Ba tên tà ác táo gan khôn tả, chúng nghe thấy có người xen lời vào như vậy mà chúng không hãi sợ chút nào lại còn hỏi:
– Ai đấy ?
Chúng vừa quát vừa quay lại thì thấy một người vừa gầy vừa cao mặc áo dài lụa lam hai mắt lóng lánh đứng cách chúng không xa.
Ba tên nọ trông thấy người kia lền biến sắc mặt. Hào khí của chúng bỗng biến mất hết, cả ba đều tỏ vẻ ăn năn, van lơn:
– Anh em tiểu bối đã biết tội, xin rút lui ngay.
Chúng vừa nói xong, cắm đầu ù té chạy ngay.
Người gầy gò và cao ấy cười nhạt hai tiếng múa chưởng tấn công theo. Chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu thét lên, ba tên nọ chưa kịp hạ chân xuống đất đã bị chưởng phong của người ấy đánh chết tốt.
Người cao lớn ra tay đánh chết ba tên ấy rồi vẫn còn chưa nguôi cơn giận, hậm hực mắng chửi tiếp:
– Ba tên du hồn, các ngươi làm sao thoát khỏi bàn tay của Tình Thiên Nhất Ma Thôi Vô Kỵ này.
Tú Lan nghe thấy tên tới sau tự nhận là Tình Thiên Nhất Ma Thôi Vô Kỵ cau mày lại suy nghĩ rồi lòng hiệp nghĩa nổi lên nàng quyết tâm diệt trừ tên ma đau này để cho đàn bà trong thiên hạ không bị tai ách nữa.
Thì ra Thôi Vô Kỵ lừng danh từ lâu, trước cả vợ chồng Tú Lan.
Hai vợ chồng nàng đã có ý diệt trừ tên gian ác này từ lâu nhưng chưa gặp y, không ngờ ngày nay đột nhiên được gặp.
Tú Lan đã có lòng diệt trừ y liền lẻn ra bên ngoài đứng ở phía sau Vô Kỵ mà tên ác tặc đó vẫn không hay, y còn lẩm bẩm nói vào trong nhà lá rằng:
– Có mau ra đây nghênh đón Thôi đại gia không ? Đón đại gia vào sẽ thấy sung sướng liền.
Y lặp lại mấy lần không thấy người ở bên trong nhà trả lời, liền ngó đầu nhìn vào bên trong, thấy chỉ có một ngọn đèn lờ mờ và ngọn lửa càng ngày càng nhỏ dần. Vô Kỵ cười nhạt nói tiếp:
– Nếu cô nương không tự động ra đây chả lẽ cô nương đào tẩu hay thoát khỏi tay Tình Thiên Nhất Ma này hay sao ? Cô nương biết điều thì ra ngay đi bằng không Vô Kỵ này sẽ không thương liễu tiếc hoa đâu.
Y nói như thế mà không dám xông thẳng vào trong thảo đường. Y càng già càng khôn ngoan, trước khi chưa biết rõ tình thế bên trong không bao giờ dám đường đột xông vào nên mới dùng lời lẽ khiêu khích để xem động tịnh ra sao. Tú Lan biết tâm lý của Vô Kỵ nàng không ra tay vội, thử xem tên ma đầu dâm ác này sẽ giở những thủ đoạn gì.
Vô Kỵ lại cười nhạt một tiếng nữa, lúc ấy ngọn đèn ở trong thảo đường đã tắt ngóm.
Vô Kỵ thấy bên trong tối om lại không dám xông vào. Y vội dùng tay trái lấy một viên mê hương đạn ra búng vào bên trong, khói hương ở trong bóng tối tản ra bốn chung quanh. Tú Lan thấy đối phương chỉ ra tay búng một vật gì nhưng trong thảo đường tối om nên nàng không thấy khói hương.
Lúc ấy khói hương của mê hương đạn bay đầy căn nhà lá, nhưng y vẫn không nghe động tĩnh gì hết, thậm chí một chút phản ứng cũng không có nốt.
Vô Kỵ thấy vậy trong lòng có ý rút lui. Y hái hoa tác ác giang hồ mấy chục năm, trước sau chưa hề bị vấp váp một tí nào, phần vì bổn thân công lực của y cao cường, nhưng cũng phải nói là y khôn ngoan hơn người nữa, gặp việc gì thấy hơi khác lạ là y biết xoay chiều ngay. Cũng như lúc nầy chẳng hạn, y thấy bên trong im phăng phắc biết đối phương không phải là tây tầm thường, nên y quyết chí tạm bỏ đi rồi nghĩ cách đối phó sau. Đang lúc ấy y bỗng nghe thấy một tiếng cười rất khẽ và rất nghiêm nghị do Tú Lan thốt ra.
Vô Kỵ phản ứng rất nhanh, vội quay người lại và nhảy ra ngoài hơn trượng, mắt nhìn thẳng vào mặt Tú Lan, bụng kinh hoảng hắn nghĩ rằng:
“Khinh công của thiếu phụ này cao siêu như vậy chắc không phải tay tầm thường đâu”.
Với giọng thanh thót Tú Lan hỏi:
– Ngươi có phải là Tình Thiên Nhất Ma Thôi Vô Kỵ mà ác danh đã làm thơ bẩn cả giang hồ mấy chục năm nay không ?
Vô Kỵ nghe lời nói của Tú Lan tuy khó nghe nhưng giọng nói lại dịu nên y nổi lòng dâm tà ngay, cười gằn và đáp:
– Cô nương đã biết tên tuổi của lão phu rồi, sao không ngoan ngoãn hầu hạ lão phu đi.
Tú Lan trợn mày lên hỏi:
– Người có biết nơi đây là đâu không ?
Vô Kỵ tít mắt lại đáp:
– Nơi đây là chỗ phong cảnh rất đẹp và cũng chính là chỗ hẹn của chúng ta. Lão phu đang ngứa lòng lắm rồi. Cô nươi biết điều ngoan ngoãn nghe lời lão phu đi.
Tú Lan sầm nét mặt lại giận dữ quát:
– Đây là chỗ ẩn cư và tiềm tu của Ngọc Tiêu Tiên Tử, khi nào cho ngươi giở thói bậy bạ. Có mau lấy khí giới ra nghênh dịch kẻo lại ta thán là bị đánh bất thần.
Vô Kỵ biết Ngọc Tiêu Tiên Tử không phải là tay tầm thường nhưng y không tin lời nói của Tú Lan, nên y lại cười nói tiếp.
– Cô nương đừng có đem Ngọc Tiên Tiên Tử ra doạ nạt lão phu nữa. Bà già họ Trác, khéo giữ nhan sắc xưa nay có tiếng là đẹp nhất, lão phu đang muốn một tên bắn song điêu đây.
Y chưa nói dứt, đã kêu ối chà một tiếng rồi giận dữ quát hỏi:
– Ai đấy ?
Y vừa nói mép y vừa có máu tươi nhỏ giòng xuống. Thì ra có người từ trong bóng tối dùng thủ pháp hái lá ném hoa tặng cho y một cái lá thông xuyên thủng má y rồi. Tiếp theo đó ở phía bên trái một mỹ phụng trung niên mặc quần áo trắng rẽ cành lá bước ra, sầm nét mặt lại nhìn Vô Kỵ khiến tên ma đầu ấy rùng mình hoảng sợ.
Người đó chính là Ngọc Tiêu Tiên Tử Trác Tuyết Mai. Sau khi gặp Nguyên Thông rồi bà ta làm mấy việc riêng và đi tìm kiếm Đa Chỉ Thần Thâu Thất Thất, nhưng tìm mãi vẫn không thấy lão ăn mày già ấy đâu cả. Vì đã nhận lời Nguyên Thâu cho nên bà ta mới quyết định trở về chỗ tiềm tu lấy mấy vật ứng dụng rồi sẽ đi điều tra tiếp. Bà ta cũng đã quyết định nếu tìm không thấy Thần Thâu nhất định sẽ không về núi nữa. Ngờ đâu vừa về tới nơi đã thấy Vô Kỵ đang định ra tay đối phó với một thiếu phụ trẻ tuổi. Bà không biết Tú Lan còn Tú Lan lại không ngờ Ngọc Tiêu Tiên Tử lại trẻ trung như thế.
Ngọc Tiêu Tiên Tử là người rất nóng tính khi nào lại chịu để cho Vô Kỵ nói lếu nói láo. Vì vậy bà ta vừa vừa ra tay đã tặng luôn cho tên ma đầu ấy một cái lá thông và từ từ tiến ra bước tới gần Vô Kỵ.
Vô Kỵ bị lá thông bắn thủng má đã mất hết cả can đảm rồi và y cũng biết người đàn bà này không phải là tay thường cho nên y hoảng sợ trong lòng nhưng mồm vẫn còn nói cứng:
– Ngươi là ai ?
Ngọc Tiêu Tiên Tử lạnh lùng nói lại:
– Có phải ngươi để ý cả Trác lão bà này không ?
Vô Kỵ nghe thấy Ngọc Tiêu Tiên Tử hỏi như thế kinh hãi đến mất cả hồn vía. Khỏi cần bà ra tay vừa rồi cho y nếm mùi một cái lá thông, chỉ nghe cái tên Ngọc Tiêu Tiên Tử cũng đủ làm cho y mất hết cả nhuệ khí, vì y biết Tiên Tử là người rất ác độc, gặp địch thủ tầm thường thế nào bà ta cũng làm cho đối phương khổ sở chán chê rồi mới giết chết. Vô Kỵ biết tính mạng của mình nguy hiểm tới nơi, y run sợ nói:
– Quả thực tiền bối không biết nơi đây là chỗ ẩn tu của lão tiền bối nên mới ăn nói hỗn láo như vậy, xin lão tiền bối lượng thứ cho, từ nay tiểu bối không dám bước chân vào núi Đại Hồng này nữa.
Y đưa mắt nhìn bốn chung quanh để tìm lối thừa cơ đào tẩu.
Ngọc Tiêu Tiên Tử thấy vậy cười ha hả hỏi:
– Ngươi muốn đào tẩu ư ?
Vô Kỵ nghe bà hỏi vậy hoảng sợ đến rợn tóc gáy không dám ngó nhìn trước sau nữa. Ngọc Tiêu Tiên Tử lạnh lùng nói:
– Ngươi nói như vậy chỉ là nói thừa, dù bây giờ ngươi có lòng hướng thiện thực đi chăng nữa già này cũng không thể nào thay đổi được thói thường đã có từ mấy chục năm nay. Ngươi biết điều thì tự ra tay giải quyết lấy đi để già này khỏi bận tay.
Vô Kỵ run lẩy bẩy hỏi lại:
– Lão tiền bối muốn giết chết tiền bối tại đây ư ?
Ngọc Tiêu Tiên Tử lầm lỳ đáp:
– Không riêng gì lấy tính mạng của ngươi.
Vô Kỵ hoảng sợ tên tuổi của Ngọc Tiêu Tiên Tử nên không dám ra tay tấn công trước và không tiếc gì tên tuổi của mình mà van lơn cầu khẩn như vậy đủ thấy y xảo trá khôn ngoan như thế nào. Nhưng lời nói của Ngọc Tiêu Tiên Tử đã tỏ cho y biết là y không còn hy vọng sống sót. Nhưng y không phải là người cam tâm chịu chết như thế đâu. Y liền liều thay đổi thái độ cười the thé như tiếng cú kêu rồi trả lời:
– Người tưởng ta sợ người thực hay sao ? Có thủ đoạn gì thì cứ việc giở ra đi.
Ngọc Tiêu Tiên Tử thấy đối phương nói như vậy chỉ khẽ động một cái đã tới gần đối phương, giơ tay lên tát vào mặt y một cái mà mắng:
– Ngươi táo gan thật !
Bà ta tát tay tuy không nhanh lắm, nhưng Vô Kỵ tránh né mà lại không sao tránh nổi. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu bộp ròn. Vô Kỵ đã lùi về phía sau một bước, trên má y đã có một dấu vết bàn tay, mồm y thì hộc một cục máu tươi ra.
Vô Kỵ không ngờ Ngọc Tiêu Tiên Tử không có chút phong độ của một vị tiền bối cả, nói đánh là đánh liền khiến y không kịp trở tay, má bị xưng ngay. Bị chưởng đó tuy hoảng sợ nhưng y vẫn xông lên tấn công Ngọc Tiêu Tiên Tử không để cho y có dịp phản kháng, bà ta chỉ cười nhạt một tiếng đã giơ tay ra điểm vào Huyền Cơ huyệt của y.
Tình Thiên Nhất Ma chỉ cảm thấy run lẩy bẩy mấy cái công lực đã mất hết liền.
Vẫn biết công lực của Vô Kỵ kém công lực của Ngọc Tiêu Tiên Tử rất xa nhưng không khi nào nào lại bị kiềm chế dễ dàng như vậy chỉ vì chưa chi y đã sợ uy danh Ngọc Tiêu Tiên Tử đến mất hết trí tranh đấu, sau lại bị Ngọc Tiêu Tiên Tử làm loạn tâm hồn, nên y mới bị điểm trúng yếu huyết một cách bất ngờ như thế. Và đó cũng là sự báo ứng về sự tác ác tác quái của y trong mười mấy năm trời mà nên.
Ngọc Tiêu Tiên Tử kiềm chế Vô Kỵ xong lại tươi cười ngay, bà khúc khích hỏi:
– Ngươi còn muốn nói gì nữa không ?
Vô Kỵ biết không sao thoát chết được giận dữ đáp:
– Nhân lúc bất ngờ mà đánh bại người ta như vậy có gì là tài ba đâu
– Trong đời ta làm việc gì cũng không suy nghĩ, không thích hư danh…
Bà ta nói xong, giơ tay lên điểm vào mấy nơi yếu huyệt của Vô Ky.
Không những ra tay đã nhanh là lại còn sử dụng những thủ pháp tuyệt độc bà điểm xong cau mày lại nói tiếp:
– Thủ pháp này là Bách Nghĩ Giảo Tâm (trăm kiến cắn trái tim) lại còn lợi hại hơn thủ pháp Phân Thân Thấu Cốt nhiều. Năm chủ huyệt của ngươi đã bị điểm huyệt rồi, nữa tiếng đồng hồ sau khi khí huyết đảo ngược thì trái tim của ngươi như bị trăm con kiến cắt chết mới thôi. Trước khi ngươi chưa chết ta có mấy câu này hỏi ngươi, nếu ngươi trả lời nhanh nhảu ta sẽ cho ngươi chết một cách nhanh chóng; bằng không đừng có trách ta sẽ làm cho ngươi kêu gào khóc lóc ba ngày ba đêm liền.
Vô Kỵ nghe thấy Ngọc Tiêu Tiên Tử nói như thế hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh, không dám nói cứng như trước, trả lời:
– Quý hồ lão tiền bối cho tiền bối chết một cách nhanh chóng thì tiền bối muốn hỏi gì tiền bối cũng xin trả lời ngay lập tức.
Ngọc Tiêu Tiên Tử nghĩ ngợi giây lát hỏi:
– Ngươi là thân phận gì ở trong Vạn Dương sơn trang ?
Tình Thiên Nhất Ma ngẩn người ra giây lát rồi hỏi lại:
– Sao lão tiền bối lại biết Vạn Dương sơn trang ?
– Ta chỉ cần ngươi trả lời thôi, ngươi đừng hỏi lại làm chi.
– Vạn Dương Sơn Trang không có một tổ chức nhất định, tiểu bối cũng không có thân phận nhất định nốt, chỉ biết hành sự thôi.
– Ngươi thừa lệnh ai hành sự ?
– Chỉ thấy bồ câu bay tới đem lệnh đến thi hành thôi. Nhưng tiểu bối không biết người nào ra lệnh hết.
– Ngươi là người bướng bỉnh, cứng cỏi như thế mà cũng có cách làm những việc hồ đồ như vậy hay sao ?
– Đó là sự bất đắc sĩ.
– Ngươi bị ai kiềm chế ?
– Vì trong người đã uống phải một thứ thuốc tuyệt độc.
– Vì vậy đánh Đa Chỉ Thần Thâu ở Ba Đọng người có dự không?
– Việc đó tiểu bối phụ trách chỉ huy.
– Còn những ai dự vào vụ vây đánh ấy nữa ?
– Người trong Cái Bang.
– Gần đây ngươi có nhiệm vụ gì không ?
– Rình rập để đầu độc giết chết Nguyên Thông.
Nghe tới đó Tú Lan giật mình kinh hãi bỗng thất thanh la lớn một tiếng Ngọc Tiêu Tiên Tử trợn mắt nhìn nàng nhưng mặt bà ta rất hoà nhã.
Lúc ấy Vô Kỵ đã cảm thấy khí huyết bắt đầu chạy ngược rồi, vẻ mặt đã nhăn nhó nhưng Ngọc Tiêu Tiên Tử vẫn thản nhiên hỏi tiếp:
– Sơn chủ của các các ngươi là ai ?
– Không…biết…
Ngọc Tiêu Tiên Tử bỗng sực nhớ ra một việc kêu “uả” một tiếng lại hỏi tiếp:
– Ta quên hỏi ngươi một việc này, hiện giờ Đa Chỉ Thần Thâu giam giữ ở đâu ?
– Thần…..Thâu…lúc ấy đã…thoát khỏi vòng vây…đào tẩu…
Ngọc Tiêu Tiên Tử thở nhẹ một tiếng rồi cúi đầu nghĩ ngợi. Vô Kỵ càng ngày càng cảm thấy đau đớn thêm cứ run lẩy bẩy và rên rĩ hoài.
Tú Lan tuy ghét hận Vô Kỵ nhưng nàng là người rất hiền từ thấy vậy cũng động lòng thương. Nàng thấy Ngọc Tiêu Tiên Tử có vẻ cương quyết không buông tha nên nhân lúc Ngọc Tiêu Tiên Tử đang cúi đầu suy nghĩ nhanh tay điểm luôn vào tử huyện cho tên nọ một cái. Thế là Tình Thiên Nhất Ma trợn ngược đôi mắt lên kết thúc cuộc đời đầy tội lỗi của y.
Tú Lan ra tay rất nhẹ không có tiếng động gì hết, Vô Kỵ chết rồi Ngọc Tiêu Tiên Tử vẫn chưa hay, chỉ thấy bà ta ngẩng đầu lên hỏi tiếp:
– Các người định dùng cách gì để độc sát Thẩm Nguyên Thông ?
Vấn đề đó rất quan trọng nhưng khi bà ta vừa hỏi xong mới hay Vô Kỵ đã tắt thở rồi. Bà ta liền đưa mắt nhìn vào mặt Tú Lan. Lúc ấy Tú Lan mới biết mình đã dại dột, trong lòng áy náy vô cùng, vội cuối đầu xuống Ngọc Tiêu Tiên Tử tức giận vô cùng đi tới trước mặt Tú Lan quát bảo:
– Ta có lòng cứu cô nương tại sao cô nương lại ra tay can thiệp làm nhỡ cả việc của ta như thế ? Nếu ta không nể cô nương là đàn bà với nhau thì ngày hôm nay nhất định ta không thể để cô nương sống sót rời khỏi nơi đây…có mau bước đi không.
Bà ta nói xong phất mạnh một cái, một luồng khí nhằm tới Tú Lan đẩy tới.
Tú Lan hổ thẹn không dám nói rõ thân phận của mình ra, thấy Ngọc Tiêu Tiên Tử bảo mình bước, đành tuân lệnh mà đi, nhưng ìinh phong của đối phương nàng không thể nào không tiếp. Nếu không tiếp thì nàng sẽ bị thương nặng, cho nên nàng không do dự gì cả vội giở chưởng lên nghênh đón, mồm thì lớn tiếng trả lời.
– Trác lão tiền bối có việc gì cứ thử nói đi.
Chưởng phong của hai người va chạm nhau cả hai đều ngẩn người ra, vì không phân thắng bại.
Ngọc Tiêu Tiên Tử là người rất kiêu ngạo, thấy không làm gì được đối phương càng tức giận thêm. Bà ta không đợt cho Tú Lan lên tiếng lại tấn công thêm một chưởng và lần này đã dùng toàn lực đẩy ra.
Tú Lan cũng không dám trì hoãn vội ngừng lời vận toàn lực ra phản công thì lần này cũng thế, chưởng lực của hai người ngang nhau không ai hơn ai hết.
Ngọc Tiêu Tiên Tử hổ thẹn quá hoá giận tung mình nhảu lên giở sư môn tuyệt học ra đâm đầu xuống đất tấn công một thế rất lợi hại. Tú Lan không chịu lép vế cũng giở toàn lực ra chống dỡ đã rồi nói chuyện sau. Đấu được một lúc Ngọc Tiêu Tiên Tử mới nghĩ thầm:
“Sao trên giang hồ lại còn có một cao thủ trẻ tuổi mà giỏi thế này”?
Vì vậy bà ta mới động lòng lân tài.
Tính nết Ngọc Tiêu Tiên Tử rất kỳ lạ, khi đã nổi giận thì chỉ muốn đánh chết ngay đối phương, khi đã động lòng thương đối thủ thì bà ta không sợ hổ thẹn gì hết, thâu tay lại ngay, bà ta vội nhảy ra ngoài xa hơn ba trượng. Tú Lan thấy bà đã ra tay tấn công đột nhiên thâu chưởng lại được như vậy không phải là chuyện dễ nên Tú Lan cũng khâm phục vô cùng.
Ngọc Tiêu Tiên Tử ngắm nhìn Tú Lan một hồi rồi lên tiếng hỏi.
– Không ngờ cô nương trẻ tuổi như vậy mà công lực đã luyện tới mức thượng thừa chắc thể nào cũng là giòng dõi danh môn. Chúng ta nói trước đã rồi hãy ra tay đấu với nhau; bằng không nhất thời lỡ tay mất cả bạn bè cũng không chừng…Cô nương là ai thế ?
Tú Lan mỉm cười đáp:
– Bây giờ lão tiền bối đã bằng lòng để cho tiểu bối nói chuyện rồi chứ:
Ngọc Tiêu Tiên Tử thấy nàng tuyệt đẹp và thái độ ung dung như vậy đã có thiện cảm rồi liền vừa cười vừa đáp:
– Có ai cấm đâu, cô nương cứ việc nói đi
– Tiểu bối là Bốc Tú Lan.
Ngọc Tiêu Tiên Tử nghe thấy ngạc nhiên vô cùng, quả thực lúc này bà ta không ngờ thiếu nữ đứng trước mặt lại là Từ Hàng Ngọc Nữ, vì thế cảm thấy dưới tình hình này mà nhận nhau thì thực là ngượng vô cùng cho nên bà ta cố ý cười ha ha một hồi rồi sa sầm nét mặt lại hỏi tiếp:
– Cô nương là Bốc Tú Lan nào ?
Từ Hàng Ngọc Nữ không biết dụng ý của Ngọc Tiêu Tiên Tử cứ tưởng trên giang hồ còn có một người cùng tên cùng họ với mình liề thành khẩn đáp.
– Tiểu bối ở Lư Sơn Ngũ Lão Phong, tiên phụ là Ngọc Diện Thư Sinh Thẩm Hoàn Vũ.
– Cô nương đừng có nói dối già này, Tử Hàng Ngọc Nữ đến nay đã ngoài bốn mươi khi nào lại là một cô ngương trẻ tuổi chưa đầy đôi mươi thế này.
– Lão tiền bối năm nay ngoài bảy mươi sao trông như ngoài ba mươi vậy chả lẽ cũng giả mạo hay sao ?
Ngọc Tiêu Tiên Tử không biết trả lời thế nào cho phải liền nắm tay Tú Lan ngượng nghịu nói:
– Hiền muội, có lẽ đây là lần đầu tiên chị già này bị lép vế đấy.
– Lão tiền bối gọi tiểu bối là tiểu muội như vậy tiểu bối đâu dám…
Bỗng nghĩ đến mình với Thanh San lão nhân Ngọc Tiêu Tiên Tử mỉm cười mới thấy quả thực mình còn hơn Tú Lan một vế, mặt liền đỏ bừng nhưng vẫn đáp:
– Tiểu đồ Đàm Anh với lệnh lang thân nhau lắm. Chị già này không nói sai đâu.
– Vẫn biết thế nhưng tiểu bối không dám tuân lệnh gì sợ gia phụ và gia ông (bố chồng) trách cứ.
– Các ngườii của Lư Sơn đều là ngốc tử mà vẫn tự phụ. Già này không tranh chấp với hiền muội nữa, bất cứ hiền muội gọi già bằng gì già ngày vẫn gọi hiền muội là hiền muội thôi.
Tú Lan chỉ gượng cười chứ không dám nói gì nữa. Đang lúc ấy Ngọc Tiêu Tiên Tử bỗng nghĩ ra một kế liền bụng bảo dạ rằng:
“Tại sao Từ Hàng Ngọc Nữ lại đến Đại Hồng này làm chi ? Chẳng lẽ Anh nhi đã có việc gì xảy ra chăng?”
Bà ta biết rõ tính nết của Đàm Anh nên mới đoán như vậy ngẫm nghĩ giây lát rồi thầm hoảng sợ bà buột miệng hỏi:
– Có phải tiểu đồ Đàm Anh vẫn ở trên Lư Sơn không ?
Tú Lan rất khó trả lời vì đáp không khéo thể nào bà ta cũng hiểu lầm nên nàng ngẫm nghĩ giây lát mới hỏi lại:
– Sao lão tiền bối lại biết Đàm tiểu thư lên Lư Sơn rồi ?
Thấy nàng hỏi như vậy Ngọc Tiêu Tiên Tử đành phải kể chuyện mình gặp Nguyên Thông như thế nào cho Tú Lan nghe và bà ta còn bảo rất có cảm tình với Nguyên Thông, cả việc Đàm Anh được tiếp đãi ở trên Lư Sơn bà ta cũng lấy làm vui mừng lắm.
Tú Lan nghe ngọc Tiêu Tiên Tử nói đã biết chuyện gần đây của con mình trong lòng cũng bớt lo ngại. Nàng nói cho Ngọc Tiêu Tiên Tử hay Đàm Anh được mấy cụ già ở trên Lư Sơn thương mến, nhất là Hoa Đắc Mộng lại càng thương yêu Đàm Anh vô cùng. Sau cùng nàng nói đến chuyện Đàm Anh đột nhiên rời khỏi Lư Sơn. Tiếp theo đó nàng lại quyết đoán rằng: có lẽ vì lệnh đồ nhớ Nguyên nhi quá mới rời Lư Sơn, tiểu bối vội vàng đuổi theo xuống không ngờ lại xảy ra chuyện cho cô ta.
Ngọc Tiêu Tiên Tử vội hỏi:
– Chẳng hay xảy ra chuyện gì thế ?
Tú Lan bèn kể chuyện mình vào trong nhà thấy trên bàn có để mấy chữ.v.v…Ngọc Tiêu Tiên Tử chưa kịp nghe hết đã vội chạy vào trong nhà xem những chữ viết ở trên bàn liền vui vẻ cười nói:
– Đây là phúc duyên rất lớn cho Anh nhi, hiền muội lại làm cho già này hoảng sợ một phen.
– Có phải lão tiền bối nào đã đem Anh nhi đi truyền thụ võ công phải không ? Mong lão tiền bối cho biết để tiểu bối được yên tâm.
– Vì lão tiền bối ấy là một người bạn tri giao của sư tôn của già này. Hồi chị già này theo sư phụ học nghề đã được gặp ông ta và được ông thương chị già này lắm.
Nói tới đó, bà ta lại nghĩ tới hồi còn trẻ nên vẻ mặt tươi cười rồi lẩm bẩm tự nói:
“Ngày giờ đó thật là sung sướng biết bao!”
Nghĩ ngợi một hồi bà ta lại nói tiếp:
Vì lão tiền bối ấy hình dáng kỳ lạ lắm đầu to mình nhỏ, nên ông ta mới luyện thành công một môn võ rất đặc biệt. Gia sư thường nói: “ Viên Phủ Dị người đã kỳ lạ, võ công cũng kỳ lạ chỉ phải cái hình hài quái dị không ai dám đến gần vì thế mà không có tên tuổi trên giang hồ”. Tính đến bây giờ có lẽ tuổi của ông ta trên một trăm sáu mươi tuổi rồi, không ngờ ông vẫn mạnh giỏi, ông ta ưa con Anh nhi, thực là phúc duyên cho con nhỏ.
Tú Lan thấy Ngọc Tiêu Tiên Tử vui vẻ như vậy liền xen lời:
– Nói đi nói lại vẫn là Nguyên nhi phúc lớn thì đúng hơn.
– Hiền muội nói thế coi như là hỏi cưới con nhỏ ấy hay sao?
– Xin lão tiền bối chấp thuận cho
Ngọc Tiêu Tiên Tử cười. Tú Lan cũng cười theo.