Nguyên Thông thấy bạn mình như thế lo âu vô cùng, vội chạy lại nắm tay Tăng Bật xem mạch mới hay y không bị thương nặng gì hết, đó chỉ là dùng sức quá độ thôi. Chàng liền điểm mấy huyệt lớn cho bạn rồi dùng công lực của mình truyền sang. Chàng đoán chắc chữa như vậy chỉ trong chốc lát Tăng Bật sẽ khỏi liền.
Nguyên Thông đứng dậy trông thấy Đàm Anh đang cầm hạt châu đục nhưng có ánh sáng chói lọi, vẻ mặt nửa cười nửa hờn giận đi tới trước mặt chàng hỏi: “ Không ngờ lại chính Tăng đại ca ra tay cướp đoạt hạt châu Lục Như.”
Nguyên Thông nghe thấy cau mày lại suy nghĩ, chứ không trả lời Đàm Anh ngay.
Đàm Anh thấy Nguyên Thông không trả lời mình trong lòng không vui, cười nhạt nói tiếp: “ Lời của tiểu muội không phải cô lý sao Nguyên đại ca không thèm trả lời như thế.”
Nàng đã tức giận thật sự, nhưng lúc ấy Nguyên Thông đang suy nghĩ, chàng có ngờ đâu Đàm Anh lại vu khống cho Tăng Bật đã giết người cướp của. Chàng lớn tiếng đáp: “ Hiền muội chớ lên đoán bừa như vậy. Tăng đại ca sắp tỉnh rồi, hà tất hiền muội phải phỏng đoán làm mất lòng một người bạn.”
Lời nói của chàng rất thành thật chính đáng ngờ đâu Đàm Anh lại cho là chướng tai, nàng tỏ vẻ giận dữ nói: “ Chẳng nhẽ em mang vấn đề này ra bàn luận một chút không được sao?”
Nguyên Thông đưa mắt nhìn Tử Đông rồi nói tiếp: “ Tăng đại ca là bạn thân của chúng ta, anh ấy là người quang minh lỗi lạc, giàu nghĩa khí, chúng ta không nên vì một việc chưa biết rõ đã ngờ vực đổ tội cho anh ấy như vậy.”
Tử Đông chìa ngón tay cái lên tỏ vẻ khen ngợi va đỡ lời: “ Cậu bé này thong minh lắm.”
Đàm Anh vì việc của Hứa Thân tiên sinh chưa nguôi cơn giận, bây giờ thấy Nguyên Thông đối sử với mình như vậy nàng không sao cầm lòng được. Nàng hậm hực đáp: “ Tôi tức thì tôi nói đấy, đại ca làm gì được tôi nào?”
Nguyên Thông nóng lòng muốn biết tin của La Cống Bắc ở đâu nên chàng không còn tâm chí cãi vã với nàng vội đáp: “ Anh muội có chuyên gì để chốc nữa hãy nói, lúc này đừng nên nói vội.”
Đàm Anh càng tức giận thêm di chân xuống đất lia lịa, giơ tay ném hạt châu Lục Như vào người Nguyên Thông rồi vừa khóc vừa cắm đầu ù té chạy.
Nguyên Thông đưa tay bắt lấy hạt châu và nhảy ra cản đường không để cho nàng chạy, môm thì khuyên bảo: “ Anh muôi…”
Nhưng Đàm Anh đã nổi giận không sao nén được, liền đưa chưởng tấn công Nguyên Thông như điên như khùng. Nguyên Thông gượng cười tránh chưởng thế của nàng. Đang lúc ấy Tăng Bật bỗng thở dài một tiếng, Nguyên Thông quay lại nhìn thì Đàm Anh thừa cơ đào tẩu mất. Nguyên Thông đàng đi tới Tăng Bật hỏi: “Đại ca bị thương ra sao?”
Tăng Bật vẻ hổ thẹn đáp: “ Tuy tôi bị ông của Đàm tiểu thư đánh trúng một chưởng nhưng không sao, chỉ lo sự an toàn của hai người thôi, cho nên cố chạy tới đây. Vì vậy mới mất hơi mà chết giấc đó thôi.”
Tử Đông hỏi: “ Bạn là ai? Hạt châu Luc Như này lấy ở đâu ra?”
Nguyên Thông vội giới thiệu Tăng Bật: “Đây là người bạn của tiểu bối mới quen ơ núi Võ Đang họ Tăng tên Bật, đệ tử tục gia của Ngô Thiền đại sư.”
Chàng quay lại nói với Tăng Bật: “Đại ca đây là Trường Mi Tiền Sát Lý lão tiền bối đấy.”
Tử Đông vưa cười vừa nói: “ Ngô Thiền lão hoà thượng tuy đã đi tu nhưng là người rất hiệp nghĩa, tiểu hiệp là môn hạ của ông ta vì việc của Nguyên nhi mà dám thất lễ với Võ Đang như vậy, thật đúng là thầy nào trò nấy có khác.”
Tăng Bật thấy Tử Đông nói như vậy cúi đầu xuống khẽ đáp: “ Tiểu bối với Nguyên Thông hiền đệ kết giao với nhau bằng đạo nghĩa, tiển bối rất hỏ thẹn vì tài mọn sức yếu không giúp gì được cho Nguyên đệ.”
Tử Đông nói: “ Nguyên Thông hiền điệt có ngượi bạn như tiểu hiệp sau này thế noà cũng làm được việc lớn.”
Nguyên Thông thấy Tử Đông đã kéo sang chyện khác vội hỏi: “ Tăng đại ca, hạt châu Lục Như này có phải đại ca cướp được của Nhất Quái giả hiêu không?”
Tăng Bật ngạc nhiên hỏi lại: “ Sao Nguyên đệ biết rõ thế?”
Vị đó là giả Võ Lâm Nhất Quái tên thật là Hoá Thân tiên sinh đấy. Một tiếng đồng hồ trước đây, y hiên nguyên hình và cướp hai miếng m Dương ngọc bội của Đàm tiểu thư, hành tung của y bí mật cho nên đệ đoán vụ án ở Hụê Thông tiêu cục cũng là do y gây nên.”
Tăng Bật nghe xong thở dài một tiếng đang định trả lời, thì Tử Đông trông thấy một bóng người chạy như bay tới, vội ra hiệu cho mọi người hay.
Nguyên Thông hiểu Tử Đông quen biết người nọ vì thấy ông ta dung truyền âm nhập mật gọi người đó. Vì vậy người nọ bỗng quay hướng đáng lẽ y chi đi qua thôi, bây giờ chạy đến chỗ ba người đứng lên tiếng hỏi: “ Lý đại hiệp gọi tội có gì dặn bảo thế ?” Tử Đông tiến lên nghênh đón vừa cười vừa đáp: “ Nơi đây có hai thanh niên hậu sinh nghe danh Vạn Lý …..Cung Bách Thọ đã lâu muốn được yết kiến, cho nên mới dám… đại hiệp ngừng bước một lát.
Bách Thọ có đôi chân chạy rất nhanh, đi lâu không biết mỏi, khắp thiên hạ có một không hai, bạn thân của La Cống Bắc. Sở dĩ Tử Đông hay tin Cống Bắc ở đâu là do y cho biết. Lúc này ngẫu nhiên gặp y. Tử Đông mời tới để trả lời cho Nguyên Thông. Cung Bách Thọ ngắm nhìn Nguyên Thông và bỗng nghiêm nét mặt lại chỉ Tăng Bật nói tiếp: “ Vị này có phải Thiết Tâm Tú Sĩ Tăng đại hiệp chuyên môn gây thù với phái Võ Đang gần đây và mới nổi tiếng trên giang hồ phải không? Lão phu ở ngoài thành Tương Dương đã được trông thấy tài năng của đại hiệp thực là cảm phục vô cùng.”
Giọng nói hình như có thành kiến với Tăng Bật. Người trẻ tuổi bao giờ cũng nóng nảy, nghe thấy Cung Bách Thọ nói như thế Tăng Bật không sao chịu được liền biến sắc mặt dung giọng mũi kêu hừ một tiếng.
Tử Đông vội chỉ Nguyên Thông vừa cười vừa hỏi: “ Cung huynh sành mắt thật, nhưnng Cung huynh có biết vị tiểu hiệp này là ai không?”
Bách Thọ không thèm quay đầu lại nhìn và cũng không có cảm tình gì hết, lạnh lùng nói: “ Tôi nghe các bạn của phái Võ Đang nói, biết tiếng vị Thẩm tiểu hiệp này rồi.”
Tử Đông vẫn vừa cười vừa nói tiếp: “ Cung huynh đã nhận ra Thẩm thiếu hiệp, vậy xin huynh chỉ giáo cho vài câu về Cống Bắc huynh.”
“ Việc của họ Thẩm và họ La khiến lão phu khó nói vì đôi bên đều là bạn thân. Lão phu cũng không dám phê bình gì hết, nhưng lần này lão phu đi Võ Đang nghe thấy những chuyện đã xảy ra trên đó khiến lão phu cảm khái vô cùng.”
“Chắc Cung huynh đã bị bọn đạo sĩ Võ Đang phái xúi bẩt làm mất lập trường của mình rồi phải không?”
Bách Thọ hơi giận đáp: “ Thẩm thiếu hiệp đả thương La tiểu thư, Tăng thiếu hiệp đả thương nhưng đệ tử Võ Đang, việc đó có thể tha thứ được, nhưng còn việc giết người cướp của ở Huệ Thông tiêu cục như thế nào lão phu buộc lòng phải lên tiếng nói mấy lời chính nghĩa.”
Tử Đông lại hỏi lại: “ Chẳng hay Cung huynh có chính mắt trông thấy vụ án đó không?”
Bách Thọ lắc đầu.
Tử Đông lại hỏi tiếp: “ Thế ai là người chứng kiến vụ án đó?”
“ Việc này rõ như ban ngày, chả cần phải tìm ai chứng kiến hết. Chính Tăng tiểu hiệp đã nói là không bao giờ tha thứ cho phái Võ Đang, như vậy khi nào Tăng thiếu hiệp lại buông tha cho Huệ Thông tiêu cục. Với tài ba của Tăng tiểu hiệp đối phó với các vị trưởng bối của phái Võ Đang ra tay ác độc như thế nào ai cũng đều trông thấy hết, thì tất nhiên tiểu hiệp có thể đang tâm giết được bấy nhiêu người.
Tăng Bật nghe nói tức giân vô cùng, giọng run run đáp: “ Trước mặt quần hùng phái Võ Đang đã đánh Nguyên đệ rớt xuống vực thẳm không những giấu giếm không nhận nỗi, lại còn vu oan giá hoạ cho người khác.”
Nói tới đó, y đổi giọng lớn tiếng nói tiếp: “ Bổn tiểu hiệp bình sinh quanh minh lỗi lạc chưa bao giờ giết hại oan mộ người nào hết. Lần nào ra tay sũng đều chính đại và dám làm dám chịu chứ không như những kẻ khác làm rồi đổ tội cho người khác.”
“ Chẳng nhẽ lời nói này của ngươi làm cho lão phu tin ngươi là người chính trực hay sao?”
“ Tin hay không là tuỳ ở đại hiệp.”
Bách Thọ còn định cãi tiếp thì Tử Đông đã cười ha hả nói: “ Cung huynh giàu kinh nghiệm giang hồ như vậy mà vẫn chưa hiểu thành kiến tai hại như thế nào hay sao?”
Bách Thọ là người lớn tuổi không muốn vì chuyện này mà gây với bọn tiểu bối, cho nên y lẳng lặng không nói gì nữa.
Lúc này Nguyên Thông mới lên tiếng: “ Tăng đại ca, chúng ta chỉ cần lập thân chân chính không làm việc gì trai với lương tâm, mặc những lời đồn đại bên ngoài, chúng ta đếm xỉa làm chi, chúng ta tiếp tục tiến hành công việc của chúng ta có hơn không. Đại ca hãy nói tiếp cho đệ nghe câu chuyện ấy đi.”
Tăng Bật đưa mắt lườm Bách Thọ một cái. Bách Thị thấy ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì định cáo từ thì Tử Đông đã kêu ngăn lại và nói: “ Cung huynh hãy ở lại đây nghe vài câu chuyện đã.”
Bất đắc dĩ Bách Thọ phải ngừng chân lại, Tăng Bật liền kể tiếp: “ Tối hôm qua tên Võ Lâm Nhất Quái giả nghĩa ấy dẫn Nguyên đệ với Đàm tiểu thư đi xem cái trò tặng bạc tế bần xong lại lẻn vào trong một căn nhà nghèo hoá trang thành một ông già béo lùn đi tới Huệ Thông tiêu cục, thân hình y nhanh khôn tả, mỗ dùng hết sức bình sinh mà cũng không theo kịp chỉ xa xa trông thấy Huệ Thông tiêu cục và y thôi.”
Bách Thọ tới đó quên cả câu chuyện không vui hồi nãy vội hỏi: “ Y là ai thế?” Tử Đông đỡ lời: “ Ngưòi đó giả danh Võ Lâm Nhất Quái Đàm Kỳ Ngu. Vừa rồi y ở đây còn nhận là Hoá Thân tiên sinh. Sự thật y là ai chúng tôi cũng không hay.”
Tăng Bật lại kể tiếp: “ Tôi đuổi theo tới Huệ Thông tiêu cục vì không muốn cho y biết, nên ẩn nấp ở một xó tối để xem y làm gì? Võ công của y cao siêu thực, tôi ở bên ngoài nên không biết y đã giết sạch người của tiêu cục. Lúc ấy trong tiêu cục không một tiếng động gì cả. Ngày hôm sau tôi mới biết trong tiêu cục xảy ra một vụ án thảm khốc như vậy.”
Nói tới đó, Tăng Bật tỏ vẻ không yên, hình như y cho là vì y không chịu vào bên trong nên để tiêu cục bị giết như vậy.
Nguyên Thông biết ý Tăng Bật nên an ủi rằng: “Đại ca yên tâm, việc này không liên can gì đến đại ca.”
Tăng Bật ngẫm nghi giây lát gượng cười nói tiếp: “ Tôi ở bên ngoài đợi chờ nửa tiếng đồng hồ, thì thấy y quay trở về chỗ cũ cải trang xong, rồi trở về khách điếm. Sáng hôm nay tối mới biết y không những giết người mà còn cướp cả viên Lục Như thần châu, tôi đang tìm cách báo cho Nguyên đệ hay, nhưng Nguyên đệ lại ở chung với Đàm tiểu thơ. Lúc ấy tôi mới nghĩ thầm rằng: ‘Có lẽ y không cất hạt châu Lục Như này trong người đâu vì sợ ngẫu nhiên Nguyên đệ và Đàm tiểu thư hay biết.’ Nghĩ đoạn tôi lẻn vào phòng y tìm kiếm ngay ra được hạt châu này. Ngờ đâu lúc giữa đường lại gặp y, thấy y đang hấp tấp đi về tửu điếm.
Tôi tự biết chưa hề gặp y bao giờ chắc y không biết mình là ai cho nên tôi chấn tĩnh đi thẳng về phía trước. Ngờ đau ý nghĩ tôi sai lầm hết, không những y biết tôi là ai và còn đánh lén tôi một chưởng, mồm thì nói: ‘ Tiểu tử, hôm nay lão phu đang cao hứng, hãy cho mi nếm một chút khổ thôi.’ Tôi ù té chạy luôn.”
Nguyên Thông vừa cười vừa đỡ lời: “ Y tốn công mười mấy năm mới mưu đò được hai viên ngọc m Dương. Nay y lấy được tất nhiên phải vui vẻ, chỉ sợ lúc y về khách sạn thấy mất hạt châu Lục Như không biết y sẽ nổi giận như thế nào?”
Tăng Bật tỏ vẻ lo âu nói tiếp: “ Tôi chỉ sợ y phat giác mất hạt châu thế nào cũng quay trở lại đây cho nên tôi mới cố chịu đau chạy đến chốn này, ngờ đâu vì dùng sức quá mà chết giấc như vừa rồi.”
“Đại ca khỏi phải lo âu. Vừa rồi tiểu đệ đã đấu với y, chắc y không dám coi thường đâu, huống hồ lúc này lại còn Lý gia với Cung tiền bối nữa thì sợ gì y.”
Tử Đông nói: “ Dù hôm nay y có buông tha hai người, nhưng sau này thế nào y cũng phải tìm cho ra mà trả thù, vậy nên hai người phải cẩn thận lắm mới được.”
Nguyên Thông và Tăng Bật hai người cùng vâng lời.
Cung Bách Thọ nghĩ ngợi giây lát bỗng lên tiếng nói: “ Xin Tăng thiếu hiệp thứ lỗi cho lão phu vừa rồi đã lỡ lời nói tiểu hiệp như thế nhé.”
Tử Đông lại nói tiếp: “ Cung huynh đã biết Tăng thiếu hiệp là đệ tử của Ngô Thiền lão hoà thượng rồi, thì tất nhiên không còn nghi ngờ gì nữa.”
Bách Thọ giật mình khinh hãi, có vẻ oán trách Tử Đông: “ Lý lão huynh đã biết rõ Ngô Thiên lão sư là ân nhân của đệ thế rồi lại không nói cho đệ hay, như vậy sau này đệ còn mặt mũi nào gặp Ngô Thiền đại sư nữa.”
“Ai bảo huynh vừa thấy mặt chúng tôi là vênh váo lên rồi, hình như phái Võ Đang đã giúp gì cho huynh, nên chưa nói được hai câu huynh đã vội bênh bọn họ. Đệ biết xen lời vào đâu?”
Lúc này Tăng Bật đã nguôi cơn giận liền dịu giọng nói: “Được tiền bối lượng thứ cho như thế, tiểu bối lấy làm cảm ơn, xin lão tiền bối tuỳ cơ ứng biến rửa hộ nỗi oan này cho tiểu bối.”
Nguyên Thông đưa hạt châu cho Bách Thọ và nói: “ Lão tiền bối làm ơn giữ hộ hạt châu này cho phái Võ Đang, tiểu bối có lời này muốn thinh giáo.”
Bách Thọ không còn vênh váo như trước nhưng y không dám nhân hạt châu mà thành khẩn trả lời: “ Hạt châu này vốn dĩ không phải của phái Võ Đang, tiểu hiệp cứ giữ, còn việc gì muốn nói xin tiểu hiệp cứ nói.”
Nguyên Thông rầu rĩ nói tiếp: “ Tiểu bối không có điều gì yêu cầu hết, duy chỉ hỏi tiền bối biết La Cống Bắc hiện giờ ở đâu? Nếu lão tiền bối cho hay thì tiểu bối cảm ơn vô cùng.”
Bách Thọ thơ dài một tiếng đáp: “ Lão phu làm bạn với La huynh mấy chục năm chơi với nhau rất thân, có việc gì cũng nói cho nhau hay. Nhưng việc lệnh tôn bị giết hại thì y chưa hề nói cho lão phu hay một tý gì cả. Cho tới khi Thẩm tiểu hiệp ngộ hiểm rớt xuông vực thẳm, y mới tới nhà lão bảo đi tới núi Võ Đang gặp Tỷ Hư đạp trưởng và dặn nguời chưởng môn đó hết sức nhường nhịn để xem sự thể ra làm sao?”
Nguyên Thông nghe nói thất vọng vô cùng vội hỏi tiếp: “ Như vậy… Cung lão tiền bối cũng không biết hành tung của La Cống Bắc hay sao?”
“ Thẩm thiếu hiệp chớ có nóng lòng, hiện giờ hành tung của La huynh thế nào không phải là lão phu không biết.”
Tử Đông xen lời nói: “ Cung huynh đã biết những gì thì nói ra đi. việc gì còn úp úp mở mở như thế làm chi?”
Bách Thọ cau mày lại đáp: “ Thẩm, La hai nhà đều là bạn thân của lão, chẳng nhẽ lão lại để yên cho việc này càng ngày càng lan rộng mà khoanh tay không chịu can thiệp hay sao?”
Tử Đông nói: “ Dù sao cái chết của Ngọc Diện Thư Sinh không phải lỗi tự La Cống Bắc, còn Côg Bắc cứ lánh mặt thế ai mà chả tức giận.”
Bách Thọ nói tiếp: “ Gần một năm nay, La huynh thay đổi hẳn thái độ. Theo như hiểu biết của lão thì La huynh không phải muốn trốn tránh như quý vị lầm tưởng đâu, ngay ở vùng Kim Lăng này y cũng đang ngấm ngầm gặp Thẩm tiểu hiệp mấy lần.”
Tử Đông vội hỏi: “ Tai sao y thấy mặt Nguyên Thông mà không ra gặp?”
Trái lại Nguyên Thông cho Cống Bắc không dám ta mặt để gặp mình là vì đã chót giết cha mình rồi đâu còn dám ra mặt để gặp mình nữa. Chàng không nghe lời giải thích của Bách Thọ, hỏi tiếp: “ Tiền bối mong người chỉ cho biết Cống Bắc hiện giờ ở đâu mà thôi.”
Bách Thọ nghĩ nghĩ giây lát rồi đáp: “ Hiện giờ y ở Lư Sơn gặp lệnh tổ rồi.”
Nguyên Thông nghe thấy giật mình kinh hãi ném ngay hạt châu Lục Như cho Tăng Bật nói: “ Hạt châu này là hạt châu của đại ca, xin đại ca giữ lấy, tiểu đệ phải đi trước đây.”
Chàng vừa nói dứt lời đã giở khinh công tuyệt đỉnh ra phi thân ra ngoài xa hơn hai mươi trượng tung minh đi luôn.
Ba người thấy kinh công của chàng như thế ngẩn người ra nhìn.
Tăng Bật như điên như cuồng cũng tung mình theo ngay.
Cung Bách Thọ lắc đầu nói: “Đệ tuy là người thiện về đi đường trường, nhưng cũng tự nhận là mình không sao đi nhanh bằng Thẩm thiếu hiệp được. Cũng may La huynh gặp Thẩm lão rồi thế nàp cũng kể hết mọi việc cho Thẩm lão hay, chúng ta không cần phải lo âu làm chi cho mệt.”
Tử Đông lại hỏi: “ Huynh cho rằng La huynh thế nào cũng đi gặp Thẩm lão hay sao?”
“Thẩm huynh không có ở trên Lư Sơn hay sao?”
“ Huynh thử nghĩ xem khi nào Thẩm lão lại chịu ngổi yên trên Lư Sơn như thế?”
“ Nếu vậy chúng ta cũng phải đuổi mau mau đuổi theo mới được.”
“ Công lực của Nguyên Thông có cao siêu đến đâu cũng không thể nào chống cự lại đươc La huynh vả lại, La huynh là nhân vật như thế nào có khi nào lại ra tay đánh với Nguyên Thông đâu, việc này huynh khỏi lo nhưng chúng ta đã biết thì cũng lên nhân lúc này mà đi hoà giải cho đôi bên ngay mới được.”