Cổ Đoan Uất Liễm bị rạch một đường khá dài, nhưng vết thương cũng không được tính là sâu lắm. Cơn đau truyền đến đại não, cả người Đoan Uất Liễm nhịn không được mà run lên từng cơn.
“ Tôi hỏi cô một lần nữa, đứa nhỏ đâu ? ”.
Nghiêu Cảnh Hiên nhìn cô, nơi đáy mắt sớm đã bị sự thịnh nộ chiếm giữ. Trên tay anh vẫn còn cầm lấy mảnh thuỷ tinh dùng để cứa vào cổ Đoan Uất Liễm, trên đó vẫn còn lưu lại máu của cô.
“ Chết rồi ”.
Đoan Uất Liễm nín đau, nhất quyết không kêu lên một tiếng. Cô siết chặt tay, cố điều chỉnh giọng nói của mình trở nên bình thản.
“ Đoan Uất Liễm ”.
Nghiêu Cảnh Hiên hét lên một tiếng, vứt mảnh thuỷ tinh trong tay xuống đất. Anh túm lấy bả vai cô, bóp mạnh.
“ Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, đứa nhỏ đâu ? ”.
Mấy chữ này, Nghiêu Cảnh Hiên tựa như dùng sức mà nói. Từng chữ từng chữ đều nhuốm đậm hàn khí từ cơ thể anh.
Nhưng Nghiêu Cảnh Hiên càng như vậy, Đoan Uất Liễm lại càng cố chấp.
“ Chết rồi ”.
“ Tôi nhất định sẽ không tha thứ cho cô, sẽ không tha thứ cho cô ”.
Dứt lời, anh liền xoay người rời đi. Bỏ lại mình Đoan Uất Liễm ở đó. Bóng lưng người kia vừa khuất dạng, cơ thể cô tựa như không còn sức lực mà ngã xuống. Nước mắt cũng thoát khỏi sự không chế nối đuối nhau chảy dài.
Anh có tư cách gì nói về đứa bé ? Rốt cuộc là Nghiêu Cảnh Hiên lấy tư cách gì ?
Hai năm trước, sau cái đêm cô rời đi ấy không phải anh cho người cưỡng ép cô tới bệnh viện, không phải anh cho người bỏ đứa bé trong bụng cô đi ư ?
Nực cười thay, hiện tại anh lại hỏi cô đứa bé ở đâu ?
Nghiêu Cảnh Hiên quả như là một con quái vật biết đổi trắng thành đen. Quả nhiên là một con quái vật đáng sợ.
Đoan Uất Liễm với lấy khăn giấy, đưa lên bịt chặn miệng vết thương. Cô vừa mới đứng dậy, nhà hàng liền xuất hiện hai người đàn ông lạ mặt.
Hai người kia một người giữ chặt lấy cô, người còn lại lấy dây xích trói chặt lấy cổ chân cô.
“ Mấy người là ai ? ”.
“ Mấy người tính làm gì ? ”.
Đoan Uất Liễm hét lên, cả người sợ hãi đến run lẩy bẩy.
“ Nghiêu tổng nói, đem cô xích lại ”.