Bỗng “ầm” một tiếng
Lão nhân áo đen bịt mặt lảo đảo về phía sau bốn năm bước, máu nhuộm ướt khuôn vải bịt mặt.
Lão chưởng môn nhân kêu lên uất nghẹn, lùi lại bảy tám bước té quỵ xuống.
Lão nhân áo đen bịt mặt cười ghê rợn:
– Bay!
Lão lướt tới vỗ chưởng ngay đỉnh đầu lão chưởng môn nhân Thiếu Lâm.
Bộp…Binh…
Lão chưởng môn nhân bay thẳng xuống đài, hồn quy phật lộ.
Lão chưởng môn nhân không ngờ bị lão nhân áo đen bịt mặt ám kích nên không kịp phản ứng.
Quần hùng Hắc Bạch đứng phắt lên, trợn mắt nhìn lão nhân áo đen bịt mặt, tỏ sự phẫn uất nhưng không biết phải làm sao.
Lão chưởng môn nhân Côn Luân phóng lên đài, đưa lão chưởng môn nhân xuống.
Ồn ào một lúc, đấu trường im bặt không một tiếng động, không nghe hơi thở sau cái chết của lão chưởng môn nhân phái Thiếu Lâm vốn là minh chủ đương kim võ lâm bạch phái.
Cho đến bây giờ Thái Quân giáo chủ mới lên tiếng, cất giọng nghe như hạc réo:
– Thất đại môn phái thua rồi, vị minh chủ của chư vị đã chết, chư vị hãy lấy đó làm gương, đừng ngu xuẩn lên đài mà mất mạng.
Lão nhân áo đen bịt mặt nuốt vội một viên linh đan, khẩn cấp vận nhanh chân khí chữa thương, nháy mắt đã hồi phục như xưa.
Lão nhìn xuống đài ngạo nghễ:
– Còn vị nào công lực cao hơn lão chưởng môn nhân Thiếu Lâm hãy lên đây cùng bản đài chủ trao đổi ít chiêu.
Lão gọi ba lần, quần hùng im bặt.
Lão chưởng môn nhân là đệ nhất cao thủ phải chết bởi tay lão, còn ai dám lên đài đấu nhau với lão nữa.
Lão nhân áo đen bịt mặt dõng dạc:
– Đã không còn vị nào lên đây, bản đài chủ tuyên bố bế mạc trận tranh hùng đêm nay, chức vị võ lâm chí vương thuộc về…
Thìn lình một chiếc bóng từ trên trời đáp xuống, liền theo một giọng vang như tiếng chuông rền:
– Hãy còn lão phu đây, các hạ đừng vội vui mừng…
Lão nhân áo đen bịp mặt đưa mắt trông thấy đó là một vị lão nhân thân hình khôi vỹ, mình vận trường bào, gương mặt như vầng trăng xưa, ánh mắt như tinh cầu.
– Tây Nhạc Mộ Hoằng.
– Tây Nhạc tiền bối
– Tây Nhạc tiền bối đến đây quả là đúng lúc.
Quần hùng hô to một lúc rồi im bặt, tất cả cặp mắt đều hướng lên đài.
Lão nhân áo đen bịt mặt nhìn Tây Nhạc Mộ Hoằng:
– Thật là hữu duyên đêm nay mới được gặp các hạ, nhưng chưởng kiếm vốn thật vô tình, xin các hạ miễn thứ.
Giọng nói của lão có phần dịu lại, có lẽ lão đã gặp một đại kình địch khó trị.
Tây Nhạc Mộ Hoằng trầm tĩnh:
– Các hạ chớ nên khách khí, đã lên đây rồi, điều may rủi chết sống là thường sự.
Lão nhân áo đen bịt mặt gật đầu:
– Phải đó, nhận chiêu.
Lão nhân áo đen bịt mặt liền xuất ngay chiêu Huyền Huyền m Chưởng với mười thành công lực.
Bóng chưởng to lớn dị thường lờ mờ cất lên cao đập xuống đầu Tây Nhạc Mộ Hoằng.
Lão hạ độc thủ ngay ở chiêu đầu.
Bằng một động tác ung dung, khoan thai. Tây Nhạc Mộ Hoằng phất cánh tay áo rộng.
Chưởng kình màu lam cất lên đỡ lấy bóng chưởng lờ mờ của lão nhân áo đen bịt mặt.
Lão nhân xuất chiêu Vân Phong Biến Sắc với mười thành công lực.
Một tiếng nổ tợ trời gầm.
Sàn đài rung chuyển, âm khí lẫn hàn khí xé nát không gian.
Tây Nhạc Mộ Hoằng quát:
– Trả chiêu.
Lão nhân phất cánh tay áo rộng.
Chưởng hình màu lam to gấp bội bốc lên cao. Lão nhân xuất chiêu Vân Phong Biến Sắc với mười hai thành.
Lão nhân áo đen bịt mặt kinh hãi quát:
– Lợi hại.
Lại vận đủ mười hai thành xuất chiêu Huyền Huyền m Chưởng chống lại.
Lại một tiếng động vang khắp cả một vùng sân cỏ rộng.
Song phương dang ra rồi sáp lại…
Hai người trao đổi qua lại trên năm mươi chiêu chưa thắng bại.
Bỗng Tây Nhạc Mộ Hoằng quát:
– Nằm xuống!
Hữu chưởng vừa thu hồi, tả chưởng lão nhân vỗ một đạo kình nặng ngót vạn cân nhằm vào tám huyệt của lão nhân áo đen bịt mặt nhanh như chớp.
Binh!
Lão nhân áo đen bịt mặt gầm như hổ dữ, thân hình bay bổng lên cao ba trượng rớt trở xuống đất im lìm.
Quần hung bạch đạo hô to vang dội.
– Tây Nhạc tiền bối đã thắng.
– Lão đại ma đầu chết rồi.
Lão nhân áo đen bịt mặt liên tiếp thắng luôn sáu trận, cuối cùng chết vì chiêu thức Vân Phong Biến Sắc của Tây Nhạc Mộ Hoằng.
Thái Quân giáo chủ luôn cả lão nhân áo đỏ mặt đỏ cùng đứng phắt lên, kích động tột cùng, nhưng vì hai người đều bịt mặt nên không ai rõ phẫn nộ hay kinh hãi.
Chợt cái lão nhân áo đỏ che mặt vuông vải đỏ sầm sầm bước tới.
Chỉ thấy thân hình to lớn của lão lay nhẹ một cái đã đứng trên sảnh đài đối diên cùng Tay Nhạc Mộ Hoằng.
Tây Nhạc Mộ Hoằng nhìn thẳng vào ánh mắt xuyên qua hai lỗ thủng vuông vải bịt mặt của lão nhân áo đỏ buông trầm giọng:
– Lão phu trông thấy các hạ rất quen thuộc, các hạ có thể cho thấy tôn nhan trước hi thỉnh giáo được không?
Lão nhân áo đỏ cất giọng như ma hú:
– Đã biết rồi chuyện đó không cần thiết, hãy mau xuất chiêu kẻo chẳng còn kịp nữa.
Ngọn chưởng của lão nhân áo đỏ từ từ giơ lên.
Chưởng kình khổng lồ trắng xoá như tuyết lạnh tợ băng hà
– Hàn Băng Thái m Chưởng các hạ đây là…
Tây Nhạc Mộ Hoằng khẩn cấp xuất chiêu Vân Phong Biến Sắc mang theo sức mạnh mười hai thành, cuồn cuộn tợ sóng biếc vỗ bờ.
Một tiếng nổ như sét đánh.
Tây Nhạc Mộ Hoằng lui lại hai bước, thần sắc biến đổi máu huyết sôi lên.
Lão nhân áo đỏ lui một bước, vuông vải che mặt khe khe lay động.
Phút giây chấn chỉnh, Tây Nhạc Mộ Hoằng bước lên hai bộ, song chưởng giở lên xuất chiêu Vân Phong Biến Sắc mười hai thành.
Bóng chưởng màu lam to gấp bội dựng đứng như bức tường thành trước mặt.
Lão nhân áo đỏ cười gằn:
– Ngươi hạ độc thủ đó ư?
Hai cánh tay áo đỏ của lão phất qua…
Hai luồng chưởng kình trắng như tuyết, khí lạnh tợ băng hà, bay vút lên trời rồi hạ xuống…
Một tiếng “ầm” vang dội, sàn đài chuyển rung rầm rập, hai làn áp khí phóng cao mười trượng.
Tây Nhạc Mộ Hoằng nén một tiếng rú, loạng choạng tháo lui liền về phía sau rơi xuống đài.
Có tiếng hét thất thanh:
– Gia gia…
Một ả thiếu nữ từ kia phóng tới đỡ lấy Tây Nhạc Mộ Hoằng ngồi lên. Lão nhân phun ra mấy vòi máu, nội thương trầm trọng.
Trên đài, lão nhân cất tiếng như quỷ hú:
– Còn vị nào…
Vèo!
Lão nhân áo đỏ giật mình nhìn qua. Một vị lão nhân thân hình to lớn vận trường bào đứng sững trước mặt lão nhân áo đỏ.
Lão nhân vừa xuất hiện chính là Đô Thiên Đô Dị Tẩu.
Đô Thiên Đô Dị Tẩu nhìn thẳng vào mặt lão nhân áo đỏ, dõng dạc:
– Hãy tháo bỏ vuông vải bịt mặt kia ra mới đáng gọi là anh hùng hào kiệt.
Lão nhân áo đỏ cất tiếng như quỷ tru:
– Có lẽ các hạ đã biết lão phu là ai rồi, không cần phải tháo bỏ, hãy lấy võ công nói chuyện có hơn không?
Đô Thiên Đô Dị Tẩu gật đầu:
– Đúng rồi, đã lâu không gặp, công lực của các hạ đã tiến hơn xưa rất nhiều, lão phu sẽ thỉnh giáo mấy chiêu gọi là ngày tái ngộ.
Dứt câu Đô Thiên Đô Dị Tẩu giở chưởng lên.
Chưởng kình màu vàng kỳ dị to như cụm mây bay vùn vụt tới lão nhân áo đỏ.
Lão nhân áo đỏ cười gằn:
– Hay lắm chiêu thức Huỳnh Đạo Du Phương của các hạ thật lợi hại, lão phu không thể nương tay rồi.
Mồm nói lão nhân áo đỏ vừa phát chưởng.
Bóng chưởng trắng như tuyết kèm theo khí lạnh băng hà bay tới nghênh đón chưởng kình màu vàng.
Một tiếng nổ rung chuyển cả sán đài.
Hàn khí bắn vụt lên không gian, như mưa tuyết.
Đô Thiên Đô Dị Tẩu lui một bước, khí huyết trong cơ thể nhộn nhạo, khói bốc từ nơi miệng mũi.
Lão nhân áo đỏ thừa thắng quát lớn:
– Xuống mau!
Tả chưởng của lão vỗ một kình nặng vạn cân…
Binh…
Đô Thiên Đô Dị Tẩu kêu hự một tiếng lảo đảo thối lui rơi ngay xuống đất, liền đứng dậy.
Bởi trước đó lão nhân đã vận Kim Cang Thần Công mình rắn như đồng nên chẳng việc gì.
Quần hùng Hắc Bạch khủng khiếp, trố mắt nhìn lão nhân áo đỏ.
Hai lão đại kỳ nhân Tây Nhạc Mộ Hoằng và Đô Thiên Đô Dị Tẩu đã thảm bại còn ai dám đối diện với lão?
Các cao thủ bạch đạo ngẩn ngơ nghĩ đã đến hồi võ lâm bạch phái mạt vận.
Tất cả đều buồn rầu im thin thít.
Lão nhân áo đỏ hướng về Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo bằng một giọng tôn kính:
– Thỉnh mời Thái Quân giáo chủ lên nhận chức vị Võ Lâm Chí Vương cho quần hùng bái kiến.
Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo vừa đứng lên, chợt có tiếng hét xé mây:
– Còn tiểu gia gia nữa đây chứ!
Cùng theo tiếng hét một chiếc bóng từ trên cao đáp xuống một hạt bụi không bay.
Chiếc bóng trắng ngừng lại hiện ra gã thiếu niên mặt ngọc cực kì tuấn mĩ…