Tiểu Sát Tinh 1

Chương 61 - Giữa Sự Thiện Ác

trước
tiếp

Tiếng nói ấy vừa dứt cánh cửa lớn đã mở toang, một ông cụ gầy gò cao lớn bước vào.

Ninh Hòa nắm tay vợ thật chặt, với giọng run run nói :

– “Đàm lão tiền bối đã tới nơi rồi !”

Võ Lâm Nhất Quái cười nhạt mấy tiếng rồi hỏi :

– “Chẳng lẽ không nên tới đây hay sao ?”

Nói xong, ông ta đi vào giữa khách sảnh, nghênh ngang ngồi xuống với giọng lạnh lùng nói tiếp :

– “Lão phu ân oán phân minh, các ngươi cứ yên tâm việc này không liên quan gì đến người nhà hết.”

Ông ta nói như vậy hiển nhiên là ông ta không định tâm đuổi tận giết tuyệt.

Ninh Hòa đã định tâm liều chết rồi lúc này nghe thấy Nhất Quái nói tha thứ cho cả gia quyến của y, mới yên tâm liền vái chào Nhất Quái :

– “Lão tiền bối có lòng nhân từ mà tha thứ cho gia quyến tiểu nhân như vậy, tiểu nhân dù có chết cũng vui lòng nhắm mắt.”

Lúc ấy cả nhà họ Ninh hay tin đều chạy ra xem, Nhất Quái đưa mắt nhìn các người giả trẻ lớn bé của gia đình Ninh Hòa, quả thật là một gia đình rất êm ấm, nên ông ta đã động lòng thương. Nhưng ông ta nghĩ đến mối hận mười sáu năm qua thì không sao nhịn được liền nói tiếp :

– “Ngươi còn lời lẽ gì muốn dặn bảo người nhà thì mau dặn bảo đi !”

Ninh Hòa đưa mắt liếc nhìn vợ một cái, với giọng nghiêm nghị nói :

– “Tiểu nhân không còn lời lẽ gì dặn bảo nữa ! Bây giờ chỉ còn đợi chờ lão tiền bối sử trí thôi ! ”

Nhất Quái bỗng thở dài một tiếng và nói tiếp :

– “Cũng may trời thương lão phu nên được sống sót đến giờ và được gặp lại mọi người, thê này vậy lão phu cũng không làm khó dễ ngươi nữa chỉ đưa ngươi vào núi Huyết Thạch. Như ngươi đã đưa lão phu vào đó nếu ngươi hên thì ngươi sẽ thoát chết.”

Cách trả thù như vậy thật là nhân từ khôn tả, đáng lẽ người nhà họ Ninh phải vui lòng chấp thuận, nhưng tình cốt nhục là thiên tính của con người nên Nhất Quái vừa nói dứt lời, tiếng khóc lóc của gia đình họ Ninh đã vang dội ngay, và đồng thời người nào người nấy đều quy ngay cả xuống mà van lạy. Nhất Quái ngẩn người ra, rồi từ từ đứng dậy Ninh Hòa vội tiến lên một bước và nói :

– “Lão tiền bối tiểu bối xin theo tiền bối đi ngay !”

Nhất Quái trông thấy thằng nhỏ Ngư nhi liền nguôi cơn giận ngay vừa cười vừa nắm lấy tay thằng bé và hỏi :

– “Năm nay cháu lên mấy ?”

Ngư nhi ngửng mặt lên, trợn tròn xoa đôi mắt tỏ vẻ thắc mắc đáp :

– “Cháu tên là Ngư nhi, năm nay lên bốn cụ không phải là người tối, tại sao ông với bà lại cứ sợ như thế ? Ông cháu vẫn thường dạy cháu bảo cháu sau này phải là một con người tốt.”

Nhất Quái ngẩng đầu lên, nhìn qua cửa sổ đám mây trắmg đang lơ lửng ở trên trời, ông ta không trả lời thằng nhỏ và cũng không buông ra lời nào, ông ta đã quên hết mọi sự và như một kẻ mất trí vậy.

Đột nhiên hình bóng của Đàm Anh hiện ra trước mặt ông ta hình bóng ấy càng ngày càng lớn rồi bỗng nổ bùng một tiếng, lúc ấy ông mới giật mình thức tỉnh, và lẩm bẩm tự nói :

– “Ta cũng có cháu, cháu ta là Anh nhi mà !”

Thế rồi ông ta mới quyết định hẳn liền giắt tay Ngư nhi trở về chỗ cũ ngồi xuống rồi bảo với vợ con Ninh Hòa rằng :

– “Các ngươi hãy đứng lên đi !”

Bà ta nín khóc nhưng không dám đứng dậy ngay chỉ ngẩng đầu lên hỏi :

– “Lão tiền bối…”

Nhất Quái lớn tiếng nói tiếp :

– “Lão phu đã tha chết cho chồng bà rồi, tại sao các người còn chưa đứng dậy ?”

Ninh Hòa cảm động vô cùng ứa nước mắt hỏi lại Nhất Quái :

– “Lão tiền bối ! Tiểu bối không phải là con người, tại sao lão tiền bối lại còn tha chết cho tiểu bối như thế ?”

Nhất Quái tuy không lộ vẻ cười, nhưng giọng nói đã ôn hòa nhiều đáp :

– “Vì nghĩ tới đứa cháu gái của lão phu là Anh nhi, nên lão phu mới chịu nhẫn nại ngồi ngâm trong nước Đoạn Trường Chi Thủy mười sáu năm liền, không tự tử chết ngay tại chỗ là thế. Rút cuộc lão thoát chết mà về tới nhà, bây giờ lão phu trông thấy Ngư nhi của ngươi lão phu liên tưởng đến hoàn cảnh của mình, cho nên mới tha chết cho ngươi, bây giờ ngươi có một gia đình như thế này. Lão phu mong ngươi triệt để cải tà qui chánh đừng làm cho lão phu phải thất vọng.”

Ninh Hòa khóc sướt mướt, đáp :

– “Tiểu nhân tự tin không phải là người có lòng làm việc ác như thế xin lão tiền bối cứ yên tâm.

– “Chẳng lẽ người đánh lừa ta vào trong núi Huyết Thạch Động là việc thiện hay sao ?”

Ninh Hòa bèn kể lại chuyện mười sáu năm về trước cho Kỷ Ngu nghe lúc này Nhất Quái mới ngạc nhiên hỏi lại :

– “Thế ngươi có biết người nấp ở phía sau dật dây đó là ai không ?”

Ninh Hòa lắc đầu đáp :

– “Quả thật tiểu nhân không biết, muốn biết người đó là ai có lẽ phải tìm Chu Ngũ mới biết được.”

Nhất Quái nghe y nói xong lằng lặng không nói năng gì cả chỉ thở dài một tiếng thôi, Ninh Hòa đột nhiên hăng hái nói :

– “Từ nay trở đi, dù có phải đi khắp thiên hạ tiểu nhân cũng phải tìm cho ra Chu Ngũ để tạ ơn lão tiền bối.”

Y tỏ vẻ rất cương quyết chứ không phải là nói lấy lòng Nhất Quái, đang lúc ấy ngoài cửa bỗng có tiếng người lên tiếng kêu gọi :

– “Ninh đại ca có nhà không ?”

Tĩnh Viễn vội đi ra ngoài, giây phút sau y đã dắt năm đại hán với một ông già gầy gò vào, Ninh Hòa cả mừng vội chào ông gầy và nói rằng :

– “Chu đại ca, con gió nào đã thổi đại ca tới thế ? Tiểu đệ vẫn nhớ đại ca hoài.”

Y vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho Nhất Quái.

Nhất Quái thấy Ninh Hòa ra hiệu, biết ngay tên này là Chu Ngũ.

Chu Ngũ làm như rất quen thuộc vừa cười đáp :

– “Ninh đại ca, đệ kiếm đại ca đã nửa năm nay.”

Ninh Hòa vừa cười vừa đáp :

– “Tiểu đệ rút lui ra khỏi giang hồ là vì chán ghét nếp sống xưa kia cho nên mới không từ biệt đại ca, giờ lại để Chu đại ca tới thăm tiểu đệ may may quá để đệ bày rượu tạ tội.”

Nói xong y liền bảo con trai đi làm cơm nhưng năm tên đại hán lại chặn lối không để cho vợ chồng Ninh Tĩnh viễn ra khỏi khách sảnh, một tên trong bọn cười nhạt hỏi Chu Ngũ rằng :

– “Khỏi cần phải khách khứa như thế nữa, Chu Ngũ vị này có phải là Khoái Đao Thủ Ninh Hòa năm xưa đấy không ?”

Chu Ngũ tuy lớn hơn năm đại hán nọ nhưng nghe giọng nói của năm tên nọ thì có lẽ địa vị của Chu Ngũ còn kém chúng, y khiếm tốn đáp :

– “Vương gia vị này chính là Ninh Hòa biệt hiệu là Khoái Đao Thủ đấy.”

Đại hán họ Vương liền đưa mắt ra hiệu cho một tên đại hán đứng bên trái rồi nói:

– “Chu Ngũ nơi đây đã hết việc của ngươi rồi, ngươi cứ đi về đi.”

Đại hán no đi đến sau Chu Ngũ giơ tay lên tấn công luôn vào lưng Chu Ngũ một chưởng khiến Chu Ngũ đâm bổ về phía trước ba bước, mồm hộc máu tươi ra và chỉ kêu được một tiếng “ối cha” đã ngã lăn ra chết.

Mọi người đều hết sức ngạc nhiên, ngay Chu Ngũ chính y cũng không ngờ mình bị giết một cách hồ đồ như vậy, tất nhiên cả Võ Lâm Nhất Quái tới gia quyến của Ninh Hòa cũng không ngờ tên đại hán kia lại hạ độc thủ như thế, nên ông ta muốn ra tay cứu cũng không kịp nữa.

Kỳ Ngu tức giận khôn tả, nếu ông ta vẫn còn tính nết như ngày trước thì có lẽ năm tên này đã chết theo Chu Ngũ rồi, nhưng lần này ông ta lại tốt nhịn ruốt cuộc vẫn không ra tay mà chỉ bảo gia quyến của Ninh Hòa hãy lui về phía sau còn ông thì đứng sát cánh với Ninh Hòa.

Tên họ Vương chỉ cái xác Chu Ngũ nói với Ninh Hòa :

– “Ngươi còn nhớ chuyện mười sáu năm trước không chúng ta đến đòi món nợ ấy đấy.”

Ninh Hòa chớp nháy mắt nhìn Nhất Quái quả thật y không hiểu đối phương nói gì vì ngươi chính thức có quyền đòi món nợ ấy là Nhất Quái hiện đang đứng ở cạnh mình, và đã tha tội cho mình rồi.

Tên họ Vương còn chỉ tay vào tận mũi của Ninh Hòa hỏi tiếp :

– “Mười sáu năm trước ngươi dùng thủ đoạn đê hèn giết hại Võ Lâm Nhất Quái Đàm lão tiền bối phải không ?”

Ninh Hòa vội lui về phía sau một bước gật đầu đáp :

– “Có, nhưng việc đó là do lão bị người ta lợi dụng, chứ không phải do lão cố ý làm việc ác đó.”

Y vừa nói vừa thắc mắc khôn tả.

Đại hán họ Vương mặt lộ sát khí quát :

– “Năm anh em chúng ta thừa lệnh Ngọc Tiêu Tiên Tử đến đây trả thù cho Đàm lão tiền bối, biết điều thì ngươi chịu chết đi.”

Y vừa nói vừa xông lại tấn công Ninh Hòa.

Năm xưa cũng là một nhân vật có tên tuổi khá cao, khi nào Ninh Hòa lại sẵn sàng chịu chết, nhưng vì y cảm thấy hổ thẹn với lương tâm đồng thời cũng biết địch không nổi Nhất Quái nên y mới chịu quyết tâm chịu chết.

Lúc này vai chánh của vụ án đã tha chết cho y tất nhiên y không khi nào chịu thúc thủ chờ chết, y liền vận sức vào hai cánh tay đợi chưởng của đối thủ đánh tới là chống đỡ, ngờ đâu tên họ Vương tiến lên hai bước lại ngừng chân, mồm thì quát bảo bốn tên đại hán kia rằng :

– “Các anh em ra tay đi !”

Bốn tên đại hán nọ vâng lời, rút khí giới ra.

Nhất Quái tiến lên che chở cho Ninh Hòa xua tay nói :

– “Các vị hãy khoan, có chuyện gì cứ thư thả mà nói lão phu đã tha cho y thoát chết rồi, mong các vị hãy ngừng tay về thưa lại với quí chủ nhân Ngọc Tiêu Tiên Tiử và bảo lão phu Đàm Kỳ Ngu cám ơn bà ta có thịnh tình như vậy.

Năm tên nọ đều ngẩn người ra, chúng không ngờ ông già gầy gò này lại chính là Võ Lâm Nhất Quái Đàm Kỳ Ngu nhưng tên họ Vương lại trợn mắt lên quát tháo :

– “Nói bậy, Đàm lão tiền bối đã chết trong Huyết Thạch từ lâu rồi ngươi táo gan thật, dám mạo danh của ông ta à ?”

Không ngờ y nói câu đó lại lộ tẩy y không phải là người của Ngọc Tiêu Tiên Tử sai tới

Kỳ Ngu cười nhạt mấy tiếng nói :

– “Các ngươi khôn ngoan thật, nhưng các ngươi đã đi lầm đường rồi trước mặt chân nhân mà ngươi dá nói những lời giả dối như thế ? Hôm qua Ngọc Tiêu Tiên Tử còn chuyện trò với lão phu sao không thấy bà ta nhắc đến chuyện này, rõ ràng là các ngươi có ý tác quai tác ác mà định ghép mối thù này vào đầu Ngọc Tiêu Tiên Tử.”

Thấy Kỳ Ngu biết rõ gian kế của mình bốn tên đều đưa mắt nhìn vào tên họ Vương.

Nhất Quái không đợi chúng lên tiếng nói đã quát lớn :

– “Nếu các người chịu nói cho lão phu biết ai là người đứng giật dây các ngươi thì lão phu sẽ tha cho.”

Đại hán họ Vương ngẩn người ra giây lát, nhưng y lại trân tỉnh ngay được ngẩng mặt lên trời cười ha hả đáp :

– “Ta khỏi cất biết ngươi là ai, ngày hôm nay cả ngươi cũng đừng hòng thoát chết.”

Y vừa nói dứt cả năm đã múa đao kiếm xông lại tấn công, Kỳ Ngu Nhất Quái chỉ phất tay áo một cái đã đẩy lui năm tên nọ về phía sau.

Năm tên hoảng sợ đến mấy hồn vía, vì chúng chưa bao giờ thấy ai công lực thâm hậu như thế, tên nào tên nấy hãi sợ vô cùng.

Nhất Quái lại quát :

– “Muốn đánh thì ra ngoài kia.”

Nói xong ông ta giơ hai tay lên phất hai cái năm người nọ bị đưa ra ngoài tức thì.

Ngoài cửa nhà Ninh Hòa có một cái sân rộng chừng năm trượng, tên đại hán họ Vương khẽ dặn bốn kia :

– “Lão quỉ lợi hại lắm, anh em mình chuồn đi.”

Nói xong chúng vội chia làm bốn ngã đào tẩu.

Nhất Quái thấy vậy cười the thé mấy tiếng, người vẫn đứng yên ở trước cửa không thấy ông ta bước lên gì cả, chỉ giơ hai cánh tay lên búng ra mấy luồng kình phong tấn cônng theo năm tên nọ.

Năm người vừa tung mình nhảy lên để đào tẩu thì đã tựa như năm chiếc diều đứt dây từ trên cao rớt xuống một lúc, Nhất Quái bảo cha con Ninh Hòa xách chúng vào trong nhà, đích thân ông ngồi ở giữa nhà xét hỏi, ông bảo đàn bà trẻ con của nhà Ninh Hòa hãy lui ra khỏi khách sảnh trước rồi ông mới giải huyệt cho năm tên nọ.

Năm tên như gà chọi bị thua ủ rũ đứng yên tại chỗ, người run lẩy bẩy.

Nhất Quái nghiêm nét mặt nói :

– “Nếu các ngươi chịu nói rõ sự thật, thì lão phu sẽ tha cho các ngươi.”

Tên họ Vương ấp úng một hồi mới đáp :

– “Lão tiền bối minh xét cho quả thật chúng tôi không phải do Ngọc Tiêu Tiên Tử sai tới đây.”

– “Nếu vậy người sai các ngươi là ai ?”

Tên họ Vương móc túi lấy ra một thẻ lệnh màu vàng và đáp :

– “Chúng tôi thừa lịnh Chính Nghĩa Chi Quân tới đây hành sự ngoài ra chúng tôi không hay biết gì hết.”

Nhất Quái cúi đầu ngẫm nghĩ giây lát rồi hỏi tiếp :

– “Có phải ngươi thừa lệnh Vô Hình Kiếm tới đây không ?”

– “Điều này tiểu bối cũng khôn rõ, chỉ thấy chim bồ câu đưa thư tới và vật chứng của Chính Nghĩa Quân làm bằng nên chúng tôi không cần biết ra lệnh là ai cả.”

Nhất Quái nghe nói trợn ngược đôi lông mày lên nghĩ ngợi hồi lâu lại hỏi :

– “Các ngươi ác độc như thế này, không có một tên nào là chính nhân quân tử hì làm sao được Chính Nghĩa Chi Quân.”

– “Chính Nghĩa Chi Quân có khắp trong thiên hạ, chúng tôi lại được Vạn Gia Sinh Phất Ứng lão tiền bối viết thư giới thiệu, tất nhiên là được gia nhập ngay.

Nhất Quái bỗng đứng dậy xua tay nói :

– “Các ngươi đi đi.”

Ông ta nhìn năm đại hán lủi thủi đi, lẩm bẩm :

– “Cá mè một lứa, thế mà cũng gọi là Chính Nghĩa Chi Quân.”

Ninh Hòa sợ mất manh mối để dò la tung tích của tên đứng ở phía sau giật giây, liền lên tiếng hỏi :

– “Lão tiền bối, tại sao tiền bối lại tha chúng đi như thế ?”

Nhất Quái đáp :

– “Ngươi tưởng theo dõi chúng thì may ra tìm được manh mối hay sao ?”

Ông ta vừa nói dứt đã nghe thấy mấy tiếng kêu la thảm khốc ở ngoài vọng vào Nhất Quái vội nhảy ra ngoài xem cha con Ninh Hòa cũng đi theo ra.

Thì ra ở cách nhà Ninh Hòa không lấy năm trượng đã có năum cái xác chết nằm ngổn ngang máu me đầm đìa, chính là năm đại hán vừa ra khỏi, nhất là năm đại hán họ vương đầu đã bị chặt mất một miếng trông thảm nhất.

Kỳ Ngu lắc đầu thở dài nói với cha con Ninh Hòa :

– “Các ngươi xem đấy chúng chỉ bị người sai bảo thôi ngoài việc giết người vu oan giá họa thì chúng làm sao mà biết được chuyến khác.”

Lúc này cha con Ninh Hòa mới biết người chủ mưu quả thật là độc khôn tả.

Nhất Quái bảo cha con y mau chôn năm cái xác nọ để người khác khỏi trông thấy mà sanh sự rắc rối lôi thôi.

Cha con họ Ninh chôn năm cái xác xong Nhất Quái lại bảo :

– “Bây giờ chúng đã biết các ngươi ở đây rồi, tai họa cũng sẽ xảy ra ngay mau thu xếp mà dọn đi chỗ khác để trốn tránh đi.”

Tĩnh Viễn chưa bước chân vào giang hồ bao giờ nên chưa hay biết gì cả, nhưng Ninh Hòa nghe thấy Nhất Quái nói như thế thì hiểu ngay đồng thời y nghĩ :

– “Phen nay Nhất Quái không những tha chết cho mình mà con giúp mình thoát nạn nữa.”

Y cảm động vô cùng, liền mới Nhất Quái ở lại ăn một bữa cơm.

Nhất Quái thấy Ninh Hòa mời mọc ân cần không tiện từ chối, ở lại dùng một bữa cơm xong mới cáo từ ra đi.

Cha Con Ninh Hòa tiễn Nhất Quái đi rồi, liền thu xếp hành lý để ra đi nhưng người vợ không chịu bảo nơi đây đã ở mười sáu năm rồi bà ta lẩm bẩm :

– “Tai họa này là do ông gây nên đấy, ông xem Ngư nhi bấy nhiêu tuổi đầu mà bắt nếm mùi lênh đênh không nhà, cũng may Đàm lão anh hùng đại lượng tha chết cho ông, bằng không cả nhà biết làm sao đây.”

Ninh Hòa không nói năng gì được chỉ lắc đầu thở dài thôi.

Một lát sau bà vợ lại nói tiếp :

– “Hôm trước tôi còn mượn nhà họ Khổng mấy cân bông phải đem trả người ta đã rồi mới dọn đi chứ ?”

Ninh Hòa đáp :

– “Chúng ta chỉ đem một ít đồ cần dùng đi thôi, còn đồ đạc nhà cửa thì ta kê ra một cái đơn biếu cho những ai có ơn nghĩa, một là trả nợ cho người ta hai là biếu cho họ làm kỷ niệm.”

Ninh Hòa lại tiếp :

– “Chúng ta chỉ cần đem theo một ít đồ thôi mà !”

Bà vợ nhìn chung quanh nhà một hồi thở dài và nói :

– “Những thứ này do chúng ta vất vả khổ sở tạo thành bây giờ bỏ đi thì tôi không đành chút nào !”

Ninh Hòa nghe nói cũng mủi lòng nhưng dù sao y cũng là đàn ông cứng cỏi hơn nên thúc dục vợ :

– “Thôi bà đừng nói nữa mau thu xếp đi !”

Người vợ nhìn cái này, rờ cái nọ mãi mãi vẫn không thu xếp được một chút nào, vì cái gì y thị cũng tiếc, sau cùng y thị ứa nước mắt ra vỗ tay nói :

– “Ông nó ơi chúng ta tới tay không lại đi tay không đã sao ?”

Nói xong bà ta cũng chả thèm lấy một vật gì nữa.

Ninh Hòa gượng cười nói :

– “Không ngờ bà lại can đảm như thế ?”

Rồi vợ chồng, con trai con dâu và đứa cháu tất ả là năm người đang ngắm nhìn căn nhà một lần cuối cùng, đoản mở cửa định đi ra.

Ngờ đâu vừa ra tới cửa, đã thấy bốn ông già áo đen đứng sừng sững ở đó vừa cười vừa hỏi :

– “Các người đã thu xếp xong chưa ?”

Ninh Hòa vội tiến lên quát hỏi :

– “Các người là ai ?”

– “Là ai ? Là những người bạn đến đây để đưa các người lên đường, các ngươi không bằng lòng hay sao ?”

Nói xong bốn người đẩy cả gia đình Ninh Hòa vào trong nhà.

Ninh Hòa biết nếu không đấu thí mạng một phen thì không sao thoát khỏi bốn tay ác ma này liền quay đầu lại dặn Tĩnh Viễn :

– “Chúng ta chỉ có một cách là đấu thí mạng thôi !”

Thế là cả hai cha con đều rút khí giới ra, một ông già gầy gò trong nhóm cười gằn mấy tiếng, nói :

– “Với hai người thì có nghĩa lý gì, đừng ra tay thì còn đỡ nếu các ngươi không biết điều, càng chịu khổ sở thêm có ích lợi gì đâu ?”

Ninh Hòa quát lớn, múa đao nhanh như điện chớp nhằm ông ấy chém luôn.

Ông già nọ liền giơ tay lên chộp lấy cổ tay của y và điểm luôn vào huyền cơ đại huyệt, Ninh Hòa thấy tay tê tái, không sao chém xuống được nữa vội lui về phía sau ba bước. Chỗ yếu huyệt vừa bị điểm đã làm cho chân tay mình mẩy y mềm nhũn, nên y mới lùi được ba bước đã ngã phịch xuống đất.

Trong lúc Ninh Hòa bị kềm chế thì Tĩnh Viễn đã bị một ong già điểm trúng kỳ môn huyệt không sao cử động được thế là cả hai cha con cùng bị kềm chế hết.

Bốn ông già cười ha hả, đem hai cha con Ninh Hòa vào trong sảnh đường vứt xuống mặt đất. Người vợ con dâu và Ngư nhi thấy vậy hoảng sợ kinh hãi la lớn một tiếng, rồi cùng nhảy sổ đến ôm hai cha con Ninh Hòa khóc lóc.

Bốn ông già cười nhạt một tiếng, đẩy bà cụ với người con dâu bắn ngoài xa hơn trượng còn Ngư nhi thì ông già ngồi giữa xách nó lên cười the thé nói :

– “Hôm nay lão lại được một bữa ngon miệng.”

Nói xong, ông ta đưa tay ra chộp vào ót nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.