đả thương bàn tay trái của lão, hai chiêu kiếm thật tuyệt diệu.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Phải. Vãn bối nghĩ Lam giáo chủ không có ý hại vãn bối. Bình Nhất Chỉ đại phu nói dược tửu của cô ta là thứ đại bổ.

Bà bà nói:

– Đương nhiên cô ta không hại ngươi rồi mà còn tốt với ngươi không thể tả được.

Lệnh Hồ Xung mỉm cười hỏi:

– Không biết Đàm Địch Nhân có chết không?

Bà bà nói:

– Còn phải xem công lực của lão thế nào. Không biết có bao nhiêu máu độc rớt vào miệng lão.

Lệnh Hồ Xung nghĩ lại vẻ mặt Đàm Địch Nhân sau khi trúng độc, bất giác rùng mình. Lại đi hơn mười mấy trượng nữa, hắn bỗng nhớ ra một chuyện, la lên:

– Chao ôi, bà bà, xin bà bà ở đây đợi vãn bối một chút. Vãn bối phải lên lại trên núi.

Bà bà hỏi:

– Để làm gì?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Di thể của Bình đại phu còn chưa kịp mai táng.

Bà bà nói:

– Không cần đâu. Ta đã đem thi thể lão hủy rồi.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Thì ra bà bà đã an táng Bình đại phu rồi?

Bà bà nói:

– Cũng không phải là chôn cất đâu. Ta đã dùng thuốc hủy thi thể của lão rồi. Ở trong rạp tranh, chẳng lẽ ta phải suốt đêm nhìn xác chết của lão ư? Lúc Bình Nhất Chỉ còn sống đã khó coi rồi, nay ta hủy thi thể của lão, ngươi thử nghĩ xem có cần thiết không?

Lệnh Hồ Xung ồ một tiếng, cảm thấy vị bà bà này làm việc gì cũng khác người. Bình Nhất Chỉ có ân với chàng, sau khi lão chết phải chôn cất lão mới phải, nhưng bà bà lại dùng thuốc hủy thi thể của lão. Chàng càng nghĩ càng không yên bụng, cảm thấy dùng thuốc hủy thi thể có điều không phải nhưng không biết nói sao.

Đi được vài dặm đã đến vùng đất bằng phẳng dưới chân núi. Bà bà nói:

– Ngươi xòe tay ra.

Lệnh Hồ Xung đáp dạ, lòng cảm thấy kỳ cục, không biết bà bà định làm gì đây. Chàng liền xòe bàn tay ra, chỉ nghe một tiếng xẹt, một vật nhỏ từ phía sau ném đúng vào lòng bàn tay. Đó là một viên thuốc màu vàng, to khoảng đầu ngón tay út.

Bà bà nói:

– Ngươi nuốt đi rồi đến gốc cây kia ngồi nghỉ một chút.

Lệnh Hồ Xung đáp dạ rồi bỏ viên thuốc vào miệng nuốt. Bà bà nói:

– Ta đã nhờ vào kiếm pháp thần diệu của ngươi bảo vệ nên thoát hiểm, mới dùng thuốc này kéo dài mạng sống của ngươi để ngươi khỏi bị đột tử, ta không mất đi một người hộ vệ. Nhưng đối với ngươi… dù ta có lòng tốt thì cũng không phải là muốn cứu tính mạng của ngươi, hãy nhớ đó.

Lệnh Hồ Xung đáp dạ rồi đi đến gốc cây ngồi tựa lưng vào, cảm thấy trong huyệt Đan điền có một luồng khí nóng đùng đùng bốc lên, giống như có vô số tinh lực đi vào khắp kinh mạch phủ tạng toàn thân. Hắn thầm nghĩ: Viên thuốc này rõ ràng rất bổ ích cho ta. Vị bà bà cứ không thừa nhận có lòng tốt đối với ta, chỉ nói chẳng qua là lợi dụng ta mà thôi. Trên đời này chỉ có người lợi dụng người khác mà không chịu thừa nhận, còn bà bà sao lại nói ngược lại?

Lệnh Hồ Xung lại nghĩ: Vừa rồi, bà bà ném viên dược hoàn vào tay ta mà viên dược hoàn không bị bắn lên, rõ ràng là nội công cao cường và kình lực rất mạnh. Võ công của bà còn cao hơn ta nhiều, hà tất cần đến ta hộ vệ? Ôi, bà bà thích như vậy thì ta cứ làm theo lời bà bà là xong.

Lệnh Hồ Xung ngồi một lúc thì đứng dậy nói:

– Chúng ta đi thôi. Bà bà, bà bà có mệt không?

Bà bà nói:

– Ta mệt lắm, hãy nghỉ thêm một chút nữa.

Lệnh Hồ Xung đáp dạ, lòng thầm nghĩ: Người đã cao tuổi dù võ công có cao thâm đến đâu thì tinh lực cũng không bằng thiếu niên. Không nên đem ta ra để so sánh với bà bà được.

Chàng liền ngồi xuống. Một lúc lâu, bà bà mới nói:

– Đi thôi!

Lệnh Hồ Xung đáp dạ, đứng lên đi trước, bà bà theo sau.

Lệnh Hồ Xung sau khi uống viên thuốc, cảm thấy người nhẹ nhõm nên đi nhanh hơn nhiều. Theo lời chỉ dẫn của bà bà, chàng cứ tìm những con đường hẻo lánh mà đi. Đi được gần mười dặm, đường núi dần dần gập ghềnh, đi thêm một lúc nữa thì chàng cảm thấy mỏi mệt. Bà bà nói:

– Ta mệt quá, muốn nghỉ một chút.

Lệnh Hồ Xung dạ rồi ngồi xuống, thầm nghĩ: Nghe hơi thở nhè nhẹ của bà bà biết bà bà chẳng mệt chút nào, rõ ràng là bà bà muốn ta nghỉ ngơi nên nói là chính bà bà quá mệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.